Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm
Chương 14
Vô Mặc Hề
06/06/2017
Tại bệnh viện tư nhân Thánh Mã Lệ, trong phòng bệnh tổng thống và toàn
bộ bệnh viện đang nỗi loạn dể tìm Hạ Tiểu Lạc- bệnh nhân mà đại cổ đông
tự mình đưa tới. Lăng Thiên Dực cùng Phó thị trưởng ăn cơm trưa xong,
rãnh rỗi trò chuyện một hồi, cũng được coi đạt thành ý hướng tới hiệp
nghị,đang muốn mời Phó thị trưởng đi đánh golf, lại nhận được cuộc điện
thoại của viện trưởng gọi tới. Lăng Thiên Dực trong lòng một trận nhiệt
hỏa, cô ta cư nhiên to gan như vậy, lại dám đem lời của hắn treo bên
tai, hắn nhất định phải lập tức mang cái cô không nghe lời này về, dạy
dỗ một trận mới được.Lăng Thiên Dực an bài chuyện công ty cho Phó tổng
Triệu Khải Đức đi cùng với đoàn người Phó thị trưởng đoàn, mình đi nói
mấy câu khách sáo xonh liền rời Trung tâm Thương mại Kim Kiều. Lăng
Thiên Dực đi tới bệnh viện, điều ra tất cả không gian trong phòng bệnh,
chỉ có một cửa sổ trong phòng WC mở, tâm không khỏi lạnh một cái, nắm
chặt quả đấm.
“Vật nhỏ, không muốn sống nữa sao? Lại dám ở tầng mười hai leo tường, quả thật là lá gan không nhỏ.” Viện trưởng thấy sắc mặt của Lăng Thiên Dực càng ngày khó nhìn, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
“ Lăng tổng, rất xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, là trách nhiệm của chúng tôi. Bất quá, chúng tôi đã phái số lượng lớn nhân viên đi tìm Hạ tiểu thư, tin tưởng rất nhanh liền có thể tìm được.”
“ Đồ vô dụng. ” Lăng Thiên Dực không trông cậy vào những thứ mà Bạch đại quái có thể giúp được, hắn sống ở bệnh viện cũng không dùng, cái cô gái nhỏ đó tuyệt đối sẽ không tự mình trở lại. Lăng Thiên Dực lái xe qua mấy con phố lân cận, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào. Lăng Thiên Dực đem xe dừng ở cửa quán rượu Hào Tư Lai, vừa nhấn thang máy lầu 29, tay cầm điện thoại nhấn một dãy số, liền truyền tới một thanh âm lười biếng thanh âm.
“ Tôi nói này Lăng lớn nhỏ, có phải cậu không muốn cho người ta ngủ trưa hay không? ”
“ Ngủ cái đầu cậu. Nghe, lập tức tìm cho tôi một người, nhiều nhất năm phút, tôi sẽ gởi tài liệu vào hộp thư của cậu. ” Lăng Thiên Dực giọng nói nghiêm nghị, không đối phương một câu phản kháng.
“ Uy, cái người máu lạnh, cậu có hiểu hay không ‘ buổi trưa không ngủ, buổi chiều hỏng mất ’ đó danh ngôn viết nha? ” Điện thoại bên kia là Diêu Thịnh đang nói chuyện với Lăng Thiên Dực. Ở trường cảnh sát chưa học xong liền bị đuổi học, mình mở cơ sở thám tử tư,trong nhà cũng có nhiều tiền, cho nên làm việc ba ngày có ba ngày không cũng không sao.
“Anh em à, bây giờ là buông tha cho tôi có thời gian nghỉ ngơi được không, rồi tìm người cho cậu, người ta có bao nhiêu khổ cực nha? ”“ Không trả tiền cũng sao, liền đem ‘ tia chớp ’ của cậu đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn chiếc BWM của cậu đến tương tư luôn rồi. ” Lăng Thiên Dực căn bản không để ý tới Diêu Thịnh đang oa tức.
“ Bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ, trước tiên tìm được người cho tôi. Nếu không, cậu nhất định chết dưới tay tôi.”
“ Này, ỷ cậu là đại tổng giám đốc, cũng không thể ép người nghèo như tiểu trinh thám tôi đây. Chúng ta ở thương nói thương, không có chỗ nào tốt, chính là kẻ ngu cũng không cho cậu kiếm sống a! cái đó …… hắc hắc, ‘ tia chớp ’ thật ra thì tôi rất có duyên, ta cùng nó đơn giản chính là vừa thấy đã yêu ……” Diêu Thịnh mặt dày mày dạn vừa nói, chính là muốn đem ‘ tia chớp ’ cho thu vào trong tay. Lăng Thiên Dực lúc này đã đi ra thang máy, hắn từ trong túi lấy ra tập hồ sơ của Hạ Tiểu Lạc tối hôm qua phục vụ ở nhà hàng Nhân Mộng đưa cho hắn, giao cho bí thư.
