Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 68: Ba em chính là ba chị.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Rèm cửa sổ sát đất treo hai bên, ánh mặt trời tươi đẹp nghiêng qua tiến vào phủ đầy sàn nhà, hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ say, mẹ Diệp vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đó, bà đứng ở cửa sững sờ một lúc...
Con gái tính tình mềm mỏng, lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn bên cạnh đều có rất nhiều bạn bè quây quanh, bạn tuy nhiều nhưng chân chính dẫn về thì không có mấy người, càng không cần phải nói tới chuyện ngủ chung một giường.
Mẹ Diệp nhìn thấy chăn trên người hai người bởi vì tư thế ôm nhau mà đẩy xuống vai, cho nên bà bước tới đứng ở đầu giường cúi người kéo chăn đắp kín cho cả hai, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Mùa đông ấm áp dễ chịu làm ổ trong chăn càng khiến người ta chịu không được mà mơ màng chìm vào giấc ngủ say, Lâm Túc thể hàn trừ tay khá lạnh ra thì cả người rất ấm áp, hai người ngủ lâu làm cho nhiệt độ lên cao, hơn nữa trong phòng mở điều hòa, Diệp Đồng bắt đầu ngủ không yên ổn, cô ở trong lòng Lâm Túc nhích tới nhích lui, da thịt trơn bóng dần dần rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Đồng mơ màng muốn xoay người, không ngờ bị Lâm Túc cảm giác được, bàn tay ôm chặt eo không cho chuyển động.
Động tác này vô tình dẫn tới điều gì? tóc mai bên tai bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn, Diệp Đồng nhăn mày, đẩy Lâm Túc ra, bất mãn lầm bầm:
"Nói chị bao nhiêu lần rồi... ngủ thì ngủ đàng hoàng đừng có đè tóc em..."
Lâm Túc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng bị Diệp Đồng đẩy ra ngoài nên nửa tỉnh nửa mê, có lẽ cho rằng giống như trước đây khi không cẩn thận đè lên tóc Diệp Đồng theo thói quen cô sẽ ngưỡng ra phía sau, giơ tay xoa xoa tóc mai cho Diệp Đồng.
Những ngón tay lành lạnh xuyên vào tóc, năm ngón tay thon dài cử động nhẹ nhàng, cùng với hơi thở quen thuộc, xuôi theo tóc của cô ra sau cổ, ngón tay quấn lấy tóc nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng. Sự thoải mái của Lâm Túc mang đến giống như dòng nước ấm xẹt qua tim, sự bất mãn của Diệp Đồng rất nhanh bị Lâm Túc hòa tan, đôi mắt híp lại, ý thức lại rơi vào nửa tỉnh nửa mê.
Không ai quấy rầy, ngủ cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối, bởi vì giữa trưa không có ăn cơm, lúc này Diệp Đồng bị chiếc bụng đói đánh thức.
Ánh sáng trong nhà lúc này cũng xem như sáng, Lâm Túc vẫn chưa tỉnh ngủ, Diệp Đồng vừa mở mắt, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ bỗng chốc đập vào mắt đồng thời một luồng khí lạnh lẽo làm cho người cô run lên.
Ý thức thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên của Diệp Đồng là nóng, nhiệt độ mấy tiếng hai người tỏa ra hoàn toàn ủ trong chăn.
Trán và chóp mũi Lâm Túc đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tay, Lâm Túc lúc ngủ đã rút đi vẻ lãnh đạm thường ngày, trong trẻo dịu dàng như nước, không trang điểm nhưng rất tự nhiên đặc biệt là đôi môi kia, độ cong như có như không. Diệp Đồng nhìn, đem những biểu lộ tư thái của Lâm Túc không hề thể hiện trước mặt người khác đặt vào trong mắt, cô ổn định hơi thở, ở trong lòng Lâm Túc xoay người, lấy cánh tay đặt sau cổ mình ra.
Rời khỏi lòng ngực Lâm Túc, Diệp Đồng ngồi dậy, giơ tay mở ngọn đèn nhỏ, chờ Lâm Túc thức dậy sẽ không đến nổi chìm trong bóng tối.
Cô ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối hơi lộn xộn, dư quang quét qua điện thoại bên gối, cầm lên xem thời gian, từ giữa trưa 12 giờ về nhà đến bây giờ là hơn 5 giờ chiều, xem ra đã ngủ hơn 5 tiếng đồng hồ...
