Chương 123: Dường như đã hiểu
Thập Thất Mạch
11/04/2021
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới biết mình bị lừa, cô vô cùng tức giận, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết ghì chặt lên tường, không thể động đậy.
Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, Ngôn Tiểu Nặc bị anh hôn điên cuồng, đầu óc mơ hồ không biết trời đất là gì.
Cơ thể cô mềm nhũn, cũng chẳng còn chút sức lực nào để đầy anh ra, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng nhỏ.
Đây chính là điều mà Mặc Tây Quyết muốn. Anh bế cô lên đặt lên giường, nhìn vào đôi mắt xanh thắm của cô, trong lòng càng đau đớn không thôi, hôn lên đôi mắt cô nói: "Ngủ đi"
Ngôn Tiếu Nặc chu mỏ lên, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, nhằm mắt lại ngủ.
Bởi vì tác dụng của thuốc lại thêm tâm tình lên xuống thất thường nên cô sớm đã mệt mỏi, hơn nữa anh cũng ở ngay bên cạnh khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cơn bão lãng mạn cuối cùng cũng đã qua, cô cũng có thể yên lòng ngủ ngon giấc, buổi chiêu còn phải đến trường đi học.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục ngủ, cảm thấy giấc ngủ này thoải mái hơn bao giờ hết.
Tỉnh lại ăn cơm trưa xong, Mặc Tây Quyết mặc quần áo tử tế đi xử lý đống công việc còn đọng lại của buổi sáng, Ngôn Tiểu Nặc cũng đã rót thuốc cho anh, thúc giục anh mau uống thuốc.
Anh uống thuốc rất thoải mái, giống như một thói quen vậy, mặc dù chén thuốc đó của anh ngay cả cô cũng phải bịt mũi khi rót.
Trong lòng cô càng đau đớn.
"Em đến trường đây." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng nhẹ nhàng: "Khi nào về thì cùng nhau ăn cơm."
Mặc Tây Quyết thấy cô ghé sát mình, trong lòng sung sướng, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ rực rỡ, hào hứng nói: "Đi đi, anh sẽ đến đón em."
Ngôn Tiểu Nặc bị ánh mắt của anh quyến rũ, lo lắng nếu mình còn tiếp tục nán lại thì sẽ muộn mất bèn chạy thật nhanh đi.
Mặc Tây Quyết chỉ thấy tâm trạng vô cùng phấn chấn, sương mù trong lòng cũng nhanh chóng tan đi, cơ thể nặng nề vì bệnh bỗng nhiên trở nên nhẹ bằng.
Lúc Toàn Cơ đi vào liền thấy anh hai mình tinh thần rạng rỡ, còn vui vẻ hơn cả lúc không bị bệnh, làm cho người khác không thể tin vào mắt mình.
"Yêu vào quả nhiên có thể làm cho con người trở nên trẻ tuổi hắn ra" Toàn Cơ dựa vào khung cửa, lạnh nhạt nói: "Đồng thời cũng có thể làm cho chỉ số thông minh của con người biến thành số âm”
"Không biết lớn nhỏ." Mặc Tây Quyết cau mày: "Đứng ở đó làm gì?"
Toàn Cơ cũng không thèm để bụng, đi vào, đóng cửa lại ngồi xuống, thuần thục rót cho mình một ly cà phê rồi rót thêm ly nước ép táo đặt vào trong tay Mặc Tây Quyết.
Cô uống một hớp cà phê, nhẹ giọng nói: "Ba và anh cả đã về, trước khi đi, ba nói em phải chăm sóc thật tốt cho anh.
Nụ cười trên mặt Mặc Tây Quyết lạnh nhạt hơn nhiều, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Chăm sóc anh? Ha, tự anh có thể chăm sóc bản thân mình."
"Có thể chăm sóc cho mình mà lại tự hại mình hôn mê bất tỉnh, dọa người thân hoảng hốt tới nỗi tay chân luống cuống à?" Toàn Cơ cau mày, nhìn vào chén thuốc màu đen nói.
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô: "Em và Phó Cảnh Thâm đã đến bước nào rồi?"
Toàn Cơ đỏ bừng mặt, quay đầu đi: "Em đang nói chuyện của anh mà, sao anh lại hỏi chuyện này?”
"Em nghĩ anh hai của em mù hay điếc?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Mấy câu nói lần trước chín phần thật một phần giả, đừng tưởng răng anh không biết."
"Đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?" Lông mi Toàn Cơ run rẩy, nhìn anh nói: "Anh đừng tưởng rằng ba bỏ qua cho cô ấy hai lần thì có thể tiếp nhận cô ấy, chuyện mà ba muốn làm, chúng ta cũng không có cách nào đâu."
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Anh vẫn muốn có cô ấy, ai cũng không thể can thiệp."
Toàn Cơ thở dài nói: "Em biết là vậy mà, như này đi, sau này muốn dùng chỗ của em thì cứ nói."
"Đây chẳng lẽ không phải là nghĩa vụ của em à?" Mặc Tây Quyết cười nhẹ: "Nhà thiết kế hàng đầu quốc tế Toàn Cơ, em không cân nhắc đến việc khi nào nghỉ hưu sao?"
Toàn Cơ vén mấy sợi tóc trước mặt, lạnh nhạt cười, dáng vẻ vô cùng tao nhã: "Vậy phải xem cô ấy có bản lĩnh khiến em cam tâm tình nguyện nghỉ hưu không đã”
Trường đại học S.
Ngôn Tiểu Nặc vừa đi vào trường học đã nghe thấy những tiếng bàn luận xì xào.
"Tràng pháo hoa tối hôm qua đẹp thật đấy"
"Đúng vậy, nghe nói đó là fan hâm mộ của Ngôn Tiểu Nặc tặng cho cô ấy đấy"
"Fan hâm mộ? Cũng có khả năng là vậy. Nhưng mà không biết fan hâm mộ nào lại giàu thế, pháo hoa bắn hơn một tiếng đồng hồ, không biết tiêu hết bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Đừng nói nữa, cô ấy đến rồi, chúng ta đi mau."
"Đúng, sắp vào học rồi, tuyệt đối không thể đến muộn."
Mấy nữ sinh vội vã đi mất.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm. Các bạn học cũng cho rằng đó là do fan hâm mộ của cô làm, không có ai đoán được là Mặc Tây Quyết, vậy thì tốt quá.
Nếu như mấy người đó biết Mặc Tây Quyết cố ý tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, chắc chắn sẽ loạn lên mất.
Sân trường vào buổi chiều, có người vội vàng đi học, có người lại tập luyện ở sân tập, chuẩn bị cho hội thi thể thao sắp tới.
Có tiếng xe đạp truyền tới, Ngôn Tiếu Nặc ngẩng đầu lên, là Lục Đình.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác nâu nhạt, áo len cao cổ màu trắng, bởi vì đang đi xe nên mấy sợi tóc mai bay bay, nụ cười vẫn ấm áp như cũ: "Nghe nói hôm qua là sinh nhật em, sinh nhật vui vẻ."
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Cảm ơn anh, học trưởng Lục."
Lục Đình xuống xe, dựng xe ở một bên, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn, là nước hoa của Chanel.
"Đây là?" Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: 'Là nước hoa?"
Lục Đình gật đầu, cất giọng nhẹ nhàng: "Là nước hoa mới ra của Chanel, mùi hương chính là hoa hồng, mùi mà em thích."
Hoa hồng...
Ngôn Tiểu Nặc nhớ rất rõ, Mặc Tây Quyết không thể ngửi được mùi hương hoa hồng, vậy nên cô cũng không thể dùng nước hoa có mùi hoa hồng.
"Cám ơn học trưởng Lục." Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không dùng nước hoa đâu, anh tặng cho em em cũng không dùng đến, ý tốt của anh em nhận là được rồi."
