Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 72: Cô tẩu tẩu
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Buổi sáng 8 giờ, lúc này Lâm Túc đang ngồi ở sofa phòng khách xem báo thì nhận được tin nhắn ghi âm của mẹ Diệp, thật ra cách đây không lâu Diệp Đồng cũng gửi tin nhắn cho cô nói chuẩn bị xuất phát.
Còn vì sao cô có liên hệ với mẹ Diệp thì chuyện này là khi còn ở nhà Diệp Đồng, là mẹ Diệp chủ động thêm wechat của cô để tiện liên lạc sau này.
Nghe xong ghi âm của mẹ Diệp, Lâm Túc tắt điện thoại để qua bên cạnh, khóe môi của cô vẽ nên đường cong nhàn nhạt, giơ tay cầm tờ báo trên bàn trà đang xem dở tiếp tục lật xem.
"Cô cô, người xem gì mà cười vui vẻ vậy?" Lâm Sanh vừa ngáp vừa từ trên lầu đi xuống dưới, nhìn thấy cô cô mình một mình ngồi xem báo, trên mặt còn đặc biệt hiện ra ý cười dịu dàng, Lâm Sanh mang theo lòng hiếu kỳ bước nhanh qua.
Lâm Túc cũng không ngẩng đầu lên nói:
"8 giờ mới xuống, con lại ngủ nướng?"
"Không có nha..." Lâm Sanh kiên quyết đánh chết cũng không thừa nhận.
Cô ngồi xuống bên cạnh cô cô nhà mình, tất cả đều là tiêu đề tin tức kinh tế tài chính, không có gì thú vị.
"Ngày mai con có đi làm không?" Lâm Túc nhìn cháu gái thò đầu qua, co ngón trỏ búng một cái lên trán cháu mình- không nặng cũng không nhẹ.
Rình xem còn bị giáo huấn, Lâm Sanh rụt cổ lại bụm trán, lẩm bẩm:
"Sao cô cô giống Diệp lão đại thích búng trán con vậy chứ, quả là không phải người một nhà không vào cùng một cửa." Cô ôm cánh tay Lâm Túc, giống như đứa trẻ làm nũng giọng ngọt ngào nịnh nọt: "Cô cô vĩ đại yêu quý của con ơi, nếu không người cho con lười biếng ngủ nướng thêm vài ngày đi?"
"Không được." cháu gái là một tay cô nuôi lớn, Lâm Túc thừa hiểu tính tình Lâm Sanh, khó khăn lắm mới bắt được cháu gái trở về công ty, cô không dao động: "Ngủ nướng sẽ biến thành heo."
"Con tình nguyện biến thành heo!" Lâm Sanh vì được ngủ nướng mà xông pha.
Lần này Lâm Túc không nói gì, ánh mắt từ tờ báo rút ra quay đầu nhìn về phía cháu gái, chỉ là một ánh mắt đã khiến Lâm Sanh ngay lập tức theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn gật đầu:
"Con biết rồi, cô cô, mai con tới công ty làm."
"Ừ, ngoan."
Ngoan cũng chỉ được vài giây, Lâm Sanh nhìn thấy cô cô lại xem báo, lập túc giả vờ ăn vạ làm nũng trong lòng cô cô mình.
"Cô cô yên tâm, công ty có con ở đây, bây giờ mục tiêu chủ yếu của cô cô là mang cô tẩu tẩu dịu dàng trở về!"
Nghe cháu gái kích động hưng phấn như vậy, mắt Lâm Túc nhìn báo cũng không ngước lên, lựa chọn làm giảm sự hưng phấn của cháu gái, tạt một gáo nước lạnh:
"Thu phục được ba vợ của con rồi?"
"Cái hũ nút đó không chịu mở con làm sao được..." Phút chốc Lâm Sanh héo úa.
"Con hối hận đi con đường này?"
"Sao có thể, con Lâm Sanh tự mình lựa chọn con đường chưa bao giờ hối hận!" Lâm Sanh giống như đánh máu gà, hưng phấn dâng trào, cô hỏi: "Cô cô, người hối hận không?"
Lâm Túc thản nhiên ung dung mà lật báo, nói ra hai chữ:
"Không hề."
Cũng phải, cô cô nhà cô là nữ cường nhân là tinh anh sao có thể hối hận, Lâm Sanh ở trong lòng Lâm Túc giơ tay câu cô, lúc này phát hiện giữa mái tóc đen nhánh có một sợi tóc bạc, Lâm Sanh vội ngồi xổm dậy, sát vào cô cô nhà mình, cẩn thận giúp cô cô nhổ tóc mà không làm rối mái tóc dài xõa vai, nhổ một lúc, đưa ra kết luận dọa người.
