Chương 1557
Thượng Quan Nhiêu
04/11/2021
Tưởng Hân Vy ngây người, không ngờ Hạng Kình Hạo lại giới thiệu cô là bạn gái của anh. Mặc dù Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, nhưng tình cảm với
cô lại không hề thay đổi.
Vừa chân thành, vừa chiều chuộng.
Đôi mắt đã vẫn đục của ông cụ, nghe Hạng Kình Hạo giới thiệu xong liền sáng lên. Ông chống gậy, từng bước đi tới trước mặt Tưởng Hân Vy quan sát cô.
Tưởng Hân Vy bị ông cụ nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.
Ông cụ quan sát một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cô bé này thật xinh đẹp!”
Ông nội cũng mỉm cười đi tới, nói với Hạng Kình Hạo: “Chúng ta luôn mong cháu đưa bạn gái về, cuối cùng cũng chờ được rồi.”
“Bao giờ thì kết hôn!” Ông cụ ngồi lên ghé thái sư, hỏi.
Hạng Kình Hạo nhìn sang Tưởng Hân Vy, như thể đang chờ cô trả lời.
Tưởng Hân Vy có chút giật mình, cô biết phải trả lời thế nào đây!
“Ba, không vội, để bọn trẻ tìm hiểu một chút đã!” Ông nội nói.
“Con không vội, nhưng ba thì vội rồi! Bộ xương già của ba chẳng còn máy năm để sống, ba muốn được gặp cháu chắt của mình rồi mới yên tâm ra đi!” Nói rồi, ông cụ lại thở dài: “Bạc Hàn cũng chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa có tin gì cả!”
Ông cụ thở dài. Khi ông bốn mươi chín tuổi mới có con, vừa mừng lại vừa sợ, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra.
May là sinh ra, nên Hạng gia ngày càng phát triển trong tay đứa con trai này, đứng đầu lĩnh vực y học, mở ra con đường phát triển khắp thế giới, đến ngày hôm nay.
Chỉ tiếc là mấy năm trước vợ ông đã ra đi. Cho dù bọn họ là gia tộc nghiên cứu y học, nhưng cũng có những căn bệnh không thể cứu chữa nỗi.
“Kình Hạo, sau này cháu phải giới thiệu máy cô gái cho chú của cháu, bảo nó phải kết hôn đi đã.” Ông cụ liền giao nhiệm vụ vinh quang này cho Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo dở khóc dở cười. Người mất trí nhớ như anh, sao có thể khuyên được chú ấy chứ. Lần trước gặp mặt sau khi anh anh tỉnh lại, anh chỉ nhớ chú ấy còn trẻ nhưng lại nghiêm nghị, cô gái bình thường chắc sẽ không thích chú ấy.
“Cháu sẽ cố gắng!” Hạng Kình Hạo gật đầu đáp lời.
Rời khỏi nơi ở của hai ông lão, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo xung quanh thì người giúp việc tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Anh đưa Tưởng Hân Vy quay lại đại sảnh, trên bàn ăn này đủ các món Tây, rất phong phú. Dọc đường đi, Tưởng Hân Vy nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ, tâm trạng lại vui vẻ nên đã sớm quên cơn đói.
Đến giớ mới nhớ đã lâu rồi mình chưa ăn gì cả.
“Đi ăn thôi! Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ mẹ nâu cho em.”
“Không cần đâu, những món này rất ngon.” Tưởng Hân Vy không phải người kén ăn.
“Chúng ta nói chuyện trước đây đi, anh muốn biết từng chuyện một.” Hạng Kình Hạo nhìn Tưởng Hân Vy, anh rất tò mò.
“Em lấy ảnh cho anh xem, còn có video. Lát nữa ăn xong, em đưa cho anh.” Tưởng Hân Vy đáp. May là lần trước cô có đem theo máy chụp hình, ghi lại hình ảnh của hai người.
“Được, lát nữa chúng ta xem.” Hạng Kình Hạo rất muốn xem hình, nhưng trước tiên anh vẫn muốn để cô ăn xong.
Ăn cơm xong, Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo tới căn phòng được chuẩn bị cho cô. Căn phòng này nằm ở một khu vực khác, trên đường đến đây Hạng Kình Hạo đã có ý định này rồi.
Anh muốn sắp xếp cho cô căn phòng bên cạnh phòng của anh. Căn phòng đó vốn không dành cho khách, nhưng bây giờ anh muốn đề cô ở.
Tưởng Hân Vy mở vali ra. Vì cô lên đường gấp nên vali rất lộn xộn. Tưởng Hân Vy vừa mở vali ra, một bộ nội y màu hồng nhạt lập tức thu hút ánh nhìn.
Hạng Kình Hạo đang chờ xem hình, ánh mắt cũng hướng về phía vali của cô. Không ngờ thứ đầu tiên anh nhìn thấy lại là đồ tế nhị, khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.
Tưởng Hân Vy hoảng hốt nhét nội y xuống đáy vali, xáu hổ đến mức ngây người. Cô lấy ipad xong, vội vàng đóng vali lại.
