Chương 1652
Thượng Quan Nhiêu
23/11/2021
Hơn nữa, cô cũng mắt đi địch ý với Tưởng Hân Vy bên cạnh, Tưởng Hân
Vy ngược lại cũng chưa từng xem cô là tình địch, cũng đã sớm bỏ qua
những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Dưới sự trang điểm tỉ mỉ của chuyên gia trang điểm, Nghê Sơ Tuyết đã hiện lên vẻ xinh đẹp yêu kiều của một cô dâu, Nghê Sơ Tuyết cũng đã bàn với chuyên gia trang điểm, đừng để kiểu tóc quá trẻ, cô muốn trang điểm thành kiểu cô dâu thanh lịch và trưởng thành hơn một chút.
Bởi vì chú rể của cô là một người đàn ông hơn cô mười tuổi, cô muốn trông thật xứng đôi khi đứng bên cạnh anh.
Váy cưới của cô đặt ở tầng 2. Nghê Sơ Tuyết trang điểm xong, cùng với nhà tạo mẫu của đi đến phòng thay đồ ở tầng 2, ở đó có một chiếc váy cưới và ba bộ lễ phục đi kính rượu. Mỗi một bộ đều vô cùng lộng lẫy, tất cả đều là được thiết kế đặt may riêng cho cô.
Dưới sự giúp đỡ của nhóm trợ lý, Nghê Sơ Tuyết mặc vào chiếc váy cưới mà cô đã mong ngóng từ lâu, váy cưới mềm nhẹ tựa mây, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, khi cô bước đi, vạt váy rủ xuống như những cánh hoa đang chằm chậm chảy theo dòng nước.
Ai cũng đều ngỡ ngàng trước nhan sắc mĩ lễ hôm nay của cô dâu, cô thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta phải thản thốt.
Lúc sắp gần chín giờ, Hạng Bạc Hàn đã mặc xong bộ vest của chú rễ, mái tóc được chăm chút kĩ càng, toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ của anh, khí chất trưởng thành từ trong xương của anh càng làm anh thêm có khí thế: “Sơ Tuyết đâu rồi ạ?”
Anh vừa bước vào, không nhìn thấy cô dâu của mình đâu, thấy kì lạ bèn hỏi. Mọi người còn chưa kịp trả lời anh thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ lầu 2 đi xuống. Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía cầu thang xoắn ốc rộng rãi, trên những bậc thang màu trắng ngà, một bóng người nhắc váy nhẹ nhàng bước xuống, thu hút hết mọi ánh nhìn của người bên dưới.
Nghê Sơ Tuyết bước xuống dưới, cô giống như một nàng tiên thánh thiện, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thân ảnh của cô, đẹp đến mức không còn chân thật nữa.
Hô hấp Hạng Bạc Hàn gần như nghẹn lại, đồng tử anh khẽ co rút, hóa ra cô dâu của anh lại đẹp tựa thiên thần thế này.
Dưới ánh mắt của rất nhiều người như vậy, Nghê Sơ.
Tuyết thấy có chút ngượng ngùng, cô vững vàng bước xuống từng bước, đến mấy bước cuối cùng, Hạng Bạc Hàn bước tới, vươn tay đỡ lấy cô.
Trong ánh mắt của Nghê Sơ Tuyết lúc này cũng chỉ có mình anh, những người xung quanh cũng rất hiểu ý, lui cả ra ngoài, để lại không gian riêng tư.
Nghê Sơ Tuyết thấy mọi người đều đã đi hết, cô nhẹ nhàng nép vào vòng tay của chồng, Hạng Bạc Hàn hôn lên trán cô: “Vợ của anh đẹp quá.”
“Chồng của em cũng rất đẹp trai.” Nghê Sơ Tuyết cũngđổi cách xưng hô với anh.
Tiếng gọi “chồng” này của cô như chạm đến trái tim của ai đó, anh hài lòng cúi đầu tìm kiếm đôi môi ngọt ngào của cô, hôn một cái.
“Em gọi lại một tiếng anh nghe xem nào.”
“Chồng ơi!” Nghê Sơ Tuyết thoải mái gọi anh.
Đám cưới của hai người được tổ chức ngoài trời, sân khấu làm lễ được lắp đặt bên cạnh hồ nước trong vắt, trên bãi cỏ xanh bát ngát, bao quanh là những trụ hoa xinh đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp, trời xanh mây trắng, quả là cảnh đẹp ý vui.
