Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 6: Chở tôi một đoạn đường?
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Vị cháu gái của Lâm Túc là cao thủ tán gái, kém Lâm Túc 10 tuổi, tính tình thẳng thắn dáng người xinh đẹp. Ở trường nam nữ ăn thông, khoảng thời gian trước khi ở thành phố Z, chỉ nửa năm đã đem đại lão bản tập đoán XM lừa về nhà.
Bởi vì là một tay Lâm Túc nuôi nấng, hai cô cháu quan hệ còn tốt hơn so với mẹ ruột, e rằng chính là vậy, hai cô cháu bọn họ rất ăn ý cùng đi trêи một con đường không muốn ai biết...
Lâm Túc mới vừa gởi tin đi, cháu gái nhỏ gần như ngay lập tức trả lời.
Lâm Sanh: !!!
Lâm Sanh: Cô có phải là thân cô cô của con không hả?
Lâm Sanh: Lấy khuôn mặt xinh đẹp xé chân trời của cô cùng với trí tuệ không ai địch nổi, hơn nữa sức hấp dẫn khí khái bức người, mỹ nhân kế lại có thể thất bại?!
Lâm Sanh: Lâm gia chúng ta ai gặp phải thất bại cho tới bây giờ cũng không lùi bước, cô cô, nghênh đón nó mà tiến lên!
Lâm Sanh: Thất bại không sao, chỗ con còn 35 kế chưa có sử dụng nha...
Trêи giường lớn của một quán rượu xa hoa nào đó ở thành phố Z, cô gái xinh đẹp tóc dài tới eo đang ngồi trêи giường, ngũ quan đoan chính nhìn kỹ giống Lâm Túc đến mấy phần, cầm điện thoại, miệt mài gởi qua một đống công lược cho cô cô bảo bối nhà cô.
Hứa Nam tựa trêи gối mềm ở đầu giường ngẩng đầu, cánh tay ngọc ngà thon dài đưa tới, không khách khí chọt lên ót của người kia:
"Lâm Sanh, em lại làm chuyện xấu xa gì đó, sao cái vẻ mặt bỉ ổi như vậy?"
"Có hả?" Lâm Sanh sờ mặt, nhìn thấy cô cô mình không có trả lời, thở dài đặt điện thoại xuống, nhìn Hứa Nam hai tay nâng cằm, cợt nhã hỏi:
"Đại lão bản thân ái, em cười cô cô, cười có phải giống đóa hoa rực rỡ ngây ngô không?"
Hứa Nam liếc nhìn ai kia:
"Nói đi, lén lút lại muốn gạt chị làm chuyện xấu gì?"
"Không có, có làm chuyện xấu gì đâu, đây là bí mật nhỏ của hai cô cháu em."
Lâm Sanh nói xong, cúi đầu ngón tay nhanh chóng lướt trêи màn hình điện thoại, trêи gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bỉ ổi, Hứa Nam dùng đầu ngón chân cũng đoán được một bụng xấu xa của người con gái này sắp phun trào ra.
Ánh mắt cong cong, cười cười, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền sâu bên má, dựa trêи gối hai tay ôm ngực, giọng rõ ràng lười biếng:
"En không nói chị cũng biết, cô cô của em và Diệp Đồng từng là người yêu, chỉ là sau này bởi vì một chuyện bất đắc dĩ mới chia tay."
"Sao chị biết?" Lâm Sanh không thể tin được, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
"Vì sao chị không thể không biết? Chuyện em không biết còn rất nhiều."
Hứa Nam bắt đầu đặt tay lên laptop, đôi tay thon dài di chuyển trêи bàn phím trả lời mail Diệp Đồng gởi tới.
Lâm Sanh bĩu môi, Hứa Nam là đại lão bản của tập đoàn XM, quen biết cô cô và cả Diệp lão đại, dù sao đều là thương nhân cũng như là nữ cường nhân, dạng người gì hấp dẫn dạng người gì, hai người giao tình không tệ lắm, biết chuyện cũng rất bình thường.
Cô tiếp tục gởi chiến lược tấn công, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Diệp tổng giám tiểu tỷ tỷ ôn nhu thể thϊế͙p͙ như vậy, người ta muốn thay cô cô tán về nhà."
Hứa Nam:
"Được rồi, em người ngoài quan tâm cái gì, bây giờ mỗi ngày hai người đều ở chung, cô cô của em khôn khéo như vậy, em còn sợ người ta tán không được?"
