Chương 112: Anh nhìn em
Thập Thất Mạch
11/04/2021
Ngôn Tiểu Nặc mếu máo, nhưng mà lại sợ anh sẽ càng trêu chọc cô hơn, cho nên chỉ còn cách chạm nhẹ lên môi anh.
Mặc Tây Quyết vẫn còn muốn hôn cô, nhưng mà đáng tiếc xe lại dừng lại, bởi vì đã tới nơi muốn tới rồi.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ, mặt của Mặc Tây Quyết đen như đít nồi xuống xe cùng với cô, bước vào biệt thự.
Căn biệt thự về đêm, ánh sáng rực rỡ như một cung điện, kiến trúc chủ thể là hình cong, và một hồ bơi lớn phản chiếu ánh sáng. Mang đến cho người khác cảm giác như đang ở trong một lâu đài truyện cố tích.
Đã có xe đứng đợi bọn họ.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đối xe, trực tiếp đi tới chiếc tháp cao. Mặc dù nói là tháp, nhưng mà lại rất sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng.
Bởi vì là ngày mùa đông nên có sàn sưởi ấm, cho nên Ngôn Tiểu Nặc không thấy lạnh một chút nào. Cùng nhau đi tới tầng cao nhất, Mặc Tây Quyết mở lò sưởi lên và thắp nến.
“Tại sao ở tầng cao nhất lại là nến, không có đèn sao?” Ngôn Tiểu Nặc có chút tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Anh cũng không biết, đây là lúc trước mẹ của anh còn sống đã bố trí” Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc hơn: “Lúc trước mẹ của anh từng sống ở đây sao?” “Biệt thự này là của hồi môn của bà ấy” Mặc Tây Quyết nói: “Nghe nói lúc trước mẹ từng sống ở đây, bà ấy rất thích ngắm khung cảnh của London cho nên thường tới đây” Mặc Tây Thần và Mặc Tây Toàn thân là trưởng nam và con gái út nhưng cũng không giành được của hồi môn mà mẹ yêu thích nhất, có thể thấy mẹ của Mặc Tây Quyết rất thiên vị anh ấy.
Chẳng nhẽ đây là một trong những nguyên nhân mà bố của Mặc Tây Quyết đối xử nghiêm khắc với anh ấy sao? Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Cô đột nhiên nhận ra, đồ vật trang trí ở đây toàn là hình hoa tú cầu.
Ngay cả lan can ở ngoài cửa sổ cũng được khắc hình hoa tú cầu. Rốt cuộc là có bao nhiêu sự yêu thích hoa cẩm tú câu mới như vậy? Bởi vì thời tiết rất lạnh, cho nên Mặc Tây Quyết không cho phép cô mở cửa sổ ra, may là cửa kính sạch sẽ, những người không biết chắc là sẽ lao người vào kính mà đi mất.
Một âm thanh lớn vang lên, Ngôn Tiểu Nặc nhìn xung quanh.
Pháo hoa phụt lên, rực rỡ trên bầu trời.
Cô không kìm được bước nhanh tới bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp.
Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô, yên lặng nhìn cô.
Cô thích pháo hoa, thích khinh khí cầu, thích hoa hồng. Anh đều nhớ rồi.
“Aaaa” Ngôn Tiểu Nặc kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong giọng nói mang theo sự vui mừng: “Mặc Tây Quyết anh mau nhìn đi, tuyết rơi rồi” Những bông hoa tuyết đang tung bay trong bầu trời đêm. Lúc mới đầu chỉ là một vài bông tuyết nhỏ, về sau ngày càng nhiều.
Không biết gió ngừng thổi từ lúc nào, các bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống. Đột nhiên ở phía sau lưng hơi ấm, Mặc Tây Quyết khoác chiếc áo choàng dày nặng lên người cô, nhẹ giọng nói: “Muốn đi ra ngoài xem không?” Ngôn Tiểu Nặc gật mạnh đầu: “Anh cũng mặc ấm một chút, rôi chúng ta cùng nhau xem.”
“Được.”
Mặc Tây Quyết mặc một chiếc áo choàng màu đen lên người, sau đó mở chiếc cửa sát đất ra, cùng cô đi ra ngoài. Đi ra khỏi căn phòng ấm áp, một cơn lạnh lập tức ập tới.
Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc dường như không biết lạnh, bởi vì dưới chiếc áo choàng, Mặc Tây Quyết đang nắm chặt lấy tay cô. Toàn bộ London như sáng lên trong tuyết, và dường như nó càng đẹp hơn khiến người khác say lòng. Mặc Tây Quyết nghiêng đầu nhìn cô, bộ lông cáo màu trắng trên chiếc áo choàng màu hồng của cô dường như cử động theo mỗi lần cô hít thở, và nó càng làm nối bật hơn gương mặt thanh tú của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nói: “Tuyết này rất đẹp đúng không?” “Anh không ngắm tuyết.”
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Anh đang ngắm em” Lúc anh nói câu này thì đôi mắt đen nhảy của anh còn sáng hơn cả bóng đèn.
Anh đẹp trai tới mức rõ ràng cô biết anh sẽ trêu chọc cô, nhưng mà cô vẫn không kìm được nhìn anh.
Tuyết dần dần rơi xuống nhanh hơn, nó giống như nhịp đập của tim cô, ngày càng nhanh.
Nhưng mà tâm trạng vẫn đẹp như cảnh tuyết đang rơi.
“Hình như em vẫn đang nợ anh cái gì đó” Giọng nói của anh giống như giọng nói của một vị tiên ở trên trời, làm cho trái tim của người khác nhộn nhịp.
Ánh mắt của Ngôn Tiếu Nặc lóe lên, có bông tuyết rơi trên hàng mi của có, khiến hàng mi càng thêm dày hơn. Không đợi cô nói chuyện, Mặc Tây Quyết đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Tình cảm nóng bỏng ở trong lòng hóa thành hơi thở ở bên môi.
Dường như cô đã không thể phản kháng nữa, hoặc có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô đã không thể phản kháng rồi. Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đi đến buổi đấu giá Sotheby.
Mặc Tây Quyết mặc một thân tây trang màu đen, còn Ngôn Tiểu Nặc thì mặc một chiếc áo khoác to màu trắng sữa, chân đi giày cao gót cũng là màu trắng, đầu tóc gọn gàng và trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho cô càng toát lên vẻ xinh đẹp.
Bà chủ Toàn Cơ cùng tới đây với Mặc Tây Thân.
Mặc Tây Thân mặc một thân tây trang màu xám, thế hiện sự thành thục và thận trọng, còn bà chủ Toàn Cơ quấn một chiếc khăn choàng lông màu hạt dẻ và mặc một chiếc váy dài màu tím sẫm làm nổi bật lên vóc dáng của cô ấy, thoạt nhìn thì thấy cô ấy là một người rất ưu tú.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, hôm nay lại đụng mặt một lần nữa, vốn dĩ là sẽ ngượng ngùng nhưng mà vẻ mặt của Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ vẫn như thường, trên qương mặt mang theo nụ cười đi tới chỗ bọn họ.
Ngôn Tiểu Nặc đang nghĩ rằng sẽ chào hỏi bọn họ thì nhìn thấy Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ giơ tay phải đặt lên trên trái tim rôi hơi cong lưng với Mặc Tây Quyết, cùng lúc đó, Mặc Tây Quyết cũng làm động tác giống như vậy.
Bước tới gân rồi mới phát hiện, trên quân áo của ba người bọn họ đều đeo một huy hiệu có biểu tượng đặc biệt, mà trên huy hiệu đó đều có hình dạng của hoa cẩm tú cầu.
“Cậu cả, cậu hai, cô ba” Một giọng nói tiếng anh vang lên, một người đàn ông cao lớn bước tới, mặc dù nhìn vẻ mặt của ông ta trông có vẻ năng động, nhưng mà trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc rồi.
Mặc Tây Thần khẽ gật đầu: “Chào ông Smith."
Mặc Tây Quyết và bà chủ Toàn Cơ cũng hơi gật đầu, ông Smith hơi cười: “Vì để chúc mừng cậu cả đã đầu tư vào Sotheby, ngoài màn bắn pháo hoa tối ngày hôm qua ra, thì vẫn còn một buối bế mặc nữa, mời mọi người vào trong.”
Thì ra pháo hoa của tối ngày hôm qua là vì dành cho Mặc Tây Thân, trong lòng Ngôn Tiếu Nặc nghĩ, nhưng mà ông Smith chỉ mời ba anh em nhà họ Mặc chứ không hề chào hỏi cô.