Một ban nhạc nỗi tiếng quốc tế đang ở một góc trên sân khấu, chơi từng bản nhạc tuyệt diệu, mọi người giống như đang thưởng thức một bữa tiệc tầm cỡ quốc tế.
Mười một giờ, giò lành đã đến, các khách mời đều đã vào chỗ ngồi, bọn họ vừa thưởng thức rượu ngon món ngọt, vừa chờ đợi cô dâu chú rể của ngày hôm nay lên sân khấu.
Hạng Bạc Hàn trong bộ vest đen bảnh bao đứng trên sân khấu, mặc dù phía sau anh không có mời phù rể nhưng anh vẫn rất lịch lãm, khí chát của anh vẫn vô cùng mạnh me.
Nghê Sơ Tuyết bước đến chậm rãi trên thảm đỏ, trên tay cô cầm một bó hoa, cô khoác tay ba ruột Có Minh Phàm, từng bước từng bước đi về phía sân khấu.
Ban đầu, Cố Minh Phàm vốn muốn để Hán Sâm đưa cô lên sân khấu với tư cách là ba của cô, nhưng Hán Sâm đã để khoảnh khắc quan trọng này lại cho ông, Cố Minh Phàm rất cảm kích ông ấy.
Đây là chuyện mà máy tháng trước ông không dám tưởng tưởng đến, ông không thể ngờ có một ngày ông lại có thể khoác tay con gái mình, tự tay đưa cô đi lấy chồng.
Đôi mắt ông rưng rưng xúc động, chốc chốc ông lại nghiêng đầu nhìn con gái, vừa cảm thấy không nỡ vừa cảm thầy vô cùng hạnh phúc, thoả mãn.
Hành khúc hôn lễ thiêng liêng vang vọng, Nghê Sơ Tuyết nhìn thẳng về phía trước, từng bước tiến về phía lễ đài, đó là đích đến hạnh phúc mà cô hằng mong ước.
Bên dưới khán đài, các thành viên trong gia tộc họ Hạng mấy hôm trước vừa tham gia một đám cưới xong, nhưng giờ phút này vẫn rất kích động, việc Hạng gia tổ chức liên tiếp hai đám cưới là một điều vô cùng đáng mừng.
Dưới sự trang điểm tỉ mỉ của chuyên gia trang điểm, Nghê Sơ Tuyết đã hiện lên vẻ xinh đẹp yêu kiều của một cô dâu, Nghê Sơ Tuyết cũng đã bàn với chuyên gia trang điểm, đừng để kiểu tóc quá trẻ, cô muốn trang điểm thành kiểu cô dâu thanh lịch và trưởng thành hơn một chút.
Bởi vì chú rể của cô là một người đàn ông hơn cô mười tuổi, cô muốn trông thật xứng đôi khi đứng bên cạnh anh.
Váy cưới của cô đặt ở tầng 2. Nghê Sơ Tuyết trang điểm xong, cùng với nhà tạo mẫu của đi đến phòng thay đồ ở tầng 2, ở đó có một chiếc váy cưới và ba bộ lễ phục đi kính rượu. Mỗi một bộ đều vô cùng lộng lẫy, tất cả đều là được thiết kế đặt may riêng cho cô.
Dưới sự giúp đỡ của nhóm trợ lý, Nghê Sơ Tuyết mặc vào chiếc váy cưới mà cô đã mong ngóng từ lâu, váy cưới mềm nhẹ tựa mây, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, khi cô bước đi, vạt váy rủ xuống như những cánh hoa đang chằm chậm chảy theo dòng nước.
Ai cũng đều ngỡ ngàng trước nhan sắc mĩ lễ hôm nay của cô dâu, cô thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta phải thản thốt.
Lúc sắp gần chín giờ, Hạng Bạc Hàn đã mặc xong bộ vest của chú rễ, mái tóc được chăm chút kĩ càng, toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ của anh, khí chất trưởng thành từ trong xương của anh càng làm anh thêm có khí thế: “Sơ Tuyết đâu rồi ạ?”