"Cô cô, người có tóc bạc rồi!"
Lâm Sanh đau lòng muốn chết, Lâm Túc nghe xong cũng không có phản ứng gì:
"Nhiều không?"
"Không nhiều lắm, vài sợi."
Một sợi tóc bạc lẫn bên trong tóc đen nhìn sơ qua khó thấy được, Lâm Sanh kiên nhẫn tìm ra từng sợi, miệng lải nhải:
"Cô cô tuổi còn trẻ đã có tóc bạc rồi, có phải mấy năm nay làm việc quá vất vả và mệt mỏi, quản lý công ty lớn như vậy quả thật hao tâm tổn sức, cô cô, người nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, công việc làm mãi cũng làm không xong."
"Cho nên con phải giúp cô cô nhiều hơn nữa, một mình cô cô rất mệt."
"Không phải con về công ty rồi sao, để con chia sẻ với cô cô." Lâm Sanh đem mấy cọng tóc bạc đưa tới trước mặt cô cô mình, ánh mắt đầy yêu thương, vẻ mặt thương tâm khổ sở: "Người xem, con đếm có 10 cọng tóc bạc rồi."
"Không nhiều lắm." Lâm Túc giơ tay quát quát chóp mũi cháu gái, cười: "Người già sẽ có tóc bạc, chuyện này có gì lạ đâu, trong giới thương trường có những người cùng tuổi với cô cô đa phần đều tóc trắng rồi, còn nghiêm trọng hơn so với cô cô."
"Cô cô già chỗ nào, mới 36 tuổi đã nói mình già, rõ ràng còn trẻ hơn con." Lâm Sanh chu miệng, liếc mắt nhìn cây kéo nhỏ (dùng trong trang điểm) đặt ở hộc bàn, con ngươi đảo quanh, cầm cây kéo nhỏ giơ trước mặt Lâm Túc ra dấu, nhận được sự đồng ý của Lâm Túc lúc này mới dùng kéo cẩn thận giúp cô cô nhà mình cắt tóc bạc.
"Cô cô, năm đó trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sao mọi người không nói cho con, một chút tiếng gió cũng không." Lâm Sanh vừa nhổ tóc vừa nói: "Con giận người."
"Nói cho con chuyện gì?"
"Thì là... là chuyện của người cùng cô tẩu tẩu đó, trước nay không nghe người nói qua, ở nhà cũng không nghe ba cùng mẹ hay ông nói, mọi người coi con như đứa trẻ mà lừa gạt." Lâm Sanh lẩm bẩm, nhổ xong tóc bạc liền buông ra.
Lâm Túc rũ mi mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia chua sót bất đắc dĩ:
"Chuyện này đối với ông con đối với Lâm gia mà nói không có gì tốt, để tránh chuyện này bị tiết lộ nên càng ít người biết càng tốt, khi đó con cũng sắp tốt nghiệp đại học, nói cho con sẽ làm chậm trễ việc học của con."
Nhưng sau này ông nội qua đời, cô cô cũng không nói cho cô biết, nếu không phải bởi vì cô và Hứa lão bản bên nhau-đi cùng con đường của cô cô cho nên cô cô không giấu nữa, mới nói cho cô chuyện xảy ra nhiều năm trước, lúc ấy Lâm Sanh nghẹn lời, cô căn bản không nghĩ tới cấp trên trực tiếp quản lý cô là tình đầu của cô cô mình, khi đó cô còn cảm thấy Diệp lão đại dịu dàng chu đáo, ai cưới được phước lớn tám đời...
Ông nội sinh ra trong gia đình truyền thống, tư tưởng tính cách phong kiến lại cổ hủ, có thể tưởng tượng năm đó quan hệ của cô cô và Diệp lão đại bị ông phát hiện, ông không chịu được dưới cơn tức giận khó tránh khỏi làm ra những chuyện cực đoan.
"Đúng rồi cô cô." Có một vấn đề quá mức nghiêm trọng, Lâm Sanh chuyển sự chú ý: "Con nói với người một chuyện."
"Ừ, con nói đi."
Cháu gái nằm xuống sofa gối đầu lên chân cô, Lâm Túc cầm báo để cho cháu gái nằm thoải mái một chút.