Cô không biết nên tiến vào hay là tiếp tục đứng ở đây, vẫn nên tìm một cái cớ để rời đi thì hơn.
Trong khi cô đang do dự thì Mặc Tây Quyết đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Nếu như là để chúc mừng anh cả, vậy thì chỉ cần nhân vật chính tới là được rồi, tôi sẽ không đi đâu”
Ông Smith kinh ngạc: “Cậu hai... ”
Mặc Tây Thần nói với giọng điệu thoải mái: “Ở đây nhiều kho báu quý giá như vậy, e rằng em trai tôi đã không thể kìm nén được nữa rồi, để nó đi xem cũng được.”
Mặc Tây Quyết có nguồn tài chính hùng hậu của tập đoàn Đế Quốc, mạng lưới phân bố rất rộng, ông Smith lập tức cười: “Vậy mời cậu hai cứ tự nhiên, có chuyện gì thì cứ việc nói ra.”
Bà chủ Toàn Cơ nhân cơ hội giảng hòa: “Chú Smith, cháu rất thích món đồ kia, chú có thế giúp cháu đoạt được nó không.”
“Cô ba yên tâm đi, nhất định nhất định, ha ha” Ông Smith vừa nói vừa đi vào trong cùng với Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ.
Mặc Tây Quyết kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ giọng nói: “Đi, chúng ta đi xem một chút."
“Ừm” Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mọi thứ thật chân thực, tất cả những ngượng ngùng và mất mát của vừa nãy đều tán biến hết.
Các sản phẩm được triển lãm ở đây đều là các báu vật được sưu tập ở nhiều nơi, bên cạnh các báu vật đều có lời chú thích. Có rất nhiều người ưu tú từ khắp nơi trên thế giới tới đây thăm quan, không chen chúc, không chụp ảnh, ai nấy đều có tố chất riêng biệt.
Ai ai nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng đều chào hỏi lịch sự với anh, Mặc Tây Quyết cũng đáp trả lại từng người một, anh thậm chí còn nói được tiếng chào hỏi của mấy địa phương.
Đáng tiếc Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghe hiểu được tiếng anh và tiếng trung, và một chút ít tiếng nhật tiếng hàn.
Những ngôn ngữ khác cô rất hồ đồ, nhưng mà cô vẫn hơi gật đầu và cười, ngôn ngữ cơ thể cũng là ngôn ngữ mà.
May là không có ai phân biệt đối xử với cô khi cô không biết nói nhiều thứ tiếng, bọn họ cũng gật đầu lại với cô.
Trong lòng cô hạ quyết tâm, trở về nhất định phải học thêm nhiều ngôn ngữ khác mới được. Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần học hết các kiến thức chuyên môn là được rồi, nhưng mà hôm nay cô mới ý thức được rằng, cô ngay cả những câu chào hỏi cơ bản nhất mà nghe cũng không hiểu, thì về sau làm sao giới thiệu với người khác tác phẩm của cô?
Sao cô có thể thuận lợi giao tiếp với người khác đây?
Nhưng mà để có bộ dạng nói chuyện lưu loát giống như Mặc Tây Quyết, chắc là từ nhỏ anh ấy đã rất chăm học.
Cô biết việc học có bao nhiêu khổ sở, chỉ có mấy môn trên lớp cũng khiến người ta khổ sở rồi, huống hồ Mặc Tây Quyết còn hiểu biết hơn cô rất nhiều. Vậy chắc chắn tuổi thơ và những ngày thanh thiếu niên của anh phải vất cả hơn cô gấp trăm lần rồi.
“Em không xem các sản phẩm triển lãm đi, nhìn anh làm gì?” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết thâm sâu: “Ở đây mà hôn em thì sẽ làm tiêu đề chính cho mọi người mất, nhưng mà nếu như em đồng ý thì anh sẽ hôn em”
“Mặc Tây Quyết anh thật đáng ghét!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn mọi người ở xung quanh, thấp giọng nói: “Em thấy anh biết nhiều ngôn ngữ như vậy, học chắc chắn là rất khó đúng không?”
“Không hẳn là rất khó” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Chỉ là mỗi ngày đều có người từ mỗi quốc gia tới nói chuyện với anh.”
Anh nói xong thì bước lên phía trước hai bước, nhìn một bức tranh sơn dầu trong cửa sổ.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, mối ngày những người đến từ mười mấy quốc gia trên thế giới đều dùng tiếng ngoại ngữ nói chuyện với anh, là ai thì cũng sẽ điên mất.
Bóng lưng của anh cao lớn, có một cặp vợ chồng ngoại quốc đang nói chuyện với anh, Mặc Tây Quyết duy trì một nụ cười thân sĩ và vui vẻ nói chuyện với bọn họ.
Cô vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là một thế hệ giàu có đời thứ hai, nhưng mà trong nhà có tiên thì anh muốn làm gì cũng được.
Bây giờ nhìn lại, anh ấy thật sự không phải như vậy. Trên người anh có một luông ánh sáng, đi tới đâu cũng khiển người khác ghen tị. Nhưng lại rất ít người biết, phía sau ánh sáng hào quang đó, là biết bao nỗ lực và đau khổ.
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, trong một nhóm người, cô ấy đang đứng ở đó nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa là sự dịu dàng và nét cười.
Cảm giác như mặt trời đang chiếu sáng cả bầu trời, những bông hoa đang nở rộ, ấm áp và ngọt ngào, khiến mọi người từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
Anh nhẹ giọng nói với cô: “Em đứng ở đó làm gì vậy? Tới đây."
Ngôn Tiểu Nặc từ từ bước tới, nảm chặt lấy tay anh.
Mặc Tây Quyết hơi bất ngờ một chút, cô nói: “Những thứ này đều xem xong hết rồi, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy bát ngọc mà anh nói đâu.”
Anh hơi cười: "Đồ vật đó sẽ không được trưng bày ở đây đâu”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiểu ra, các mặt hàng đấu giá quý báu như vậy chắc chắn là đợi sau khi buổi đấu giá chính thức được khai mạc thì mới cầm ra.
Nhưng mà cô vẫn rất tò mò: “Vậy ở đâu mới được nhìn thấy”
Mặc Tây Quyết chỉ ngón tay lên tầng trên: “Chúng ta lên trên xem, thuận tiện xem khai mạc luôn.”
Ngôn Tiểu Nặc cười, sau đó gật đầu, đi lên tầng trên cùng Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết vẫn còn muốn hôn cô, nhưng mà đáng tiếc xe lại dừng lại, bởi vì đã tới nơi muốn tới rồi.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ, mặt của Mặc Tây Quyết đen như đít nồi xuống xe cùng với cô, bước vào biệt thự.
Căn biệt thự về đêm, ánh sáng rực rỡ như một cung điện, kiến trúc chủ thể là hình cong, và một hồ bơi lớn phản chiếu ánh sáng. Mang đến cho người khác cảm giác như đang ở trong một lâu đài truyện cố tích.
Đã có xe đứng đợi bọn họ.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đối xe, trực tiếp đi tới chiếc tháp cao. Mặc dù nói là tháp, nhưng mà lại rất sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng.
Bởi vì là ngày mùa đông nên có sàn sưởi ấm, cho nên Ngôn Tiểu Nặc không thấy lạnh một chút nào. Cùng nhau đi tới tầng cao nhất, Mặc Tây Quyết mở lò sưởi lên và thắp nến.
“Tại sao ở tầng cao nhất lại là nến, không có đèn sao?” Ngôn Tiểu Nặc có chút tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Anh cũng không biết, đây là lúc trước mẹ của anh còn sống đã bố trí” Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc hơn: “Lúc trước mẹ của anh từng sống ở đây sao?” “Biệt thự này là của hồi môn của bà ấy” Mặc Tây Quyết nói: “Nghe nói lúc trước mẹ từng sống ở đây, bà ấy rất thích ngắm khung cảnh của London cho nên thường tới đây” Mặc Tây Thần và Mặc Tây Toàn thân là trưởng nam và con gái út nhưng cũng không giành được của hồi môn mà mẹ yêu thích nhất, có thể thấy mẹ của Mặc Tây Quyết rất thiên vị anh ấy.
Chẳng nhẽ đây là một trong những nguyên nhân mà bố của Mặc Tây Quyết đối xử nghiêm khắc với anh ấy sao? Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Cô đột nhiên nhận ra, đồ vật trang trí ở đây toàn là hình hoa tú cầu.