Anh vừa bước vào, không nhìn thấy cô dâu của mình đâu, thấy kì lạ bèn hỏi. Mọi người còn chưa kịp trả lời anh thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ lầu 2 đi xuống. Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía cầu thang xoắn ốc rộng rãi, trên những bậc thang màu trắng ngà, một bóng người nhắc váy nhẹ nhàng bước xuống, thu hút hết mọi ánh nhìn của người bên dưới.
Nghê Sơ Tuyết bước xuống dưới, cô giống như một nàng tiên thánh thiện, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thân ảnh của cô, đẹp đến mức không còn chân thật nữa.
Hô hấp Hạng Bạc Hàn gần như nghẹn lại, đồng tử anh khẽ co rút, hóa ra cô dâu của anh lại đẹp tựa thiên thần thế này.
Dưới ánh mắt của rất nhiều người như vậy, Nghê Sơ.
Tuyết thấy có chút ngượng ngùng, cô vững vàng bước xuống từng bước, đến mấy bước cuối cùng, Hạng Bạc Hàn bước tới, vươn tay đỡ lấy cô.
Trong ánh mắt của Nghê Sơ Tuyết lúc này cũng chỉ có mình anh, những người xung quanh cũng rất hiểu ý, lui cả ra ngoài, để lại không gian riêng tư.
Nghê Sơ Tuyết thấy mọi người đều đã đi hết, cô nhẹ nhàng nép vào vòng tay của chồng, Hạng Bạc Hàn hôn lên trán cô: “Vợ của anh đẹp quá.”
“Chồng của em cũng rất đẹp trai.” Nghê Sơ Tuyết cũngđổi cách xưng hô với anh.
Tiếng gọi “chồng” này của cô như chạm đến trái tim của ai đó, anh hài lòng cúi đầu tìm kiếm đôi môi ngọt ngào của cô, hôn một cái.
“Em gọi lại một tiếng anh nghe xem nào.”
“Chồng ơi!” Nghê Sơ Tuyết thoải mái gọi anh.
Đám cưới của hai người được tổ chức ngoài trời, sân khấu làm lễ được lắp đặt bên cạnh hồ nước trong vắt, trên bãi cỏ xanh bát ngát, bao quanh là những trụ hoa xinh đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp, trời xanh mây trắng, quả là cảnh đẹp ý vui.
Một ban nhạc nỗi tiếng quốc tế đang ở một góc trên sân khấu, chơi từng bản nhạc tuyệt diệu, mọi người giống như đang thưởng thức một bữa tiệc tầm cỡ quốc tế.
Mười một giờ, giò lành đã đến, các khách mời đều đã vào chỗ ngồi, bọn họ vừa thưởng thức rượu ngon món ngọt, vừa chờ đợi cô dâu chú rể của ngày hôm nay lên sân khấu.
Hạng Bạc Hàn trong bộ vest đen bảnh bao đứng trên sân khấu, mặc dù phía sau anh không có mời phù rể nhưng anh vẫn rất lịch lãm, khí chát của anh vẫn vô cùng mạnh me.
Nghê Sơ Tuyết bước đến chậm rãi trên thảm đỏ, trên tay cô cầm một bó hoa, cô khoác tay ba ruột Có Minh Phàm, từng bước từng bước đi về phía sân khấu.
Ban đầu, Cố Minh Phàm vốn muốn để Hán Sâm đưa cô lên sân khấu với tư cách là ba của cô, nhưng Hán Sâm đã để khoảnh khắc quan trọng này lại cho ông, Cố Minh Phàm rất cảm kích ông ấy.
Đây là chuyện mà máy tháng trước ông không dám tưởng tưởng đến, ông không thể ngờ có một ngày ông lại có thể khoác tay con gái mình, tự tay đưa cô đi lấy chồng.
Đôi mắt ông rưng rưng xúc động, chốc chốc ông lại nghiêng đầu nhìn con gái, vừa cảm thấy không nỡ vừa cảm thầy vô cùng hạnh phúc, thoả mãn.
Hành khúc hôn lễ thiêng liêng vang vọng, Nghê Sơ Tuyết nhìn thẳng về phía trước, từng bước tiến về phía lễ đài, đó là đích đến hạnh phúc mà cô hằng mong ước.
Bên dưới khán đài, các thành viên trong gia tộc họ Hạng mấy hôm trước vừa tham gia một đám cưới xong, nhưng giờ phút này vẫn rất kích động, việc Hạng gia tổ chức liên tiếp hai đám cưới là một điều vô cùng đáng mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.