Chương 379: Ám sát
Thập Thất Mạch
07/05/2021
Mặc Tây Quyết biết trái tim Ngôn Tiểu Nặc rất mềm yếu, những lời mà cô nói khi nãy, cũng chỉ là nỗi uất ức trong lòng mà thôi.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc hiểu rằng dù cô có buồn đến đầu, thì cũng không thể thay đổi sự thật đó.
Những chuyện này có thay đổi được hay không cũng còn phải phụ thuộc vào cô.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang nằm trong lòng mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đó, hàng lông mi cong vút khẽ run lên.
Cô đang giả vờ ngủ.
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán cô, sống mũi cô.
Lông mi Ngôn Tiểu Nặc run lên càng lúc càng dữ dội, cuối cùng không chịu nổi liền mở mắt ra. “Nếu không ngủ được thì không cần miễn cưỡng. Mặc Tây Quyết dịu dàng nói. Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Chẳng nhẽ em cứ phải mở mắt để nhìn anh sao?”
Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Cũng được.
Cô không nén nổi mà bật cười thành tiếng.
Suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên cô cười như vậy, như thể Ngôn Tiểu Nặc của trước đây đã trở lại.
Đôi mắt Mặc Tây Quyết sáng lên, nhiệt độ nóng bỏng mang theo hương thơm mát bao trùm lấy cô.
Ngày tổ chức đại lễ của nước S đang đến gần, nhưng mấy ngày nay tinh thần của bệ hạ và hoàng hậu không được tốt lắm.
Hoàng tử Carter mang theo vài đứa em và các thành viên hoàng gia khác vừa giúp những việc vụn vặt, vừa để chăm sóc bệ hạ và hoàng hậu, bận đến tối mày tối mặt.
Còn những tặng phẩm cho Ngôn Tiểu Nặc thì ngày một nhiều hơn, điều này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong Hoàng cung lan truyền một tin đồn rằng Ngôn
Tiểu Nặc được bệ hạ và hoàng hậu yêu quý, nên rất có thể sẽ được phong làm công chúa ngoại tộc trong đại lễ lần này.
Công chúa ngoại tộc... Ngôn Tiểu Nặc cười mỉa mai, đến thân phận công chúa chính thức cô còn không muốn, chứ đừng nói đến công chúa ngoại tộc. “Mẹ, công chúa ngoại tộc là gì a?” Bạn nhỏ Mặc Ngôn đọc sách xong, chiếc miệng nhỏ ngậm một quả anh đào, hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra ấn quả anh đào đó vào miệng con trai, nói: “Mẹ không biết” “Vậy tại sao mấy chị gái xinh đẹp đó nói mẹ sắp làm công chúa?” Mặc Ngôn rất tò mò, “Công chúa? Giống như công chúa Sutter và công chúa Mint sao?”
Hai người này là công chúa lớn và công chúa thứ ba, cũng là chị cả và chị ba của cô, họ bình thường cũng rất thích đến chỗ Ngôn Tiểu Nặc chơi.
Ngôn Tiểu Nặc không thấy có gì vui, nói: “Đại khái là vậy”
Sau hai ngày sống trong tin đồn, Ngôn Tiểu Nặc thực sự không chịu nổi nữa, đến Trình Tử Diễm và A Dục cũng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Cô liền đề xuất việc rời khỏi Hoàng cung đến Hàng cung để tránh các tin đồn.
Bệ hạ và hoàng hậu Olina đều đồng ý, bây giờ lời nói của Ngôn Tiểu Nặc còn hiệu nghiệm hơn cả thánh chỉ, không ai dám làm trái với những gì cô nói.
Gia đình ba người họ đến Hành cung lẩn trốn, Ngôn Tiểu Nặc đem hết tặng phẩm của mình biểu cho Trình Tử Diễm và A Dục.
Trình Tử Diễm vốn dĩ chỉ coi những tin đồn đó là điều không đáng tin, nhưng thấy Ngôn Tiểu Nặc có phản ứng như vậy, những điều không đáng tin đó lại được chứng minh là thật.
Con gái ông ấy, ông ấy cũng hiểu chút ít, Ngôn Tiểu Nặc sẽ không để tâm mấy tin đồn như vậy, phải đối diện như nào thì đối diện như thế.
