Chương 1640
Thượng Quan Nhiêu
21/11/2021
Anh không biết phù dâu của anh họ thì ra lại là một cô gái xinh đẹp như vậy đấy!
Hứa Tâm Duyệt đương nhiên nhận ra ánh mắt như thiêu như đốt của Hạng Uy Vũ, khuôn mặt thanh tú của cô vẫn giữ vững nụ cười tự nhiên như cũ, không hề có một chút ngượng ngùng.
Trong phòng nghỉ cho khách VIP, bọn họ vừa uống cà phê vừa trò chuyện, Hạng Uy Vũ rõ ràng là rất để ý đến Hứa Tâm Duyệt, ngay cả Tưởng Hân Vy cũng nhận ra được điều này, cô thầm nghĩ, lẽ nào lần này mình đã tác hợp được cho một cặp đôi mới sao?
“Tâm Duyệt, tớ đi vệ sinh đã, hai người trò chuyện đi.”
Tưởng Hân Vy nghĩ con người Hạng Uy Vũ quả thật cũng không tệ, cô phải để cho hai người có không gian riêng tư.
Ngay sau khi Tưởng Hân Vy rời đi, Hứa Tâm Duyệt lại càng thêm yên tĩnh hơn, còn Hạng Uy Vũ ở phía đối diện cũng có chút xấu hổ, đối mặt với người con gái mà anh rung động, anh ta cũng chỉ là một chàng trai mới lớn thôi!
“Em là người bản địa sao?” Hạng Uy Vũ cười hỏi.
“Ừm, tôi là người ở đây.” Hứa Tâm Duyệt cười đáp.
“Tôi lai ba dòng máu, nhưng lớn lên lại giống người phương Đông. Gia tộc của tôi trước đây luôn sống ở nước ngoài nên tôi rất ít trở về đây. Lần này đến đây tôi phát hiện ra ở đây rất thích hợp để an cư lạc nghiệp.”
Vẻ ngoài của Hạng Uy Vũ thể hiện hoàn hảo vẻ ngoài điển trai của một người có dòng máu lai, hơn nữa lại có kiểu tính cách vui vẻ mà các cô gái rất thích.
Chỉ có điều, nếu là một cô gái khác có lẽ sẽ có thể rung động trước anh, nhưng Hứa Tâm Duyệt có một bí mật, bí mật này đã trở thành gông cùm của cuộc đời cô, vì vậy cho dù gặp được người yêu thích cô thì cô cũng không thể nào đáp lại tình cảm ấy.
“Vậy hoan nghênh anh về nước định cư.”
“Tôi chỉ mới có suy nghĩ như vậy thôi. Ông có tôi cũng mong rằng tôi có thể trở về nước định cư. Hay là chúng ta kết ban đi, trao đổi thông tin liên lạc. Tôi không có nhiều bạn bè, khi nào rảnh rỗi chúng ta ra ngoài uống ly cà phê thì sao?” “
Hứa Tâm Duyệt đương nhiên không từ chối, cô gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau. Lúc này điện thoại di động của Hạng Uy Vũ vang lên, anh liếc nhìn rồi nói xin lỗi với cô: “Điện thoại của mẹ tôi, tôi đi nghe máy.
một lúc.”
Lúc này, Tưởng Hân Vy cũng từ ngoài phòng trở lại, Hạng Uy Vũ đã đi ra ngoài nghe điện thoại, cô cười ngồi xuống bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, đẩy nhẹ cô ấy: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Hứa Tâm Duyệt cũng nhìn thấu suy nghĩ của chị em tốt, cô ấy bắt đất dĩ cười: “Cậu biết hiện tại mình không có ý nghĩ đó mà.”
“Cậu ấy rất tốt mà, tại sao cậu không thử xem? Từ lúc quen biết cậu đến giờ mình chưa thấy cậu có hứng thú với chàng trai nào cả.”
Hứa Tâm Duyệt cười khổ: “Mình chỉ là không suy nghĩ nào về vấn đề này thôi!”
