Chương 45
Thập Thất Mạch
11/04/2021
Ngôn Tiều Nặc bị sốc rồi nhanh chóng liếc nhìn qua cô Toàn Cơ, chỉ thấy ánh mắt cô vẫn bình thản nhìn về phía trước.
Cô không biết nên nói gì, chỉ thấy tim đang đập nhanh. "Anh Quyết chưa bao giờ về lâu dài, một mình tôi ở đó cũng không có ý nghĩa gì." Cô Toàn Cơ giải thích nhẹ nhàng, "Vì thế mà tôi cũng ở một mình."
Ngôn Tiều Nặc không thể tin được, Mặc Tây Quyết chưa từng về lại lâu đài Đế Quốc?
Cô không hiểu vì sao cô Toàn Cơ lại nói những lời này với cô, rốt cuộc là có dụng ý gì.
Vẫn chưa nghĩ ra, thì một biệt thự to lớn đã xuất hiện trước mặt cô, cô Toàn Cơ dừng xe rồi cùng Ngôn Tiểu Nặc xuống xe.
Căn biệt thự to lớn này khác với phong cách tráng lệ và lộng lẫy của căn biệt thự Hằng An, vì nó có núi non và nước chảy nên cảm thấy rất yên tĩnh và thanh bình. "Căn biệt thự này do cô tự thiết kế sao? Ngôn Tiểu Nặc cười nói, "Có chút cảm giác giống với sơn trang."
Cô Toàn Cơ mỉm cười, “Không phải, là tôi với một người bạn cùng chung thiết kế." =
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc có chút ngạc nhiên, cùng bạn thiết kế căn biệt thự của mình? Vậy quan hệ chắc phải rất thân mật.
Cô Toàn Cơ không cảm thấy khó chịu vì sự ngạc nhiên của Ngôn Tiểu Nặc, cô vẫn cười rồi mời Ngôn Tiểu Nặc vào trong căn biệt thự.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy từng chút cây cỏ bông hoa ở đây đều rất đẹp và tinh tế, khi cô bước vào phòng khách, cảm giác đó càng hiện lên rõ hơn. "Tôi cũng không biết cô thích uống cái gì." Cô Toàn Cơ pha một cốc nước kỳ tử đưa cho cô, "Tự pha nước trà rồi dùng đi."
Ngôn Tiều Nặc nhanh chóng cầm chiếc cốc mà cô Toàn Cơ đưa cho và nói một tiếng: “Cảm ơn."
Cô Toàn Cơ cũng tự pha cho mình một cốc chà, rồi ngồi xuống trước mặt Ngôn Tiều Nặc. "Khi ở trên lớp là do tôi không chú ý." Ngôn Tiểu Nặc uống một ngụm trà rồi chủ động giải thích với Toàn Cơ, "Tôi xin lỗi."
Trên gương mặt của Toàn Cơ lộ lên một nụ cười nhẹ: "Tôi biết." "Á?" "Từ giây phút tôi bước vào lớp cô đã mất tập trung rồi." Trong tay Toàn Cơ ôm = cốc chà, "Nếu như tôi không gọi cô, e rằng cô cứ tiếp tục như vậy." =
Ngôn Tiểu Nặc im lặng, nhưng không thể không thừa nhận là cô Toàn Cơ đã nói đúng. "Tôi đến trường S để dạy lớp thiết kế thời trang, thực ra là do anh Quyết bảo tôi tới." Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt mĩ lễ rồi cô thu nụ cười lại.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Sao anh ấy lại làm như vậy?"
Cô Toàn Cơ cũng bị ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Cô không biết sao?"
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu.
Cô Toàn Cơ càng thấy ngạc nhiên hơn, nhưng cô bỏ qua chủ đề này, cô nhẹ nhàng thay đổi chủ đề: "Cô nghĩ gì về cuộc thi thiết kế?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô Toàn Cơ với ánh mắt kiên định: "Tôi muốn đạt giải nhất."
Sắc mặt của cô Toàn Cơ không thay đổi: “Tại sao lại muốn giải nhất?" "Tôi bắt buộc phải giành giải nhất." Ngôn Tiểu Nặc nói lại một lần nữa.