Bây giờ thì cô lại gấp gáp rời khỏi Hoàng cung, như đang chạy trốn điều gì đó. Trình Tử Diễm nhìn chiếc xe sang trọng đang đi về phía Hành cung, liền thở dài: “Đứa bé này. “Đột nhiên biết được thân phận thực sự của mình, không thích ứng được cũng là điều bình thường. A Dục nói, dù sao thì đó cũng là một sự thật khó lòng mà chấp nhận được.
Hành cung không trang nghiêm như Hoàng cung, có thể tự do thoải mái khắp nơi, đặc biệt là không có những tin đồn phiền phức như trong Hoàng cung.
Họ sống trong một cung điện nhỏ, nhưng quang cảnh xung quanh rất đẹp.
Mặc Ngôn sau khi đến đây dường như phát cuồng, mỗi ngày đều đuổi ong bắt bướm, khi thì bắt cá trong khe suối, khi thì giẫm lên vai Mặc Tây Quyết để trèo cây hải quả.
Mặc Tây Quyết cảm thấy tính cách hoạt bát của con trai cuối cùng cũng được khai phá, mỗi ngày đều chơi đùa cùng Mặc Ngôn theo nhiều cách khác nhau, không để tâm đến xấu đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mấy con giun đất trong tay Mặc Ngôn mà sợ đến mức nhanh chóng trốn về phía sau, cô sợ nhất là mấy con giun đất như này. “Mặc Ngôn, mau vứt mấy con giun đó đi.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói với con trai, vừa lùi lại trốn về phía sau.
Mặc Ngôn chớp chớp mắt, nói: “Mẹ không thích mấy con giun này sao?” “Sao mẹ phải thích bọn chúng chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thật tổn hơi thừa lời. “Ba nói với con, giun là loài sinh vật rất có ích, chúng có thể giúp đất tơi xốp. Mặc Ngôn nhìn con giun đất trên tay, càng nhìn càng thấy thích, suýt
Ngôn Thiểu Nặc thì suýt chút nữa ngất đi.
Tài ăn nói của con trai cô quả thật là cả cô và Mặc Tây Quyết cộng lại mới bằng được.
Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc có dấu hiệu sắp nổi cơn thịnh nộ, liền đi đến trước mặt con trai nói: “Cục cưng à, đến giờ giun đất phải về nhà ăn cơm rồi.”
Nghe thấy những lời này, Mặc Ngôn vội vàng thả giun đất ra, sau đó đi tới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà ăn cơm có được không?”
Không còn giun đất nữa, nét mặt Ngôn Tiểu Nặc liền trở nên dịu dàng, cô xoa đầu con trai, nói: “Đầu tiên phải đi tắm trước đã.” Mặc Ngôn xấu hổ cười cười, nhìn đôi bàn tay lấm lem bùn đất của mình.
Ngôn Tiểu Nặc mất một lúc lâu mới tắm rửa sạch sẽ được cho Mặc Ngôn, đứa trẻ này giống như một con khỉ bùn vậy.
Ăn tối xong, lúc lên giường đi ngủ, Ngôn Tiểu Nặc liền phàn nàn với Mặc Tây Quyết: “Sau này đừng để con trai chơi mấy trò điên khùng đấy nữa, một chút phép tắc cũng không hiểu.
Mặc Tây Quyết hiểu cô lo lắng điều gì, mỉm cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mặc Ngôn mới sáu tuổi, chính là lúc thằng bé thích vui chơi, em xem xem dáng vẻ thằng bé lúc ăn uống và đi lại, không có chút phép tắc nào?”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, cũng đúng, cho dù con trai muốn ăn bao nhiêu, muốn đi nhanh thế nào, thì cái dáng vẻ được giáo dục nghiêm túc từ nhỏ đó giống như đã ăn vào trong máu rồi, không cách nào bỏ được.
Cô thở dài. “Mấy ngày nữa là đến đại lễ rồi, em thực sự không đi sao?” Mặc Tây Quyết vuốt ve vai cô hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại: “Không muốn đi, em nghĩ cứ ở đây là tốt rồi, đợi đại lễ kết thúc, chúng ta sẽ trở về thành phố S, không quay lại nữa, anh trai anh xem ra bận đến sắp phát điên rồi.”
