Chương 297: Chỉ Đối Tốt Với Cô Ấy
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Ôn Lệ Thâm nhăn mày tiến lại gần, anh ngồi ở mép giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say, đưa tay nhẹ nhàng gỡ bỏ mặt nạ trên mặt cô, sau khi đắp mặt nạ, làn da Tô Hi căng mịn và đầy sức sống, như thể nó mới uống no nước, nõn nà đến mức có thể vắt ra nước vậy.
Ôn Lệ Thâm nhìn ngắm khuôn mặt của cô, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Tô Hi cảm thấy có người quấy rầy cô, cô lập tức xua xua tay, như muốn đuổi người ta đi.
Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt cô, không khỏi bị cám dỗ, mặc dù không muốn quấy rầy cô nhưng anh vẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngủ ngon.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, và một nụ cười cưng chiều hiện lên trên khóe môi, anh đứng dậy và rời đi.
Tô Hi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cô đã có một giấc mo đẹp, trong giấc mơ có bóng dáng của Ôn Lệ Thâm, và cô đang chạy theo anh như một tiên nữ nhỏ.
Trên bàn tiệc rượu sang trọng, anh đang nói chuyện và cười đùa, cô thì dường như đang mặc một chiếc váy dạ hội, tự nhiên bước đến bên cạnh anh và trở thành người phụ nữ của anh.
Cảm giác này khiến Tô Hi cảm thấy rất tốt, rất thật.
Sáng sớm.
Tô Hi mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm điện thoại di động lên, áp vào tai.
“Alol?
Đầu dây bên kia là giọng của Annie: “Hi Hi, có chuyện chị muốn nói với em. Phải lúc trước chị đã gửi cho em một bộ váy dạ hội đúng không? Bây giờ Vương Tương Dao đột nhiên đem ra khoe, hôm đó cô ấy cũng mặc bộ váy dạ hội này, chị nghĩ hay là đổi cái khác đi.”
“Tại sao? Tại sao cô ấy có thể mặc, còn em thì không thể mặc?” Tô Hi vừa nghe đã thấy buồn bực, tại sao cô lại phải đổi?
Amnie ở đầu bên kia lập tức an ủi: “Đổi đi!
Đụng hàng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em không muốn, em cứ mặc đấy.” Tô Hi nghĩ đến đối thủ canh tranh này, không muốn lùi bước.
“Được rồi! Nghe nói cô ấy có phần ngực rộng. Chiếc váy dạ hội của em phần ngực bé hơn. Không phải chị nói em ngực nhỏ.Cỡ em là bình thường rồi, nhưng nếu em so với bộ ngực 36d mà mặc chiếc váy dạ hội đó thì càng bị so sánh. Nó rất gây chú ý, nếu em với cô áy cùng mặc nó, em thấy không sao, nhưng người ta sẽ bàn tán xôn xao đấy” Annie phải nói thật.
Tô Hi tức giận đến mức ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, nhỏ hơn ở chỗ nào? Không nhỏ chút nào.
“Vậy chị sẽ tìm bộ khác cho em. Dù sao thì tận tối mai cơ mà, vẫn còn thời gian, đừng nóng giận, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có tinh thần thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ lên sân khấu nhận giải.”
Amnie nói xong liền cúp máy.
Tô Hi tỉnh cả ngủ, cô vò đầu, sáng sớm đã cáu gắt khiến cô rất khó chịu.
Tô Hi khẽ mở to mắt, cô nhớ tới việc nhà mình vẫn còn một người đàn ông.
Cũng không biết anh ấy có đi làm không.
Tô Hi nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mặc quần áo đi ra, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, giống như mùi bánh mì nướng.
AI Hương thơm đến từ chỗ nào trong nhà ấy nhỉ?
Đã lâu rồi cô không để đồ ăn ở nhà.
Khi Tô Hi bước ra hành lang, cô nhìn thấy một dáng người đẹp trai ở trong bếp đang bận rộn làm bữa sáng.
Trên bàn bên cạnh, bánh mì nướng, bánh kếp và sữa nóng hồi đã được đặt sẵn, và người đàn ông trong bếp dường như đang chiên thứ gì đó, có mùi rất thơm.
Tô Hi khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng, hóa ra anh dậy sớm để làm bữa sáng cho cô.
