Tổng Tài Cuồng Nhiệt: Yêu Lại Lần Nữa
Chương 24: Sân bay đón người.
An Phong
26/09/2023
Thành phố M, trời trong xanh.
Cố Nhược Hi xuống máy bay đã hơn 9 giờ. Trước khi lên máy bay cô đã thông báo cho Như Ân, vậy nên cô vừa bước ra khỏi sân bay đã thấy cô ấy đứng đợi.
Chưa kịp lên tiếng, Thẩm Như Ân đã nhanh chân chạy tới dùng sức ôm chầm lấy cô.
"Này, cậu trở về thành phố A không ăn uống cân bằng đúng không? Vì sao ôm chỗ nhiều chỗ ít thịt như vậy? " - Thẩm Như Ân đẩy nhẹ Nhược Hi ra, hai mày nhăn lại bất mãn.
"Cậu nhìn xem lại xem, mình tăng những hai cân đấy? Chỗ nào thiếu thịt?" - Nhìn động tác bĩu môi ghét bỏ của Như Ân làm Nhược Hi mắc cười. Xoay một vòng trước mặt cô ấy, Nhược Hi lần nữa hỏi.
"Chính là nơi này..." Nói đoạn, tay của Như Ân chỉ về phía vòng một của Nhược Hi. - "Chỗ này hình như đã lấy hết mỡ ở vùng bụng rồi, để cho bụng đáng thương nhỏ lại."
Nói xong, Thẩm Như Ân cười hì hì, tay không an phận lần mò đến vòng một của Cố Nhược Hi. Cô nhanh chóng cảm nhận được ý định xấu xa của cô bạn, lập tức nghiêng người qua né tránh, cùng lúc đó nắm chặt hai bàn tay không yên phận kia.
"Thẩm Như Ân! Nghiêm túc một chút, ai dạy cậu mấy trò này vậy hả? Lục Tử Thần nếu biết chắc chắn sẽ đánh đỏ tay cậu cho mà xem." - Cố Nhược Hi nghiêm mặt, giọng nói pha chút hăm doạ.
"Lục Tử Thần, nhắc đến tên đó đã thấy bực mình rồi."
"Chuyện gì vậy?" - Nhược Hi nhìn thấy tia tức giận trong ánh mắt của cô bạn, tò mò hỏi.
"Để mình kể cậu nghe..." - Thẩm Như Ân chuẩn bị thao thao bất tuyệt chuyện giữa cô ấy và Lục Tử Thần. Ai ngờ đâu giữa đường bị giọng nói tựa như tu la của Lục Tử Thần cắt ngang.
"Thẩm Như Ân!" - Trong giọng nói có thể nghe rõ sự gào rống bất lực của đấng nam nhân.
Hình tượng của cậu cả nhà họ Lục lúc này thật khó mà làm người khác sợ hãi được. Ngay cả Cố Nhược Hi cũng phải nín cười. Thẩm Như Ân vừa nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Tử Thần, hai mắt dời sang nhìn hướng khác, hai tay giấu gì đó ra sau lưng, không cần nhịp điệu mà thân thể tự nghiêng trái nghiêng phải giống như đang múa.
Lục Tử Thần mặc kệ xung quanh mọi người nhìn, anh ta bước từng bước thật nhanh túm lấy cổ áo của cô bạn nghịch ngợm.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun sọc ngang màu đơn giản, kết hợp với quần jeans sẫm màu, dáng người cao ráo cùng khuôn mặt điển trai ấm áp. Nếu chỉ có từng đó chắc chắn sẽ khiến cho không ít nữ nhân điêu đứng chạy lại xin hình thức liên lạc ngay.
Chẳng qua, trên đầu của anh ta lại cài thêm một cái cài tóc tai thỏ, tóc bị cột thành mấy nhún trên đầu. Hai má không biết là bị vẽ lên hình dáng kì quái nào đó bằng màu đỏ gạch, trông cái hình tượng này khiến người ta không nhịn được cười.
"Đưa ra đây!" - Lục Tử Thần nắm lấy cổ áo của Thẩm Như Ân, không cần dùng lực đã nhẹ nhàng nâng cô gái này lên, chân ngắn cách đất chừng 20 cm.
Thẩm Như Ân nghiêng ánh mắt cún con tìm kiếm sự giúp đỡ của Cố Nhược Hi, ngay lập tức đã bị giọng nói của Lục thiếu chen vào.
"Cố tiểu thư, thất lễ rồi, đáng lẽ đi đón cô, tôi không nên xuất hiện với hình dáng này. Chẳng qua, mong Cố tiểu thư thông cảm, cô có thể đợi thêm năm phút không? Tôi có chút chuyện nhà với cô gái này."
