Chương 1572
Thượng Quan Nhiêu
09/11/2021
Cô gái kia rơi từ trên cây xuống, khuôn mặt tái nhọt, từ từ mở bàn
tay mình ta. Con chim non kia không hề bị thương, đang kêu liên hồi.
“May là em không sao.” Nghê Sơ Tuyết thở ra một hơi, nhẹ nhõm.
Nhưng lưng cô thì lại bị đau, mông tê rần, vậy mà cô không hề để ý.
“Có người nào ngốc nghéch như cô không hả?” Hạng Bạc Hàn nhíu mày khẽ trách.
Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đặt con chim xuống đất, phủi váy rồi cười hì hì: “Tôi không sao, yên tâm đi! Da của tôi dày lắm, ngã cũng không đau.”
Nói rồi, cô cúi xuống nhìn con chim nhỏ: “Để chị đưa em về nhà nhé, không được nghịch ngợm chạy ra ngoài nữa đấy.”
“Cô còn định trèo lên nữa sao?” Hạng Bạc Hạ híp mắt, cô gái này bị ngã rồi mà vẫn không biết sợ ư?
“Tất nhiên rồi! Cũng không thể để nó ở đây chờ chết được!”
“Cô để nó ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc đem nó về tổ.” Hạng Bạc Hàn không muốn cô lại bị ngã thêm lần nữa, dù sao cô cũng là khách.
“Không cân đâu, tôi làm được.” Nghê Sơ Tuyêt muôn cứu con chỉm non này tới cùng.
“Cái đó… anh này, anh có thể giúp tôi cầm con chim này không, để tôi leo lên.” Nghê Sơ Tuyết nhờ vả.
Hạng Bạc Hàn nhìn cơ thể gầy gò của cô, nhíu mày nói: “Tôi có thể dùng cách khác đưa cô lên.”
“Hả?”
Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại, không hiểu ra sao.
Hạng Bạc Hàn đi tới gần cái cây, nói với cô: “Lại đây.”
“Hả.” Nghê Sơ Tuyết tới chỗ anh, Hạng Bạc Hàn liền cúi người xuống, ra hiệu bé cô lên, để cô trèo lên đặt chim non vào tổ.
Nghê Sơ Tuyết hiểu ra, cách của Hạng Bạc Hàn là để anh bế cô lên.
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, thật xấu hổ! Cô cảm nhận được cánh tay Hạng Bạc Hàn rất khỏe, bề cô lên cũng không hề khó khăn.
“Cảm ơn anh.” Nghê Sơ Tuyết nói rồi, càm con chim non, một tay bám vào cây, trèo lên trên. Đền tổ chim, cô đặt con chim non vào.
Trong tổ còn có hai con chim non đang kêu, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười: “Các em ấy! Không được chạy lung tung, đợi tới khi cánh cứng cáp rồi bay!”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết lại bám vào thân cây trèo xuống.
Vừa bám vào, cô liền nhìn thấy bên cạnh có một con sâu lông màu xanh trông rất đáng sợ.
“A…” Nghê Sơ Tuyết lập tức phủi tay, hoảng hốt đến mức mắt thăng bằng, loạng choạng suýt thì lại bị ngã.
Hạng Bạc Hàn luôn quan sát Nghê Sơ Tuyết, không ngoài dự liệu của anh, cô bé này lại sắp bị ngã rồi.
Không có nhiều thời gian lo lắng, Hạng Bạc Hàn liền giơ tay ra đỡ. Cô bé kia ngã xuống từ độ cao hai mét, quay mặt về phía Hạng Bạc Hàn.
Nghê Sơ Tuyết nhìn người đàn ông đang dang tay ra đón cô, vừa sợ vừa lo, trời ạ! Cô sẽ đẩy người ta ngã theo mắt.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng đón Nghê Sơ Tuyết nhưng dù sao cô cũng là người đã trưởng thành, có thể tính được quán tính ngã xuống ra sao. Nghê Sơ Tuyết ngã vào lòng Hạng Bạc Hàn, hai tay anh cũng ôm lấy eo cô, nhưng hai người vẫn bị mắt thăng bằng. Hạng Bạc Hàn bị Nghê Sơ Tuyết đè xuống thảm cỏ, trán cô còn đập trúng cằm anh. Nghê Sơ Tuyết bị đau ngẳắng đầu lên, Hạng Bạc Hàn cũng bị đau mà cúi đầu xuống Hai khuôn mặt cứ thế chạm vào nhau, đôi môi mềm mại của Nghê Sơ Tuyết đặt lên đôi môi mỏng của Hạng Bạc Hàn.
Nghê Sơ Tuyết tròn mắt, thở gấp ngồi dậy, vô cùng xấu hỗ vừa che miệng vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Hạng Bạc Hàn có chút căng thẳng, màn đụng chạm thân mật vừa rồi khiến trái tim anh bị kích động. Mặc dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mùi hương thơm mát của cô gái kia lại luôn quanh quản bên anh.
“Cô không sao chứ?” Hạng Bạc Hàn đứng dậy, tao nhã phủi cỏ dính trên người.