"Đầu năm công ty có mấy đơn đề cập tới bộ phận thiết kế, Trần Thư Như là tổng giám bộ phận thiết kế cho nên xin trở về công ty hai tháng, con còn chưa duyệt, cô cô có ý kiến gì không?" Kinh nghiệm quản lý của Lâm Sanh còn chưa nhiều, đối với chuyện này cô khó xử.
"Theo con giải quyết thế nào?"
"Con muốn đè xuống không phê duyệt, nhưng bên kia cứ hối thúc, khách hàng cũng hối thúc, bộ phận thiết kế không có tổng giám chủ trì đại cục, con lo sẽ loạn thành nồi cháo heo." Chờ người đàn bà kia quay lại không chừng còn vướng tay vướng chân, Lâm Sanh và Trần Thư Như cãi nhau rất nhiều lần, mỗi lần đều đều cãi nhau 'long trời lở đất' đỏ mặt tía tai, đương nhiên cô không muốn Trần Thư Như trở về công ty.
"Con đè xuống trước đi.." Lâm Túc thoáng trầm ngâm thuận theo ý cháu gái: "Bộ phận thiết kế để cô cô giải quyết."
"Cô cô anh minh!"
Lâm Sanh gối đầu lên đôi chân mềm mại của cô cô mình, tâm tình vui vẻ, cô cô đang xem báo, Lâm Sanh thỉnh thoảng ngửa mặt lên nhìn cô cô.
Nhà Lâm Sanh cô cô Lâm Túc sinh ra trễ, cho nên tuổi tác chỉ hơn cô 10 tuổi, ở nhà không có khoảng cách thế hệ, hơn nữa từ nhỏ cô cô nuôi cô lớn, tình cảm hai cô cháu cực kỳ tốt, cô cô lớn lên rất xinh đẹp tuy rằng bây giờ đã 36 tuổi nhưng dường như năm tháng không có lưu lại dấu vết trên gương mặt cô cô, khi còn đi học cô cô chính là nhân vật hô mưa gọi gió ở trường, được một đám người nâng lên làm nữ thần siêu phàm cao ngạo lạnh lùng.
Lâm Sanh lớn lên tương đối giống cô cô, cả ba mẹ cũng nói cô có di truyền gien xinh đẹp từ cô cô, cô cô nhà cô tung hoành trong giới thương trường nhiều năm, chỉ một ánh mắt, một biểu cảm, khí thế cả người tỏa ra đừng nói người khác ngay cả cô cũng sợ.
Suy nghĩ, cửa ngoài đột nhiên truyền tới giọng nữ nhẹ nhàng:
"Tiểu bảo mẫu, sáng sớm lại ăn vạ trên người cô cô hửm?"
Lâm Túc quay đầu nhìn Hứa Nam, lại quay đầu nhìn cháu gái đã biến mất... lại quay đầu nhìn qua Hứa Nam, đứa cháu gái không có tiền đồ nhà cô đã chạy như bay đến treo trên người Hứa Nam.... đây là cải trắng cô nuôi suốt 25 năm...
Nhưng mà, củ cải trắng cô nuôi nói:
"Cô cô, đừng dùng ánh mắt đó nhìn con, chờ cô cô theo đuổi được cô tẩu tẩu, tin con đi, cô cô cũng có thể bước trên con đường ân ái phát cẩu lương thôi..."
'Củ cải' còn bẹp hôn lên môi 'con heo ủng củ cải'.
...........................
Sau kỳ nghỉ tết âm lịch đều kẹt xe, Diệp Đồng xuất phát từ buổi sáng lái xe gần 10 tiếng mới vào được thành phố S, giao lộ cao tốc cũng bị tắc nghẽn, hai ba kilomet nhích từng chút một, nhích một chút cũng nửa tiếng.
Trong lúc kẹt xe, DIệp Đồng nhận được điện thoại của Kỷ Hoài Thu:
"Chị em à, xin lỗi nha, hôm nay mình còn ở dưới quê chưa lên, không thể tới thăm cậu, không thể giúp cậu quét tước vệ sinh."
Diệp Đồng cười cười:
"Khi nào cậu trở về đi làm?"
"Ngày mai trở về, cho nên ngày mai mình tới tìm cậu." Kỷ Hoài Thu một tay chống cằm hỏi Diệp Đồng: "Cậu về đến nhà chưa?" Vừa hỏi liền nghe được một hồi kèn chói tai: "Không phải đang kẹt xe chứ?"
"Phải rồi, đang kẹt."
"Bây giờ sắp 6 giờ rồi, chờ cậu về đến nhà trời đã tối." Kỷ Hoài Thu nói.
