Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 54: Ôm em vào lòng, hôn em.

Ta Là Phong Tử

18/07/2021

Lâm Túc tỉnh nhưng vẫn như chưa tỉnh, Diệp Đồng vẫn nhìn khung hình ở tủ đầu giường, không có quay đầu lại nhìn người kia, cô chỉ cảm thấy hai người con gái nắm tay nhau bên trong tấm hình có chút chói mắt, làm cho hốc mắt cô chua xót, đỏ lên, nhất thời không biết nên nói gì.

"Đồng Đồng, chị rất nhớ em." giọng Lâm Túc bịn rịn nghẹn ngào bất lực lại chứa đầy sự lưu luyến, từ phía sau ôm lấy Diệp Đồng, cơ thể dựa sát vào dán lên lưng Diệp Đồng, dùng sức siết chặt vòng tay, ôm chặt cơ thể mềm mại kia.

"Cô thật sự nhớ tôi sao?" bên môi Diệp Đồng là nụ cười giễu cợt.

"Nhớ." mặt Lâm Túc dán lên mặt Diệp Đồng nhẹ nhàng cọ cọ: "Chị nhớ em."

Diệp Đồng trầm mặc không nói, cô đã không còn phân biệt được thật giả, miệng nói nhớ nhưng trước nay chưa từng xuất hiện trước mặt cô, càng không cần nói tới chủ động cùng cô giải thích điều gì.

Có nhớ hay không chỉ Lâm Túc biết, Lâm Túc vừa mới tỉnh dậy, sốt cả đêm đầu choáng mắt hoa làm cho ý thức của cô mơ hồ, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng ngồi ở mép giường, chỉ cần liếc mắt cô liền nhận ra là Đồng Bảo nhà cô, ôm lấy không chịu buông tay, rất sợ người trong lòng lại bỏ mình rời đi, cũng có rất nhiều lời muốn nói rồi lại nói không nên lời.

Mặt dán mặt thân mật nhẹ nhàng cọ sát, Lâm Túc không cảm nhận được kháng cự từ Diệp Đồng, cảm tình không chiếm được muốn phát tiết, cô bắt đầu hôn lên chiếc cổ thon dài kia, vừa hôn vừa lẩm bẩm:

"Đồng Đồng, Đồng Đồng của chị, rốt cuộc em cũng đã trở lại, em đã trở lại...."

Vốn dĩ muốn ngăn cản hành động thân mật quá đáng của Lâm Túc, nhưng nghe được giọng người kia bởi vì bị bệnh nên nghẹn ngào yếu ớt, đặc biệt là lời nói vô tình nói ra quen thuộc dịu dàng, trong lòng bất ngờ khổ sở khiến cho mũi chua xót.

"Đồng Đồng, Đồng Đồng của tôi..." Lâm Túc dọc theo cổ từng chút từng chút hôn lên trên, bên môi nói ra những lời khiến Diệp Đồng cười trong đau đớn, giống như chấp niệm tham luyến niềm hạnh phúc mất đi tìm lại được, tựa như khóc tựa như cười, chân thật lại mạnh mẽ đánh thẳng vào lòng Diệp Đồng, dường như đánh trúng vào nơi mềm mại nhất.

Nhưng nơi này đã không phải 'nhà' của cô... trong nháy mắt lý trí Diệp Đồng quay lại, khi Lâm Túc hôn đến cằm đến bên môi Diệp Đồng, cô dùng lòng bàn tay che miệng Lâm Túc.

Cô quay đầu đi, sau đó đối mặt với đôi mắt thâm thúy và hoang mang kia.

"Lâm Túc." Diệp Đồng khẽ nói từng chữ từng câu: "Chúng ta đã chia tay."

Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Túc hiện lên tia kinh ngạc, Diệp Đồng rõ ràng cảm giác được tấm lưng đang rúc vào mình nhất thời cương cứng.

Diệp Đồng bị Lâm Túc ôm chặt, dù cô kéo thế nào cũng không thể kéo tay Lâm Túc ra, chỉ đành phải ở trong lòng Lâm Túc xoay người lại.

Sắc mặt Lâm Túc tiều tụy, gương mặt vì sinh bệnh tái nhợt, môi bị cắn trắng bệch, đôi mắt che kín tơ máu, hốc mắt cũng đỏ lên chan chứa nước mắt, vừa rồi Lâm Túc bị câu nói kia của Diệp Đồng đánh thức, ánh mắt Lâm Túc khôi phục chút thanh tỉnh, khi Diệp Đồng xoay người qua, Lâm Túc cúi đầu vùi vào trong mái tóc dài của Diệp Đồng, trán dán lên cổ Diệp Đồng.