“Tôi không sao… anh không sao chứ?” Nghê Sơ Tuyết lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không sao, đi thôi!” Hạng Bạc Hàn thấy cũng không còn sớm nữa, liền đi vào một con đường khác. Phía sau, Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, mỉm cười chạy theo.
“May là em không sao.” Nghê Sơ Tuyết thở ra một hơi, nhẹ nhõm.
Nhưng lưng cô thì lại bị đau, mông tê rần, vậy mà cô không hề để ý.
“Có người nào ngốc nghéch như cô không hả?” Hạng Bạc Hàn nhíu mày khẽ trách.
Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đặt con chim xuống đất, phủi váy rồi cười hì hì: “Tôi không sao, yên tâm đi! Da của tôi dày lắm, ngã cũng không đau.”
Nói rồi, cô cúi xuống nhìn con chim nhỏ: “Để chị đưa em về nhà nhé, không được nghịch ngợm chạy ra ngoài nữa đấy.”
“Cô còn định trèo lên nữa sao?” Hạng Bạc Hạ híp mắt, cô gái này bị ngã rồi mà vẫn không biết sợ ư?
“Tất nhiên rồi! Cũng không thể để nó ở đây chờ chết được!”
“Cô để nó ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc đem nó về tổ.” Hạng Bạc Hàn không muốn cô lại bị ngã thêm lần nữa, dù sao cô cũng là khách.
“Không cân đâu, tôi làm được.” Nghê Sơ Tuyêt muôn cứu con chỉm non này tới cùng.
“Cái đó… anh này, anh có thể giúp tôi cầm con chim này không, để tôi leo lên.” Nghê Sơ Tuyết nhờ vả.
Hạng Bạc Hàn nhìn cơ thể gầy gò của cô, nhíu mày nói: “Tôi có thể dùng cách khác đưa cô lên.”
“Hả?”
Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại, không hiểu ra sao.
Hạng Bạc Hàn đi tới gần cái cây, nói với cô: “Lại đây.”
“Hả.” Nghê Sơ Tuyết tới chỗ anh, Hạng Bạc Hàn liền cúi người xuống, ra hiệu bé cô lên, để cô trèo lên đặt chim non vào tổ.
Nghê Sơ Tuyết hiểu ra, cách của Hạng Bạc Hàn là để anh bế cô lên.
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, thật xấu hổ! Cô cảm nhận được cánh tay Hạng Bạc Hàn rất khỏe, bề cô lên cũng không hề khó khăn.
“Cảm ơn anh.” Nghê Sơ Tuyết nói rồi, càm con chim non, một tay bám vào cây, trèo lên trên. Đền tổ chim, cô đặt con chim non vào.
Trong tổ còn có hai con chim non đang kêu, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười: “Các em ấy! Không được chạy lung tung, đợi tới khi cánh cứng cáp rồi bay!”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết lại bám vào thân cây trèo xuống.
Vừa bám vào, cô liền nhìn thấy bên cạnh có một con sâu lông màu xanh trông rất đáng sợ.
“A…” Nghê Sơ Tuyết lập tức phủi tay, hoảng hốt đến mức mắt thăng bằng, loạng choạng suýt thì lại bị ngã.
Hạng Bạc Hàn luôn quan sát Nghê Sơ Tuyết, không ngoài dự liệu của anh, cô bé này lại sắp bị ngã rồi.
Không có nhiều thời gian lo lắng, Hạng Bạc Hàn liền giơ tay ra đỡ. Cô bé kia ngã xuống từ độ cao hai mét, quay mặt về phía Hạng Bạc Hàn.
Nghê Sơ Tuyết nhìn người đàn ông đang dang tay ra đón cô, vừa sợ vừa lo, trời ạ! Cô sẽ đẩy người ta ngã theo mắt.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng đón Nghê Sơ Tuyết nhưng dù sao cô cũng là người đã trưởng thành, có thể tính được quán tính ngã xuống ra sao. Nghê Sơ Tuyết ngã vào lòng Hạng Bạc Hàn, hai tay anh cũng ôm lấy eo cô, nhưng hai người vẫn bị mắt thăng bằng. Hạng Bạc Hàn bị Nghê Sơ Tuyết đè xuống thảm cỏ, trán cô còn đập trúng cằm anh. Nghê Sơ Tuyết bị đau ngẳắng đầu lên, Hạng Bạc Hàn cũng bị đau mà cúi đầu xuống Hai khuôn mặt cứ thế chạm vào nhau, đôi môi mềm mại của Nghê Sơ Tuyết đặt lên đôi môi mỏng của Hạng Bạc Hàn.
Nghê Sơ Tuyết tròn mắt, thở gấp ngồi dậy, vô cùng xấu hỗ vừa che miệng vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Hạng Bạc Hàn có chút căng thẳng, màn đụng chạm thân mật vừa rồi khiến trái tim anh bị kích động. Mặc dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mùi hương thơm mát của cô gái kia lại luôn quanh quản bên anh.
“Cô không sao chứ?” Hạng Bạc Hàn đứng dậy, tao nhã phủi cỏ dính trên người.
“Tôi không sao… anh không sao chứ?” Nghê Sơ Tuyết lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không sao, đi thôi!” Hạng Bạc Hàn thấy cũng không còn sớm nữa, liền đi vào một con đường khác. Phía sau, Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, mỉm cười chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.