Chương 1161
Thượng Quan Nhiêu
29/08/2021
“Hứ!” Bạch Hạ ngắng đầu lên, lại bị người đàn ông hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Bạch Hạ mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Thời gian cũng trôi đi trong vô thức, khoảng năm giờ, điện thoại của Hình Nhất Phàm vang lên tiếng báo tin nhắn, là địa chỉ nhà hàng mà Lam Thiên Thần gửi đến.
Hình Nhất Phàm ôm lấy cô và nói: “Đi thôi! Chúng ta nên đến nhà hàng rồi.”
Bạch Hạ cũng ôm eo anh gật đầu: “Vâng! Đi thôi!”
Lam Thiên Thần cũng nhận được điện thoại của Diệp Tiêu, cô ta cũng sắp tới nhà hàng rồi, Lam Thiên Thần đã đặt xong phòng ăn, lúc này đang ở đó một mình nghịch điện thoại.
Khi lướt tới một dãy số, anh ngập ngừng đôi chút rồi gửi một tin nhắn cho đầu dây bên kia.
“Đang làm gì vậy?”
Sau khi gửi đi, lòng anh vẫn cứ chờ đợi phản hồi của đối phương, nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, điện thoại của anh vẫn im lìm. Cuối cùng, khi Lam Thiên Thần thở dài, màn hình điện thoại bên cạnh lập tức vang lên tiếng báo tin nhắn, tim anh đập rộn lên, anh vội cầm điện thoại lên xem, một cảm giác hụt hãng bao trùm lấy đôi mắt anh, ánh mắt vừa sáng lên lại một lần nữa đượm buồn. Chết tiệt, đó là tin nhắn quảng cáo, không phải của cô áy.
Lam Thiên Thần nghĩ tới công việc hàng ngày của cô bận như vậy, hẳn là không nhìn tháy tin nhắn của anh! Thôi bỏ đi, không đợi nữa.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không làm gì cả, chỉ chờ điện thoại phát ra tiếng chuông.
Diệp Tiêu đến sớm hơn Hình Nhất Phàm, cô ta mang một chiếc túi phiên bản giới hạn, khắp người, từ đầu đến chân ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, người chơi hàng hiệu đều có thể nhận ra rằng giá của tất cả những thứ cô ta mặc hôm nay đều hơn 10 triệu.
Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu đang mở cửa, anh hơi trừng mắt, cô ta thay nguyên một bộ từ đầu đến chân luôn sao?
“Tiêu Tiêu, chỉ là ăn bữa cơm, không cần phải như vậy chứ?” Lam Thiên Thần có chút lo lắng.
“Mình đến đây để ăn mà! Lẽ nào mình không thể ăn mặc như thế này đến ăn sao?” Diệp Tiêu rõ ràng tự biết mình ăn mặc quá lố, nhưng cô ta giả vờ như không biết.
Ở dưới lầu, xe của Hình Nhất Phàm nằm gọn trong chỗ đậu xe, Bạch Hạ đẩy cửa bước xuống xe cùng anh.
Bạch Hạ ngẳng nhìn nhà hàng một lượt, bởi vì cô vẫn rất tò mò về thế giới của người giàu.
Lúc này, một cánh tay năm lấy tay cô, một giọng nam trầm thấp cũng vang lên: “Nếu thích đồ ăn ở đây, từ nay về sau ngày nào cũng tới ăn.”
*Hả?” Bạch Hạ giật mình, ban nãy cô cũng chỉ nhìn qua thôi! Cũng không nói là nhất định phải được tới ăn hàng ngày.
Hình Nhất Phàm chỉ muốn thỏa mãn cô, chỉ cần cô nhìn thứ gì đó lâu hơn một chút, anh liền muốn mua tặng cô.
Bạch Hạ đi theo anh vào đại sảnh, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Chúng ta mặc đồ đôi thế này có kỳ quặc quá không?”
Dù gì cũng không phải ở trên đường lớn như bên ngoài, đây rõ ràng là một nhà hàng tây rất cao cấp, mọi người đến ăn đều mặc trang phục lịch lãm.
Hình Nhất Phàm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Sao nào? Em không muốn mặc chung với anh sao?”
“Không! Chỉ là ở đây không thích hợp lắm!” Bạch Hạ không có ý không muốn mặc cùng anh. Hình Nhất Phàm đưa tay ra, nói: “Không có thích hợp hay là không thích hợp.”
Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu càm một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, săm soi kiểm tra mặt, không để mặt mình lại một chút khuyết điểm nào, là một người đàn ông, anh ta vẫn cực kỳ không thể hiểu được.
“Đã đẹp lắm rồi, đừng soi nữa.”
Diệp Tiêu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô ta nhanh chóng cất gương lại trong túi xách, sau đó ngồi thẳng lên, duy trì dáng vẻ sang trọng của cô ta, đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Đúng lúc này, người phục vụ mở cửa và nói với bên ngoài: “Mời anh chị vào trong.”
Vì vậy, ánh mắt của Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu ngay lập tức bị cặp áo đôi màu xanh quân đội làm cho sững sờ.
Họ lập tức cùng nhìn mặt người đàn ông, xác nhận đúng là Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm ngạc nhiên khi thấy Diệp Tiêu cũng ở đó, Lam Thiên Thần bật cười, anh không nói nhưng vẫn cảm thấy Hình Nhất Phàm không còn là Hình Nhất Phàm mà anh biết nữa.
Diệp Tiêu mặc dù rất ngạc nhiên khi thấy Hình Nhất Phàm đang mặc đồ đôi, nhưng ánh mắt của cô ta lập tức chuyển sang cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, những gì cô ta nhìn thấy là một khuôn mặt mộc, khuôn mặt của một cô gái không trang điểm, trẻ trung, năng động và ngọt ngào.
Trên người cô không nhìn ra bắt cứ một chút chất hoá học nào, là một vẻ đẹp tự nhiên.
Bạch Hạ mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Thời gian cũng trôi đi trong vô thức, khoảng năm giờ, điện thoại của Hình Nhất Phàm vang lên tiếng báo tin nhắn, là địa chỉ nhà hàng mà Lam Thiên Thần gửi đến.
Hình Nhất Phàm ôm lấy cô và nói: “Đi thôi! Chúng ta nên đến nhà hàng rồi.”
Bạch Hạ cũng ôm eo anh gật đầu: “Vâng! Đi thôi!”
Lam Thiên Thần cũng nhận được điện thoại của Diệp Tiêu, cô ta cũng sắp tới nhà hàng rồi, Lam Thiên Thần đã đặt xong phòng ăn, lúc này đang ở đó một mình nghịch điện thoại.
Khi lướt tới một dãy số, anh ngập ngừng đôi chút rồi gửi một tin nhắn cho đầu dây bên kia.
“Đang làm gì vậy?”
Sau khi gửi đi, lòng anh vẫn cứ chờ đợi phản hồi của đối phương, nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, điện thoại của anh vẫn im lìm. Cuối cùng, khi Lam Thiên Thần thở dài, màn hình điện thoại bên cạnh lập tức vang lên tiếng báo tin nhắn, tim anh đập rộn lên, anh vội cầm điện thoại lên xem, một cảm giác hụt hãng bao trùm lấy đôi mắt anh, ánh mắt vừa sáng lên lại một lần nữa đượm buồn. Chết tiệt, đó là tin nhắn quảng cáo, không phải của cô áy.
Lam Thiên Thần nghĩ tới công việc hàng ngày của cô bận như vậy, hẳn là không nhìn tháy tin nhắn của anh! Thôi bỏ đi, không đợi nữa.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không làm gì cả, chỉ chờ điện thoại phát ra tiếng chuông.
Diệp Tiêu đến sớm hơn Hình Nhất Phàm, cô ta mang một chiếc túi phiên bản giới hạn, khắp người, từ đầu đến chân ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, người chơi hàng hiệu đều có thể nhận ra rằng giá của tất cả những thứ cô ta mặc hôm nay đều hơn 10 triệu.
Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu đang mở cửa, anh hơi trừng mắt, cô ta thay nguyên một bộ từ đầu đến chân luôn sao?
“Tiêu Tiêu, chỉ là ăn bữa cơm, không cần phải như vậy chứ?” Lam Thiên Thần có chút lo lắng.
“Mình đến đây để ăn mà! Lẽ nào mình không thể ăn mặc như thế này đến ăn sao?” Diệp Tiêu rõ ràng tự biết mình ăn mặc quá lố, nhưng cô ta giả vờ như không biết.
Ở dưới lầu, xe của Hình Nhất Phàm nằm gọn trong chỗ đậu xe, Bạch Hạ đẩy cửa bước xuống xe cùng anh.
Bạch Hạ ngẳng nhìn nhà hàng một lượt, bởi vì cô vẫn rất tò mò về thế giới của người giàu.
Lúc này, một cánh tay năm lấy tay cô, một giọng nam trầm thấp cũng vang lên: “Nếu thích đồ ăn ở đây, từ nay về sau ngày nào cũng tới ăn.”
*Hả?” Bạch Hạ giật mình, ban nãy cô cũng chỉ nhìn qua thôi! Cũng không nói là nhất định phải được tới ăn hàng ngày.
Hình Nhất Phàm chỉ muốn thỏa mãn cô, chỉ cần cô nhìn thứ gì đó lâu hơn một chút, anh liền muốn mua tặng cô.
Bạch Hạ đi theo anh vào đại sảnh, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Chúng ta mặc đồ đôi thế này có kỳ quặc quá không?”
Dù gì cũng không phải ở trên đường lớn như bên ngoài, đây rõ ràng là một nhà hàng tây rất cao cấp, mọi người đến ăn đều mặc trang phục lịch lãm.
Hình Nhất Phàm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Sao nào? Em không muốn mặc chung với anh sao?”
“Không! Chỉ là ở đây không thích hợp lắm!” Bạch Hạ không có ý không muốn mặc cùng anh. Hình Nhất Phàm đưa tay ra, nói: “Không có thích hợp hay là không thích hợp.”
Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu càm một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, săm soi kiểm tra mặt, không để mặt mình lại một chút khuyết điểm nào, là một người đàn ông, anh ta vẫn cực kỳ không thể hiểu được.
“Đã đẹp lắm rồi, đừng soi nữa.”
Diệp Tiêu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô ta nhanh chóng cất gương lại trong túi xách, sau đó ngồi thẳng lên, duy trì dáng vẻ sang trọng của cô ta, đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Đúng lúc này, người phục vụ mở cửa và nói với bên ngoài: “Mời anh chị vào trong.”
Vì vậy, ánh mắt của Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu ngay lập tức bị cặp áo đôi màu xanh quân đội làm cho sững sờ.
Họ lập tức cùng nhìn mặt người đàn ông, xác nhận đúng là Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm ngạc nhiên khi thấy Diệp Tiêu cũng ở đó, Lam Thiên Thần bật cười, anh không nói nhưng vẫn cảm thấy Hình Nhất Phàm không còn là Hình Nhất Phàm mà anh biết nữa.
Diệp Tiêu mặc dù rất ngạc nhiên khi thấy Hình Nhất Phàm đang mặc đồ đôi, nhưng ánh mắt của cô ta lập tức chuyển sang cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, những gì cô ta nhìn thấy là một khuôn mặt mộc, khuôn mặt của một cô gái không trang điểm, trẻ trung, năng động và ngọt ngào.
Trên người cô không nhìn ra bắt cứ một chút chất hoá học nào, là một vẻ đẹp tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.