"Tôi đau đầu, khó chịu." Giọng Lâm Túc nghẹn ngào yếu đuối chui vào tai Diệp Đồng, tựa như bị người ta bóp chặt yếu hầu, không thể thở nổi, khiến Diệp Đồng cũng khó chịu theo.

"Tôi giúp cô xoa." Đôi tay Diệp Đồng xoa xoa hai bên thái dương, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn ngủ tiếp không?"

"Có..." Lâm Túc nhắm mắt lại: "Tôi muốn ôm em ngủ."

Đầu ngón tay Diệp Đồng bỗng chốc căng thẳng, nhưng cũng không nhẫn tâm từ chối Lâm Túc, thật ra người kia sốt cả đêm thể xác và tinh thần cũng mệt rồi, huống chi khi người kia bệnh cơ thể không thoải mái cho nên không muốn làm người kia khó chịu.

Đơn giản thuận theo.

Lâm Túc nằm xuống đắp chăn, tuy đầu vẫn còn choáng váng vừa mệt vừa buồn ngủ rất nhiều nhưng cô vẫn mở to hai mắt, nhìn Diệp Đồng ở mép giường cởi áo ngoài, cô rất sợ người trước mắt bỗng nhiên biến mất, mãi cho đến khi Diệp Đồng vén chăn lên nằm ở bên cạnh cô.

Nhưng Diệp Đồng nằm bên cạnh nhưng không có ôm cô, Lâm Túc cố căng mắt chờ đợi, đợi không được Diệp Đồng chủ động, tự cô xoay người qua, vén chăn tìm đến tay Diệp Đồng, một bàn tay đặt ở bên eo mình, một bàn tay đặt bên gối, Lâm Túc tìm một tư thế thoải mái trong lòng Diệp Đồng, mặt dán vào nơi mềm mại, ngửi mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm, lúc này mới chậm rãi thả lỏng sắc mặt căng thẳng, ôm chặt Diệp Đồng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.

Quá trình này tự nhiên lạ thường, Diệp Đồng không có đẩy Lâm Túc ra, ngược lại nghiêng người ôm lấy Lâm Túc vào lòng, dù sao trong giây phút ngắn ngủi này hai người đều tham luyến hơi thở trên người đối phương...

Diệp Đồng cũng không phải lần đầu chăm sóc Lâm Túc bị bệnh, chỉ khi bị bệnh hoặc say rượu, Lâm Túc mới rút đi vẻ lạnh lùng không còn chịu đựng, lúc đó sẽ thể hiện ra không hề che giấu với cô.

Tựa như bây giờ, yếu đuối, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn ngủ trong vòng tay cô, tuy rằng ở phương diện công việc hay cuộc sống hằng ngày Lâm Túc là người tương đối mạnh mẽ, nhưng Diệp Đồng biết kỳ thực Lâm Túc thiếu cảm giác an toàn.

Suy nghĩ cộng với thức suốt đêm làm việc Diệp Đồng cũng dần dần đi vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, ánh sáng trong phòng ngủ cũng ngày càng yếu.

Ngủ một giấc không mộng mị, khi tỉnh lại, Diệp Đồng chậm rãi mở to mắt phát hiện trời đã tối, tầm nhìn chỉ có thể nhìn thấy dáng người như ẩn như hiện, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở ra vào, trong lòng cô Lâm Túc vẫn chưa tỉnh.

Hai người ôm nhau ngủ, hai cổ thân thể dán nhau, ấm áp dễ chịu.

Diệp Đồng lặng lẽ ôm người kia, nhắm mắt cảm nhận hơi thở và sự ấm áp của người kia.

Nhưng lúc này đã tối, Lâm Túc một ngày một đêm chưa ăn gì.

Chưa đến 5 phút đồng hồ, Diệp Đồng một lần nữa mở mắt, cô rút tay ở cổ Lâm Túc ra, mà Lâm Túc ngủ say chưa thức giấc, chỉ theo bản năng ôm chặt eo Diệp Đồng.

Diệp Đồng nhẹ nhàng rút tay ở eo ra.

Nhẹ nhàng xuống giường, cô mở một ngọn đèn nhỏ trong trẻo ở trên tủ, thắp sáng căn phòng, nhưng không quá chói mắt.

Khi đèn sáng lên ngay lập tức Lâm Túc nhíu mày, vẫn duy trì tư thế ngủ nằm nghiêng, nửa mơ nửa tỉnh cảm giác trong lòng trống rỗng, cô mơ màng sờ không thấy người bên cạnh, bình thường tư thế ngủ ngay ngắn lúc này vô thức ôm chăn.

Diệp Đồng nhìn thấy, cô cúi người nhẹ nhàng kéo chăn trong lòng Lâm Túc ra, đắp kín cho người kia, thuận tay chỉnh lại góc chăn.