Mặc Tây Quyết cau mày: “Anh ấy là anh trai anh, làm việc nhiều hơn một chút cũng rất bình thường” “Không phải vậy chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Từ bao giờ anh lại trở nên lười biếng như vậy?” “Anh đâu có lười biếng” Mặc Tây Quyết vuốt ve bụng cô: “Mấy ngày này, anh rất siêng năng mà
Ngôn Tiểu Nặc hô hấp trở nên nặng nhọc, bụng dưới có cảm giác ngứa ngáy, cô không nhịn được liền bật cười thành tiếng: “Đừng làm như vậy, nhột lắm.
Mặc Tây Quyết kéo cô vào trong lòng, thì thầm vào tai cô: “Sinh thêm một đứa nữa đi?”
Ngôn Tiểu Nặc ngây ra, sau đó đánh Mặc Tây Quyết một cái: “Sao anh không sinh đi?” “Nếu anh có thể sinh con, thì còn cần tới em làm gì?” Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên ý cười rạng rỡ, thấy Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, anh đành phải dỗ cô: “Được rồi, tùy duyên vậy
Ngôn Tiểu Nặc vốn không tin vào mấy lời nói kiểu đại loại tùy duyên, nhưng hai chữ “tùy duyên” được nói ra từ miệng người đàn ông này thật viển vông.
Nếu như lại sinh thêm một đứa nữa...con trai cô sẽ có một đứa em trai hoặc em gái, hai đứa bé thì sẽ không quá cô đơn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Thực tế chứng minh, Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nhiều quá rồi, chuyện này để sau hằng tính.
Ngày tổ chức đại lễ cuối cùng cũng đến, toàn nước S trở nên vô cùng sôi động nhộn nhịp, đến mức ở nơi xa như Hành cung cũng có thể cảm nhận được.
Các nữ giúp việc và lính canh vui vẻ hớn hở trang trí Hành cung, các món ăn do các đầu bếp chế biến trong đại lễ có hương vị rất độc đáo.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết không đến tham dự buổi tiệc ở Hòa Cung của nước S, nhưng cả gia đình họ đã dùng bữa với món ăn đặc biệt của nước S.
Mặc Ngôn được thừa hưởng gen ăn uống từ Ngôn Tiểu Nặc, hai mẹ con ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong, hai người cảm thấy tràn đầy năng lượng, liền kéo Mặc Tây Quyết cùng nhảy múa.
Mặc Tây Quyết lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc nhảy múa.
Bởi vì hôm nay là ngày lễ, cô mặc trang phục truyền thống của nước S, phần tay áo rộng và phần váy được thiết kế cạp cao, càng làm tôn thêm vóc dáng mảnh mai vốn có của cô, chiếc váy xoay theo bước nhảy tạo thành những bông hoa cực lớn.
Anh không biết rằng, trong năm năm qua, Ngôn Tiểu Nặc đã học rất nhiều thể loại nhảy, nhưng cô vẫn thích nhất là kiểu múa cổ điển của Trung Quốc.
Người đẹp khiêu vũ dưới ánh trăng, thật là một cảnh say đắm lòng người.
Mặc Tây Quyết cảm thấy có chút men trong người, anh bước đến một tay cầm lấy tay cô, tay còn lại vòng qua eo cô, hai người cùng khiêu vũ.
Múa cổ điển liền biến thành nhảy hiện đại.
Hai người nhảy vô cùng ăn ý, hài hòa.
Xa xa truyền đến tiếng xe ngựa leng keng, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết dừng lại, hóa ra đó là bệ hạ và hoàng hậu, còn có cả các anh chị em của cô.
Đột ngột như vậy, Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa kịp thay quần áo. Mặc Ngôn nhìn thấy hoàng hậu Olina càng thêm vui sướng, liền chạy ngay tới sà vào lòng hoàng hậu: “Bà ơi..
Hoàng hậu Olina bị tiếng gọi bà ơi làm cho cảm động, ôm lấy Mặc Ngôn, hôn cậu bé nói: “Cục cưng, buổi tối con đã làm gì vậy?” “Ăn đồ ăn ngon và nhảy cùng với ba mẹ ạ. Mặc Ngôn thật thà trả lời, sau đó xoay đầu nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, “Mẹ con nhảy rất đẹp.
Biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc có chút không tự nhiên, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, vẫn nên hành lễ với bệ hạ và hoàng hậu.
Bệ hạ liền miễn lễ cho Ngôn Tiểu Nặc. “Vào trong ngồi thôi.” Ngôn Tiểu Nặc liền tránh sang một bên, nhường đường cho họ đi vào bên trong.
Mặc Ngôn hôm nay tốn rất nhiều năng lượng, Ngôn Tiểu Nặc dặn dò nữ giúp việc tắm cho cậu bé, sau đó dỗ cậu bé đi ngủ.
Lúc quay lại phòng khách, đèn vẫn bật sáng.
Hoàng tử Carter và mọi người nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt rất khác thường, đó là ánh mắt đầy mong đợi, điều đó có nghĩa là họ đã biết thân phận của cô.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, nói: “Vất vả cho mọi người rồi, bệ hạ và hoàng hậu nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoàng hậu Olina gật đầu: “Chúng ta đến đây là vì lo lắng cho con, thấy con vui vẻ như vậy, chúng ta cũng yên tâm rồi, không phiền các con nghỉ ngơi nữa.
Nói xong bà ấy cùng bệ hạ đứng dậy, chuẩn bị quay về Tẩm cung.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn trầm lặng như mọi khi, đôi mắt cô lóe lên một tia buồn bã.
Cô làm như vậy, liệu có sai không?
Đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng hoàng tử
Carter hét lên: “Bảo vệ bệ hạ và hoàng hậu.”
Gay go rồi!
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết nhìn nhau, rút chiếc nỏ ra, phát tín hiệu.
Trước tiên cô phải bảo vệ đứa con trai đang ngủ say của mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đi ra cửa, nhưng trước mắt cô là một cảnh hỗn loạn.
Làm thế nào mà tên sát thủ có thể đột nhập vào Hành cung trong ngày đại lễ như vậy được?
Bệ hạ và hoàng hậu vẫn ở trong xe ngựa, được bảo vệ an toàn bởi hoàng tử Carter và những người khác.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc hiểu rằng dù cô có buồn đến đầu, thì cũng không thể thay đổi sự thật đó.
Những chuyện này có thay đổi được hay không cũng còn phải phụ thuộc vào cô.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang nằm trong lòng mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đó, hàng lông mi cong vút khẽ run lên.
Cô đang giả vờ ngủ.
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán cô, sống mũi cô.
Lông mi Ngôn Tiểu Nặc run lên càng lúc càng dữ dội, cuối cùng không chịu nổi liền mở mắt ra. “Nếu không ngủ được thì không cần miễn cưỡng. Mặc Tây Quyết dịu dàng nói. Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Chẳng nhẽ em cứ phải mở mắt để nhìn anh sao?”
Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Cũng được.
Cô không nén nổi mà bật cười thành tiếng.
Suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên cô cười như vậy, như thể Ngôn Tiểu Nặc của trước đây đã trở lại.
Đôi mắt Mặc Tây Quyết sáng lên, nhiệt độ nóng bỏng mang theo hương thơm mát bao trùm lấy cô.
Ngày tổ chức đại lễ của nước S đang đến gần, nhưng mấy ngày nay tinh thần của bệ hạ và hoàng hậu không được tốt lắm.
Hoàng tử Carter mang theo vài đứa em và các thành viên hoàng gia khác vừa giúp những việc vụn vặt, vừa để chăm sóc bệ hạ và hoàng hậu, bận đến tối mày tối mặt.
Còn những tặng phẩm cho Ngôn Tiểu Nặc thì ngày một nhiều hơn, điều này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong Hoàng cung lan truyền một tin đồn rằng Ngôn
Tiểu Nặc được bệ hạ và hoàng hậu yêu quý, nên rất có thể sẽ được phong làm công chúa ngoại tộc trong đại lễ lần này.