"Chị không biết."
"Tính tình cô cô quá ẩn nhẫn, dường như đối với cái gì cũng đều thờ ơ, đương nhiên ngoại trừ đứa cháu gái tâm can bảo bối này." Lâm Sanh nói, ngửa đầu lui về phía sau, ngã xuống, cách chăn gối lên đùi Hứa Nam, giơ tay nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu:
"Bây giờ còn có thêm Diệp lão đại."
Hứa Nam không có phản ứng, Diệp Đồng vừa gởi tới một phần tài liệu về cửa hàng chất liệu, cô dường như có điều suy nghĩ, đem máy tính đặt trêи tủ đầu giường:
"Tiểu bảo mẫu, không phải em và Hoàng Đan tổng giám đốc tập đoàn HJ quan hệ vô cùng tốt sao?"
"Chị muốn làm gì?" Lâm Sanh dời điện thoại, ngửa đầu trừng ai kia, "Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật, bây giờ em không chấp nhận nhắc lại chuyện cũ."
"Ai thèm nhắc lại chuyện cũ với em." Hứa Nam cong môi cười, "Chị có một cơ hội."
"A? Cơ hội gì?" Đầu óc Lâm Sanh trong chốc lát không có kịp phản ứng.
Hứa Nam giơ tay xoa mái tóc dài của Lâm Sanh đang trải giữa hai chân của cô, vừa xoa lổ tai nhỏ của vợ mình, nói:
"Chất liệu quần áo của hạng mục A chọn trúng thương hiệu tập đoàn HJ, Diệp Đồng gởi mail tới, gần đây cậu ấy muốn hẹn gặp Hoàng Đan, em gọi điện cho Hoàng Đan, lúc gặp mặt muốn dẫn cô cô theo, như vậy hai người họ có cơ hội ở chung, cùng cơ hội tác, hơn nữa có cô cô ở đó, phương diện chất liệu nhất định không có vấn đề."
Đầu óc Lâm Sanh lúc này hoạt động lại, cô hưng phấn cọ tới cọ lui trong lòng Hứa Nam:
"Chủ ý này của chị không tệ, hai người đó đã ở chung lại có cơ hội cùng nhau phối hợp, lại thuận tiện bồi dưỡng tình cảm."
"Loại chuyện này miễn cưỡng sẽ không tới." Hứa Nam khẽ nói: "Hai người họ đã rất quen thuộc lẫn nhau, chỉ là trong lòng có vết nứt."
"Lâm Sanh, hai người họ cũng không phải chúng ta, không thích hợp cho những kế sách tâm địa gian xảo của em, em đừng làm loạn, bày cho cô cô mấy cái chủ ý cùi bắp."
Ngón tay nhỏ dài mảnh khảnh sờ lên tai Lâm Sanh, hai ngón tay đột nhiên kẹp lại, làm lỗ tai Lâm Sanh đau đớn, nắm mu bàn tay Hứa Nam, vội vàng cầu xin tha thứ:
"Đại lão bản, nhẹ tay nhẹ tay! Có có có... có chuyện gì nói rõ ràng! Em cam đoan không làm bậy! Em là trợ công quốc dân đẹp nhất!"
Hứa Nam căn bản không dùng sức, chậm rãi thu tay về, mới vừa đưa tay định cầm laptop, Lâm Sanh nhe răng trợn mắt hung hăng chui vào lòng Hứa Nam:
"Em đã bị thương tổn nghiêm trọng do bạo lực gia đình, bồi thường em đi!"
"Không được lộn xộn, ngồi đàng hoàng tự mình chơi đi." Hứa Nam kéo cổ áo phía sau, đẩy Lâm Sanh ra ngoài, Lâm Sanh không buông tha vẫn dán tới, Hứa Nam cười như không cười nhìn ai kia: "Tiểu bảo mẫu, động nữa trừ tiền tiêu vặt tháng sau của em."
Câu nói này, dường như Lâm Sanh theo bản năng ngồi dậy, nghiêm túc cầm điện thoại, ngoan ngoãn ngồi, không làm phiền Hứa Nam xử lý công việc.
Toàn bộ tài sản của cô đã nộp lên rồi, giờ trừ tiền tiêu vặt nữa, còn sống nữa hay không?
....
Phòng làm việc tổng giám XM.