Vì không đề người cậu vì tiền mà uy hiếp bà ngoại, vì muốn cho bà ngoại một cuộc sống tốt đẹp, cũng vì giấc mơ của bản thân, cô nhất định phải thắng.
Khoé môi của cô Toàn Cơ hé lên một nụ cười: “Tôi tin những lời cô nói là thật."
Ngôn Tiểu Nặc có chút đỏ mặt, cô không dám nói ra giấc mơ của mình, không thì sẽ bị cô Toàn Cơ lập tức đuổi ra ngoài. "Qua hai ngày nữa là tới vòng thi sơ khảo, sẽ chấm điểm tại hiện trường, cô nhớ đến đúng giờ là được." Cô Toàn Cơ tiện thể nhắc nhở cô, "Nhớ nói qua với Giản Minh, nếu như cô đồng ý có thể thân mật với cô ấy một chút."
Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích: "Vâng, tôi sẽ đối tốt với chị Giản Minh." Nghĩ đến bóng hình độc lập sinh tồn của Giản Minh, cô vui vẻ cười mim, "Chị Minh có khí chất rất đẹp, rất xuất sắc."
Cô Toàn Cơ nói một câu ngụ ý: “Cô ấy không phải là một người mẫu bình thường." =
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, về điều này thì cô sớm đã nhận ra.
Cô Toàn Cơ đang định nói điều gì đó thì chuông điện thoại reo lên, cô quay người nghe điện thoại.
Một lúc sau, cô quay lại cầm chiếc túi nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Tôi có chút việc gấp cần phải ra ngoài, tôi tiễn cô đến đầu đường phía trước, rồi cô tự bắt xe về nhé, có được không?"
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, "Vâng."
Cô Toàn Cơ đưa cô đến ngã tư ngay trước căn biệt thự lớn và dừng lại nói lời xin lỗi: “Thật là ngại, quả thực là có việc gấp, chỉ có thể đưa cô đến đây rồi."
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý gật đầu: "Không sao đâu, tôi tự mình có thể về được, cô lái xe an toàn nhé."
Cô Toàn Cơ cười nói: “Được."
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, trong lòng còn thấy may mắn, may mắn thay cô Toàn Cơ không tiễn cô về nhà.
Nhưng hôm nay cô Toàn Cơ nói với cô rất nhiều thứ mà cô không hiểu gì, cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Sắp đến giữa trưa, cô gọi cho tài xế Lý đến đón về biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc vừa vào đến nhà thay xong quần áo thì thấy Mặc Tây Quyết đã về rồi. "Vừa về à?": Mặc Tây Quyết vào nhà rồi nói, "Qua đây giúp anh thay quần áo." "Vâng, em biết rồi."
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn bước tới, lấy bộ quần áo ở nhà mang ra thay cho anh, và cầm bộ đồ vest đắt tiền mà anh vừa cởi ra treo lên ngay ngắn.
Khi cô làm những việc này động tác rất nhẹ nhàng mà lại thuần thục.
Anh càng cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, khiến anh lúc nào cũng muốn ở bên cô.
Cảm giác này giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy, càng ăn càng bị nghiện. "Hôm nay cô Toàn Cơ đến trường em dạy học." Sau khi treo xong quần áo, Ngôn Tiểu Nặc quay lại nói với Mặc Tây Quyết.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết rất điểm tĩnh, chỉ đáp lại một cách bình thản: "Ồ." "Vậy..." Ngôn Tiểu Nặc đứng đó thần sắc có chút do dự. "Nói đi." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất nhanh gọn dứt khoát.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nói: "Cô Toàn Cơ nói, là anh bảo cô đến dạy học." Mặc Tây Quyết vẫn đáp lại một từ như cũ: "Ồ."
Á? Chỉ một từ đã kết thúc rồi sao? Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì thêm.
Khi cô không nhìn thấy, khi Mặc Tây Quyết đứng quay lưng lại, đôi môi mỏng hoàn mĩ hé lên một nụ cười.
