Chương 100: Nhật được bảo bối
Thập Thất Mạch
11/04/2021
“Ừm, việc catwalk trước nay vẫn luôn là sở trường của cô, nhưng lần này thì không giống những lần trước, cô chắc là hiểu ý của tôi”.
Trong phòng tổng giám đốc, Mặc Tây Quyết nói với mg bằng ngữ khí hơi lạnh.
Trên mặt Giản Minh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, “Sau khi việc lần này kết thúc, cô muốn đi đâu thì đi”.
Hàng mi dài của Giản Minh chớp chớp một chút, cúi đầu, những ngón tay dài nõn nà của cô ôm lấy chiếc cốc xứ, những khớp tay vì dùng lực quá mạnh mà hơi hơi chuyển sang chảnh bệch.
“Tổng giám đốc, tôi có thể tiếp tục hợp đồng không?” Giản Minh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà kiên định.
Mặc Tây Quyết lộ ra biếu cảm kinh ngạc, “Đương nhiên có thế, nhưng không phải cô nói..."
“Lúc đầu chúng ta hứa hẹn xong rồi, hợp đồng mười năm, rồi anh để cho tôi tự do, Giản Minh vẫn chưa quên”. Giản Minh nhẹ nhàng nói, gắn lên nụ cười xinh đẹp như bông hoa bách hợp trong đêm, “Lâu như vậy rồi, chỉ có cô ấy nói với tôi những lời ấm áp như thế, trong lòng tốt dễ chịu hơn rất nhiều, để báo đáp lại, tôi nguyện làm người mẫu độc quyền cho cô ấy, cho đến khi nào cô ấy không cần tôi nữa”.
“Cô ấy?” Mặc Tây Quyết đã đoán ra là ai, khóe môi bất giác lộ ra ý cười, "Nếu cô đã tự nguyện, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ đồng ý, tôi gọi cô ấy
đến để hai người thương lượng một chút”.
Giản Minh cười cười, “Cảm ơn tổng giám đốc”.
“Tôi giúp cô, cũng là vì tình nghĩa bao năm, còn vì người kia..." Lời của Mặc Tây Quyết đến miệng thì không nói tiếp nữa, mà sai người đi gọi Ngôn Tiếu Nặc.
Giản Minh cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra phần gáy trắng như tuyết.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc đi vào, Giản Minh ngẩng đầu lần, lại hôi phục nụ cười bình thản như gió xuân trên mặt.
Mặc Tây Quyết thấy cô đến, ý cười trên mặt càng đậm, “Ngồi xuống đi”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Giản Minh, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm, anh tìm em đến có việc à?”
Mặc Tây Quyết nhìn Giản Minh một cái, Giản Minh lập tức nói: “Là như thế này, chị dự định sẽ gia hạn hợp đồng với tập đoàn, từ ngày hôm nay chị sẽ là người mẫu độc quyền của em, cho đến khi nào em không cần chị nữa”.
Ngôn Tiếu Nặc kinh ngạc vô cùng, “Chị Giản Minh, chị, chị không phải đã hết hạn hợp đồng rồi sao?”
Người mẫu nổi tiếng nhất trong giới người mẫu, đến là người mẫu độc quyền cho người chẳng có chút tiếng tăm nào như cô, đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Nhưng, cô có thể tiêu hóa được không?
“Em không cần cảm thấy bất an, là chị hoàn toàn tự nguyện”. Giản Minh nhìn Mặc Tây Quyết đang cười nhàn nhạt một cái, “Tổng giám đốc không hề yêu cầu chị, em có đồng ý không?”
Ngôn Tiểu Nặc đứng bật dậy, cúi rạp người trước Giản Minh: “Chị Giản Minh, cảm ơn chị”.
“Được rồi, được rồi”. Giản Minh vội vàng kéo tay cô ấy, “Có phải chuyện lớn gì đâu chứ, không cần như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Giản Minh cũng rất vui vẻ, trong lòng cũng yên tâm.
Lúc này, cô Toàn Cơ cũng đi tới.