Ngay cả lan can ở ngoài cửa sổ cũng được khắc hình hoa tú cầu. Rốt cuộc là có bao nhiêu sự yêu thích hoa cẩm tú câu mới như vậy? Bởi vì thời tiết rất lạnh, cho nên Mặc Tây Quyết không cho phép cô mở cửa sổ ra, may là cửa kính sạch sẽ, những người không biết chắc là sẽ lao người vào kính mà đi mất.
Một âm thanh lớn vang lên, Ngôn Tiểu Nặc nhìn xung quanh.
Pháo hoa phụt lên, rực rỡ trên bầu trời.
Cô không kìm được bước nhanh tới bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp.
Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô, yên lặng nhìn cô.
Cô thích pháo hoa, thích khinh khí cầu, thích hoa hồng. Anh đều nhớ rồi.
“Aaaa” Ngôn Tiểu Nặc kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong giọng nói mang theo sự vui mừng: “Mặc Tây Quyết anh mau nhìn đi, tuyết rơi rồi” Những bông hoa tuyết đang tung bay trong bầu trời đêm. Lúc mới đầu chỉ là một vài bông tuyết nhỏ, về sau ngày càng nhiều.
Không biết gió ngừng thổi từ lúc nào, các bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống. Đột nhiên ở phía sau lưng hơi ấm, Mặc Tây Quyết khoác chiếc áo choàng dày nặng lên người cô, nhẹ giọng nói: “Muốn đi ra ngoài xem không?” Ngôn Tiểu Nặc gật mạnh đầu: “Anh cũng mặc ấm một chút, rôi chúng ta cùng nhau xem.”
“Được.”
Mặc Tây Quyết mặc một chiếc áo choàng màu đen lên người, sau đó mở chiếc cửa sát đất ra, cùng cô đi ra ngoài. Đi ra khỏi căn phòng ấm áp, một cơn lạnh lập tức ập tới.
Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc dường như không biết lạnh, bởi vì dưới chiếc áo choàng, Mặc Tây Quyết đang nắm chặt lấy tay cô. Toàn bộ London như sáng lên trong tuyết, và dường như nó càng đẹp hơn khiến người khác say lòng. Mặc Tây Quyết nghiêng đầu nhìn cô, bộ lông cáo màu trắng trên chiếc áo choàng màu hồng của cô dường như cử động theo mỗi lần cô hít thở, và nó càng làm nối bật hơn gương mặt thanh tú của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nói: “Tuyết này rất đẹp đúng không?” “Anh không ngắm tuyết.”
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Anh đang ngắm em” Lúc anh nói câu này thì đôi mắt đen nhảy của anh còn sáng hơn cả bóng đèn.
Anh đẹp trai tới mức rõ ràng cô biết anh sẽ trêu chọc cô, nhưng mà cô vẫn không kìm được nhìn anh.
Tuyết dần dần rơi xuống nhanh hơn, nó giống như nhịp đập của tim cô, ngày càng nhanh.
Nhưng mà tâm trạng vẫn đẹp như cảnh tuyết đang rơi.
“Hình như em vẫn đang nợ anh cái gì đó” Giọng nói của anh giống như giọng nói của một vị tiên ở trên trời, làm cho trái tim của người khác nhộn nhịp.
Ánh mắt của Ngôn Tiếu Nặc lóe lên, có bông tuyết rơi trên hàng mi của có, khiến hàng mi càng thêm dày hơn. Không đợi cô nói chuyện, Mặc Tây Quyết đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Tình cảm nóng bỏng ở trong lòng hóa thành hơi thở ở bên môi.
Dường như cô đã không thể phản kháng nữa, hoặc có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô đã không thể phản kháng rồi. Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đi đến buổi đấu giá Sotheby.
Mặc Tây Quyết mặc một thân tây trang màu đen, còn Ngôn Tiểu Nặc thì mặc một chiếc áo khoác to màu trắng sữa, chân đi giày cao gót cũng là màu trắng, đầu tóc gọn gàng và trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho cô càng toát lên vẻ xinh đẹp.
Bà chủ Toàn Cơ cùng tới đây với Mặc Tây Thân.
