Chương 1328
Thượng Quan Nhiêu
30/08/2021
Hình Nhất Phàm đưa tay nắm bả vai cô đi vào thang máy: “Mẹ anh làm xong bữa sáng rồi, hôm nay em ở nhà ba mẹ một hôm, tối anh đón em.”
“Được! Anh thay ba em xử lý xong vụ kiện này! Em sẽ ngoan ngoãn.” Bạch Hạ không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
“Yên tâm, vụ án của ba em trên cơ bản không còn vấn đè, Diệp Giai Mị sẽ phải trả một cái giá đắt.”
Ánh mắt Bạch Hạ lóe qua một tia thương cảm, nếu như mẹ cô còn trên thế giới này, nhìn thấy chuyện như vậy, bà ấy có hồi hận vì năm đó rời đi không?
Hi vọng ở dưới suôi vàng mẹ biêt được chuyện này!
Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm trở về Hình trạch, Tưởng Lam đã làm xong bữa sáng phong phú chờ bọn họ,nhưng vì khi họ đến đã 9h, trừ nhóc con Hình Vũ Điềm đang không muốn đi học còn ở nhà, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đã ra ngoài.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cùng cháu gái ăn sáng, hôm nay Hình Vũ Điềm xin nghỉ, bởi vì con bé ho khoan, nhưng cũng nhìn ra được là con bé đang làm bộ, nhưng Hình Liệt Hàn vẫn cho cô bé nghỉ, để ở cô ở nhà nghỉ ngơi.
“Bà nội ơi, hôm nay cháu có thể chơi với cô không? Cháu thích cô lắm!” Hình Vũ Điềm hỏi.
Tưởng Lam cười nói: “Được! Nhưng khi cô muốn nghỉ ngơi, cháu không được quấy rày thím.”
“Dạ, cháu biết.”
Bạch Hạ cũng rất thích cô cháu gái này, rất đáng yêu, giống như búp bê vậy: “Hôm nay cô dạy cháu vẽ tranh nhé.”
Bạch Hạ luôn như vậy với con nít, bởi cô vẽ rất giỏi, giống như cô giáo mỹ thuật, có thể dạy một ngày.
“Được ạ! Cháu thích vẽ lắm!” Hình Vũ Điềm rất vui vẻ.
Hình Nhất Phàm thấy Bạch Hạ ở nhà cũng sẽ không buồn chán, anh ăn xong bữa sáng liền đi. Hình Vũ Điềm dẫn Bạch Hạ tới thành phố nhỏ của con bé, Bạch Hạ tưởng chỉ là một nơi chơi đùa của trẻ con, ai biết trên tầng bốn thực sự có một căn phòng rộng rãi, giống như một thành phố nhỏ, giống như câu chuyện cổ tích, chất đầy các loại đồ chơi, Bạch Hạ cuối cùng cũng rõ cô bé này được cưng chiều thế nào.
Hình Vũ Điềm tìm được bút vẽ, đưa cho Bạch Hạ nhờ cô dạy, Bạch Hạ dạy những nét vẽ cơ bản, làm Hình Vũ Phàm nhìn cô như thần tượng, bởi vì Bạch Hạ vẽ gì cũng giống như thật vậy, vô cùng sống động.
Hình Vũ Điềm được cô dạy dỗ, vô cùng nghiêm túc ngồi trên bàn nhỏ vẽ hoa vẽ cỏ, so với đi nhà trẻ còn nghiêm túc hơn.
Thỉnh thoảng Tưởng Lam sẽ mang trái cây đồ tráng miệng lên, bà rất sợ chưa tiếp đãi Bạch Hạ được chu toàn.
Nhưng khi nhìn cô và cháu gái nhỏ chơi đùa vui vẻ, hơn nữa tay nghề vẽ tranh của cháu gái cũng lên thần tốc, bà cũng rất vui vẻ. Hình Nhất Phàm đi từ nhà ra, chạy thẳng tới dồn cảnh sát, bởi vì trong tay họ có video của vụ bắt cóc, video từ buổi bắt cóc tối nọ, anh nheo mắt xem, nhìn hai người phụ nữ đánh nhau với tên tội phạm bắt cóc, anh thực không tin cô gái cầm quả sầu riêng đập liên tục với người no lại chính là Bạch Hạ mềm mại yếu đuối.
Mà Đỗ An Kỳ còn mãnh liệt hơn, bởi cô cũng lớn tuổi hơn, cao hơn m7, đánh cho máy người đàn ông cũng phải lùi ại phía sau.
Mấy viên cảnh sát phía sau cũng nín cười, mặc dù họ biết trường hợp này phải nghiêm túc, nhưng hai cô gái đánh nhau trong video này thực sự khiến họ phải kính nễ.
Hình Nhất Phàm thấy Uông Tuyền, lập tức nhớ ra, người đàn ông này hình như anh đã nhìn thấy trong phòng làm việc của Ngưu Đức: “Đây là thủ hạ của một tên tội phạm tôi từng tiếp xúc, xem ra vụ bắt cóc này không phải ngẫu nhiên, mục tiêu của bọn họ chính là vợ tôi, Bạch Hạ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại xác định thêm một lần nữa: “Có lẽ mục tiêu cuối cùng sẽ là tôi.”
“Hình tiên sinh, ý anh đây là một vụ trả thù ác ý?”
Hình Nhất Phàm gật đầu, xác định nói: “Đúng, tôi vô cùng chắc chắn đây là một hành động trả thù tôi.”
“Được, Hình tiên sinh, chúng tôi sẽ lập tức bắt những người này về quy án, khi nào có yêu cầu, chúng tôi sẽ thông báo với anh.” Hình Nhất Phàm gật đầu, anh vô cùng tin tưởng vào lực lưởng cảnh sát, chỉ là anh nghĩ đến số tiền của Ngưu Đức mới bị lấy đi 2 phần 3, còn một phần nữa chưa bị tịch thu về, chắc chắn vẫn còn trong tay ông ta, nếu không, một kẻ đã bị phán tù 15 năm như ông ta, cũng không thể sai khiến người bên ngoài phạm tội thế này.
Hình Nhất Phàm hiểu nhất định phải đoạt lại số tiền trong tay Nguu Đức về, diệt sạch khả năng trả thù của ông ta. Đi ra từ đồn cảnh sát, anh liền nhận được điện thoại của Tta án, hóa ra luật sư của Diệp Giai Mị đã nhắc nhứ, Hình Nhất Phàm có quan hệ với Bạch Hạ, không cho phép anh làm luật sư cho Bạch Thé Trạch, báo Bạch Thé Trạch phải nhanh chóng thay đổi luật sự, phiên tòa lùi lại 3 ngày.
Hình Nhất Phàm nghe điện thoại xong liền nhận được điện thoại của Bạch Thế Trạch.
“Được! Anh thay ba em xử lý xong vụ kiện này! Em sẽ ngoan ngoãn.” Bạch Hạ không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
“Yên tâm, vụ án của ba em trên cơ bản không còn vấn đè, Diệp Giai Mị sẽ phải trả một cái giá đắt.”
Ánh mắt Bạch Hạ lóe qua một tia thương cảm, nếu như mẹ cô còn trên thế giới này, nhìn thấy chuyện như vậy, bà ấy có hồi hận vì năm đó rời đi không?
Hi vọng ở dưới suôi vàng mẹ biêt được chuyện này!
Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm trở về Hình trạch, Tưởng Lam đã làm xong bữa sáng phong phú chờ bọn họ,nhưng vì khi họ đến đã 9h, trừ nhóc con Hình Vũ Điềm đang không muốn đi học còn ở nhà, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đã ra ngoài.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cùng cháu gái ăn sáng, hôm nay Hình Vũ Điềm xin nghỉ, bởi vì con bé ho khoan, nhưng cũng nhìn ra được là con bé đang làm bộ, nhưng Hình Liệt Hàn vẫn cho cô bé nghỉ, để ở cô ở nhà nghỉ ngơi.
“Bà nội ơi, hôm nay cháu có thể chơi với cô không? Cháu thích cô lắm!” Hình Vũ Điềm hỏi.
Tưởng Lam cười nói: “Được! Nhưng khi cô muốn nghỉ ngơi, cháu không được quấy rày thím.”
“Dạ, cháu biết.”
Bạch Hạ cũng rất thích cô cháu gái này, rất đáng yêu, giống như búp bê vậy: “Hôm nay cô dạy cháu vẽ tranh nhé.”
Bạch Hạ luôn như vậy với con nít, bởi cô vẽ rất giỏi, giống như cô giáo mỹ thuật, có thể dạy một ngày.
“Được ạ! Cháu thích vẽ lắm!” Hình Vũ Điềm rất vui vẻ.
Hình Nhất Phàm thấy Bạch Hạ ở nhà cũng sẽ không buồn chán, anh ăn xong bữa sáng liền đi. Hình Vũ Điềm dẫn Bạch Hạ tới thành phố nhỏ của con bé, Bạch Hạ tưởng chỉ là một nơi chơi đùa của trẻ con, ai biết trên tầng bốn thực sự có một căn phòng rộng rãi, giống như một thành phố nhỏ, giống như câu chuyện cổ tích, chất đầy các loại đồ chơi, Bạch Hạ cuối cùng cũng rõ cô bé này được cưng chiều thế nào.
Hình Vũ Điềm tìm được bút vẽ, đưa cho Bạch Hạ nhờ cô dạy, Bạch Hạ dạy những nét vẽ cơ bản, làm Hình Vũ Phàm nhìn cô như thần tượng, bởi vì Bạch Hạ vẽ gì cũng giống như thật vậy, vô cùng sống động.
Hình Vũ Điềm được cô dạy dỗ, vô cùng nghiêm túc ngồi trên bàn nhỏ vẽ hoa vẽ cỏ, so với đi nhà trẻ còn nghiêm túc hơn.
Thỉnh thoảng Tưởng Lam sẽ mang trái cây đồ tráng miệng lên, bà rất sợ chưa tiếp đãi Bạch Hạ được chu toàn.
Nhưng khi nhìn cô và cháu gái nhỏ chơi đùa vui vẻ, hơn nữa tay nghề vẽ tranh của cháu gái cũng lên thần tốc, bà cũng rất vui vẻ. Hình Nhất Phàm đi từ nhà ra, chạy thẳng tới dồn cảnh sát, bởi vì trong tay họ có video của vụ bắt cóc, video từ buổi bắt cóc tối nọ, anh nheo mắt xem, nhìn hai người phụ nữ đánh nhau với tên tội phạm bắt cóc, anh thực không tin cô gái cầm quả sầu riêng đập liên tục với người no lại chính là Bạch Hạ mềm mại yếu đuối.
Mà Đỗ An Kỳ còn mãnh liệt hơn, bởi cô cũng lớn tuổi hơn, cao hơn m7, đánh cho máy người đàn ông cũng phải lùi ại phía sau.
Mấy viên cảnh sát phía sau cũng nín cười, mặc dù họ biết trường hợp này phải nghiêm túc, nhưng hai cô gái đánh nhau trong video này thực sự khiến họ phải kính nễ.
Hình Nhất Phàm thấy Uông Tuyền, lập tức nhớ ra, người đàn ông này hình như anh đã nhìn thấy trong phòng làm việc của Ngưu Đức: “Đây là thủ hạ của một tên tội phạm tôi từng tiếp xúc, xem ra vụ bắt cóc này không phải ngẫu nhiên, mục tiêu của bọn họ chính là vợ tôi, Bạch Hạ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại xác định thêm một lần nữa: “Có lẽ mục tiêu cuối cùng sẽ là tôi.”
“Hình tiên sinh, ý anh đây là một vụ trả thù ác ý?”
Hình Nhất Phàm gật đầu, xác định nói: “Đúng, tôi vô cùng chắc chắn đây là một hành động trả thù tôi.”
“Được, Hình tiên sinh, chúng tôi sẽ lập tức bắt những người này về quy án, khi nào có yêu cầu, chúng tôi sẽ thông báo với anh.” Hình Nhất Phàm gật đầu, anh vô cùng tin tưởng vào lực lưởng cảnh sát, chỉ là anh nghĩ đến số tiền của Ngưu Đức mới bị lấy đi 2 phần 3, còn một phần nữa chưa bị tịch thu về, chắc chắn vẫn còn trong tay ông ta, nếu không, một kẻ đã bị phán tù 15 năm như ông ta, cũng không thể sai khiến người bên ngoài phạm tội thế này.
Hình Nhất Phàm hiểu nhất định phải đoạt lại số tiền trong tay Nguu Đức về, diệt sạch khả năng trả thù của ông ta. Đi ra từ đồn cảnh sát, anh liền nhận được điện thoại của Tta án, hóa ra luật sư của Diệp Giai Mị đã nhắc nhứ, Hình Nhất Phàm có quan hệ với Bạch Hạ, không cho phép anh làm luật sư cho Bạch Thé Trạch, báo Bạch Thé Trạch phải nhanh chóng thay đổi luật sự, phiên tòa lùi lại 3 ngày.
Hình Nhất Phàm nghe điện thoại xong liền nhận được điện thoại của Bạch Thế Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.