Mái tóc dài hơi xoăn đen nhánh rũ xuống, che khuất một nửa gương mặt, Diệp Đồng giơ tay vén tóc Lâm Túc ra, ánh mắt lướt qua từng tấc da tấc thịt của người kia, phác họa dung nhan đang ngủ kia.

Người nhắm mắt, nhíu mày, ngủ có chút không yên, gương mặt tái nhợt được nghỉ ngơi đã trở nên hồng hào đôi chút, nhưng cũng không ngăn được khí chất trưởng thành từ trong xương cốt phát ra. Chỉ vì bị bệnh tiều tụy rất nhiều, đuôi lông mày thêm vài phần yếu ớt, dường như năm tháng không lưu lại dấu vết dù u buồn cũng không hề xuất hiện.

Lòng bàn tay vuốt ve khóe mắt Lâm Túc, rõ ràng xúc cảm trơn bóng, nhưng nhìn kỹ lại, thật lạ kỳ đã thêm vài đường nét.

Đầu ngón tay giống như bị điện giật rút lại, loại cảm giác tim đập nhanh càng thêm kịch liệt, Diệp Đồng theo thói quen co ngón trỏ gõ lên ấn đường, làm cho tâm xao động bình tĩnh lại, sờ trán Lâm Túc, không còn nóng như lúc đầu.

Từ khi đến đây đến giờ, Diệp Đồng chỉ ở trong phòng này, chờ khi cô vào phòng tắm mới phát hiện những đồ dùng sinh hoạt mấy năm trước bị cô mang đi chỉ lưu lại của một mình Lâm Túc, lúc này đã trở về có đôi có cặp, cô cầm lên nhìn, đều là mới hoàn toàn chưa dùng qua.

Không giống dấu vết hai người chung sống, điều này làm cho Diệp Đồng không khỏi nhớ tới lời Lâm Túc, Lâm Túc vẫn luôn chờ cô trở về?

Mang theo tâm tình phức tạp rửa mặt, sau đó rời khỏi phòng tắm đứng ở cạnh cửa nhìn Lâm Túc nằm trên giường, nhìn một hồi cô dời tầm mắt, nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa phòng ngủ lại.

Nơi này từng là 'nhà'. là nơi DIệp Đồng sống 2 năm, cô quen thuộc từng ngóc ngách. Vừa bước ra khỏi phòng, hương vị quen thuộc nhanh chóng ùa về, nhất thời cô trăm ngàn tư vị.

Hai người bên nhau không bao lâu, Lâm Túc vì cùng cô bên nhau nên mua căn phòng này, và trở thành 'nhà' chung của hai người, trang trí hay mua sắm đồ trong nhà, hình thức hay cách bày trí, Lâm Túc chỉ đưa ra kiến nghị, phần lớn đều theo sở thích của cô, lúc mới đầu có chút ngượng ngùng, Lâm Túc lại nói cô là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Lúc ấy Lâm Túc ba mươi hai tuổi, cô mới vừa tròn hai mươi ba, luôn lo sợ chênh lệch tuổi quá lớn không vượt qua được khoảng cách khác biệt, Lâm Túc thân là tổng tài tập đoàn lớn, cô chỉ là trợ lý tổng tài, thân phận địa vị chênh lệch cũng khiến cô thấp thỏm lo âu, nhưng bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, cô liều mạng cố gắng nỗ lực hăng hái bước lên theo đuổi bước chân Lâm Túc, Lâm Túc nói gì cô nghe thấy đều là lời ngon ngọt.

Ngày tháng bên nhau quá lâu không nghĩ tới càng lún càng sâu, Diệp Đồng chưa từng yêu đương, không biết người khác nói thế nào, càng không biết giữa con gái thể hiện tình yêu với đối phương ra sao.

Nhưng ở bên nhau, sinh hoạt càng có nhiều cơ hội thấu hiểu lẫn nhau, bất kì khuyết điểm gì khi ở chung vô tình cũng lộ ra.

Tính cách, hai người đôi khi chung đụng sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nói không rõ ràng làm sao hoá giải những cái gai trong 3 năm qua đó cũng là tôn trọng lẫn nhau.

Tuổi tác cùng thân phận bối cảnh chênh lệch giữa hai người quả thật là vấn đề không nhỏ, mỗi người đều có quan hệ xã hội cùng thói quen sinh hoạt riêng của từng người, Diệp Đồng khó có thể dung hòa và bước vào vòng quan hệ của Lâm Túc, nhưng Lâm Túc có thể vì cô từ bỏ lối sống khuôn mẫu, dần thay đổi thói quen.

Lâm Túc trưởng thành nội liễm, Diệp Đồng tính cách hoạt bát bao dung, chung quy cũng có thời điểm cãi nhau giận nhau, tuy rằng Lâm Túc lớn hơn Diệp Đồng vài tuổi nhưng dễ dỗ dành, chỉ cần Diệp Đồng làm cho cô một bàn thức ăn yêu thích, Lâm Túc sẽ thật sự vui vẻ, sau đó ngược lại ôm Diệp Đồng cố gắng dỗ cho Diệp Đồng cười, mỗi người lui một bước, ngày tháng cứ vậy từng ngày trôi qua.