"Cũng hết cách rồi." Xe ở phía trước ung dung mà nhích, Diệp Đồng cùng Kỷ Hoài Thu trò chuyện, chợt nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, có lẽ phải làm phiền cậu một chút."
Kỷ Hoài Thu sảng khoái nói:
"Được chứ, cứ nói đi, gấp thế nào cũng sẽ giúp cậu."
"Buổi biểu diễn tháng ba tới, không có gì bất ngờ xảy ra tập đoàn XM của bên mình sẽ tiếp tục chọn người mẫu cùng đội trang điểm bên cậu, lần này không để bên cậu làm không công nữa, bên mình sẽ cùng cậu làm hợp đồng, chi phí sẽ cùng nhau thương lượng."
Kỷ Hoài Thu nghe xong 'xì' một tiếng:
"Đều là bạn bè nói chi hai lời, cậu muốn cái gì mình cho cậu cái đó, cứ việc mở miệng là được, đừng có khách sáo với mình như vậy."
"Việc công xử theo phép công." Diệp Đồng cười: "Cậu nói đúng không?"
"Đúng, đương nhiên đúng."
Diệp Đồng nói:
"Vậy nha, đầu năm chúng ta đều khá bận, chờ xong đợt bận rộn này tìm thời gian hẹn nhau nói chuyện."
"Không thành vấn đề." Kỷ Hoài Thu đổi tay chống cằm, nhỏ giọng hỏi:
"Chị em tốt, gần đây cậu và cáo già sao rồi? Cáo già kia không làm khó dễ cậu chứ?"
"Không có." Diệp Đồng buồn cười, chị em của cô sao cứ nghĩ rằng Lâm Túc sẽ làm khó cô, cô nhìn chiếc xe phía trước chạy như bay, cô nói với Kỷ Hoài Thu:
"Đường thông rồi, không nói chuyện nữa, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện tiếp."
"Ok nha, ngày mai gặp."
Cúp máy, Diệp Đồng lái xe thoát khỏi đoạn đường bị kẹt, rẽ vào con đường rộng kia.
Cốp xe còn đặt đầy đặc sản, quá nặng, một người không thể lấy hết, Lâm gia lại ở xa, Diệp Đồng chạy xe một ngày mệt mỏi cho nên không có đi Lâm gia, chỉ là nói với Lâm Túc, bảo người kia ngày mai tới lấy, còn giờ cô lái xe về.
Tới dưới lầu tiểu khu Kim Bích, sắc trời đã tối hẳn rồi, Diệp Đồng lên xuống qua lại mấy vòng mới đem được đống hành lý cùng với đặc sản của mẹ mình dọn vào nhà.
Nhưng trong nhà hơn 10 ngày không có người ở, chưa có quét tước, sờ một cái lên đồ dùng đều có bụi, lúc trước mua nhà chọn 2 phòng 2 sảnh, một người quét dọn thì quá sức.
Diệp Đồng thích tự mình ra tay cho nên không thuê dì quét dọn hành chính, cô nghỉ ngơi, cởi áo khoác đứng ở giữa phòng khách và nhà bếp nhìn xung quanh một vòng, vén tay áo chuẩn bị làm việc.
Điện thoại trong túi áo chợt vang lên, Diệp Đồng xắn tay áo lên lấy điện thoại ra xem, Lâm Túc hỏi cô:
'Em về đến nhà chưa?'
"Vừa mới tới nơi." Diệp Đồng trả lời chưa tới mấy giây tòa nhà yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông cửa dọa cô nhảy dựng.
Khuya rồi ai không ngủ mà tới nhà cô chứ? Diệp Đồng buông điện thoại, đi đến cạnh cửa, cảnh giác nhìn qua mắt mèo quan sát bên ngoài, khi gương mặt quen thuộc đập vào mắt, Diệp Đồng ngẩng ra.
Cô vừa mới về đến nhà, cho dù ở tiểu khu Huy Hoàng bên cạnh đến đây cũng không nhanh như vậy, người này đến đây lúc nào.
Chuông cửa vẫn còn vang, Diệp Đồng hít sâu mấy hơi, lúc này mới mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Túc đứng ở trước mặt người kia, vẫn là vẻ mặt điềm nhiên như thường, khóe môi Lâm Túc hơi cong lên, cô nói:
"Xin chào, xin hỏi quý cô có thiếu người làm miễn phí không?"
