Chương 1168
Thượng Quan Nhiêu
29/08/2021
Cô nhàn nhã mở TV lên, tìm một bộ phim hoạt hình mà mình yêu thích, vừa xem vừa giải quyết đống trái cây.
Hình Nhất Phàm trở về phòng, tắm xong rồi mới đi ra, bây giờ đối với anh mà nói, anh chỉ có thể tự dùng tay giải quyết, cũng không cần nghĩ thêm những hình ảnh gì khác, chỉ cần nghĩ đến Bạch Hạ là được.
Hình Nhất Phàm mặc áo choàng ngủ ngồi trước máy tính, mở phần tài liệu về vụ án, bắt đầu soạn tải liệu, anh chuẩn bị nhanh chóng kết thúc vụ án này.
Biệt thự nhà họ Bạch trong màn đêm trông lạnh như tờ, vô cùng vắng vẻ. Hai đứa trẻ được Diệp Giai Mị dỗ đi ngủ từ sớm, mà bà ta thì một mình ngồi trên sofa chờ Bạch Thế Trạch vẫn chưa về.
Nếu là trước đây, bà ta sẽ gọi điện hỏi bây giờ ông đang ở đâu, nhưng đêm nay, bà ta không dám, bà ta biết lần này Bạch Thế Trạch thật sự rất tức giận, thậm chí còn bắt đầu nghỉ ngờ bà ta.
Diệp Giai Mị lúc này có muốn khóc cũng không được, bởi vì trước đây khi bà ta ngoại tình với Hồ Thắng, bà ta chưa bao giờ lo lắng một ngày nào đó chuyện của bọn họ sẽ bị Bạch Thế Trạch biết được.
Bạch Thế Trạch không bao giờ quan tâm đến chuyện của bà ta, chỉ cần bà ta chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ là được.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng Diệp Giai Mị có một cảm giác rất bất an, dường như mọi thứ mà bây giờ bà ta có, bất cứ lúc nào đều sẽ bị người khác lấy đi.
Lúc này, Bạch Thế Trạch đang ở bên ngoài uống rượu, đến bây giờ ông mới biết khi nửa kia phản bội mình, trong lòng sẽ tức giận và khó chịu như thế này. Điều này khiến ông nhớ đến vợ cũ của mình.
Ông nhớ, lúc trước bà sẽ ở nhà, tuyệt vọng chờ ông về nhà. Lúc đó ông còn trẻ, điều kiện gia đình không tệ, lại đẹp trai, được một đám phụ nữ vây quanh để lấy lòng, hơn nữa còn rất nhiều người chủ động.
Khi còn trẻ, Bạch Thế Trạch như một con ngựa hoang chạy ngoài vòng vây, có rào cũng không ngăn được. Sau khi người vợ trước viết thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống sông, ông mới hoàn toàn tỉnh ra.
Khi đó, mặc dù bên cạnh ông toàn là phụ nữ nhưng ông phát hiện trong đầu ông chỉ toàn hình bóng của người vợ cũ, nên một thời gian dài sau đó ông không hề chạm vào một người phụ nữ nào khác.
Diệp Giai Mị là nhân lúc ông say rượu mà tiếp cận ông, mặc dù ông không thích bà ta nhưng Diệp Giai Mị nói với ông rằng bà ta đã mang thai và đứa bé là con của ông.
Bạch Thế Trạch đến bệnh viện cùng bà ta để tính toán ngày tháng, ông tin đó là con của ông, bên phía dòng họ cũng đang hồi thúc ông có thêm một bé trai.
Bạch Thế Trạch tin rằng đây là con trai, vậy nên trong khoảng thời gian đó, ông phải chịu sự thúc giục, ép buộc của Diệp Giai Mị. Bốn tháng sau, ông mới biết trong bụng cô là con trai. Khi đó người nhà cũng rất đồng ý cho họ kết hôn, vậy nên Bạch Thế Trạch liền tái hôn lần nữa, sau đó sinh ra một bé trai. Tính chất công việc đòi hỏi ông phải xã giao nhiều, Diệp Giai Mị cũng không quan tâm đến cuộc sống của ông, bà ta chỉ an phận ở yên bên cạnh ông chăm sóc cho con trai ông và con gái của ông với vợ trước, Bạch Hạ.
Lúc đó Bạch Thế Trạch đang ở thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp, ông đã lơ là con gái lớn Bạch Hạ. Đến năm con bé mười tám tuổi mới nói với ông rằng mình sẽ đi du học, ông đã bỏ lỡ rất nhiều.
Ông đưa cô ra ra nước ngoài du học, đến khi cô trở về thì ông đã gần 50 tuổi.
Bây giờ ông đã có ba người con và một gia đình tương đối yên ấm, ông cũng muốn tận dụng lúc vẫn còn khoẻ mạnh để xây dựng một sản nghiệp khác, sau này để lại cho con trai và con gái.
Nhưng bây giờ, Diệp Giai Mị lại đang mập mờ với người khác, thậm chí ông ta còn có linh cảm rằng quan hệ giữa Diệp Giai Mị và tên Hồ Thắng kia không phải một mối quan hệ bình thường.
Ông đang đợi, đợi trợ lý của mình tìm ra ghi chép thuê phòng khách sạn của Hồ Thắng. Thật ra ông cũng không cần phải đợi, dùng đầu óc của người lớn suy nghĩ thì liền biết ngay là Diệp Giai Mị nhất định đã phản bội ông.
Những năm qua, ông thường xuyên vì phải xã giao bên ngoài mà bực dọc mệt mỏi, về đến nhà tất nhiên không thể thỏa mãn đời sống vợ chồng cho bà ta, nhưng lần nào bà ta cũng thông cảm cho ông, cũng không làm phiền đến ông.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà ta đã ngoại tình với những người đàn ông khác ở bên ngoài, vậy nên mới không quan tâm đến cuộc sống vợ chồng của mình chút nào.
Thời gian từng chút một trôi qua, Diệp Giai Mị đợi đến ba giờ sáng, bà ta suýt chút thì sắp ngủ quên, đến lúc bà ta giật mình tỉnh giấc thì mới phát hiện Bạch Thế Trạch vẫn chưa quay lại.
Trái tim bà ta lạnh đi.
Sáng sớm.
Bạch Hạ tỉnh lại, cô nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh bộ đội, không khỏi mỉm cười, bước tới, vươn tay vuốt ve sau đó lại lần nữa mặc lên.
Cô đến trước cửa phòng của Hình Nhất Phàm, bấm chuông cửa.
Hình Nhất Phàm từ bên trong kéo cửa ra, lúc này, cả hai đều mặc áo khoác đôi với nhau, Bạch Hạ lộ ra một hàng răng đều tăm tắp, cười tít mắt hỏi anh: “Sao anh lại mặc cái này?”
Hình Nhất Phàm đương nhiên là vì muốn mặc, anh cảm thấy mấy chiếc áo hàng thủ công mấy chục vạn tệ của mình cũng không vừa mắt bằng chiếc áo khoác này.
Hình Nhất Phàm trở về phòng, tắm xong rồi mới đi ra, bây giờ đối với anh mà nói, anh chỉ có thể tự dùng tay giải quyết, cũng không cần nghĩ thêm những hình ảnh gì khác, chỉ cần nghĩ đến Bạch Hạ là được.
Hình Nhất Phàm mặc áo choàng ngủ ngồi trước máy tính, mở phần tài liệu về vụ án, bắt đầu soạn tải liệu, anh chuẩn bị nhanh chóng kết thúc vụ án này.
Biệt thự nhà họ Bạch trong màn đêm trông lạnh như tờ, vô cùng vắng vẻ. Hai đứa trẻ được Diệp Giai Mị dỗ đi ngủ từ sớm, mà bà ta thì một mình ngồi trên sofa chờ Bạch Thế Trạch vẫn chưa về.
Nếu là trước đây, bà ta sẽ gọi điện hỏi bây giờ ông đang ở đâu, nhưng đêm nay, bà ta không dám, bà ta biết lần này Bạch Thế Trạch thật sự rất tức giận, thậm chí còn bắt đầu nghỉ ngờ bà ta.
Diệp Giai Mị lúc này có muốn khóc cũng không được, bởi vì trước đây khi bà ta ngoại tình với Hồ Thắng, bà ta chưa bao giờ lo lắng một ngày nào đó chuyện của bọn họ sẽ bị Bạch Thế Trạch biết được.
Bạch Thế Trạch không bao giờ quan tâm đến chuyện của bà ta, chỉ cần bà ta chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ là được.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng Diệp Giai Mị có một cảm giác rất bất an, dường như mọi thứ mà bây giờ bà ta có, bất cứ lúc nào đều sẽ bị người khác lấy đi.
Lúc này, Bạch Thế Trạch đang ở bên ngoài uống rượu, đến bây giờ ông mới biết khi nửa kia phản bội mình, trong lòng sẽ tức giận và khó chịu như thế này. Điều này khiến ông nhớ đến vợ cũ của mình.
Ông nhớ, lúc trước bà sẽ ở nhà, tuyệt vọng chờ ông về nhà. Lúc đó ông còn trẻ, điều kiện gia đình không tệ, lại đẹp trai, được một đám phụ nữ vây quanh để lấy lòng, hơn nữa còn rất nhiều người chủ động.
Khi còn trẻ, Bạch Thế Trạch như một con ngựa hoang chạy ngoài vòng vây, có rào cũng không ngăn được. Sau khi người vợ trước viết thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống sông, ông mới hoàn toàn tỉnh ra.
Khi đó, mặc dù bên cạnh ông toàn là phụ nữ nhưng ông phát hiện trong đầu ông chỉ toàn hình bóng của người vợ cũ, nên một thời gian dài sau đó ông không hề chạm vào một người phụ nữ nào khác.
Diệp Giai Mị là nhân lúc ông say rượu mà tiếp cận ông, mặc dù ông không thích bà ta nhưng Diệp Giai Mị nói với ông rằng bà ta đã mang thai và đứa bé là con của ông.
Bạch Thế Trạch đến bệnh viện cùng bà ta để tính toán ngày tháng, ông tin đó là con của ông, bên phía dòng họ cũng đang hồi thúc ông có thêm một bé trai.
Bạch Thế Trạch tin rằng đây là con trai, vậy nên trong khoảng thời gian đó, ông phải chịu sự thúc giục, ép buộc của Diệp Giai Mị. Bốn tháng sau, ông mới biết trong bụng cô là con trai. Khi đó người nhà cũng rất đồng ý cho họ kết hôn, vậy nên Bạch Thế Trạch liền tái hôn lần nữa, sau đó sinh ra một bé trai. Tính chất công việc đòi hỏi ông phải xã giao nhiều, Diệp Giai Mị cũng không quan tâm đến cuộc sống của ông, bà ta chỉ an phận ở yên bên cạnh ông chăm sóc cho con trai ông và con gái của ông với vợ trước, Bạch Hạ.
Lúc đó Bạch Thế Trạch đang ở thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp, ông đã lơ là con gái lớn Bạch Hạ. Đến năm con bé mười tám tuổi mới nói với ông rằng mình sẽ đi du học, ông đã bỏ lỡ rất nhiều.
Ông đưa cô ra ra nước ngoài du học, đến khi cô trở về thì ông đã gần 50 tuổi.
Bây giờ ông đã có ba người con và một gia đình tương đối yên ấm, ông cũng muốn tận dụng lúc vẫn còn khoẻ mạnh để xây dựng một sản nghiệp khác, sau này để lại cho con trai và con gái.
Nhưng bây giờ, Diệp Giai Mị lại đang mập mờ với người khác, thậm chí ông ta còn có linh cảm rằng quan hệ giữa Diệp Giai Mị và tên Hồ Thắng kia không phải một mối quan hệ bình thường.
Ông đang đợi, đợi trợ lý của mình tìm ra ghi chép thuê phòng khách sạn của Hồ Thắng. Thật ra ông cũng không cần phải đợi, dùng đầu óc của người lớn suy nghĩ thì liền biết ngay là Diệp Giai Mị nhất định đã phản bội ông.
Những năm qua, ông thường xuyên vì phải xã giao bên ngoài mà bực dọc mệt mỏi, về đến nhà tất nhiên không thể thỏa mãn đời sống vợ chồng cho bà ta, nhưng lần nào bà ta cũng thông cảm cho ông, cũng không làm phiền đến ông.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà ta đã ngoại tình với những người đàn ông khác ở bên ngoài, vậy nên mới không quan tâm đến cuộc sống vợ chồng của mình chút nào.
Thời gian từng chút một trôi qua, Diệp Giai Mị đợi đến ba giờ sáng, bà ta suýt chút thì sắp ngủ quên, đến lúc bà ta giật mình tỉnh giấc thì mới phát hiện Bạch Thế Trạch vẫn chưa quay lại.
Trái tim bà ta lạnh đi.
Sáng sớm.
Bạch Hạ tỉnh lại, cô nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh bộ đội, không khỏi mỉm cười, bước tới, vươn tay vuốt ve sau đó lại lần nữa mặc lên.
Cô đến trước cửa phòng của Hình Nhất Phàm, bấm chuông cửa.
Hình Nhất Phàm từ bên trong kéo cửa ra, lúc này, cả hai đều mặc áo khoác đôi với nhau, Bạch Hạ lộ ra một hàng răng đều tăm tắp, cười tít mắt hỏi anh: “Sao anh lại mặc cái này?”
Hình Nhất Phàm đương nhiên là vì muốn mặc, anh cảm thấy mấy chiếc áo hàng thủ công mấy chục vạn tệ của mình cũng không vừa mắt bằng chiếc áo khoác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.