Tổng Tài Cuồng Nhiệt: Yêu Lại Lần Nữa
Chương 6: Không có tiêu đề.
An Phong
26/09/2023
Cho dù có tin tưởng người này là học sinh trong trường đi chăng nữa, cô cũng không thể nào đoán được rằng người thanh niên này trong đầu đang toan tính chuyện gì, là người tốt hay xấu. Lỡ đâu cậu ta không phải người tốt đẹp gì, đến lúc đó cô làm sao có thể chắc chắn rằng cậu ta không làm hại đến cô.
Nếu đã vậy, cô đành nhân lúc cậu ta sơ xẩy nhất mà tự phòng vệ cho bản thân. Dùng hai tay nâng quyển sách dày trên tay đập xuống.
Ban đầu, Nhược Hi không nghĩ đến chuyện chỉ cần một cú đánh của mình đã khiến người thanh niên trông to con này bất tỉnh. Vậy mà trước đó mấy giây, cô còn nghĩ với sức lực của mình liệu có thể gây thương tích cho cậu ta hay không.
Bây giờ hay rồi, Nhược Hi lập tức để quyển sách kia sang một bên, lo lắng khom người xuống rồi đưa tay ra trước mũi cậu ta. Cảm nhận có luồng gió thổi qua ngón tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may, cậu ta còn chưa chết.
Đang lúc không biết phải làm sao, cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ. Theo tình hình này cậu ta cũng không tỉnh lại ngay được, mà cô cũng không thể cứ đứng dưới này canh cậu ta đến hết đêm. Nghĩ đoạn, cô dùng hai tay nắm chặt cổ áo của cậu ta kéo đến trước cửa phòng rồi dừng lại.
Xuất phát từ lòng lương thiện của bản thân, cô bèn đứng dậy lôi từ trên giường của mình xuống một chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu ta xem như đền bù.
Cố Nhược Hi sau đó cũng lên giường ngủ, sáng mai cô phải dậy sớm tìm công ty thực tập để còn kịp viết bài báo cáo cho nhà trường. Tuy hạn chót còn xa, nhưng với tình hình này, cô nghĩ nên tìm sớm thì hơn.
...
Lãnh Phong tỉnh dậy thấy mình nằm giữa lối ra vào của một căn phòng xa lạ, bên ngoài trời đã sáng từ lâu. Cậu bật người dậy, điều đầu tiên là sờ soạng xem người mình có mất miếng thịt nào không.
Sau một lúc quan sát tỉ mỉ, xác nhận mình vẫn còn nguyên vẹn mới dám thở phào. Trong đầu dường như đang mường tượng lại tình huống đêm hôm qua. Hình như cậu vào nhầm kí túc xá, còn có... Bị một cô gái chân yếu tay mềm đánh ngất?
Khoé môi không tự chủ được mà giật liên hồi, chuyện này mà để cho người khác biết, chắc Lãnh Phong chỉ có đường đào hố chôn mặt mất.
Liếc xuống thấy chiếc chăn mỏng rơi dưới chân mình, Lãnh Phong không nhịn được mà suy nghĩ. Cô gái kia đắp cho mình hay sao? Cậu định bụng rằng sẽ uy hiếp cô gái này một phen để vớt vát chút uy phong của cậu. Nhưng xem ra cô gái này cũng không phải người xấu. Mà Lãnh Phong cậu xưa nay không muốn gây sự với người tốt.
Vẩn vơ suy nghĩ hồi lâu, lúc định kéo va li của mình rời khỏi thì cửa vừa lúc mở ra. Cố Nhược Hi mang khuôn mặt ảo não bước vào.
Mắt thấy cậu thanh niên này vẫn chưa rời đi, Nhược Hi có chút bất ngờ. Bây giờ đã gần hết buổi sáng rồi, đừng nói là cậu ta ngồi lì ở đây chờ cô về đòi tiền bồi thường vì cú đánh đêm qua nhé?
"Cậu... Còn chưa đi?"
Khuôn mặt của Lãnh Phong cứng ngắc lại, mở miệng ra nhưng không biết tiếp theo mình nên nói cái gì.