Tưởng Hân Vy phát hiện ra rằng, mặc dù cô với cô ấy đã trở thành chị em tốt có thể kể cho nhau tất cả mọi thứ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy trong lòng cô ấy còn có khúc mắc gì đó chỉ thuộc về riêng mình cô ấy. Hơn nữa, đó chắc chắn không phải là một bí mật vui vẻ gì.
Ra khỏi cửa hàng đồ cưới, Tưởng Hân Vy và Hứa Tâm Duyệt đến một cửa hàng quần áo cao cấp gần đó để thăm một người đàn chị của họ, chị ấy rất nỏi tiếng trong giới thời trang.
Thời gian bất giác trôi, ánh chiều dần tàn, tối nay Tưởng Hân Vy phải trở về nhà họ Hạng ăn tối, hai người chị em tốt tạm biệt nhau. Để không làm chậm trễ thời gian Tưởng Hân Vy đi về nhà họ Hạng, Hứa Tâm Duyệt đã từ chối để Tưởng Hân Vy đưa mình về. Cô ở ven đường, bắt một chiếc taxi về nhà.
Ngồi trong xe taxi, khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt bắt giác hiện lên nổi buồn man mác, đôi mắt sáng như ngọc dưới hàng mi mảnh dài của cô như ẩn chứa nhiều điều bí mật không để cho ai biết.
Người tài xế taxi đã ngoài ba mươi tuổi, hiếm khi chở được một cô gái xinh đẹp trầm lặng như vậy, lâu lâu anh ta lại nhìn cô qua kính chiếu, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gái này vì thất tình nên buồn?
Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe, có lẽ cô đang ngắm cảnh, nhưng cũng có lẽ cô chỉ đang ngắn người ra. Lúc này, cô đột nhiên kêu lên: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế nhanh chóng tắp xe vào bên lề đường, cô gái ngồi sau lập tức lấy điện thoại di động ra trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Người lái xe không hiểu gì cả, chưa đến nơi mà?
Đứng trên đường, Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú vào tòa nhà được bao bọc bởi những bức tường cao ở phía đối diện, trông như một toà nhà chọc trời hiện đại nhưng bên trong thực ra lại là một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Hứa Tâm Duyệt đương nhiên nhận ra ánh mắt như thiêu như đốt của Hạng Uy Vũ, khuôn mặt thanh tú của cô vẫn giữ vững nụ cười tự nhiên như cũ, không hề có một chút ngượng ngùng.
Trong phòng nghỉ cho khách VIP, bọn họ vừa uống cà phê vừa trò chuyện, Hạng Uy Vũ rõ ràng là rất để ý đến Hứa Tâm Duyệt, ngay cả Tưởng Hân Vy cũng nhận ra được điều này, cô thầm nghĩ, lẽ nào lần này mình đã tác hợp được cho một cặp đôi mới sao?
“Tâm Duyệt, tớ đi vệ sinh đã, hai người trò chuyện đi.”
Tưởng Hân Vy nghĩ con người Hạng Uy Vũ quả thật cũng không tệ, cô phải để cho hai người có không gian riêng tư.
Ngay sau khi Tưởng Hân Vy rời đi, Hứa Tâm Duyệt lại càng thêm yên tĩnh hơn, còn Hạng Uy Vũ ở phía đối diện cũng có chút xấu hổ, đối mặt với người con gái mà anh rung động, anh ta cũng chỉ là một chàng trai mới lớn thôi!
“Em là người bản địa sao?” Hạng Uy Vũ cười hỏi.
“Ừm, tôi là người ở đây.” Hứa Tâm Duyệt cười đáp.
“Tôi lai ba dòng máu, nhưng lớn lên lại giống người phương Đông. Gia tộc của tôi trước đây luôn sống ở nước ngoài nên tôi rất ít trở về đây. Lần này đến đây tôi phát hiện ra ở đây rất thích hợp để an cư lạc nghiệp.”
Vẻ ngoài của Hạng Uy Vũ thể hiện hoàn hảo vẻ ngoài điển trai của một người có dòng máu lai, hơn nữa lại có kiểu tính cách vui vẻ mà các cô gái rất thích.
