Chương 407: Chơi Đàn Cho Anh Nghe
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Nhưng mà, câu trả lời của người đàn ông lại vô cùng thẳng thắn: “Anh muốn em.”
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng: “Lúc đó em không thích anh.”
“Anh biết sớm muộn hay thì em cũng sẽ là của anh, cho nên anh phải canh giữ ở bên cạnh em trước, không cho phép người đàn ông khác tới gần em.” Nghĩ đến người khác, trong đầu Hình Liệt Hàn tự nhiên nghĩ đến một người, đó chính là Mộ Phi, người không bao giờ từ bỏ.
Mặc dù gần đây không còn xuất hiện trước mặt Đường Tư Vũ, nhưng mà anh vẫn không cảm thấy an tâm, bởi vì dã tâm của người đàn ông này luôn luôn bắt diệt, tình cảm dành cho Đường Tư Vũ cũng chưa bao giờ bị tiêu tan.
Sau khi nghe xong lời của anh, Đường Tư Vũ cũng nghĩ đến Mộ Phi, cô nghiêm túc nhìn anh: “Đừng nghĩ lung tung, lúc đó tất cả tâm tư của em đều ở trên người con trai, căn bản sẽ không động lòng với bất cứ ai.”
Hình Liệt Hàn cũng không nghĩ đến Mộ Phi nữa mà nhướng mày nói “Có lẽ lúc đó anh thực sự làm cho em chán ghét có phải không?”
“Cũng không ghét đến mức như vậy! Chỉ là quá ngang ngược.” Đường Tư Vũ đáp, sau đó quay đầu nhìn anh: “Có lẽ lúc đó anh cũng không thích em! Anh đến vì con trai.”
Hình Liệt Hàn cũng không thể bác bỏ “Đúng vậy, ban đầu anh đến vì con trai, nhưng rất nhanh anh đã bị em thu hút.
Anh nghĩ, anh muốn con trai, anh cũng muốn cả em.”
Đường Tư Vũ cong môi cười: “Anh thật ngang ngược.”
“Em có muốn đi ăn mừng việc chúng ta đã nhận giấy kết hôn không?” Hình Liệt Hàn hỏi cô.
Đường Tư Vũ gật đầu: “Được! Ăn mừng ở đâu?”
“Em chọn nhà hàng.”
“Ừ.” Đường Tư Vũ uễ oải ngồi trên ghế bắt đầu suy nghĩ, sau đó cô nghĩ đến một nhà hàng mà cô rất thích.
Nơi đó có diễn tấu nhạc piano trực tiếp, bầu không khí cũng ồn.
Hình Liệt Hàn không có ý kiến, hai người lái xe thẳng đến đó. Không gian nhà hàng thanh nhã, bây giờ là 11 rưỡi, là thời gian ăn trưa nhưng cũng không đông khác lắm, rất yên tĩnh. Cô gái ngồi trước cây đàn piano cũng rất trẻ, tiếng đàn piano tươi đẹp phát ra từ đầu ngón tay lưu loát của cô.
Đường Tư Vũ rất thích, đồng thời cô cũng bắt đầu nhớ nghề cũ. Đường Tư Vũ cũng đã quyết định, sau khi kết hôn sẽ tiếp tục sự nghiệp piano, cô không muốn làm bà nội trợ, cô còn có sự nghiệp của riêng mình, đó chính là nghề piano mà cô yêu thích nhât.
Sau khi gọi món ăn, Đường Tư Vũ liền xoay người lắng nghe tiếng đàn piano, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện chống cằm nhìn cô trìu mến, góc nghiêng hoàn hảo của khuôn mặt thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ xung quanh.
Một số người nhận ra thân phận của anh, nhưng lại không dám đến gần. Trên người anh phát ra một loại khí chất đặc biệt, đối với người ngoài có một loại hơi thở mà không ai dám tới gần, chỉ đối với người phụ nữ của mình mới có thể thu lại toàn bộ hơi thở trên cơ thể, toát ra ánh sáng dịu dàng nhất.