Mặc Tây Thân mặc một thân tây trang màu xám, thế hiện sự thành thục và thận trọng, còn bà chủ Toàn Cơ quấn một chiếc khăn choàng lông màu hạt dẻ và mặc một chiếc váy dài màu tím sẫm làm nổi bật lên vóc dáng của cô ấy, thoạt nhìn thì thấy cô ấy là một người rất ưu tú.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, hôm nay lại đụng mặt một lần nữa, vốn dĩ là sẽ ngượng ngùng nhưng mà vẻ mặt của Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ vẫn như thường, trên qương mặt mang theo nụ cười đi tới chỗ bọn họ.
Ngôn Tiểu Nặc đang nghĩ rằng sẽ chào hỏi bọn họ thì nhìn thấy Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ giơ tay phải đặt lên trên trái tim rôi hơi cong lưng với Mặc Tây Quyết, cùng lúc đó, Mặc Tây Quyết cũng làm động tác giống như vậy.
Bước tới gân rồi mới phát hiện, trên quân áo của ba người bọn họ đều đeo một huy hiệu có biểu tượng đặc biệt, mà trên huy hiệu đó đều có hình dạng của hoa cẩm tú cầu.
“Cậu cả, cậu hai, cô ba” Một giọng nói tiếng anh vang lên, một người đàn ông cao lớn bước tới, mặc dù nhìn vẻ mặt của ông ta trông có vẻ năng động, nhưng mà trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc rồi.
Mặc Tây Thần khẽ gật đầu: “Chào ông Smith."
Mặc Tây Quyết và bà chủ Toàn Cơ cũng hơi gật đầu, ông Smith hơi cười: “Vì để chúc mừng cậu cả đã đầu tư vào Sotheby, ngoài màn bắn pháo hoa tối ngày hôm qua ra, thì vẫn còn một buối bế mặc nữa, mời mọi người vào trong.”
Thì ra pháo hoa của tối ngày hôm qua là vì dành cho Mặc Tây Thân, trong lòng Ngôn Tiếu Nặc nghĩ, nhưng mà ông Smith chỉ mời ba anh em nhà họ Mặc chứ không hề chào hỏi cô.
Cô không biết nên tiến vào hay là tiếp tục đứng ở đây, vẫn nên tìm một cái cớ để rời đi thì hơn.
Trong khi cô đang do dự thì Mặc Tây Quyết đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Nếu như là để chúc mừng anh cả, vậy thì chỉ cần nhân vật chính tới là được rồi, tôi sẽ không đi đâu”
Ông Smith kinh ngạc: “Cậu hai... ”
Mặc Tây Thần nói với giọng điệu thoải mái: “Ở đây nhiều kho báu quý giá như vậy, e rằng em trai tôi đã không thể kìm nén được nữa rồi, để nó đi xem cũng được.”
Mặc Tây Quyết có nguồn tài chính hùng hậu của tập đoàn Đế Quốc, mạng lưới phân bố rất rộng, ông Smith lập tức cười: “Vậy mời cậu hai cứ tự nhiên, có chuyện gì thì cứ việc nói ra.”
Bà chủ Toàn Cơ nhân cơ hội giảng hòa: “Chú Smith, cháu rất thích món đồ kia, chú có thế giúp cháu đoạt được nó không.”
“Cô ba yên tâm đi, nhất định nhất định, ha ha” Ông Smith vừa nói vừa đi vào trong cùng với Mặc Tây Thần và bà chủ Toàn Cơ.
Mặc Tây Quyết kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ giọng nói: “Đi, chúng ta đi xem một chút."
“Ừm” Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mọi thứ thật chân thực, tất cả những ngượng ngùng và mất mát của vừa nãy đều tán biến hết.
Các sản phẩm được triển lãm ở đây đều là các báu vật được sưu tập ở nhiều nơi, bên cạnh các báu vật đều có lời chú thích. Có rất nhiều người ưu tú từ khắp nơi trên thế giới tới đây thăm quan, không chen chúc, không chụp ảnh, ai nấy đều có tố chất riêng biệt.
Ai ai nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng đều chào hỏi lịch sự với anh, Mặc Tây Quyết cũng đáp trả lại từng người một, anh thậm chí còn nói được tiếng chào hỏi của mấy địa phương.
Đáng tiếc Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghe hiểu được tiếng anh và tiếng trung, và một chút ít tiếng nhật tiếng hàn.