Những tưởng rằng với khuôn mặt hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu của mình đi đến đâu cũng được hoan nghênh. Cho dù hoàn cảnh của hai bọn họ có chút bất cập thì cũng không có nghĩa là điều này sẽ khác đi đúng không?
Cơ mà, hôm nay thật sự lần đầu tiên trong đời Lãnh Phong được người khác hỏi câu này, khiến trong giây lát cậu không biết trả lời như thế nào. không thể nói rằng mình đến giờ này mới tỉnh lại.
"Tôi, tôi, bạn học nữ, chuyện đêm qua là tôi đường đột suy nghĩ không thấu đáo, mong bạn bỏ qua."
Cố Nhược Hi lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
"Ừm, nếu không có chuyện gì nữa thì mời cậu rời khỏi. Tôi rất bận."
Nói đoạn Nhược Hi đem theo tài liệu cầm trên tay định lướt qua cậu. Không may cánh tay cô bị cậu giữ lại.
"Hôm qua có lẽ đã kinh động đến bạn không ít. Hay là thế này đi, tôi mời cậu một bữa ăn xem như là lời xin lỗi được không?"
"Không cần đâu, chúng ta không quen biết nhau. Tôi cũng không có thói quen ăn cơm cùng người lạ."
"Chúng ta cũng đâu phải người lạ gì."
Cô nhíu mày, không hiểu cậu ta đang nói cái gì. Lãnh Phong đứng trước mặt cô, nụ cười của cậu tựa như mặt trời toả nắng tiếp tục lời thoại.
"Chúng ta ít nhất đã có hơn 10 tiếng làm bạn cùng phòng không phải sao?"
Còn chưa kịp phản bác, Cố Nhược Hi đã bị Lãnh Phong kéo ra bên ngoài. Nhìn những ngón tay thon dài của hắn đang dùng lực nắm chặt cổ tay cô, không tài nào rút tay về được. Cô bất chợt hoài nghi rằng cậu ta này cùng thanh niên tối qua có thật sự là cùng một người không vậy.
Có những mối quan hệ vô cùng thân thiết lại bắt đầu một cách kì lạ và chớp nhoáng như vậy. Ngay cả người trong cuộc cũng không thể lí giải nổi.
Bọn họ sau bữa ăn trưa hôm đó, chính thức trở thành bạn bè.
...
Thấm thoát trôi thêm một tuần lễ, Lãnh Phong cũng đã trở lại trường học được một tuần. Không chỉ giảng viên, mà ngay cả những học sinh đã được nghe kể chiến tích của Lãnh Phong đều không nhịn được má há hốc miệng khi nhìn thấy cậu ta xuất hiện trong giảng đường.
Thật sự, Lãnh Phong cũng không để ý rằng, số lần đến lớp của cậu trong một tuần vừa qua còn nhiều hơn số lần của ba năm học cộng lại. Đáng ngạc nhiên hơn, cậu ta đến lớp vô cùng ngoan ngoãn im lặng cho giáo viên giảng bài.
Cố Nhược Hi không quan tâm cho lắm. Đối với cô, Lãnh Phong cũng không khác những sinh viên ngoài kia là bao nhiêu. Toàn bộ đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
...
Cuối tuần, cô bắt chuyến xe buýt muộn đi đến một quận nhỏ của thành phố A. Một mình mang theo balo leo lên ngọn đồi, nơi duy nhất của thành phố có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của thành phố A được bao phủ bởi màu vàng cam thơ mộng.
Đứng trên ngọn đồi ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, tóc mái cô vì tác động của gió mà bay tán loạn trong không trung. Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ. Trong phút chốc tưởng chừng như tiên nữ hạ phàm.
Không biết là do bụi bay vào mắt hay là lí do gì, khoé mắt Cố Nhược Hi đỏ lên. Hai bàn tay ôm chặt tập giấy vẽ vào trong lòng, thầm lặng rơi nước mắt, nhỏ giọng như đang nói chuyện với ai đó.
"Vân Yên, ngày chủ nhật thứ 308, tớ lại đưa cậu ngắm hoàng hôn nhé. Tớ làm sắp xong rồi, mơ ước của cậu, tớ sẽ từng chút một hoàn thành."