Anh không nói gì cả, lẽ nào cô phải làm ầm ĩ đánh trống đụng bát hỏi đến cùng sao? "Anh muốn ăn bánh kem." Mặc Tây Quyết ngồi lên sofa, cầm chiếc điều khiển mở tivi ra xem.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười: "Muốn ăn kiểu bánh gì?"
Anh hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến vậy? Ngôn Tiều Nặc có chút tò mò rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị, bột mì, lò nướng, dụng cụ chỉnh kem.
Cô đang chuẩn bị về hoa cho chiếc bánh, thì đột nhiên bị Mặc Tây Quyết từ phía sau ôm chặt.
Khiến cô giật mình, tay còn run, chút nữa thì làm rơi chiếc máy vẽ hoa bánh.
Mặc Tây Quyết giữ lấy tay cô, giọng nói trầm nhẹ: "Anh không thích vẽ hoa lên bánh." "Ồ." Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, "Vậy anh thích gì?"
Mặc Tây Quyết cầm chiếc máy trang trí cappuccino bên cạnh và bỏ mảnh sắt trên đầu ra, và nó trở thành một loại có thể vẽ chữ lên bánh..
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết vẽ lên chiếc bánh một chiếc đầu heo rất dễ thương, bên cạnh còn viết tên của cô. "Nếu như em còn dám nhìn anh chằm chằm, hoặc giẫm lên chân anh, anh sẽ sai người biến chiếc bánh này thành một tác phẩm điêu khắc bày ở cửa mỗi ngày. "Giọng của Mặc Tây Quyết rất chắc chắn, rồi hài lòng nhìn vào kiệt tác của anh.
Ngôn Tiểu Nặc tức quay dầu di, "Em không thèm ăn chiếc bánh này!"
Mặc Tây Quyết bê chiếc bánh đã làm xong đi, cười tươi đắc ý nói: "Em tưởng bở à, chiếc bánh này là để anh ăn."
Ngôn Tiểu Nặc miệng mở to nhìn Mặc Tây Quyết bưng chiếc bánh đặt lên bàn, rồi ăn từng miếng một.
Đặc biệt là lúc ăn đến chiếc đầu heo và tên cô, ánh mắt anh nhắm lại hiện ra một sự rất hài lòng vui sướng: "Ừ, bánh mình tự làm ngon thật."
Cô, cô bị anh ăn vào bụng, lại còn nói là ngon sao?
Làm ơn, đó là chiếc bánh mà cô vất vả làm ra!
Ngôn Tiều Nặc bôi bánh kem lên phần bánh ngọt còn lại, đang định vẽ lên chiếc bánh thì kết quả toàn bộ công cụ và máy vẽ hoa đều bị Mặc Tây Quyết vứt vào thùng rác. "Này, anh làm gì vậy?" Ngôn Tiểu Nặc tức giận, như vậy chẳng phải lãng phí sao? "Vì để tránh em phạm sai lầm." Mặc
Tây Quyết thong thả nói, "Như thế này cũng rất ngon." Nói xong, anh bỏ từng miếng dâu tây đã cắt xong cho lên trên chiếc bánh ngọt.
Vị tươi ngon của dâu tây đi kèm với màu trắng của kem khiến cho chiếc bánh rất đẹp mắt, Ngôn Tiều Nặc thấy vậy, cơn nóng giận trong lòng cô nhanh chóng trở thành nụ cười ngọt ngào.
Mặc Tây Quyết thấy cô lộ ra nụ cười, khoé môi anh cũng hé cười.
Đúng là dùng dâu tây để dỗ cô ấy quả không sai.
Quả nhiên Ngôn Tiểu Nặc ăn rất vui vẻ, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào ghế sôfa xem ti vi.
