Chương 279: Nút thắt trái tim
Thập Thất Mạch
14/04/2021
Mặc Tây Quyết không nghe thấy, bàn tay đặt trên bụng Ngôn Tiểu Nặc nóng đến mức anh lập tức thu lại.
Anh đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi nào để đối diện với Ngôn Tiểu Nặc, liền lật người quay lưng vào cô.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh như vậy, thì vội vàng ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh làm sao vậy?”
Mặc Tây Quyết không nói gì, cũng không động đậy.
Sự trầm mặc của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc có chút hiểu ra, cô đưa tay ôm lấy eo mình, rồi nói: “Em không trách anh, con vẫn khỏe mạnh”.
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết léo lên.
Ngôn Tiểu Nặc trèo lên người anh, Mặc Tây Quyết lại như gặp phải kẻ định, vội vàng đỡ lấy eo cô nói: “Em cẩn thật một chút, đừng để bị thương.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh căng thẳng như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc cười ngọt ngào, cảm thấy bộ dạng của Mặc Tây Quyết rất đáng yêu, không kìm chế được liền hôn nhẹ lên đầu mũi của anh.
“To gan lắm”. Mặc Tây Quyết cố ý trầm mặt, nói: “Vừa rồi thì lột quần áo của anh, bây giờ thì hôn anh”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng vui vẻ trêu đùa anh: “Làm sao nào, đến chút quyền lợi này mà em cũng không có sao?”
Mặc Tây Quyết không kìm được bật cười, véo véo đầu mũi cô, “Nghịch ngợm”.
Nghĩ đến việc trên người hiện tại không còn mấy thịt, sợ cộm làm đau cô liền đặt cô xuống.
Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết là một người chu đáo, nhưng chu đáo đến mức này thì cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Cô nhìn Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng chuyển động đôi mắt đen láy, đột nhiên nói: “Ngày mai em muốn đi thăm bà ngoại”.
Mặc Tây Quyết không hề có bất cứ do dự nào, “Anh bảo Duy Đức đưa em đi”.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh, nói nhỏ: “Không, em muốn anh đi cùng em, hai chúng ta đi”.
Mặc Tây Quyết mở to mắt, trong lòng rung động.
Cô như vậy, có phải là đang nói rằng cô tha thứ cho anh rồi không?
Điều này so với việc cô nói cô yêu anh, việc biết rằng cô đang mang thai đứa con của anh càng khiến anh vui mừng.
“Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết có chút không biết nên nói gì thì tốt, đêm nay quá nhiều chuyện vui, hết cái này đến cái khác, anh sắp ngất đi rồi.
Mặc Tây Quyết phải nhớ kĩ đêm nay, đổi với anh mà nói, đây là một ngày quan trọng.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, cũng không giải thích gì, chỉ nói với anh: “Mau ngủ đi, ngày mai đi sớm một chút”.
Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn. Kết quả là hai người ngủ đến tám giờ sáng ngày hôm sau mới dậy.
Ngôn Tiểu Nặc nheo nheo mắt nhìn ảnh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Mặc Tây Quyết đang ngủ say, cô không nhịn được cười lắc lắc đầu.
Thời gian này anh là người mệt mỏi nhất, đêm qua nút thắt trong lòng hai người đã được tháo gỡ, gánh nặng trong lòng đồng thời cũng được đặt xuống.
Tinh thần thoải mái tự nhiên ngủ sẽ rất ngon, Ngôn Tiểu Nặc không gọi Mặc Tây Quyết dậy, cô xuống giường mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Mặc Tây Quyết tỉnh lại thì đã không thấy Ngôn Tiểu Nặc đâu nữa, liền vội vàng gọi cô: “Ngôn Tiểu Nặc”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy anh đang gọi cô, liền vội vàng đi từ nhà tắm ra, cô đang đánh răng, bọt đánh răng trắng xóa dính trên mép, Mặc Tây Quyết nhìn thấy vậy thì bật cười thành tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn anh, không thèm đếm xỉa đến anh nữa, quay lại tiếp tục đánh răng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, mặc xong quần áo thì cùng cô đánh răng rửa mặt.
