Chương 855: Cách Xả Giận Của Anh
Thượng Quan Nhiêu
25/08/2021
“Ăn cơm là được.” Trang Noãn Noãn lắc đầu, cô không thích ăn quà vặt.
Kiều Mộ Trạch dẫn cô đi về hướng đồ ăn.
Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông này chọn thức ăn, cô đứng ở một bên, ngay lúc này, có hai cô gái đi qua, kinh hô: “Wow! Đẹp trai quá!”
Trang Noãn Noãn không khỏi che miệng cười, đi tới xem người, hình như anh không nghe thấy, có lẽ bình thường đi đường cũng có thể nghe được những điều này nên anh đã quen cũng nên!
Hai người mua xong thức ăn, Trang Noãn Noãn nhìn anh xách hai túi thức ăn, cô muốn tới giúp anh một tay, lại bị anh tránh được.
“Em cứ đi đường cần thân là được.” Người đàn ông trầm thấp nói.
Trang Noãn Noãn lập tức có cảm giác như được coi là một đứa tẻ, cô dĩ nhiên là đi đường cần thận chú.
Mua xong thức ăn trở về nhà, thời gian không biết từ khi nào đã đến hơn 11h, Kiều Mộ Trạch kéo tay áo, mang thức ăn vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức đi theo.
Kiều Mộ Trạch đưa cải xanh cho cô: “Em rửa rau đi!”
“Rủa rau tôi biết.” Trang Noãn Noãn cầm đồ sang một bên rửa.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô nghiêm túc rửa rau, khóe miệng hơi cong lên.
Trang Noãn Noãn rửa rau xong, lại thấy ktm đang thái thịt, cô lập tức muốn thử: “Để tôi thái thử được không?”
“Không được, em sẽ cắt vào tay mát.” Kiều Mộ Trạch không yên tâm để cô làm.
“Nhưng sau này tôi nấu ăn cũng cần thái đồ ăn mà! Cầu xin anh đó, cho tôi thái thử một miếng thôi được không?” Trang Noãn Noãn khẩn thiết van nài.
Kiều Mộ Trạch không thể làm gì khác, đành lấy cải xanh lại, đưa thức ăn cho cô, Trang Noãn Noãn thái cũng không tệ.
Đồ ăn sống đều đã chuẩn bị xong, tiếp theo là nấu đồ lên, Trang Noãn Noãn ở cạnh chăm chú nhìn, mặc dù đã mở máy hút mùi, nhưng mũi cô vẫn ngửi thấy mùi đồ ăn, mũi cô như muốn nhảy lên vậy.
Loại chuyện này không phải cô có thể khống chế mà được, nhưng ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt.
Kiều Mộ Trạch xào xong rau, quay lại nhìn cô: “Đi lấy cho tôi…”
“Hắt xì…” Trang Noãn Noãn không khách khí hướng người đàn ông này hắt hơi một tiếng.
Người đàn ông càu mày, gương mặt anh tuần cứng ngắc.
Trang Noãn Noãn cũng kinh ngạc ngây người, vô cùng áy náy, cô lập tức đưa ống tay áo lên: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, để tôi lau cho anh.”
Nội tâm Kiều Mộ Trạch tức giận, lau gì cũng vô ích, anh đưa tay tới, ôm gương mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Gương mặt Trang Noãn Noãn nhiều thịt, bị anh đẩy lên biến hình, mà đôi môi đỏ mọng cũng vì bị anh bóp mà chu lên, cô cho là người đàn ông muốn dùng cách này để hả giận.
Nhưng ở một giây kế tiếp, ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia nguy hiểm, anh cúi người, cường ngạnh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng cách này để xả giận.
“Ưm…” Lần này đến lượt Trang Noãn Noãn tròn mắt, trên môi, người đàn ông còn đang làm động tác như trừng phạt, khiến gương mặt xinh đẹp của cô đỏ lên.