Diệp Đồng vừa nghe hơi bất ngờ, ánh mắt lưu chuyển trên gương mặt Lâm Túc, nhướng mày: "Tất nhiên." Cô nghiêng qua nhường đường: "Thiếu."
Còn vì sao cô có liên hệ với mẹ Diệp thì chuyện này là khi còn ở nhà Diệp Đồng, là mẹ Diệp chủ động thêm wechat của cô để tiện liên lạc sau này.
Nghe xong ghi âm của mẹ Diệp, Lâm Túc tắt điện thoại để qua bên cạnh, khóe môi của cô vẽ nên đường cong nhàn nhạt, giơ tay cầm tờ báo trên bàn trà đang xem dở tiếp tục lật xem.
"Cô cô, người xem gì mà cười vui vẻ vậy?" Lâm Sanh vừa ngáp vừa từ trên lầu đi xuống dưới, nhìn thấy cô cô mình một mình ngồi xem báo, trên mặt còn đặc biệt hiện ra ý cười dịu dàng, Lâm Sanh mang theo lòng hiếu kỳ bước nhanh qua.
Lâm Túc cũng không ngẩng đầu lên nói:
"8 giờ mới xuống, con lại ngủ nướng?"
"Không có nha..." Lâm Sanh kiên quyết đánh chết cũng không thừa nhận.
Cô ngồi xuống bên cạnh cô cô nhà mình, tất cả đều là tiêu đề tin tức kinh tế tài chính, không có gì thú vị.
"Ngày mai con có đi làm không?" Lâm Túc nhìn cháu gái thò đầu qua, co ngón trỏ búng một cái lên trán cháu mình- không nặng cũng không nhẹ.
Rình xem còn bị giáo huấn, Lâm Sanh rụt cổ lại bụm trán, lẩm bẩm:
"Sao cô cô giống Diệp lão đại thích búng trán con vậy chứ, quả là không phải người một nhà không vào cùng một cửa." Cô ôm cánh tay Lâm Túc, giống như đứa trẻ làm nũng giọng ngọt ngào nịnh nọt: "Cô cô vĩ đại yêu quý của con ơi, nếu không người cho con lười biếng ngủ nướng thêm vài ngày đi?"
"Không được." cháu gái là một tay cô nuôi lớn, Lâm Túc thừa hiểu tính tình Lâm Sanh, khó khăn lắm mới bắt được cháu gái trở về công ty, cô không dao động: "Ngủ nướng sẽ biến thành heo."
"Con tình nguyện biến thành heo!" Lâm Sanh vì được ngủ nướng mà xông pha.
Lần này Lâm Túc không nói gì, ánh mắt từ tờ báo rút ra quay đầu nhìn về phía cháu gái, chỉ là một ánh mắt đã khiến Lâm Sanh ngay lập tức theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn gật đầu:
"Con biết rồi, cô cô, mai con tới công ty làm."
"Ừ, ngoan."
Ngoan cũng chỉ được vài giây, Lâm Sanh nhìn thấy cô cô lại xem báo, lập túc giả vờ ăn vạ làm nũng trong lòng cô cô mình.
"Cô cô yên tâm, công ty có con ở đây, bây giờ mục tiêu chủ yếu của cô cô là mang cô tẩu tẩu dịu dàng trở về!"
Nghe cháu gái kích động hưng phấn như vậy, mắt Lâm Túc nhìn báo cũng không ngước lên, lựa chọn làm giảm sự hưng phấn của cháu gái, tạt một gáo nước lạnh:
"Thu phục được ba vợ của con rồi?"
"Cái hũ nút đó không chịu mở con làm sao được..." Phút chốc Lâm Sanh héo úa.
"Con hối hận đi con đường này?"
"Sao có thể, con Lâm Sanh tự mình lựa chọn con đường chưa bao giờ hối hận!" Lâm Sanh giống như đánh máu gà, hưng phấn dâng trào, cô hỏi: "Cô cô, người hối hận không?"
Lâm Túc thản nhiên ung dung mà lật báo, nói ra hai chữ:
"Không hề."
Cũng phải, cô cô nhà cô là nữ cường nhân là tinh anh sao có thể hối hận, Lâm Sanh ở trong lòng Lâm Túc giơ tay câu cô, lúc này phát hiện giữa mái tóc đen nhánh có một sợi tóc bạc, Lâm Sanh vội ngồi xổm dậy, sát vào cô cô nhà mình, cẩn thận giúp cô cô nhổ tóc mà không làm rối mái tóc dài xõa vai, nhổ một lúc, đưa ra kết luận dọa người.
