Chương 169: Đám cưới của Linh Tử
Thập Thất Mạch
11/04/2021
Mặc Tây Thần thấy tình hình không tốt, thở dài một hơi, khuyên nhủ, “Bố, giờ đã muộn rồi, sáng sớm mai em ấy còn phải đi thắp hương cho mẹ, bố cũng đừng chấp nhặt với em ấy”
Mặc Tây Quyết trông không chịu yếu thế, Mặc Lăng Thiên vợ lại mất sớm, nghe đến đây sắc mặt dịu xuống.
Cô Toàn Cơ lập tức đứng lên lôi kéo Mặc Tây Quyết nói, “Bố, con với anh hai đi chuẩn bị cho chuyện sáng mai”
Nói xong cũng không để ý anh cô có đồng ý hay không, cô Toàn Cơ cưỡng ép kéo anh ra ngoài.
“Đừng kéo anh.” Mặc Tây Quyết hất tay cô Toàn Cơ đi đến cuối hành lang.
Cô Toàn Cơ cau mày lo lắng, chạy theo sau.
“Anh đừng như thế” Cô Toàn Cơ nhẹ giọng khuyên Mặc Tây Quyết, “Anh hai, bố..”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến ông ấy”
Cô Toàn Cơ sắc mặt lạnh lẽo chỉ có thể trâm thấp nói: “Em nghe nói hôm Giáng Sinh chú Rolster phái sứ giả tới, mặc dù trên danh nghĩa là đến chúc mừng Giáng Sinh nhưng Vi Vi cũng đến, cô ấy không thấy anh rất thất vọng.”
Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng.
Cô Toàn Cơ biết anh hai có đâm đầu vào tường cũng sẽ không quay đầu, không thì sao anh ấy có thể cứng đầu đến mức này. Cô đột nhiên có một linh cảm rất xấu.
“Tiểu Toàn” Mặc Tây Quyết đột nhiên gọi cô một tiếng, “Mùng hai em cùng anh về thành phố S chứ?”
Cô Toàn Cơ mở to mắt kinh ngạc hỏi, “Vì sao?”
Mặc Tây Quyết nhìn thẳng vào cô nói, “Hoàng Tử Phổ Ấn của nước E ngưỡng mộ em từ rất lâu. Hoàng thất của họ nắm giữ huyết mạch dầu hoả của Trung Đông, còn mời bố đến nước E để tham gia lễ kỷ niệm hoàng gia, được đối xử theo tiêu chuẩn cao nhất của nước họ”
Cô Toàn Cơ lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, cô phải đưa tay năm lẩy cánh cửa để giữ thăng bằng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy rót hai ly rượu đỏ, đưa cho cô Toàn Cơ một ly, anh cũng không uống chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Em về nghỉ ngơi đi” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, ánh mắt trở nên ôn hòa, “Mùng hai cùng anh trở về.”
Cô Toàn Cơ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trầm mặc hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không được, em sẽ cùng bố tham gia lễ kỷ niệm hoàng gia của nước E”
Mặc Tây Quyết vô cùng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô Toàn Cơ lại vô cùng kiên định đành phải nói: "Không muốn quay về cũng được nhưng em cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”
Anh nói thế sắc mặt lại rất khó coi, nghĩ thâm không biết có phải Phó Cảnh Thâm lại bắt nạt em gái mình không.
Hai anh em ruột nên đều rất hiểu nhau, cô Toàn Cơ nhẹ giọng giải thích, "Không phải anh ấy bắt nạt em, là do em”
Mặc Tây Quyết rõ ràng không tin, “Thế phản ứng của em thế này là có ý gì?”
Cô Toàn Cơ không trả lời, lạnh nhạt nói, “Chuyện của em tự em quyết định không được sao?”
Mặc Tây Quyết không biết nên trả lời thế nào chỉ nói, “Em không hối hận là được.”
Cô Toàn Cơ cười nhạt một tiếng, “Không còn sớm nữa em về nghỉ đây.” Mặc Tây Quyết tắm rửa, nằm ở trên giường nhìn ảnh của Ngôn Tiểu Nặc trong điện thoại rồi ngủ thiếp đi.
Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại nhận được tin nhắn của anh định trả lời nhưng nghĩ đến giờ này chắc anh đang nghỉ ngơi nên thôi.
Cô dậy sớm đi đến nhà Linh Tử.
Linh Tử đêm qua thức muộn, mấy ngày nay lại bận rộn chuẩn bị đám cưới nên mệt mỏi nên giờ vẫn đang ngủ. Ngôn Tiểu Nặc nói mẹ Linh Tử đừng gọi cô dậy, ở phòng khách nói chuyện với mẹ Linh Tử.
“Trong nhà hơi nhiêu việc, con thông cảm nhé.” Mẹ Linh Tử có chút ngượng ngùng nói, lại đưa cho cô một viên kẹo, “Nào, con ăn đi”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không khách khí cúi đầu nhìn, là kẹo sô cô la, cô nhẹ nhàng gật đầu gật đầu, xem ra Linh Tử sống cũng rất tốt.
Cô chỉ sợ Linh Tử tốt khoe xấu che.
“Dì đừng để ý đến con, trong nhà còn có việc gì con giúp dì” Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói.
Mẹ Linh Tử nào dám sai khiến Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu liên tục nói, “Những việc kia cơ bản đã xong hết rồi, đợi lát nữa nhà bên đó khiêng đồ cưới đi là được rồi, đợi lát nữa nhà họ đến con cũng đến góp vui lấy lì xì nhé”
Bố Linh Tử ngồi bên cạnh phụ hoạ, “Dì con toàn nói như thế Tiểu Nặc con đừng để trong lòng.
Ngày lành tháng tốt thế này, Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cũng thích góp vui, “Chú nói gì thế, đì thương còn nên mới bảo con đi”
Bố mẹ Linh Tử cười ha ha.
Tiếng cười bên ngoài đánh thức Linh Tử đang ngủ trong phòng ngủ. Linh Tử tỉnh lại nhìn điện thoại thấy đã gần 7 giờ.
Linh Tử vội vàng mặc quần áo bước ra khỏi phòng đã thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi nói chuyện với bố mẹ mình.
Ngôn Tiểu Nặc thấy cô đi ra liên vội vàng hỏi: “Linh Tử cậu dậy rồi? Có buồn ngủ không? Hay ngủ thêm một lúc”
Linh Tử lấy lắc đầu, “Tớ không buồn ngủ, cậu ngồi đây nhé, tớ rửa mặt đánh răng đã” Ngôn Tiểu Nặc liên tục gật đầu: “Chú dì, hai người làm việc đi, con ở đây chờ Linh Tử”
Linh Tử rửa mặt đánh răng xong cùng Ngôn Tiểu Nặc ăn sáng, vừa mới để đũa xuống đã thấy đoàn người đưa đồ cưới đến.
Ngôn Tiểu Nặc và Linh Tử chào hỏi khách khứa, mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ rồi bắt đầu chuyển đồ cưới.
Đồ cưới được vào trong nhà sắp xếp cẩn thận, mỗi gói đều được chuẩn bị rất đầy đủ, ai nhìn cũng khen ngợi hết lời, trên mặt Linh Tử đều là ý cười, Ngôn Tiểu Nặc cũng mừng cho cô.
Đây thực sự là một khởi đầu tốt đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc và Linh Tử tiễn mấy người đến đưa đồ cưới, cười nói: “Tớ không đến nhà anh Lực góp vui nữa, đi đi về về mất đến ba giờ đồng hồ đấy”
Linh Tử nói, “Không đi cũng được, nhưng cậu nên tìm chỗ nào trốn đi, để mẹ tớ nhìn thấy cậu không đi giành lì xì sẽ nhắc đấy” Ngôn Tiểu Nặc nghe thế cười lên, “Thế tớ về đây, nhưng tớ không được lì xì cậu phải bù cho tớ nha”
“Yên tâm đi bù cho cậu hẳn hai phần” Linh Tử nói, “Cậu về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải đến sớm hơn.”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, nhớ tới chuyện Mặc Tây Quyết đồng ý với cô kéo Linh Tử đến một bên, nhẹ giọng nói: “Linh Tử, Mặc Tây Quyết đã đồng ý với tớ chuyện bán hàng trên mạng kia, chỉ là giá không được thấp hơn giá bán bên ngoài của tập đoàn là được”
Linh Tử nghe thế vui vẻ không thôi, cười đến mặt mày cong cong, “Thật sao, đợi đến lúc mở nhà hàng khách sạn thì có thu hồi vốn rồi."
Lúc này mọi chuyện vừa mới khởi sắc, tương lai không xa chắc sẽ không tồi, khó tránh khỏi sinh ra ảo giác, Ngôn Tiểu Nặc nhắc nhở cô, “Về sau cậu đừng làm thế nữa, làm kinh doanh nên cân nhắc cẩn thận”
Linh Tử gật đầu, “Tớ biết rồi để tớ nói với anh Lực”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới yên lòng đi về.
Bà ngoại và dì Lữ đang ở trong sân làm lạp xưởng và củ cải viên chiên, thấy cô về cười hỏi, “Đến đưa của hồi môn rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cười gật gật đầu, “Dạ, đồ cưới của Linh Tử được chuẩn bị chu toàn lắm, mọi người đến bê đồ cưới cũng rất vui”
Bà ngoại nghe xong cũng rất vui, “Như vậy cũng tốt, như thế đến lúc đám cưới sẽ không bị chê cười, đến nhà chồng sẽ không bị khinh thường.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Đúng thế ạ, chuyện này làm tốt lắm.”
Bà ngoại vuốt tóc cô hoà ái nói, “Đợi đến lúc con gả ra ngoài, bà ngoại nhất định sẽ chuẩn bị cho con thật cẩn thận, nhà họ Mặc có quyền thể ngập trời cũng không thể để họ coi thường Tiểu Nặc của chúng ta”
Ngôn Tiếu Nặc trong nháy mắt liên đỏ lên, trốn vào trong lòng bà, “Bà lo lắng quá rồi, con chỉ mới 18 tuổi thôi.”
Bà ngoại không nhịn được cười ha ha, dì Lữ ở bên cạnh phụ hoạ, “Tiểu Nặc, ý của bà Lâm là nên chuẩn bị từ sớm, lo trước khỏi hoạ”
Ngôn Tiểu Nặc bị nói đến không dám ngẩng đầu lên, đành phải giúp đỡ làm củ cải viên chiên không nói gì.
Hôm sau là đám cưới Linh Tử, Ngôn Tiểu Nặc dậy từ sớm đến nhà cô, Linh Tử vừa mới trang điểm chuẩn bị mặc váy cưới. Ngôn Tiểu Nặc lấy váy cưới giúp cô mặc vào.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng lại vui sướng của Linh Tử Ngôn Tiểu Nặc không khỏi ngưỡng mộ, “Cậu sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất”
Linh Tử cười nói với cô, “Trong nhà có hai đứa em làm phù dâu, tớ sợ cậu không thích ồn ào nên không để cậu làm, đợi lát nữa cậu với bà Lâm đến khách sạn ăn cơm là được rồi ”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý của cô nhẹ gật đầu, “Tớ biết rồi”
Vừa nhắc đến phù dâu hai người liền đến nhiệt tình chào hỏi với Ngôn Tiểu Nặc sau đó nhìn chiếc áo khoác lông chồn màu hồng và đôi bốt lông của cô với ánh mắt hâm mộ.
Ngôn Tiểu Nặc hơi xấu hổ, cô nghĩ tham dự đám cưới nên mới mặc đẹp hơn một chút.
“Chị Tiểu Nặc hôm nay thật xinh đẹp.” Một người phù dâu lên tiếng, “Trên tai chị là kim cương thật sao? Lấp lánh thật đấy.”
Chỉ là một đôi bông tai kim cương mà thôi...cũng không lớn.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn trông mình giống nhà giàu mới nổi nên chỉ đeo mỗi khuyên tai chỉ nhàn nhạt cười nói, “Cũng bình thường thôi.”
Phù dâu còn lại nhìn thấy bộ trang sức bằng ngọc bích trên người Linh Tử hai mắt tỏa ánh sáng, “Chị họ, chị đang đeo bộ trang sức của Tập đoàn Đế Quốc đúng không?”