Các kênh tin tức trên TV đang phát sóng tin tức ngày hôm nay. "Được biết, hôm nay một vụ tai nạn xe hơi lớn đã xảy ra trên cầu cạn ở phía nam thành phố, dẫn đến cái chết của 6 người bao gồm cả tài xế, sau khi cảnh sát điều tra, cả sáu người này đều không có nghề nghiệp và thành viên gia đình, họ là những kẻ côn đồ ở thành phố này." "Đồng thời nhà hàng nổi tiếng Thực Vì Thiên, đã bị trừng phạt nghiêm khắc vì phát hiện ra ông chủ nhà hàng này nhiều năm trốn thuế và lậu thuế, và nhà hàng Thực Vì Thiên cũng bị biến mất trên thị trường."
Mặc Tây Quyết xem bản tin, và một biểu cảm hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh.
Giọng nữ truyền hình chuyên nghiệp trên TV vang lên trong căn biệt thự, sau khi bị Ngôn Tiểu Nặc đang ăn chiếc bánh nghe thấy, miếng bánh trong miệng cũng bị mất đi vị thơm ngọt.
Cô chưa từng thấy Mặc Tây Quyết xem TV, quả nhiên anh bật TV để nghe tin tức về thu hoạch thành tựu của anh.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc khẽ thở dài ra một tiếng.
Cô biết rõ rằng cô không có chỗ đứng để đi nói Mặc Tây Quyết, hơn nữa Mặc Tây Quyết vì cô mới làm vậy, những người kia thực sự là muốn hại cô, bị trừng phạt cũng là đáng.
Nhưng trong lòng cô có chút bất an. "Sao lại không ăn bánh ngọt nữa?" Mặc Tây Quyết hỏi cô khi nhìn thấy cô không ăn bánh trên đĩa nữa. "Á?" Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên, "Đang nghe tin tức." "Ồ." Mặc Tây Quyết lập tức đổi kênh khác, "Nghe là được rồi, đừng có để trong lòng, anh đang trừ hại cho dân."
Không hiểu vì sao, trái tim của Ngôn Tiểu Nặc có một chút ấm áp lùa tới, cúi đầu và tiếp tục ăn bánh.
Bánh kem với dâu tây cắt lát thực sự ngon, nếu như cô có thể vẽ một cái đầu rất heo lớn trên chiếc bánh, rồi viết lên tên của Mặc Tây Quyết thì thật là tốt.
Như vậy cô chắc chắn sẽ ăn ngon hơn bây giờ.
Cô không biết nên nói gì, chỉ thấy tim đang đập nhanh. "Anh Quyết chưa bao giờ về lâu dài, một mình tôi ở đó cũng không có ý nghĩa gì." Cô Toàn Cơ giải thích nhẹ nhàng, "Vì thế mà tôi cũng ở một mình."
Ngôn Tiều Nặc không thể tin được, Mặc Tây Quyết chưa từng về lại lâu đài Đế Quốc?
Cô không hiểu vì sao cô Toàn Cơ lại nói những lời này với cô, rốt cuộc là có dụng ý gì.
Vẫn chưa nghĩ ra, thì một biệt thự to lớn đã xuất hiện trước mặt cô, cô Toàn Cơ dừng xe rồi cùng Ngôn Tiểu Nặc xuống xe.
Căn biệt thự to lớn này khác với phong cách tráng lệ và lộng lẫy của căn biệt thự Hằng An, vì nó có núi non và nước chảy nên cảm thấy rất yên tĩnh và thanh bình. "Căn biệt thự này do cô tự thiết kế sao? Ngôn Tiểu Nặc cười nói, "Có chút cảm giác giống với sơn trang."
Cô Toàn Cơ mỉm cười, “Không phải, là tôi với một người bạn cùng chung thiết kế." =
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc có chút ngạc nhiên, cùng bạn thiết kế căn biệt thự của mình? Vậy quan hệ chắc phải rất thân mật.
Cô Toàn Cơ không cảm thấy khó chịu vì sự ngạc nhiên của Ngôn Tiểu Nặc, cô vẫn cười rồi mời Ngôn Tiểu Nặc vào trong căn biệt thự.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy từng chút cây cỏ bông hoa ở đây đều rất đẹp và tinh tế, khi cô bước vào phòng khách, cảm giác đó càng hiện lên rõ hơn. "Tôi cũng không biết cô thích uống cái gì." Cô Toàn Cơ pha một cốc nước kỳ tử đưa cho cô, "Tự pha nước trà rồi dùng đi."