Phòng làm việc bây giờ của tổng giám nhiều năm trước là phòng làm việc của trợ lý, 2 phòng vô cùng gần, như vậy cũng thuận tiện chờ tổng tài sai khiến.
LT là một trong 2 tập đoàn lớn của thành phố S, dưới trướng còn có mấy tập đoàn con, liên quan đến nhiều lĩnh vực, tập đoàn có danh tiếng thông báo tuyển dụng, yêu cầu vô cùng cao. Diệp Đồng trước đây trải qua vài lần phỏng vấn mới thuận lợi tiến vào LT, so với cô có khối người có bằng cấp cao năng lực xuất chúng, nhưng cô vô cùng may mắn không bị loại.
Sau khi vào làm ở LT, Diệp Đồng ôm ấp mộng trở thành tinh anh chuyên nghiệp, đối với công việc vừa nghiêm túc vừa đầy trách nhiệm, rất nhiều lúc được cấp trêи ưu ái, hết lần này tới lần khác ở công ty gặp phải Lâm Túc, trở thành thϊế͙p͙ thân trợ lý của người đó, đã xảy ra một đoạn tình cảm đi vào ngõ cụt*.
*Nguyên văn là vô tật nhi chung: 无疾而终 tật: mắc bệnh, chung: chết, không bị bệnh mà chết, chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.)
Đối với cháu gái gởi tới chiến lược tấn công, Lâm Túc xem không sót một chữ, xem xong, cô từ trong 18 chiêu tán gái đúc kết tinh hoa của cháu gái nhà mình, ngoại trừ mặt dày không biết xấu hổ thì cũng là không biết xấu hổ...
Nửa tiếng trước, ngăn chặn ánh mắt của tổng tài bên cạnh quăng tới, không nhìn thấy khuôn mặt đó, tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ. Cô sắp xếp đơn giản lại phòng làm việc, theo thói quen đem tài liệu và văn kiện xếp gọn gàng, rồi một lần nữa xuống tầng 25 cùng nhân viên bộ phận dặn dò công việc.
Dặn dò xong, đi lên tầng 30, Diệp Đồng trở lại phòng làm việc, thầm quyết tâm, tập trung tinh thần khẩn trương tiếp tục công việc bận rộn.
Thoáng một cái đã qua 6 giờ, ánh mắt Diệp Đồng từ máy tính rút ra, giơ tay lên xoa xoa cổ mỏi nhừ, đứng dậy ra khỏi phòng tổng giám, quen thuộc đi tới phòng trà nước bên cạnh.
Vừa tới cửa, dáng người quyến rũ yểu điệu quen thuộc làm cho bước chân của Diệp Đồng phút chốc bị kiềm hãm, Lâm Túc xoay người nhìn về phía cô, cô lặng lẽ thu hồi bước chân lui về sau, cất bước đi về phía Lâm Túc, khẽ cười lên tiếng gọi:
"Diệp tổng."
Khóe miệng Lâm Túc cong lên, cô đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Diệp tổng giám uống gì?"
"Cafe, cảm ơn." Người ta chặn máy pha cafe, Diệp Đồng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, xoay người sang chỗ khác, ngồi lên ghế dựa ở quầy.
Nhiều năm chung sống, khẩu vị của Diệp Đồng Lâm Túc biết rõ, em ấy uống cafe không thích quá ngọt, nên bỏ ít đường. Rất nhanh cafe cũng pha xong, Lâm Túc bưng qua, ngồi đối diện Diệp Đồng.
"Cẩn thận nóng."
"Cảm ơn."
Lâm Túc phát hiện câu nói Diệp Đồng nói với cô nhiều nhất là "Cảm ơn", so với người xa lạ ngữ khí còn khách sáo hơn làm cho cô độ cong khóe miệng của cô ngang ra, cô lãnh đạm hỏi:
"Diệp tổng giám đối với sắp xếp của tôi có hài lòng không?"
Diệp Đồng không lạnh không nhạt cười cười, nói:
"Lâm Tổng sắp xếp ổn thoả, không thể nói là có hài lòng hay không, chỉ là phòng làm việc của tôi và Lâm tổng sát nhau, chỉ sợ quấy rối đến công việc của Lâm tổng."
"Diệp tổng giám thích yên lặng, tôi cũng thích yên lặng, ai cũng sẽ không quấy rầy ai."