“Hôm nay tụ tập thật đông đủ”. Giản Minh cười nói, "Toàn Cơ, trông vẫn khỏe mạnh đấy”.
Cô Toàn Cơ cười nói với Giản Minh: *Em vẫn khỏe mạnh lắm, có điều, muốn đến báo cáo với tổng giám đốc một việc”.
Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Việc gì?”
Cô Toàn Cơ đưa tập báo cáo cho Mặc Tây Quyết: “Đây là báo cáo đề nghị tăng lương của em”.
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì phụt ra, cô liếc mắt sang bên đó.
Mặc Tây Quyết cầm tập báo cáo xin tăng lương liếc qua một cái rồi đặt sang một bên, “Lương của em trong số các giám đốc đã là cao nhất rồi, nói lý do tăng lương đi”.
“Em không có tiền". Cô Toàn Cơ ngồi trên sofa, đôi mắt đẹp đề chớp chớp rực rỡ, “Tổng giám đốc à, tiếp theo đây em còn phải hao tốn tinh lực chỉ dẫn cho một tiểu đồ đệ, anh không cho em thêm ít phí khố cực à?”
Mặc Tây Quyết nheo nheo mắt, Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu hơn nữa.
Giản Minh nhịn cười đến khổ sở.
Mặc Tây Quyết ký lên tập báo cáo xin tăng lương tên của mình,
“Cầm đi phòng tài vụ”.
“Cảm ơn tổng giám đốc”. Cô Toàn Cơ vội vàng đứng lên, cầm lấy báo cáo xin tăng lương của mình.
Giản Minh cũng lập tức đứng dậy, “Tổng giám đốc, cô đi đến phòng pháp vụ tìm người làm hợp đồng, sau sẽ quay lại”.
Không đợi Mặc Tây Quyết gật đầu, Giản Minh và cô Toàn Cơ đã đi mất.
“Tổng giám đốc...” Ngôn Tiểu Nặc cũng đứng lên, chỉ có điều lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị Mặc Tây Quyết gọi lại, “Qua đây".
Động tác của Ngôn Tiếu Nặc vô cùng chậm chạp, quay người cười với anh.
“Cười ngây ngốc cái gì? Qua đây”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng dựa lưng vào lưng ghế, đôi mất thâm sâu không nhìn thấy đáy.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể đi tới.
“Tiết lộ bí mật cho Tiểu Toàn rồi?” Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi lên đùi mình, ngữ khí lười nhác.
“Không phải tiết lộ bí mật”. Ngôn Tiếu Nặc nói, "Ừm.."
Hình như vấn đề là do cô đề cập đến, mà lúc cô Toàn Cơ hỏi thì hình như cô không hề suy nghĩ gì mà nói luôn.
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Mặc Tây Quyết xoa mặt cô, ấm áp mềm mại như ngọc quý, giọng nói mềm mại có thể mê hoặc lòng người: “Vậy em đều biết hết rồi?”
“Biết cái gì cơ”. Ngôn Tiểu Nặc hoài nghỉ hỏi.
“Hôm qua em cứ truy hỏi việc của anh, Tiểu Toàn không phải đã nói hết cho em rồi à?” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói.
Trái tim Ngôn Tiếu Nặc đập càng nhanh hơn, cô thực sự biết, nhưng cô vẫn không biết làm thế nào để đối diện với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết áp mặt lên trái tim cô, cười ma mị: “Đập thật là nhanh”.
“Đừng nói nữa”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tai mình nóng như bị lửa đốt, anh ấy còn nói tiếp thì cô sẽ nghẹt thở mất.
Trán Mặc Tây Quyết gõ vào trán cô, nhẹ nhàng nói: "Bộ dạng xấu hổ này của em, thực sự rất đẹp”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trên trán mình đã toán một tầng mồ hôi mỏng, dường như toàn thân đang bị lấp trong mây khỏi, đôi môi mỏng màu hoa hồng đỏ của anh ở ngay trước mặt, cô hơi dựa về phía Sau.
Mặc Tây Quyết lại lập tức ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Hôn anh”.
Ngôn Tiểu Nặc lúng túng vô cùng, anh rất ít khi yêu cầu cô như vậy...
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, giống như hàng ngàn vì sao trong biển lớn, thâm sâu mà sáng chói.
Cô áp người về phía trước, nhẹ nhàng hôn một chút.
Mặc Tây Quyết lại không hôn cô như thường ngày, dường như đang đợi cô chủ động hơn.
Mùi thơm thanh mát mang theo hooc-mon nam càng thêm dụ dỗ cô.
Cuối cùng cô thở hổn hển buông anh ra, Mặc Tây Quyết ôm chặt cô trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng đến có chút đau nhói.
Dường như, cô đã tình nguyện tiến lại gần anh thêm một bước.
Như vậy càng tốt, anh có tự tin có thể hoàn toàn bắt được trái tim cô.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.
“Mặc Tây Quyết, hôm qua bác sĩ nói là không được!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm thì giật mình kinh ngạc.
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi một chút thôi, em nghĩ đi đâu vậy?” Mắt Mặc Tây Quyết lóe lên ý cười chọc ghẹo.
Ngôn Tiểu Nặc biết lại bị anh chơi rồi, cô rúc vào vòng tay anh, xấu hổ.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ thành tiếng, đặt Ngôn Tiểu Nặc lên chiếc giường sạch sẽ, “Em ngủ một chút đi, lúc nào về anh sẽ gọi erf.
Rèm cửa đang mở, ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da trắng như tuyết của cô, mang theo một chút ánh vàng của tia nắng.
Mặc Tây Quyết kiềm chế sự kích động trong người, quay người kéo rèm cửa lại, căn phòng chớp mắt trở nên tối mịt.
“Em ngủ đi”, anh không nhìn cô thêm nữa, sợ không khống chế được bản thân.
Ngôn Tiểu Nặc gọi anh lại, “Đợi một chút!"
Mặc Tây Quyết quay người lại, Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy chiếc chăn nói nhỏ: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết”.
“Em dự định sẽ cảm ơn anh thế nào?” Mặc Tây Quyết cười cười, “Tính ra thì em nợ anh không ít đâu”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút, sau đó cười.
Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười, “Đừng có cười ngây ngốc như thế, mau ngủ đi”.
Nói xong, anh rời khỏi căn phòng, còn giúp cô đóng cửa lại.
Cô nhìn rèm cửa kéo kín, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lúc đàn ông chu đáo thì thật sự rất chu đáo.
Mặc Tây Quyết quay lại văn phòng của mình, cô Toàn Cơ cũng đến rồi.
“Anh Hai”. Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, “Đi ra bên kia nói chuyện”.
Anh chỉ vào gian phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Cô Toàn Cơ nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt kia, quay người cùng Mặc Tây Quyết đi đến phòng họp nhỏ.
“Có việc gì thì nói đi”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngủ khiến đầu có chút choáng váng, ở đây rất ấm, toàn thân cô còn toát mồ hôi.
Quay người đi vào nhà tắm tắm qua một chút, lúc quay ra thì quấn khăn tắm.
Nhưng lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết.
“Anh, anh vào từ lúc nào thế?” Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình.
Mặc Tây Quyết hất hàm, “Cô Ngôn có cần tôi giúp đỡ không?”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng, “Em tự làm được”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, “Em khẳng định muốn mặc bộ quần áo bẩn này ra ngoài?”
“Em..” Ngôn Tiểu Nặc nghẹn lời, được thôi, cô chỉ quan tâm đến việc tắm cho sạch sẽ, mà quên mất việc thay quần áo.
Mặc Tây Quyết đi tới trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ đồ nữ.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, “Sao anh lại có đồ nữ ở đây?”
“Chuẩn bị không lâu trước đây, đều là size của em, đừng nghĩ nhiều”. Mặc Tây Quyết rất nhẫn nại giải thích cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì nữa, cô lấy bộ quần áo ướm thử lên người, size số vừa đúng, mặt cô lại càng đỏ hơn.
“Còn cần anh giúp em mặc quần áo à?” Mặc Tây Quyết hỏi thêm một câu.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức quay người về phía anh mặc quần áo, vén vén những sợi tóc xõa trên gáy, nóng quá.
Cô cầm chiếc lược gỗ trên bàn chỉnh lại tóc cho gọn gàng, toàn thân sảng khoái.
Mặc Tây Quyết ở bên ngoài xử lý nốt chút công việc, Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục xem quyển sách lần trước vẫn chưa đọc hết.
“Tổng giám đốc”, có tiếng gõ cửa, là một cô gái trẻ.
Ngôn Tiếu Nặc lập tức ngồi đoan trang lại.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, cô gái ấy tiến đến, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là một đĩa dâu tây vô cùng tươi ngon.
“Chào cô Ngôn, tôi là Trịnh Vi của phòng hậu cần, đây là tổng giám đốc đặc biệt dặn dò, dâu tây được gửi máy bay tới nên vẫn còn rất tươi ngon, cô ăn thử đi”.
Ngôn Tiếu Nặc sững người, sau đó lập tức cười nói, “Cảm ơn cô, vất vả rồi”.
Trịnh Vi cười rực rỡ, “Không dám”. Sau đó nói với Mặc Tây Quyết, “Tổng giám đốc, dâu tây gửi máy bay tới lần này đã chuẩn bị xong rồi”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, Trịnh Vi lập tức rời đi.
Trong tập đoàn Đế Quốc, quả nhiên không có một người vô dụng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đĩa dâu tây tươi ngon, tâm trạng phức tạp cầm lên một quả ăn, vị thơm ngọt từ từ lan tỏa.
“Bốn thiếu gia vì việc ăn mặc của em mà bận cả một buổi chiều, em không biết cảm ơn một tiếng à?” Mặc Tây Quyết nghiêm trang kháng nghị.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bê đĩa dâu tây đến, đút cho anh một quả, nhưng lại nhìn thấy tập kế hoạch kinh doanh anh vừa xem xong.
“Anh muốn tìm người trồng kiwi trên núi Liên Sơn?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi.
Trong phòng tổng giám đốc, Mặc Tây Quyết nói với mg bằng ngữ khí hơi lạnh.
Trên mặt Giản Minh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, “Sau khi việc lần này kết thúc, cô muốn đi đâu thì đi”.
Hàng mi dài của Giản Minh chớp chớp một chút, cúi đầu, những ngón tay dài nõn nà của cô ôm lấy chiếc cốc xứ, những khớp tay vì dùng lực quá mạnh mà hơi hơi chuyển sang chảnh bệch.
“Tổng giám đốc, tôi có thể tiếp tục hợp đồng không?” Giản Minh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà kiên định.
Mặc Tây Quyết lộ ra biếu cảm kinh ngạc, “Đương nhiên có thế, nhưng không phải cô nói..."
“Lúc đầu chúng ta hứa hẹn xong rồi, hợp đồng mười năm, rồi anh để cho tôi tự do, Giản Minh vẫn chưa quên”. Giản Minh nhẹ nhàng nói, gắn lên nụ cười xinh đẹp như bông hoa bách hợp trong đêm, “Lâu như vậy rồi, chỉ có cô ấy nói với tôi những lời ấm áp như thế, trong lòng tốt dễ chịu hơn rất nhiều, để báo đáp lại, tôi nguyện làm người mẫu độc quyền cho cô ấy, cho đến khi nào cô ấy không cần tôi nữa”.
“Cô ấy?” Mặc Tây Quyết đã đoán ra là ai, khóe môi bất giác lộ ra ý cười, "Nếu cô đã tự nguyện, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ đồng ý, tôi gọi cô ấy
đến để hai người thương lượng một chút”.
Giản Minh cười cười, “Cảm ơn tổng giám đốc”.
“Tôi giúp cô, cũng là vì tình nghĩa bao năm, còn vì người kia..." Lời của Mặc Tây Quyết đến miệng thì không nói tiếp nữa, mà sai người đi gọi Ngôn Tiếu Nặc.
Giản Minh cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra phần gáy trắng như tuyết.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc đi vào, Giản Minh ngẩng đầu lần, lại hôi phục nụ cười bình thản như gió xuân trên mặt.
Mặc Tây Quyết thấy cô đến, ý cười trên mặt càng đậm, “Ngồi xuống đi”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Giản Minh, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm, anh tìm em đến có việc à?”
Mặc Tây Quyết nhìn Giản Minh một cái, Giản Minh lập tức nói: “Là như thế này, chị dự định sẽ gia hạn hợp đồng với tập đoàn, từ ngày hôm nay chị sẽ là người mẫu độc quyền của em, cho đến khi nào em không cần chị nữa”.
Ngôn Tiếu Nặc kinh ngạc vô cùng, “Chị Giản Minh, chị, chị không phải đã hết hạn hợp đồng rồi sao?”
Người mẫu nổi tiếng nhất trong giới người mẫu, đến là người mẫu độc quyền cho người chẳng có chút tiếng tăm nào như cô, đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Nhưng, cô có thể tiêu hóa được không?
“Em không cần cảm thấy bất an, là chị hoàn toàn tự nguyện”. Giản Minh nhìn Mặc Tây Quyết đang cười nhàn nhạt một cái, “Tổng giám đốc không hề yêu cầu chị, em có đồng ý không?”
Ngôn Tiểu Nặc đứng bật dậy, cúi rạp người trước Giản Minh: “Chị Giản Minh, cảm ơn chị”.
“Được rồi, được rồi”. Giản Minh vội vàng kéo tay cô ấy, “Có phải chuyện lớn gì đâu chứ, không cần như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Giản Minh cũng rất vui vẻ, trong lòng cũng yên tâm.
Lúc này, cô Toàn Cơ cũng đi tới.
“Hôm nay tụ tập thật đông đủ”. Giản Minh cười nói, "Toàn Cơ, trông vẫn khỏe mạnh đấy”.
Cô Toàn Cơ cười nói với Giản Minh: *Em vẫn khỏe mạnh lắm, có điều, muốn đến báo cáo với tổng giám đốc một việc”.
Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Việc gì?”
Cô Toàn Cơ đưa tập báo cáo cho Mặc Tây Quyết: “Đây là báo cáo đề nghị tăng lương của em”.
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì phụt ra, cô liếc mắt sang bên đó.
Mặc Tây Quyết cầm tập báo cáo xin tăng lương liếc qua một cái rồi đặt sang một bên, “Lương của em trong số các giám đốc đã là cao nhất rồi, nói lý do tăng lương đi”.
“Em không có tiền". Cô Toàn Cơ ngồi trên sofa, đôi mắt đẹp đề chớp chớp rực rỡ, “Tổng giám đốc à, tiếp theo đây em còn phải hao tốn tinh lực chỉ dẫn cho một tiểu đồ đệ, anh không cho em thêm ít phí khố cực à?”
Mặc Tây Quyết nheo nheo mắt, Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu hơn nữa.
Giản Minh nhịn cười đến khổ sở.
Mặc Tây Quyết ký lên tập báo cáo xin tăng lương tên của mình,
“Cầm đi phòng tài vụ”.
“Cảm ơn tổng giám đốc”. Cô Toàn Cơ vội vàng đứng lên, cầm lấy báo cáo xin tăng lương của mình.
Giản Minh cũng lập tức đứng dậy, “Tổng giám đốc, cô đi đến phòng pháp vụ tìm người làm hợp đồng, sau sẽ quay lại”.
Không đợi Mặc Tây Quyết gật đầu, Giản Minh và cô Toàn Cơ đã đi mất.
“Tổng giám đốc...” Ngôn Tiểu Nặc cũng đứng lên, chỉ có điều lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị Mặc Tây Quyết gọi lại, “Qua đây".
Động tác của Ngôn Tiếu Nặc vô cùng chậm chạp, quay người cười với anh.
“Cười ngây ngốc cái gì? Qua đây”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng dựa lưng vào lưng ghế, đôi mất thâm sâu không nhìn thấy đáy.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể đi tới.
“Tiết lộ bí mật cho Tiểu Toàn rồi?” Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi lên đùi mình, ngữ khí lười nhác.
“Không phải tiết lộ bí mật”. Ngôn Tiếu Nặc nói, "Ừm.."
Hình như vấn đề là do cô đề cập đến, mà lúc cô Toàn Cơ hỏi thì hình như cô không hề suy nghĩ gì mà nói luôn.
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Mặc Tây Quyết xoa mặt cô, ấm áp mềm mại như ngọc quý, giọng nói mềm mại có thể mê hoặc lòng người: “Vậy em đều biết hết rồi?”
“Biết cái gì cơ”. Ngôn Tiểu Nặc hoài nghỉ hỏi.
“Hôm qua em cứ truy hỏi việc của anh, Tiểu Toàn không phải đã nói hết cho em rồi à?” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói.
Trái tim Ngôn Tiếu Nặc đập càng nhanh hơn, cô thực sự biết, nhưng cô vẫn không biết làm thế nào để đối diện với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết áp mặt lên trái tim cô, cười ma mị: “Đập thật là nhanh”.
“Đừng nói nữa”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tai mình nóng như bị lửa đốt, anh ấy còn nói tiếp thì cô sẽ nghẹt thở mất.
Trán Mặc Tây Quyết gõ vào trán cô, nhẹ nhàng nói: "Bộ dạng xấu hổ này của em, thực sự rất đẹp”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trên trán mình đã toán một tầng mồ hôi mỏng, dường như toàn thân đang bị lấp trong mây khỏi, đôi môi mỏng màu hoa hồng đỏ của anh ở ngay trước mặt, cô hơi dựa về phía Sau.
Mặc Tây Quyết lại lập tức ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Hôn anh”.
Ngôn Tiểu Nặc lúng túng vô cùng, anh rất ít khi yêu cầu cô như vậy...
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, giống như hàng ngàn vì sao trong biển lớn, thâm sâu mà sáng chói.
Cô áp người về phía trước, nhẹ nhàng hôn một chút.
Mặc Tây Quyết lại không hôn cô như thường ngày, dường như đang đợi cô chủ động hơn.
Mùi thơm thanh mát mang theo hooc-mon nam càng thêm dụ dỗ cô.
Cuối cùng cô thở hổn hển buông anh ra, Mặc Tây Quyết ôm chặt cô trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng đến có chút đau nhói.
Dường như, cô đã tình nguyện tiến lại gần anh thêm một bước.
Như vậy càng tốt, anh có tự tin có thể hoàn toàn bắt được trái tim cô.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.
“Mặc Tây Quyết, hôm qua bác sĩ nói là không được!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm thì giật mình kinh ngạc.
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi một chút thôi, em nghĩ đi đâu vậy?” Mắt Mặc Tây Quyết lóe lên ý cười chọc ghẹo.
Ngôn Tiểu Nặc biết lại bị anh chơi rồi, cô rúc vào vòng tay anh, xấu hổ.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ thành tiếng, đặt Ngôn Tiểu Nặc lên chiếc giường sạch sẽ, “Em ngủ một chút đi, lúc nào về anh sẽ gọi erf.
Rèm cửa đang mở, ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da trắng như tuyết của cô, mang theo một chút ánh vàng của tia nắng.
Mặc Tây Quyết kiềm chế sự kích động trong người, quay người kéo rèm cửa lại, căn phòng chớp mắt trở nên tối mịt.
“Em ngủ đi”, anh không nhìn cô thêm nữa, sợ không khống chế được bản thân.
Ngôn Tiểu Nặc gọi anh lại, “Đợi một chút!"
Mặc Tây Quyết quay người lại, Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy chiếc chăn nói nhỏ: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết”.
“Em dự định sẽ cảm ơn anh thế nào?” Mặc Tây Quyết cười cười, “Tính ra thì em nợ anh không ít đâu”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút, sau đó cười.
Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười, “Đừng có cười ngây ngốc như thế, mau ngủ đi”.
Nói xong, anh rời khỏi căn phòng, còn giúp cô đóng cửa lại.
Cô nhìn rèm cửa kéo kín, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lúc đàn ông chu đáo thì thật sự rất chu đáo.
Mặc Tây Quyết quay lại văn phòng của mình, cô Toàn Cơ cũng đến rồi.
“Anh Hai”. Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, “Đi ra bên kia nói chuyện”.
Anh chỉ vào gian phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Cô Toàn Cơ nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt kia, quay người cùng Mặc Tây Quyết đi đến phòng họp nhỏ.
“Có việc gì thì nói đi”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngủ khiến đầu có chút choáng váng, ở đây rất ấm, toàn thân cô còn toát mồ hôi.
Quay người đi vào nhà tắm tắm qua một chút, lúc quay ra thì quấn khăn tắm.
Nhưng lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết.
“Anh, anh vào từ lúc nào thế?” Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình.
Mặc Tây Quyết hất hàm, “Cô Ngôn có cần tôi giúp đỡ không?”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng, “Em tự làm được”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, “Em khẳng định muốn mặc bộ quần áo bẩn này ra ngoài?”
“Em..” Ngôn Tiểu Nặc nghẹn lời, được thôi, cô chỉ quan tâm đến việc tắm cho sạch sẽ, mà quên mất việc thay quần áo.
Mặc Tây Quyết đi tới trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ đồ nữ.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, “Sao anh lại có đồ nữ ở đây?”
“Chuẩn bị không lâu trước đây, đều là size của em, đừng nghĩ nhiều”. Mặc Tây Quyết rất nhẫn nại giải thích cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì nữa, cô lấy bộ quần áo ướm thử lên người, size số vừa đúng, mặt cô lại càng đỏ hơn.
“Còn cần anh giúp em mặc quần áo à?” Mặc Tây Quyết hỏi thêm một câu.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức quay người về phía anh mặc quần áo, vén vén những sợi tóc xõa trên gáy, nóng quá.
Cô cầm chiếc lược gỗ trên bàn chỉnh lại tóc cho gọn gàng, toàn thân sảng khoái.
Mặc Tây Quyết ở bên ngoài xử lý nốt chút công việc, Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục xem quyển sách lần trước vẫn chưa đọc hết.
“Tổng giám đốc”, có tiếng gõ cửa, là một cô gái trẻ.
Ngôn Tiếu Nặc lập tức ngồi đoan trang lại.
Mặc Tây Quyết hơi hơi gật đầu, cô gái ấy tiến đến, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là một đĩa dâu tây vô cùng tươi ngon.
“Chào cô Ngôn, tôi là Trịnh Vi của phòng hậu cần, đây là tổng giám đốc đặc biệt dặn dò, dâu tây được gửi máy bay tới nên vẫn còn rất tươi ngon, cô ăn thử đi”.
Ngôn Tiếu Nặc sững người, sau đó lập tức cười nói, “Cảm ơn cô, vất vả rồi”.
Trịnh Vi cười rực rỡ, “Không dám”. Sau đó nói với Mặc Tây Quyết, “Tổng giám đốc, dâu tây gửi máy bay tới lần này đã chuẩn bị xong rồi”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, Trịnh Vi lập tức rời đi.
Trong tập đoàn Đế Quốc, quả nhiên không có một người vô dụng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đĩa dâu tây tươi ngon, tâm trạng phức tạp cầm lên một quả ăn, vị thơm ngọt từ từ lan tỏa.
“Bốn thiếu gia vì việc ăn mặc của em mà bận cả một buổi chiều, em không biết cảm ơn một tiếng à?” Mặc Tây Quyết nghiêm trang kháng nghị.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bê đĩa dâu tây đến, đút cho anh một quả, nhưng lại nhìn thấy tập kế hoạch kinh doanh anh vừa xem xong.
“Anh muốn tìm người trồng kiwi trên núi Liên Sơn?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.