Ngôn Tiều Nặc nhanh chóng cầm chiếc cốc mà cô Toàn Cơ đưa cho và nói một tiếng: “Cảm ơn."
Cô Toàn Cơ cũng tự pha cho mình một cốc chà, rồi ngồi xuống trước mặt Ngôn Tiều Nặc. "Khi ở trên lớp là do tôi không chú ý." Ngôn Tiểu Nặc uống một ngụm trà rồi chủ động giải thích với Toàn Cơ, "Tôi xin lỗi."
Trên gương mặt của Toàn Cơ lộ lên một nụ cười nhẹ: "Tôi biết." "Á?" "Từ giây phút tôi bước vào lớp cô đã mất tập trung rồi." Trong tay Toàn Cơ ôm = cốc chà, "Nếu như tôi không gọi cô, e rằng cô cứ tiếp tục như vậy." =
Ngôn Tiểu Nặc im lặng, nhưng không thể không thừa nhận là cô Toàn Cơ đã nói đúng. "Tôi đến trường S để dạy lớp thiết kế thời trang, thực ra là do anh Quyết bảo tôi tới." Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt mĩ lễ rồi cô thu nụ cười lại.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Sao anh ấy lại làm như vậy?"
Cô Toàn Cơ cũng bị ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Cô không biết sao?"
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu.
Cô Toàn Cơ càng thấy ngạc nhiên hơn, nhưng cô bỏ qua chủ đề này, cô nhẹ nhàng thay đổi chủ đề: "Cô nghĩ gì về cuộc thi thiết kế?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô Toàn Cơ với ánh mắt kiên định: "Tôi muốn đạt giải nhất."
Sắc mặt của cô Toàn Cơ không thay đổi: “Tại sao lại muốn giải nhất?" "Tôi bắt buộc phải giành giải nhất." Ngôn Tiểu Nặc nói lại một lần nữa.
Vì không đề người cậu vì tiền mà uy hiếp bà ngoại, vì muốn cho bà ngoại một cuộc sống tốt đẹp, cũng vì giấc mơ của bản thân, cô nhất định phải thắng.
Khoé môi của cô Toàn Cơ hé lên một nụ cười: “Tôi tin những lời cô nói là thật."
Ngôn Tiểu Nặc có chút đỏ mặt, cô không dám nói ra giấc mơ của mình, không thì sẽ bị cô Toàn Cơ lập tức đuổi ra ngoài. "Qua hai ngày nữa là tới vòng thi sơ khảo, sẽ chấm điểm tại hiện trường, cô nhớ đến đúng giờ là được." Cô Toàn Cơ tiện thể nhắc nhở cô, "Nhớ nói qua với Giản Minh, nếu như cô đồng ý có thể thân mật với cô ấy một chút."
Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích: "Vâng, tôi sẽ đối tốt với chị Giản Minh." Nghĩ đến bóng hình độc lập sinh tồn của Giản Minh, cô vui vẻ cười mim, "Chị Minh có khí chất rất đẹp, rất xuất sắc."
Cô Toàn Cơ nói một câu ngụ ý: “Cô ấy không phải là một người mẫu bình thường." =
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, về điều này thì cô sớm đã nhận ra.
Cô Toàn Cơ đang định nói điều gì đó thì chuông điện thoại reo lên, cô quay người nghe điện thoại.
Một lúc sau, cô quay lại cầm chiếc túi nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Tôi có chút việc gấp cần phải ra ngoài, tôi tiễn cô đến đầu đường phía trước, rồi cô tự bắt xe về nhé, có được không?"
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, "Vâng."
Cô Toàn Cơ đưa cô đến ngã tư ngay trước căn biệt thự lớn và dừng lại nói lời xin lỗi: “Thật là ngại, quả thực là có việc gấp, chỉ có thể đưa cô đến đây rồi."
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý gật đầu: "Không sao đâu, tôi tự mình có thể về được, cô lái xe an toàn nhé."
Cô Toàn Cơ cười nói: “Được."
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, trong lòng còn thấy may mắn, may mắn thay cô Toàn Cơ không tiễn cô về nhà.
Nhưng hôm nay cô Toàn Cơ nói với cô rất nhiều thứ mà cô không hiểu gì, cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Sắp đến giữa trưa, cô gọi cho tài xế Lý đến đón về biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc vừa vào đến nhà thay xong quần áo thì thấy Mặc Tây Quyết đã về rồi. "Vừa về à?": Mặc Tây Quyết vào nhà rồi nói, "Qua đây giúp anh thay quần áo." "Vâng, em biết rồi."
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn bước tới, lấy bộ quần áo ở nhà mang ra thay cho anh, và cầm bộ đồ vest đắt tiền mà anh vừa cởi ra treo lên ngay ngắn.
Khi cô làm những việc này động tác rất nhẹ nhàng mà lại thuần thục.
Anh càng cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, khiến anh lúc nào cũng muốn ở bên cô.
Cảm giác này giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy, càng ăn càng bị nghiện. "Hôm nay cô Toàn Cơ đến trường em dạy học." Sau khi treo xong quần áo, Ngôn Tiểu Nặc quay lại nói với Mặc Tây Quyết.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết rất điểm tĩnh, chỉ đáp lại một cách bình thản: "Ồ." "Vậy..." Ngôn Tiểu Nặc đứng đó thần sắc có chút do dự. "Nói đi." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất nhanh gọn dứt khoát.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nói: "Cô Toàn Cơ nói, là anh bảo cô đến dạy học." Mặc Tây Quyết vẫn đáp lại một từ như cũ: "Ồ."
Á? Chỉ một từ đã kết thúc rồi sao? Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì thêm.
Khi cô không nhìn thấy, khi Mặc Tây Quyết đứng quay lưng lại, đôi môi mỏng hoàn mĩ hé lên một nụ cười.
Anh không nói gì cả, lẽ nào cô phải làm ầm ĩ đánh trống đụng bát hỏi đến cùng sao? "Anh muốn ăn bánh kem." Mặc Tây Quyết ngồi lên sofa, cầm chiếc điều khiển mở tivi ra xem.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười: "Muốn ăn kiểu bánh gì?"
Anh hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến vậy? Ngôn Tiều Nặc có chút tò mò rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị, bột mì, lò nướng, dụng cụ chỉnh kem.
Cô đang chuẩn bị về hoa cho chiếc bánh, thì đột nhiên bị Mặc Tây Quyết từ phía sau ôm chặt.
Khiến cô giật mình, tay còn run, chút nữa thì làm rơi chiếc máy vẽ hoa bánh.
Mặc Tây Quyết giữ lấy tay cô, giọng nói trầm nhẹ: "Anh không thích vẽ hoa lên bánh." "Ồ." Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, "Vậy anh thích gì?"
Mặc Tây Quyết cầm chiếc máy trang trí cappuccino bên cạnh và bỏ mảnh sắt trên đầu ra, và nó trở thành một loại có thể vẽ chữ lên bánh..
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết vẽ lên chiếc bánh một chiếc đầu heo rất dễ thương, bên cạnh còn viết tên của cô. "Nếu như em còn dám nhìn anh chằm chằm, hoặc giẫm lên chân anh, anh sẽ sai người biến chiếc bánh này thành một tác phẩm điêu khắc bày ở cửa mỗi ngày. "Giọng của Mặc Tây Quyết rất chắc chắn, rồi hài lòng nhìn vào kiệt tác của anh.
Ngôn Tiểu Nặc tức quay dầu di, "Em không thèm ăn chiếc bánh này!"
Mặc Tây Quyết bê chiếc bánh đã làm xong đi, cười tươi đắc ý nói: "Em tưởng bở à, chiếc bánh này là để anh ăn."
Ngôn Tiểu Nặc miệng mở to nhìn Mặc Tây Quyết bưng chiếc bánh đặt lên bàn, rồi ăn từng miếng một.