Nếu không xảy ra những chuyện kia, có lẽ hai người vẫn còn bên nhau...

Nhưng cô 28 tuổi, đã qua cái tuổi trẻ hừng hực phấn đấu quên mình, những chuyện trong cuộc đời của cô giống như nét bút mạnh mẽ khắc sâu vào lòng, tạo thành vết thương không thể nào xóa được.

Lúc này đã hơn 7 giờ tối, Lâm Túc sẽ thức dậy bất kì lúc nào, không thể suy nghĩ nhiều, Diệp Đồng nhắm mắt lại, áp xuống chua xót trong lòng và con tim đang thổn thức, ngay lập tức vào bếp, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh nấu ăn, dùng một tiếng đồng hồ để nấu cháo.

Nấu cháo xong, Diệp Đồng ra phòng khách, nhìn túi thuốc trên bàn trà, đa số là thuốc trị cảm sốt.

Diệp Đồng lấy ra, xem kỹ hướng dẫn chia thuốc, sau đó lật lật túi, tìm được những viên thuốc đã mở.

Phòng khách cách phòng ngủ không xa, Diệp Đồng quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, Lâm Túc ngủ suốt một ngày một đêm đến giờ vẫn chưa dậy, chưa ăn gì cũng chưa uống thuốc, Diệp Đồng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã qua 8 giờ rưỡi tối.

Lúc này điện thoại bất ngờ vang lên, cô bấm vào mở wechat, nhìn tin nhắn Chung Linh Vận gởi tới:

"Em có thời gian không, cùng nhau ăn cơm?"

Đây là chuyện cô đã hứa nhưng bây giờ cô không có tâm trạng cùng người khác ăn cơm, đặc biệt là Chung Linh Vận từng bị cô từ chối giờ không thể tùy tiện khước từ, cho nên cô gõ một dòng chữ trả lời:



"Bây giờ em không có thời gian, buổi tối ngày mai nha."

Nhận được tin nhắn này mặt Chung Linh Vận hớn hở, từ khi bị Diệp Đồng từ chối cô vẫn không vì thế bỏ cuộc, ngược lại càng từ chối càng hăng, nếu biểu hiện tâm ý vậy thì không cần che giấu, thích chính là thích.

Tuy rằng Diệp Đồng từng nói có người thích, nhưng Chung Linh Vận nhìn ra chỉ cần vẫn độc thân thì vẫn còn cơ hội.

Diệp Đồng cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Chung Linh Vận, chỉ đơn giản trả lời vài câu liền tắt điện thoại.

Tối qua thức suốt đêm, cho dù ban ngày ngủ cả ngày cũng không hoàn toàn giảm bớt sự mệt mỏi từ thể xác và tinh thần, cả đêm điên cuồng làm việc khiến cho cô chóng mặt nhức đầu, Diệp Đồng thả lỏng dựa vào sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc nửa tỉnh nửa mê cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

Rất nhanh, trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo lướt qua, từ trán đến hai hàng lông mày, dọc theo chóp mũi đi xuống bên môi, nhẹ nhàng chạm vào khiến Diệp Đồng mím môi lại, cảm giác lạnh lẽo chợt dừng lại, lúc sau cảm giác đó lại tiếp tục lướt trên mặt cô.

Ngay khi cảm giác lạnh lẽo không còn xuất hiện trên mặt, Diệp Đồng chợt mở mắt.

Gương mặt kia chỉ cách cô chưa tới một cánh tay, Lâm Túc ngồi bên cạnh cô, trong tay cầm một quyển văn học nước ngoài, đầu hơi cúi, sắc mặt tái nhợt vẫn thản nhiên, Diệp Đồng ngẩn ra, sau đó ngồi thẳng người.

"Cô tỉnh rồi?"

"Ừm." Lâm Túc nghiêng mặt nhìn Diệp Đồng, cổ họng phát ra tiếng mang theo nghẹn ngào "Tôi ngửi thấy mùi cháo gà đen nên tỉnh."

Diệp Đồng trầm mặc, sau đó nói:

"Mũi cô thính ghê, tôi múc cháo mang ra cho cô."

"Múc nhiều một chút, tôi đói bụng." Lâm Túc khép quyển văn học lại, nhìn Diệp Đồng đứng lên. Diệp Đồng nghe xong liền trả lời: "Được, đói bụng thì ăn nhiều chút, tôi múc cho cô chén lớn."