Lục Tử Thần đã nói như vậy, Cố Nhược Hi cũng không tiện can thiệp. Đành vui vẻ làm người qua đường nhìn Lục thiếu gia răn đe Như Ân.
Nhìn Như Ân thấp bé bị Lục Tử Thần xách lên không khác gì cầm túi xách để dạy bảo. Cố Nhược Hi vừa buồn cười vừa thương cho cô bạn chơi ngu của mình.
"Em nhân lúc tôi chợp mắt mà biến tôi thành cái dạng gì rồi? Thẩm Như Ân, có phải lâu rồi em không bị tôi mắng nên đâm ra lớn gan lên hay không?"
"Cái đó... Cái đó..." - Thẩm Như Ân nhìn Lục Tử Thần cáu, biết rằng mình đã làm chuyện không đúng. Nhưng Thẩm Như Ân là ai, cô ấy nhất định không chịu nhận sai thuộc về mình đâu!
"Như thế này cũng đẹp lắm mà, anh không thấy sao? Nếu anh không thích thì này..." - Như Ân lấy trong túi ra một cái khăn, đưa ra trước mặt anh ta. - "Lấy mà lau đi."
"Đây là thái độ xin lỗi của em đấy hả?"
Lục Tử Thần kéo bản mặt khó chịu của Thẩm Như Ân đến trước mặt mình. Môi mỏng mấy máy từng chữ, vô cùng rõ ràng.
"Lau cho anh. Nếu không thì phải để Cố Nhược Hi phải chờ lâu đấy?"
"Lau thì lau, anh đừng có mà giận cá chém thớt. Hôm nay đối với cô ấy vô cùng quan trọng, không thể chậm trễ." - Như Ân trừng mắt nhìn cậu cả họ Lục, tay không tình nguyện lau đi kiệt tác mà mình tạo ra. Thuận thế nhún chân lên tháo những chiếc kẹp tóc trên đầu anh ta.
Thẩm Như Ân cao 1.6 mét, nhưng đứng chung với Lục Tử Thần lại chỉ đến ngang vai hắn, vậy nên với tay lên tóc anh ta cũng là một trải nghiệm khó khăn.
Lục xục nội bộ một hồi, Lục Tử Thần theo nhiệm vụ Thẩm Như Ân đưa cho chở hai người đi mua đồ. Sau đó lại đánh xe ra ngoại ô. Trên đường đi, hai cô gái cứ xem hắn là không khí, lôi những câu chuyện cùng trời cuối đất nói với nhau... Mà chủ yếu là Như Ân nói, Cố Nhược Hi chỉ ngồi lắng nghe.
Cố Nhược Hi xuống máy bay đã hơn 9 giờ. Trước khi lên máy bay cô đã thông báo cho Như Ân, vậy nên cô vừa bước ra khỏi sân bay đã thấy cô ấy đứng đợi.
Chưa kịp lên tiếng, Thẩm Như Ân đã nhanh chân chạy tới dùng sức ôm chầm lấy cô.
"Này, cậu trở về thành phố A không ăn uống cân bằng đúng không? Vì sao ôm chỗ nhiều chỗ ít thịt như vậy? " - Thẩm Như Ân đẩy nhẹ Nhược Hi ra, hai mày nhăn lại bất mãn.
"Cậu nhìn xem lại xem, mình tăng những hai cân đấy? Chỗ nào thiếu thịt?" - Nhìn động tác bĩu môi ghét bỏ của Như Ân làm Nhược Hi mắc cười. Xoay một vòng trước mặt cô ấy, Nhược Hi lần nữa hỏi.
"Chính là nơi này..." Nói đoạn, tay của Như Ân chỉ về phía vòng một của Nhược Hi. - "Chỗ này hình như đã lấy hết mỡ ở vùng bụng rồi, để cho bụng đáng thương nhỏ lại."
Nói xong, Thẩm Như Ân cười hì hì, tay không an phận lần mò đến vòng một của Cố Nhược Hi. Cô nhanh chóng cảm nhận được ý định xấu xa của cô bạn, lập tức nghiêng người qua né tránh, cùng lúc đó nắm chặt hai bàn tay không yên phận kia.
"Thẩm Như Ân! Nghiêm túc một chút, ai dạy cậu mấy trò này vậy hả? Lục Tử Thần nếu biết chắc chắn sẽ đánh đỏ tay cậu cho mà xem." - Cố Nhược Hi nghiêm mặt, giọng nói pha chút hăm doạ.
"Lục Tử Thần, nhắc đến tên đó đã thấy bực mình rồi."
"Chuyện gì vậy?" - Nhược Hi nhìn thấy tia tức giận trong ánh mắt của cô bạn, tò mò hỏi.
"Để mình kể cậu nghe..." - Thẩm Như Ân chuẩn bị thao thao bất tuyệt chuyện giữa cô ấy và Lục Tử Thần. Ai ngờ đâu giữa đường bị giọng nói tựa như tu la của Lục Tử Thần cắt ngang.