Lâm Túc giọng nhàn nhạt, ngước mắt nhìn về phía ánh mắt Diệp Động tĩnh lặng như nước, cô giơ cao chiếc muỗng nhẹ nhàng khuấy cafe trong tách:
"Vừa tới LT ngày đầu tiên, Diệp tổng giám đã quen chưa?"
"Cũng tạm, thì cũng giống như trước." Diệp Đồng ung dung thản nhiên nhấp một ngụm cafe.
Đây là nơi cô từng làm việc 3 năm, hôm nay sau nhiều năm một lần nữa bước vào LT, từng tia cảm giác xa lạ rất nhanh theo thời gian biến mất.
"Mặc dù chỉ là hợp tác, nhưng tôi vẫn phải nói một câu, chào mừng em trở về."
Lâm Túc thay đổi biểu tình thản nhiên, thần thái và giọng nói đều rất thành khẩn, dường như mong đợi từ rất lâu. Mi mắt Diệp Đồng rủ xuống, rời khỏi ánh mắt của Lâm Túc, nhẹ giọng trả lời:
"Cảm ơn, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, sau này tôi sẽ không trở lại nữa."
Diệp Đồng giơ tay nhìn đồng hồ:
"Đã 6 giờ, Lâm tổng chưa tan ca sao?"
"Ừm. Không nhanh như vậy." Lâm Túc không có bám lấy câu kia của Diệp Đồng không buông, "Diệp tổng giám sắp tan ca sao?"
"Tôi cũng không nhanh như vậy." Cùng Lâm Túc một mình ở chung, Diệp Đồng luôn cảm thấy không được tự nhiên, bưng tách cafe vài hớp là uống xong, đứng dậy vòng qua quầy mở vòi nước rửa sạch tách.
Diệp Đồng đặt tách xuống, tiếng giày cao gót giẫm trêи gạch sứ truyền tới, Lâm Túc cần tách đã uống xong đứng bên cạnh, hình như đang chờ cô rửa xong cũng muốn tự rửa.
Lâm Túc sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ năm ngón tay không dính nước, đừng nói nấu cơm làm đồ ăn, rửa ly cũng không biết, trước đây luôn là Diệp Đồng rửa giúp, sau khi liên tục đập nát 10 cái dĩa, ngay cả phòng bếp Diệp Đồng cũng không cho Lâm Túc vào cùng.
Mí mắt Diệp Đồng giật giật, xoa xoa hai tay dính nước, nhân tiện lấy luôn tách của Lâm Túc, giọng nửa thật nửa đùa:
"Cô giúp tôi pha cafe, tôi giúp cô rửa tách, hai chúng ta huề nhau."
Ai cũng không nợ ai, phân rõ giới hạn, đây là ranh giới cuối cùng của Diệp Đồng.
Lâm Túc nhướng mày, gật đầu với Diệp Đồng cũng không nói thêm gì, lúc đầu xoay người muốn rời đi, lại thấy Diệp Đồng rửa tách, hai ống tay áo trượt xuống suýt chút nữa bị thấm nước. Lâm Túc kéo tay Diệp Đồng qua, cẩn thận giúp Diệp Đồng vén lên.
Diệp Đồng sửng sờ, trong chốc lát không biết phản ứng ra sao, tùy ý Lâm Túc vén ống tay áo lên, đầu ngón tay Lâm Túc lơ đãng chạm vào da thịt ở cánh tay, so với nước còn lạnh hơn, cô nhìn nụ cười nhàn nhạt trêи mặt Lâm Túc, "Cảm ơn" đến bên miệng không mở ra được, Lâm Túc cũng không muốn nghe cô nói hai chữ này, một câu nói chưa nói đã ra khỏi phòng trà nước.
Khóe môi Diệp Đồng trở lại bình thường, tiếp tục rửa, cất xong thì quay lại phòng làm việc.
Chút nhạc đệm này, qua rồi thì sẽ vượt qua thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của Diệp Đồng, chờ cô nhìn đồng hồ lần nữa đã 9 giờ tối.
Thu dọn bàn làm việc xong, tắt máy tính, điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ vang lên 2 tiếng.
Diệp Đồng cho rằng là Kỷ Hoài Thu, nghĩ rằng thời gian này thật ra có thể hẹn ra ngoài ăn khuya, kết quả cầm điện thoại lên mở wechat, cô nhìn thấy Lâm Túc chuyển tiền tới cho cô, trán ức chế không được giật giật vài cái, trong miệng nói: "250?"
