Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!
Chương 65: Gia Đình Sum Họp
Đường Nguyệt Y
08/06/2022
"Tiểu San, vị này là... Còn Tử Anh chồng con đâu, nó không về à?"
Bội San vô cùng lúng túng trước câu hỏi của ba mình.
Lúc đầu cả hai đã bàn bạc với nhau rằng Đình Hạo Nguyên chỉ đưa Bội San và bảo bảo về đến nhà rồi anh sẽ quay trở về thành phố chứ không nán lại tránh cho Bội San khó xử, nhưng tính tới túng lui vậy mà cô lại không nghĩ đến chuyện sẽ nói như thế nào với ba mẹ về thân phận của Đình Hạo Nguyên khi họ gặp mặt.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự giữa hai thân phận là "bạn" và "lái xe thuê" thì đúng lúc hàng xóm cạnh nhà vô tình đi ngang, thấy Bội San từ xa về nên liền dừng lại hỏi thăm.
"Tiểu San về đấy à, lấy chồng xong ra dáng phụ nữ hơn rồi ha."
Bà Lục vừa dứt câu thì thím Trương đứng bên cạnh đã lên tiếng tiếp lời, ánh mắt của bà dõi theo người đàn ông đứng bên cạnh Bội San, xét nét kỹ càng.
"Cơ mà, chồng cháu đâu? Còn người này là..."1
Không gian đột nhiên lại trĩu nặng xuống, nhất là tâm tình của Bội San, giờ đây cô đã rối hết cả lên khi hết thảy những đôi mắt ở nơi đây đều tập trung dồn hết về phía cô, chờ đợi câu trả lời.
"Dạ, cháu là lái xe thuê. Do cô Lưu đặt vé xe khách trễ quá nên hết vé, vậy nên phải thuê xe để về."
Giọng nói lưu lót, thành thạo hệt như một nhân viên chuyên nghiệp của Đình Hạo Nguyên khiến Bội San vô cùng bất ngờ.
Anh đường đường là một Tổng tài cao cao tại thượng, địa vị khó ai sánh bằng vậy mà hôm nay đã vì cô mà tự hạ thấp thân phận từ Chủ tịch xuống làm lái xe thuê, sự ủy khuất này của anh đúng là quá lớn rồi.
"Thôi cũng trễ rồi, cháu xin phép quay về thành phố kẻo muộn. Chúc gia đình mình ăn Tết vui vẻ và bình an!"
Đình Hạo Nguyên lại vui vẻ nói rồi cúi đầu chào tất cả mọi người, trước khi đi anh vẫn không quên để lại cho Bội San một nụ cười ngọt ngào, một cái xoa đầu yêu chiều dành cho tiểu công chúa Bội Sam sau đó mới lên xe rời đi.
Mọi người đều dõi mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe Bentley Bentayga Speed cho đến khi khuất dạng thì mới quay lại nhìn Bội San, bà Lục là người lên tiếng đầu tiên.
"Tiểu San, người đó đúng thật là lái xe thuê à? Ăn mặc phong độ, đẹp trai tiêu sái như thế mà chỉ là nhân viên lái xe bình thường thôi sao? Đúng là tiếc thật."
"Cái bà này, số phận con người biết đâu mà nói được."
Thím Trương càu nhàu với bà Lục xong thì quay qua nhìn Bội San cười nói:
"Thôi, hai thím còn có việc phải đi rồi cháu vào nhà đi, khi nào rảnh thì qua nhà thím chơi nhá."
"Dạ vâng ạ! Hai thím đi thong thả."
"Được rồi được rồi, vào nhà thôi nào, trời nắng làm nóng cháu bà quá rồi."
Hà Tuyết nói xong thì phụ mang theo một túi đồ tay còn lại thì dắt đứa cháu gái đáng yêu đi vào nhà.
"Con cũng vào trong đi, để ba mang hành lý vào cho."