Chỉ có điều, nếu là một cô gái khác có lẽ sẽ có thể rung động trước anh, nhưng Hứa Tâm Duyệt có một bí mật, bí mật này đã trở thành gông cùm của cuộc đời cô, vì vậy cho dù gặp được người yêu thích cô thì cô cũng không thể nào đáp lại tình cảm ấy.
“Vậy hoan nghênh anh về nước định cư.”
“Tôi chỉ mới có suy nghĩ như vậy thôi. Ông có tôi cũng mong rằng tôi có thể trở về nước định cư. Hay là chúng ta kết ban đi, trao đổi thông tin liên lạc. Tôi không có nhiều bạn bè, khi nào rảnh rỗi chúng ta ra ngoài uống ly cà phê thì sao?” “
Hứa Tâm Duyệt đương nhiên không từ chối, cô gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau. Lúc này điện thoại di động của Hạng Uy Vũ vang lên, anh liếc nhìn rồi nói xin lỗi với cô: “Điện thoại của mẹ tôi, tôi đi nghe máy.
một lúc.”
Lúc này, Tưởng Hân Vy cũng từ ngoài phòng trở lại, Hạng Uy Vũ đã đi ra ngoài nghe điện thoại, cô cười ngồi xuống bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, đẩy nhẹ cô ấy: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Hứa Tâm Duyệt cũng nhìn thấu suy nghĩ của chị em tốt, cô ấy bắt đất dĩ cười: “Cậu biết hiện tại mình không có ý nghĩ đó mà.”
“Cậu ấy rất tốt mà, tại sao cậu không thử xem? Từ lúc quen biết cậu đến giờ mình chưa thấy cậu có hứng thú với chàng trai nào cả.”
Hứa Tâm Duyệt cười khổ: “Mình chỉ là không suy nghĩ nào về vấn đề này thôi!”
Tưởng Hân Vy phát hiện ra rằng, mặc dù cô với cô ấy đã trở thành chị em tốt có thể kể cho nhau tất cả mọi thứ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy trong lòng cô ấy còn có khúc mắc gì đó chỉ thuộc về riêng mình cô ấy. Hơn nữa, đó chắc chắn không phải là một bí mật vui vẻ gì.
Ra khỏi cửa hàng đồ cưới, Tưởng Hân Vy và Hứa Tâm Duyệt đến một cửa hàng quần áo cao cấp gần đó để thăm một người đàn chị của họ, chị ấy rất nỏi tiếng trong giới thời trang.
Thời gian bất giác trôi, ánh chiều dần tàn, tối nay Tưởng Hân Vy phải trở về nhà họ Hạng ăn tối, hai người chị em tốt tạm biệt nhau. Để không làm chậm trễ thời gian Tưởng Hân Vy đi về nhà họ Hạng, Hứa Tâm Duyệt đã từ chối để Tưởng Hân Vy đưa mình về. Cô ở ven đường, bắt một chiếc taxi về nhà.
Ngồi trong xe taxi, khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt bắt giác hiện lên nổi buồn man mác, đôi mắt sáng như ngọc dưới hàng mi mảnh dài của cô như ẩn chứa nhiều điều bí mật không để cho ai biết.
Người tài xế taxi đã ngoài ba mươi tuổi, hiếm khi chở được một cô gái xinh đẹp trầm lặng như vậy, lâu lâu anh ta lại nhìn cô qua kính chiếu, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gái này vì thất tình nên buồn?
Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe, có lẽ cô đang ngắm cảnh, nhưng cũng có lẽ cô chỉ đang ngắn người ra. Lúc này, cô đột nhiên kêu lên: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế nhanh chóng tắp xe vào bên lề đường, cô gái ngồi sau lập tức lấy điện thoại di động ra trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Người lái xe không hiểu gì cả, chưa đến nơi mà?
Đứng trên đường, Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú vào tòa nhà được bao bọc bởi những bức tường cao ở phía đối diện, trông như một toà nhà chọc trời hiện đại nhưng bên trong thực ra lại là một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.