Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 40

Thập Thất Mạch

11/04/2021

Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười, dùng tăm bông lau cẩn thận vết thương của Mặc Tây Quyết.

Đôi lông mày của Mặc Tây Quyết co lại rồi lại mở ra, hít thở sâu vài hơi nói với giọng không rõ tiếng: “Em đây chả phải rắc muối lên vết thương của anh sao."

Ngôn Tiểu Nặc cũng biết sẽ rất đau, cô đành cố gắng an ủi anh: "Kiên nhẫn chịu đựng một chút, xong ngay bây giờ đây."

Mặc Tây Quyết quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến lời nói của cô.

Động tác tay của Ngôn Tiểu Nặc càng nhanh hơn, chờ cô làm sạch vết thương xong, trên khuôn mặt của Mặc Tây Quyết đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. "Làm sạch vết thương xong, có lẽ sẽ không sao." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng thu dọn và đóng hộp thuốc lại, "Có thể ăn cơm rồi."

Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô một cái, biểu hiện hoàn toàn nghiêm túc, "Không ăn." "Sao lại không ăn?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, "Chỉ là cắn một miếng thôi mà, không đến nỗi không ăn nồi cơm chứ?" "Vốn dĩ anh chỉ bị heo cắn cho một miếng." Mặc Tây Quyết đảo mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Nhưng con heo lại còn rắc muối lên vết thương của anh, bổn thiếu gia vừa bị đau bên ngoài giờ thêm cả đau tim nữa, nuốt không trôi."

Ngôn Tiểu Nặc biết cô không nên bộc phát cắn anh nên mới có lòng tốt xử lý vết thương cho anh, "Đó là em giúp anh khử trùng, là em giúp anh chứ!" "Bồn thiếu gia không cần em phải giúp anh rắc muối lên vết thương của anh." Mặc Tây Quyết nói một cách nhẹ nhàng vô tư. "Hưm, tuỳ anh, anh không ăn thì em ăn!" Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát quay người đi đến nhà ăn. "Này, cắn anh đã đành, rồi còn cố ý làm anh đau cũng đành, giờ lại còn bỏ lại anh một mình đi ăn cơm, Mặc Tây Quyết này thực sự đã nuôi một con heo không có lương tâm." Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy ấm ức.

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm dao và nĩa lên, thì nghe thấy anh trách móc cô, khiến cô tức giận quay đầu lại: “Là anh nói ăn không vào chứ!" "Giờ anh lại muốn ăn rồi." "Vậy anh còn không mau tới ăn!" trùng, là em giúp anh chứ!" "Bồn thiếu gia không cần em phải giúp anh rắc muối lên vết thương của anh." Mặc Tây Quyết nói một cách nhẹ nhàng vô tư. "Hưm, tuỳ anh, anh không ăn thì em ăn!" Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát quay người đi đến nhà ăn. "Này, cắn anh đã đành, rồi còn cố ý làm anh đau cũng đành, giờ lại còn bỏ lại anh một mình đi ăn cơm, Mặc Tây Quyết này thực sự đã nuôi một con heo không có lương tâm." Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy ấm ức.

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm dao và nĩa lên, thì nghe thấy anh trách móc cô, khiến cô tức giận quay đầu lại: “Là anh nói ăn không vào chứ!" "Giờ anh lại muốn ăn rồi." "Vậy anh còn không mau tới ăn!" "Cánh tay anh đau, không giơ lên được." "Cánh tay đau chứ không phải chân đau, anh hoàn toàn có thể đi tới ăn mà!" "Dù có đi tới cũng không thể cầm được nĩa và dao, thì ăn kiểu gì? Thật là đồ đầu heo."

Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi nhức đầu, "Vậy anh muốn thế nào?" “Bón ăn cho anh." Mặc Tây Quyết cố gắng giấu đi nụ cười đắc ý.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó, hít vào vài hơi sâu, mới bê thức ăn tới trước mặt Mặc Tây Quyết, lấy chiếc muỗng múc một thìa canh bón cho anh.