"Để con phụ ba!"
Hai ba con nhìn nhau mỉm cười rồi cùng mang hành lý và những túi quà mà Đình Hạo Nguyên mua mang vào trong.
- ---------------
《BIỆT THỰ LAPIS》
Giữa thành phố chật chọi, giờ đây chỉ còn một mình Đình Hạo Nguyên cô đơn ở lại. Anh quay trở lại thành phố lúc trời đã nhá nhem tối và anh đã không về căn hộ của Bội San mà về thẳng ngôi biệt thự của mình.
LAPIS vẫn là ngôi biệt thự đứng đầu trong nước, với kiến trúc hiện đại, thời thượng thật xứng với vị gia chủ quyền lực, địa vị cao sang.
Đình Hạo Nguyên đổ xe vào bãi sau đó thong thả bước xuống, anh đi thẳng vào nhà với tâm trạng vô cùng bình ổn.
Bước qua những bậc thang đi vào đại sảnh, anh vừa đặt chân vào trong thì những con người đang ngồi trên sô pha đã khiến biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ chợt trở nên bất ngờ.
"Anh Hạo Nguyên..."
Thanh âm trong trẻo của một người thiếu nữ lãnh lót vang lên, sau đó Đình Hạo Nguyên liền nhận ra tấm thân cao quý của mình đã bị nữ nhân kia ôm chặt.
Anh khẽ lắc đầu, gương mặt chuyển sang nét bất lực, gỡ vòng tay của người thiếu nữ kia ra khỏi cơ thể mình rồi đưa tay véo mũi cô một cái.
"Cái con nhóc này, cái tật tinh nghịch lí lắc mãi vẫn không chịu thay đổi. Còn không biết bản thân mình năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi à?"
"Em mới 24 tuổi chứ bao nhiêu, trong mắt ba mẹ Đình Mẫn Giao vẫn là một đứa trẻ, chỉ có anh là bắt em phải trưởng thành thôi."
Đình Mẫn Giao bĩu môi nói rồi chạy về chỗ Lý Mạn Ngôn, ôm lấy cánh tay mẹ mình mà nũng nịu khiến mọi người đều bật cười thành tiếng.
Đình Hạo Nguyên cũng tiếp bước đến sô pha, ngồi xuống đối diện với Đình Kiến Chung ôn nhu cất lời:
"Ba mẹ về khi nào, sao không báo trước với con?"
"Nếu không phải bà ấy cứ ngày đêm nhớ mong con thì ba cũng chẳng về làm gì. Người ta Tết đến con cái tự giác quay về với ba mẹ, chỉ có hai ông bà già này là ngược lại phải lặn lội từ Mỹ về đây thăm con mình."
Đình Kiến Chung lộ rõ nét mặt bất mãn, ông trầm giọng trách móc đứa con trai vô tâm của mình vài tiếng thì nâng ly trà lên uống một ngụm.
"Con đừng nghe cái lão già ấy ăn nói lung tung, còn không biết ai đã nôn nóng cứ hối phải về mãi mà giờ về tới đây rồi lại bày đặt trách móc."
Tiếp theo những lời châm biếm của Lý Mạn Ngôn thì cả gian phòng khách lại vang vọng những tiếng cười.
"Thật ra lần này ba mẹ về là sẽ định cư lại đây luôn không có quay trở về Mỹ nữa."
"Vậy còn tập đoàn bên đó?"
"Đình gia chúng ta còn có Đình Mẫn Giao nữa mà, anh hai quên em rồi à?"
Đình Mẫn Giao nhìn thẳng vào mặt Đình Hạo Nguyên mà vênh vang đắc ý.
Cô đắc ý cũng phải thôi vì công sức học tập, trau dồi kỹ năng, rèn luyện bản thân suốt 8 năm ở Mỹ đâu phải là "nước đổ đầu vịt" đâu mà cô không học hỏi được gì, cho nên lúc này cô đã có thể tự tin trước mặt ông anh hai bá đạo của mình.