“ Cầm đi quét, sau đó gởi vào trong hộp thư của tôi, tôi muốn lập tức chuyển phát. ”
“Này, uy, uy! Tôi còn không có đồng ý tìm người cho cậu đấy, cậu đừng gởi vào trong hộp thư của tôi, tôi không muốn làm ăn lỗ vốn.” Diêu Thịnh nghe được Lăng Thiên Dực nói chuyện cùng bí thư, lập tức liền nóng nảy.
“Bớt dài dòng đi! Được! ‘ tia chớp ’ liền thuộc về cậu. Nhưng nếu như không tìm được người ……” Lăng Thiên Dực còn chưa nói hết, đầu điện thoại bên kia, Diêu Thịnh liền dành nói.
“ Không có nếu như, tôi Diêu Thịnh nhất định tìm được người, cậu cứ từ từ uống cà phê, chờ tin tức của tôi”.
“Vật nhỏ, không muốn sống nữa sao? Lại dám ở tầng mười hai leo tường, quả thật là lá gan không nhỏ.” Viện trưởng thấy sắc mặt của Lăng Thiên Dực càng ngày khó nhìn, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
“ Lăng tổng, rất xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, là trách nhiệm của chúng tôi. Bất quá, chúng tôi đã phái số lượng lớn nhân viên đi tìm Hạ tiểu thư, tin tưởng rất nhanh liền có thể tìm được.”
“ Đồ vô dụng. ” Lăng Thiên Dực không trông cậy vào những thứ mà Bạch đại quái có thể giúp được, hắn sống ở bệnh viện cũng không dùng, cái cô gái nhỏ đó tuyệt đối sẽ không tự mình trở lại. Lăng Thiên Dực lái xe qua mấy con phố lân cận, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào. Lăng Thiên Dực đem xe dừng ở cửa quán rượu Hào Tư Lai, vừa nhấn thang máy lầu 29, tay cầm điện thoại nhấn một dãy số, liền truyền tới một thanh âm lười biếng thanh âm.
“ Tôi nói này Lăng lớn nhỏ, có phải cậu không muốn cho người ta ngủ trưa hay không? ”
“ Ngủ cái đầu cậu. Nghe, lập tức tìm cho tôi một người, nhiều nhất năm phút, tôi sẽ gởi tài liệu vào hộp thư của cậu. ” Lăng Thiên Dực giọng nói nghiêm nghị, không đối phương một câu phản kháng.
“ Uy, cái người máu lạnh, cậu có hiểu hay không ‘ buổi trưa không ngủ, buổi chiều hỏng mất ’ đó danh ngôn viết nha? ” Điện thoại bên kia là Diêu Thịnh đang nói chuyện với Lăng Thiên Dực. Ở trường cảnh sát chưa học xong liền bị đuổi học, mình mở cơ sở thám tử tư,trong nhà cũng có nhiều tiền, cho nên làm việc ba ngày có ba ngày không cũng không sao.
“Anh em à, bây giờ là buông tha cho tôi có thời gian nghỉ ngơi được không, rồi tìm người cho cậu, người ta có bao nhiêu khổ cực nha? ”“ Không trả tiền cũng sao, liền đem ‘ tia chớp ’ của cậu đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn chiếc BWM của cậu đến tương tư luôn rồi. ” Lăng Thiên Dực căn bản không để ý tới Diêu Thịnh đang oa tức.
“ Bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ, trước tiên tìm được người cho tôi. Nếu không, cậu nhất định chết dưới tay tôi.”
“ Này, ỷ cậu là đại tổng giám đốc, cũng không thể ép người nghèo như tiểu trinh thám tôi đây. Chúng ta ở thương nói thương, không có chỗ nào tốt, chính là kẻ ngu cũng không cho cậu kiếm sống a! cái đó …… hắc hắc, ‘ tia chớp ’ thật ra thì tôi rất có duyên, ta cùng nó đơn giản chính là vừa thấy đã yêu ……” Diêu Thịnh mặt dày mày dạn vừa nói, chính là muốn đem ‘ tia chớp ’ cho thu vào trong tay. Lăng Thiên Dực lúc này đã đi ra thang máy, hắn từ trong túi lấy ra tập hồ sơ của Hạ Tiểu Lạc tối hôm qua phục vụ ở nhà hàng Nhân Mộng đưa cho hắn, giao cho bí thư.
“ Cầm đi quét, sau đó gởi vào trong hộp thư của tôi, tôi muốn lập tức chuyển phát. ”
“Này, uy, uy! Tôi còn không có đồng ý tìm người cho cậu đấy, cậu đừng gởi vào trong hộp thư của tôi, tôi không muốn làm ăn lỗ vốn.” Diêu Thịnh nghe được Lăng Thiên Dực nói chuyện cùng bí thư, lập tức liền nóng nảy.
“Bớt dài dòng đi! Được! ‘ tia chớp ’ liền thuộc về cậu. Nhưng nếu như không tìm được người ……” Lăng Thiên Dực còn chưa nói hết, đầu điện thoại bên kia, Diêu Thịnh liền dành nói.
“ Không có nếu như, tôi Diêu Thịnh nhất định tìm được người, cậu cứ từ từ uống cà phê, chờ tin tức của tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.