Diệp Đồng đi vào phòng bếp, không còn nhìn thấy nữa lúc này Lâm Túc mới thu hồi tầm mắt, khi cô sinh bệnh sẽ không có khẩu vị gì nhưng tối nay Diệp Đồng nấu cháo gà đen cô thích nhất.

Chưa tới vài phút, Diệp Đồng từ phòng bếp bưng ra một chén cháo, thật sự muốn to hơn cái dĩa, cảm giác như cho heo ăn... Diệp Đồng cũng không quan tâm Lâm Túc nghĩ gì, cô cẩn thận đặt chén trước mặt người kia:

"Cô cả đêm không ăn gì, húp cháo nhiều vào để ấm bụng, cẩn thận nóng, ăn xong nhớ uống thuốc."

Lâm Túc nghe người kia nhỏ nhẹ dặn dò, giống như dặn xong đêm này sẽ không ở lại, quả thật Diệp Đồng cũng không tính ở qua đêm, vốn dĩ cô chuẩn bị chờ Lâm Túc tỉnh liền gọi cho Tiêu Tử Ngọc tới chăm sóc Lâm Túc.

"Em ăn chưa?"

"Ăn, tôi ăn rồi." Diệp Đồng căn bản không có tâm trạng ăn cũng không đói bụng, cô hỏi Lâm Túc:

"Đầu còn đau không, còn khó chịu không?"

Lâm Túc hơi choáng váng nhưng theo bản năng lắc đầu, cô không muốn làm Diệp Đồng lo lắng.

Chỉ là bộ dạng yếu ớt của Lâm Túc rơi vào trong mắt Diệp Đồng, cô biết rõ trạng thái của Lâm Túc.

Thân mình Lâm Túc khá mảnh mai, một trận cảm nho nhỏ cũng không chịu nổi, lúc này nhiệt độ cũng không còn quá cao, nếu suy tính thì có lẽ mấy ngày trước liền bắt đầu bệnh.

Như vậy rất có khả năng là đứng ở cửa đón khách trong tiệc cuối năm nên bị, Lâm Túc nhìn thấy cô không thoải mái nên chủ động giúp cô đứng ở ngoài chắn gió, cũng trách cô quá sơ suất, cô có thể chịu nhưng Lâm Túc thể hàn không thể chịu được gió lạnh.

Nói đến cùng thì cũng có liên quan đến cô.

Diệp Đồng nhíu mày:

"Lâm Túc, sau này tránh xa tôi một chút."

Vẻ mặt Diệp Đồng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cả người Lâm Túc cứng đờ, những đốt ngón tay nắm chặt muỗng dần trở nên trắng bệch.

"Vì sao?"

"Cô không cảm thấy cô tới gần tôi, là một loại tra tấn với cô sao?"

Lâm Túc nhìn Diệp Đồng không nói gì, Diệp Đồng bình tĩnh phân tích:

"Đến lúc này vẫn chưa được bao lâu, cô không bị cắn thì bị đau lưng, bây giờ còn sinh bệnh, đừng tới gần tôi, đó là vì tốt cho cô."

Lâm Túc như có điều suy nghĩ, cô hỏi ngược lại:

"Giống như tôi tự cho rằng làm như vậy là vì tốt cho em, em cũng là vì tốt cho tôi đúng không?"

Bất ngờ không có lời gì để nói, Diệp Đồng mấp máy môi, cô không tìm được lý do để phản bác, đứng ở lập trường của cô: trơ mắt nhìn Lâm Túc dằn vặt chính mình, nếu tới gần sẽ bị thương vậy cô tình nguyện Lâm Túc đừng tới gần.

Nhưng đổi lại là lập trường của Lâm Túc, Lâm Túc sẽ không cho là như vậy.

Ví dụ như, năm đó Lâm Túc tự mình chống đỡ tất cả để cô không bị thương tổn, là vì Lâm Túc yêu cô cũng là cách Lâm Túc thể hiện tình yêu, lại không nghĩ làm như vậy chính là nguồn gốc tạo thành tổn thương và đau khổ cho cô.

Cô nói như vậy có gì khác với việc Lâm Túc làm năm đó.

Lâm Túc thấy Diệp Đồng trầm mặc không nói, đốt ngón tay dần thả lỏng, cầm muỗng thong thả múc cháo nóng, từng muỗng nhai kỹ nuốt chậm, đi xuống cổ họng vào bụng, ấm áp.

Có những lời nên nói sớm, một khi chậm chỉ khiến cho mối quan hệ bị bó buộc không còn tác dụng, khúc mắc của Diệp Đồng là năm đó Lâm Túc lừa gạt giấu diếm cô, giống như lời vừa rồi, tự cho là vì tốt cho đối phương.

Đôi bên yên lặng một lúc, Diệp Đồng không biết nên nói gì, cô cầm điện thoại đứng lên:

"Tôi gọi thư ký Tiêu đến ở với cô, thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về."

