Chương 659: Chỉ Yêu Mình Anh
Thượng Quan Nhiêu
23/08/2021
Ôn Lương Diệu không nỡ để cô bên cạnh như vậy, nhưng Hình Nhất Nặc không chịu rời đi.
Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm.
Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi.
Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu.
“Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái.
Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng.
Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi.
“Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào.
“Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi.
“Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.”
“Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.”
“Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi.
Ôn gia.
Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người.
Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi.
“Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi.
Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.”
“Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi.
Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
“Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói.
Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định.
Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau.
Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng.
Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô.
Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay.
Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.
Khóe mắt Hình Nhất Nặc hơi hồng hồng vì khóc nhiều, may mà cuối tháng năm, bộ phim đã gần hoàn thiện, đây là cảnh kết cuối cùng.
Bộ phim đầu tiên của Hình Nhất Nặc cuối cùng cũng kết thúc, sẽ phát hành vào trước kỳ nghỉ hè.
Trong lòng Hình Nhất Nặc vẫn rất áp lực, dù gì đây cũng là bộ phim đầu tiên, đối với giới diễn viên xuất đạo vô cùng quan trọng.
Trong lúc chờ biên tập, Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc sắp xếp một chuyến đi du lịch nước ngoài.
Bọn họ leo lên một con thuyền và sẽ sinh hoạt trên con thuyền đó nửa tháng.
Hình Nhất Nặc cần được thả lỏng, Ôn Lương Diệu là người bầu bạn tốt nhát, chỉ có chút tiếc nuối đó là…
Ôn Lương Diệu đến bây giờ vẫn không thể nhớ lại những ngày tháng đã qua trước kia của bọn họ, nhưng kể cả không có hồi ức, anh cũng biết, anh yêu Hình Nhất Nặc, đã yêu đến mức khắc vào tâm vào tủy.
Anh chỉ hy vọng có thể tìm lại những ký ức ngày xưa, bác sĩ nói, những ký ức khuyết đó cần có cơ duyên, chỉ nhờ trị liệu rất khó hiệu quả.
Đây cũng được coi là một sự mong đợi đi!
Trên du thuyền hào hoa, Hình Nhất Nặc mặc một chiếc váy kaki, thả tóc dài, trang điểm tinh tế, có vẻ trưởng thành hơn không ít, thậm chí trên người còn có chút vị của một cô gái phong tình.
Ôn Lương Diệu chứng kiến quá trình từng chút từng chút trưởng thành của Hình Nhất Nặc, anh yêu tất cả những giai đoạn của cô.
“Đêm nay có một vũ hội, em đã báo danh rồi, đêm nay chúng ra hãy nhảy nhiệt tình đi!” Hình Nhất Nặc cười nói.
“Chỉ cần em vui, anh đều có thể làm cùng em.” Ôn Lương Diệu tất nhiên không có ý kiến gì.
Ôn Lương Diệu nói với cô: “Muốn uống gì để anh đi lấy giúp em?”
“Ừm, một ly nước ép hoa quả lạnh đi.”
“Đừng lạnh quá, không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy ít đá một chút.” Hình Nhất Nặc cong mắt cười.
Ôn Lương Diệu đi đến bên cạnh một quây bar gọi đồ uống, mà lúc này, Hình Nhất Nặc đứng bên lan can ngắm phong cảnh lại xuất hiện thêm bóng dáng một người đàn ông, người này khoảng 25 26 tui, để kiểu tóc vô cùng đẹp trai, ngũ quan cũng không tồi, có thể nói là một soái ca.
“Tiểu thư, cô đi một mình sao? Tôi đã để ý cô từ rất lâu rồi, có thể làm quen chút không?” Người đàn ông này trực tiếp hỏi, anh ta tưởng rằng Hình Nhất Nặc cũng là người phụ nữ muốn tìm kiếm sự kích thích diễm ngộ.