"Cô cô, người có tóc bạc rồi!"
Lâm Sanh đau lòng muốn chết, Lâm Túc nghe xong cũng không có phản ứng gì:
"Nhiều không?"
"Không nhiều lắm, vài sợi."
Một sợi tóc bạc lẫn bên trong tóc đen nhìn sơ qua khó thấy được, Lâm Sanh kiên nhẫn tìm ra từng sợi, miệng lải nhải:
"Cô cô tuổi còn trẻ đã có tóc bạc rồi, có phải mấy năm nay làm việc quá vất vả và mệt mỏi, quản lý công ty lớn như vậy quả thật hao tâm tổn sức, cô cô, người nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, công việc làm mãi cũng làm không xong."
"Cho nên con phải giúp cô cô nhiều hơn nữa, một mình cô cô rất mệt."
"Không phải con về công ty rồi sao, để con chia sẻ với cô cô." Lâm Sanh đem mấy cọng tóc bạc đưa tới trước mặt cô cô mình, ánh mắt đầy yêu thương, vẻ mặt thương tâm khổ sở: "Người xem, con đếm có 10 cọng tóc bạc rồi."
"Không nhiều lắm." Lâm Túc giơ tay quát quát chóp mũi cháu gái, cười: "Người già sẽ có tóc bạc, chuyện này có gì lạ đâu, trong giới thương trường có những người cùng tuổi với cô cô đa phần đều tóc trắng rồi, còn nghiêm trọng hơn so với cô cô."
"Cô cô già chỗ nào, mới 36 tuổi đã nói mình già, rõ ràng còn trẻ hơn con." Lâm Sanh chu miệng, liếc mắt nhìn cây kéo nhỏ (dùng trong trang điểm) đặt ở hộc bàn, con ngươi đảo quanh, cầm cây kéo nhỏ giơ trước mặt Lâm Túc ra dấu, nhận được sự đồng ý của Lâm Túc lúc này mới dùng kéo cẩn thận giúp cô cô nhà mình cắt tóc bạc.
"Cô cô, năm đó trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sao mọi người không nói cho con, một chút tiếng gió cũng không." Lâm Sanh vừa nhổ tóc vừa nói: "Con giận người."
"Nói cho con chuyện gì?"
"Thì là... là chuyện của người cùng cô tẩu tẩu đó, trước nay không nghe người nói qua, ở nhà cũng không nghe ba cùng mẹ hay ông nói, mọi người coi con như đứa trẻ mà lừa gạt." Lâm Sanh lẩm bẩm, nhổ xong tóc bạc liền buông ra.
Lâm Túc rũ mi mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia chua sót bất đắc dĩ:
"Chuyện này đối với ông con đối với Lâm gia mà nói không có gì tốt, để tránh chuyện này bị tiết lộ nên càng ít người biết càng tốt, khi đó con cũng sắp tốt nghiệp đại học, nói cho con sẽ làm chậm trễ việc học của con."
Nhưng sau này ông nội qua đời, cô cô cũng không nói cho cô biết, nếu không phải bởi vì cô và Hứa lão bản bên nhau-đi cùng con đường của cô cô cho nên cô cô không giấu nữa, mới nói cho cô chuyện xảy ra nhiều năm trước, lúc ấy Lâm Sanh nghẹn lời, cô căn bản không nghĩ tới cấp trên trực tiếp quản lý cô là tình đầu của cô cô mình, khi đó cô còn cảm thấy Diệp lão đại dịu dàng chu đáo, ai cưới được phước lớn tám đời...
Ông nội sinh ra trong gia đình truyền thống, tư tưởng tính cách phong kiến lại cổ hủ, có thể tưởng tượng năm đó quan hệ của cô cô và Diệp lão đại bị ông phát hiện, ông không chịu được dưới cơn tức giận khó tránh khỏi làm ra những chuyện cực đoan.
"Đúng rồi cô cô." Có một vấn đề quá mức nghiêm trọng, Lâm Sanh chuyển sự chú ý: "Con nói với người một chuyện."
"Ừ, con nói đi."
Cháu gái nằm xuống sofa gối đầu lên chân cô, Lâm Túc cầm báo để cho cháu gái nằm thoải mái một chút.
"Đầu năm công ty có mấy đơn đề cập tới bộ phận thiết kế, Trần Thư Như là tổng giám bộ phận thiết kế cho nên xin trở về công ty hai tháng, con còn chưa duyệt, cô cô có ý kiến gì không?" Kinh nghiệm quản lý của Lâm Sanh còn chưa nhiều, đối với chuyện này cô khó xử.