Bởi vì công việc bận rộn, Diệp Đồng làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thường xuyên thức đêm làm việc cho nên giữa trưa có thói quen nghỉ ngơi nhưng xem như không làm việc cũng rất ít khi lười biếng như thế này.
Diệp Đồng rời giường bước xuống đất, động tác thật sự nhẹ nhàng, Lâm Túc nằm nghiêng đã nhận ra, cô sờ không được người bên cạnh, ngửi chiếc chăn có mùi hương quen thuộc sau đó kéo nó ôm vào lòng, hành động của Lâm Túc rơi vào tầm mắt của Diệp Đồng, cô hơi chau mày, đứng ở mép giường nhìn, cắn môi, nơi mềm mại nhất của con tim giống như bị siết lại.
Sau hơn một tiếng đồng hồ Diệp Đồng thoải mái khoan khoái từ phòng tắm bước ra, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, khi Diệp Đồng từ phòng ngủ đi ra liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng kế bên không có đóng, cô cho rằng Lâm Túc vẫn còn đang ngủ, cô xoay người đi xuống lầu.
Mới vừa xuống lầu 2, cô loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Diệp Đồng vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở sofa phòng khách ung dung cùng ba mình nói chuyện.
"Ba." Diệp Đồng vừa đi tới vừa lên tiếng, Lâm Túc ngước mắt nhìn Diệp Đồng đi qua, khóe môi cong lên, Diệp Đồng do dự, cô gật đầu với Lâm Túc rồi mỉm cười nói:
"Lâm tiểu thư."
Ba Diệp thấy con gái tới, ông đứng lên nhường chỗ, cười nói:
"Ba với Lâm tiểu thư vừa nói con đi đâu thì con liền xuất hiện, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba vào bếp phụ mẹ con nấu cơm."
"Ba vất vả rồi." Diệp Đồng nhìn ba mình rời khỏi phòng khách, lúc này mới đi tới ngồi ở sofa đối diện Lâm Túc, rót ly trà uống, hỏi:
"Sao rồi, chị có đau đầu không?"
Lâm Túc lắc đầu cười nói:
"Họ hàng nhà em thật nhiệt tình hiếu khách." Cô ngừng lại sau đó nói tiếp: "Ba mẹ em cũng rất tốt."
"Sớm đã nói với chị, họ hàng nhà em rất nhiều mà chị còn không tin." Diệp Đồng nhìn Lâm Túc đã khôi phục hình tượng điềm đạm nghiêm túc, không còn say rượu ấu trĩ phát giận, cô bưng tách trà uống một ngụm: "Sáng mai chị về thành phố S đúng không?"
Lâm Túc trầm ngâm, hỏi ngược lại:
"Em hi vọng chị đi sao?"
Diệp Đồng cười cười:
"Lâm tiểu thư không phải là muốn ăn vạ nhà người ta chứ?"
Lại đá bóng qua, vấn đề này chưa trả lời được, sắp ăn tết rồi Lâm Túc nhất định phải về nhà đoàn viên, theo tính tình lãnh đạm của Lâm Túc, ngoại trừ cháu gái nhỏ trong nhà, Lâm Túc nguyện ý bận rộn công việc cũng sẽ không đi thăm họ hàng gì đó.
"Mùng 1 đến nhà Tử Ngọc chúc tết." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, "Có thể đến tìm em không?"
"Chị cũng đi chúc tết?" Diệp Đồng khá hứng thú với câu nói kia, cô cũng biết Lâm Túc cam chịu sáng mai trở về.
"Đương nhiên." Ánh mắt Diệp Đồng dừng ở trên gương mặt Lâm Túc, không hề có sơ hở. Cô đơn trong ánh mắt bị Lâm Túc che giấu rất tốt, "Trong nhà đã không còn ai, ra ngoài cũng không tệ."
Diệp Đồng thở dài trong lòng, giương mắt nhìn về phía Lâm Túc, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng mềm mỏng:
"Chị không cần lúc nào cũng buồn như vậy."
Tính tình Lâm Túc luôn ẩn nhẫn, hỉ nộ ái ố đều giỏi che giấu. Tính cách đó khi có tâm sự không phải tìm một người nói ra thể hiện hết ra mà là yên lặng chịu đựng. Diệp Đồng không thể không lo lắng Lâm Túc chịu đựng quá nhiều áp lực, quá mức chịu đựng của bản thân lâu ngày tâm lý dễ xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn nữa sẽ dẫn đến bệnh lý.