Những ngôn ngữ khác cô rất hồ đồ, nhưng mà cô vẫn hơi gật đầu và cười, ngôn ngữ cơ thể cũng là ngôn ngữ mà.
May là không có ai phân biệt đối xử với cô khi cô không biết nói nhiều thứ tiếng, bọn họ cũng gật đầu lại với cô.
Trong lòng cô hạ quyết tâm, trở về nhất định phải học thêm nhiều ngôn ngữ khác mới được. Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần học hết các kiến thức chuyên môn là được rồi, nhưng mà hôm nay cô mới ý thức được rằng, cô ngay cả những câu chào hỏi cơ bản nhất mà nghe cũng không hiểu, thì về sau làm sao giới thiệu với người khác tác phẩm của cô?
Sao cô có thể thuận lợi giao tiếp với người khác đây?
Nhưng mà để có bộ dạng nói chuyện lưu loát giống như Mặc Tây Quyết, chắc là từ nhỏ anh ấy đã rất chăm học.
Cô biết việc học có bao nhiêu khổ sở, chỉ có mấy môn trên lớp cũng khiến người ta khổ sở rồi, huống hồ Mặc Tây Quyết còn hiểu biết hơn cô rất nhiều. Vậy chắc chắn tuổi thơ và những ngày thanh thiếu niên của anh phải vất cả hơn cô gấp trăm lần rồi.
“Em không xem các sản phẩm triển lãm đi, nhìn anh làm gì?” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết thâm sâu: “Ở đây mà hôn em thì sẽ làm tiêu đề chính cho mọi người mất, nhưng mà nếu như em đồng ý thì anh sẽ hôn em”
“Mặc Tây Quyết anh thật đáng ghét!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn mọi người ở xung quanh, thấp giọng nói: “Em thấy anh biết nhiều ngôn ngữ như vậy, học chắc chắn là rất khó đúng không?”
“Không hẳn là rất khó” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Chỉ là mỗi ngày đều có người từ mỗi quốc gia tới nói chuyện với anh.”
Anh nói xong thì bước lên phía trước hai bước, nhìn một bức tranh sơn dầu trong cửa sổ.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, mối ngày những người đến từ mười mấy quốc gia trên thế giới đều dùng tiếng ngoại ngữ nói chuyện với anh, là ai thì cũng sẽ điên mất.
Bóng lưng của anh cao lớn, có một cặp vợ chồng ngoại quốc đang nói chuyện với anh, Mặc Tây Quyết duy trì một nụ cười thân sĩ và vui vẻ nói chuyện với bọn họ.
Cô vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là một thế hệ giàu có đời thứ hai, nhưng mà trong nhà có tiên thì anh muốn làm gì cũng được.
Bây giờ nhìn lại, anh ấy thật sự không phải như vậy. Trên người anh có một luông ánh sáng, đi tới đâu cũng khiển người khác ghen tị. Nhưng lại rất ít người biết, phía sau ánh sáng hào quang đó, là biết bao nỗ lực và đau khổ.
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, trong một nhóm người, cô ấy đang đứng ở đó nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa là sự dịu dàng và nét cười.
Cảm giác như mặt trời đang chiếu sáng cả bầu trời, những bông hoa đang nở rộ, ấm áp và ngọt ngào, khiến mọi người từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
Anh nhẹ giọng nói với cô: “Em đứng ở đó làm gì vậy? Tới đây."
Ngôn Tiểu Nặc từ từ bước tới, nảm chặt lấy tay anh.
Mặc Tây Quyết hơi bất ngờ một chút, cô nói: “Những thứ này đều xem xong hết rồi, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy bát ngọc mà anh nói đâu.”
Anh hơi cười: "Đồ vật đó sẽ không được trưng bày ở đây đâu”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiểu ra, các mặt hàng đấu giá quý báu như vậy chắc chắn là đợi sau khi buổi đấu giá chính thức được khai mạc thì mới cầm ra.
Nhưng mà cô vẫn rất tò mò: “Vậy ở đâu mới được nhìn thấy”
Mặc Tây Quyết chỉ ngón tay lên tầng trên: “Chúng ta lên trên xem, thuận tiện xem khai mạc luôn.”
Ngôn Tiểu Nặc cười, sau đó gật đầu, đi lên tầng trên cùng Mặc Tây Quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.