Điện thoại còn chưa gọi, đã bị một bàn tay thon chắn ngang màn hình.

Ngón tay Lâm Túc trắng nõn tinh tế, móng tay cắt dũa gọn gàng sạch sẽ, Diệp Đồng nhìn nhìn vài lần, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc.

"Đêm nay em có thể đừng rời đi không?" Lâm Túc hỏi Diệp Đồng.

Nhưng Diệp Đồng không nói chuyện, Lâm Túc cũng không nhận được đáp án, cô cúi đầu giọng khàn khàn mang theo khẩn cầu:

"Em không ở nhà, tôi một mình rất cô đơn, em ở lại với tôi, được không?"

"Cô ăn cháo trước đi."

Diệp Đồng nhìn vào mắt Lâm Túc, nhìn sắc mặt người kia tái nhợt, cô liền mềm lòng.

"Tôi ăn, em đừng đi."

Diệp Đồng không có phản ứng, lại hỏi:

"Tôi muốn đi tắm, có áo ngủ không?"

Lời này đồng nghĩa Diệp Đồng không đi, Lâm Túc ngẩn ra:

"Có..."

"Nhớ kỹ uống thuốc." DIệp Đồng cầm mấy viên thuốc dùng giấy lót đặt bên cạnh chén của Lâm Túc, sau khi nói xong liền xoay người vào phòng ngủ.

Lâm Túc nhìn dáng người nhỏ nhắn kia, khóe môi khẽ cong lên, ý cười không giấu được lan ra, một cái nhăn mặt một nụ cười đều xinh đẹp.

Nơi có em mới là nhà, Lâm Túc nói là nhà của hai người. Cô mặt mày hớn hở, từng muỗng từng muỗng cháo nóng nuốt vào bụng.

Ăn xong uống thuốc, Lâm Túc vào phòng, nghe thấy tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra, Diệp Đồng vẫn chưa tắm xong, cô lấy một bộ đồ ngủ từ tủ đồ qua một căn phòng khác tắm rửa.

Chưa đầy nửa tiếng, Lâm Túc tắm xong, cô quay về phòng ngủ, đứng lặng ở cạnh phòng ngủ ngẩn ngơ nhìn Diệp Đồng ngồi ở bàn trang điểm thổi tóc, một thoáng kia tựa như xuyên qua thời gian, trở về quá khứ, trở về ngày tháng Diệp Đồng vẫn ở nhà.

Tiếng máy sấy che giấu tiếng bước chân của Lâm Túc, khiến cho Diệp Đồng không phát hiện, mãi cho đến khi máy sấy bị người phía sau cầm lấy.

"Tôi giúp em thổi tóc."



Định nói không cần nhưng Lâm Túc nào cho Diệp Đồng cơ hội từ chối, cô quay đầu lại nhìn Lâm Túc, mím môi, quay đầu đi.

Trước kia hai người thường xuyên thổi tóc cho nhau, Lâm Túc tay nghề thuần thục, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua mái tóc mượt mà đang ướt của Diệp Đồng, tóc Diệp Đồng dài xõa tới thắt lưng, chất tóc đen nhánh, Lâm Túc vén tóc lên lộ ra da thịt trắng như ngọc phía sau cổ.

Thổi vài phút tóc cũng đã khô rồi, Lâm Túc vuốt không còn ướt nữa, mới vừa tắt máy sấy lại bị Diệp Đồng cầm, cô nhìn ngọn tóc Lâm Túc còn ướt, kéo Lâm Túc ngồi xuống giường, giúp Lâm Túc thổi tóc.

"Cảm ơn em chăm sóc tôi." Lâm Túc nói lời thật lòng, Diệp Đồng lại trái lương tâm trả lời: "Chăm sóc người hợp tác, nên làm."

"Chúng ta chỉ là người hợp tác thôi sao?"

Diệp Đồng vẫn đang thổi tóc cho Lâm Túc:

"Cô muốn nói chúng ta là bạn, cũng được."

"Chỉ là bạn?"

Diệp Đồng ừ một tiếng.

"Đầu còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng: "Chỉ là hơi choáng váng."

"Cô uống thuốc có tác dụng an thần đêm nay ngủ một giấc ra mồ hôi, ngày mai sẽ khỏe lại." Diệp Đồng nói xong, buông máy sấy, sờ đuôi tóc Lâm Túc đã khô, lúc này mới cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ trong phòng.

Lâm Túc thấy Diệp Đồng quay đầu đi, nắm chặt chăn đơn dưới mình, vẫn không nhịn được duỗi tay lướt qua ôm eo Diệp Đồng.