Lâm Túc: Xe của tôi bị thư ký Tiêu lái đi rồi, tiền xe cho em, chở tôi một đoạn đường?
Bởi vì là một tay Lâm Túc nuôi nấng, hai cô cháu quan hệ còn tốt hơn so với mẹ ruột, e rằng chính là vậy, hai cô cháu bọn họ rất ăn ý cùng đi trêи một con đường không muốn ai biết...
Lâm Túc mới vừa gởi tin đi, cháu gái nhỏ gần như ngay lập tức trả lời.
Lâm Sanh: !!!
Lâm Sanh: Cô có phải là thân cô cô của con không hả?
Lâm Sanh: Lấy khuôn mặt xinh đẹp xé chân trời của cô cùng với trí tuệ không ai địch nổi, hơn nữa sức hấp dẫn khí khái bức người, mỹ nhân kế lại có thể thất bại?!
Lâm Sanh: Lâm gia chúng ta ai gặp phải thất bại cho tới bây giờ cũng không lùi bước, cô cô, nghênh đón nó mà tiến lên!
Lâm Sanh: Thất bại không sao, chỗ con còn 35 kế chưa có sử dụng nha...
Trêи giường lớn của một quán rượu xa hoa nào đó ở thành phố Z, cô gái xinh đẹp tóc dài tới eo đang ngồi trêи giường, ngũ quan đoan chính nhìn kỹ giống Lâm Túc đến mấy phần, cầm điện thoại, miệt mài gởi qua một đống công lược cho cô cô bảo bối nhà cô.
Hứa Nam tựa trêи gối mềm ở đầu giường ngẩng đầu, cánh tay ngọc ngà thon dài đưa tới, không khách khí chọt lên ót của người kia:
"Lâm Sanh, em lại làm chuyện xấu xa gì đó, sao cái vẻ mặt bỉ ổi như vậy?"
"Có hả?" Lâm Sanh sờ mặt, nhìn thấy cô cô mình không có trả lời, thở dài đặt điện thoại xuống, nhìn Hứa Nam hai tay nâng cằm, cợt nhã hỏi:
"Đại lão bản thân ái, em cười cô cô, cười có phải giống đóa hoa rực rỡ ngây ngô không?"
Hứa Nam liếc nhìn ai kia:
"Nói đi, lén lút lại muốn gạt chị làm chuyện xấu gì?"
"Không có, có làm chuyện xấu gì đâu, đây là bí mật nhỏ của hai cô cháu em."
Lâm Sanh nói xong, cúi đầu ngón tay nhanh chóng lướt trêи màn hình điện thoại, trêи gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bỉ ổi, Hứa Nam dùng đầu ngón chân cũng đoán được một bụng xấu xa của người con gái này sắp phun trào ra.
Ánh mắt cong cong, cười cười, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền sâu bên má, dựa trêи gối hai tay ôm ngực, giọng rõ ràng lười biếng:
"En không nói chị cũng biết, cô cô của em và Diệp Đồng từng là người yêu, chỉ là sau này bởi vì một chuyện bất đắc dĩ mới chia tay."
"Sao chị biết?" Lâm Sanh không thể tin được, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
"Vì sao chị không thể không biết? Chuyện em không biết còn rất nhiều."
Hứa Nam bắt đầu đặt tay lên laptop, đôi tay thon dài di chuyển trêи bàn phím trả lời mail Diệp Đồng gởi tới.
Lâm Sanh bĩu môi, Hứa Nam là đại lão bản của tập đoàn XM, quen biết cô cô và cả Diệp lão đại, dù sao đều là thương nhân cũng như là nữ cường nhân, dạng người gì hấp dẫn dạng người gì, hai người giao tình không tệ lắm, biết chuyện cũng rất bình thường.
Cô tiếp tục gởi chiến lược tấn công, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Diệp tổng giám tiểu tỷ tỷ ôn nhu thể thϊế͙p͙ như vậy, người ta muốn thay cô cô tán về nhà."
Hứa Nam:
"Được rồi, em người ngoài quan tâm cái gì, bây giờ mỗi ngày hai người đều ở chung, cô cô của em khôn khéo như vậy, em còn sợ người ta tán không được?"
"Chị không biết."