Công chúa ngoại tộc... Ngôn Tiểu Nặc cười mỉa mai, đến thân phận công chúa chính thức cô còn không muốn, chứ đừng nói đến công chúa ngoại tộc. “Mẹ, công chúa ngoại tộc là gì a?” Bạn nhỏ Mặc Ngôn đọc sách xong, chiếc miệng nhỏ ngậm một quả anh đào, hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra ấn quả anh đào đó vào miệng con trai, nói: “Mẹ không biết” “Vậy tại sao mấy chị gái xinh đẹp đó nói mẹ sắp làm công chúa?” Mặc Ngôn rất tò mò, “Công chúa? Giống như công chúa Sutter và công chúa Mint sao?”
Hai người này là công chúa lớn và công chúa thứ ba, cũng là chị cả và chị ba của cô, họ bình thường cũng rất thích đến chỗ Ngôn Tiểu Nặc chơi.
Ngôn Tiểu Nặc không thấy có gì vui, nói: “Đại khái là vậy”
Sau hai ngày sống trong tin đồn, Ngôn Tiểu Nặc thực sự không chịu nổi nữa, đến Trình Tử Diễm và A Dục cũng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Cô liền đề xuất việc rời khỏi Hoàng cung đến Hàng cung để tránh các tin đồn.
Bệ hạ và hoàng hậu Olina đều đồng ý, bây giờ lời nói của Ngôn Tiểu Nặc còn hiệu nghiệm hơn cả thánh chỉ, không ai dám làm trái với những gì cô nói.
Gia đình ba người họ đến Hành cung lẩn trốn, Ngôn Tiểu Nặc đem hết tặng phẩm của mình biểu cho Trình Tử Diễm và A Dục.
Trình Tử Diễm vốn dĩ chỉ coi những tin đồn đó là điều không đáng tin, nhưng thấy Ngôn Tiểu Nặc có phản ứng như vậy, những điều không đáng tin đó lại được chứng minh là thật.
Con gái ông ấy, ông ấy cũng hiểu chút ít, Ngôn Tiểu Nặc sẽ không để tâm mấy tin đồn như vậy, phải đối diện như nào thì đối diện như thế.
Bây giờ thì cô lại gấp gáp rời khỏi Hoàng cung, như đang chạy trốn điều gì đó. Trình Tử Diễm nhìn chiếc xe sang trọng đang đi về phía Hành cung, liền thở dài: “Đứa bé này. “Đột nhiên biết được thân phận thực sự của mình, không thích ứng được cũng là điều bình thường. A Dục nói, dù sao thì đó cũng là một sự thật khó lòng mà chấp nhận được.
Hành cung không trang nghiêm như Hoàng cung, có thể tự do thoải mái khắp nơi, đặc biệt là không có những tin đồn phiền phức như trong Hoàng cung.
Họ sống trong một cung điện nhỏ, nhưng quang cảnh xung quanh rất đẹp.
Mặc Ngôn sau khi đến đây dường như phát cuồng, mỗi ngày đều đuổi ong bắt bướm, khi thì bắt cá trong khe suối, khi thì giẫm lên vai Mặc Tây Quyết để trèo cây hải quả.
Mặc Tây Quyết cảm thấy tính cách hoạt bát của con trai cuối cùng cũng được khai phá, mỗi ngày đều chơi đùa cùng Mặc Ngôn theo nhiều cách khác nhau, không để tâm đến xấu đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mấy con giun đất trong tay Mặc Ngôn mà sợ đến mức nhanh chóng trốn về phía sau, cô sợ nhất là mấy con giun đất như này. “Mặc Ngôn, mau vứt mấy con giun đó đi.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói với con trai, vừa lùi lại trốn về phía sau.
Mặc Ngôn chớp chớp mắt, nói: “Mẹ không thích mấy con giun này sao?” “Sao mẹ phải thích bọn chúng chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thật tổn hơi thừa lời. “Ba nói với con, giun là loài sinh vật rất có ích, chúng có thể giúp đất tơi xốp. Mặc Ngôn nhìn con giun đất trên tay, càng nhìn càng thấy thích, suýt
Ngôn Thiểu Nặc thì suýt chút nữa ngất đi.
Tài ăn nói của con trai cô quả thật là cả cô và Mặc Tây Quyết cộng lại mới bằng được.
Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc có dấu hiệu sắp nổi cơn thịnh nộ, liền đi đến trước mặt con trai nói: “Cục cưng à, đến giờ giun đất phải về nhà ăn cơm rồi.”
Nghe thấy những lời này, Mặc Ngôn vội vàng thả giun đất ra, sau đó đi tới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà ăn cơm có được không?”
Không còn giun đất nữa, nét mặt Ngôn Tiểu Nặc liền trở nên dịu dàng, cô xoa đầu con trai, nói: “Đầu tiên phải đi tắm trước đã.” Mặc Ngôn xấu hổ cười cười, nhìn đôi bàn tay lấm lem bùn đất của mình.
Ngôn Tiểu Nặc mất một lúc lâu mới tắm rửa sạch sẽ được cho Mặc Ngôn, đứa trẻ này giống như một con khỉ bùn vậy.
Ăn tối xong, lúc lên giường đi ngủ, Ngôn Tiểu Nặc liền phàn nàn với Mặc Tây Quyết: “Sau này đừng để con trai chơi mấy trò điên khùng đấy nữa, một chút phép tắc cũng không hiểu.
Mặc Tây Quyết hiểu cô lo lắng điều gì, mỉm cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mặc Ngôn mới sáu tuổi, chính là lúc thằng bé thích vui chơi, em xem xem dáng vẻ thằng bé lúc ăn uống và đi lại, không có chút phép tắc nào?”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, cũng đúng, cho dù con trai muốn ăn bao nhiêu, muốn đi nhanh thế nào, thì cái dáng vẻ được giáo dục nghiêm túc từ nhỏ đó giống như đã ăn vào trong máu rồi, không cách nào bỏ được.
Cô thở dài. “Mấy ngày nữa là đến đại lễ rồi, em thực sự không đi sao?” Mặc Tây Quyết vuốt ve vai cô hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại: “Không muốn đi, em nghĩ cứ ở đây là tốt rồi, đợi đại lễ kết thúc, chúng ta sẽ trở về thành phố S, không quay lại nữa, anh trai anh xem ra bận đến sắp phát điên rồi.”
Mặc Tây Quyết cau mày: “Anh ấy là anh trai anh, làm việc nhiều hơn một chút cũng rất bình thường” “Không phải vậy chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Từ bao giờ anh lại trở nên lười biếng như vậy?” “Anh đâu có lười biếng” Mặc Tây Quyết vuốt ve bụng cô: “Mấy ngày này, anh rất siêng năng mà
Ngôn Tiểu Nặc hô hấp trở nên nặng nhọc, bụng dưới có cảm giác ngứa ngáy, cô không nhịn được liền bật cười thành tiếng: “Đừng làm như vậy, nhột lắm.
Mặc Tây Quyết kéo cô vào trong lòng, thì thầm vào tai cô: “Sinh thêm một đứa nữa đi?”
Ngôn Tiểu Nặc ngây ra, sau đó đánh Mặc Tây Quyết một cái: “Sao anh không sinh đi?” “Nếu anh có thể sinh con, thì còn cần tới em làm gì?” Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên ý cười rạng rỡ, thấy Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, anh đành phải dỗ cô: “Được rồi, tùy duyên vậy
Ngôn Tiểu Nặc vốn không tin vào mấy lời nói kiểu đại loại tùy duyên, nhưng hai chữ “tùy duyên” được nói ra từ miệng người đàn ông này thật viển vông.
Nếu như lại sinh thêm một đứa nữa...con trai cô sẽ có một đứa em trai hoặc em gái, hai đứa bé thì sẽ không quá cô đơn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Thực tế chứng minh, Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nhiều quá rồi, chuyện này để sau hằng tính.
Ngày tổ chức đại lễ cuối cùng cũng đến, toàn nước S trở nên vô cùng sôi động nhộn nhịp, đến mức ở nơi xa như Hành cung cũng có thể cảm nhận được.
Các nữ giúp việc và lính canh vui vẻ hớn hở trang trí Hành cung, các món ăn do các đầu bếp chế biến trong đại lễ có hương vị rất độc đáo.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết không đến tham dự buổi tiệc ở Hòa Cung của nước S, nhưng cả gia đình họ đã dùng bữa với món ăn đặc biệt của nước S.