Lúc này anh mới phát hiện ra bàn chải điện của anh bị cô đổi thành loại giống như của cô, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.
“Màu xanh như thế này, thật sự hợp với anh à?” Mặc Tây Quyết cầm lấy chiếc bàn chải, nhìn vào cái màu xanh nhạt ấy, có chút không thể chấp nhận.
Ngôn Tiểu Nặc nhe răng cười, “Lúc nào cũng dùng màu đen, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một chút chứ”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, nói:
“Vậy theo ý của em thì anh cũng nên thỉnh thoảng đổi người đàn bà khác, thử mùi vị?” Đôi lông mày lá liễu của Ngôn Tiểu Nặc lập tức nhíu lại, “Anh dám!”
Mặc Tây Quyết cười nói: “Càng ngày càng bá đạo”.
Ngôn Tiểu Nặc giúp anh lấy kem đánh răng, rồi đưa cho anh: “Đều là học từ anh”.
“Mặc Tây Quyết ấn lên mũi cô, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương chiều chuộng vô bờ, “Anh thích em như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói đến rùng mình một cái, “Mới sáng sớm, da gà đã nổi hết cả lên rồi, em đi xem bữa sáng, anh nhanh nhanh một chút”.
Nói xong, gương mặt nhỏ đỏ bừng lao đi.
Mặc Tây Quyết biết cô ngại nên cũng không tính toán với cô, trong lòng có một cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có.
Mấy cô người làm thấy Ngôn Tiểu Nặc xuống lầu thì biết là cô đã đánh răng rửa mặt xong rồi, liền vội vàng bày đồ ăn lên bàn.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bữa sáng, hơi hơi gật đầu, nghĩ đến một việc, liền hỏi: “Cô Vi Nhi còn chưa dậy sao?”
Cô người làm liền trả lời: “Cô Vị Nhi tối qua không về”.
Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, cô còn cho rằng tối qua Vi Nhi ở trong phòng đau lòng, nhỡ cô ta có chuyện gì thì Mặc Tây Quyết phải giải thích với gia tộc nhà Rolster thế nào đây?”
Nghĩ tới đây, giọng cô có chút nghiêm túc: “Không phải người đi tìm sao? Nếu có việc gì thì ai chịu trách nhiệm nổi chứ?”
Ngữ khí và biểu cảm nghiêm túc như thế này của Ngôn Tiểu Nặc mấy cô người hầu cũng lần đầu tiên mới thấy.
Mấy cô người làm hết sức lo sợ trả lời: “Cô Ngôn, chúng tôi thực sự không biết.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, gật gật đầu, “Là tôi lo lắng quá, không sao, tôi đi tìm quản gia Duy Đức hỏi”.
Nói xong, cô cũng chẳng lo đến việc ăn bữa sáng, đi thẳng đến chỗ quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức vừa ăn xong bữa sáng, đang đi dạo ngoài vườn hoa với Tú Cầu, thấy Ngôn Tiểu Nặc đến thì ông ấy chào hỏi cô một cách thân thiết: "Cô Ngôn”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi: “Tôi nghe nói Vi Nhi tối qua không về, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Duy Đức lại rất bình thản ung dung nói: “Cô Ngôn yên tâm, cô Vị Nhi chắc chắn không xảy ra chuyện gì”.
Ngôn Tiểu Nặc lại có chút kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ bỉnh thản của Duy Đức thì cô đúng là có chút không hiểu, liền nói: “Vi Nhi là tiểu thư nhà Rolster, lại là người mà bố Mặc Tây Quyết xem trọng, nếu cô ấy ở đây mà xảy ra chuyện gì, thì chỉ sợ sẽ có phiền phức”.
Duy Đức cười cười: “Tôi vốn cho rằng là do cô Ngôn hiền lành, không ngờ là quan tâm đại cục như vậy, quả đúng là người cậu chủ thích”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng, “quản gia Duy Đức lại cười tôi rồi”.