Linh Tử thấy không thể tránh được đành phải gật đầu cười nói, “Ừ, là quà cưới của Tiểu Nặc.”
Ánh mắt của hai cô gái đều quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết trông không chịu yếu thế, Mặc Lăng Thiên vợ lại mất sớm, nghe đến đây sắc mặt dịu xuống.
Cô Toàn Cơ lập tức đứng lên lôi kéo Mặc Tây Quyết nói, “Bố, con với anh hai đi chuẩn bị cho chuyện sáng mai”
Nói xong cũng không để ý anh cô có đồng ý hay không, cô Toàn Cơ cưỡng ép kéo anh ra ngoài.
“Đừng kéo anh.” Mặc Tây Quyết hất tay cô Toàn Cơ đi đến cuối hành lang.
Cô Toàn Cơ cau mày lo lắng, chạy theo sau.
“Anh đừng như thế” Cô Toàn Cơ nhẹ giọng khuyên Mặc Tây Quyết, “Anh hai, bố..”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến ông ấy”
Cô Toàn Cơ sắc mặt lạnh lẽo chỉ có thể trâm thấp nói: “Em nghe nói hôm Giáng Sinh chú Rolster phái sứ giả tới, mặc dù trên danh nghĩa là đến chúc mừng Giáng Sinh nhưng Vi Vi cũng đến, cô ấy không thấy anh rất thất vọng.”
Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng.
Cô Toàn Cơ biết anh hai có đâm đầu vào tường cũng sẽ không quay đầu, không thì sao anh ấy có thể cứng đầu đến mức này. Cô đột nhiên có một linh cảm rất xấu.
“Tiểu Toàn” Mặc Tây Quyết đột nhiên gọi cô một tiếng, “Mùng hai em cùng anh về thành phố S chứ?”
Cô Toàn Cơ mở to mắt kinh ngạc hỏi, “Vì sao?”
Mặc Tây Quyết nhìn thẳng vào cô nói, “Hoàng Tử Phổ Ấn của nước E ngưỡng mộ em từ rất lâu. Hoàng thất của họ nắm giữ huyết mạch dầu hoả của Trung Đông, còn mời bố đến nước E để tham gia lễ kỷ niệm hoàng gia, được đối xử theo tiêu chuẩn cao nhất của nước họ”
Cô Toàn Cơ lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, cô phải đưa tay năm lẩy cánh cửa để giữ thăng bằng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy rót hai ly rượu đỏ, đưa cho cô Toàn Cơ một ly, anh cũng không uống chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Em về nghỉ ngơi đi” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, ánh mắt trở nên ôn hòa, “Mùng hai cùng anh trở về.”
Cô Toàn Cơ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trầm mặc hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không được, em sẽ cùng bố tham gia lễ kỷ niệm hoàng gia của nước E”
Mặc Tây Quyết vô cùng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô Toàn Cơ lại vô cùng kiên định đành phải nói: "Không muốn quay về cũng được nhưng em cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”
Anh nói thế sắc mặt lại rất khó coi, nghĩ thâm không biết có phải Phó Cảnh Thâm lại bắt nạt em gái mình không.
Hai anh em ruột nên đều rất hiểu nhau, cô Toàn Cơ nhẹ giọng giải thích, "Không phải anh ấy bắt nạt em, là do em”
Mặc Tây Quyết rõ ràng không tin, “Thế phản ứng của em thế này là có ý gì?”
Cô Toàn Cơ không trả lời, lạnh nhạt nói, “Chuyện của em tự em quyết định không được sao?”
Mặc Tây Quyết không biết nên trả lời thế nào chỉ nói, “Em không hối hận là được.”
Cô Toàn Cơ cười nhạt một tiếng, “Không còn sớm nữa em về nghỉ đây.” Mặc Tây Quyết tắm rửa, nằm ở trên giường nhìn ảnh của Ngôn Tiểu Nặc trong điện thoại rồi ngủ thiếp đi.
Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại nhận được tin nhắn của anh định trả lời nhưng nghĩ đến giờ này chắc anh đang nghỉ ngơi nên thôi.
Cô dậy sớm đi đến nhà Linh Tử.
Linh Tử đêm qua thức muộn, mấy ngày nay lại bận rộn chuẩn bị đám cưới nên mệt mỏi nên giờ vẫn đang ngủ. Ngôn Tiểu Nặc nói mẹ Linh Tử đừng gọi cô dậy, ở phòng khách nói chuyện với mẹ Linh Tử.
“Trong nhà hơi nhiêu việc, con thông cảm nhé.” Mẹ Linh Tử có chút ngượng ngùng nói, lại đưa cho cô một viên kẹo, “Nào, con ăn đi”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không khách khí cúi đầu nhìn, là kẹo sô cô la, cô nhẹ nhàng gật đầu gật đầu, xem ra Linh Tử sống cũng rất tốt.
Cô chỉ sợ Linh Tử tốt khoe xấu che.
“Dì đừng để ý đến con, trong nhà còn có việc gì con giúp dì” Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói.
Mẹ Linh Tử nào dám sai khiến Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu liên tục nói, “Những việc kia cơ bản đã xong hết rồi, đợi lát nữa nhà bên đó khiêng đồ cưới đi là được rồi, đợi lát nữa nhà họ đến con cũng đến góp vui lấy lì xì nhé”
Bố Linh Tử ngồi bên cạnh phụ hoạ, “Dì con toàn nói như thế Tiểu Nặc con đừng để trong lòng.
Ngày lành tháng tốt thế này, Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cũng thích góp vui, “Chú nói gì thế, đì thương còn nên mới bảo con đi”
Bố mẹ Linh Tử cười ha ha.
Tiếng cười bên ngoài đánh thức Linh Tử đang ngủ trong phòng ngủ. Linh Tử tỉnh lại nhìn điện thoại thấy đã gần 7 giờ.
Linh Tử vội vàng mặc quần áo bước ra khỏi phòng đã thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi nói chuyện với bố mẹ mình.
Ngôn Tiểu Nặc thấy cô đi ra liên vội vàng hỏi: “Linh Tử cậu dậy rồi? Có buồn ngủ không? Hay ngủ thêm một lúc”
Linh Tử lấy lắc đầu, “Tớ không buồn ngủ, cậu ngồi đây nhé, tớ rửa mặt đánh răng đã” Ngôn Tiểu Nặc liên tục gật đầu: “Chú dì, hai người làm việc đi, con ở đây chờ Linh Tử”
Linh Tử rửa mặt đánh răng xong cùng Ngôn Tiểu Nặc ăn sáng, vừa mới để đũa xuống đã thấy đoàn người đưa đồ cưới đến.
Ngôn Tiểu Nặc và Linh Tử chào hỏi khách khứa, mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ rồi bắt đầu chuyển đồ cưới.
Đồ cưới được vào trong nhà sắp xếp cẩn thận, mỗi gói đều được chuẩn bị rất đầy đủ, ai nhìn cũng khen ngợi hết lời, trên mặt Linh Tử đều là ý cười, Ngôn Tiểu Nặc cũng mừng cho cô.
Đây thực sự là một khởi đầu tốt đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc và Linh Tử tiễn mấy người đến đưa đồ cưới, cười nói: “Tớ không đến nhà anh Lực góp vui nữa, đi đi về về mất đến ba giờ đồng hồ đấy”
Linh Tử nói, “Không đi cũng được, nhưng cậu nên tìm chỗ nào trốn đi, để mẹ tớ nhìn thấy cậu không đi giành lì xì sẽ nhắc đấy” Ngôn Tiểu Nặc nghe thế cười lên, “Thế tớ về đây, nhưng tớ không được lì xì cậu phải bù cho tớ nha”
“Yên tâm đi bù cho cậu hẳn hai phần” Linh Tử nói, “Cậu về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải đến sớm hơn.”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, nhớ tới chuyện Mặc Tây Quyết đồng ý với cô kéo Linh Tử đến một bên, nhẹ giọng nói: “Linh Tử, Mặc Tây Quyết đã đồng ý với tớ chuyện bán hàng trên mạng kia, chỉ là giá không được thấp hơn giá bán bên ngoài của tập đoàn là được”
Linh Tử nghe thế vui vẻ không thôi, cười đến mặt mày cong cong, “Thật sao, đợi đến lúc mở nhà hàng khách sạn thì có thu hồi vốn rồi."
Lúc này mọi chuyện vừa mới khởi sắc, tương lai không xa chắc sẽ không tồi, khó tránh khỏi sinh ra ảo giác, Ngôn Tiểu Nặc nhắc nhở cô, “Về sau cậu đừng làm thế nữa, làm kinh doanh nên cân nhắc cẩn thận”
Linh Tử gật đầu, “Tớ biết rồi để tớ nói với anh Lực”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới yên lòng đi về.
Bà ngoại và dì Lữ đang ở trong sân làm lạp xưởng và củ cải viên chiên, thấy cô về cười hỏi, “Đến đưa của hồi môn rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cười gật gật đầu, “Dạ, đồ cưới của Linh Tử được chuẩn bị chu toàn lắm, mọi người đến bê đồ cưới cũng rất vui”
Bà ngoại nghe xong cũng rất vui, “Như vậy cũng tốt, như thế đến lúc đám cưới sẽ không bị chê cười, đến nhà chồng sẽ không bị khinh thường.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Đúng thế ạ, chuyện này làm tốt lắm.”
Bà ngoại vuốt tóc cô hoà ái nói, “Đợi đến lúc con gả ra ngoài, bà ngoại nhất định sẽ chuẩn bị cho con thật cẩn thận, nhà họ Mặc có quyền thể ngập trời cũng không thể để họ coi thường Tiểu Nặc của chúng ta”
Ngôn Tiếu Nặc trong nháy mắt liên đỏ lên, trốn vào trong lòng bà, “Bà lo lắng quá rồi, con chỉ mới 18 tuổi thôi.”
Bà ngoại không nhịn được cười ha ha, dì Lữ ở bên cạnh phụ hoạ, “Tiểu Nặc, ý của bà Lâm là nên chuẩn bị từ sớm, lo trước khỏi hoạ”
Ngôn Tiểu Nặc bị nói đến không dám ngẩng đầu lên, đành phải giúp đỡ làm củ cải viên chiên không nói gì.
Hôm sau là đám cưới Linh Tử, Ngôn Tiểu Nặc dậy từ sớm đến nhà cô, Linh Tử vừa mới trang điểm chuẩn bị mặc váy cưới. Ngôn Tiểu Nặc lấy váy cưới giúp cô mặc vào.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng lại vui sướng của Linh Tử Ngôn Tiểu Nặc không khỏi ngưỡng mộ, “Cậu sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất”
Linh Tử cười nói với cô, “Trong nhà có hai đứa em làm phù dâu, tớ sợ cậu không thích ồn ào nên không để cậu làm, đợi lát nữa cậu với bà Lâm đến khách sạn ăn cơm là được rồi ”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý của cô nhẹ gật đầu, “Tớ biết rồi”
Vừa nhắc đến phù dâu hai người liền đến nhiệt tình chào hỏi với Ngôn Tiểu Nặc sau đó nhìn chiếc áo khoác lông chồn màu hồng và đôi bốt lông của cô với ánh mắt hâm mộ.
Ngôn Tiểu Nặc hơi xấu hổ, cô nghĩ tham dự đám cưới nên mới mặc đẹp hơn một chút.
“Chị Tiểu Nặc hôm nay thật xinh đẹp.” Một người phù dâu lên tiếng, “Trên tai chị là kim cương thật sao? Lấp lánh thật đấy.”
Chỉ là một đôi bông tai kim cương mà thôi...cũng không lớn.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn trông mình giống nhà giàu mới nổi nên chỉ đeo mỗi khuyên tai chỉ nhàn nhạt cười nói, “Cũng bình thường thôi.”
Phù dâu còn lại nhìn thấy bộ trang sức bằng ngọc bích trên người Linh Tử hai mắt tỏa ánh sáng, “Chị họ, chị đang đeo bộ trang sức của Tập đoàn Đế Quốc đúng không?”
Linh Tử thấy không thể tránh được đành phải gật đầu cười nói, “Ừ, là quà cưới của Tiểu Nặc.”
Ánh mắt của hai cô gái đều quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.