"Tính tình cô cô quá ẩn nhẫn, dường như đối với cái gì cũng đều thờ ơ, đương nhiên ngoại trừ đứa cháu gái tâm can bảo bối này." Lâm Sanh nói, ngửa đầu lui về phía sau, ngã xuống, cách chăn gối lên đùi Hứa Nam, giơ tay nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu:
"Bây giờ còn có thêm Diệp lão đại."
Hứa Nam không có phản ứng, Diệp Đồng vừa gởi tới một phần tài liệu về cửa hàng chất liệu, cô dường như có điều suy nghĩ, đem máy tính đặt trêи tủ đầu giường:
"Tiểu bảo mẫu, không phải em và Hoàng Đan tổng giám đốc tập đoàn HJ quan hệ vô cùng tốt sao?"
"Chị muốn làm gì?" Lâm Sanh dời điện thoại, ngửa đầu trừng ai kia, "Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật, bây giờ em không chấp nhận nhắc lại chuyện cũ."
"Ai thèm nhắc lại chuyện cũ với em." Hứa Nam cong môi cười, "Chị có một cơ hội."
"A? Cơ hội gì?" Đầu óc Lâm Sanh trong chốc lát không có kịp phản ứng.
Hứa Nam giơ tay xoa mái tóc dài của Lâm Sanh đang trải giữa hai chân của cô, vừa xoa lổ tai nhỏ của vợ mình, nói:
"Chất liệu quần áo của hạng mục A chọn trúng thương hiệu tập đoàn HJ, Diệp Đồng gởi mail tới, gần đây cậu ấy muốn hẹn gặp Hoàng Đan, em gọi điện cho Hoàng Đan, lúc gặp mặt muốn dẫn cô cô theo, như vậy hai người họ có cơ hội ở chung, cùng cơ hội tác, hơn nữa có cô cô ở đó, phương diện chất liệu nhất định không có vấn đề."
Đầu óc Lâm Sanh lúc này hoạt động lại, cô hưng phấn cọ tới cọ lui trong lòng Hứa Nam:
"Chủ ý này của chị không tệ, hai người đó đã ở chung lại có cơ hội cùng nhau phối hợp, lại thuận tiện bồi dưỡng tình cảm."
"Loại chuyện này miễn cưỡng sẽ không tới." Hứa Nam khẽ nói: "Hai người họ đã rất quen thuộc lẫn nhau, chỉ là trong lòng có vết nứt."
"Lâm Sanh, hai người họ cũng không phải chúng ta, không thích hợp cho những kế sách tâm địa gian xảo của em, em đừng làm loạn, bày cho cô cô mấy cái chủ ý cùi bắp."
Ngón tay nhỏ dài mảnh khảnh sờ lên tai Lâm Sanh, hai ngón tay đột nhiên kẹp lại, làm lỗ tai Lâm Sanh đau đớn, nắm mu bàn tay Hứa Nam, vội vàng cầu xin tha thứ:
"Đại lão bản, nhẹ tay nhẹ tay! Có có có... có chuyện gì nói rõ ràng! Em cam đoan không làm bậy! Em là trợ công quốc dân đẹp nhất!"
Hứa Nam căn bản không dùng sức, chậm rãi thu tay về, mới vừa đưa tay định cầm laptop, Lâm Sanh nhe răng trợn mắt hung hăng chui vào lòng Hứa Nam:
"Em đã bị thương tổn nghiêm trọng do bạo lực gia đình, bồi thường em đi!"
"Không được lộn xộn, ngồi đàng hoàng tự mình chơi đi." Hứa Nam kéo cổ áo phía sau, đẩy Lâm Sanh ra ngoài, Lâm Sanh không buông tha vẫn dán tới, Hứa Nam cười như không cười nhìn ai kia: "Tiểu bảo mẫu, động nữa trừ tiền tiêu vặt tháng sau của em."
Câu nói này, dường như Lâm Sanh theo bản năng ngồi dậy, nghiêm túc cầm điện thoại, ngoan ngoãn ngồi, không làm phiền Hứa Nam xử lý công việc.
Toàn bộ tài sản của cô đã nộp lên rồi, giờ trừ tiền tiêu vặt nữa, còn sống nữa hay không?
....
Phòng làm việc tổng giám XM.
Phòng làm việc bây giờ của tổng giám nhiều năm trước là phòng làm việc của trợ lý, 2 phòng vô cùng gần, như vậy cũng thuận tiện chờ tổng tài sai khiến.
LT là một trong 2 tập đoàn lớn của thành phố S, dưới trướng còn có mấy tập đoàn con, liên quan đến nhiều lĩnh vực, tập đoàn có danh tiếng thông báo tuyển dụng, yêu cầu vô cùng cao. Diệp Đồng trước đây trải qua vài lần phỏng vấn mới thuận lợi tiến vào LT, so với cô có khối người có bằng cấp cao năng lực xuất chúng, nhưng cô vô cùng may mắn không bị loại.
Sau khi vào làm ở LT, Diệp Đồng ôm ấp mộng trở thành tinh anh chuyên nghiệp, đối với công việc vừa nghiêm túc vừa đầy trách nhiệm, rất nhiều lúc được cấp trêи ưu ái, hết lần này tới lần khác ở công ty gặp phải Lâm Túc, trở thành thϊế͙p͙ thân trợ lý của người đó, đã xảy ra một đoạn tình cảm đi vào ngõ cụt*.
*Nguyên văn là vô tật nhi chung: 无疾而终 tật: mắc bệnh, chung: chết, không bị bệnh mà chết, chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.)
Đối với cháu gái gởi tới chiến lược tấn công, Lâm Túc xem không sót một chữ, xem xong, cô từ trong 18 chiêu tán gái đúc kết tinh hoa của cháu gái nhà mình, ngoại trừ mặt dày không biết xấu hổ thì cũng là không biết xấu hổ...
Nửa tiếng trước, ngăn chặn ánh mắt của tổng tài bên cạnh quăng tới, không nhìn thấy khuôn mặt đó, tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ. Cô sắp xếp đơn giản lại phòng làm việc, theo thói quen đem tài liệu và văn kiện xếp gọn gàng, rồi một lần nữa xuống tầng 25 cùng nhân viên bộ phận dặn dò công việc.
Dặn dò xong, đi lên tầng 30, Diệp Đồng trở lại phòng làm việc, thầm quyết tâm, tập trung tinh thần khẩn trương tiếp tục công việc bận rộn.
Thoáng một cái đã qua 6 giờ, ánh mắt Diệp Đồng từ máy tính rút ra, giơ tay lên xoa xoa cổ mỏi nhừ, đứng dậy ra khỏi phòng tổng giám, quen thuộc đi tới phòng trà nước bên cạnh.
Vừa tới cửa, dáng người quyến rũ yểu điệu quen thuộc làm cho bước chân của Diệp Đồng phút chốc bị kiềm hãm, Lâm Túc xoay người nhìn về phía cô, cô lặng lẽ thu hồi bước chân lui về sau, cất bước đi về phía Lâm Túc, khẽ cười lên tiếng gọi:
"Diệp tổng."
Khóe miệng Lâm Túc cong lên, cô đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Diệp tổng giám uống gì?"
"Cafe, cảm ơn." Người ta chặn máy pha cafe, Diệp Đồng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, xoay người sang chỗ khác, ngồi lên ghế dựa ở quầy.
Nhiều năm chung sống, khẩu vị của Diệp Đồng Lâm Túc biết rõ, em ấy uống cafe không thích quá ngọt, nên bỏ ít đường. Rất nhanh cafe cũng pha xong, Lâm Túc bưng qua, ngồi đối diện Diệp Đồng.
"Cẩn thận nóng."
"Cảm ơn."
Lâm Túc phát hiện câu nói Diệp Đồng nói với cô nhiều nhất là "Cảm ơn", so với người xa lạ ngữ khí còn khách sáo hơn làm cho cô độ cong khóe miệng của cô ngang ra, cô lãnh đạm hỏi:
"Diệp tổng giám đối với sắp xếp của tôi có hài lòng không?"
Diệp Đồng không lạnh không nhạt cười cười, nói:
"Lâm Tổng sắp xếp ổn thoả, không thể nói là có hài lòng hay không, chỉ là phòng làm việc của tôi và Lâm tổng sát nhau, chỉ sợ quấy rối đến công việc của Lâm tổng."
"Diệp tổng giám thích yên lặng, tôi cũng thích yên lặng, ai cũng sẽ không quấy rầy ai."
Lâm Túc giọng nhàn nhạt, ngước mắt nhìn về phía ánh mắt Diệp Động tĩnh lặng như nước, cô giơ cao chiếc muỗng nhẹ nhàng khuấy cafe trong tách:
"Vừa tới LT ngày đầu tiên, Diệp tổng giám đã quen chưa?"