Cánh tay bên eo ngày càng siết lại, hai người đường như dán vào nhau, một bàn tay Diệp Đồng đặt lên trán Lâm Túc, thuận thế đẩy Lâm Túc kéo ra khoảng cách để cô có thể thở, tay kia sờ trán mình, nhiệt độ cơ thể hai người không chênh lệch lắm, Diệp Đồng vẫn không yên tâm, cô xoay người tìm nhiệt kế ở tủ đầu giường, cầm qua.

Nhiệt kế luồng dưới nách, Lâm Túc vẫn mặc áo ngủ khi kẹp khó tránh khỏi lộ ra bộ phận riêng tư, Diệp Đồng vừa lắc nhiệt kế vừa đánh giá sắc mặt Lâm Túc.

"Cô kẹp trước đi, đừng làm rơi." DIệp Đồng đưa nhiệt kế cho Lâm Túc.

Nhìn thấy Lâm Túc kẹp xong, tranh thủ kéo tay Lâm Túc ôm eo cô ra, đứng lên, mắt nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường, cô cúi người sờ cái ly đặt bên cạnh khung ảnh, vẫn còn ấm, Diệp Đồng bưng cho Lâm Túc uống miếng nước ấm để thông họng.

Sau đó đặt ly về vị trí cũ, cô ngăn tầm mắt Lâm Túc, đầu ngón tay chạm vào viền khung ảnh run run, chờ cô xoay người lại, khung ảnh dựng đứng đặt ở tủ đầu giường đã bị cô âm thầm úp xuống.

Lấy nhiệt kế ra kiểm tra không có sốt, Diệp Đồng nhìn Lâm Túc-Lâm Túc vẫn ở trên giường ngửa đầu nhìn cô, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, đôi mắt nửa mở nửa khép, giống như đang cố chống đỡ mí mắt để bản thân không ngủ, vừa nhắm liền lập tức mở ra, nhìn thấy Diệp Đồng vẫn còn ở đây lại chậm rãi nhắm mắt rồi bất ngờ mở ra.

"Buồn ngủ thì ngủ đi." Diệp Đồng khép vạt áo Lâm Túc lại, nghiêng người cẩn thận sửa lại góc chăn bị xốc loạn.

Một đôi tay ôm eo cô, Lâm Túc dán mặt lên lưng Diệp Đồng mắt nhắm lại, mơ màng, giọng vẫn như ngày thường nhưng dịu dàng nghẹn ngào vài phần:

"Tôi vẫn muốn ôm em ngủ."

"Mau ngủ đi." Diệp Đồng vừa vuốt phẳng chăn, kéo ngay ngắn vừa khẽ nói:

"Tôi không đi, ở đây cùng cô."

"Tôi muốn ôm em ngủ." Tay bên eo không chịu buông, phía sau truyền tới tiếng nghẹn ngào khe khẽ như làm nũng.

Người kia giống như không đồng ý sẽ không buông tay.

"Buổi tối ngủ tôi sẽ đá chăn, em không giúp tôi đắp chăn... nếu bệnh nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?"

Diệp Đồng thừa biết Lâm Túc mượn cớ bị bệnh, cô vừa nghe giận mà cười:

"Máy điều hòa mở đủ ấm, không nghiêm trọng như vậy, đừng cho rằng cô bệnh thì muốn làm gì thì làm."

"Tôi là người bệnh nha~"

Lời này nghe nhiều rồi, Diệp Đồng cũng thuận miệng trả lời:

"Được rồi, cô là người bệnh, cô lớn nhất, tôi sẽ nghe cô."

Cô cũng không muốn cùng người bệnh so đo, dư quang liếc nhìn Lâm Túc, chăn gấp gọn gàng, cô vỗ tay bên eo mình.

"Nằm cho đàng hoàng."

Lâm Túc nằm xuống, Diệp Đồng kéo chăn đắp lên người Lâm Túc, giơ tay tắt đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ để tầm mắt có thể nhìn rõ ràng, vén một góc chăn nhẹ nhàng chui vào, nằm cạnh Lâm Túc.

"Tôi muốn ôm em, được không?" Lâm Túc hỏi Diệp Đồng, nghe thấy Diệp Đồng ừ một tiếng, lúc này cô mới luồng tay qua eo Diệp Đồng, ôm Diệp Đồng vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu Diệp Đồng khẽ cọ, nhưng cũng nhanh chóng nghe thấy tiếng cảnh cáo từ Diệp Đồng:

"Chỉ cho phép ôm, không được lộn xộn."

Lâm Túc thật sự không có lộn xộn nữa, gợn sóng trong mắt rất nhanh bình tĩnh lại, cô ngửi mùi hương phát ra từ trên người Diệp Đồng, ôm chặt lấy, hận không thể đem người kia hòa vào cơ thể mình.

"Lâm Túc." Diệp Đồng khẽ nói: "Có chăm sóc tốt bản thân không?"

"Có, còn em thì sao?"