Tay của Lục Đình cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hơi lúng túng: "Thật xin lỗi, anh cứ nghĩ là em thích hoa hồng nên mới chọn thứ này, không nghĩ rằng là như vậy, thật sự xin lỗi"
Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải không hiểu ý của Lục Đình, trong lòng vô cùng áy náy nói: "Học trưởng Lục đừng như vậy, là em đã phụ ý tốt của anh”
"Vậy anh lại chọn một thứ khác là được." Lục Đình cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ cần anh chúc sinh nhật vui vẻ là đã rất vui rồi, thật sự không cần tốn kém nữa đâu."
Lục Đình vẫn kiên trì: "Chúng ta là bạn, bạn bè với nhau, tặng một món quà thì có sao đâu?"
"A, hai người ở chỗ này sao!"
Một giọng nói nhí nhảnh truyền đến, còn ai ngoài Phó Cảnh Dao nữa?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ấy thì vô cùng vui vẻ, vẫy tay với Phó Cảnh Dao: "Cảnh Dao, sao cậu lại đến đây?"
"Sao tớ lại không thể đến đây chứ?" Phó Cảnh Dao cười nói, lấy trong cặp ra một món quà: "Tớ đến để tặng quà cho cậu."
Đó là một hộp quà vô cùng tinh xảo, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi: "Trong này là gì vậy?"
"Một cái hộp âm nhạc nhỏ." Phó Cảnh Dao cười nói: "Để ở trên bàn, vừa đẹp lại vừa có thể nghe nhạc."
"Cám ơn cậu nhé, Cảnh Dao." Ngôn Tiểu Nặc chân thành nói.
Phó Cảnh Dao thấy Lục Đình đứng ở bên cạnh không nói lời nào, cười hỏi: "Học trưởng Lục tặng quà gì thế? Chắc chắn là tặng đồ tốt hơn em đúng không?”
Lục Đình lúng túng cười: "Chỉ là món đồ nhỏ thôi, không đáng nhắc tới "
Ngôn Tiếu Nặc lập tức vội vàng kéo Phó Cảnh Dao lại, nói sang chuyện khác: "Được rồi, đừng hỏi nữa, sao chiều nay chúng ta lại không cần lên lớp vậy?"
Phó Cảnh Dao thở dài: "Cô Toàn Cơ xin nghỉ rồi, không có ai dạy học đương nhiên là được nghỉ"
Cô Toàn Cơ xin nghỉ là bởi vì Mặc Tây Quyết, cái này cô cũng biết.
Trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy hơn. Bởi vì nguyện vọng sinh nhật của cô mà Mặc Tây Quyết hôn mê, quản gia Duy Đức bị thương, cô Toàn Cơ phải xin nghỉ, khiến cho tất cả mọi người không thể đi học.
"Uyển Cừ, Uyển Cừ?" Phó Cảnh Dao gọi hai câu: "Cậu sao vậy? Ngồi ngây ngốc ra làm gì?"
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới hoàn hồn: "Không có gì"
Lục Đình nhẹ nhàng cười: “Anh còn phải đi xử lý một chút chuyện của hội thi thể thao, hai người cứ nói chuyện với nhau đi."
Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Lục Đình lên xe rời đi, gió nhẹ nhàng thổi qua chiếc áo khoác của anh ta, tạo ra một vẻ đẹp trai vô cùng.
Thực ra anh ta đang không vui đúng không?
Nhưng cô không thể dùng thứ gì liên quan đến hoa hồng nữa. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phát hiện, cô lại có thể không chút do dự chấp nhận sự thật đó.
Vì Mặc Tây Quyết, cô vậy mà lại có thế từ bỏ sở thích từ trước tới nay của mình.
"Học trưởng Lục vừa đưa cho cậu cái gì thế?" Phó Cảnh Dao vô cùng tò mò: "Mau lấy ra cho tớ xem thử một chút"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: "Anh ấy tặng tớ một chai nước hoa hương hoa hồng, tớ không nhận được."
"Hương hoa hồng sao?" Phó Cảnh Dao khẽ cau mày, nhớ lại chiếc hộp in hình hoa hồng tinh xảo, ánh mắt sáng ngời: "A, có phải là của Chanel không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười khổ.
Phó Cảnh Dao thở dài: "Đó là nước hoa phiên bản giới hạn mùa giáng sinh đó, bây giờ chỉ bán ở Paris thôi, mua được nó cũng không dễ dàng đâu”
Ý trong lời nói của cô ấy lẽ nào Ngôn Tiểu Nặc không hiểu?
Nhưng cô thật sự không thể nhận được.
Phó Cảnh Dao thấy cô không nói gì, biết rõ cô là một người hiền lành lại dễ mềm lòng, nếu như không phải là có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối sẽ không kiên quyết cự tuyệt ý tốt của người ta như vậy.
"Tớ chỉ nói thế thôi, cậu đừng để trong lòng đó." Phó Cảnh Dao kéo tay cô, đôi mắt ngây thơ thuần khiết như chú nai con.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa."
Cô vừa nói vừa cùng Phó Cảnh Dao đi tới sân vận động. Lúc đi đến khán đài, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao cùng ngồi xuống, trong tay còn cầm theo cốc trà sữa pudding vừa mua được ở nhà ăn.
Hai người cùng nhìn các bạn học đang tập luyện dưới sân, vừa uống trà sữa vừa tán gẫu.
"Uống nhiều trà sữa quá, tớ phải đi vệ sinh đây." Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ nói, buông cốc trà sữa xuống đi đến phòng vệ sinh.
Nhưng lúc cô đứng dậy lại vô tình làm rơi cặp sách của mình, tiếc là cô đi quá nhanh nên không phát hiện ra.
Phó Cảnh Dao chỉ đành nhặt lại đống đồ cô làm rơi, trong lúc vô tình nhìn thấy một tấm thẻ căn cước.
Cô gái bên trên là người mà cô vẫn quen thuộc, nhưng cái tên lại ghi là: Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc, nếu như là Tiểu Ngôn, Phó Cảnh Dao cầm tấm thẻ căn cước trên tay, dường như đã hiểu ra điều gì.
Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, Ngôn Tiểu Nặc bị anh hôn điên cuồng, đầu óc mơ hồ không biết trời đất là gì.
Cơ thể cô mềm nhũn, cũng chẳng còn chút sức lực nào để đầy anh ra, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng nhỏ.
Đây chính là điều mà Mặc Tây Quyết muốn. Anh bế cô lên đặt lên giường, nhìn vào đôi mắt xanh thắm của cô, trong lòng càng đau đớn không thôi, hôn lên đôi mắt cô nói: "Ngủ đi"
Ngôn Tiếu Nặc chu mỏ lên, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, nhằm mắt lại ngủ.
Bởi vì tác dụng của thuốc lại thêm tâm tình lên xuống thất thường nên cô sớm đã mệt mỏi, hơn nữa anh cũng ở ngay bên cạnh khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cơn bão lãng mạn cuối cùng cũng đã qua, cô cũng có thể yên lòng ngủ ngon giấc, buổi chiêu còn phải đến trường đi học.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục ngủ, cảm thấy giấc ngủ này thoải mái hơn bao giờ hết.
Tỉnh lại ăn cơm trưa xong, Mặc Tây Quyết mặc quần áo tử tế đi xử lý đống công việc còn đọng lại của buổi sáng, Ngôn Tiểu Nặc cũng đã rót thuốc cho anh, thúc giục anh mau uống thuốc.
Anh uống thuốc rất thoải mái, giống như một thói quen vậy, mặc dù chén thuốc đó của anh ngay cả cô cũng phải bịt mũi khi rót.
Trong lòng cô càng đau đớn.
"Em đến trường đây." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng nhẹ nhàng: "Khi nào về thì cùng nhau ăn cơm."
Mặc Tây Quyết thấy cô ghé sát mình, trong lòng sung sướng, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ rực rỡ, hào hứng nói: "Đi đi, anh sẽ đến đón em."
Ngôn Tiểu Nặc bị ánh mắt của anh quyến rũ, lo lắng nếu mình còn tiếp tục nán lại thì sẽ muộn mất bèn chạy thật nhanh đi.
Mặc Tây Quyết chỉ thấy tâm trạng vô cùng phấn chấn, sương mù trong lòng cũng nhanh chóng tan đi, cơ thể nặng nề vì bệnh bỗng nhiên trở nên nhẹ bằng.
Lúc Toàn Cơ đi vào liền thấy anh hai mình tinh thần rạng rỡ, còn vui vẻ hơn cả lúc không bị bệnh, làm cho người khác không thể tin vào mắt mình.
"Yêu vào quả nhiên có thể làm cho con người trở nên trẻ tuổi hắn ra" Toàn Cơ dựa vào khung cửa, lạnh nhạt nói: "Đồng thời cũng có thể làm cho chỉ số thông minh của con người biến thành số âm”
"Không biết lớn nhỏ." Mặc Tây Quyết cau mày: "Đứng ở đó làm gì?"
Toàn Cơ cũng không thèm để bụng, đi vào, đóng cửa lại ngồi xuống, thuần thục rót cho mình một ly cà phê rồi rót thêm ly nước ép táo đặt vào trong tay Mặc Tây Quyết.
Cô uống một hớp cà phê, nhẹ giọng nói: "Ba và anh cả đã về, trước khi đi, ba nói em phải chăm sóc thật tốt cho anh.
Nụ cười trên mặt Mặc Tây Quyết lạnh nhạt hơn nhiều, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Chăm sóc anh? Ha, tự anh có thể chăm sóc bản thân mình."
"Có thể chăm sóc cho mình mà lại tự hại mình hôn mê bất tỉnh, dọa người thân hoảng hốt tới nỗi tay chân luống cuống à?" Toàn Cơ cau mày, nhìn vào chén thuốc màu đen nói.
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô: "Em và Phó Cảnh Thâm đã đến bước nào rồi?"
Toàn Cơ đỏ bừng mặt, quay đầu đi: "Em đang nói chuyện của anh mà, sao anh lại hỏi chuyện này?”
"Em nghĩ anh hai của em mù hay điếc?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Mấy câu nói lần trước chín phần thật một phần giả, đừng tưởng răng anh không biết."
"Đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?" Lông mi Toàn Cơ run rẩy, nhìn anh nói: "Anh đừng tưởng rằng ba bỏ qua cho cô ấy hai lần thì có thể tiếp nhận cô ấy, chuyện mà ba muốn làm, chúng ta cũng không có cách nào đâu."
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Anh vẫn muốn có cô ấy, ai cũng không thể can thiệp."
Toàn Cơ thở dài nói: "Em biết là vậy mà, như này đi, sau này muốn dùng chỗ của em thì cứ nói."
"Đây chẳng lẽ không phải là nghĩa vụ của em à?" Mặc Tây Quyết cười nhẹ: "Nhà thiết kế hàng đầu quốc tế Toàn Cơ, em không cân nhắc đến việc khi nào nghỉ hưu sao?"
Toàn Cơ vén mấy sợi tóc trước mặt, lạnh nhạt cười, dáng vẻ vô cùng tao nhã: "Vậy phải xem cô ấy có bản lĩnh khiến em cam tâm tình nguyện nghỉ hưu không đã”
Trường đại học S.
Ngôn Tiểu Nặc vừa đi vào trường học đã nghe thấy những tiếng bàn luận xì xào.
"Tràng pháo hoa tối hôm qua đẹp thật đấy"
"Đúng vậy, nghe nói đó là fan hâm mộ của Ngôn Tiểu Nặc tặng cho cô ấy đấy"
"Fan hâm mộ? Cũng có khả năng là vậy. Nhưng mà không biết fan hâm mộ nào lại giàu thế, pháo hoa bắn hơn một tiếng đồng hồ, không biết tiêu hết bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Đừng nói nữa, cô ấy đến rồi, chúng ta đi mau."
"Đúng, sắp vào học rồi, tuyệt đối không thể đến muộn."
Mấy nữ sinh vội vã đi mất.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm. Các bạn học cũng cho rằng đó là do fan hâm mộ của cô làm, không có ai đoán được là Mặc Tây Quyết, vậy thì tốt quá.
Nếu như mấy người đó biết Mặc Tây Quyết cố ý tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, chắc chắn sẽ loạn lên mất.
Sân trường vào buổi chiều, có người vội vàng đi học, có người lại tập luyện ở sân tập, chuẩn bị cho hội thi thể thao sắp tới.
Có tiếng xe đạp truyền tới, Ngôn Tiếu Nặc ngẩng đầu lên, là Lục Đình.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác nâu nhạt, áo len cao cổ màu trắng, bởi vì đang đi xe nên mấy sợi tóc mai bay bay, nụ cười vẫn ấm áp như cũ: "Nghe nói hôm qua là sinh nhật em, sinh nhật vui vẻ."
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Cảm ơn anh, học trưởng Lục."
Lục Đình xuống xe, dựng xe ở một bên, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn, là nước hoa của Chanel.
"Đây là?" Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: 'Là nước hoa?"
Lục Đình gật đầu, cất giọng nhẹ nhàng: "Là nước hoa mới ra của Chanel, mùi hương chính là hoa hồng, mùi mà em thích."
Hoa hồng...
Ngôn Tiểu Nặc nhớ rất rõ, Mặc Tây Quyết không thể ngửi được mùi hương hoa hồng, vậy nên cô cũng không thể dùng nước hoa có mùi hoa hồng.
"Cám ơn học trưởng Lục." Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không dùng nước hoa đâu, anh tặng cho em em cũng không dùng đến, ý tốt của anh em nhận là được rồi."
Tay của Lục Đình cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hơi lúng túng: "Thật xin lỗi, anh cứ nghĩ là em thích hoa hồng nên mới chọn thứ này, không nghĩ rằng là như vậy, thật sự xin lỗi"
Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải không hiểu ý của Lục Đình, trong lòng vô cùng áy náy nói: "Học trưởng Lục đừng như vậy, là em đã phụ ý tốt của anh”
"Vậy anh lại chọn một thứ khác là được." Lục Đình cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ cần anh chúc sinh nhật vui vẻ là đã rất vui rồi, thật sự không cần tốn kém nữa đâu."
Lục Đình vẫn kiên trì: "Chúng ta là bạn, bạn bè với nhau, tặng một món quà thì có sao đâu?"
"A, hai người ở chỗ này sao!"
Một giọng nói nhí nhảnh truyền đến, còn ai ngoài Phó Cảnh Dao nữa?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ấy thì vô cùng vui vẻ, vẫy tay với Phó Cảnh Dao: "Cảnh Dao, sao cậu lại đến đây?"
"Sao tớ lại không thể đến đây chứ?" Phó Cảnh Dao cười nói, lấy trong cặp ra một món quà: "Tớ đến để tặng quà cho cậu."
Đó là một hộp quà vô cùng tinh xảo, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi: "Trong này là gì vậy?"
"Một cái hộp âm nhạc nhỏ." Phó Cảnh Dao cười nói: "Để ở trên bàn, vừa đẹp lại vừa có thể nghe nhạc."
"Cám ơn cậu nhé, Cảnh Dao." Ngôn Tiểu Nặc chân thành nói.
Phó Cảnh Dao thấy Lục Đình đứng ở bên cạnh không nói lời nào, cười hỏi: "Học trưởng Lục tặng quà gì thế? Chắc chắn là tặng đồ tốt hơn em đúng không?”
Lục Đình lúng túng cười: "Chỉ là món đồ nhỏ thôi, không đáng nhắc tới "
Ngôn Tiếu Nặc lập tức vội vàng kéo Phó Cảnh Dao lại, nói sang chuyện khác: "Được rồi, đừng hỏi nữa, sao chiều nay chúng ta lại không cần lên lớp vậy?"
Phó Cảnh Dao thở dài: "Cô Toàn Cơ xin nghỉ rồi, không có ai dạy học đương nhiên là được nghỉ"
Cô Toàn Cơ xin nghỉ là bởi vì Mặc Tây Quyết, cái này cô cũng biết.
Trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy hơn. Bởi vì nguyện vọng sinh nhật của cô mà Mặc Tây Quyết hôn mê, quản gia Duy Đức bị thương, cô Toàn Cơ phải xin nghỉ, khiến cho tất cả mọi người không thể đi học.
"Uyển Cừ, Uyển Cừ?" Phó Cảnh Dao gọi hai câu: "Cậu sao vậy? Ngồi ngây ngốc ra làm gì?"
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới hoàn hồn: "Không có gì"
Lục Đình nhẹ nhàng cười: “Anh còn phải đi xử lý một chút chuyện của hội thi thể thao, hai người cứ nói chuyện với nhau đi."
Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Lục Đình lên xe rời đi, gió nhẹ nhàng thổi qua chiếc áo khoác của anh ta, tạo ra một vẻ đẹp trai vô cùng.
Thực ra anh ta đang không vui đúng không?
Nhưng cô không thể dùng thứ gì liên quan đến hoa hồng nữa. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phát hiện, cô lại có thể không chút do dự chấp nhận sự thật đó.
Vì Mặc Tây Quyết, cô vậy mà lại có thế từ bỏ sở thích từ trước tới nay của mình.
"Học trưởng Lục vừa đưa cho cậu cái gì thế?" Phó Cảnh Dao vô cùng tò mò: "Mau lấy ra cho tớ xem thử một chút"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: "Anh ấy tặng tớ một chai nước hoa hương hoa hồng, tớ không nhận được."
"Hương hoa hồng sao?" Phó Cảnh Dao khẽ cau mày, nhớ lại chiếc hộp in hình hoa hồng tinh xảo, ánh mắt sáng ngời: "A, có phải là của Chanel không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười khổ.
Phó Cảnh Dao thở dài: "Đó là nước hoa phiên bản giới hạn mùa giáng sinh đó, bây giờ chỉ bán ở Paris thôi, mua được nó cũng không dễ dàng đâu”
Ý trong lời nói của cô ấy lẽ nào Ngôn Tiểu Nặc không hiểu?
Nhưng cô thật sự không thể nhận được.
Phó Cảnh Dao thấy cô không nói gì, biết rõ cô là một người hiền lành lại dễ mềm lòng, nếu như không phải là có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối sẽ không kiên quyết cự tuyệt ý tốt của người ta như vậy.
"Tớ chỉ nói thế thôi, cậu đừng để trong lòng đó." Phó Cảnh Dao kéo tay cô, đôi mắt ngây thơ thuần khiết như chú nai con.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa."
Cô vừa nói vừa cùng Phó Cảnh Dao đi tới sân vận động. Lúc đi đến khán đài, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao cùng ngồi xuống, trong tay còn cầm theo cốc trà sữa pudding vừa mua được ở nhà ăn.
Hai người cùng nhìn các bạn học đang tập luyện dưới sân, vừa uống trà sữa vừa tán gẫu.
"Uống nhiều trà sữa quá, tớ phải đi vệ sinh đây." Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ nói, buông cốc trà sữa xuống đi đến phòng vệ sinh.
Nhưng lúc cô đứng dậy lại vô tình làm rơi cặp sách của mình, tiếc là cô đi quá nhanh nên không phát hiện ra.
Phó Cảnh Dao chỉ đành nhặt lại đống đồ cô làm rơi, trong lúc vô tình nhìn thấy một tấm thẻ căn cước.
Cô gái bên trên là người mà cô vẫn quen thuộc, nhưng cái tên lại ghi là: Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc, nếu như là Tiểu Ngôn, Phó Cảnh Dao cầm tấm thẻ căn cước trên tay, dường như đã hiểu ra điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.