"Tiểu Giao nói không sai, giờ đây con bé đã rất giỏi rồi. Tập đoàn GN suốt ba tháng nay đều do một tay em gái con quản lý nên ba mẹ mới yên tâm giao lại cho nó mà về đây chăm lo cho con."
Lời của Lý Mạn Ngôn ngọt ngào như đường mật, dịu dàng như làn nước suối chảy trong khe khiến người nghe đều không khỏi cảm thấy ấm lòng, chính vì thế mà làm ai đó nhất thời cảm thấy tủi thân vô cùng.
"Mẹ chăm lo cho anh hai rồi ai chăm lo cho con, ba ơi...mẹ hết thương tiểu Giao rồi."
Bị mẹ bỏ rơi, Đình Mẫn Giao uất ức chạy lại chỗ Đình Kiến Chung, ra sức mè nheo.
"Tiểu Giao nói đúng, con sống một mình quen rồi, cũng có thể tự lo được. Ba mẹ không cần nhọc lòng vì con đâu."
"Chăm lo chỉ là một phần nhỏ trong một vạn phần lo khác thôi. Thật ra bà ấy lo con ế vợ, lo Đình gia không có con cháu nối dòng thì đúng hơn."
Đình Kiến Chung không ngần ngại mà nói thẳng ý đồ của vợ mình làm bà bỗng chốc ngại ngùng trước mặt Đình Hạo Nguyên.
"Cái ông này, chưa gì ông đã nói trắng ra hết rồi."
Lý Mạn Ngôn nhỏ giọng quở trách lão chồng của mình rồi quay qua nhìn Đình Hạo Nguyên cười cười sau đó mới tiếp lời:
"Thật ra ba con nói cũng không có sai, con xem năm nay con đã 29 tuổi rồi cũng nên yên bề gia thất để ba mẹ còn có cháu mà ẩm bồng nữa chứ. Ngoài ra lần này về nước thì còn có một người nữa..."
Bội San vô cùng lúng túng trước câu hỏi của ba mình.
Lúc đầu cả hai đã bàn bạc với nhau rằng Đình Hạo Nguyên chỉ đưa Bội San và bảo bảo về đến nhà rồi anh sẽ quay trở về thành phố chứ không nán lại tránh cho Bội San khó xử, nhưng tính tới túng lui vậy mà cô lại không nghĩ đến chuyện sẽ nói như thế nào với ba mẹ về thân phận của Đình Hạo Nguyên khi họ gặp mặt.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự giữa hai thân phận là "bạn" và "lái xe thuê" thì đúng lúc hàng xóm cạnh nhà vô tình đi ngang, thấy Bội San từ xa về nên liền dừng lại hỏi thăm.
"Tiểu San về đấy à, lấy chồng xong ra dáng phụ nữ hơn rồi ha."
Bà Lục vừa dứt câu thì thím Trương đứng bên cạnh đã lên tiếng tiếp lời, ánh mắt của bà dõi theo người đàn ông đứng bên cạnh Bội San, xét nét kỹ càng.
"Cơ mà, chồng cháu đâu? Còn người này là..."1
Không gian đột nhiên lại trĩu nặng xuống, nhất là tâm tình của Bội San, giờ đây cô đã rối hết cả lên khi hết thảy những đôi mắt ở nơi đây đều tập trung dồn hết về phía cô, chờ đợi câu trả lời.
"Dạ, cháu là lái xe thuê. Do cô Lưu đặt vé xe khách trễ quá nên hết vé, vậy nên phải thuê xe để về."
Giọng nói lưu lót, thành thạo hệt như một nhân viên chuyên nghiệp của Đình Hạo Nguyên khiến Bội San vô cùng bất ngờ.