“Tôi không dám”. Duy Đức cười nói, “Cô Vi Nhi tâm tư cẩn thận, thông minh nhạy bén, lại rất quyết đoán, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu”.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến chuyện tối qua xảy ra ở tiệc mừng công thì lại thở dài một hơi: “Cô ấy có mạnh mẽ thế nào, thì cũng chỉ là một cô gái, tối qua lại chịu đả kích lớn như vậy, lại cả một đêm không về, thực sự khiến người khác lo lắng”.
Dừng lại một chút, trên mặt cô lại thêm mấy phần lo lắng, “Việc tối qua chắc chắn đã truyền hết ra ngoài rồi, nếu có người đem chuyện này đổ lên đầu Mặc Tây Quyết
Duy Đức cười: “Cô Ngôn yên tâm, bên cạnh cô Vĩ Nhi có vệ sĩ do cậu chủ phải đi âm thầm bảo vệ, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, thì chúng ta sẽ là người biết đầu tiên”.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới yên tâm, nụ cười lại trở lại trên gương mặt, “Như vậy là tốt nhất”.
Duy Đức lại nói: “Cô Ngôn nghĩ cho cậu chủ như vậy, thật là đáng quý”.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, cười cười: “Tôi không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể làm được mấy điều này, hy vọng không khiến anh ấy thêm phiền phức là tốt rồi”.
“Chỉ cần mỗi ngày cô Ngôn đều vui vẻ, thì cậu chủ sẽ rất yên tâm”. Ngữ khí của Duy Đức rất chân thành, “Cô Ngôn, tôi có mấy lời không biết có nên nói hay không”.
“Ông cứ nói đi không có gì phải ngại.
Nụ cười của Duy Đức từ từ thu lại, “Gia tộc Rolster là đại gia tộc đứng vững cả trăm năm nay, nền tảng vững chắc, Vi Nhi từ nhỏ đã được dày công giáo dục, hai nhà môn đăng hộ đối, rất hợp lý lẽ. Nhưng hiện tại cậu chủ một lòng một dạ chủ muốn ở bên cô, tính cách và thái độ của cậu chủ thì không có ai hiểu rõ hơn cô”.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ đứng ở đó, thần sắc nghiêm túc.
Duy Đức tiếp tục nói: “Việc này nếu có thể giải quyết ổn thỏa thì đương nhiên rất tốt, nhưng nếu xử lý không ổn thì sẽ gặp phải sóng gió lớn, cô Ngôn nhất định phải đề cao sự an toàn của bản thân”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút không hiểu: “Sự an toàn của bản thân? Vậy còn Mặc Tây Quyết thì sao?”
Duy Đức chỉ nói: “Cô quan tâm cậu chủ thì đó là việc tốt, nhưng cậu chủ lại thà không cần mạng của bản thân cũng muốn bảo vệ an toàn cho cô, cái này chắc cô hiểu rõ".
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút bất an: “Cái này thì tôi biết, chỉ là tôi không thể đứng nhìn Mặc Tây Quyết xảy ra chuyện”.
Việc này bất luận thế nào cô cũng không thể làm được.
Duy Đức thở dài một tiếng, rồi lại nói: “Bây giờ nói những chuyện này thì vẫn còn hơi sớm, việc còn do con người, hoặc có thể nói cũng có thể có cách giải quyết tốt hơn”.
Ngôn Tiểu Nặc biết đây là quản gia Duy Đức đang an ủi cô, thực sự quản gia Duy Đức trước nay đều muốn tốt cho cô và Mặc Tây Quyết, nếu không thì ông ấy cũng không nói mấy điều này.
Cô gật đầu, “Hy vọng là vậy”.
Duy Đức mỉm cười: “Nếu bà chủ còn sống, thì đã dễ giải quyết hơn nhiều, bà chủ chắc chắn rất thích cô”.
Ngôn Tiểu Nặc lại nhớ đến bức tranh sơn dầu trong thư phòng, người phụ nữ tuyệt thế giai nhân yên tĩnh thanh nhã ấy.