Hình Nhất Nặc quay đầu nhìn anh tamột cái, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
“Bạn trai có thể đổi mà, kể cả là chồng cũng có thể đổi, chỉ cần cô không thích có thể đổi bất cứ lúc nào, cô đẹp như này còn sợ không có người đàn ông sao?” Người đàn ông này nói vô cùng nhập tâm.
Hình Nhất Nặc nghe xong, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta: “Đối với anh mà nói, tình cảm chỉ là một trò đùa, nhưng đối với tôi, người đàn ông tôi yêu cả đời này đều không thể đổi, anh đi đi.”
Câu nói cuối cùng nghe vô cùng lạnh lùng.
Người đàn ông này vốn muốn tán tỉnh cô, ai ngờ lại gặp phải một Hình Nhất Nặc cứng rắn như này.
“Tiểu thư, vậy thật đáng tiếc, tôi tưởng chúng ta có thể làm quen.” Người đàn ông này tự tìm lối thoát, xoay người rời đi.
Hình Nhất Nặc cũng không nhìn anh ta, chống cằm đợi Ôn Lương Diệu.
Lúc cô quay đầu nhìn về phía anh mới phát hiện anh đang cầm hai ly nước uống đứng cách cô 5 mét, ánh mắt nhìn cô cười trìu mến.
Hình Nhất Nặc quẫn bách, đồng thời có chút khẩn trương, những lời cô nói vừa nãy anh đã nghe được rồi chứ?
“Anh… anh nghe thấy hết rồi à?” Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng hỏi.
Ôn Lương Diệu đưa cho cô cốc nước ép trong tay: “Nghe thấy hết rồi.”
“Vậy anh đừng ghen, em không biết người đàn ông đó muốn tiếp cận em.” Hình Nhất Nặc lo anh sẽ giận.
Ôn Lương Diệu lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Cái này chứng minh mị lực của em quá lớn, đây là chuyện tốt, Nhất Nặc, em trưởng thành rồi.”
: Hình Nhất Nặc đỏ mặt, cô chớp mắt, nghiêm túc nói: “Nhưng trong mắt em chỉ có anh.”
Ôn Lương Diệu lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh hy vọng sau này cô sẽ càng chói mắt, càng ưu tú hơn.
Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm.
Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi.
Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu.
“Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái.
Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng.
Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi.
“Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào.
“Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi.
“Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.”
“Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.”
“Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi.
Ôn gia.
Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người.
Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi.
“Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi.
Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.”
“Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi.
Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
“Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói.
Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định.
Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau.
Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng.
Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô.
Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay.
Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.
Khóe mắt Hình Nhất Nặc hơi hồng hồng vì khóc nhiều, may mà cuối tháng năm, bộ phim đã gần hoàn thiện, đây là cảnh kết cuối cùng.
Bộ phim đầu tiên của Hình Nhất Nặc cuối cùng cũng kết thúc, sẽ phát hành vào trước kỳ nghỉ hè.
Trong lòng Hình Nhất Nặc vẫn rất áp lực, dù gì đây cũng là bộ phim đầu tiên, đối với giới diễn viên xuất đạo vô cùng quan trọng.
Trong lúc chờ biên tập, Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc sắp xếp một chuyến đi du lịch nước ngoài.
Bọn họ leo lên một con thuyền và sẽ sinh hoạt trên con thuyền đó nửa tháng.
Hình Nhất Nặc cần được thả lỏng, Ôn Lương Diệu là người bầu bạn tốt nhát, chỉ có chút tiếc nuối đó là…
Ôn Lương Diệu đến bây giờ vẫn không thể nhớ lại những ngày tháng đã qua trước kia của bọn họ, nhưng kể cả không có hồi ức, anh cũng biết, anh yêu Hình Nhất Nặc, đã yêu đến mức khắc vào tâm vào tủy.
Anh chỉ hy vọng có thể tìm lại những ký ức ngày xưa, bác sĩ nói, những ký ức khuyết đó cần có cơ duyên, chỉ nhờ trị liệu rất khó hiệu quả.
Đây cũng được coi là một sự mong đợi đi!
Trên du thuyền hào hoa, Hình Nhất Nặc mặc một chiếc váy kaki, thả tóc dài, trang điểm tinh tế, có vẻ trưởng thành hơn không ít, thậm chí trên người còn có chút vị của một cô gái phong tình.
Ôn Lương Diệu chứng kiến quá trình từng chút từng chút trưởng thành của Hình Nhất Nặc, anh yêu tất cả những giai đoạn của cô.
“Đêm nay có một vũ hội, em đã báo danh rồi, đêm nay chúng ra hãy nhảy nhiệt tình đi!” Hình Nhất Nặc cười nói.
“Chỉ cần em vui, anh đều có thể làm cùng em.” Ôn Lương Diệu tất nhiên không có ý kiến gì.
Ôn Lương Diệu nói với cô: “Muốn uống gì để anh đi lấy giúp em?”
“Ừm, một ly nước ép hoa quả lạnh đi.”
“Đừng lạnh quá, không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy ít đá một chút.” Hình Nhất Nặc cong mắt cười.
Ôn Lương Diệu đi đến bên cạnh một quây bar gọi đồ uống, mà lúc này, Hình Nhất Nặc đứng bên lan can ngắm phong cảnh lại xuất hiện thêm bóng dáng một người đàn ông, người này khoảng 25 26 tui, để kiểu tóc vô cùng đẹp trai, ngũ quan cũng không tồi, có thể nói là một soái ca.
“Tiểu thư, cô đi một mình sao? Tôi đã để ý cô từ rất lâu rồi, có thể làm quen chút không?” Người đàn ông này trực tiếp hỏi, anh ta tưởng rằng Hình Nhất Nặc cũng là người phụ nữ muốn tìm kiếm sự kích thích diễm ngộ.
Hình Nhất Nặc quay đầu nhìn anh tamột cái, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
“Bạn trai có thể đổi mà, kể cả là chồng cũng có thể đổi, chỉ cần cô không thích có thể đổi bất cứ lúc nào, cô đẹp như này còn sợ không có người đàn ông sao?” Người đàn ông này nói vô cùng nhập tâm.
Hình Nhất Nặc nghe xong, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta: “Đối với anh mà nói, tình cảm chỉ là một trò đùa, nhưng đối với tôi, người đàn ông tôi yêu cả đời này đều không thể đổi, anh đi đi.”
Câu nói cuối cùng nghe vô cùng lạnh lùng.
Người đàn ông này vốn muốn tán tỉnh cô, ai ngờ lại gặp phải một Hình Nhất Nặc cứng rắn như này.
“Tiểu thư, vậy thật đáng tiếc, tôi tưởng chúng ta có thể làm quen.” Người đàn ông này tự tìm lối thoát, xoay người rời đi.
Hình Nhất Nặc cũng không nhìn anh ta, chống cằm đợi Ôn Lương Diệu.
Lúc cô quay đầu nhìn về phía anh mới phát hiện anh đang cầm hai ly nước uống đứng cách cô 5 mét, ánh mắt nhìn cô cười trìu mến.
Hình Nhất Nặc quẫn bách, đồng thời có chút khẩn trương, những lời cô nói vừa nãy anh đã nghe được rồi chứ?
“Anh… anh nghe thấy hết rồi à?” Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng hỏi.
Ôn Lương Diệu đưa cho cô cốc nước ép trong tay: “Nghe thấy hết rồi.”
“Vậy anh đừng ghen, em không biết người đàn ông đó muốn tiếp cận em.” Hình Nhất Nặc lo anh sẽ giận.
Ôn Lương Diệu lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Cái này chứng minh mị lực của em quá lớn, đây là chuyện tốt, Nhất Nặc, em trưởng thành rồi.”
: Hình Nhất Nặc đỏ mặt, cô chớp mắt, nghiêm túc nói: “Nhưng trong mắt em chỉ có anh.”
Ôn Lương Diệu lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh hy vọng sau này cô sẽ càng chói mắt, càng ưu tú hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.