: Bầu không khí trong bữa ăn cũng vô cùng tốt đẹp, Đường Tư Vũ vào toilet rửa tay một cái rồi lại quay về chỗ ngòi, cô thích phong cảnh nơi đây nên cũng không vội rời đỉi.
Lúc này, chỉ thấy chỗ ở quầy lễ tân bên cạnh piano, cô gái trẻ ban nãy cười nói: “Xin hỏi cô Đường Tư Vũ có ở đây không?”
Đường Tư Vũ đột nhiên được gọi tên, lập tức có chút kinh ngạc ngắng đầu, cô gái kia cũng nhận ra cô.
Cô ấy cười nói: “Vừa rồi có một quý ông viết cho tôi một tờ giấy, muốn mời cô lên sân khấu đánh một bài, xin hỏi cô có bằng lòng không?”.
Đường Tư Vũ vừa sửng sốt lại vừa mừng rỡ, sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, Hình Liệt Hàn làm vẻ mặt hờ hững. Đúng vậy, anh đã viết tờ giấy kia.
Đường Tư Vũ cười cười rồi gật đầu đứng dậy, bởi vì khí chất tao nhã của cô, các khách mời có mặt đều mong chờ mà biểu diễn.
Cô gái trẻ kia ngồi sang một bên, Đường Tư Vũ nói lời cảm ơn với cô ấy, sau đó ngồi trước cây đàn piano. Trời sinh cô có một đôi tay để đàn piano, trắng nõn thon thả, sáng bóng như ngọc, cô gái kia cũng phải hâm mộ.
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng nhấn một nốt .
nhạc và thử âm thanh của đàn piano, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, ngón tay thon dài của cô nhảy lên một cách điêu luyện, một chuỗi nhạc tự nhiên vang lên khắp nhà hàng, những người khác cũng nín thở, đắm chìm trong tiếng đàn của cô.
Một tia tự hào thoáng qua trong mắt Hình Liệt Hàn, đây là người phụ nữ của anh, anh cảm thấy vô cùng tự hào.
Cô gái bên cạnh không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cô cho rằng tiếng đàn piano của mình cũng hay, nhưng lúc này, bản nhạc trong tay Đường Tư Vũ giống như của Beethoven lúc còn sống, cực kỳ hoàn hảo.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng vỗ tay không ngót, Đường Tư Vũ mỉm cười làm hành động cảm ơn rồi trở về vị trí của mình.
Hình Liệt Hàn ở phía đối diện nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Đàn rất hay.”
“Hơi ngượng tay, về nhà còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.” Đường Tư Vũ cảm thấy mình phải có gắng hơn.
Từ nhà hàng đi ra, Đường Tư Vũ cùng anh đến công ty, Hình Liệt Hàn xử lý công việc, cô lẳng lặng làm bạn bên cạnh anh.
Công ty của Hình Nham.
Sau máy ngày Mộ Phi yên tĩnh chờ đợi thì đột nhiên lại gây áp lực với Hình Nham, khiến Hình Nham vô cùng hoảng hốt.
Chiều hôm đó, ông ta bèn tổ chức họp báo, đưa ra tin tức rằng ông ta đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, công ty sắp được tập đoàn Mộ Thị thu mua.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, toàn bộ giới kinh doanh đã bị sốc, công ty của Hình Nham vậy mà đã bị tập đoàn Mộ Thị thu mua rồi.
Rất nhiều người biết rõ, tập đoàn Mộ Thị căn bản không có hứng thú nuốt chửng công ty của ông ta, nhưng mà ngay cả bản thân Hình Nham cũng đã đứng ra nói vậy rồi, cho dù mọi người bên ngoài có kinh ngạc đến mức nào thì đây là sự thật.