“Không còn sớm nữa, tôi tiễn chú Trình và Đường Mạt Ưu rồi còn cùng Mặc Tây Quyết đi thăm mộ bà ngoại”. Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng nói, “Tôi về trước đây”.
Duy Đức cười nói: “Vâng”.
Tú Cầu đi theo Ngôn Tiểu Nặc mừng rỡ quấn quýt, Ngôn Tiểu Nặc cười cười vuốt ve đầu nó, cùng nó đi về.
Trong phòng ăn, Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đang nói gì đó với Mặc Tây Quyết.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, thì Đường Mạt Ưu cười nói: “Tiểu Nặc, cô còn không đến thì chúng tôi sắp đói chết rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi ngồi xuống, nói: “Nói chuyện với quản gia Duy Đức một lúc, thật ngại quá”.
“Ưu trêu cô thôi”. Trình Tử Diễm rõ ràng cảm nhận được không khí giữa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết khác xa trước đây, thì liền đoán ra hai người đã làm lành rồi, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết ở bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, mặc dù anh không nói gì, nhưng trong ánh mắt mang theo ý cười.
Mọi người dùng cơm xong, Ngôn Tiểu Nặc hỏi Trình Tử Diễm: “Hành lý của chú Trình đã thu dọn xong chưa?”
"Chỉ có mấy thứ quần áo và hộp thuốc mà thôi”. Trình Tử Diễm cười nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Tiểu Nặc, mọi người đều nói là gặp mặt bác sĩ là việc rất không may mắn, hy vọng từ giờ đến lần sau cô tìm tôi thời gian dài một chút”.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên khóc hay cười: “Chú Trình nói gì vậy, mặc dù y thuật của chủ vô song, chẳng nhẽ lần sao tôi đi tìm chủ chủ có thể là đi khám bệnh thôi sao, không thể đi thăm chú được à?”
“Đúng vậy đó bố”. Đường Mạt Ưu ở bên cạnh nói, “Con còn hứa với Tiểu Nặc, lần sau mời cô ấy và A Quyết cùng đến Iceland chơi”.
Trình Tử Diễm cười cười gật đầu, nói: “Vậy lần sau, hoan nghênh cô và A Quyết đến Iceland làm khách”.
Anh đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi nào để đối diện với Ngôn Tiểu Nặc, liền lật người quay lưng vào cô.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh như vậy, thì vội vàng ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh làm sao vậy?”
Mặc Tây Quyết không nói gì, cũng không động đậy.
Sự trầm mặc của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc có chút hiểu ra, cô đưa tay ôm lấy eo mình, rồi nói: “Em không trách anh, con vẫn khỏe mạnh”.
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết léo lên.
Ngôn Tiểu Nặc trèo lên người anh, Mặc Tây Quyết lại như gặp phải kẻ định, vội vàng đỡ lấy eo cô nói: “Em cẩn thật một chút, đừng để bị thương.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh căng thẳng như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc cười ngọt ngào, cảm thấy bộ dạng của Mặc Tây Quyết rất đáng yêu, không kìm chế được liền hôn nhẹ lên đầu mũi của anh.
“To gan lắm”. Mặc Tây Quyết cố ý trầm mặt, nói: “Vừa rồi thì lột quần áo của anh, bây giờ thì hôn anh”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng vui vẻ trêu đùa anh: “Làm sao nào, đến chút quyền lợi này mà em cũng không có sao?”
Mặc Tây Quyết không kìm được bật cười, véo véo đầu mũi cô, “Nghịch ngợm”.
Nghĩ đến việc trên người hiện tại không còn mấy thịt, sợ cộm làm đau cô liền đặt cô xuống.
Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết là một người chu đáo, nhưng chu đáo đến mức này thì cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Cô nhìn Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng chuyển động đôi mắt đen láy, đột nhiên nói: “Ngày mai em muốn đi thăm bà ngoại”.
Mặc Tây Quyết không hề có bất cứ do dự nào, “Anh bảo Duy Đức đưa em đi”.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh, nói nhỏ: “Không, em muốn anh đi cùng em, hai chúng ta đi”.