Tưởng Hân Vy đưa ipad cho Hạng Kình Hạo: “Của anh đây! Hình ở trong album, anh xem đi.”
Vừa chân thành, vừa chiều chuộng.
Đôi mắt đã vẫn đục của ông cụ, nghe Hạng Kình Hạo giới thiệu xong liền sáng lên. Ông chống gậy, từng bước đi tới trước mặt Tưởng Hân Vy quan sát cô.
Tưởng Hân Vy bị ông cụ nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.
Ông cụ quan sát một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cô bé này thật xinh đẹp!”
Ông nội cũng mỉm cười đi tới, nói với Hạng Kình Hạo: “Chúng ta luôn mong cháu đưa bạn gái về, cuối cùng cũng chờ được rồi.”
“Bao giờ thì kết hôn!” Ông cụ ngồi lên ghé thái sư, hỏi.
Hạng Kình Hạo nhìn sang Tưởng Hân Vy, như thể đang chờ cô trả lời.
Tưởng Hân Vy có chút giật mình, cô biết phải trả lời thế nào đây!
“Ba, không vội, để bọn trẻ tìm hiểu một chút đã!” Ông nội nói.
“Con không vội, nhưng ba thì vội rồi! Bộ xương già của ba chẳng còn máy năm để sống, ba muốn được gặp cháu chắt của mình rồi mới yên tâm ra đi!” Nói rồi, ông cụ lại thở dài: “Bạc Hàn cũng chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa có tin gì cả!”
Ông cụ thở dài. Khi ông bốn mươi chín tuổi mới có con, vừa mừng lại vừa sợ, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra.
May là sinh ra, nên Hạng gia ngày càng phát triển trong tay đứa con trai này, đứng đầu lĩnh vực y học, mở ra con đường phát triển khắp thế giới, đến ngày hôm nay.
Chỉ tiếc là mấy năm trước vợ ông đã ra đi. Cho dù bọn họ là gia tộc nghiên cứu y học, nhưng cũng có những căn bệnh không thể cứu chữa nỗi.
“Kình Hạo, sau này cháu phải giới thiệu máy cô gái cho chú của cháu, bảo nó phải kết hôn đi đã.” Ông cụ liền giao nhiệm vụ vinh quang này cho Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo dở khóc dở cười. Người mất trí nhớ như anh, sao có thể khuyên được chú ấy chứ. Lần trước gặp mặt sau khi anh anh tỉnh lại, anh chỉ nhớ chú ấy còn trẻ nhưng lại nghiêm nghị, cô gái bình thường chắc sẽ không thích chú ấy.
“Cháu sẽ cố gắng!” Hạng Kình Hạo gật đầu đáp lời.
Rời khỏi nơi ở của hai ông lão, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo xung quanh thì người giúp việc tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Anh đưa Tưởng Hân Vy quay lại đại sảnh, trên bàn ăn này đủ các món Tây, rất phong phú. Dọc đường đi, Tưởng Hân Vy nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ, tâm trạng lại vui vẻ nên đã sớm quên cơn đói.
Đến giớ mới nhớ đã lâu rồi mình chưa ăn gì cả.
“Đi ăn thôi! Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ mẹ nâu cho em.”
“Không cần đâu, những món này rất ngon.” Tưởng Hân Vy không phải người kén ăn.
“Chúng ta nói chuyện trước đây đi, anh muốn biết từng chuyện một.” Hạng Kình Hạo nhìn Tưởng Hân Vy, anh rất tò mò.
“Em lấy ảnh cho anh xem, còn có video. Lát nữa ăn xong, em đưa cho anh.” Tưởng Hân Vy đáp. May là lần trước cô có đem theo máy chụp hình, ghi lại hình ảnh của hai người.
“Được, lát nữa chúng ta xem.” Hạng Kình Hạo rất muốn xem hình, nhưng trước tiên anh vẫn muốn để cô ăn xong.
Ăn cơm xong, Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo tới căn phòng được chuẩn bị cho cô. Căn phòng này nằm ở một khu vực khác, trên đường đến đây Hạng Kình Hạo đã có ý định này rồi.
Anh muốn sắp xếp cho cô căn phòng bên cạnh phòng của anh. Căn phòng đó vốn không dành cho khách, nhưng bây giờ anh muốn đề cô ở.
Tưởng Hân Vy mở vali ra. Vì cô lên đường gấp nên vali rất lộn xộn. Tưởng Hân Vy vừa mở vali ra, một bộ nội y màu hồng nhạt lập tức thu hút ánh nhìn.
Hạng Kình Hạo đang chờ xem hình, ánh mắt cũng hướng về phía vali của cô. Không ngờ thứ đầu tiên anh nhìn thấy lại là đồ tế nhị, khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.
Tưởng Hân Vy hoảng hốt nhét nội y xuống đáy vali, xáu hổ đến mức ngây người. Cô lấy ipad xong, vội vàng đóng vali lại.
Tưởng Hân Vy đưa ipad cho Hạng Kình Hạo: “Của anh đây! Hình ở trong album, anh xem đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.