Mặc Tây Quyết cúi đầu uống một ngụm canh, biểu cảm rất hài lòng: "Chà, có người bón với tự ăn thật không giống nhau, rất là ngon, tiếp tục nào."

Ngôn Tiểu Nặc kìm chế sự thôi thúc muốn đổ bát canh lên mặt Mặc Tây Quyết, nhẫn nại bón hết bát canh cho anh, rồi lập tức đi ra bàn ăn cầm muỗng ăn lên.

Woo, có thể yên tĩnh ăn cơm thật là hạnh phúc.

Cô không để ý Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế sôfa nhìn cô ăn ngấu nghiến, khiến anh cười tươi rạng rỡ.

Ngôn Tiểu Nặc dùng xong cơm, đứng dậy đi vào phòng ngủ, cũng không buồn để ý đến Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết cứ thế nhìn cô như vậy đi qua trước mặt anh. "Ngôn Uyển Cừ" Mặc Tây Quyết gọi cô một tiếng, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhưng lại thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi ở trước bàn học. "Đừng có ồn, em phải xử lý một số ghi chép!” Ngôn Tiểu Nặc từ chối.

Mặc Tây Quyết liền nằm lên giường, dựa vào gối đầu để ngắm Ngôn Tiểu Nặc đang xử lý ghi chép.

Lúc cô học tập và thiết kế có một sự nghiêm túc lạ thường, không có một chút lười biếng và ẻo lả, như thể là một nữ thần quý phái.

Xem ra, cô không phải là kiểu phụ nữ gửi thân lên giường để kiếm tiền.

Kiểu phụ nữ đó sẽ không bao gờ có biểu hiện nghiêm túc như vậy, hơn nữa người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này lại có một kiểu nghiêm túc lộ ra tự nhiên, không có bất kỳ một chút giả vờ nào.

Mặc Tây Quyết cứ như vậy ngắm cô, và cứ như thế ngắm cô một hồi lâu.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc xử lý xong ghi chép, rồi lại quay ra xem lại một lượt bài học ngày hôm nay, xác định không còn để sót bất kỳ nội dung nào rồi mới bắt đầu dọn dẹp sách vở và giấy bút trên bàn.

Cô cũng rất gọn gàng sắp xếp mọi thứ theo từng bộ, nhanh chóng và có tổ chức. "Ở nhà em cũng tự dọn dẹp đồ đạc sao?" Mặc Tây Quyết hỏi khi thấy động tác của cô nhanh thoăn thoắt.

Tay của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại một chút rồi gật đầu: "Vâng, em thích tự chăm sóc cuộc sống của mình."

Mặc Tây Quyết không nói gì thêm, anh đặt một tay ra sau đầu, và đôi mắt đen như ngọc chăm chú nhìn cô. "Sao vậy?" Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu hiện chăm chú cảu anh, có chút khó hiểu.



Đó là lần đầu tiên trước mặt cô Mặc Tây Quyết nhìn cô một cách chăm chú như vậy, cảm giác đó giống như anh đang khám phá điều gì vậy.

Trái tim cô không chịu được liền trầm xuống.

Cô đã thấy qua sự nhạy bén và thông minh của anh, không phải anh ấy phát hiện ra điều gì chứ?

Đang trong lúc cô thấy bất an, thì Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng: "Đã sắp xếp xong chưa?" "Rồi ạ." = "Đi dạo cùng anh đi."

Mặc Tây Quyết đứng dậy thay một chiếc áo sơ mi mặc ở nhà, rồi mở cánh cửa sau phòng ngủ ra, đó là một khu vườn nhỏ đầy hoa cẩm tú cầu.

Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn thư giãn tâm trạng, rồi bước theo sau anh.

Ngón tay của Mặc Tây Quyết ấn vào một công tắc trên tường, và những bông hoa cẩm tú cầu màu tím đột nhiên trở nên rất mềm mại và lấp lánh phát sáng trong bóng tối. "Đẹp quá." Ngôn Tiểu Nặc bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trước mặt, không thể không thốt lên.

Ở giữa vườn hoa cẩm tú cầu là nơi nghỉ ngơi, có một chiếc bàn tròn và hai cái ghế. Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, rồi đặt đôi chân dài của anh lên đùi của Ngôn Tiều Nặc.