Mặc Tây Quyết mở to mắt, trong lòng rung động.
Cô như vậy, có phải là đang nói rằng cô tha thứ cho anh rồi không?
Điều này so với việc cô nói cô yêu anh, việc biết rằng cô đang mang thai đứa con của anh càng khiến anh vui mừng.
“Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết có chút không biết nên nói gì thì tốt, đêm nay quá nhiều chuyện vui, hết cái này đến cái khác, anh sắp ngất đi rồi.
Mặc Tây Quyết phải nhớ kĩ đêm nay, đổi với anh mà nói, đây là một ngày quan trọng.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, cũng không giải thích gì, chỉ nói với anh: “Mau ngủ đi, ngày mai đi sớm một chút”.
Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn. Kết quả là hai người ngủ đến tám giờ sáng ngày hôm sau mới dậy.
Ngôn Tiểu Nặc nheo nheo mắt nhìn ảnh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Mặc Tây Quyết đang ngủ say, cô không nhịn được cười lắc lắc đầu.
Thời gian này anh là người mệt mỏi nhất, đêm qua nút thắt trong lòng hai người đã được tháo gỡ, gánh nặng trong lòng đồng thời cũng được đặt xuống.
Tinh thần thoải mái tự nhiên ngủ sẽ rất ngon, Ngôn Tiểu Nặc không gọi Mặc Tây Quyết dậy, cô xuống giường mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Mặc Tây Quyết tỉnh lại thì đã không thấy Ngôn Tiểu Nặc đâu nữa, liền vội vàng gọi cô: “Ngôn Tiểu Nặc”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy anh đang gọi cô, liền vội vàng đi từ nhà tắm ra, cô đang đánh răng, bọt đánh răng trắng xóa dính trên mép, Mặc Tây Quyết nhìn thấy vậy thì bật cười thành tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn anh, không thèm đếm xỉa đến anh nữa, quay lại tiếp tục đánh răng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, mặc xong quần áo thì cùng cô đánh răng rửa mặt.
Lúc này anh mới phát hiện ra bàn chải điện của anh bị cô đổi thành loại giống như của cô, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.
“Màu xanh như thế này, thật sự hợp với anh à?” Mặc Tây Quyết cầm lấy chiếc bàn chải, nhìn vào cái màu xanh nhạt ấy, có chút không thể chấp nhận.
Ngôn Tiểu Nặc nhe răng cười, “Lúc nào cũng dùng màu đen, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một chút chứ”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, nói:
“Vậy theo ý của em thì anh cũng nên thỉnh thoảng đổi người đàn bà khác, thử mùi vị?” Đôi lông mày lá liễu của Ngôn Tiểu Nặc lập tức nhíu lại, “Anh dám!”
Mặc Tây Quyết cười nói: “Càng ngày càng bá đạo”.
Ngôn Tiểu Nặc giúp anh lấy kem đánh răng, rồi đưa cho anh: “Đều là học từ anh”.
“Mặc Tây Quyết ấn lên mũi cô, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương chiều chuộng vô bờ, “Anh thích em như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói đến rùng mình một cái, “Mới sáng sớm, da gà đã nổi hết cả lên rồi, em đi xem bữa sáng, anh nhanh nhanh một chút”.
Nói xong, gương mặt nhỏ đỏ bừng lao đi.
Mặc Tây Quyết biết cô ngại nên cũng không tính toán với cô, trong lòng có một cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có.
Mấy cô người làm thấy Ngôn Tiểu Nặc xuống lầu thì biết là cô đã đánh răng rửa mặt xong rồi, liền vội vàng bày đồ ăn lên bàn.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bữa sáng, hơi hơi gật đầu, nghĩ đến một việc, liền hỏi: “Cô Vi Nhi còn chưa dậy sao?”
Cô người làm liền trả lời: “Cô Vị Nhi tối qua không về”.
Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, cô còn cho rằng tối qua Vi Nhi ở trong phòng đau lòng, nhỡ cô ta có chuyện gì thì Mặc Tây Quyết phải giải thích với gia tộc nhà Rolster thế nào đây?”