"Thẩm Như Ân!" - Trong giọng nói có thể nghe rõ sự gào rống bất lực của đấng nam nhân.
Hình tượng của cậu cả nhà họ Lục lúc này thật khó mà làm người khác sợ hãi được. Ngay cả Cố Nhược Hi cũng phải nín cười. Thẩm Như Ân vừa nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Tử Thần, hai mắt dời sang nhìn hướng khác, hai tay giấu gì đó ra sau lưng, không cần nhịp điệu mà thân thể tự nghiêng trái nghiêng phải giống như đang múa.
Lục Tử Thần mặc kệ xung quanh mọi người nhìn, anh ta bước từng bước thật nhanh túm lấy cổ áo của cô bạn nghịch ngợm.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun sọc ngang màu đơn giản, kết hợp với quần jeans sẫm màu, dáng người cao ráo cùng khuôn mặt điển trai ấm áp. Nếu chỉ có từng đó chắc chắn sẽ khiến cho không ít nữ nhân điêu đứng chạy lại xin hình thức liên lạc ngay.
Chẳng qua, trên đầu của anh ta lại cài thêm một cái cài tóc tai thỏ, tóc bị cột thành mấy nhún trên đầu. Hai má không biết là bị vẽ lên hình dáng kì quái nào đó bằng màu đỏ gạch, trông cái hình tượng này khiến người ta không nhịn được cười.
"Đưa ra đây!" - Lục Tử Thần nắm lấy cổ áo của Thẩm Như Ân, không cần dùng lực đã nhẹ nhàng nâng cô gái này lên, chân ngắn cách đất chừng 20 cm.
Thẩm Như Ân nghiêng ánh mắt cún con tìm kiếm sự giúp đỡ của Cố Nhược Hi, ngay lập tức đã bị giọng nói của Lục thiếu chen vào.
"Cố tiểu thư, thất lễ rồi, đáng lẽ đi đón cô, tôi không nên xuất hiện với hình dáng này. Chẳng qua, mong Cố tiểu thư thông cảm, cô có thể đợi thêm năm phút không? Tôi có chút chuyện nhà với cô gái này."
Lục Tử Thần đã nói như vậy, Cố Nhược Hi cũng không tiện can thiệp. Đành vui vẻ làm người qua đường nhìn Lục thiếu gia răn đe Như Ân.
Nhìn Như Ân thấp bé bị Lục Tử Thần xách lên không khác gì cầm túi xách để dạy bảo. Cố Nhược Hi vừa buồn cười vừa thương cho cô bạn chơi ngu của mình.
"Em nhân lúc tôi chợp mắt mà biến tôi thành cái dạng gì rồi? Thẩm Như Ân, có phải lâu rồi em không bị tôi mắng nên đâm ra lớn gan lên hay không?"
"Cái đó... Cái đó..." - Thẩm Như Ân nhìn Lục Tử Thần cáu, biết rằng mình đã làm chuyện không đúng. Nhưng Thẩm Như Ân là ai, cô ấy nhất định không chịu nhận sai thuộc về mình đâu!
"Như thế này cũng đẹp lắm mà, anh không thấy sao? Nếu anh không thích thì này..." - Như Ân lấy trong túi ra một cái khăn, đưa ra trước mặt anh ta. - "Lấy mà lau đi."
"Đây là thái độ xin lỗi của em đấy hả?"
Lục Tử Thần kéo bản mặt khó chịu của Thẩm Như Ân đến trước mặt mình. Môi mỏng mấy máy từng chữ, vô cùng rõ ràng.
"Lau cho anh. Nếu không thì phải để Cố Nhược Hi phải chờ lâu đấy?"
"Lau thì lau, anh đừng có mà giận cá chém thớt. Hôm nay đối với cô ấy vô cùng quan trọng, không thể chậm trễ." - Như Ân trừng mắt nhìn cậu cả họ Lục, tay không tình nguyện lau đi kiệt tác mà mình tạo ra. Thuận thế nhún chân lên tháo những chiếc kẹp tóc trên đầu anh ta.
Thẩm Như Ân cao 1.6 mét, nhưng đứng chung với Lục Tử Thần lại chỉ đến ngang vai hắn, vậy nên với tay lên tóc anh ta cũng là một trải nghiệm khó khăn.
Lục xục nội bộ một hồi, Lục Tử Thần theo nhiệm vụ Thẩm Như Ân đưa cho chở hai người đi mua đồ. Sau đó lại đánh xe ra ngoại ô. Trên đường đi, hai cô gái cứ xem hắn là không khí, lôi những câu chuyện cùng trời cuối đất nói với nhau... Mà chủ yếu là Như Ân nói, Cố Nhược Hi chỉ ngồi lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.