"Cũng tạm, thì cũng giống như trước." Diệp Đồng ung dung thản nhiên nhấp một ngụm cafe.
Đây là nơi cô từng làm việc 3 năm, hôm nay sau nhiều năm một lần nữa bước vào LT, từng tia cảm giác xa lạ rất nhanh theo thời gian biến mất.
"Mặc dù chỉ là hợp tác, nhưng tôi vẫn phải nói một câu, chào mừng em trở về."
Lâm Túc thay đổi biểu tình thản nhiên, thần thái và giọng nói đều rất thành khẩn, dường như mong đợi từ rất lâu. Mi mắt Diệp Đồng rủ xuống, rời khỏi ánh mắt của Lâm Túc, nhẹ giọng trả lời:
"Cảm ơn, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, sau này tôi sẽ không trở lại nữa."
Diệp Đồng giơ tay nhìn đồng hồ:
"Đã 6 giờ, Lâm tổng chưa tan ca sao?"
"Ừm. Không nhanh như vậy." Lâm Túc không có bám lấy câu kia của Diệp Đồng không buông, "Diệp tổng giám sắp tan ca sao?"
"Tôi cũng không nhanh như vậy." Cùng Lâm Túc một mình ở chung, Diệp Đồng luôn cảm thấy không được tự nhiên, bưng tách cafe vài hớp là uống xong, đứng dậy vòng qua quầy mở vòi nước rửa sạch tách.
Diệp Đồng đặt tách xuống, tiếng giày cao gót giẫm trêи gạch sứ truyền tới, Lâm Túc cần tách đã uống xong đứng bên cạnh, hình như đang chờ cô rửa xong cũng muốn tự rửa.
Lâm Túc sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ năm ngón tay không dính nước, đừng nói nấu cơm làm đồ ăn, rửa ly cũng không biết, trước đây luôn là Diệp Đồng rửa giúp, sau khi liên tục đập nát 10 cái dĩa, ngay cả phòng bếp Diệp Đồng cũng không cho Lâm Túc vào cùng.
Mí mắt Diệp Đồng giật giật, xoa xoa hai tay dính nước, nhân tiện lấy luôn tách của Lâm Túc, giọng nửa thật nửa đùa:
"Cô giúp tôi pha cafe, tôi giúp cô rửa tách, hai chúng ta huề nhau."
Ai cũng không nợ ai, phân rõ giới hạn, đây là ranh giới cuối cùng của Diệp Đồng.
Lâm Túc nhướng mày, gật đầu với Diệp Đồng cũng không nói thêm gì, lúc đầu xoay người muốn rời đi, lại thấy Diệp Đồng rửa tách, hai ống tay áo trượt xuống suýt chút nữa bị thấm nước. Lâm Túc kéo tay Diệp Đồng qua, cẩn thận giúp Diệp Đồng vén lên.
Diệp Đồng sửng sờ, trong chốc lát không biết phản ứng ra sao, tùy ý Lâm Túc vén ống tay áo lên, đầu ngón tay Lâm Túc lơ đãng chạm vào da thịt ở cánh tay, so với nước còn lạnh hơn, cô nhìn nụ cười nhàn nhạt trêи mặt Lâm Túc, "Cảm ơn" đến bên miệng không mở ra được, Lâm Túc cũng không muốn nghe cô nói hai chữ này, một câu nói chưa nói đã ra khỏi phòng trà nước.
Khóe môi Diệp Đồng trở lại bình thường, tiếp tục rửa, cất xong thì quay lại phòng làm việc.
Chút nhạc đệm này, qua rồi thì sẽ vượt qua thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của Diệp Đồng, chờ cô nhìn đồng hồ lần nữa đã 9 giờ tối.
Thu dọn bàn làm việc xong, tắt máy tính, điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ vang lên 2 tiếng.
Diệp Đồng cho rằng là Kỷ Hoài Thu, nghĩ rằng thời gian này thật ra có thể hẹn ra ngoài ăn khuya, kết quả cầm điện thoại lên mở wechat, cô nhìn thấy Lâm Túc chuyển tiền tới cho cô, trán ức chế không được giật giật vài cái, trong miệng nói: "250?"
Lâm Túc: Xe của tôi bị thư ký Tiêu lái đi rồi, tiền xe cho em, chở tôi một đoạn đường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.