Nghĩ tới đây, giọng cô có chút nghiêm túc: “Không phải người đi tìm sao? Nếu có việc gì thì ai chịu trách nhiệm nổi chứ?”
Ngữ khí và biểu cảm nghiêm túc như thế này của Ngôn Tiểu Nặc mấy cô người hầu cũng lần đầu tiên mới thấy.
Mấy cô người làm hết sức lo sợ trả lời: “Cô Ngôn, chúng tôi thực sự không biết.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, gật gật đầu, “Là tôi lo lắng quá, không sao, tôi đi tìm quản gia Duy Đức hỏi”.
Nói xong, cô cũng chẳng lo đến việc ăn bữa sáng, đi thẳng đến chỗ quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức vừa ăn xong bữa sáng, đang đi dạo ngoài vườn hoa với Tú Cầu, thấy Ngôn Tiểu Nặc đến thì ông ấy chào hỏi cô một cách thân thiết: "Cô Ngôn”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi: “Tôi nghe nói Vi Nhi tối qua không về, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Duy Đức lại rất bình thản ung dung nói: “Cô Ngôn yên tâm, cô Vị Nhi chắc chắn không xảy ra chuyện gì”.
Ngôn Tiểu Nặc lại có chút kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ bỉnh thản của Duy Đức thì cô đúng là có chút không hiểu, liền nói: “Vi Nhi là tiểu thư nhà Rolster, lại là người mà bố Mặc Tây Quyết xem trọng, nếu cô ấy ở đây mà xảy ra chuyện gì, thì chỉ sợ sẽ có phiền phức”.
Duy Đức cười cười: “Tôi vốn cho rằng là do cô Ngôn hiền lành, không ngờ là quan tâm đại cục như vậy, quả đúng là người cậu chủ thích”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng, “quản gia Duy Đức lại cười tôi rồi”.
“Tôi không dám”. Duy Đức cười nói, “Cô Vi Nhi tâm tư cẩn thận, thông minh nhạy bén, lại rất quyết đoán, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu”.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến chuyện tối qua xảy ra ở tiệc mừng công thì lại thở dài một hơi: “Cô ấy có mạnh mẽ thế nào, thì cũng chỉ là một cô gái, tối qua lại chịu đả kích lớn như vậy, lại cả một đêm không về, thực sự khiến người khác lo lắng”.
Dừng lại một chút, trên mặt cô lại thêm mấy phần lo lắng, “Việc tối qua chắc chắn đã truyền hết ra ngoài rồi, nếu có người đem chuyện này đổ lên đầu Mặc Tây Quyết
Duy Đức cười: “Cô Ngôn yên tâm, bên cạnh cô Vĩ Nhi có vệ sĩ do cậu chủ phải đi âm thầm bảo vệ, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, thì chúng ta sẽ là người biết đầu tiên”.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới yên tâm, nụ cười lại trở lại trên gương mặt, “Như vậy là tốt nhất”.
Duy Đức lại nói: “Cô Ngôn nghĩ cho cậu chủ như vậy, thật là đáng quý”.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, cười cười: “Tôi không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể làm được mấy điều này, hy vọng không khiến anh ấy thêm phiền phức là tốt rồi”.
“Chỉ cần mỗi ngày cô Ngôn đều vui vẻ, thì cậu chủ sẽ rất yên tâm”. Ngữ khí của Duy Đức rất chân thành, “Cô Ngôn, tôi có mấy lời không biết có nên nói hay không”.
“Ông cứ nói đi không có gì phải ngại.
Nụ cười của Duy Đức từ từ thu lại, “Gia tộc Rolster là đại gia tộc đứng vững cả trăm năm nay, nền tảng vững chắc, Vi Nhi từ nhỏ đã được dày công giáo dục, hai nhà môn đăng hộ đối, rất hợp lý lẽ. Nhưng hiện tại cậu chủ một lòng một dạ chủ muốn ở bên cô, tính cách và thái độ của cậu chủ thì không có ai hiểu rõ hơn cô”.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ đứng ở đó, thần sắc nghiêm túc.