Mặt Ngôn Tiểu Nặc đen lại, một cảnh đẹp như thế này, người đàn ông này vẫn không quên dở trò lưu manh với cô. "Trở thành một nhà thiết kế là ước mơ của em sao?" Mặc Tây Quyết uể oải dựa lưng vào chiếc ghế hình tròn màu trắng, và nhìn Ngôn Tiểu Nặc với đôi mắt đen rồi hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn anh, giọng điệu đầy tham vọng: “"Không những trở thành nhà thiết kế, em còn muốn trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới!"

Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười. "Anh không tin cũng được." Ngôn Tiểu

Nặc bĩu môi.

Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười nói, "Anh tin."

Ngôn Tiểu Nặc đờ dẫn: "Cái gì?"

Mặc Tây Quyết không lặp lại lần thứ hai, giọng điệu rất bình thản: "trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới, thay thế vị trí của Tiểu Toàn."

Đúng vậy, nhà thiết kế hàng đầu thế giới bây giờ là cô Toàn Cơ, nếu như cô thực hiện được ước mơ, thì có nghĩa là thay thế vị trí hiện tại của cô Toàn Cơ rồi.

Đôi mắt sáng ngời của Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị mở nhạt đi, "Với năng lực thiết kế của Toàn Cơ, thì em không thể sánh bằng." =

Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn rất bình thản: "Hay là để anh giúp em?" "Không cần!" Ngôn Tiểu Nặc từ chối không một chút do dự, "Em muốn tự dựa vào sự nỗ lực của bản thân." = "Dù sao cũng thế, vậy tại sao lại sợ không tốt bằng Tiểu Toàn?" Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết có mang theo một năng lượng, "Tiểu Toàn có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng dựa vào sự nỗ lực của bản thân, tại sao em lại không thể?"

Ngôn Tiều Nặc kinh ngạc, là Mặc Tây Quyết đang khích lệ cô ấy sao?

Trời chắc đổ cơn mưa đỏ mất! Người đàn ông này hôm nay lại khích lệ cô. "Cảm ơn anh đã khích lệ em." Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười như trăng lưỡi liềm.

Mặc Tây Quyết tức khắc thu lại ý cười trong mắt rồi lạnh lùng nói: "Bởi vì em rất ngốc, giống như một con heo vậy, không biết chừng một ngày nào đó vì khó khăn quá mà từ bỏ."

Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc liền ngưng tụ lại trên mặt.

Ngước đầu lên nhìn, thì Mặc Tây Quyết đã thu chân về, kiêu ngạo ra lệnh cho cô, "Đến đây và tắm cho bồn thiếu gia."

Ngôn Tiểu Nặc giận dữ giơ nắm đấm lên sau lưng anh.

Trong phòng tắm, Mặc Tây Quyết tỏ ra rất thoải mái nằm trong bồn tắm, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, giận dữ cắn răng dùng chiếc khăn tắm trà xát lên làn da mịn màng của anh. "Nhẹ nhàng một chút." Mặc Tây Quyết không hài lòng nói, “Đây là da người."



Ngôn Tiểu Nặc thậm chí dùng lực càng mạnh hơn. "Suy." Mặc Tây Quyết lớn tiếng hét lên, "Ngôn Uyển Cừ, em đang ngược đãi người bị thương sao!"

Ngôn Tiểu Nặc hưm một tiếng: "Vậy anh tự tắm đi!"

Nói xong, cô đứng dậy đi ra khỏi nhà tắm, nhưng ngồi khá lâu khiến chân cô bị tế, đứng không vững, rồi cô bị ngã vào bồn tắm.

Trong chớp mắt nước bắn lên tứ phía, gương mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết bị bắn đầy nước, vẻ mặt cứng đờ.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này phát hiện cô đang ngồi lên thắt lưng anh, tư thế rất xấu hồ.

Phòng tắm tự nhiên trở nên rất yên tĩnh, một giây, hai giây...Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tóc cô dường như dựng ngược lên, rồi vội vàng đứng dậy.