Cố Nhược Hi ngồi xuống bãi cỏ, lấy trong balo ra bút chì cùng tập giấy trắng, lau sạch toàn bộ nước mắt trên gò má, cô mau chóng bắt đầu phác ra những đường nét đầu tiên.
Nếu đã vậy, cô đành nhân lúc cậu ta sơ xẩy nhất mà tự phòng vệ cho bản thân. Dùng hai tay nâng quyển sách dày trên tay đập xuống.
Ban đầu, Nhược Hi không nghĩ đến chuyện chỉ cần một cú đánh của mình đã khiến người thanh niên trông to con này bất tỉnh. Vậy mà trước đó mấy giây, cô còn nghĩ với sức lực của mình liệu có thể gây thương tích cho cậu ta hay không.
Bây giờ hay rồi, Nhược Hi lập tức để quyển sách kia sang một bên, lo lắng khom người xuống rồi đưa tay ra trước mũi cậu ta. Cảm nhận có luồng gió thổi qua ngón tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may, cậu ta còn chưa chết.
Đang lúc không biết phải làm sao, cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ. Theo tình hình này cậu ta cũng không tỉnh lại ngay được, mà cô cũng không thể cứ đứng dưới này canh cậu ta đến hết đêm. Nghĩ đoạn, cô dùng hai tay nắm chặt cổ áo của cậu ta kéo đến trước cửa phòng rồi dừng lại.
Xuất phát từ lòng lương thiện của bản thân, cô bèn đứng dậy lôi từ trên giường của mình xuống một chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu ta xem như đền bù.
Cố Nhược Hi sau đó cũng lên giường ngủ, sáng mai cô phải dậy sớm tìm công ty thực tập để còn kịp viết bài báo cáo cho nhà trường. Tuy hạn chót còn xa, nhưng với tình hình này, cô nghĩ nên tìm sớm thì hơn.
...
Lãnh Phong tỉnh dậy thấy mình nằm giữa lối ra vào của một căn phòng xa lạ, bên ngoài trời đã sáng từ lâu. Cậu bật người dậy, điều đầu tiên là sờ soạng xem người mình có mất miếng thịt nào không.
Sau một lúc quan sát tỉ mỉ, xác nhận mình vẫn còn nguyên vẹn mới dám thở phào. Trong đầu dường như đang mường tượng lại tình huống đêm hôm qua. Hình như cậu vào nhầm kí túc xá, còn có... Bị một cô gái chân yếu tay mềm đánh ngất?
Khoé môi không tự chủ được mà giật liên hồi, chuyện này mà để cho người khác biết, chắc Lãnh Phong chỉ có đường đào hố chôn mặt mất.
Liếc xuống thấy chiếc chăn mỏng rơi dưới chân mình, Lãnh Phong không nhịn được mà suy nghĩ. Cô gái kia đắp cho mình hay sao? Cậu định bụng rằng sẽ uy hiếp cô gái này một phen để vớt vát chút uy phong của cậu. Nhưng xem ra cô gái này cũng không phải người xấu. Mà Lãnh Phong cậu xưa nay không muốn gây sự với người tốt.
Vẩn vơ suy nghĩ hồi lâu, lúc định kéo va li của mình rời khỏi thì cửa vừa lúc mở ra. Cố Nhược Hi mang khuôn mặt ảo não bước vào.
Mắt thấy cậu thanh niên này vẫn chưa rời đi, Nhược Hi có chút bất ngờ. Bây giờ đã gần hết buổi sáng rồi, đừng nói là cậu ta ngồi lì ở đây chờ cô về đòi tiền bồi thường vì cú đánh đêm qua nhé?
"Cậu... Còn chưa đi?"
Khuôn mặt của Lãnh Phong cứng ngắc lại, mở miệng ra nhưng không biết tiếp theo mình nên nói cái gì.
Những tưởng rằng với khuôn mặt hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu của mình đi đến đâu cũng được hoan nghênh. Cho dù hoàn cảnh của hai bọn họ có chút bất cập thì cũng không có nghĩa là điều này sẽ khác đi đúng không?