Mặc Ngôn được thừa hưởng gen ăn uống từ Ngôn Tiểu Nặc, hai mẹ con ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong, hai người cảm thấy tràn đầy năng lượng, liền kéo Mặc Tây Quyết cùng nhảy múa.
Mặc Tây Quyết lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc nhảy múa.
Bởi vì hôm nay là ngày lễ, cô mặc trang phục truyền thống của nước S, phần tay áo rộng và phần váy được thiết kế cạp cao, càng làm tôn thêm vóc dáng mảnh mai vốn có của cô, chiếc váy xoay theo bước nhảy tạo thành những bông hoa cực lớn.
Anh không biết rằng, trong năm năm qua, Ngôn Tiểu Nặc đã học rất nhiều thể loại nhảy, nhưng cô vẫn thích nhất là kiểu múa cổ điển của Trung Quốc.
Người đẹp khiêu vũ dưới ánh trăng, thật là một cảnh say đắm lòng người.
Mặc Tây Quyết cảm thấy có chút men trong người, anh bước đến một tay cầm lấy tay cô, tay còn lại vòng qua eo cô, hai người cùng khiêu vũ.
Múa cổ điển liền biến thành nhảy hiện đại.
Hai người nhảy vô cùng ăn ý, hài hòa.
Xa xa truyền đến tiếng xe ngựa leng keng, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết dừng lại, hóa ra đó là bệ hạ và hoàng hậu, còn có cả các anh chị em của cô.
Đột ngột như vậy, Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa kịp thay quần áo. Mặc Ngôn nhìn thấy hoàng hậu Olina càng thêm vui sướng, liền chạy ngay tới sà vào lòng hoàng hậu: “Bà ơi..
Hoàng hậu Olina bị tiếng gọi bà ơi làm cho cảm động, ôm lấy Mặc Ngôn, hôn cậu bé nói: “Cục cưng, buổi tối con đã làm gì vậy?” “Ăn đồ ăn ngon và nhảy cùng với ba mẹ ạ. Mặc Ngôn thật thà trả lời, sau đó xoay đầu nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, “Mẹ con nhảy rất đẹp.
Biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc có chút không tự nhiên, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, vẫn nên hành lễ với bệ hạ và hoàng hậu.
Bệ hạ liền miễn lễ cho Ngôn Tiểu Nặc. “Vào trong ngồi thôi.” Ngôn Tiểu Nặc liền tránh sang một bên, nhường đường cho họ đi vào bên trong.
Mặc Ngôn hôm nay tốn rất nhiều năng lượng, Ngôn Tiểu Nặc dặn dò nữ giúp việc tắm cho cậu bé, sau đó dỗ cậu bé đi ngủ.
Lúc quay lại phòng khách, đèn vẫn bật sáng.
Hoàng tử Carter và mọi người nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt rất khác thường, đó là ánh mắt đầy mong đợi, điều đó có nghĩa là họ đã biết thân phận của cô.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, nói: “Vất vả cho mọi người rồi, bệ hạ và hoàng hậu nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoàng hậu Olina gật đầu: “Chúng ta đến đây là vì lo lắng cho con, thấy con vui vẻ như vậy, chúng ta cũng yên tâm rồi, không phiền các con nghỉ ngơi nữa.
Nói xong bà ấy cùng bệ hạ đứng dậy, chuẩn bị quay về Tẩm cung.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn trầm lặng như mọi khi, đôi mắt cô lóe lên một tia buồn bã.
Cô làm như vậy, liệu có sai không?
Đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng hoàng tử
Carter hét lên: “Bảo vệ bệ hạ và hoàng hậu.”
Gay go rồi!
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết nhìn nhau, rút chiếc nỏ ra, phát tín hiệu.
Trước tiên cô phải bảo vệ đứa con trai đang ngủ say của mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đi ra cửa, nhưng trước mắt cô là một cảnh hỗn loạn.
Làm thế nào mà tên sát thủ có thể đột nhập vào Hành cung trong ngày đại lễ như vậy được?
Bệ hạ và hoàng hậu vẫn ở trong xe ngựa, được bảo vệ an toàn bởi hoàng tử Carter và những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.