Duy Đức tiếp tục nói: “Việc này nếu có thể giải quyết ổn thỏa thì đương nhiên rất tốt, nhưng nếu xử lý không ổn thì sẽ gặp phải sóng gió lớn, cô Ngôn nhất định phải đề cao sự an toàn của bản thân”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút không hiểu: “Sự an toàn của bản thân? Vậy còn Mặc Tây Quyết thì sao?”
Duy Đức chỉ nói: “Cô quan tâm cậu chủ thì đó là việc tốt, nhưng cậu chủ lại thà không cần mạng của bản thân cũng muốn bảo vệ an toàn cho cô, cái này chắc cô hiểu rõ".
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút bất an: “Cái này thì tôi biết, chỉ là tôi không thể đứng nhìn Mặc Tây Quyết xảy ra chuyện”.
Việc này bất luận thế nào cô cũng không thể làm được.
Duy Đức thở dài một tiếng, rồi lại nói: “Bây giờ nói những chuyện này thì vẫn còn hơi sớm, việc còn do con người, hoặc có thể nói cũng có thể có cách giải quyết tốt hơn”.
Ngôn Tiểu Nặc biết đây là quản gia Duy Đức đang an ủi cô, thực sự quản gia Duy Đức trước nay đều muốn tốt cho cô và Mặc Tây Quyết, nếu không thì ông ấy cũng không nói mấy điều này.
Cô gật đầu, “Hy vọng là vậy”.
Duy Đức mỉm cười: “Nếu bà chủ còn sống, thì đã dễ giải quyết hơn nhiều, bà chủ chắc chắn rất thích cô”.
Ngôn Tiểu Nặc lại nhớ đến bức tranh sơn dầu trong thư phòng, người phụ nữ tuyệt thế giai nhân yên tĩnh thanh nhã ấy.
“Không còn sớm nữa, tôi tiễn chú Trình và Đường Mạt Ưu rồi còn cùng Mặc Tây Quyết đi thăm mộ bà ngoại”. Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng nói, “Tôi về trước đây”.
Duy Đức cười nói: “Vâng”.
Tú Cầu đi theo Ngôn Tiểu Nặc mừng rỡ quấn quýt, Ngôn Tiểu Nặc cười cười vuốt ve đầu nó, cùng nó đi về.
Trong phòng ăn, Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đang nói gì đó với Mặc Tây Quyết.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, thì Đường Mạt Ưu cười nói: “Tiểu Nặc, cô còn không đến thì chúng tôi sắp đói chết rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi ngồi xuống, nói: “Nói chuyện với quản gia Duy Đức một lúc, thật ngại quá”.
“Ưu trêu cô thôi”. Trình Tử Diễm rõ ràng cảm nhận được không khí giữa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết khác xa trước đây, thì liền đoán ra hai người đã làm lành rồi, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết ở bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, mặc dù anh không nói gì, nhưng trong ánh mắt mang theo ý cười.
Mọi người dùng cơm xong, Ngôn Tiểu Nặc hỏi Trình Tử Diễm: “Hành lý của chú Trình đã thu dọn xong chưa?”
"Chỉ có mấy thứ quần áo và hộp thuốc mà thôi”. Trình Tử Diễm cười nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Tiểu Nặc, mọi người đều nói là gặp mặt bác sĩ là việc rất không may mắn, hy vọng từ giờ đến lần sau cô tìm tôi thời gian dài một chút”.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên khóc hay cười: “Chú Trình nói gì vậy, mặc dù y thuật của chủ vô song, chẳng nhẽ lần sao tôi đi tìm chủ chủ có thể là đi khám bệnh thôi sao, không thể đi thăm chú được à?”
“Đúng vậy đó bố”. Đường Mạt Ưu ở bên cạnh nói, “Con còn hứa với Tiểu Nặc, lần sau mời cô ấy và A Quyết cùng đến Iceland chơi”.
Trình Tử Diễm cười cười gật đầu, nói: “Vậy lần sau, hoan nghênh cô và A Quyết đến Iceland làm khách”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.