Đặc biệt là lúc ăn đến chiếc đầu heo và tên cô, ánh mắt anh nhắm lại hiện ra một sự rất hài lòng vui sướng: "Ừ, bánh mình tự làm ngon thật."
Cô, cô bị anh ăn vào bụng, lại còn nói là ngon sao?
Làm ơn, đó là chiếc bánh mà cô vất vả làm ra!
Ngôn Tiều Nặc bôi bánh kem lên phần bánh ngọt còn lại, đang định vẽ lên chiếc bánh thì kết quả toàn bộ công cụ và máy vẽ hoa đều bị Mặc Tây Quyết vứt vào thùng rác. "Này, anh làm gì vậy?" Ngôn Tiểu Nặc tức giận, như vậy chẳng phải lãng phí sao? "Vì để tránh em phạm sai lầm." Mặc
Tây Quyết thong thả nói, "Như thế này cũng rất ngon." Nói xong, anh bỏ từng miếng dâu tây đã cắt xong cho lên trên chiếc bánh ngọt.
Vị tươi ngon của dâu tây đi kèm với màu trắng của kem khiến cho chiếc bánh rất đẹp mắt, Ngôn Tiều Nặc thấy vậy, cơn nóng giận trong lòng cô nhanh chóng trở thành nụ cười ngọt ngào.
Mặc Tây Quyết thấy cô lộ ra nụ cười, khoé môi anh cũng hé cười.
Đúng là dùng dâu tây để dỗ cô ấy quả không sai.
Quả nhiên Ngôn Tiểu Nặc ăn rất vui vẻ, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào ghế sôfa xem ti vi.
Các kênh tin tức trên TV đang phát sóng tin tức ngày hôm nay. "Được biết, hôm nay một vụ tai nạn xe hơi lớn đã xảy ra trên cầu cạn ở phía nam thành phố, dẫn đến cái chết của 6 người bao gồm cả tài xế, sau khi cảnh sát điều tra, cả sáu người này đều không có nghề nghiệp và thành viên gia đình, họ là những kẻ côn đồ ở thành phố này." "Đồng thời nhà hàng nổi tiếng Thực Vì Thiên, đã bị trừng phạt nghiêm khắc vì phát hiện ra ông chủ nhà hàng này nhiều năm trốn thuế và lậu thuế, và nhà hàng Thực Vì Thiên cũng bị biến mất trên thị trường."
Mặc Tây Quyết xem bản tin, và một biểu cảm hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh.
Giọng nữ truyền hình chuyên nghiệp trên TV vang lên trong căn biệt thự, sau khi bị Ngôn Tiểu Nặc đang ăn chiếc bánh nghe thấy, miếng bánh trong miệng cũng bị mất đi vị thơm ngọt.
Cô chưa từng thấy Mặc Tây Quyết xem TV, quả nhiên anh bật TV để nghe tin tức về thu hoạch thành tựu của anh.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc khẽ thở dài ra một tiếng.
Cô biết rõ rằng cô không có chỗ đứng để đi nói Mặc Tây Quyết, hơn nữa Mặc Tây Quyết vì cô mới làm vậy, những người kia thực sự là muốn hại cô, bị trừng phạt cũng là đáng.
Nhưng trong lòng cô có chút bất an. "Sao lại không ăn bánh ngọt nữa?" Mặc Tây Quyết hỏi cô khi nhìn thấy cô không ăn bánh trên đĩa nữa. "Á?" Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên, "Đang nghe tin tức." "Ồ." Mặc Tây Quyết lập tức đổi kênh khác, "Nghe là được rồi, đừng có để trong lòng, anh đang trừ hại cho dân."
Không hiểu vì sao, trái tim của Ngôn Tiểu Nặc có một chút ấm áp lùa tới, cúi đầu và tiếp tục ăn bánh.
Bánh kem với dâu tây cắt lát thực sự ngon, nếu như cô có thể vẽ một cái đầu rất heo lớn trên chiếc bánh, rồi viết lên tên của Mặc Tây Quyết thì thật là tốt.
Như vậy cô chắc chắn sẽ ăn ngon hơn bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.