"Đồng Đồng." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng cười: "Em đang quan tâm chị đúng không?"
Đôi con ngươi thâm thúy lúc này chứa đầy ánh sáng quen thuộc, niềm vui từ lông mày lan đến khóe mắt xuống cả khóe môi, Lâm Túc nhoẻn miệng cười, trong trẻo đơn thần xinh đẹp, khí chất tự nhiên.
Tuy rằng đã nhìn rất nhiều năm nhưng Diệp Đồng vẫn bị ánh mắt Lâm Túc câu hồn, ngẩn ngơ.
"Buổi biểu diễn tháng sau chị xem qua kế hoạch chưa?"
Lời này vừa nói ra, độ cong khóe môi Lâm Túc nhanh chóng đi xuống, Diệp Đồng đổi đề tài, cô cũng tiếp lời:
"Đã xem qua, tạm thời cứ theo phương án của bên em triển khai, cụ thể chi tiết trở về công ty bàn bạc."
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nhanh như chớp khôi phục lại vẻ điềm nhiên như thường, trong lòng cũng biết lúc này nói đến công việc quả thật gây mất hứng, nhưng lời vẫn nên nói ra, cho Diệp Đồng căn nhắc rồi nói:
"Sau buổi biểu diễn, hạng mục tiến vào giai đoạn hoàn thành, theo kế hoạch tháng 4 sẽ dọn khỏi tập đoàn LT trở về XM."
Cho nên, chỉ còn thời gian hai tháng, lời này là nhắc nhở hai người đã đồng ý sau hạng mục sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, Lâm Túc trầm mặc không nói, theo thói quen co ngón tay lặng lẽ gõ gõ lên chân.
Đây là động tác theo thói quen tự hỏi của Lâm Túc, Diệp Đồng nhìn thấy cũng không quấy rầy, cô nâng tách trà lên nhấp vài ngụm.
Thời gian một tách trà, hai người đều không mở miệng, đúng lúc này mẹ Diệp xuất hiện bảo hai người cùng nhau qua ăn cơm tối.
Bữa cơm tương đối long trọng, mẹ Diệp cố ý hỏi qua con gái Lâm Túc thích ăn món gì, cho nên một bàn đều theo khẩu vị Lâm Túc, rượu trên bàn cũng là rượu quý chọn lọc ngon nhất, Diệp Đồng ngồi xuống nhìn bình rượu ba mình trân quý nhiều năm xuất hiện trước mắt... đây là để chiêu đãi con rể tương lai của ông...
Lúc ăn cơm, người một nhà ngồi ổn định, bầu không khí sôi nổi, ba mẹ Diệp nhiệt tình chiêu đãi Lâm Túc, họ xem Lâm Túc như con của mình, nhưng Diệp Đồng cũng nhìn ra, ba mẹ cô hơn 50 tuổi, lớn hơn Lâm Túc 14 tuổi mà thôi....
"Ba, Lâm tiểu thư tửu lượng không cao, chị ấy cũng vừa mới tỉnh rượu, ba cũng ít uống chút." Diệp Đồng nhìn ba mình mời rượu Lâm Túc, cô quay đầu nháy mắt mấy cái ra hiệu cho Lâm Túc.
"Được rồi." Ba Diệp cười nói: "Chỉ uống sơ mấy ly thôi, không uống nhiều."
Lâm Túc ngồi đối diện Diệp Đồng, chỉ cần cô uống một ly là có thể cảm giác một ánh mắt bất thiện ghim thẳng về phía mình.
Nhưng ba Diệp uống rất vui vẻ, ông hưng phấn mời rượu nên cô cũng không thể từ chối, cho nên uống liền mấy ly, Lâm Túc lại nâng ly uống cạn xong, vừa đặt ly xuống dưới bàn có một bàn chân duỗi ra đá cô...
Ba Diệp tiếp tục mời rượu:
"Nào nào nào, Lâm tiểu thư, tôi kính ngài một ly, chúc ngài làm ăn thuận lợi tiền vào như nước."
