Chương 1231
Thượng Quan Nhiêu
30/08/2021
Bùi Nguyệt Hoàng sẽ không làm gì anh ta, dù sao ở phòng tư pháp cũng đang thiếu người.
“Bùi tổng, cô phải làm chủ cho tôi, tôi oan quá.” Lưu Trung lập tức tố khổ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn Lưu Trung chằm chằm, lại nhìn sang Lam Thiên Thần: “Thiên Thần, cậu nói xem có chuyện gì?”
Lam Thiên Thần siết nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Anh ta bảo tôi có thể vào công ty là đổi bằng cách ngủ với cô.”
Sắc mặt cô cứng đờ, nhìn Lưu Trung với vẻ phức tạp, đầy sự nghỉ ngờ.
“Tôi… tôi nói đùa tôi, tôi không có ý đó.” Lưu Trung cũng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô.
“Tôi và cậu ấy trong sạch. Cậu ấy vào được công ty hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân. Cậu ấy nắm giữ mấy án kiện của ngân hàng tài chính quốc tế, kinh nghiệm thành công rất nhiều. Tôi thấy mười năm của anh cũng không bằng.” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, phê phán Lưu Trung.
Lưu Trung xanh mắt, rõ ràng không tin, anh ta hỏi ngay: “Bùi tổng, xin lỗi đều do tôi thối mồm. Bây giờ công ty đang cần người, tôi nhất định sẽ làm việc tử tế không nhiều lời.”
Trong mắt Bùi Nguyệt Hoàng lộ vẻ lạnh lùng: “Anh dọn đồ đi. Từ ngày mai anh không cần tới công ty nữa.”
“Không Bùi tổng, sao lại đuỏi tôi. Không công bằng.”
“Anh sống từng này tuổi rồi còn không hiểu xã hội bất công sao? Anh đã thừa nước đục thả câu ở công ty tôi bao năm, hôm nay sa thải anh đã là nhân từ rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy nói với Khúc Hạo: “Dẫn anh ta xuống thu đồ.”
Lưu Trung dĩ nhiên không cam tâm, lớn tiếng nói: “Tôi có thể kiện công ty các người, các người đuổi người phi pháp, tôi phải kiện.”
Khúc Hạo lập tức kéo mạnh anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa, Lam Thiên Thần nói với cô gái ngồi trên sofa: “Xin lỗi, anh làm phiền em rồi.”
Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, đi tới cạnh anh, đưa tay vỗ vai anh: “Lần sau nhớ đánh mạnh vào, tiếng thuốc thang tôi trả.”
Lam Thiên Thần nhìn cô gái bên cạnh, anh cong môi cười: “Em biết sao anh giận vậy không?”
“Tại sao?” Ánh mắt cô tò mò nhìn anh.
“Cho dù họ nói anh bám váy đàn bà bò lên giường em, anh cũng nhịn.” Lam Thiên Thần cười bảo: “Dù sao cũng là vinh hạnh của anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bật cười: “Cậu còn cần bám váy đàn bà sao?”
“Cần chứ, Bùi tổng muốn bao nuôi anh không?” Giọng của Lam Thiên Thần có vẻ mong chờ.
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lấp lánh: “Nhưng tôi không nuôi nỗi.”
“Anh dễ nuôi lắm.” Lam Thiên Thần tới trước bàn làm việc của cô, hai cánh tay dài chống trên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng vờ xem tư liệu nhưng trong lòng biết Lam Thiên Thần đang ám chỉ gì.
“Cậu vẫn nên nói xem sao cậu lại tức giận đánh người thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lộ ra vẻ mong đợi nhìn anh.
Đáy mắt Lam Thiên Thần có vẻ thất vọng, sau đó lại có sự tức giận: “Bọn họ nói tới em.”
Bùi Nguyệt Hoàng ngắn ra, nhân viên nam âm thầm bàn luận cô, cô đều biết. Nhưng mà chỉ cần họ không nói trước mặt cô thì cô chẳng sao cả.
“Cậu đánh nhau vì tôi?” Trái tím cô bỗng thấy ám áp.
“Anh tuyệt đối không cho phép thằng khác nói xấu em.
Cho dù là nói đùa cũng không.” Lam Thiên Thần hừ lạnh một câu.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Cảm ơn cậu bảo vệ tôi vậy.
Lưu Trung thở phì phò bị Khúc Hạo đưa tới cửa phòng làm việc của anh ta, hai bảo vệ cũng đi tới.
Lưu Trung còn quát to: “Dựa vào đâu đuổi tôi? Chỉ vì thằng ranh đấy?”
Một đám người gần đó hóng chuyện, thoáng cái hiểu ra gì đó, hóa ra Bùi tổng vẫn thiên vị Lam Thiên Thần, xem ra sự mập mờ giữa họ là không thể chối cãi. Điều này khiến không ít nhân viên nữ thầm thất vọng, người đàn ông đẹp trai mê người vậy hóa ra là mục tiêu của Bùi tổng.
“Hóa ra là con cún nhỏ của chủ tịch.” Có một nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt của chủ tịch không tệ.”
“Vậy chúng ta còn hi vọng gì. Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy cơ.”
“Bùi tổng, cô phải làm chủ cho tôi, tôi oan quá.” Lưu Trung lập tức tố khổ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn Lưu Trung chằm chằm, lại nhìn sang Lam Thiên Thần: “Thiên Thần, cậu nói xem có chuyện gì?”
Lam Thiên Thần siết nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Anh ta bảo tôi có thể vào công ty là đổi bằng cách ngủ với cô.”
Sắc mặt cô cứng đờ, nhìn Lưu Trung với vẻ phức tạp, đầy sự nghỉ ngờ.
“Tôi… tôi nói đùa tôi, tôi không có ý đó.” Lưu Trung cũng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô.
“Tôi và cậu ấy trong sạch. Cậu ấy vào được công ty hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân. Cậu ấy nắm giữ mấy án kiện của ngân hàng tài chính quốc tế, kinh nghiệm thành công rất nhiều. Tôi thấy mười năm của anh cũng không bằng.” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, phê phán Lưu Trung.
Lưu Trung xanh mắt, rõ ràng không tin, anh ta hỏi ngay: “Bùi tổng, xin lỗi đều do tôi thối mồm. Bây giờ công ty đang cần người, tôi nhất định sẽ làm việc tử tế không nhiều lời.”
Trong mắt Bùi Nguyệt Hoàng lộ vẻ lạnh lùng: “Anh dọn đồ đi. Từ ngày mai anh không cần tới công ty nữa.”
“Không Bùi tổng, sao lại đuỏi tôi. Không công bằng.”
“Anh sống từng này tuổi rồi còn không hiểu xã hội bất công sao? Anh đã thừa nước đục thả câu ở công ty tôi bao năm, hôm nay sa thải anh đã là nhân từ rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy nói với Khúc Hạo: “Dẫn anh ta xuống thu đồ.”
Lưu Trung dĩ nhiên không cam tâm, lớn tiếng nói: “Tôi có thể kiện công ty các người, các người đuổi người phi pháp, tôi phải kiện.”
Khúc Hạo lập tức kéo mạnh anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa, Lam Thiên Thần nói với cô gái ngồi trên sofa: “Xin lỗi, anh làm phiền em rồi.”
Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, đi tới cạnh anh, đưa tay vỗ vai anh: “Lần sau nhớ đánh mạnh vào, tiếng thuốc thang tôi trả.”
Lam Thiên Thần nhìn cô gái bên cạnh, anh cong môi cười: “Em biết sao anh giận vậy không?”
“Tại sao?” Ánh mắt cô tò mò nhìn anh.
“Cho dù họ nói anh bám váy đàn bà bò lên giường em, anh cũng nhịn.” Lam Thiên Thần cười bảo: “Dù sao cũng là vinh hạnh của anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bật cười: “Cậu còn cần bám váy đàn bà sao?”
“Cần chứ, Bùi tổng muốn bao nuôi anh không?” Giọng của Lam Thiên Thần có vẻ mong chờ.
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lấp lánh: “Nhưng tôi không nuôi nỗi.”
“Anh dễ nuôi lắm.” Lam Thiên Thần tới trước bàn làm việc của cô, hai cánh tay dài chống trên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng vờ xem tư liệu nhưng trong lòng biết Lam Thiên Thần đang ám chỉ gì.
“Cậu vẫn nên nói xem sao cậu lại tức giận đánh người thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lộ ra vẻ mong đợi nhìn anh.
Đáy mắt Lam Thiên Thần có vẻ thất vọng, sau đó lại có sự tức giận: “Bọn họ nói tới em.”
Bùi Nguyệt Hoàng ngắn ra, nhân viên nam âm thầm bàn luận cô, cô đều biết. Nhưng mà chỉ cần họ không nói trước mặt cô thì cô chẳng sao cả.
“Cậu đánh nhau vì tôi?” Trái tím cô bỗng thấy ám áp.
“Anh tuyệt đối không cho phép thằng khác nói xấu em.
Cho dù là nói đùa cũng không.” Lam Thiên Thần hừ lạnh một câu.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Cảm ơn cậu bảo vệ tôi vậy.
Lưu Trung thở phì phò bị Khúc Hạo đưa tới cửa phòng làm việc của anh ta, hai bảo vệ cũng đi tới.
Lưu Trung còn quát to: “Dựa vào đâu đuổi tôi? Chỉ vì thằng ranh đấy?”
Một đám người gần đó hóng chuyện, thoáng cái hiểu ra gì đó, hóa ra Bùi tổng vẫn thiên vị Lam Thiên Thần, xem ra sự mập mờ giữa họ là không thể chối cãi. Điều này khiến không ít nhân viên nữ thầm thất vọng, người đàn ông đẹp trai mê người vậy hóa ra là mục tiêu của Bùi tổng.
“Hóa ra là con cún nhỏ của chủ tịch.” Có một nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt của chủ tịch không tệ.”
“Vậy chúng ta còn hi vọng gì. Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy cơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.