Cô chưa kịp đứng dậy thì bị Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong bồn tắm, bộ đồ ngủ rộng bị ngâm trong nước và dính chặt vào cơ thể.

Mái tóc đen của cô ấy ướt đẫm trên làn da như ngọc bích, trong đôi mắt sáng rực của cô nhìn anh với vẻ nhẹ nhàng.

Lý trí của Mặc Tây Quyết bất ngờ sụp đổ như một con để bị một trận lũ quét qua, anh đưa tay ra, bộ đồ ngủ của cô bị vứt xuống sàn nhà tắm.

Ngôn Tiểu Nặc vốn dĩ rất sợ nước, cô không dám cử động.

Mặc Tây Quyết thở gấp rồi ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, thú tính trong người bộc phát, nhưng anh thấy gương mặt nhỏ của cô tái nhợt đi.

Hình ảnh hôm ấy cô dường như muốn ngất đi trong vòng tay anh lập tức kéo lý trí anh trở lại. "Em dậy đi, ra ngoài đi ngủ." "Ồ." Ngôn Tiểu Nặc tự bước ra bồn tắm, lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người lại, mặc lên một bộ váy ngủ rồi chui vào chăn.

Khi Mặc Tây Quyết bước ra mang theo một mùi thơm mát lạnh, Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn cơ thể anh, nhịp tim của cô đột nhiên đập tăng tốc không kiểm soát, cô nhanh chóng quay người lại không giám nhìn nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết mở cửa tủ quần áo, sau đó cô bị anh ôm chặt vào trong lòng. "Quay người lại, không cho phép quay lưng lại với anh."

Giọng nói hống hách, Ngôn Tiểu Nặc đành phải quay người lại, rơi vào vòng tay rắn rỏi của anh.

Cơ thể cô bị anh ôm chặt nên có một chút khó thở, Ngôn Tiểu Nặc giãy dụa, một giọng nói mát lạnh phát ra từ đỉnh đầu: "Không được động đậy, ngủ đi." "Anh ôm em chặt quá, có chút hơi khó thở."Ngôn Tiểu Nặc bất mãn càu nhàu. "Thật rắc rối!" Mặc Tây Quyết phàn nàn cuối cùng cánh tay anh cũng buông lỏng ra.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút thoải mái rồi lén lút ngước đầu nhìn anh.

Lúc anh nhắm mắt hoàn toàn không có một chút sợ hãi, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đường viên đẹp dễ dưới cằm của anh.

Đôi mắt của Mặc Tây Quyết đột nhiên mở ra, "Em nhân cơ hội lúc anh ngủ mà trêu với anh." "Em. em không có!" Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiều Nặc đỏ ửng, “Là do không cần thận chạm vào thôi!" "Rõ ràng là thừa lúc anh ngủ, tham lam vẻ đẹp của anh." Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết ngày càng sâu hơn. "Em đâu có háo sắc như vậy?" Ngôn Tiểu Nặc vội vàng phủ nhận.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng thơm lên trán cô, giọng điệu tràn đầy bất lực: "Ngoan, cố gắng chịu một chút, qua hết đêm nay, anh đảm bảo em có thể chiếm hữu cơ thể anh vô thời hạn."

Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa bị nghẹn mà chết: "Ai thèm chiếm hữu cơ thể anh chứ?" "Em." Giọng của Mặc Tây Quyết tràn đầy chắc chắn, “Một đêm thôi, rất nhanh sẽ qua thôi."

Ngôn Tiểu Nặc quyết định không nói gì, quay người lại không muốn nói chuyện với anh.

Đôi môi của Mặc Tây Quyết khẽ nhếch lên, mạnh mẽ ôm cơ thể cô lại, vòng tay ôm thật chặt: "Sao em lại không nghe lời?"

Ngôn Tiểu Nặc không chịu được véo anh một cái. "Cắn rồi lại véo, em có thù với anh sao?" Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng, 5 ngón tay của anh nằm xuyên qua bàn tay nhỏ bé của cô, "Mau ngủ đi, sáng mai dậy nấu ăn sáng cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cuồng Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook