Chương 371: Hỏi thăm người cũ
Thập Thất Mạch
05/05/2021
Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết ném lên trên giường lớn, nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người kia của anh, cô nuốt nước miếng: "Anh, anh bình tĩnh một chút"
"Bình tĩnh?" Mặc Tây Quyết hừ một tiếng, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi: "Đã muộn rồi'" Chuyện liên quan đến uy nghiêm của người đàn ông tuyệt đối không thể thỏa hiệp, không thể nhẫn nhịn.
Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên khó mà thoát nổi “kiếp nạn".
"Vết thương của anh.." Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ hối hận, muốn nhắc nhở anh.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn mang sự tức giận: "Em vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi!” Sau chuyện này, cô lại phải bôi thêm thuốc cho anh Vết thương cũng đã khép lại gân hết rồi, chỉ có một vài vết thương cũ nhìn rất đáng sợ, không biết do cái gì gây ra.
Dù thuốc của Trình Tử Diễm rất tốt, nhưng những vết thương kia vẫn nên được chăm sóc kĩ.
Cuối cùng, những năm qua, anh đã sống thế nào? Mặc Tây Quyết mặc quần áo xong, nói: "Đi xuống nhìn con trai đi" Lúc này mới nhớ tới con trai, sao lúc nãy khi bắt cô lên tầng không nhớ đến chứ? Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cùng Mặc Tây Quyết xuống tầng.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn rất hứng thú với những đồ vật mới lạ, huống hồ là chú cún đáng yêu như Tú Cầu. Một cậu nhóc nhỏ bé, một con chó lớn, chơi cùng nhau rất vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc không sao là tốt.
Lúc này, quản gia Duy Đức đã nghĩ xong chuyện thuê người giúp việc, đi vào báo cáo: "Cậu chủ, mợ chủ, vẫn giống như trước, tổng cộng là 700 người giúp việc, 40 đầu bếp, 20 tài xế, 60 người làm vườn, 300, ngoài ra, có muốn thuê gia sư riêng cho cậu chủ hay không?” Mặc Tây Quyết nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc, muốn giao chuyện này cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn con trai đang chơi cùng Tú Cầu, nhẹ nhàng nói: "Em muốn cho Ngôn Nhi đến nhà trẻ" Mặc Tây Quyết cũng có ý đó, như vậy tính cách của con trai sẽ hoạt bát hơn rất nhiều.
Anh nói: "Muốn tìm nhà trẻ tốt nhất, môi trường trường học, các giáo viên cũng phải tốt nhất, con trai của Mặc Tây Quyết này không thể bị kém cỏi hơn được"
Duy Đức lập tức đi tìm.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn liền hỏi: "Ba, thế nào là nhà trẻ?" "Đó là chỗ có rất nhiều bạn nhỏ khác cùng đến học tập, chơi đùa” Mặc Tây Quyết giải thích. "Rất nhiều bạn nhỏ sao?" Mặc Ngôn hơi nghi ngờ: "Như vậy là thế nào nhỉ?" Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy con trai, cười nói: " Chờ đến khi ông Duy Đức tìm được trường cho
con, ba mẹ đưa con đi, đến lúc đó con sẽ biết" Bạn nhỏ Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng háo hức mong chờ.
Quản gia Duy Đức liên lạc được với một nhà trẻ quốc tế ở thành phố S, đám trẻ học ở đây đều là con của những gia đình quyền thế của thành phố S. Cơ sở vật chất và môi trường vào loại bậc nhất, giáo viên rất nhẹ nhàng và dịu dàng, kể cả các bạn nhỏ cũng trang nhã, lịch sự.
Ngôn Tiểu Nặc cũng khá yên tâm. Thật ra thì cô và Mặc Tây Quyết dạy con trai đều cũng không thành vấn đề, nhưng họ cũng muốn để cho con trai có một tuổi thơ phong phú nhiêu màu sắc.
Đây cũng là nguyên nhân Mặc Tây Quyết muốn đổi lại tên cho con trai, anh không muốn để cho đứa trẻ sống khép mình.
Chỉ có một mình một không gian. Vệ sĩ sang trọng dừng trước cửa nhà trẻ, những vệ sĩ được đào tạo bài bản xếp thành hai hàng, cung kính kéo cửa xe ra.
Mặc Tây Quyết xuống xe trước, sau đó Ngôn Tiểu Nặc dắt Mặc Ngôn xuống xe.
Hiệu trưởng nhà trẻ đích thân đón người, Mặc Tây Quyết gật đầu với hiệu trưởng, Ngôn Tiểu Nặc cũng bắt tay với hiệu trưởng, nói với Mặc Ngôn: "Chào
thầy hiệu trưởng đi con” Bạn nhỏ Mặc Ngôn khéo léo lên tiếng: "Chào thầy hiệu trưởng" "Cậu chủ nhỏ rất đẹp trai, lại rất lễ phép” Hiệu trưởng cũng nịnh nọt,
nhưng cũng giữ đúng mực, không phải dáng vẻ nịnh hót.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết âm thầm gật đầu. "Tổng giám đốc Mặc, mời đi bên này" Hiệu trưởng nói: "Nghe nói cậu chủ nhỏ cũng đã biết nhiều thứ, vậy thì cứ xếp vào lớp giữa" Mặc Tây Quyết không nói gì, đứng ở cửa lớp học xem tình hình lớp học.
Thầy giáo thấy đoàn người bọn họ, chỉ lễ phép gật đầu một cái, sau đó tiếp tục giảng bài. Phòng học sáng bóng sạch sẽ, đứa nhóc nào cũng nghiêm túc nghe giảng, thầy giáo cũng giảng bài say sưa. Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy hài lòng hơn nhiều, lạnh lùng nói: "Làm phiền hiệu trưởng quan tâm đến con trai tôi. Hiệu trưởng vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mặc cứ yên tâm" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Ngôn Nhi, con sắp được đi học cùng các bạn rồi, có vui
không?" Mặc Ngôn lại hỏi: "Mẹ không ở đây cùng con sao?" "Mẹ sẽ giống như lúc trước, khi con tan học sẽ tới đón ngươi” Ngôn Tiểu Nặc cất giọng êm ái: "Có được không?" Mặc Ngôn nhìn Ngôn Tiểu Nặc một hồi, gật đầu một cái. "Phải đoàn kết hòa thuận với các bạn khác, không được làm loạn, cũng không được đánh nhau” Ngôn Tiếu Nặc tinh tế dặn dò.
Đánh nhau? Gây gổ?
Trong từ điển của Mặc Ngôn không có hai chữ này, bởi vì ở trang viên nhà họ Mặc, không có bất kỳ ai dám xúc phạm cậu nhóc.
Cứ như vậy, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau nhìn Mặc Ngôn vào trong phòng học, thừa dịp cậu bé không chú ý mới rời đi.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thiếu vắng chút gì đó, không nhịn được liên tục quay đầu. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ôm bả vai cô, nói: "Buổi trưa tan học chúng ta sẽ đến đón nó."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Em nghe Duy Đức nói, anh phải chuẩn bị chuyện bắt đầu lại tập đoàn Đế Quốc, chắc hẳn sẽ rất bận rộn?" "Có bận rộn đi nữa, anh
cũng có thể cùng em đi đón con" Mặc Tây Quyết nói: "Những thứ kia đều không sánh được bằng em và con” Ngôn Tiểu Nặc cười, khoác tay anh đi.
Cô cùng Mặc Tây Quyết cùng đến tòa nhà mới của tập đoàn Đế Quốc, tòa nhà này so với trước đó càng cao lớn đẹp đẽ hơn. Phòng làm việc của chủ tịch vẫn ở tầng cao nhất, Ngôn Tiểu Nặc giờ là vợ của chủ tịch, không có bất kỳ ai dám lạnh nhạt với cô.
Mặc Tây Quyết vừa kiêm nhiệm chủ tịch tập đoàn, CEO, giám đốc, vô cùng oai phong. Hơn nữa hiện giờ anh đã là chủ nhà họ Mặc, là người quyết định cao
nhất của gia tộc, cho nên tập đoàn Để Quốc đã không phải là tập đoàn Để Quốc trước kia nữa. 3 ngày sau khi có cuộc sống mới. Quản gia Duy Đức lặng
lẽ kéo Ngôn Tiểu sang một bên, nói với cô: "Mợ chủ, có chuyện cần cô quyết định” "Chuyện gì?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi. "Là tài sản của Lục thị.
Duy Đức dè dặt nói: "Sau khi cậu chủ nhà họ Lục qua đời, tài sản nhà họ Lục đã chuyển sang hết cho cô, trong đó bao gồm 29 biệt thự, tài sản hữu hình lên
đến 400 trăm triệu, tài sản vô hình có giá đến 600 trăm triệu, còn có vườn hoa hồng ở ngoại ô lên đến 2000 mẫu: Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến người đàn ông dịu dàng như ngọc đó, người đàn ông dù biết chân tướng nhưng vẫn cố bảo vệ cô đó- Lục Đình.
Mắt cô ươn ướt: “Anh ấy nói như thế nào?" "Cậu ấy nói, để cô toàn quyền xử trí, dù là làm từ thiện hay để lại cá nhân đều được” Tài sản đó đều là tập đoàn Lục thị, mà những biệt thự cùng vườn hoa hồng kia, là tình ý cố chấp của Lục Đình với cô.
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Tài sản sẽ dùng vào quỹ từ thiện, còn biệt thự và vườn hồng sẽ không động đến, tôi sẽ bỏ chi phí bảo tồn" Những thứ kia cô không có
cách nào báo đáp, vậy thì cứ bảo vệ thật tốt vậy. "Chú có biết mộ của anh ấy ở đâu không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
Duy Đức gật đầu: "Ở trong khu tưởng niệm Thanh Sơn, mộ của nhà họ Lục đề ở nơi đó." Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đau xót, nhà họ Lục cuối cùng cũng là bị cô làm liên lụy.
"Tôi biết rồi" Ngôn Tiểu Nặc nói: "Ngày mai tôi sẽ đi thăm, cũng sẽ đi thăm mộ của bà ngoại Ngôn Nhi và dì Lữ" Duy Đức nói: "Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị một chút”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người, đầu ngón tay đặt trên chóp mũi chua xót, những người bạn và người thân đã mất đi, cuối cùng cũng không thể thấy cô của bây
giờ. Bà ngoại, dì Lữ, Lục Đình và ba mẹ anh ấy, vốn dĩ cuộc sống của bọn họ có thể tiếp tục, nhưng đã bỏ lại vào năm năm trước. Bất giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt.
Sau lưng là một cái ôm ấm áp, giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm ấm: "Ngày mai đưa Ngôn Nhi cùng em đi thăm lại những người cũ." Ngôn Tiểu Nặc gật
đầu, xoay người tựa đầu vào vai anh: "Năm năm qua, em không dám đi gặp bọn họ, sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đó của em sẽ đau lòng, bây giờ cuối cùng
cũng có thể đi gặp họ rồi, chắc chắn họ sẽ rất vui” "Sẽ rất vui" Mặc Tây Quyết nói.
Mọi người đều yêu thương Ngôn Tiểu Nặc, đều hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Sau lưng truyền đến tiếng ho nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc xoa nước mắt, cùng Mặc Tây Quyết cùng nhau xoay người, là Toàn Cơ. "Anh hai, vị trí thanh tra thiết kế anh sẽ không cho người khác chứ?"
Toàn Cơ tháo kính mắt xuống, lạnh nhạt nói.
Ngôn Tiểu Nặc cùng nhìn sang Mặc Tây Quyết, cười đi lên phía trước, ôm lấy Toàn Cơ: “Cuối cùng cũng trở lại, chuyến đi này có thu hoạch gì không?" Toàn Cơ nhẹ nói: "Thu hoạch được không ít.
"Vậy thì tốt” Ngôn Tiểu Nặc cũng yên tâm, cô chịu cho mình một cơ hội là tốt.
Ngày thứ hai đúng vào thứ bảy, Mặc Tây Quyết dời hết lịch trình, thức dậy thật sớm, cùng Ngôn Tiểu Nặc đưa Mặc Ngôn đến khu tưởng niệm Thanh Sơn. Đến mộ của bà ngoại và dì Lữ trước. "Ngôn Nhi, đây là mộ của cụ ngoại con” Ngôn Tiểu Nặc nhìn ngôi mộ sạch sẽ trước mắt, nhẹ nhàng nói với con trai.
Mặc Ngôn cảm thấy hơi mơ hồ: "Bà cụ ngoại sao?" "Chính là mẹ của bà ngoại.'
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Là người đã nuôi dưỡng mẹ nên người."
Mặc Ngôn suy nghĩ một chút: "Giống như mẹ của mẹ vậy?" "Đúng vậy" Ngôn Tiểu Nặc hôn con trai: "Con mau quỳ lạy bà cụ đi: Mặc Ngôn ngoan ngoãn làm
theo. Ngôn Tiểu Nặc đặt hoa tươi lên trên mộ của bà ngoại và dì Lữ, lại đến trước mộ của Lục Đình.
Cô lắng lặng đứng trước mộ Lục Đình, không biết đang suy nghĩ gì. Mặc Ngôn ngẩng đầu lên hỏi ba mình: "Mẹ đang làm gì hả ba? Kia là mộ của người nào?"
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: "Là mộ của một chú" "Chú?" "Ừ, chú ấy cứu mạng mẹ con và con, đừng quấy rầy mẹ được chứ?”
“Vâng ạ” Ngôn Tiểu Nặc đặt hoa bách hợp xuống trước mộ Lục Đình, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không đến thăm anh, anh đừng trách em, là do em không
biết làm cách nào để đối mặt với anh, bây giờ cuối cùng em cũng có dũng khí tới đây, cũng là em đến một mình. Ngày đó anh đã nói, trước giờ chưa từng
cùng anh trò chuyện, em nói rằng, sau này Sẽ có cơ hội thôi, bây giờ cũng đã hoàn thành được rồi'"
Cô vừa nói, vừa rơi nước mắt: "Anh lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, vườn hoa hồng anh tự trông em vẫn sẽ giữ lấy và bảo vệ, cũng là điều duy nhất em
có thể làm"
"Bình tĩnh?" Mặc Tây Quyết hừ một tiếng, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi: "Đã muộn rồi'" Chuyện liên quan đến uy nghiêm của người đàn ông tuyệt đối không thể thỏa hiệp, không thể nhẫn nhịn.
Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên khó mà thoát nổi “kiếp nạn".
"Vết thương của anh.." Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ hối hận, muốn nhắc nhở anh.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn mang sự tức giận: "Em vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi!” Sau chuyện này, cô lại phải bôi thêm thuốc cho anh Vết thương cũng đã khép lại gân hết rồi, chỉ có một vài vết thương cũ nhìn rất đáng sợ, không biết do cái gì gây ra.
Dù thuốc của Trình Tử Diễm rất tốt, nhưng những vết thương kia vẫn nên được chăm sóc kĩ.
Cuối cùng, những năm qua, anh đã sống thế nào? Mặc Tây Quyết mặc quần áo xong, nói: "Đi xuống nhìn con trai đi" Lúc này mới nhớ tới con trai, sao lúc nãy khi bắt cô lên tầng không nhớ đến chứ? Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cùng Mặc Tây Quyết xuống tầng.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn rất hứng thú với những đồ vật mới lạ, huống hồ là chú cún đáng yêu như Tú Cầu. Một cậu nhóc nhỏ bé, một con chó lớn, chơi cùng nhau rất vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc không sao là tốt.
Lúc này, quản gia Duy Đức đã nghĩ xong chuyện thuê người giúp việc, đi vào báo cáo: "Cậu chủ, mợ chủ, vẫn giống như trước, tổng cộng là 700 người giúp việc, 40 đầu bếp, 20 tài xế, 60 người làm vườn, 300, ngoài ra, có muốn thuê gia sư riêng cho cậu chủ hay không?” Mặc Tây Quyết nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc, muốn giao chuyện này cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn con trai đang chơi cùng Tú Cầu, nhẹ nhàng nói: "Em muốn cho Ngôn Nhi đến nhà trẻ" Mặc Tây Quyết cũng có ý đó, như vậy tính cách của con trai sẽ hoạt bát hơn rất nhiều.
Anh nói: "Muốn tìm nhà trẻ tốt nhất, môi trường trường học, các giáo viên cũng phải tốt nhất, con trai của Mặc Tây Quyết này không thể bị kém cỏi hơn được"
Duy Đức lập tức đi tìm.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn liền hỏi: "Ba, thế nào là nhà trẻ?" "Đó là chỗ có rất nhiều bạn nhỏ khác cùng đến học tập, chơi đùa” Mặc Tây Quyết giải thích. "Rất nhiều bạn nhỏ sao?" Mặc Ngôn hơi nghi ngờ: "Như vậy là thế nào nhỉ?" Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy con trai, cười nói: " Chờ đến khi ông Duy Đức tìm được trường cho
con, ba mẹ đưa con đi, đến lúc đó con sẽ biết" Bạn nhỏ Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng háo hức mong chờ.
Quản gia Duy Đức liên lạc được với một nhà trẻ quốc tế ở thành phố S, đám trẻ học ở đây đều là con của những gia đình quyền thế của thành phố S. Cơ sở vật chất và môi trường vào loại bậc nhất, giáo viên rất nhẹ nhàng và dịu dàng, kể cả các bạn nhỏ cũng trang nhã, lịch sự.
Ngôn Tiểu Nặc cũng khá yên tâm. Thật ra thì cô và Mặc Tây Quyết dạy con trai đều cũng không thành vấn đề, nhưng họ cũng muốn để cho con trai có một tuổi thơ phong phú nhiêu màu sắc.
Đây cũng là nguyên nhân Mặc Tây Quyết muốn đổi lại tên cho con trai, anh không muốn để cho đứa trẻ sống khép mình.
Chỉ có một mình một không gian. Vệ sĩ sang trọng dừng trước cửa nhà trẻ, những vệ sĩ được đào tạo bài bản xếp thành hai hàng, cung kính kéo cửa xe ra.
Mặc Tây Quyết xuống xe trước, sau đó Ngôn Tiểu Nặc dắt Mặc Ngôn xuống xe.
Hiệu trưởng nhà trẻ đích thân đón người, Mặc Tây Quyết gật đầu với hiệu trưởng, Ngôn Tiểu Nặc cũng bắt tay với hiệu trưởng, nói với Mặc Ngôn: "Chào
thầy hiệu trưởng đi con” Bạn nhỏ Mặc Ngôn khéo léo lên tiếng: "Chào thầy hiệu trưởng" "Cậu chủ nhỏ rất đẹp trai, lại rất lễ phép” Hiệu trưởng cũng nịnh nọt,
nhưng cũng giữ đúng mực, không phải dáng vẻ nịnh hót.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết âm thầm gật đầu. "Tổng giám đốc Mặc, mời đi bên này" Hiệu trưởng nói: "Nghe nói cậu chủ nhỏ cũng đã biết nhiều thứ, vậy thì cứ xếp vào lớp giữa" Mặc Tây Quyết không nói gì, đứng ở cửa lớp học xem tình hình lớp học.
Thầy giáo thấy đoàn người bọn họ, chỉ lễ phép gật đầu một cái, sau đó tiếp tục giảng bài. Phòng học sáng bóng sạch sẽ, đứa nhóc nào cũng nghiêm túc nghe giảng, thầy giáo cũng giảng bài say sưa. Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy hài lòng hơn nhiều, lạnh lùng nói: "Làm phiền hiệu trưởng quan tâm đến con trai tôi. Hiệu trưởng vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mặc cứ yên tâm" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Ngôn Nhi, con sắp được đi học cùng các bạn rồi, có vui
không?" Mặc Ngôn lại hỏi: "Mẹ không ở đây cùng con sao?" "Mẹ sẽ giống như lúc trước, khi con tan học sẽ tới đón ngươi” Ngôn Tiểu Nặc cất giọng êm ái: "Có được không?" Mặc Ngôn nhìn Ngôn Tiểu Nặc một hồi, gật đầu một cái. "Phải đoàn kết hòa thuận với các bạn khác, không được làm loạn, cũng không được đánh nhau” Ngôn Tiếu Nặc tinh tế dặn dò.
Đánh nhau? Gây gổ?
Trong từ điển của Mặc Ngôn không có hai chữ này, bởi vì ở trang viên nhà họ Mặc, không có bất kỳ ai dám xúc phạm cậu nhóc.
Cứ như vậy, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau nhìn Mặc Ngôn vào trong phòng học, thừa dịp cậu bé không chú ý mới rời đi.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thiếu vắng chút gì đó, không nhịn được liên tục quay đầu. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ôm bả vai cô, nói: "Buổi trưa tan học chúng ta sẽ đến đón nó."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Em nghe Duy Đức nói, anh phải chuẩn bị chuyện bắt đầu lại tập đoàn Đế Quốc, chắc hẳn sẽ rất bận rộn?" "Có bận rộn đi nữa, anh
cũng có thể cùng em đi đón con" Mặc Tây Quyết nói: "Những thứ kia đều không sánh được bằng em và con” Ngôn Tiểu Nặc cười, khoác tay anh đi.
Cô cùng Mặc Tây Quyết cùng đến tòa nhà mới của tập đoàn Đế Quốc, tòa nhà này so với trước đó càng cao lớn đẹp đẽ hơn. Phòng làm việc của chủ tịch vẫn ở tầng cao nhất, Ngôn Tiểu Nặc giờ là vợ của chủ tịch, không có bất kỳ ai dám lạnh nhạt với cô.
Mặc Tây Quyết vừa kiêm nhiệm chủ tịch tập đoàn, CEO, giám đốc, vô cùng oai phong. Hơn nữa hiện giờ anh đã là chủ nhà họ Mặc, là người quyết định cao
nhất của gia tộc, cho nên tập đoàn Để Quốc đã không phải là tập đoàn Để Quốc trước kia nữa. 3 ngày sau khi có cuộc sống mới. Quản gia Duy Đức lặng
lẽ kéo Ngôn Tiểu sang một bên, nói với cô: "Mợ chủ, có chuyện cần cô quyết định” "Chuyện gì?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi. "Là tài sản của Lục thị.
Duy Đức dè dặt nói: "Sau khi cậu chủ nhà họ Lục qua đời, tài sản nhà họ Lục đã chuyển sang hết cho cô, trong đó bao gồm 29 biệt thự, tài sản hữu hình lên
đến 400 trăm triệu, tài sản vô hình có giá đến 600 trăm triệu, còn có vườn hoa hồng ở ngoại ô lên đến 2000 mẫu: Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến người đàn ông dịu dàng như ngọc đó, người đàn ông dù biết chân tướng nhưng vẫn cố bảo vệ cô đó- Lục Đình.
Mắt cô ươn ướt: “Anh ấy nói như thế nào?" "Cậu ấy nói, để cô toàn quyền xử trí, dù là làm từ thiện hay để lại cá nhân đều được” Tài sản đó đều là tập đoàn Lục thị, mà những biệt thự cùng vườn hoa hồng kia, là tình ý cố chấp của Lục Đình với cô.
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Tài sản sẽ dùng vào quỹ từ thiện, còn biệt thự và vườn hồng sẽ không động đến, tôi sẽ bỏ chi phí bảo tồn" Những thứ kia cô không có
cách nào báo đáp, vậy thì cứ bảo vệ thật tốt vậy. "Chú có biết mộ của anh ấy ở đâu không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
Duy Đức gật đầu: "Ở trong khu tưởng niệm Thanh Sơn, mộ của nhà họ Lục đề ở nơi đó." Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đau xót, nhà họ Lục cuối cùng cũng là bị cô làm liên lụy.
"Tôi biết rồi" Ngôn Tiểu Nặc nói: "Ngày mai tôi sẽ đi thăm, cũng sẽ đi thăm mộ của bà ngoại Ngôn Nhi và dì Lữ" Duy Đức nói: "Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị một chút”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người, đầu ngón tay đặt trên chóp mũi chua xót, những người bạn và người thân đã mất đi, cuối cùng cũng không thể thấy cô của bây
giờ. Bà ngoại, dì Lữ, Lục Đình và ba mẹ anh ấy, vốn dĩ cuộc sống của bọn họ có thể tiếp tục, nhưng đã bỏ lại vào năm năm trước. Bất giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt.
Sau lưng là một cái ôm ấm áp, giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm ấm: "Ngày mai đưa Ngôn Nhi cùng em đi thăm lại những người cũ." Ngôn Tiểu Nặc gật
đầu, xoay người tựa đầu vào vai anh: "Năm năm qua, em không dám đi gặp bọn họ, sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đó của em sẽ đau lòng, bây giờ cuối cùng
cũng có thể đi gặp họ rồi, chắc chắn họ sẽ rất vui” "Sẽ rất vui" Mặc Tây Quyết nói.
Mọi người đều yêu thương Ngôn Tiểu Nặc, đều hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Sau lưng truyền đến tiếng ho nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc xoa nước mắt, cùng Mặc Tây Quyết cùng nhau xoay người, là Toàn Cơ. "Anh hai, vị trí thanh tra thiết kế anh sẽ không cho người khác chứ?"
Toàn Cơ tháo kính mắt xuống, lạnh nhạt nói.
Ngôn Tiểu Nặc cùng nhìn sang Mặc Tây Quyết, cười đi lên phía trước, ôm lấy Toàn Cơ: “Cuối cùng cũng trở lại, chuyến đi này có thu hoạch gì không?" Toàn Cơ nhẹ nói: "Thu hoạch được không ít.
"Vậy thì tốt” Ngôn Tiểu Nặc cũng yên tâm, cô chịu cho mình một cơ hội là tốt.
Ngày thứ hai đúng vào thứ bảy, Mặc Tây Quyết dời hết lịch trình, thức dậy thật sớm, cùng Ngôn Tiểu Nặc đưa Mặc Ngôn đến khu tưởng niệm Thanh Sơn. Đến mộ của bà ngoại và dì Lữ trước. "Ngôn Nhi, đây là mộ của cụ ngoại con” Ngôn Tiểu Nặc nhìn ngôi mộ sạch sẽ trước mắt, nhẹ nhàng nói với con trai.
Mặc Ngôn cảm thấy hơi mơ hồ: "Bà cụ ngoại sao?" "Chính là mẹ của bà ngoại.'
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Là người đã nuôi dưỡng mẹ nên người."
Mặc Ngôn suy nghĩ một chút: "Giống như mẹ của mẹ vậy?" "Đúng vậy" Ngôn Tiểu Nặc hôn con trai: "Con mau quỳ lạy bà cụ đi: Mặc Ngôn ngoan ngoãn làm
theo. Ngôn Tiểu Nặc đặt hoa tươi lên trên mộ của bà ngoại và dì Lữ, lại đến trước mộ của Lục Đình.
Cô lắng lặng đứng trước mộ Lục Đình, không biết đang suy nghĩ gì. Mặc Ngôn ngẩng đầu lên hỏi ba mình: "Mẹ đang làm gì hả ba? Kia là mộ của người nào?"
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: "Là mộ của một chú" "Chú?" "Ừ, chú ấy cứu mạng mẹ con và con, đừng quấy rầy mẹ được chứ?”
“Vâng ạ” Ngôn Tiểu Nặc đặt hoa bách hợp xuống trước mộ Lục Đình, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không đến thăm anh, anh đừng trách em, là do em không
biết làm cách nào để đối mặt với anh, bây giờ cuối cùng em cũng có dũng khí tới đây, cũng là em đến một mình. Ngày đó anh đã nói, trước giờ chưa từng
cùng anh trò chuyện, em nói rằng, sau này Sẽ có cơ hội thôi, bây giờ cũng đã hoàn thành được rồi'"
Cô vừa nói, vừa rơi nước mắt: "Anh lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, vườn hoa hồng anh tự trông em vẫn sẽ giữ lấy và bảo vệ, cũng là điều duy nhất em
có thể làm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.