Chương 245: Anh Đền Rồi
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Sau khi Tô Hi gọi điện thoại cho Ôn Lệ Thâm lại gọi tiếp cho Annie, Annie nghe xong thì sợ gần chết, bảo cô ở trong xe đừng ra ngoài, cô ấy mang theo ba trợ lí đến ngay.
Giờ phút này bị nhốt trong xe, Tô Hi không nghĩ được gì cả, cầm lấy tờ giấy trong túi, mở gương xe, thấy máu chảy ra trên trán, ứa ra cả một hàng máu, cô lấy tay che lại đồng thời lau sạch vết máu trên mặt, trừ chỗ bị thương chảy máu cô còn thấy đầu đau ong ong, giống như bị chân động do đâm xe.
Tô Hi thở hồn hễển nhìn người vây xem ở bên ngoài, cô đột nhiên luống cuống.
Chỉ thấy hình như đám người này là từ cửa hàng tạp hoá bên kia lúc nghe thấy tiếng động mới kéo qua đây xem tình hình, trong lòng cô bắt đầu hoảng hốt.
Cô là nghệ sĩ, dù tai nạn lần này không đâm người nhưng nếu để cho người ta biết cô lái xe thì không biết truyền thông và phóng viên sẽ dùng đầu bút bén nhọn tả lại sự việc này như thế nào, hoặc là những người ghét cô sẽ âm thầm xuyên tạc làm tiếng tăm của cô bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô hi vọng cứ ở trong xe chờ Ôn Lệ Thâm đến, như vậy anh có thể cứu cô ra rồi mang vào trong xe anh, không ai có thể chụp được, nhưng chỉ thấy đã có hai cảnh sát chạy đến, gạt người đứng xem qua hai bên bảo đội cứu hộ đến cứu người.
Không lâu sau thì xe cứu hoả đến, họ rất nhanh bắt đầu cứu người, xác định Tô Hi trong xe không sao mới dùng móc kéo xe của cô ra.
Cửa xe của cô có thể mở được rồi, hai nhân viên chữa cháy mở cửa xe của cô ra, Tô Hi xuống xe trong đầu chóng mặt quay mòng mòng, cô vừa xuống thì dù là mặt mộc nhưng mặt cô lại rất dễ nhận ra, dù đã dùng túi che đi nhưng mấy cô gái trẻ nhìn một phát lập tức hô to: “Trời đất!
Là Tô Hi, Tô Hi đó!”
Đám người vây xem như bùng nổ, trong đám có một đoàn người trẻ tuổi, hiện tại ai cũng muốn đến gần tiếp xúc với thần tượng, mấy người trẻ tuổi cương quyết đi tới muốn đến gần ngôi sao.
Tô Hi một tay băng miệng vết thương lại, một tay cầm túi, trên mặt trắng bệch chưa hết dư chắn, đầu cô vẫn kêu ong ong, hai cảnh sát biết cô là nghệ sĩ, họ muốn cho cô không gian nhưng không ngờ lực lôi kéo quá lớn, nhát thời hơn mười người trẻ vây quanh.
“Tô Hi, cô có ồn không?”
“Tô Hi, cô có bị thương không?”
“Tô Hi, tôi rất thích cô, cô là nữ thần của tôi đó, cô ngoài đời đẹp lắm.”
Tô Hi miễn cưỡng tươi cười đáp lại sự nhiệt tình của họ, cô thấy được không gian xung quanh ngày càng đông đúc làm cho cô càng đau đầu, trời tháng tám đã nóng rồi, cô phải phơi nắng giữa trưa, hơi thở hỗn loạn, mùi mồ hôi, khói bụi, còn có vô số điện thoại đang chụp hình cô từ mọi góc độ, trong lòng căng thẳng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Hơn nữa cô lúc trưa không ăn cơm, trạng thái thân thể hiện tại rất kém, chỉ có thể nâng mắt nhìn mọi người, nói: “Thật xin lỗi, xin cho cho… cho tôi qua được không?”
Giọng cô nhẹ nhàng lễ phép nhưng đám người lúc này chỉ lo nhìn cô, đánh giá cô, cơ bản không ai phát hiện ra sắc mặt cô trăng bệch không bình thường, lúc này cơ thể cô hơi lung lay, lui từng bước về phía sau, cả người chợt ngã vào trong ngực một cơ thể mát lạnh mà ấm áp, bàn tay to lớn mang cô ra khỏi đám người, cho cô không gian.
Tô Hi mờ mịt ngắng đầu thì nhìn thấy trên đỉnh đầu mình một đường cong tuyệt đẹp cùng đôi mắt lạnh lùng thâm thúy.
Ôn Lệ Thâm đã đến rồi, bộ dáng anh phong trần mệt mỏi.
Giây tiếp theo cả người Tô Hi bỗng nhẹ bẫng, cả người bị cánh tay rắn chắc bế lên, Tô Hi yên tâm dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đám người nhìn thấy có người ôm Tô Hi thì bất ngờ trợn mắt há mồm, trời đất! Đẹp trai quá, người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Khi xe của Ôn Lệ Thâm chạy đến gần, anh ngay lập tức thấy đám người vây quanh, anh không cần suy nghĩ gì mà chỉ biết chỗ này là hiện trường tai nạn, đậu xe ven đường rồi chạy nhanh đến đây, thấy cô gái bị vây quanh sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, cô hiện tại suy yếu, chật vật, đáng thương làm tim anh đập mạnh, đau lòng.
Ôm cô vào lòng rồi sự lo lắng trong lòng anh mới hạ xuống, nhưng cô bây giờ cần đi bệnh viện gấp.
Tô Hi ngồi vào trong xe anh, mà lúc này vẫn có người chưa chịu từ bỏ, cầm điện thoại chạy theo bọn họ chụp hình.
Cho đến khi xe Ôn Lệ Thâm lao vù vù đi, đám người mới mang vẻ mặt tiếc nuối, còn tưởng có thể ở gần thần tượng thêm một lát!
Trong xe, cuối cùng thì cô cũng thở phào được một hơi, nhưng khi cô chuẩn bị nói cảm ơn với anh thì phát hiện ánh mắt anh giận giữ trừng trừng nhìn cô.
Trong lòng cô lập tức căng thẳng lên.
“Anh sao vậy?” Tô Hi trừng mắt nhìn lại anh.
“Em lái xe kiểu gì vậy? May mắn là không đụng phải ai.” Giọng nói của anh nghiêm khắc, cho thấy anh đang rất giận.
Tô Hi nhất thời tủi thân, cô cắn môi: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, tôi nên lái xe nghiêm túc.”
Ban nãy Ôn Lệ Thâm nhìn thoáng qua xe của cô, hư mất một nửa rồi, cô gái này không sao cũng đã may mắn lắm, nhưng có rất nhiều điều nguy hiểm có thể xảy ra, lỡ như vỡ bình xăng xe, lỡ như xung quanh có ống dẫn, lỡ như xe của cô cháy… lỡ như anh không tới kịp.
Lỡ như cảnh sát và đội cứu hộ đến muộn, l[… Ôn Lệ Thâm nghĩ tới cả ngàn khả năng, giờ phút này cô ngồi ở ghế phó lái bên cạnh anh mới có thể bớt lo lắng sợ hãi, nếu không anh sẽ phát điên mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ mắt cô, vậy mà vừa rồi khi nhìn thấy đám người vây xem ở đó, nếu trong đám người đó mà anh không tìm thấy cô, anh sẽ bi cảm giác sợ hãi sợ mắt cô bao trùm.
Nếu thế giới này không có cô thì anh chắc chắn sẽ mang cảm giác đầy tuyệt vọng.
Tô Hi nhận điện thoại Annie gọi tới, Tô Hi nói với cô ấy là đã ngồi xe của Ôn Lệ Thâm đi khỏi đó rồi.
Annie bảo cô đến bệnh viện để bác sĩ xem miệng vết thương và đầu, còn chuyện đụng xe của cô thì cô ít nhất một tuần không xuất hiện trước công chúng, vì chuyện tai nạn đã có rất nhiều người truyền tin ra ngoài, đăng lên rất nhiều nơi cũng đoán già đoán non đủ thứ, nào là cô hút thuốc phiện, rượu chè đều có cả.
Giờ phút này bị nhốt trong xe, Tô Hi không nghĩ được gì cả, cầm lấy tờ giấy trong túi, mở gương xe, thấy máu chảy ra trên trán, ứa ra cả một hàng máu, cô lấy tay che lại đồng thời lau sạch vết máu trên mặt, trừ chỗ bị thương chảy máu cô còn thấy đầu đau ong ong, giống như bị chân động do đâm xe.
Tô Hi thở hồn hễển nhìn người vây xem ở bên ngoài, cô đột nhiên luống cuống.
Chỉ thấy hình như đám người này là từ cửa hàng tạp hoá bên kia lúc nghe thấy tiếng động mới kéo qua đây xem tình hình, trong lòng cô bắt đầu hoảng hốt.
Cô là nghệ sĩ, dù tai nạn lần này không đâm người nhưng nếu để cho người ta biết cô lái xe thì không biết truyền thông và phóng viên sẽ dùng đầu bút bén nhọn tả lại sự việc này như thế nào, hoặc là những người ghét cô sẽ âm thầm xuyên tạc làm tiếng tăm của cô bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô hi vọng cứ ở trong xe chờ Ôn Lệ Thâm đến, như vậy anh có thể cứu cô ra rồi mang vào trong xe anh, không ai có thể chụp được, nhưng chỉ thấy đã có hai cảnh sát chạy đến, gạt người đứng xem qua hai bên bảo đội cứu hộ đến cứu người.
Không lâu sau thì xe cứu hoả đến, họ rất nhanh bắt đầu cứu người, xác định Tô Hi trong xe không sao mới dùng móc kéo xe của cô ra.
Cửa xe của cô có thể mở được rồi, hai nhân viên chữa cháy mở cửa xe của cô ra, Tô Hi xuống xe trong đầu chóng mặt quay mòng mòng, cô vừa xuống thì dù là mặt mộc nhưng mặt cô lại rất dễ nhận ra, dù đã dùng túi che đi nhưng mấy cô gái trẻ nhìn một phát lập tức hô to: “Trời đất!
Là Tô Hi, Tô Hi đó!”
Đám người vây xem như bùng nổ, trong đám có một đoàn người trẻ tuổi, hiện tại ai cũng muốn đến gần tiếp xúc với thần tượng, mấy người trẻ tuổi cương quyết đi tới muốn đến gần ngôi sao.
Tô Hi một tay băng miệng vết thương lại, một tay cầm túi, trên mặt trắng bệch chưa hết dư chắn, đầu cô vẫn kêu ong ong, hai cảnh sát biết cô là nghệ sĩ, họ muốn cho cô không gian nhưng không ngờ lực lôi kéo quá lớn, nhát thời hơn mười người trẻ vây quanh.
“Tô Hi, cô có ồn không?”
“Tô Hi, cô có bị thương không?”
“Tô Hi, tôi rất thích cô, cô là nữ thần của tôi đó, cô ngoài đời đẹp lắm.”
Tô Hi miễn cưỡng tươi cười đáp lại sự nhiệt tình của họ, cô thấy được không gian xung quanh ngày càng đông đúc làm cho cô càng đau đầu, trời tháng tám đã nóng rồi, cô phải phơi nắng giữa trưa, hơi thở hỗn loạn, mùi mồ hôi, khói bụi, còn có vô số điện thoại đang chụp hình cô từ mọi góc độ, trong lòng căng thẳng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Hơn nữa cô lúc trưa không ăn cơm, trạng thái thân thể hiện tại rất kém, chỉ có thể nâng mắt nhìn mọi người, nói: “Thật xin lỗi, xin cho cho… cho tôi qua được không?”
Giọng cô nhẹ nhàng lễ phép nhưng đám người lúc này chỉ lo nhìn cô, đánh giá cô, cơ bản không ai phát hiện ra sắc mặt cô trăng bệch không bình thường, lúc này cơ thể cô hơi lung lay, lui từng bước về phía sau, cả người chợt ngã vào trong ngực một cơ thể mát lạnh mà ấm áp, bàn tay to lớn mang cô ra khỏi đám người, cho cô không gian.
Tô Hi mờ mịt ngắng đầu thì nhìn thấy trên đỉnh đầu mình một đường cong tuyệt đẹp cùng đôi mắt lạnh lùng thâm thúy.
Ôn Lệ Thâm đã đến rồi, bộ dáng anh phong trần mệt mỏi.
Giây tiếp theo cả người Tô Hi bỗng nhẹ bẫng, cả người bị cánh tay rắn chắc bế lên, Tô Hi yên tâm dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đám người nhìn thấy có người ôm Tô Hi thì bất ngờ trợn mắt há mồm, trời đất! Đẹp trai quá, người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Khi xe của Ôn Lệ Thâm chạy đến gần, anh ngay lập tức thấy đám người vây quanh, anh không cần suy nghĩ gì mà chỉ biết chỗ này là hiện trường tai nạn, đậu xe ven đường rồi chạy nhanh đến đây, thấy cô gái bị vây quanh sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, cô hiện tại suy yếu, chật vật, đáng thương làm tim anh đập mạnh, đau lòng.
Ôm cô vào lòng rồi sự lo lắng trong lòng anh mới hạ xuống, nhưng cô bây giờ cần đi bệnh viện gấp.
Tô Hi ngồi vào trong xe anh, mà lúc này vẫn có người chưa chịu từ bỏ, cầm điện thoại chạy theo bọn họ chụp hình.
Cho đến khi xe Ôn Lệ Thâm lao vù vù đi, đám người mới mang vẻ mặt tiếc nuối, còn tưởng có thể ở gần thần tượng thêm một lát!
Trong xe, cuối cùng thì cô cũng thở phào được một hơi, nhưng khi cô chuẩn bị nói cảm ơn với anh thì phát hiện ánh mắt anh giận giữ trừng trừng nhìn cô.
Trong lòng cô lập tức căng thẳng lên.
“Anh sao vậy?” Tô Hi trừng mắt nhìn lại anh.
“Em lái xe kiểu gì vậy? May mắn là không đụng phải ai.” Giọng nói của anh nghiêm khắc, cho thấy anh đang rất giận.
Tô Hi nhất thời tủi thân, cô cắn môi: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, tôi nên lái xe nghiêm túc.”
Ban nãy Ôn Lệ Thâm nhìn thoáng qua xe của cô, hư mất một nửa rồi, cô gái này không sao cũng đã may mắn lắm, nhưng có rất nhiều điều nguy hiểm có thể xảy ra, lỡ như vỡ bình xăng xe, lỡ như xung quanh có ống dẫn, lỡ như xe của cô cháy… lỡ như anh không tới kịp.
Lỡ như cảnh sát và đội cứu hộ đến muộn, l[… Ôn Lệ Thâm nghĩ tới cả ngàn khả năng, giờ phút này cô ngồi ở ghế phó lái bên cạnh anh mới có thể bớt lo lắng sợ hãi, nếu không anh sẽ phát điên mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ mắt cô, vậy mà vừa rồi khi nhìn thấy đám người vây xem ở đó, nếu trong đám người đó mà anh không tìm thấy cô, anh sẽ bi cảm giác sợ hãi sợ mắt cô bao trùm.
Nếu thế giới này không có cô thì anh chắc chắn sẽ mang cảm giác đầy tuyệt vọng.
Tô Hi nhận điện thoại Annie gọi tới, Tô Hi nói với cô ấy là đã ngồi xe của Ôn Lệ Thâm đi khỏi đó rồi.
Annie bảo cô đến bệnh viện để bác sĩ xem miệng vết thương và đầu, còn chuyện đụng xe của cô thì cô ít nhất một tuần không xuất hiện trước công chúng, vì chuyện tai nạn đã có rất nhiều người truyền tin ra ngoài, đăng lên rất nhiều nơi cũng đoán già đoán non đủ thứ, nào là cô hút thuốc phiện, rượu chè đều có cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.