Hàn Dương lo lắng đến mức không kịp gõ cửa, anh vừa nhìn thấy đoạn video, nhận được tin tức này liền vội vàng chạy vào.
“Anh Hình, có một tin tức mà anh phải xem.
Hình Liệt Hàn đưa tay cầm lấy chiếc ipad mà cậu ta đưa cho, đây là video do chính Hình Nham phát hành, trong video nhìn ông ta rất không ồn, có thể tháy trạng thái tinh thần của anh ta không được tốt lắm.
Trong video có đoạn ông ta rất tiếc nuối và mệt mỏi thông báo rằng, công ty của ông ta sắp bị mua lại bởi tập đoàn Mộ Thị, ông ta muốn nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Sau khi Hình Liệt Hàn xem xong đoạn video này, khuôn mặt tuấn tú lập tức u ám, việc này xảy ra quá đột ngột khiến anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình Nham, người mà anh biết là người đầy tham vọng và không ngừng muốn mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty .
mình, làm sao ông ta có thê đột ngột đồng ý thu mua chứ? Anh đoán rằng tin tức về bệnh tình của Hình Nham là giả, trong đó có bí ẩn khác.
Đường Tư Vũ cũng nghe thấy tin tức trong video, cô vẫn chưa lên tiếng, trong lòng cũng rất kinh ngạc, Mộ Phi vậy mà lại có năng lực thu mua công ty của Hình Nham.
“Anh Hình, có cần kiểm tra không?”
“Kiểm tra, tôi muốn biết lý do cụ thể tại sao Hình Nham lại làm như vậy.” Hình Liệt Hàn không tin rằng Hình Nham sẽ làm như vậy.
Hoặc là ông ta có nhược điểm nằm trong tay Mộ Phi, không thể không giao công ty .
ra, hoặc là ông ta và Mộ Phi đã đi đến hợp tác.
Đồng thời, trong lòng Hình Liệt Hàn cũng có cảm giác khủng hoảng, anh có một loại linh cảm, việc Mộ Phi thu mua lại công ty của Hình Nham hình như có liên quan tới anh.
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng: “Lúc đó em không thích anh.”
“Anh biết sớm muộn hay thì em cũng sẽ là của anh, cho nên anh phải canh giữ ở bên cạnh em trước, không cho phép người đàn ông khác tới gần em.” Nghĩ đến người khác, trong đầu Hình Liệt Hàn tự nhiên nghĩ đến một người, đó chính là Mộ Phi, người không bao giờ từ bỏ.
Mặc dù gần đây không còn xuất hiện trước mặt Đường Tư Vũ, nhưng mà anh vẫn không cảm thấy an tâm, bởi vì dã tâm của người đàn ông này luôn luôn bắt diệt, tình cảm dành cho Đường Tư Vũ cũng chưa bao giờ bị tiêu tan.
Sau khi nghe xong lời của anh, Đường Tư Vũ cũng nghĩ đến Mộ Phi, cô nghiêm túc nhìn anh: “Đừng nghĩ lung tung, lúc đó tất cả tâm tư của em đều ở trên người con trai, căn bản sẽ không động lòng với bất cứ ai.”
Hình Liệt Hàn cũng không nghĩ đến Mộ Phi nữa mà nhướng mày nói “Có lẽ lúc đó anh thực sự làm cho em chán ghét có phải không?”
“Cũng không ghét đến mức như vậy! Chỉ là quá ngang ngược.” Đường Tư Vũ đáp, sau đó quay đầu nhìn anh: “Có lẽ lúc đó anh cũng không thích em! Anh đến vì con trai.”
Hình Liệt Hàn cũng không thể bác bỏ “Đúng vậy, ban đầu anh đến vì con trai, nhưng rất nhanh anh đã bị em thu hút.
Anh nghĩ, anh muốn con trai, anh cũng muốn cả em.”
Đường Tư Vũ cong môi cười: “Anh thật ngang ngược.”
“Em có muốn đi ăn mừng việc chúng ta đã nhận giấy kết hôn không?” Hình Liệt Hàn hỏi cô.
Đường Tư Vũ gật đầu: “Được! Ăn mừng ở đâu?”
“Em chọn nhà hàng.”
“Ừ.” Đường Tư Vũ uễ oải ngồi trên ghế bắt đầu suy nghĩ, sau đó cô nghĩ đến một nhà hàng mà cô rất thích.
Nơi đó có diễn tấu nhạc piano trực tiếp, bầu không khí cũng ồn.
Hình Liệt Hàn không có ý kiến, hai người lái xe thẳng đến đó. Không gian nhà hàng thanh nhã, bây giờ là 11 rưỡi, là thời gian ăn trưa nhưng cũng không đông khác lắm, rất yên tĩnh. Cô gái ngồi trước cây đàn piano cũng rất trẻ, tiếng đàn piano tươi đẹp phát ra từ đầu ngón tay lưu loát của cô.
Đường Tư Vũ rất thích, đồng thời cô cũng bắt đầu nhớ nghề cũ. Đường Tư Vũ cũng đã quyết định, sau khi kết hôn sẽ tiếp tục sự nghiệp piano, cô không muốn làm bà nội trợ, cô còn có sự nghiệp của riêng mình, đó chính là nghề piano mà cô yêu thích nhât.
Sau khi gọi món ăn, Đường Tư Vũ liền xoay người lắng nghe tiếng đàn piano, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện chống cằm nhìn cô trìu mến, góc nghiêng hoàn hảo của khuôn mặt thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ xung quanh.
Một số người nhận ra thân phận của anh, nhưng lại không dám đến gần. Trên người anh phát ra một loại khí chất đặc biệt, đối với người ngoài có một loại hơi thở mà không ai dám tới gần, chỉ đối với người phụ nữ của mình mới có thể thu lại toàn bộ hơi thở trên cơ thể, toát ra ánh sáng dịu dàng nhất.
: Bầu không khí trong bữa ăn cũng vô cùng tốt đẹp, Đường Tư Vũ vào toilet rửa tay một cái rồi lại quay về chỗ ngòi, cô thích phong cảnh nơi đây nên cũng không vội rời đỉi.
Lúc này, chỉ thấy chỗ ở quầy lễ tân bên cạnh piano, cô gái trẻ ban nãy cười nói: “Xin hỏi cô Đường Tư Vũ có ở đây không?”
Đường Tư Vũ đột nhiên được gọi tên, lập tức có chút kinh ngạc ngắng đầu, cô gái kia cũng nhận ra cô.
Cô ấy cười nói: “Vừa rồi có một quý ông viết cho tôi một tờ giấy, muốn mời cô lên sân khấu đánh một bài, xin hỏi cô có bằng lòng không?”.
Đường Tư Vũ vừa sửng sốt lại vừa mừng rỡ, sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, Hình Liệt Hàn làm vẻ mặt hờ hững. Đúng vậy, anh đã viết tờ giấy kia.
Đường Tư Vũ cười cười rồi gật đầu đứng dậy, bởi vì khí chất tao nhã của cô, các khách mời có mặt đều mong chờ mà biểu diễn.
Cô gái trẻ kia ngồi sang một bên, Đường Tư Vũ nói lời cảm ơn với cô ấy, sau đó ngồi trước cây đàn piano. Trời sinh cô có một đôi tay để đàn piano, trắng nõn thon thả, sáng bóng như ngọc, cô gái kia cũng phải hâm mộ.
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng nhấn một nốt .
nhạc và thử âm thanh của đàn piano, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, ngón tay thon dài của cô nhảy lên một cách điêu luyện, một chuỗi nhạc tự nhiên vang lên khắp nhà hàng, những người khác cũng nín thở, đắm chìm trong tiếng đàn của cô.
Một tia tự hào thoáng qua trong mắt Hình Liệt Hàn, đây là người phụ nữ của anh, anh cảm thấy vô cùng tự hào.
Cô gái bên cạnh không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cô cho rằng tiếng đàn piano của mình cũng hay, nhưng lúc này, bản nhạc trong tay Đường Tư Vũ giống như của Beethoven lúc còn sống, cực kỳ hoàn hảo.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng vỗ tay không ngót, Đường Tư Vũ mỉm cười làm hành động cảm ơn rồi trở về vị trí của mình.
Hình Liệt Hàn ở phía đối diện nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Đàn rất hay.”
“Hơi ngượng tay, về nhà còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.” Đường Tư Vũ cảm thấy mình phải có gắng hơn.
Từ nhà hàng đi ra, Đường Tư Vũ cùng anh đến công ty, Hình Liệt Hàn xử lý công việc, cô lẳng lặng làm bạn bên cạnh anh.
Công ty của Hình Nham.
Sau máy ngày Mộ Phi yên tĩnh chờ đợi thì đột nhiên lại gây áp lực với Hình Nham, khiến Hình Nham vô cùng hoảng hốt.
Chiều hôm đó, ông ta bèn tổ chức họp báo, đưa ra tin tức rằng ông ta đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, công ty sắp được tập đoàn Mộ Thị thu mua.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, toàn bộ giới kinh doanh đã bị sốc, công ty của Hình Nham vậy mà đã bị tập đoàn Mộ Thị thu mua rồi.
Rất nhiều người biết rõ, tập đoàn Mộ Thị căn bản không có hứng thú nuốt chửng công ty của ông ta, nhưng mà ngay cả bản thân Hình Nham cũng đã đứng ra nói vậy rồi, cho dù mọi người bên ngoài có kinh ngạc đến mức nào thì đây là sự thật.
Hàn Dương lo lắng đến mức không kịp gõ cửa, anh vừa nhìn thấy đoạn video, nhận được tin tức này liền vội vàng chạy vào.
“Anh Hình, có một tin tức mà anh phải xem.
Hình Liệt Hàn đưa tay cầm lấy chiếc ipad mà cậu ta đưa cho, đây là video do chính Hình Nham phát hành, trong video nhìn ông ta rất không ồn, có thể tháy trạng thái tinh thần của anh ta không được tốt lắm.
Trong video có đoạn ông ta rất tiếc nuối và mệt mỏi thông báo rằng, công ty của ông ta sắp bị mua lại bởi tập đoàn Mộ Thị, ông ta muốn nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Sau khi Hình Liệt Hàn xem xong đoạn video này, khuôn mặt tuấn tú lập tức u ám, việc này xảy ra quá đột ngột khiến anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình Nham, người mà anh biết là người đầy tham vọng và không ngừng muốn mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty .
mình, làm sao ông ta có thê đột ngột đồng ý thu mua chứ? Anh đoán rằng tin tức về bệnh tình của Hình Nham là giả, trong đó có bí ẩn khác.
Đường Tư Vũ cũng nghe thấy tin tức trong video, cô vẫn chưa lên tiếng, trong lòng cũng rất kinh ngạc, Mộ Phi vậy mà lại có năng lực thu mua công ty của Hình Nham.
“Anh Hình, có cần kiểm tra không?”
“Kiểm tra, tôi muốn biết lý do cụ thể tại sao Hình Nham lại làm như vậy.” Hình Liệt Hàn không tin rằng Hình Nham sẽ làm như vậy.
Hoặc là ông ta có nhược điểm nằm trong tay Mộ Phi, không thể không giao công ty .
ra, hoặc là ông ta và Mộ Phi đã đi đến hợp tác.
Đồng thời, trong lòng Hình Liệt Hàn cũng có cảm giác khủng hoảng, anh có một loại linh cảm, việc Mộ Phi thu mua lại công ty của Hình Nham hình như có liên quan tới anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.