Anh đường đường là một Tổng tài cao cao tại thượng, địa vị khó ai sánh bằng vậy mà hôm nay đã vì cô mà tự hạ thấp thân phận từ Chủ tịch xuống làm lái xe thuê, sự ủy khuất này của anh đúng là quá lớn rồi.
"Thôi cũng trễ rồi, cháu xin phép quay về thành phố kẻo muộn. Chúc gia đình mình ăn Tết vui vẻ và bình an!"
Đình Hạo Nguyên lại vui vẻ nói rồi cúi đầu chào tất cả mọi người, trước khi đi anh vẫn không quên để lại cho Bội San một nụ cười ngọt ngào, một cái xoa đầu yêu chiều dành cho tiểu công chúa Bội Sam sau đó mới lên xe rời đi.
Mọi người đều dõi mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe Bentley Bentayga Speed cho đến khi khuất dạng thì mới quay lại nhìn Bội San, bà Lục là người lên tiếng đầu tiên.
"Tiểu San, người đó đúng thật là lái xe thuê à? Ăn mặc phong độ, đẹp trai tiêu sái như thế mà chỉ là nhân viên lái xe bình thường thôi sao? Đúng là tiếc thật."
"Cái bà này, số phận con người biết đâu mà nói được."
Thím Trương càu nhàu với bà Lục xong thì quay qua nhìn Bội San cười nói:
"Thôi, hai thím còn có việc phải đi rồi cháu vào nhà đi, khi nào rảnh thì qua nhà thím chơi nhá."
"Dạ vâng ạ! Hai thím đi thong thả."
"Được rồi được rồi, vào nhà thôi nào, trời nắng làm nóng cháu bà quá rồi."
Hà Tuyết nói xong thì phụ mang theo một túi đồ tay còn lại thì dắt đứa cháu gái đáng yêu đi vào nhà.
"Con cũng vào trong đi, để ba mang hành lý vào cho."
"Để con phụ ba!"
Hai ba con nhìn nhau mỉm cười rồi cùng mang hành lý và những túi quà mà Đình Hạo Nguyên mua mang vào trong.
- ---------------
《BIỆT THỰ LAPIS》
Giữa thành phố chật chọi, giờ đây chỉ còn một mình Đình Hạo Nguyên cô đơn ở lại. Anh quay trở lại thành phố lúc trời đã nhá nhem tối và anh đã không về căn hộ của Bội San mà về thẳng ngôi biệt thự của mình.
LAPIS vẫn là ngôi biệt thự đứng đầu trong nước, với kiến trúc hiện đại, thời thượng thật xứng với vị gia chủ quyền lực, địa vị cao sang.
Đình Hạo Nguyên đổ xe vào bãi sau đó thong thả bước xuống, anh đi thẳng vào nhà với tâm trạng vô cùng bình ổn.
Bước qua những bậc thang đi vào đại sảnh, anh vừa đặt chân vào trong thì những con người đang ngồi trên sô pha đã khiến biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ chợt trở nên bất ngờ.
"Anh Hạo Nguyên..."
Thanh âm trong trẻo của một người thiếu nữ lãnh lót vang lên, sau đó Đình Hạo Nguyên liền nhận ra tấm thân cao quý của mình đã bị nữ nhân kia ôm chặt.
Anh khẽ lắc đầu, gương mặt chuyển sang nét bất lực, gỡ vòng tay của người thiếu nữ kia ra khỏi cơ thể mình rồi đưa tay véo mũi cô một cái.
"Cái con nhóc này, cái tật tinh nghịch lí lắc mãi vẫn không chịu thay đổi. Còn không biết bản thân mình năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi à?"
"Em mới 24 tuổi chứ bao nhiêu, trong mắt ba mẹ Đình Mẫn Giao vẫn là một đứa trẻ, chỉ có anh là bắt em phải trưởng thành thôi."