"Theo con giải quyết thế nào?"
"Con muốn đè xuống không phê duyệt, nhưng bên kia cứ hối thúc, khách hàng cũng hối thúc, bộ phận thiết kế không có tổng giám chủ trì đại cục, con lo sẽ loạn thành nồi cháo heo." Chờ người đàn bà kia quay lại không chừng còn vướng tay vướng chân, Lâm Sanh và Trần Thư Như cãi nhau rất nhiều lần, mỗi lần đều đều cãi nhau 'long trời lở đất' đỏ mặt tía tai, đương nhiên cô không muốn Trần Thư Như trở về công ty.
"Con đè xuống trước đi.." Lâm Túc thoáng trầm ngâm thuận theo ý cháu gái: "Bộ phận thiết kế để cô cô giải quyết."
"Cô cô anh minh!"
Lâm Sanh gối đầu lên đôi chân mềm mại của cô cô mình, tâm tình vui vẻ, cô cô đang xem báo, Lâm Sanh thỉnh thoảng ngửa mặt lên nhìn cô cô.
Nhà Lâm Sanh cô cô Lâm Túc sinh ra trễ, cho nên tuổi tác chỉ hơn cô 10 tuổi, ở nhà không có khoảng cách thế hệ, hơn nữa từ nhỏ cô cô nuôi cô lớn, tình cảm hai cô cháu cực kỳ tốt, cô cô lớn lên rất xinh đẹp tuy rằng bây giờ đã 36 tuổi nhưng dường như năm tháng không có lưu lại dấu vết trên gương mặt cô cô, khi còn đi học cô cô chính là nhân vật hô mưa gọi gió ở trường, được một đám người nâng lên làm nữ thần siêu phàm cao ngạo lạnh lùng.
Lâm Sanh lớn lên tương đối giống cô cô, cả ba mẹ cũng nói cô có di truyền gien xinh đẹp từ cô cô, cô cô nhà cô tung hoành trong giới thương trường nhiều năm, chỉ một ánh mắt, một biểu cảm, khí thế cả người tỏa ra đừng nói người khác ngay cả cô cũng sợ.
Suy nghĩ, cửa ngoài đột nhiên truyền tới giọng nữ nhẹ nhàng:
"Tiểu bảo mẫu, sáng sớm lại ăn vạ trên người cô cô hửm?"
Lâm Túc quay đầu nhìn Hứa Nam, lại quay đầu nhìn cháu gái đã biến mất... lại quay đầu nhìn qua Hứa Nam, đứa cháu gái không có tiền đồ nhà cô đã chạy như bay đến treo trên người Hứa Nam.... đây là cải trắng cô nuôi suốt 25 năm...
Nhưng mà, củ cải trắng cô nuôi nói:
"Cô cô, đừng dùng ánh mắt đó nhìn con, chờ cô cô theo đuổi được cô tẩu tẩu, tin con đi, cô cô cũng có thể bước trên con đường ân ái phát cẩu lương thôi..."
'Củ cải' còn bẹp hôn lên môi 'con heo ủng củ cải'.
...........................
Sau kỳ nghỉ tết âm lịch đều kẹt xe, Diệp Đồng xuất phát từ buổi sáng lái xe gần 10 tiếng mới vào được thành phố S, giao lộ cao tốc cũng bị tắc nghẽn, hai ba kilomet nhích từng chút một, nhích một chút cũng nửa tiếng.
Trong lúc kẹt xe, DIệp Đồng nhận được điện thoại của Kỷ Hoài Thu:
"Chị em à, xin lỗi nha, hôm nay mình còn ở dưới quê chưa lên, không thể tới thăm cậu, không thể giúp cậu quét tước vệ sinh."
Diệp Đồng cười cười:
"Khi nào cậu trở về đi làm?"
"Ngày mai trở về, cho nên ngày mai mình tới tìm cậu." Kỷ Hoài Thu một tay chống cằm hỏi Diệp Đồng: "Cậu về đến nhà chưa?" Vừa hỏi liền nghe được một hồi kèn chói tai: "Không phải đang kẹt xe chứ?"
"Phải rồi, đang kẹt."
"Bây giờ sắp 6 giờ rồi, chờ cậu về đến nhà trời đã tối." Kỷ Hoài Thu nói.
"Cũng hết cách rồi." Xe ở phía trước ung dung mà nhích, Diệp Đồng cùng Kỷ Hoài Thu trò chuyện, chợt nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, có lẽ phải làm phiền cậu một chút."
Kỷ Hoài Thu sảng khoái nói:
"Được chứ, cứ nói đi, gấp thế nào cũng sẽ giúp cậu."
"Buổi biểu diễn tháng ba tới, không có gì bất ngờ xảy ra tập đoàn XM của bên mình sẽ tiếp tục chọn người mẫu cùng đội trang điểm bên cậu, lần này không để bên cậu làm không công nữa, bên mình sẽ cùng cậu làm hợp đồng, chi phí sẽ cùng nhau thương lượng."
Kỷ Hoài Thu nghe xong 'xì' một tiếng:
"Đều là bạn bè nói chi hai lời, cậu muốn cái gì mình cho cậu cái đó, cứ việc mở miệng là được, đừng có khách sáo với mình như vậy."
"Việc công xử theo phép công." Diệp Đồng cười: "Cậu nói đúng không?"
"Đúng, đương nhiên đúng."
Diệp Đồng nói:
"Vậy nha, đầu năm chúng ta đều khá bận, chờ xong đợt bận rộn này tìm thời gian hẹn nhau nói chuyện."
"Không thành vấn đề." Kỷ Hoài Thu đổi tay chống cằm, nhỏ giọng hỏi:
"Chị em tốt, gần đây cậu và cáo già sao rồi? Cáo già kia không làm khó dễ cậu chứ?"
"Không có." Diệp Đồng buồn cười, chị em của cô sao cứ nghĩ rằng Lâm Túc sẽ làm khó cô, cô nhìn chiếc xe phía trước chạy như bay, cô nói với Kỷ Hoài Thu:
"Đường thông rồi, không nói chuyện nữa, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện tiếp."
"Ok nha, ngày mai gặp."
Cúp máy, Diệp Đồng lái xe thoát khỏi đoạn đường bị kẹt, rẽ vào con đường rộng kia.
Cốp xe còn đặt đầy đặc sản, quá nặng, một người không thể lấy hết, Lâm gia lại ở xa, Diệp Đồng chạy xe một ngày mệt mỏi cho nên không có đi Lâm gia, chỉ là nói với Lâm Túc, bảo người kia ngày mai tới lấy, còn giờ cô lái xe về.
Tới dưới lầu tiểu khu Kim Bích, sắc trời đã tối hẳn rồi, Diệp Đồng lên xuống qua lại mấy vòng mới đem được đống hành lý cùng với đặc sản của mẹ mình dọn vào nhà.
Nhưng trong nhà hơn 10 ngày không có người ở, chưa có quét tước, sờ một cái lên đồ dùng đều có bụi, lúc trước mua nhà chọn 2 phòng 2 sảnh, một người quét dọn thì quá sức.
Diệp Đồng thích tự mình ra tay cho nên không thuê dì quét dọn hành chính, cô nghỉ ngơi, cởi áo khoác đứng ở giữa phòng khách và nhà bếp nhìn xung quanh một vòng, vén tay áo chuẩn bị làm việc.
Điện thoại trong túi áo chợt vang lên, Diệp Đồng xắn tay áo lên lấy điện thoại ra xem, Lâm Túc hỏi cô:
'Em về đến nhà chưa?'
"Vừa mới tới nơi." Diệp Đồng trả lời chưa tới mấy giây tòa nhà yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông cửa dọa cô nhảy dựng.
Khuya rồi ai không ngủ mà tới nhà cô chứ? Diệp Đồng buông điện thoại, đi đến cạnh cửa, cảnh giác nhìn qua mắt mèo quan sát bên ngoài, khi gương mặt quen thuộc đập vào mắt, Diệp Đồng ngẩng ra.
Cô vừa mới về đến nhà, cho dù ở tiểu khu Huy Hoàng bên cạnh đến đây cũng không nhanh như vậy, người này đến đây lúc nào.
Chuông cửa vẫn còn vang, Diệp Đồng hít sâu mấy hơi, lúc này mới mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Túc đứng ở trước mặt người kia, vẫn là vẻ mặt điềm nhiên như thường, khóe môi Lâm Túc hơi cong lên, cô nói:
"Xin chào, xin hỏi quý cô có thiếu người làm miễn phí không?"
Diệp Đồng vừa nghe hơi bất ngờ, ánh mắt lưu chuyển trên gương mặt Lâm Túc, nhướng mày: "Tất nhiên." Cô nghiêng qua nhường đường: "Thiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.