Lúc đầu Ba Diệp cho rằng tửu lượng Lâm Túc không cao cho nên vừa uống vừa chú ý tình hình của Lâm Túc, nhưng uống mấy ly xuống bụng ông thấy trạng thái của Lâm Túc rất bình thường, đâu phải bộ dạng tửu lượng kém, hơn nữa Lâm Túc khiêm tốn nói chuyện khiến người ta vui vẻ, ba Diệp lại uống cũng mặc kệ vợ và con gái khuyên, cười ha ha nói chuyện năm đó Trung Thương và LT ký kết hợp đồng hợp tác, ly rượu trên tay vẫn mời Lâm Túc, một ly rồi lại một ly.
Ba mẹ không hiểu Lâm Túc, Diệp Đồng thừa biết dáng vẻ thoạt nhìn thản nhiên của Lâm Túc thật ra đã say rượu... Khi mặt Lâm Túc dần dần đỏ lên, Diệp Đồng thầm nghĩ không xong rồi, trong một giây phút cô thật sự cực kỳ muốn nhét Lâm Túc vào thùng rác...
Sau khi ăn xong, Diệp Đồng tìm lý do, trong ánh mắt không hiểu chuyện gì của mẹ mình, nhanh chóng nắm tay Lâm Túc vội vàng kéo người kia lên lầu, miễn cho người này trước mặt ba mẹ lộ ra chân tướng khó nói.
Đóng cửa phòng, Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp xoay người một đôi tay vòng qua eo cô, Lâm Túc dán sát vào lưng cô, cằm cọ cọ đầu vai, giọng khàn khàn:
"Đồng Đồng!"
"Lại uống say?" Diệp Đồng xoay người sờ mặt người kia, nóng ghê gớm.
"Không có say." Lâm Túc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị không có say..." Cô nghiêng qua, trán chạm trán Diệp Đồng: "Ngày mai phải về, Đồng Đồng, chị sẽ nhớ em..."
Ngày mai, cô sợ đêm nay sẽ bị tức chết, cô có thể sống tới ngày mai hãy nói.
"Không phải em bảo chị không cần uống sao? Sao không nghe lời hả?" Diệp Đồng kéo tay bên eo ra, đỡ Lâm Túc về phía giường.
Ba Diệp mời rượu Lâm Túc nào dám không uống, lần này uống say thật sự, khi ý thức mơ hồ, cô mềm như bông ngã xuống giường, nắm góc áo Diệp Đồng không buông:
"Chị không có không nghe lời, ba em... chính là ba chị..."
Con gái tính tình mềm mỏng, lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn bên cạnh đều có rất nhiều bạn bè quây quanh, bạn tuy nhiều nhưng chân chính dẫn về thì không có mấy người, càng không cần phải nói tới chuyện ngủ chung một giường.
Mẹ Diệp nhìn thấy chăn trên người hai người bởi vì tư thế ôm nhau mà đẩy xuống vai, cho nên bà bước tới đứng ở đầu giường cúi người kéo chăn đắp kín cho cả hai, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Mùa đông ấm áp dễ chịu làm ổ trong chăn càng khiến người ta chịu không được mà mơ màng chìm vào giấc ngủ say, Lâm Túc thể hàn trừ tay khá lạnh ra thì cả người rất ấm áp, hai người ngủ lâu làm cho nhiệt độ lên cao, hơn nữa trong phòng mở điều hòa, Diệp Đồng bắt đầu ngủ không yên ổn, cô ở trong lòng Lâm Túc nhích tới nhích lui, da thịt trơn bóng dần dần rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Đồng mơ màng muốn xoay người, không ngờ bị Lâm Túc cảm giác được, bàn tay ôm chặt eo không cho chuyển động.
Động tác này vô tình dẫn tới điều gì? tóc mai bên tai bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn, Diệp Đồng nhăn mày, đẩy Lâm Túc ra, bất mãn lầm bầm:
"Nói chị bao nhiêu lần rồi... ngủ thì ngủ đàng hoàng đừng có đè tóc em..."
Lâm Túc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng bị Diệp Đồng đẩy ra ngoài nên nửa tỉnh nửa mê, có lẽ cho rằng giống như trước đây khi không cẩn thận đè lên tóc Diệp Đồng theo thói quen cô sẽ ngưỡng ra phía sau, giơ tay xoa xoa tóc mai cho Diệp Đồng.
Những ngón tay lành lạnh xuyên vào tóc, năm ngón tay thon dài cử động nhẹ nhàng, cùng với hơi thở quen thuộc, xuôi theo tóc của cô ra sau cổ, ngón tay quấn lấy tóc nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng. Sự thoải mái của Lâm Túc mang đến giống như dòng nước ấm xẹt qua tim, sự bất mãn của Diệp Đồng rất nhanh bị Lâm Túc hòa tan, đôi mắt híp lại, ý thức lại rơi vào nửa tỉnh nửa mê.
Không ai quấy rầy, ngủ cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối, bởi vì giữa trưa không có ăn cơm, lúc này Diệp Đồng bị chiếc bụng đói đánh thức.
Ánh sáng trong nhà lúc này cũng xem như sáng, Lâm Túc vẫn chưa tỉnh ngủ, Diệp Đồng vừa mở mắt, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ bỗng chốc đập vào mắt đồng thời một luồng khí lạnh lẽo làm cho người cô run lên.
Ý thức thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên của Diệp Đồng là nóng, nhiệt độ mấy tiếng hai người tỏa ra hoàn toàn ủ trong chăn.
Trán và chóp mũi Lâm Túc đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tay, Lâm Túc lúc ngủ đã rút đi vẻ lãnh đạm thường ngày, trong trẻo dịu dàng như nước, không trang điểm nhưng rất tự nhiên đặc biệt là đôi môi kia, độ cong như có như không. Diệp Đồng nhìn, đem những biểu lộ tư thái của Lâm Túc không hề thể hiện trước mặt người khác đặt vào trong mắt, cô ổn định hơi thở, ở trong lòng Lâm Túc xoay người, lấy cánh tay đặt sau cổ mình ra.
Rời khỏi lòng ngực Lâm Túc, Diệp Đồng ngồi dậy, giơ tay mở ngọn đèn nhỏ, chờ Lâm Túc thức dậy sẽ không đến nổi chìm trong bóng tối.
Cô ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối hơi lộn xộn, dư quang quét qua điện thoại bên gối, cầm lên xem thời gian, từ giữa trưa 12 giờ về nhà đến bây giờ là hơn 5 giờ chiều, xem ra đã ngủ hơn 5 tiếng đồng hồ...
Bởi vì công việc bận rộn, Diệp Đồng làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thường xuyên thức đêm làm việc cho nên giữa trưa có thói quen nghỉ ngơi nhưng xem như không làm việc cũng rất ít khi lười biếng như thế này.
Diệp Đồng rời giường bước xuống đất, động tác thật sự nhẹ nhàng, Lâm Túc nằm nghiêng đã nhận ra, cô sờ không được người bên cạnh, ngửi chiếc chăn có mùi hương quen thuộc sau đó kéo nó ôm vào lòng, hành động của Lâm Túc rơi vào tầm mắt của Diệp Đồng, cô hơi chau mày, đứng ở mép giường nhìn, cắn môi, nơi mềm mại nhất của con tim giống như bị siết lại.
Sau hơn một tiếng đồng hồ Diệp Đồng thoải mái khoan khoái từ phòng tắm bước ra, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, khi Diệp Đồng từ phòng ngủ đi ra liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng kế bên không có đóng, cô cho rằng Lâm Túc vẫn còn đang ngủ, cô xoay người đi xuống lầu.
Mới vừa xuống lầu 2, cô loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Diệp Đồng vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở sofa phòng khách ung dung cùng ba mình nói chuyện.
"Ba." Diệp Đồng vừa đi tới vừa lên tiếng, Lâm Túc ngước mắt nhìn Diệp Đồng đi qua, khóe môi cong lên, Diệp Đồng do dự, cô gật đầu với Lâm Túc rồi mỉm cười nói:
"Lâm tiểu thư."
Ba Diệp thấy con gái tới, ông đứng lên nhường chỗ, cười nói:
"Ba với Lâm tiểu thư vừa nói con đi đâu thì con liền xuất hiện, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba vào bếp phụ mẹ con nấu cơm."
"Ba vất vả rồi." Diệp Đồng nhìn ba mình rời khỏi phòng khách, lúc này mới đi tới ngồi ở sofa đối diện Lâm Túc, rót ly trà uống, hỏi:
"Sao rồi, chị có đau đầu không?"
Lâm Túc lắc đầu cười nói:
"Họ hàng nhà em thật nhiệt tình hiếu khách." Cô ngừng lại sau đó nói tiếp: "Ba mẹ em cũng rất tốt."
"Sớm đã nói với chị, họ hàng nhà em rất nhiều mà chị còn không tin." Diệp Đồng nhìn Lâm Túc đã khôi phục hình tượng điềm đạm nghiêm túc, không còn say rượu ấu trĩ phát giận, cô bưng tách trà uống một ngụm: "Sáng mai chị về thành phố S đúng không?"
Lâm Túc trầm ngâm, hỏi ngược lại:
"Em hi vọng chị đi sao?"
Diệp Đồng cười cười:
"Lâm tiểu thư không phải là muốn ăn vạ nhà người ta chứ?"
Lại đá bóng qua, vấn đề này chưa trả lời được, sắp ăn tết rồi Lâm Túc nhất định phải về nhà đoàn viên, theo tính tình lãnh đạm của Lâm Túc, ngoại trừ cháu gái nhỏ trong nhà, Lâm Túc nguyện ý bận rộn công việc cũng sẽ không đi thăm họ hàng gì đó.
"Mùng 1 đến nhà Tử Ngọc chúc tết." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, "Có thể đến tìm em không?"
"Chị cũng đi chúc tết?" Diệp Đồng khá hứng thú với câu nói kia, cô cũng biết Lâm Túc cam chịu sáng mai trở về.
"Đương nhiên." Ánh mắt Diệp Đồng dừng ở trên gương mặt Lâm Túc, không hề có sơ hở. Cô đơn trong ánh mắt bị Lâm Túc che giấu rất tốt, "Trong nhà đã không còn ai, ra ngoài cũng không tệ."
Diệp Đồng thở dài trong lòng, giương mắt nhìn về phía Lâm Túc, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng mềm mỏng:
"Chị không cần lúc nào cũng buồn như vậy."
Tính tình Lâm Túc luôn ẩn nhẫn, hỉ nộ ái ố đều giỏi che giấu. Tính cách đó khi có tâm sự không phải tìm một người nói ra thể hiện hết ra mà là yên lặng chịu đựng. Diệp Đồng không thể không lo lắng Lâm Túc chịu đựng quá nhiều áp lực, quá mức chịu đựng của bản thân lâu ngày tâm lý dễ xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn nữa sẽ dẫn đến bệnh lý.
"Đồng Đồng." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng cười: "Em đang quan tâm chị đúng không?"
Đôi con ngươi thâm thúy lúc này chứa đầy ánh sáng quen thuộc, niềm vui từ lông mày lan đến khóe mắt xuống cả khóe môi, Lâm Túc nhoẻn miệng cười, trong trẻo đơn thần xinh đẹp, khí chất tự nhiên.
Tuy rằng đã nhìn rất nhiều năm nhưng Diệp Đồng vẫn bị ánh mắt Lâm Túc câu hồn, ngẩn ngơ.
"Buổi biểu diễn tháng sau chị xem qua kế hoạch chưa?"
Lời này vừa nói ra, độ cong khóe môi Lâm Túc nhanh chóng đi xuống, Diệp Đồng đổi đề tài, cô cũng tiếp lời:
"Đã xem qua, tạm thời cứ theo phương án của bên em triển khai, cụ thể chi tiết trở về công ty bàn bạc."
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nhanh như chớp khôi phục lại vẻ điềm nhiên như thường, trong lòng cũng biết lúc này nói đến công việc quả thật gây mất hứng, nhưng lời vẫn nên nói ra, cho Diệp Đồng căn nhắc rồi nói:
"Sau buổi biểu diễn, hạng mục tiến vào giai đoạn hoàn thành, theo kế hoạch tháng 4 sẽ dọn khỏi tập đoàn LT trở về XM."
Cho nên, chỉ còn thời gian hai tháng, lời này là nhắc nhở hai người đã đồng ý sau hạng mục sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, Lâm Túc trầm mặc không nói, theo thói quen co ngón tay lặng lẽ gõ gõ lên chân.
Đây là động tác theo thói quen tự hỏi của Lâm Túc, Diệp Đồng nhìn thấy cũng không quấy rầy, cô nâng tách trà lên nhấp vài ngụm.
Thời gian một tách trà, hai người đều không mở miệng, đúng lúc này mẹ Diệp xuất hiện bảo hai người cùng nhau qua ăn cơm tối.
Bữa cơm tương đối long trọng, mẹ Diệp cố ý hỏi qua con gái Lâm Túc thích ăn món gì, cho nên một bàn đều theo khẩu vị Lâm Túc, rượu trên bàn cũng là rượu quý chọn lọc ngon nhất, Diệp Đồng ngồi xuống nhìn bình rượu ba mình trân quý nhiều năm xuất hiện trước mắt... đây là để chiêu đãi con rể tương lai của ông...
Lúc ăn cơm, người một nhà ngồi ổn định, bầu không khí sôi nổi, ba mẹ Diệp nhiệt tình chiêu đãi Lâm Túc, họ xem Lâm Túc như con của mình, nhưng Diệp Đồng cũng nhìn ra, ba mẹ cô hơn 50 tuổi, lớn hơn Lâm Túc 14 tuổi mà thôi....
"Ba, Lâm tiểu thư tửu lượng không cao, chị ấy cũng vừa mới tỉnh rượu, ba cũng ít uống chút." Diệp Đồng nhìn ba mình mời rượu Lâm Túc, cô quay đầu nháy mắt mấy cái ra hiệu cho Lâm Túc.
"Được rồi." Ba Diệp cười nói: "Chỉ uống sơ mấy ly thôi, không uống nhiều."
Lâm Túc ngồi đối diện Diệp Đồng, chỉ cần cô uống một ly là có thể cảm giác một ánh mắt bất thiện ghim thẳng về phía mình.
Nhưng ba Diệp uống rất vui vẻ, ông hưng phấn mời rượu nên cô cũng không thể từ chối, cho nên uống liền mấy ly, Lâm Túc lại nâng ly uống cạn xong, vừa đặt ly xuống dưới bàn có một bàn chân duỗi ra đá cô...
Ba Diệp tiếp tục mời rượu:
"Nào nào nào, Lâm tiểu thư, tôi kính ngài một ly, chúc ngài làm ăn thuận lợi tiền vào như nước."
Lúc đầu Ba Diệp cho rằng tửu lượng Lâm Túc không cao cho nên vừa uống vừa chú ý tình hình của Lâm Túc, nhưng uống mấy ly xuống bụng ông thấy trạng thái của Lâm Túc rất bình thường, đâu phải bộ dạng tửu lượng kém, hơn nữa Lâm Túc khiêm tốn nói chuyện khiến người ta vui vẻ, ba Diệp lại uống cũng mặc kệ vợ và con gái khuyên, cười ha ha nói chuyện năm đó Trung Thương và LT ký kết hợp đồng hợp tác, ly rượu trên tay vẫn mời Lâm Túc, một ly rồi lại một ly.
Ba mẹ không hiểu Lâm Túc, Diệp Đồng thừa biết dáng vẻ thoạt nhìn thản nhiên của Lâm Túc thật ra đã say rượu... Khi mặt Lâm Túc dần dần đỏ lên, Diệp Đồng thầm nghĩ không xong rồi, trong một giây phút cô thật sự cực kỳ muốn nhét Lâm Túc vào thùng rác...
Sau khi ăn xong, Diệp Đồng tìm lý do, trong ánh mắt không hiểu chuyện gì của mẹ mình, nhanh chóng nắm tay Lâm Túc vội vàng kéo người kia lên lầu, miễn cho người này trước mặt ba mẹ lộ ra chân tướng khó nói.
Đóng cửa phòng, Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp xoay người một đôi tay vòng qua eo cô, Lâm Túc dán sát vào lưng cô, cằm cọ cọ đầu vai, giọng khàn khàn:
"Đồng Đồng!"
"Lại uống say?" Diệp Đồng xoay người sờ mặt người kia, nóng ghê gớm.
"Không có say." Lâm Túc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị không có say..." Cô nghiêng qua, trán chạm trán Diệp Đồng: "Ngày mai phải về, Đồng Đồng, chị sẽ nhớ em..."
Ngày mai, cô sợ đêm nay sẽ bị tức chết, cô có thể sống tới ngày mai hãy nói.
"Không phải em bảo chị không cần uống sao? Sao không nghe lời hả?" Diệp Đồng kéo tay bên eo ra, đỡ Lâm Túc về phía giường.
Ba Diệp mời rượu Lâm Túc nào dám không uống, lần này uống say thật sự, khi ý thức mơ hồ, cô mềm như bông ngã xuống giường, nắm góc áo Diệp Đồng không buông:
"Chị không có không nghe lời, ba em... chính là ba chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.