"Tôi rất tốt."

"Tôi cũng rất tốt." giọng Lâm Túc khàn khàn trầm trầm: "Chỉ là rất nhớ em."

Diệp Đồng sẽ không giống như trước đây sẽ nói 'Em cũng rất nhớ chị', cô gối lên tay Lâm Túc, ở trong lòng Lâm Túc nhắm mắt lại: "Nhiều năm qua chúng ta đều quen sống một mình, có lẽ sẽ còn gặp được người thích hợp."

Trầm mặc thật lâu, trên đỉnh đầu mới truyền giọng khàn khàn:

"Em sẽ gặp được sao?"

"Có lẽ sẽ." Diệp Đồng ngừng lại, "Có lẽ không."

"Đồng Đồng, tôi buồn ngủ." Lâm Túc nhướng mày, mơ màng sắp ngủ.

Diệp Đồng vỗ nhẹ lưng Lâm Túc:

"Buồn ngủ thì mau ngủ đi."

"Em về nhà rồi không cần đi nữa, ngày mai đừng đi, được không? Mỗi ngày tôi đều một mình ăn cơm, một mình ngủ, thời gian em không có ở nhà, tôi nhớ em." Lâm Túc lẩm bẩm: "Tôi rất nhớ em."

Dường như quay trở về ngày hai người chia tay, từ khi rời khỏi nhà Lâm Túc vẫn không yên lòng, đi làm mở họp nhiều lần thất thần, bởi vì hành động của Diệp Đồng quá khác thường nhưng lại giống như bình thường, Diệp Đồng vẫn ân cần hỏi han cô như trước.

Khi Lâm Túc đến công ty còn nhận được tin nhắn của Diệp Đồng, hỏi cô giữa trưa có về ăn cơm không, hay bảo cô trên đường chú ý an toàn, sớm về nhà, những tin nhắn này ít nhiều làm cho cô định tâm lại. Để sớm tan ca về nhà với Diệp Đồng, cô nhanh chóng làm xong công việc, cô bảo Diệp Đồng chờ cô, chỉ cần chờ một chút cô sắp giải quyết xong rồi, chỉ là không còn kịp nữa, tất cả đã chậm, sau khi về đến nhà, chờ đợi cô là căn 'nhà' sạch sẽ ngăn nắp không một bóng người.

Tất cả đồ thuộc về Diệp Đồng, đều bị Diệp Đồng mang đi.

Chỉ lưu lại cho cô tấm ảnh chụp chung.

Lúc này phong thủy đã xoay chuyển, Lâm Túc gọi điện gởi tin nhắn cho Diệp Đồng đều không nhận được hồi đáp, cô nằm trên chiếc giường tối qua hai người đã liều chết triền miên, cô tham luyến mùi hương trên người Diệp Đồng, cũng không ai nấu ăn cho cô, tủ lạnh còn lưu lại đồ ăn tối qua Diệp Đồng nấu, Lâm Túc đói bụng liền lấy chúng ra ăn, tuy rằng đồ ăn đã lạnh nhưng ăn vẫn rất ngon.

Lâm Túc lo lắng Diệp Đồng trốn đi khi quay về nhà không tìm thấy cô, cô không tiếp nhận sự thật Diệp Đồng rời bỏ cô, Diệp Đồng yêu cô sao có thể không cần cô, cho nên Lâm Túc ở nhà đợi rất lâu... nhưng Diệp Đồng cũng không có trở về.

Hai người đã lâu không cùng nhau nằm trên một chiếc giường ôm nhau ngủ, Lâm Túc cũng rất lâu không được vào buổi sáng mở mắt liền có thể nghe Diệp Đồng nói với cô 'Chào buổi sáng', chờ ngày mai thức dậy, cô nhất định sẽ đáp lại câu nói 'Chào buổi sáng' mà Diệp Đồng đã nói với cô hôm rời đi.

Mang theo chấp niệm đó, ngay khi nghe thấy Diệp Đồng nói 'Ngủ ngon' với mình, Lâm Túc không còn nhíu mày, cô ôm Diệp Đồng bình yên đi vào giấc mộng.

Ngủ một giấc ngon lành, chưa bao giờ kiên định và an tâm đến vậy.

Chân trời dần sáng.

Lâm Túc vẫn chưa tỉnh, giống như đang nằm mộng đẹp gì đó, khóe môi cong lên, trong trẻo điềm tĩnh, Diệp Đồng đứng ở mép giường nhìn Lâm Túc, cúi người đặt một nụ hôn lên trán Lâm Túc.

Trước khi rời đi, Diệp Đồng lật khung hình tối qua úp xuống lên, nhìn hai người con gái nắm tay nhau trong hình, cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, xoay người rời đi, đóng cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua Lâm Túc vẫn ngủ ngon như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook