Chương 1416
Thượng Quan Nhiêu
24/09/2021
Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng đã nghe Khúc Hạo báo cáo về chuyện này, Khúc Hạo cũng làm hết sức nhưng chuyện này vẫn như cũ không thể tiêu trừ toàn bộ.
“Bùi tổng, chỉ sợ còn cần một thời gian nữa, tôi sẽ sai càng nhiêu người đên xử lý.”
“Được! Anh cứ việc đi làm, bát luận đối phương muốn cái giá nào, chỉ cần phong sát được chuyện này đều sẽ đáp ứng.”
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh không ít, cô xoay người nhìn ra xa, đôi mắt đẹp phủ một lớp sâu lo.
“Vâng! Bùi tổng, tôi lập tức đi làm!”
Khúc Hạo nói xong, vừa xoay người liền thấy cửa có người đẩy vào, anh không khỏi hoảng sợ. Lam tổng trở lại?
Mà Bùi Nguyệt Hoàng lại nghĩ là Hứa Mẫn đi vào, cô cũng không quay đầu lại. Lam Thiên Thần ra hiệu cho Khúc Hạo đi ra ngoài. Khúc Hạo liền đẩy cửa đi ra, Lam Thiên Thần nhìn thân ảnh cao gầy ở gần cửa sổ sát đất, trái tim anh lập tức đau lòng.
Có phải cô bị tổn thương hay không? Có cảm thấy khó chịu không? Lam Thiên Thần lo lắng bước nhanh đến.
Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy tiếng bước chân, cô đang muốn quay đầu lại liền bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt lầy từ phía sau. Cô lập tức nghe được hơi thở quen thuộc, cô sợ run lên vài giây, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại quay về rồi?”
“Xin lỗi, em nghe anh giải thích.” Lam Thiên Thần trầm thấp nói, giọng nói căng thẳng, giống như hận không thể lấy tim ra cho cô xem trong lòng anh chỉ có cô.
Bùi Nguyệt Hoàng cong môi mỉm cười, cô xoay người trong ngực anh, tựa vào cửa sổ sát đất, ánh mắt chứa ý cười nhìn anh: “Vậy anh giải thích một chút đi! Người phụ nữ kia là ai?”
“Anh không biết cô ta, cũng không biết cô ta có thân phận gì, nhưng mà nhìn ảnh chụp này anh mới biết cô gái 3 lần tiếp cận anh đều là cùng một người.”
Lam Thiên Thần từ khi yêu cô, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không thèm liếc mắt lấy một cái.
Cho nên Dương Điềm Điềm ba lần giả vờ gặp gỡ anh đều không có ấn tượng. Nếu đổi lại là một người đàn ông tiếp cận anh, có lẽ anh đã không sơ ý như vậy.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Hóa ra anh cũng không biết chuyện này.”
“Anh thật sự không biết, từ lúc ở bên cạnh em anh đều không thèm liếc mắt đến người phụ nữ khác. Nếu anh biết cô ta cố ý tiếp cận, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh.”
Gương mặt ôn nhuận của Lam Thiên Thần lúc này hiện lên lửa giận không thể kiềm chế.
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh giận đến trán nồi gân xanh, cô lập tức vươn tay giữ lấy khuôn mặt anh, an ủi ngược lại: “Được rồi! Chúng ta điều tra người đứa phía sau, xem xem ai âm độc như vậy, làm ra loại chuyện ly gián tình cảm này.”
Lam Thiên Thần vươn tay giữ lấy gáy cô, đem cô ôm chặt vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Em có biết lúc anh biết tin này, trong lòng anh lo nhất là cái gì không? Anh chính là Sợ em bị tổn thương.”
“Yên tâm, em cũng không phải trẻ con, không phân rõ thị phi trắng đen, loại kịch này em liếc mắt liền nhìn thầu.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, vẫn không khỏi cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này diễn tốt như vậy, có cơ hội em muốn hỏi cô ta một chút, cô ta như vậy mà lại dám tính kế người đàn ông của em.”
Lam Thiên Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, trầm thấp nói: “Cảm ơn em Nguyệt Hoàng, cảm ơn em tin tưởng anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, an tâm rút vào lòng ngực anh: “Em đương nhiên tin tưởng anh, chưa bao giờ hoài nghỉ.”
Lam Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra manh mối, mọi người ở đây, anh đều sẽ làm sáng tỏ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho anh, cũng để cho bọn họ phải trả giá đất.”
“Em nghĩ đến một người khả nghi, có lẽ là Triệu Đống đứng sau lưng tính kế chúng ta. Anh ta biết chúng ta muốn thu mua công ty của anh ta, anh ta muốn dùng loại chiêu thức nham hiểm này khiến tình cảm chúng ta xức mẻ, không còn lòng dạ để nghĩ đến chuyện thu mua.” Bùi Nguyệt Hoàng liếc mắt liền có thể nhìn thấu chuyện này.
Lam Thiên Thần tức giận đến nắm chặt tay: “Thật sự đê tiện.”
“Được rồi, đừng tức giận. Chúng ta tỉnh táo lại, xem xét kỹ lại chuyện này một chút, không để ý đến những người bên ngoài nói gì, một ngày đưa lên chân tướng rõ ràng.” Bùi Nguyệt Hoàng an ủi anh.
Lam Thiên Thần đương nhiên sẽ đem chuyện này tính cả vốn lẫn lời với Triệu Đống, còn có tất cả những người có liên quan trong đấy.
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Thiên Thần reo lên, anh lấy ra nhìn thì thấy là anh trai mình, anh nói với Bùi Nguyệt Hoàng: “Anh cả anh gọi, anh nghe máy một chút.”
“Bùi tổng, chỉ sợ còn cần một thời gian nữa, tôi sẽ sai càng nhiêu người đên xử lý.”
“Được! Anh cứ việc đi làm, bát luận đối phương muốn cái giá nào, chỉ cần phong sát được chuyện này đều sẽ đáp ứng.”
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh không ít, cô xoay người nhìn ra xa, đôi mắt đẹp phủ một lớp sâu lo.
“Vâng! Bùi tổng, tôi lập tức đi làm!”
Khúc Hạo nói xong, vừa xoay người liền thấy cửa có người đẩy vào, anh không khỏi hoảng sợ. Lam tổng trở lại?
Mà Bùi Nguyệt Hoàng lại nghĩ là Hứa Mẫn đi vào, cô cũng không quay đầu lại. Lam Thiên Thần ra hiệu cho Khúc Hạo đi ra ngoài. Khúc Hạo liền đẩy cửa đi ra, Lam Thiên Thần nhìn thân ảnh cao gầy ở gần cửa sổ sát đất, trái tim anh lập tức đau lòng.
Có phải cô bị tổn thương hay không? Có cảm thấy khó chịu không? Lam Thiên Thần lo lắng bước nhanh đến.
Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy tiếng bước chân, cô đang muốn quay đầu lại liền bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt lầy từ phía sau. Cô lập tức nghe được hơi thở quen thuộc, cô sợ run lên vài giây, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại quay về rồi?”
“Xin lỗi, em nghe anh giải thích.” Lam Thiên Thần trầm thấp nói, giọng nói căng thẳng, giống như hận không thể lấy tim ra cho cô xem trong lòng anh chỉ có cô.
Bùi Nguyệt Hoàng cong môi mỉm cười, cô xoay người trong ngực anh, tựa vào cửa sổ sát đất, ánh mắt chứa ý cười nhìn anh: “Vậy anh giải thích một chút đi! Người phụ nữ kia là ai?”
“Anh không biết cô ta, cũng không biết cô ta có thân phận gì, nhưng mà nhìn ảnh chụp này anh mới biết cô gái 3 lần tiếp cận anh đều là cùng một người.”
Lam Thiên Thần từ khi yêu cô, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không thèm liếc mắt lấy một cái.
Cho nên Dương Điềm Điềm ba lần giả vờ gặp gỡ anh đều không có ấn tượng. Nếu đổi lại là một người đàn ông tiếp cận anh, có lẽ anh đã không sơ ý như vậy.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Hóa ra anh cũng không biết chuyện này.”
“Anh thật sự không biết, từ lúc ở bên cạnh em anh đều không thèm liếc mắt đến người phụ nữ khác. Nếu anh biết cô ta cố ý tiếp cận, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh.”
Gương mặt ôn nhuận của Lam Thiên Thần lúc này hiện lên lửa giận không thể kiềm chế.
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh giận đến trán nồi gân xanh, cô lập tức vươn tay giữ lấy khuôn mặt anh, an ủi ngược lại: “Được rồi! Chúng ta điều tra người đứa phía sau, xem xem ai âm độc như vậy, làm ra loại chuyện ly gián tình cảm này.”
Lam Thiên Thần vươn tay giữ lấy gáy cô, đem cô ôm chặt vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Em có biết lúc anh biết tin này, trong lòng anh lo nhất là cái gì không? Anh chính là Sợ em bị tổn thương.”
“Yên tâm, em cũng không phải trẻ con, không phân rõ thị phi trắng đen, loại kịch này em liếc mắt liền nhìn thầu.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, vẫn không khỏi cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này diễn tốt như vậy, có cơ hội em muốn hỏi cô ta một chút, cô ta như vậy mà lại dám tính kế người đàn ông của em.”
Lam Thiên Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, trầm thấp nói: “Cảm ơn em Nguyệt Hoàng, cảm ơn em tin tưởng anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, an tâm rút vào lòng ngực anh: “Em đương nhiên tin tưởng anh, chưa bao giờ hoài nghỉ.”
Lam Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra manh mối, mọi người ở đây, anh đều sẽ làm sáng tỏ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho anh, cũng để cho bọn họ phải trả giá đất.”
“Em nghĩ đến một người khả nghi, có lẽ là Triệu Đống đứng sau lưng tính kế chúng ta. Anh ta biết chúng ta muốn thu mua công ty của anh ta, anh ta muốn dùng loại chiêu thức nham hiểm này khiến tình cảm chúng ta xức mẻ, không còn lòng dạ để nghĩ đến chuyện thu mua.” Bùi Nguyệt Hoàng liếc mắt liền có thể nhìn thấu chuyện này.
Lam Thiên Thần tức giận đến nắm chặt tay: “Thật sự đê tiện.”
“Được rồi, đừng tức giận. Chúng ta tỉnh táo lại, xem xét kỹ lại chuyện này một chút, không để ý đến những người bên ngoài nói gì, một ngày đưa lên chân tướng rõ ràng.” Bùi Nguyệt Hoàng an ủi anh.
Lam Thiên Thần đương nhiên sẽ đem chuyện này tính cả vốn lẫn lời với Triệu Đống, còn có tất cả những người có liên quan trong đấy.
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Thiên Thần reo lên, anh lấy ra nhìn thì thấy là anh trai mình, anh nói với Bùi Nguyệt Hoàng: “Anh cả anh gọi, anh nghe máy một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.