Một nụ cười cong trên khóe miệng, cô tựa vào cửa bếp, thầm nghĩ có thể nhìn lén bóng dáng người đàn ông đó một cách bí mật.
“Dậy rồi à?” Nào ngờ người đàn ông kia chả nhìn lấy một cái đã hỏi.
Điều này khiến Tô Hi sửng sốt, cô có chút buồn chán nói: “Làm sao anh biết tôi đã dậy?”
“Đi rửa mặt đánh răng đi, đồ ăn xong rồi đây.
„ Ôn Lệ Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Tô Hi bĩu môi đi rửa mặt, đánh răng, vì cô thực sự rất đói.
Tô Hi rửa mặt, đánh răng đi ra, nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn sáng kiểu phương Tây, đúng khẩu vị của cô.
Lại nhìn Ôn Lệ Thâm, áo sơ mi trắng, quần tây đen, thật hoàn mỹ, nhưng anh đang làm bữa sáng cho cô, như thể đang được phục vụ bởi một người phục vụ hàng đầu.
Đã thật!
Tô Hi cười thầm, lúc này điện thoại di động vang lên, cô quẹt qua thì thấy Annie đã gửi cho cô hai bộ váy dạ hội, hỏi ý kiến của cô.
Sau khi Tô Hi xem xét, cô ghi âm tin nhắn: “Cả hai bộ em đều không thích, chả có chút sáng tạo nào.”
Amnie ngay lập tức trả lời: “Được rồi! Vậy thì chị sẽ tiếp tục tìm.”
Ôn Lệ Thâm đang ngồi đối diện cô liếc nhìn chiếc váy dạ hội được phóng to trên điện thoại di động của cô, anh tao nhã cắt bánh mì nói: “Em không có váy dạ hội đi dự tiệc trao giải à?”
“Thật ra là có, nhưng nó bị đụng hàng với một người khác, và Annie đã yêu cầu tôi thay một chiếc khác.”
“Tại sao? Lẽ nào em lại nghĩ rằng mình mặc trông không đẹp bằng nghệ sĩ đó?”
Anh với một nụ cười nhẹ nhàng hỏi.
“Đâu có. Chỉ là tôi không muốn mặc cùng một chiếc váy với một người tầm thường như vậy thôi.” Tô Hi lập tức chột dạ phản bác.
Ôn Lệ Thâm nhìn cô, Tô Hi không khỏi cúi đầu liếc nhìn xuống ngực.
Nhỏ hả?
“À, hỏi anh một câu khá tế nhị được không, anh có thể thành thật trả lời tôi không?” Tô Hi hỏi người đàn ông ở đối diện.
Ôn Lệ Thâm nhướng mày nhìn cô, ngắn gọn nói: “Hỏi đi!”
“Đàn ông các anh có thích ngực to không?” Tô Hi hỏi thẳng.
Ôn Lệ Thâm gần như chết nghẹn, người phụ nữ này sao lại hỏi những câu như vậy? Anh cầm cốc lên uống một ngụm nước trước khi nhìn người phụ nữ đối diện với ẩn ý.
Tô Hi lập tức nhấn mạnh: “Anh phải nói thật đấy, không được nói di.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm liếc từ mặt xuống ngực cô, anh chăm chú vài giây.
Tô Hi nhanh chóng che ngực: “Không được nhìn! Trả lời câu hỏi đi.”
“Tôi thích kích thước của em.” Ôn Lệ Thâm thành thật trả lời.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi lập tức đỏ bừng: “Tôi không tin, đàn ông các anh ai cũng thích ngực bự.”
Ôn Lệ Thâm thấy cô có vẻ có chút oán trách chuyện này, anh nheo mắt nói: “Em bị cô nào ngực bự chọc tức à?”
Tô Hi cụp mắt xuống: “Thấy chưa? Rõ ràng là thích ngực bự.”
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm nhếch lên một nụ cười bất lực: “Tôi thích kiểu của em, dùng một tay là nắm trọn được rồi.”
Tô Hi lập tức ngắng đầu trừng anh: “Ý anh là của tôi nhỏ?”
Ôn Lệ Thâm hơi vô tội nhìn cô: “Đâu có.”
Tô Hi đột nhiên cảm thấy không có lý do gì để tranh luận về vấn đề này nữa, lúc này tin nhắn của cô lại vang lên, Annie đã gửi hai bộ nữa, hiện tại cô ấy đang ở trong tiệm chọn váy cho cô.
Tô Hi không có hứng thú, cô chống cằm nói: “Không phải loại em thích.”
Ôn Lệ Thâm nhìn ngắm khuôn mặt của cô, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Tô Hi cảm thấy có người quấy rầy cô, cô lập tức xua xua tay, như muốn đuổi người ta đi.
Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt cô, không khỏi bị cám dỗ, mặc dù không muốn quấy rầy cô nhưng anh vẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngủ ngon.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, và một nụ cười cưng chiều hiện lên trên khóe môi, anh đứng dậy và rời đi.
Tô Hi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cô đã có một giấc mo đẹp, trong giấc mơ có bóng dáng của Ôn Lệ Thâm, và cô đang chạy theo anh như một tiên nữ nhỏ.
Trên bàn tiệc rượu sang trọng, anh đang nói chuyện và cười đùa, cô thì dường như đang mặc một chiếc váy dạ hội, tự nhiên bước đến bên cạnh anh và trở thành người phụ nữ của anh.
Cảm giác này khiến Tô Hi cảm thấy rất tốt, rất thật.
Sáng sớm.
Tô Hi mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm điện thoại di động lên, áp vào tai.
“Alol?
Đầu dây bên kia là giọng của Annie: “Hi Hi, có chuyện chị muốn nói với em. Phải lúc trước chị đã gửi cho em một bộ váy dạ hội đúng không? Bây giờ Vương Tương Dao đột nhiên đem ra khoe, hôm đó cô ấy cũng mặc bộ váy dạ hội này, chị nghĩ hay là đổi cái khác đi.”
“Tại sao? Tại sao cô ấy có thể mặc, còn em thì không thể mặc?” Tô Hi vừa nghe đã thấy buồn bực, tại sao cô lại phải đổi?
Amnie ở đầu bên kia lập tức an ủi: “Đổi đi!
Đụng hàng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em không muốn, em cứ mặc đấy.” Tô Hi nghĩ đến đối thủ canh tranh này, không muốn lùi bước.
“Được rồi! Nghe nói cô ấy có phần ngực rộng. Chiếc váy dạ hội của em phần ngực bé hơn. Không phải chị nói em ngực nhỏ.Cỡ em là bình thường rồi, nhưng nếu em so với bộ ngực 36d mà mặc chiếc váy dạ hội đó thì càng bị so sánh. Nó rất gây chú ý, nếu em với cô áy cùng mặc nó, em thấy không sao, nhưng người ta sẽ bàn tán xôn xao đấy” Annie phải nói thật.
Tô Hi tức giận đến mức ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, nhỏ hơn ở chỗ nào? Không nhỏ chút nào.
“Vậy chị sẽ tìm bộ khác cho em. Dù sao thì tận tối mai cơ mà, vẫn còn thời gian, đừng nóng giận, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có tinh thần thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ lên sân khấu nhận giải.”
Amnie nói xong liền cúp máy.
Tô Hi tỉnh cả ngủ, cô vò đầu, sáng sớm đã cáu gắt khiến cô rất khó chịu.
Tô Hi khẽ mở to mắt, cô nhớ tới việc nhà mình vẫn còn một người đàn ông.
Cũng không biết anh ấy có đi làm không.
Tô Hi nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mặc quần áo đi ra, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, giống như mùi bánh mì nướng.
AI Hương thơm đến từ chỗ nào trong nhà ấy nhỉ?
Đã lâu rồi cô không để đồ ăn ở nhà.
Khi Tô Hi bước ra hành lang, cô nhìn thấy một dáng người đẹp trai ở trong bếp đang bận rộn làm bữa sáng.
Trên bàn bên cạnh, bánh mì nướng, bánh kếp và sữa nóng hồi đã được đặt sẵn, và người đàn ông trong bếp dường như đang chiên thứ gì đó, có mùi rất thơm.
Tô Hi khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng, hóa ra anh dậy sớm để làm bữa sáng cho cô.
Một nụ cười cong trên khóe miệng, cô tựa vào cửa bếp, thầm nghĩ có thể nhìn lén bóng dáng người đàn ông đó một cách bí mật.
“Dậy rồi à?” Nào ngờ người đàn ông kia chả nhìn lấy một cái đã hỏi.
Điều này khiến Tô Hi sửng sốt, cô có chút buồn chán nói: “Làm sao anh biết tôi đã dậy?”
“Đi rửa mặt đánh răng đi, đồ ăn xong rồi đây.
„ Ôn Lệ Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Tô Hi bĩu môi đi rửa mặt, đánh răng, vì cô thực sự rất đói.
Tô Hi rửa mặt, đánh răng đi ra, nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn sáng kiểu phương Tây, đúng khẩu vị của cô.
Lại nhìn Ôn Lệ Thâm, áo sơ mi trắng, quần tây đen, thật hoàn mỹ, nhưng anh đang làm bữa sáng cho cô, như thể đang được phục vụ bởi một người phục vụ hàng đầu.
Đã thật!
Tô Hi cười thầm, lúc này điện thoại di động vang lên, cô quẹt qua thì thấy Annie đã gửi cho cô hai bộ váy dạ hội, hỏi ý kiến của cô.
Sau khi Tô Hi xem xét, cô ghi âm tin nhắn: “Cả hai bộ em đều không thích, chả có chút sáng tạo nào.”
Amnie ngay lập tức trả lời: “Được rồi! Vậy thì chị sẽ tiếp tục tìm.”
Ôn Lệ Thâm đang ngồi đối diện cô liếc nhìn chiếc váy dạ hội được phóng to trên điện thoại di động của cô, anh tao nhã cắt bánh mì nói: “Em không có váy dạ hội đi dự tiệc trao giải à?”
“Thật ra là có, nhưng nó bị đụng hàng với một người khác, và Annie đã yêu cầu tôi thay một chiếc khác.”
“Tại sao? Lẽ nào em lại nghĩ rằng mình mặc trông không đẹp bằng nghệ sĩ đó?”
Anh với một nụ cười nhẹ nhàng hỏi.
“Đâu có. Chỉ là tôi không muốn mặc cùng một chiếc váy với một người tầm thường như vậy thôi.” Tô Hi lập tức chột dạ phản bác.
Ôn Lệ Thâm nhìn cô, Tô Hi không khỏi cúi đầu liếc nhìn xuống ngực.
Nhỏ hả?
“À, hỏi anh một câu khá tế nhị được không, anh có thể thành thật trả lời tôi không?” Tô Hi hỏi người đàn ông ở đối diện.
Ôn Lệ Thâm nhướng mày nhìn cô, ngắn gọn nói: “Hỏi đi!”
“Đàn ông các anh có thích ngực to không?” Tô Hi hỏi thẳng.
Ôn Lệ Thâm gần như chết nghẹn, người phụ nữ này sao lại hỏi những câu như vậy? Anh cầm cốc lên uống một ngụm nước trước khi nhìn người phụ nữ đối diện với ẩn ý.
Tô Hi lập tức nhấn mạnh: “Anh phải nói thật đấy, không được nói di.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm liếc từ mặt xuống ngực cô, anh chăm chú vài giây.
Tô Hi nhanh chóng che ngực: “Không được nhìn! Trả lời câu hỏi đi.”
“Tôi thích kích thước của em.” Ôn Lệ Thâm thành thật trả lời.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi lập tức đỏ bừng: “Tôi không tin, đàn ông các anh ai cũng thích ngực bự.”
Ôn Lệ Thâm thấy cô có vẻ có chút oán trách chuyện này, anh nheo mắt nói: “Em bị cô nào ngực bự chọc tức à?”
Tô Hi cụp mắt xuống: “Thấy chưa? Rõ ràng là thích ngực bự.”
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm nhếch lên một nụ cười bất lực: “Tôi thích kiểu của em, dùng một tay là nắm trọn được rồi.”
Tô Hi lập tức ngắng đầu trừng anh: “Ý anh là của tôi nhỏ?”
Ôn Lệ Thâm hơi vô tội nhìn cô: “Đâu có.”
Tô Hi đột nhiên cảm thấy không có lý do gì để tranh luận về vấn đề này nữa, lúc này tin nhắn của cô lại vang lên, Annie đã gửi hai bộ nữa, hiện tại cô ấy đang ở trong tiệm chọn váy cho cô.
Tô Hi không có hứng thú, cô chống cằm nói: “Không phải loại em thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.