Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!
Chương 37: Lên xe
Uyên Tố Tố
13/07/2019
Trầm Tịch Dương ánh mắt phức tạp nhìn dòng chữ kia, trận chiến qua mạng
này cô đã thua! Người bên kia giảo hoạt như hồ ly, rõ ràng đã dựng sẵn
một cái bẫy chờ cô rơi vào.
Trước khi đi còn không quên bỡn cợt cô! Hẹn gặp lại ư? Lần sau gặp lại còn chưa biết ai thắng ai thua đâu....
Chờ khi laptop được khởi động một lần nữa thì cũng là lúc Hà Dĩnh Nhi mang đồ ăn trở về.
Hà Dĩnh Nhi vừa bước vào phòng đã thấy Trầm Tịch Dương ngồi trên bàn làm việc thì vội vã nói, "Dương tỷ a, sao chị lại không thương bản thân mình thế chứ? Thời gian buổi trưa này phải nghỉ ngơi nha, huống chi vừa nãy tỷ bị một đám người......"
Chữ "ức hiếp" Hà Dĩnh Nhi vốn định nói ra, lại thấy không thích hợp chút nào. Haha Dương tỷ nhà cô uy vũ, chẳng phải vừa đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy hay sao?
"Nhưng mà Kính phó tổng rõ ràng nhằm vào chị, vậy mà từ đầu tới cuối cô ta chẳng hao tốn một sợi tóc nào....." Hà Dĩnh Nhi không cam tâm nói.
Nói đoạn cô lại thở dài, "Biết sao được đây, người ta là em gái Kính Thiên Minh đấy, sắp tới lại liên hôn với Mạc gia!!! Sao số cô ta lại tốt thế chị nhỉ? Ông trời thật không công bằng...."
Trầm Tịch Dương vừa gõ máy tính vừa cười nói, "Sai rồi, công bằng không phải tự nhiên mà có, công bằng ở ngay chính chúng ta, do chúng ta dùng thực lực mà đòi lại."
Huống chi ai đã động tới cô, cô sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp mười lần! Kính Thiên Dương à, nợ cũ, thù mới tính ra cũng kha khá đấy....
Hà Dĩnh Nhi nhìn thấy Trầm Tịch Dương cười, cười đến thiên địa thất sắc đột nhiên khiến Hà DĨnh Nhi giật mình, tại sao lại cảm thấy trong nụ cười tươi đẹp đó ẩn giấu sát khí chứ?
"À, em cứ ăn trước đi, chị vừa mới nghĩ ra ý tưởng- không thực hiện ngay sẽ quên mất..."
"Thôi ạ, đằng nào cũng quá giờ dùng bữa rồi, em đợi chị cùng ăn trưa luôn."
"Ừm, vậy chờ chị ba phút nha!"
Trầm Tịch Dương click chuột, trên màn hình hiện thị một tệp dữ liệu đang được tải xuống.
Xem ra lần này không uổng công cô ra tay, thu được không ít "bí mật nho nhỏ" của Kính Thiên Dương. Lại nhìn đồng hồ bây giờ đã quá bữa trưa, số người lên mạng cũng thưa dần, để tối ném cho Kính Thiên Dương quả bom cũng không muộn.
"Ah, gà xào tương này ngon nha...."
"Dĩnh Nhi, em ăn thử món rau chân vịt này đi."
Hà Dĩnh Nhi, "............."
Dương tỷ à, tỷ cũng thật ung dung a! Người ta còn đang nghĩ cách hại tỷ kia kìa.
"Ăn đi ăn đi, có thực mới vực được đạo. Vả lại của chùa mà."
Hà Dĩnh Nhi thực sự cạn lời, lúc này mới hiểu sâu sắc câu nói gen di truyền của Khanh bảo bối.
Buổi chiều còn lại Trầm Tịch Dương bình an trôi qua, cũng không có người đến tìm cô gây sự.
Với đống công việc Kính Thiên Dương giao buổi sáng, người bình thường cũng phải thâu đêm. Rất may Trầm tiểu thư nhà chúng ta có chỉ số IQ rất cao, hiệu suất cũng hơn hẳn người khác.
Hà Dĩnh Nhi chỉ thiếu nước không quỳ xuống kêu Trầm Tịch Dương hai chữ: Đại thần!
Sau khi tạm biệt Hà Dĩnh Nhi, Trầm Tịch Dương lấy di động ra gọi taxi, không có xe riêng thật bất tiện, xem ra hôm nào rảnh cô phải chọn một chiếc xe đi làm cho tiện.
Trầm Tịch Dương cũng thuận chân đi bộ một quãng. Quả thật ngồi một chỗ cả ngày người cô có chút ê ẩm, nếu không chăm vận động chỉ sợ về già sẽ bị bệnh về xương khớp.
Đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng còi xe, Trầm Tịch Dương quay lại nhìn thì thấy chiếc Mayback màu đen khí thế, ngông cuồng- y hệt như chủ nhân của nó.
"Lên xe."
Trước khi đi còn không quên bỡn cợt cô! Hẹn gặp lại ư? Lần sau gặp lại còn chưa biết ai thắng ai thua đâu....
Chờ khi laptop được khởi động một lần nữa thì cũng là lúc Hà Dĩnh Nhi mang đồ ăn trở về.
Hà Dĩnh Nhi vừa bước vào phòng đã thấy Trầm Tịch Dương ngồi trên bàn làm việc thì vội vã nói, "Dương tỷ a, sao chị lại không thương bản thân mình thế chứ? Thời gian buổi trưa này phải nghỉ ngơi nha, huống chi vừa nãy tỷ bị một đám người......"
Chữ "ức hiếp" Hà Dĩnh Nhi vốn định nói ra, lại thấy không thích hợp chút nào. Haha Dương tỷ nhà cô uy vũ, chẳng phải vừa đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy hay sao?
"Nhưng mà Kính phó tổng rõ ràng nhằm vào chị, vậy mà từ đầu tới cuối cô ta chẳng hao tốn một sợi tóc nào....." Hà Dĩnh Nhi không cam tâm nói.
Nói đoạn cô lại thở dài, "Biết sao được đây, người ta là em gái Kính Thiên Minh đấy, sắp tới lại liên hôn với Mạc gia!!! Sao số cô ta lại tốt thế chị nhỉ? Ông trời thật không công bằng...."
Trầm Tịch Dương vừa gõ máy tính vừa cười nói, "Sai rồi, công bằng không phải tự nhiên mà có, công bằng ở ngay chính chúng ta, do chúng ta dùng thực lực mà đòi lại."
Huống chi ai đã động tới cô, cô sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp mười lần! Kính Thiên Dương à, nợ cũ, thù mới tính ra cũng kha khá đấy....
Hà Dĩnh Nhi nhìn thấy Trầm Tịch Dương cười, cười đến thiên địa thất sắc đột nhiên khiến Hà DĨnh Nhi giật mình, tại sao lại cảm thấy trong nụ cười tươi đẹp đó ẩn giấu sát khí chứ?
"À, em cứ ăn trước đi, chị vừa mới nghĩ ra ý tưởng- không thực hiện ngay sẽ quên mất..."
"Thôi ạ, đằng nào cũng quá giờ dùng bữa rồi, em đợi chị cùng ăn trưa luôn."
"Ừm, vậy chờ chị ba phút nha!"
Trầm Tịch Dương click chuột, trên màn hình hiện thị một tệp dữ liệu đang được tải xuống.
Xem ra lần này không uổng công cô ra tay, thu được không ít "bí mật nho nhỏ" của Kính Thiên Dương. Lại nhìn đồng hồ bây giờ đã quá bữa trưa, số người lên mạng cũng thưa dần, để tối ném cho Kính Thiên Dương quả bom cũng không muộn.
"Ah, gà xào tương này ngon nha...."
"Dĩnh Nhi, em ăn thử món rau chân vịt này đi."
Hà Dĩnh Nhi, "............."
Dương tỷ à, tỷ cũng thật ung dung a! Người ta còn đang nghĩ cách hại tỷ kia kìa.
"Ăn đi ăn đi, có thực mới vực được đạo. Vả lại của chùa mà."
Hà Dĩnh Nhi thực sự cạn lời, lúc này mới hiểu sâu sắc câu nói gen di truyền của Khanh bảo bối.
Buổi chiều còn lại Trầm Tịch Dương bình an trôi qua, cũng không có người đến tìm cô gây sự.
Với đống công việc Kính Thiên Dương giao buổi sáng, người bình thường cũng phải thâu đêm. Rất may Trầm tiểu thư nhà chúng ta có chỉ số IQ rất cao, hiệu suất cũng hơn hẳn người khác.
Hà Dĩnh Nhi chỉ thiếu nước không quỳ xuống kêu Trầm Tịch Dương hai chữ: Đại thần!
Sau khi tạm biệt Hà Dĩnh Nhi, Trầm Tịch Dương lấy di động ra gọi taxi, không có xe riêng thật bất tiện, xem ra hôm nào rảnh cô phải chọn một chiếc xe đi làm cho tiện.
Trầm Tịch Dương cũng thuận chân đi bộ một quãng. Quả thật ngồi một chỗ cả ngày người cô có chút ê ẩm, nếu không chăm vận động chỉ sợ về già sẽ bị bệnh về xương khớp.
Đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng còi xe, Trầm Tịch Dương quay lại nhìn thì thấy chiếc Mayback màu đen khí thế, ngông cuồng- y hệt như chủ nhân của nó.
"Lên xe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.