Đình Mẫn Giao bĩu môi nói rồi chạy về chỗ Lý Mạn Ngôn, ôm lấy cánh tay mẹ mình mà nũng nịu khiến mọi người đều bật cười thành tiếng.
Đình Hạo Nguyên cũng tiếp bước đến sô pha, ngồi xuống đối diện với Đình Kiến Chung ôn nhu cất lời:
"Ba mẹ về khi nào, sao không báo trước với con?"
"Nếu không phải bà ấy cứ ngày đêm nhớ mong con thì ba cũng chẳng về làm gì. Người ta Tết đến con cái tự giác quay về với ba mẹ, chỉ có hai ông bà già này là ngược lại phải lặn lội từ Mỹ về đây thăm con mình."
Đình Kiến Chung lộ rõ nét mặt bất mãn, ông trầm giọng trách móc đứa con trai vô tâm của mình vài tiếng thì nâng ly trà lên uống một ngụm.
"Con đừng nghe cái lão già ấy ăn nói lung tung, còn không biết ai đã nôn nóng cứ hối phải về mãi mà giờ về tới đây rồi lại bày đặt trách móc."
Tiếp theo những lời châm biếm của Lý Mạn Ngôn thì cả gian phòng khách lại vang vọng những tiếng cười.
"Thật ra lần này ba mẹ về là sẽ định cư lại đây luôn không có quay trở về Mỹ nữa."
"Vậy còn tập đoàn bên đó?"
"Đình gia chúng ta còn có Đình Mẫn Giao nữa mà, anh hai quên em rồi à?"
Đình Mẫn Giao nhìn thẳng vào mặt Đình Hạo Nguyên mà vênh vang đắc ý.
Cô đắc ý cũng phải thôi vì công sức học tập, trau dồi kỹ năng, rèn luyện bản thân suốt 8 năm ở Mỹ đâu phải là "nước đổ đầu vịt" đâu mà cô không học hỏi được gì, cho nên lúc này cô đã có thể tự tin trước mặt ông anh hai bá đạo của mình.
"Tiểu Giao nói không sai, giờ đây con bé đã rất giỏi rồi. Tập đoàn GN suốt ba tháng nay đều do một tay em gái con quản lý nên ba mẹ mới yên tâm giao lại cho nó mà về đây chăm lo cho con."
Lời của Lý Mạn Ngôn ngọt ngào như đường mật, dịu dàng như làn nước suối chảy trong khe khiến người nghe đều không khỏi cảm thấy ấm lòng, chính vì thế mà làm ai đó nhất thời cảm thấy tủi thân vô cùng.
"Mẹ chăm lo cho anh hai rồi ai chăm lo cho con, ba ơi...mẹ hết thương tiểu Giao rồi."
Bị mẹ bỏ rơi, Đình Mẫn Giao uất ức chạy lại chỗ Đình Kiến Chung, ra sức mè nheo.
"Tiểu Giao nói đúng, con sống một mình quen rồi, cũng có thể tự lo được. Ba mẹ không cần nhọc lòng vì con đâu."
"Chăm lo chỉ là một phần nhỏ trong một vạn phần lo khác thôi. Thật ra bà ấy lo con ế vợ, lo Đình gia không có con cháu nối dòng thì đúng hơn."
Đình Kiến Chung không ngần ngại mà nói thẳng ý đồ của vợ mình làm bà bỗng chốc ngại ngùng trước mặt Đình Hạo Nguyên.
"Cái ông này, chưa gì ông đã nói trắng ra hết rồi."
Lý Mạn Ngôn nhỏ giọng quở trách lão chồng của mình rồi quay qua nhìn Đình Hạo Nguyên cười cười sau đó mới tiếp lời:
"Thật ra ba con nói cũng không có sai, con xem năm nay con đã 29 tuổi rồi cũng nên yên bề gia thất để ba mẹ còn có cháu mà ẩm bồng nữa chứ. Ngoài ra lần này về nước thì còn có một người nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.