Kiều Mộ Trạch hôn một hồi, cuối cùng cũng hả giận, buông gương mặt nhỏ nhắn của cô ra, nhìn mặt cô hồng hồng, anh mới trầm thấp ra lệnh: “Còn không mau mang khăn lông đến cho tôi.”
Trang Noãn Noãn có chút lặng người, không phải anh hả giận rồi sao? Sao cô còn phải mang khăn lông tới? Có điều, ai bảo cô muốn hắt hơi cơ chứ, lại còn vào mặt anh? Aizz! Đen đủi chết được.
Trang Noãn Noãn cầm khăn ướt tới, lau gương mặt tuần tú cho anh, người đàn ông nói với cô: “Ngửi không quen mùi khói dầu thì ra ngoài, đừng ở đây làm loạn.”
: Trang Noãn Noãn cũng rất túng quẫn, nhỡ cô lại trêu chọc đến anh thì hỏng rồi.
Trang Noãn Noãn ra khỏi bếp, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa bị anh hôn, gương mặt cô đỏ bừng.
Cô có chút ảo não, tại sao cô phải bị trừng phạt như vậy chứ?
Không công bằng. Tâm tình Kiều Mộ Trạch có chút vui vẻ, còn có chút cảm thấy như chưa thỏa mãn.
Chỉ là, hình như cô không tình nguyện.
Kiều Mộ Trạch mang thức ăn đã nấu xong, còn dùng găng tay cách nhiệt bưng một bát canh lên, Trang Noãn Noãn lúc này đã ra vườn hoa hóng mát.
Những chuyện mới xảy ra ở phòng bếp diễn ra quá vội, làm cô không kịp nghĩ gì.
Bây giờ nghĩ lại, quan hệ giữa cô và người đàn ông này giống như đã lệch hướng không ít, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Chẳng qua chỉ là diễn mà thôi, cô không muốn thành thật.
Kiều Mộ Trạch ra ngoài, nhìn cô gái đang ngồi trên băng ghế ở vườn hoa: “Ăn cơm thôi.” Anh trầm thấp nói.
Trang Noãn Noãn nhìn anh, lại nghĩ đến cái hôn vừa rồi, nếu nói tối hôm qua nói vì anh say rượu nên cô bị khinh bạc, cô còn có thể tha thứ cho anh.
Nhưng vừa rôi, rõ ràng không như vậy.
Trang Noãn Noãn cắn răng, cô lấy dũng khí đi về phía anh: “Kiều thiếu gia, chúng ta phải nói chuyện một chút.”
Trong đôi mắt Kiều Mộ Trạch nhìn rõ những suy nghĩ của cô.
“Em muốn nói chuyện gì với tôi?” Kiều Mộ Trạch có chút hứng thú.
“Chúng ta không phải người yêu thực sự, cùng dưới một mái hiên, chúng ta cũng nói rõ ràng rồi, có giới hạn, chúng ta phải tuân thủ, ví dụ như…”
“Ví như tôi say rượu em nhìn lén tôi tắm.” Người đàn ông đùa cợt nói.
Gương mặt Trang Noãn Noãn lại đỏ lên, cô vội vàng giải thích: “Không có, chỉ là tôi không nghe thấy trong nhà tắm có âm thanh, tôi lo lắng cho anh mới vào xem.”
Kiều Mộ Trạch tự nhiên cũng biết đây là do cô tốt bụng, anh không thể làm gì khác, chỉ có thể câu môi cười một tiếng: “Được, tôi tin em.”
Trang Noãn Noãn thấy anh đã có mấy phần nghiêm chỉnh, tiếp tục nói: “Giống như chuyện mới xảy ra trong bếp, tôi hắt hơi vào người anh là tôi không đúng, tôi cũng không cố ý, nhưng anh phải đổi cách hả giận, đừng có những hành động như thế với tôi.”
“Em cứ nói thẳng tôi không được hôn em là được.” Sắc mặt Kiều Mộ Trạch khiến người ta rùng mình.
Trang Noãn Noãn kinh ngạc, đúng, cô đúng là đang muốn nói chuyện này.
“Đúng thé.” Trang Noãn Noãn gật đầu.
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch thoáng qua chút ảo não, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý: “Được, tôi đồng ý với em.”
“Còn nữa, sau này anh đừng uống say như vây nữa.”
“Em còn lo tôi say rượu loạn tính?” Kiều Mộ Trạch nói ra tâm tư của cô.
Trang Noãn Noãn nuốt nước miếng, người đàn ông này không thể nói chuyện uyên chuyển một chút được sao?
Cô hít vào một hơi: “Đúng, tôi lo chuyện này.”
Lông mi Kiều Mộ Trạch hơi động, khoanh tay: “Được, tôi đồng ý với em, sau này sẽ cố gắng không uống rượu.”
Trang Noãn Noãn mặc dù được anh đồng ý như vậy, nhưng những lời này, sao lại cứ thấy có cảm giác mập mờ.
Cái gì là anh đồng ý với cô?
“Tôi chỉ là đề nghị thôi, không phải muốn can thiệp vào cuộc sống của anh.” Trang Noãn Noãn không khỏi nói thêm một câu.
“Bây giờ ăn cơm được chưa? Tôi đói.” Kiều Mộ Trạch nói xong, xoay người đi vào phòng khách.
Trang Noãn Noãn nhìn bộ dạng này của cô, cô có cảm giác như người đàn ông này căn bản nghe không lọt những gì cô nói, cô có chút vô lực, người đàn ông này sao cứ thích không tôn trọng người khác như thế nhỉ? Ngồi trên bàn ăn, Trang Noãn Noãn cũng đói, vừa ngồi xuống, người đàn ông đã đắt một bát cơm trước mặt cô, Trang Noãn Noãn nhận lấy: “Cảm ơn, tiền ăn chiều nay tôi chuyển cho anh, cho tôi số thẻ là được.”
Kiều Mộ Trạch nhướng mi: “Không vội, cuối tháng tính một thể.”
“Còn cả tiền túi xách kia nữa, tôi gửi cho anh luôn.”
“Được.” Kiều Mộ Trạch đáp lời, nhưng vẫn không cho cô số tài khoản.
“Không thì tôi đưa tiền mặt cho anh đi!” Trang Noãn Noãn là người không thích nợ nần.
“Không cần, tôi không thích dùng tiền mặt.” Kiều Mộ Trạch cự tuyệt.
Trang Noãn Noãn không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy cuối tháng nhớ cho tôi số tài khoản.”
Ăn cơm xong, Trang Noãn Noãn mang điện thoại ra vườn hoa ngồi, trên mạng có rất nhiều tin tức về bọn họ, truyền thống viết rất nhiều bài, lấy nhiệt độ của họ để dẫn dắt người đọc.
Trang Noãn Noãn nhìn bình luận của fan, đa phần là chúc phúc cho cô, nhưng chỉ có cô biết, những lời chúc phúc này đều sáo rồng.
Cô gọi điện cho bà ngoại, bà ngoại ở bên đó ăn được ngủ được, cô cũng không muốn để bà lo lắng, cô bảo bà công việc gần đây của cô cũng thuận lợi, để bà an tâm.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm ăn cơm trưa xong, liền hẹn anh trai sang sân cạnh nhà đánh cầu lông, cô gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng Lam Thiên Hạo.
“Vào đi.”
Lam Sơ Niệm đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy vali lớn nhỏ bày trong phòng anh, người đàn ông còn đang dọn đồ: “Anh, anh muốn đi du lịch sao?” Lam Sơ Niệm kinh ngạc hỏi.
Lam Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải, anh định dọn ra ngoài.”
“Tại sao?” Lam Sơ Niệm không hiểu hỏi, đang ở nhà, sao anh trai lại muốn dọn ra ngoài?
“Bởi vì biệt thự gần công ty, gần đây anh khá bận, cho nên tạm thời sẽ không về nhà ở.” Lam Thiên Hạo bịa đại một lý do.
“Ò! Nhưng mà…” Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ: “Nếu em nhớ anh thì phải làm sao…”
Kiều Mộ Trạch dẫn cô đi về hướng đồ ăn.
Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông này chọn thức ăn, cô đứng ở một bên, ngay lúc này, có hai cô gái đi qua, kinh hô: “Wow! Đẹp trai quá!”
Trang Noãn Noãn không khỏi che miệng cười, đi tới xem người, hình như anh không nghe thấy, có lẽ bình thường đi đường cũng có thể nghe được những điều này nên anh đã quen cũng nên!
Hai người mua xong thức ăn, Trang Noãn Noãn nhìn anh xách hai túi thức ăn, cô muốn tới giúp anh một tay, lại bị anh tránh được.
“Em cứ đi đường cần thân là được.” Người đàn ông trầm thấp nói.
Trang Noãn Noãn lập tức có cảm giác như được coi là một đứa tẻ, cô dĩ nhiên là đi đường cần thận chú.
Mua xong thức ăn trở về nhà, thời gian không biết từ khi nào đã đến hơn 11h, Kiều Mộ Trạch kéo tay áo, mang thức ăn vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức đi theo.
Kiều Mộ Trạch đưa cải xanh cho cô: “Em rửa rau đi!”
“Rủa rau tôi biết.” Trang Noãn Noãn cầm đồ sang một bên rửa.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô nghiêm túc rửa rau, khóe miệng hơi cong lên.
Trang Noãn Noãn rửa rau xong, lại thấy ktm đang thái thịt, cô lập tức muốn thử: “Để tôi thái thử được không?”
“Không được, em sẽ cắt vào tay mát.” Kiều Mộ Trạch không yên tâm để cô làm.
“Nhưng sau này tôi nấu ăn cũng cần thái đồ ăn mà! Cầu xin anh đó, cho tôi thái thử một miếng thôi được không?” Trang Noãn Noãn khẩn thiết van nài.
Kiều Mộ Trạch không thể làm gì khác, đành lấy cải xanh lại, đưa thức ăn cho cô, Trang Noãn Noãn thái cũng không tệ.
Đồ ăn sống đều đã chuẩn bị xong, tiếp theo là nấu đồ lên, Trang Noãn Noãn ở cạnh chăm chú nhìn, mặc dù đã mở máy hút mùi, nhưng mũi cô vẫn ngửi thấy mùi đồ ăn, mũi cô như muốn nhảy lên vậy.
Loại chuyện này không phải cô có thể khống chế mà được, nhưng ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt.
Kiều Mộ Trạch xào xong rau, quay lại nhìn cô: “Đi lấy cho tôi…”
“Hắt xì…” Trang Noãn Noãn không khách khí hướng người đàn ông này hắt hơi một tiếng.
Người đàn ông càu mày, gương mặt anh tuần cứng ngắc.
Trang Noãn Noãn cũng kinh ngạc ngây người, vô cùng áy náy, cô lập tức đưa ống tay áo lên: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, để tôi lau cho anh.”
Nội tâm Kiều Mộ Trạch tức giận, lau gì cũng vô ích, anh đưa tay tới, ôm gương mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Gương mặt Trang Noãn Noãn nhiều thịt, bị anh đẩy lên biến hình, mà đôi môi đỏ mọng cũng vì bị anh bóp mà chu lên, cô cho là người đàn ông muốn dùng cách này để hả giận.
Nhưng ở một giây kế tiếp, ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia nguy hiểm, anh cúi người, cường ngạnh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng cách này để xả giận.
“Ưm…” Lần này đến lượt Trang Noãn Noãn tròn mắt, trên môi, người đàn ông còn đang làm động tác như trừng phạt, khiến gương mặt xinh đẹp của cô đỏ lên.
Kiều Mộ Trạch hôn một hồi, cuối cùng cũng hả giận, buông gương mặt nhỏ nhắn của cô ra, nhìn mặt cô hồng hồng, anh mới trầm thấp ra lệnh: “Còn không mau mang khăn lông đến cho tôi.”
Trang Noãn Noãn có chút lặng người, không phải anh hả giận rồi sao? Sao cô còn phải mang khăn lông tới? Có điều, ai bảo cô muốn hắt hơi cơ chứ, lại còn vào mặt anh? Aizz! Đen đủi chết được.
Trang Noãn Noãn cầm khăn ướt tới, lau gương mặt tuần tú cho anh, người đàn ông nói với cô: “Ngửi không quen mùi khói dầu thì ra ngoài, đừng ở đây làm loạn.”
: Trang Noãn Noãn cũng rất túng quẫn, nhỡ cô lại trêu chọc đến anh thì hỏng rồi.
Trang Noãn Noãn ra khỏi bếp, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa bị anh hôn, gương mặt cô đỏ bừng.
Cô có chút ảo não, tại sao cô phải bị trừng phạt như vậy chứ?
Không công bằng. Tâm tình Kiều Mộ Trạch có chút vui vẻ, còn có chút cảm thấy như chưa thỏa mãn.
Chỉ là, hình như cô không tình nguyện.
Kiều Mộ Trạch mang thức ăn đã nấu xong, còn dùng găng tay cách nhiệt bưng một bát canh lên, Trang Noãn Noãn lúc này đã ra vườn hoa hóng mát.
Những chuyện mới xảy ra ở phòng bếp diễn ra quá vội, làm cô không kịp nghĩ gì.
Bây giờ nghĩ lại, quan hệ giữa cô và người đàn ông này giống như đã lệch hướng không ít, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Chẳng qua chỉ là diễn mà thôi, cô không muốn thành thật.
Kiều Mộ Trạch ra ngoài, nhìn cô gái đang ngồi trên băng ghế ở vườn hoa: “Ăn cơm thôi.” Anh trầm thấp nói.
Trang Noãn Noãn nhìn anh, lại nghĩ đến cái hôn vừa rồi, nếu nói tối hôm qua nói vì anh say rượu nên cô bị khinh bạc, cô còn có thể tha thứ cho anh.
Nhưng vừa rôi, rõ ràng không như vậy.
Trang Noãn Noãn cắn răng, cô lấy dũng khí đi về phía anh: “Kiều thiếu gia, chúng ta phải nói chuyện một chút.”
Trong đôi mắt Kiều Mộ Trạch nhìn rõ những suy nghĩ của cô.
“Em muốn nói chuyện gì với tôi?” Kiều Mộ Trạch có chút hứng thú.
“Chúng ta không phải người yêu thực sự, cùng dưới một mái hiên, chúng ta cũng nói rõ ràng rồi, có giới hạn, chúng ta phải tuân thủ, ví dụ như…”
“Ví như tôi say rượu em nhìn lén tôi tắm.” Người đàn ông đùa cợt nói.
Gương mặt Trang Noãn Noãn lại đỏ lên, cô vội vàng giải thích: “Không có, chỉ là tôi không nghe thấy trong nhà tắm có âm thanh, tôi lo lắng cho anh mới vào xem.”
Kiều Mộ Trạch tự nhiên cũng biết đây là do cô tốt bụng, anh không thể làm gì khác, chỉ có thể câu môi cười một tiếng: “Được, tôi tin em.”
Trang Noãn Noãn thấy anh đã có mấy phần nghiêm chỉnh, tiếp tục nói: “Giống như chuyện mới xảy ra trong bếp, tôi hắt hơi vào người anh là tôi không đúng, tôi cũng không cố ý, nhưng anh phải đổi cách hả giận, đừng có những hành động như thế với tôi.”
“Em cứ nói thẳng tôi không được hôn em là được.” Sắc mặt Kiều Mộ Trạch khiến người ta rùng mình.
Trang Noãn Noãn kinh ngạc, đúng, cô đúng là đang muốn nói chuyện này.
“Đúng thé.” Trang Noãn Noãn gật đầu.
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch thoáng qua chút ảo não, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý: “Được, tôi đồng ý với em.”
“Còn nữa, sau này anh đừng uống say như vây nữa.”
“Em còn lo tôi say rượu loạn tính?” Kiều Mộ Trạch nói ra tâm tư của cô.
Trang Noãn Noãn nuốt nước miếng, người đàn ông này không thể nói chuyện uyên chuyển một chút được sao?
Cô hít vào một hơi: “Đúng, tôi lo chuyện này.”
Lông mi Kiều Mộ Trạch hơi động, khoanh tay: “Được, tôi đồng ý với em, sau này sẽ cố gắng không uống rượu.”
Trang Noãn Noãn mặc dù được anh đồng ý như vậy, nhưng những lời này, sao lại cứ thấy có cảm giác mập mờ.
Cái gì là anh đồng ý với cô?
“Tôi chỉ là đề nghị thôi, không phải muốn can thiệp vào cuộc sống của anh.” Trang Noãn Noãn không khỏi nói thêm một câu.
“Bây giờ ăn cơm được chưa? Tôi đói.” Kiều Mộ Trạch nói xong, xoay người đi vào phòng khách.
Trang Noãn Noãn nhìn bộ dạng này của cô, cô có cảm giác như người đàn ông này căn bản nghe không lọt những gì cô nói, cô có chút vô lực, người đàn ông này sao cứ thích không tôn trọng người khác như thế nhỉ? Ngồi trên bàn ăn, Trang Noãn Noãn cũng đói, vừa ngồi xuống, người đàn ông đã đắt một bát cơm trước mặt cô, Trang Noãn Noãn nhận lấy: “Cảm ơn, tiền ăn chiều nay tôi chuyển cho anh, cho tôi số thẻ là được.”
Kiều Mộ Trạch nhướng mi: “Không vội, cuối tháng tính một thể.”
“Còn cả tiền túi xách kia nữa, tôi gửi cho anh luôn.”
“Được.” Kiều Mộ Trạch đáp lời, nhưng vẫn không cho cô số tài khoản.
“Không thì tôi đưa tiền mặt cho anh đi!” Trang Noãn Noãn là người không thích nợ nần.
“Không cần, tôi không thích dùng tiền mặt.” Kiều Mộ Trạch cự tuyệt.
Trang Noãn Noãn không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy cuối tháng nhớ cho tôi số tài khoản.”
Ăn cơm xong, Trang Noãn Noãn mang điện thoại ra vườn hoa ngồi, trên mạng có rất nhiều tin tức về bọn họ, truyền thống viết rất nhiều bài, lấy nhiệt độ của họ để dẫn dắt người đọc.
Trang Noãn Noãn nhìn bình luận của fan, đa phần là chúc phúc cho cô, nhưng chỉ có cô biết, những lời chúc phúc này đều sáo rồng.
Cô gọi điện cho bà ngoại, bà ngoại ở bên đó ăn được ngủ được, cô cũng không muốn để bà lo lắng, cô bảo bà công việc gần đây của cô cũng thuận lợi, để bà an tâm.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm ăn cơm trưa xong, liền hẹn anh trai sang sân cạnh nhà đánh cầu lông, cô gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng Lam Thiên Hạo.
“Vào đi.”
Lam Sơ Niệm đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy vali lớn nhỏ bày trong phòng anh, người đàn ông còn đang dọn đồ: “Anh, anh muốn đi du lịch sao?” Lam Sơ Niệm kinh ngạc hỏi.
Lam Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải, anh định dọn ra ngoài.”
“Tại sao?” Lam Sơ Niệm không hiểu hỏi, đang ở nhà, sao anh trai lại muốn dọn ra ngoài?
“Bởi vì biệt thự gần công ty, gần đây anh khá bận, cho nên tạm thời sẽ không về nhà ở.” Lam Thiên Hạo bịa đại một lý do.
“Ò! Nhưng mà…” Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ: “Nếu em nhớ anh thì phải làm sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.