Cơ mà, hôm nay thật sự lần đầu tiên trong đời Lãnh Phong được người khác hỏi câu này, khiến trong giây lát cậu không biết trả lời như thế nào. không thể nói rằng mình đến giờ này mới tỉnh lại.
"Tôi, tôi, bạn học nữ, chuyện đêm qua là tôi đường đột suy nghĩ không thấu đáo, mong bạn bỏ qua."
Cố Nhược Hi lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
"Ừm, nếu không có chuyện gì nữa thì mời cậu rời khỏi. Tôi rất bận."
Nói đoạn Nhược Hi đem theo tài liệu cầm trên tay định lướt qua cậu. Không may cánh tay cô bị cậu giữ lại.
"Hôm qua có lẽ đã kinh động đến bạn không ít. Hay là thế này đi, tôi mời cậu một bữa ăn xem như là lời xin lỗi được không?"
"Không cần đâu, chúng ta không quen biết nhau. Tôi cũng không có thói quen ăn cơm cùng người lạ."
"Chúng ta cũng đâu phải người lạ gì."
Cô nhíu mày, không hiểu cậu ta đang nói cái gì. Lãnh Phong đứng trước mặt cô, nụ cười của cậu tựa như mặt trời toả nắng tiếp tục lời thoại.
"Chúng ta ít nhất đã có hơn 10 tiếng làm bạn cùng phòng không phải sao?"
Còn chưa kịp phản bác, Cố Nhược Hi đã bị Lãnh Phong kéo ra bên ngoài. Nhìn những ngón tay thon dài của hắn đang dùng lực nắm chặt cổ tay cô, không tài nào rút tay về được. Cô bất chợt hoài nghi rằng cậu ta này cùng thanh niên tối qua có thật sự là cùng một người không vậy.
Có những mối quan hệ vô cùng thân thiết lại bắt đầu một cách kì lạ và chớp nhoáng như vậy. Ngay cả người trong cuộc cũng không thể lí giải nổi.
Bọn họ sau bữa ăn trưa hôm đó, chính thức trở thành bạn bè.
...
Thấm thoát trôi thêm một tuần lễ, Lãnh Phong cũng đã trở lại trường học được một tuần. Không chỉ giảng viên, mà ngay cả những học sinh đã được nghe kể chiến tích của Lãnh Phong đều không nhịn được má há hốc miệng khi nhìn thấy cậu ta xuất hiện trong giảng đường.
Thật sự, Lãnh Phong cũng không để ý rằng, số lần đến lớp của cậu trong một tuần vừa qua còn nhiều hơn số lần của ba năm học cộng lại. Đáng ngạc nhiên hơn, cậu ta đến lớp vô cùng ngoan ngoãn im lặng cho giáo viên giảng bài.
Cố Nhược Hi không quan tâm cho lắm. Đối với cô, Lãnh Phong cũng không khác những sinh viên ngoài kia là bao nhiêu. Toàn bộ đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
...
Cuối tuần, cô bắt chuyến xe buýt muộn đi đến một quận nhỏ của thành phố A. Một mình mang theo balo leo lên ngọn đồi, nơi duy nhất của thành phố có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của thành phố A được bao phủ bởi màu vàng cam thơ mộng.
Đứng trên ngọn đồi ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, tóc mái cô vì tác động của gió mà bay tán loạn trong không trung. Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ. Trong phút chốc tưởng chừng như tiên nữ hạ phàm.
Không biết là do bụi bay vào mắt hay là lí do gì, khoé mắt Cố Nhược Hi đỏ lên. Hai bàn tay ôm chặt tập giấy vẽ vào trong lòng, thầm lặng rơi nước mắt, nhỏ giọng như đang nói chuyện với ai đó.
"Vân Yên, ngày chủ nhật thứ 308, tớ lại đưa cậu ngắm hoàng hôn nhé. Tớ làm sắp xong rồi, mơ ước của cậu, tớ sẽ từng chút một hoàn thành."
Cố Nhược Hi ngồi xuống bãi cỏ, lấy trong balo ra bút chì cùng tập giấy trắng, lau sạch toàn bộ nước mắt trên gò má, cô mau chóng bắt đầu phác ra những đường nét đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.