Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Chương 7: Đi tìm kẻ phá hoại

Vô Mặc Hề

17/05/2017

Xong một ngày làm việc, Lăng Thiên Dực mở ra chiếc xe thể thao Lamborghini có hạn, rất nhanh liền lái trở về nhà, khắp căn phòng bừa bãi như một chiến trường khiến Lăng Thiên Dực thậm chí hoài nghi đây căn bản không phải là nhà của hắn. “ lá gan không nhỏ a , dám đập nhà của tôi. Nha đầu chết tiệt , xem ra cô không muốn sống nữa.” Lăng Thiên Dực đá đá mấy thứ rác rưởi trên đất, ngồi trên ghế sa lon xa hoa, lại theo phản xạ có điều kiện đứng lên. Nhìn kỹ, mới phát hiện ghế sa lon đều bị rạch rách. Lăng Thiên Dực cau mày, đi đến phòng tắm dọn dẹp một chút, lại nhìn thấy gương phòng tắm viết rõ ràng tám chữ to, “ quân tử báo thù , mười năm không muộn . ”

“ hừ , cô nghĩ tìm tôi báo thù , tôi còn muốn tìm cô báo thù đây. Dám đem phòng của tôi hủy thành bộ dáng này, món nợ này tôi nhất định phải đòi thật tốt.” Lăng Thiên Dực tùy tiện tìm một bộ đồ thay, lập tức rời đi căn phòng giống như hố rác này. Lăng Thiên Dực mới nhìn thấy hộp thức ăn ngày hôm qua

“ Nhà hàng Tây Nhân Mộng ” được rồi, hắn muốn đi xem cái người phá hư nhà hắn mới được. Nhưng khi đến nhà hàng Nhân Mộng rồi, lại nhìn không thấy được bóng dáng cô gái nhỏ đó.

“ tiên sinh , ngài khỏe! xin hỏi ngài đi mấy người nha?” Người phục vụ hỏi .

“ mau tránh ra , tôi muốn tìm người , chớ cản đường . ” Lăng Thiên Dực đẩy người phục vụ đối diện ra, đi vào bên trong. Người phục vụ nhìn Lăng Thiên Dực mở cửa xe ra, thân mặc hàng hiệu, biết người có tiền, cũng không dám ngăn trở, chỉ sợ đắc tội với nhân vật lớn, chỉ có thể thận trọng đi theo sau lưng.

“ tiên sinh , xin hỏi ngài là muốn tìm là khách nhân , hay là nhân viên làm việc?"

“ là một nữ, đưa đồ ăn ra bên ngoài.”Lăng Thiên Dực không tìm được người, giọng nói vô cùng không tốt. Chính hắn cũng rất hối hận, thế nào liền không có hỏi nha đầu đó tên gì.

“ tiên sinh, ở đây đi đưa đồ ăn ra bên ngoài đều là đàn ông.” Lời của người phục vụ khiến cho Lăng Thiên Dực cau mày, nắm lấy cổ áo người phục vụ, âm trầm hỏi :

“ ngươi có nhớ lầm hay không, rốt cuộc có hay không người phụ nữ đưa đồ ăn ra ngoài? Nhất là tối ngày hôm qua.” Người phục vụ không dám đắc tội với kim chủ này , vội vàng cười nịnh nọt.

“ Nghĩ ra rồi, tối ngày hôm qua khách hàng rất nhiều, tạm thời để cho Hạ Tiểu Lạc đưa đồ ra bên ngoài một lần.”

“ vậy người đâu? ” Lăng Thiên Dực vừa nói lại quay người nhìn bốn phía phòng ăn.



“ cô ấy không có đem đồ ăn cho khách hàng, bị khách hàng khiếu nại, quản lý đã đem cô ấy đuổi việc. Tiên sinh, cô ấy đã rời đi mấy canh giờ rồi, nếu như ngài muốn tìm, ta có thể nghĩ cách giúp. ” người phục vụ nghĩ , nếu như có thể giúp được kim chủ trước mắt này, có lẽ có thể mò được phần thưởng không ít. Lăng Thiên Dực buông lỏng người phục vụ ra.

“ cho tôi tài liệu của cô ta, càng cặn kẽ càng tốt. ”

“ Vâng , tôi lập tức đi tra , ngài có muốn hay không dùng món đi ? ” người phục vụ hỏi . “ cafe Lam Sơn." Lăng Thiên Dực tìm một chỗ ngồi xuống , nắm chặt nắm đấm, hôm nay hắn muốn hung hăng dạy dỗ cái cô gái chết tiệt đó. Một ly cafe chưa có uống hết, người phục vụ liền cầm lấy hai tờ giấy A4 đi tới.

“ tiên sinh, đây là hồ sơ Hạ Tiểu Lạc đích thân điền vào, điện thoại, địa chỉ, quá khứ đều có. Còn có bản sao thẻ căn cước. ”

“ Hiệu suất làm việc không tệ . ” Lăng Thiên Dực cầm lấy hồ sơ, nhìn thẻ căn cước, đây là tiểu nha đầu kia xấu xí kia đi, ném cho người phục vụ một xấp tiền lớn.

“ Tính tiền , còn dư lại coi như là đưa cho ngươi chi phí giúp tôi .”

“ tạ ơn tiên sinh , cám ơn ! ngài đi thong thả a ! ”

người phục vụ một mực đem Lăng Thiên Dực đưa đến cửa , ánh mắt liếc nhìn người đàn ông, hắn biết người đàn ông này không phải là người bình thường đi, cho chi phí còn nhiều hơn một tháng tiền lương của hắn . Lăng Thiên Dực dựa theo địa chỉ , rất nhanh đến nơi ở, nơi này bằng một khu nhà, vừa bẩn lại kém , xe cũng không đi vào được. Lăng Thiên Dực lượn quanh nữa giờ, mới tìm được địa chỉ nhà Hạ Tiểu Lạc . Lăng Thiên Dực vẫn còn tính toán làm thế nào dạy dỗ Hạ Tiểu Lạc , liền nghe thấy trong nhà có tiếng nói,

“ Chú Tương , phiền toái ngài cho con thêm mấy ngày nữa đi! Con bây giờ không có tiền. Chú yên tâm, con nhất định đem tiền mướn phòng nộp lên."

“ không có tiền ? Cô không phải nói hôm nay các cô lãnh lương sao? Cô làm sao sẽ không có tiền ? Cô không phải là không muốn đưa đi , tóm lại tiền mướn phòng không thể kéo dài nữa , hoặc là đưa tiền , hoặc là bây giờ thu dọn đồ đạc ra khỏi đây. ” ông chủ phòng hung hăng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook