Tổng Tài Cuồng Thê: Phu Nhân Đã Trở Về, Con Gái Làm Mai
Chương 51: ....
NTTU@.@
12/01/2020
"Hội trưởng, em thích anh."
"Ừ. Tôi biết rồi."
Anh lạnh nhạt rep lại tin nhắn khiến cô bên kia ngẩn ngơ một chỗ.
...
Lại một ngày khác anh tiếp tục nhận được tin nhắn của cô.
"Hội trưởng, em thực sự rất thích anh."
"Ừ."
"Anh có thích em không?"
"Tôi không biết. Nhưng giờ tôi bận rồi, khi khác cùng em nói chuyện."
"Anh nhớ nhé!"
[Đã xem.]
Cô mím môi, cầm máy thật chặt... anh ấy thà cứ dập tắt cái hy vọng của cô đi còn đỡ hơn là lạnh nhạt thờ ơ như vậy.
...
"Hôm nay em có đến xem anh chơi bóng ấy."
Cô nhắn một tin gửi đi nhưng rất lâu sau mới được anh trả lời lại. Chỉ một chữ cụt ngủn: "Ừ."
"Em định mua nước ra cho anh mà không dám. Em thấy có chị nào cũng đi ra đưa nước cho anh ấy, người đấy là ai vậy?"
Lần này nhắn tin đi cũng phải đợi mấy tiếng mới có tin hồi âm lại. Nhưng anh lại không trả lời tin cô.
"Anh đang ăn cơm, chút nữa nhắn tin với em sau."
"Anh ăn muộn vậy ạ?"
[Đã xem]
...
- Hội trưởng, em ở đây!
Cô ngồi trên ghế hướng anh gọi thật to. Anh đang đi cùng bạn, chỉ nhìn cô một chút rồi lập tức di chuyển tầm mắt kéo bạn mình đi chỗ khác.
Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Tối đó cô bất ngờ nhận được tin nhắn của anh. Nhưng dòng chữ ấy đập vào mặt khiến cô chết sững.
"Từ sau đừng có gọi anh như vậy nữa."
"Tại sao ạ?"
[Đã xem.]
...
"Hội trưởng? Có phải em thích anh, anh cảm thấy rất phiền không?"
"Em nghĩ sao?" Lần này anh đặc biệt rep tin cực nhanh.
"Em cảm thấy nếu ngày nào cũng được nói chuyện với anh như vậy em rất vui." Cô chăm chú trả lời tin nhắn, biểu cảm thoạt nhìn rất nghiêm túc.
"Tôi nghĩ em đừng thích tôi nữa, tôi không đủ tốt."
"Không, mặc kệ. Em thấy anh rất tốt mà!"
[Đã xem.]
...
Từ sau hôm ấy anh không thấy cô nhắn tin cho mình nữa. Thời gian đầu cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng lâu dần thì không thoải mái nữa.
Không biết thế nào anh nhỡ tay bấm nhần vào biểu tượng cảm xúc vẫy tay.
Tin vừa gửi đi khiến anh giật mình, bộ dạng căng thẳng muốn gỡ bỏ tin nhắn. Lại không ngờ lúc đó cô đã đọc được.
"Chào hội trưởng."
"Chào em."
"Anh có người yêu chưa ạ?"
"Tôi chưa."
"Vậy em nói anh nghe một chuyện vui." Cô cúi đầu bàn tay nhấn thật nhanh trên điện thoại như sợ anh phải đợi lâu.
"Chuyện gì?"
Hôm nay không biết có chuyện gì mà hội trưởng trả lời tin nhắn cô cực nhanh. Cả gương mặt bé nhỏ như bừng sáng.
"Em hết thích anh rồi."
Nhìn dòng tin kia, tay anh cứng đơ không thể cử động, hình như cũng không thể tiếp tục nhắn tin đi được nữa.
Lúc ấy cô ở bên kia tiếp tục nói:
"Em mới có người yêu, vui lắm anh ạ. Anh cũng mau kiếm người yêu đi nhé sắp tết rồi!"
___
Wattpad: SacPhi11
Crush là đứa khó hiểu nhất Vịnh Bắc Bộ.
Vào một ngày trời đẹp, tôi hỏi crush.
" Nếu giờ có người tỏ tình với mày, mày có đồng ý không? "
" Không "
" Vì sao?"
" Đang ôn thi đại học, yêu đương gì tầm này "
Tôi thất vọng nhìn crush rồi buồn bã cúi đầu nhìn ngón chân cái.
Chưa buồn được nửa giây, crush cười bí ẩn hỏi tôi:
" Mày đang định tỏ tình với tao à?"
Tôi giật thột.
" Làm gì có..."
Xong nghĩ thế nào lại tôi lại ngập ngừng hỏi.
" Nếu tao tỏ tình với mày, mày có đồng ý không? "
" Có!"
Cái con người xấu xa này...
Lại một ngày đẹp trời khác.
Tôi hậm hực nhìn crush và cô bạn cùng bàn đầu chụm đầu, tay gần tay giải đề toán.
Tôi vô cùng khó chịu, giả vờ bí bách bảo crush.
" Này, chỗ này tao không hiểu, giảng hộ tao đi "
" Tí nữa "
" Nhưng mà tao muốn làm ngay lúc này "
" Mày phiền quá đấy!"
Cái con người vô tâm này, cậu thích cô bạn cùng bạn phải không?
Được! Vậy tôi chúc cậu và cô ta hạnh phúc!
Tối đó crush nhắn tin cho tôi qua facebook.
" Này "
Tôi đang gặm nhấm nỗi sầu, chán chẳng buồn trả lời.
- Này, chuyện sáng ngày xin lỗi nhé
- Ừ
- Mai đi xem tao đá bóng không?
- Không!
- Đi đi tao qua đón...
Đón tôi? Đón tôi làm gì? Đón cô bạn cùng bạn của cậu đi!
- Không đi, không cần!
- Đi đi rồi hôm nào tao cho sờ " body " của tôi.
Tôi từ kinh ngạc chuyển sang hớn hở rồi từ hớn hở mà tay nhanh hơn não mất hết cả liêm sỉ trả lời như một cơn bão.
- Thật nhá, nói dối sẽ làm con lợn!
- Hứa! Mà... hết giận rồi à?
Cái con người bỉ ổi này lần nào cũng dùng " mĩ nam kế " dỗ dành tôi.
Nhưng không sao.
Tôi thích.
Trận đá bóng hôm đó.
Cậu ấy kiến tạo một bàn, tung hai cú đúp.
Lớp tôi toàn thắng.
Trên đường đưa tôi về nhà., crush áy náy xin lỗi tôi.
Cậu ấy xin lỗi tôi vì biết tôi không thích xem đá bóng nhưng cậu ấy lại nài nỉ tôi bằng được.
Cậu ấy hỏi chắc tôi chán lắm phải không?
Tôi lắc đầu.
Ừ, tôi không thích đá bóng nhưng nhưng tôi biết rằng Aff Cup 2016, đội tuyển quốc gia Việt Nam đã thua tức tưởi Indonesia trên sân nhà khi trung vệ đội trưởng Quế Ngọc Hải ( ngày nay) đã phải thay Trần Nguyên Mạnh khoác trên người áo thủ môn.
Ừ, tôi không thích bóng đá nhưng tôi biết Sea Games 29, Việt Nam đã thắng đậm Campuchia 4-0 rồi lại thất bại ê chề trước Thái Lan 3-0.
Ừ, tôi không thích bóng đá nhưng tôi biết giải U23 châu Á, dưới bàn chân cầu thủ Nguyễn Quang Hải, cầu vòng tuyết đã xuất hiện tại Thường Châu ( Trung Quốc)
Tôi vốn không thích bóng đá nhưng vì đó là sở thích của cậu cho nên đó rồi cũng là sở thích của tôi.
Vì cậu nói thích màu xanh mà tôi đã đem lòng yêu cả bầu trời.
Cả thế giới đều biết, chỉ cậu là không biết.
Lại một ngày đẹp trời nữa, crush xuất hiện trước mặt tôi với một đôi giày màu xanh.
Lần đầu tiên tôi thấy crush bẽn lẽn đến thế.
" Tặng mày này!"
" Ngày gì mà tặng tao?"
Cậu ấy gãi đầu.
"Chẳng ngày gì cả, thích thì tặng thôi "
Tôi đón lấy đôi giày và đùa rằng.
" Tặng tao giày, không sợ tao chạy mát à?"
Nào ngờ crush trợn mắt giật lại, dường như sợ sệt đáp.
" Vậy không tặng nữa, mày mà chạy mất thì tao mất người yêu à?"
Tôi bất ngờ.
Tôi cười.
Sau này tôi mới biết.
Hôm đó là ngày 14 tháng 2.
"Ừ. Tôi biết rồi."
Anh lạnh nhạt rep lại tin nhắn khiến cô bên kia ngẩn ngơ một chỗ.
...
Lại một ngày khác anh tiếp tục nhận được tin nhắn của cô.
"Hội trưởng, em thực sự rất thích anh."
"Ừ."
"Anh có thích em không?"
"Tôi không biết. Nhưng giờ tôi bận rồi, khi khác cùng em nói chuyện."
"Anh nhớ nhé!"
[Đã xem.]
Cô mím môi, cầm máy thật chặt... anh ấy thà cứ dập tắt cái hy vọng của cô đi còn đỡ hơn là lạnh nhạt thờ ơ như vậy.
...
"Hôm nay em có đến xem anh chơi bóng ấy."
Cô nhắn một tin gửi đi nhưng rất lâu sau mới được anh trả lời lại. Chỉ một chữ cụt ngủn: "Ừ."
"Em định mua nước ra cho anh mà không dám. Em thấy có chị nào cũng đi ra đưa nước cho anh ấy, người đấy là ai vậy?"
Lần này nhắn tin đi cũng phải đợi mấy tiếng mới có tin hồi âm lại. Nhưng anh lại không trả lời tin cô.
"Anh đang ăn cơm, chút nữa nhắn tin với em sau."
"Anh ăn muộn vậy ạ?"
[Đã xem]
...
- Hội trưởng, em ở đây!
Cô ngồi trên ghế hướng anh gọi thật to. Anh đang đi cùng bạn, chỉ nhìn cô một chút rồi lập tức di chuyển tầm mắt kéo bạn mình đi chỗ khác.
Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Tối đó cô bất ngờ nhận được tin nhắn của anh. Nhưng dòng chữ ấy đập vào mặt khiến cô chết sững.
"Từ sau đừng có gọi anh như vậy nữa."
"Tại sao ạ?"
[Đã xem.]
...
"Hội trưởng? Có phải em thích anh, anh cảm thấy rất phiền không?"
"Em nghĩ sao?" Lần này anh đặc biệt rep tin cực nhanh.
"Em cảm thấy nếu ngày nào cũng được nói chuyện với anh như vậy em rất vui." Cô chăm chú trả lời tin nhắn, biểu cảm thoạt nhìn rất nghiêm túc.
"Tôi nghĩ em đừng thích tôi nữa, tôi không đủ tốt."
"Không, mặc kệ. Em thấy anh rất tốt mà!"
[Đã xem.]
...
Từ sau hôm ấy anh không thấy cô nhắn tin cho mình nữa. Thời gian đầu cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng lâu dần thì không thoải mái nữa.
Không biết thế nào anh nhỡ tay bấm nhần vào biểu tượng cảm xúc vẫy tay.
Tin vừa gửi đi khiến anh giật mình, bộ dạng căng thẳng muốn gỡ bỏ tin nhắn. Lại không ngờ lúc đó cô đã đọc được.
"Chào hội trưởng."
"Chào em."
"Anh có người yêu chưa ạ?"
"Tôi chưa."
"Vậy em nói anh nghe một chuyện vui." Cô cúi đầu bàn tay nhấn thật nhanh trên điện thoại như sợ anh phải đợi lâu.
"Chuyện gì?"
Hôm nay không biết có chuyện gì mà hội trưởng trả lời tin nhắn cô cực nhanh. Cả gương mặt bé nhỏ như bừng sáng.
"Em hết thích anh rồi."
Nhìn dòng tin kia, tay anh cứng đơ không thể cử động, hình như cũng không thể tiếp tục nhắn tin đi được nữa.
Lúc ấy cô ở bên kia tiếp tục nói:
"Em mới có người yêu, vui lắm anh ạ. Anh cũng mau kiếm người yêu đi nhé sắp tết rồi!"
___
Wattpad: SacPhi11
Crush là đứa khó hiểu nhất Vịnh Bắc Bộ.
Vào một ngày trời đẹp, tôi hỏi crush.
" Nếu giờ có người tỏ tình với mày, mày có đồng ý không? "
" Không "
" Vì sao?"
" Đang ôn thi đại học, yêu đương gì tầm này "
Tôi thất vọng nhìn crush rồi buồn bã cúi đầu nhìn ngón chân cái.
Chưa buồn được nửa giây, crush cười bí ẩn hỏi tôi:
" Mày đang định tỏ tình với tao à?"
Tôi giật thột.
" Làm gì có..."
Xong nghĩ thế nào lại tôi lại ngập ngừng hỏi.
" Nếu tao tỏ tình với mày, mày có đồng ý không? "
" Có!"
Cái con người xấu xa này...
Lại một ngày đẹp trời khác.
Tôi hậm hực nhìn crush và cô bạn cùng bàn đầu chụm đầu, tay gần tay giải đề toán.
Tôi vô cùng khó chịu, giả vờ bí bách bảo crush.
" Này, chỗ này tao không hiểu, giảng hộ tao đi "
" Tí nữa "
" Nhưng mà tao muốn làm ngay lúc này "
" Mày phiền quá đấy!"
Cái con người vô tâm này, cậu thích cô bạn cùng bạn phải không?
Được! Vậy tôi chúc cậu và cô ta hạnh phúc!
Tối đó crush nhắn tin cho tôi qua facebook.
" Này "
Tôi đang gặm nhấm nỗi sầu, chán chẳng buồn trả lời.
- Này, chuyện sáng ngày xin lỗi nhé
- Ừ
- Mai đi xem tao đá bóng không?
- Không!
- Đi đi tao qua đón...
Đón tôi? Đón tôi làm gì? Đón cô bạn cùng bạn của cậu đi!
- Không đi, không cần!
- Đi đi rồi hôm nào tao cho sờ " body " của tôi.
Tôi từ kinh ngạc chuyển sang hớn hở rồi từ hớn hở mà tay nhanh hơn não mất hết cả liêm sỉ trả lời như một cơn bão.
- Thật nhá, nói dối sẽ làm con lợn!
- Hứa! Mà... hết giận rồi à?
Cái con người bỉ ổi này lần nào cũng dùng " mĩ nam kế " dỗ dành tôi.
Nhưng không sao.
Tôi thích.
Trận đá bóng hôm đó.
Cậu ấy kiến tạo một bàn, tung hai cú đúp.
Lớp tôi toàn thắng.
Trên đường đưa tôi về nhà., crush áy náy xin lỗi tôi.
Cậu ấy xin lỗi tôi vì biết tôi không thích xem đá bóng nhưng cậu ấy lại nài nỉ tôi bằng được.
Cậu ấy hỏi chắc tôi chán lắm phải không?
Tôi lắc đầu.
Ừ, tôi không thích đá bóng nhưng nhưng tôi biết rằng Aff Cup 2016, đội tuyển quốc gia Việt Nam đã thua tức tưởi Indonesia trên sân nhà khi trung vệ đội trưởng Quế Ngọc Hải ( ngày nay) đã phải thay Trần Nguyên Mạnh khoác trên người áo thủ môn.
Ừ, tôi không thích bóng đá nhưng tôi biết Sea Games 29, Việt Nam đã thắng đậm Campuchia 4-0 rồi lại thất bại ê chề trước Thái Lan 3-0.
Ừ, tôi không thích bóng đá nhưng tôi biết giải U23 châu Á, dưới bàn chân cầu thủ Nguyễn Quang Hải, cầu vòng tuyết đã xuất hiện tại Thường Châu ( Trung Quốc)
Tôi vốn không thích bóng đá nhưng vì đó là sở thích của cậu cho nên đó rồi cũng là sở thích của tôi.
Vì cậu nói thích màu xanh mà tôi đã đem lòng yêu cả bầu trời.
Cả thế giới đều biết, chỉ cậu là không biết.
Lại một ngày đẹp trời nữa, crush xuất hiện trước mặt tôi với một đôi giày màu xanh.
Lần đầu tiên tôi thấy crush bẽn lẽn đến thế.
" Tặng mày này!"
" Ngày gì mà tặng tao?"
Cậu ấy gãi đầu.
"Chẳng ngày gì cả, thích thì tặng thôi "
Tôi đón lấy đôi giày và đùa rằng.
" Tặng tao giày, không sợ tao chạy mát à?"
Nào ngờ crush trợn mắt giật lại, dường như sợ sệt đáp.
" Vậy không tặng nữa, mày mà chạy mất thì tao mất người yêu à?"
Tôi bất ngờ.
Tôi cười.
Sau này tôi mới biết.
Hôm đó là ngày 14 tháng 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.