Chương 1701
Thượng Quan Nhiêu
06/12/2021
“Khoảng mười phút trước, thời gian tôi nghe điện thoại đã không thấy
cậu ấy rồi, tôi đứng ở hành lang cạnh cửa, tôi không biết tiểu thiếu gia rời đi bằng cách nào… là lỗi của tôi, tôi không chú ý đến cậu ấy… tôi
tưởng nó xuống tìm anh, nhưng… tôi tìm một vòng cũng không thấy.”
Người phụ nữ hai bảy tuổi như La Mẫn đều sắp lo lắng phát khóc rồi.
Khuôn mặt điễn trai của Cố Thừa Tiêu bình tĩnh, so với tay chân luống cuống thấp thỏm lo âu như La Mẫn, anh biết rõ con trai sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Cố Thừa Tiêu đến phòng đồ chơi, nhìn thấy chiếc đồng hồ cởi xuống để trên bàn, trái tim anh trong nháy mắt căng thẳng hơn vài phần, bình tĩnh suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.
Một video giám sát được gửi đến ipad của Hách Soái, sắc mặt anh ta căng thẳng nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia tự mình trốn ra ngoài.”
Có Thừa Tiêu cầm ipad, nhìn cậu nhóc trong video giống như một con mèo nhỏ ở sau lưng La Mẫn, nụ cười giảo hoạt, nhanh chân nhanh tay trốn ra ngoài.
Sắc mặt tức giận trong phút chốc u ám, từ lúc nào con trai anh lại không nói một tiếng, mà đã chơi trò biến mất như vậy?
Hô hấp của La Mẫn căng thẳng, thì ra tiểu thiếu gia trốn ra ngoài trong lúc cô đang nghe điện thoại, “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu?”
La Mẫn lo lắng hỏi một câu.
“Có phải là đi tìm ai đó không” Hách Soái tiếp lời.
Còn khuôn mặt khó đoán của người đàn ông bên cạnh, phút chốc trong đầu bắt được một chút thông tin.
Không quá hai mươi phút trước, cậu nhóc sót ruột muốn đi tìm một người phụ nữ, anh từ chối dẫn nó theo, lẽ nào con trai đây là chuẩn bị tự mình trốn ra ngoài đi tìm cô.
Lúc này, điện thoại của Hách Soái vang lên, anh ta vội vàng mở tài liệu, lật đến những video giám sát khác được gửi đến.
Cố Thừa Tiêu nhịn cơn tức giận, nhìn trong video, cậu nhóc chạy về phía đồn cảnh sát đằng trước tòa cao ốc.
Hách Soái và La Mẫn thở phào một hơi, Hách Soái nói: *Tiểu thiếu gia thật thông minh, biết tìm cảnh sát giúp đỡ.”
La Mẫn vội vàng kéo ống tay áo của anh ta, trí thông minh này của tiểu thiếu gia dùng sai chỗ rồi, nhìn sắc mặt của ông chủ, hận không thể bắt tiểu thiếu gia về đánh một trận!
Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Thừa Tiêu mơ hồ có thể thấy được những đường gân xanh đang run rẩy, anh thật sự tức giận đến mức muốn đánh tiểu tử thối này, rốt cuộc người phụ nữ đó có cái gì hấp dẫn, thu hút con trai anh cứ phải đi gặp cô cho bằng được?
*“Hách Soái, giúp tôi điều tra người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt, tra xem địa chỉ nhà bà ngoại của cô ta ở đâu, tra được lập tức gửi cho tôi, La Mẫn, đi theo tôi.”
Cố Thừa Tiêu nói xong, sắc mặt căng thẳng đi về phía phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe.
Hách Soái nhanh chóng điều tra.
Cố Thừa Tiêu dừng xe ngoài cửa trạm gác, anh bước vào trong nghe ngóng từ một người cảnh sát trung niên.
*ÒI Lão Lý đưa cậu nhóc về nhà mẹ rồi, vừa đi được khoảng mười phút.”
Nhân viên cảnh sát này nói.
Khóe miệng Có Thừa Tiêu giật giật, mẹ sao?
Ai dạy thằng bé dễ dàng nhận người phụ nữ khác là mẹ như vậy?
*Ông chủ, có cần để vị cảnh sát đó đưa tiểu thiếu gia quay lại”
La Mẫn ở bên cạnh mở miệng, hiện tại, chỉ cần liên lạc với vị cảnh sát đó một chút, thiếu gia có thể được đưa về rồi.
Người đàn ông trung niên luôn cảm thấy toàn thân người đàn ông này đều là khí chất anh tuần, mặc bộ âu phục của một doanh nhân thượng lưu, tràn đầy khí thế của một cấp trên, ông ta lập tức nhận ra, có chút kích động nói: “Anh là chủ tịch của tập đoàn Có thị Cố Thừa Tiêu sao!”
“Là tôi, đứa bé đi lạc là con trai tôi Cố Dĩ Mục, làm phiền anh liên lạc lạc với đồng đội, đưa thằng bé quay lại.”
Cố Thừa Tiêu gật đầu, lúc này sắc mặt khó đoán, người phụ nữ đó rốt cuộc đã hạ thuốc mê bùa chú gì cho con trai anh?
Tại sao thằng bé lại để tâm đến cô như thế?
Điện thoại của Hách Soái vang lên, địa chỉ tra ra rồi, là ở hướng khu nội thành cũ.
Người phụ nữ hai bảy tuổi như La Mẫn đều sắp lo lắng phát khóc rồi.
Khuôn mặt điễn trai của Cố Thừa Tiêu bình tĩnh, so với tay chân luống cuống thấp thỏm lo âu như La Mẫn, anh biết rõ con trai sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Cố Thừa Tiêu đến phòng đồ chơi, nhìn thấy chiếc đồng hồ cởi xuống để trên bàn, trái tim anh trong nháy mắt căng thẳng hơn vài phần, bình tĩnh suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.
Một video giám sát được gửi đến ipad của Hách Soái, sắc mặt anh ta căng thẳng nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia tự mình trốn ra ngoài.”
Có Thừa Tiêu cầm ipad, nhìn cậu nhóc trong video giống như một con mèo nhỏ ở sau lưng La Mẫn, nụ cười giảo hoạt, nhanh chân nhanh tay trốn ra ngoài.
Sắc mặt tức giận trong phút chốc u ám, từ lúc nào con trai anh lại không nói một tiếng, mà đã chơi trò biến mất như vậy?
Hô hấp của La Mẫn căng thẳng, thì ra tiểu thiếu gia trốn ra ngoài trong lúc cô đang nghe điện thoại, “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu?”
La Mẫn lo lắng hỏi một câu.
“Có phải là đi tìm ai đó không” Hách Soái tiếp lời.
Còn khuôn mặt khó đoán của người đàn ông bên cạnh, phút chốc trong đầu bắt được một chút thông tin.
Không quá hai mươi phút trước, cậu nhóc sót ruột muốn đi tìm một người phụ nữ, anh từ chối dẫn nó theo, lẽ nào con trai đây là chuẩn bị tự mình trốn ra ngoài đi tìm cô.
Lúc này, điện thoại của Hách Soái vang lên, anh ta vội vàng mở tài liệu, lật đến những video giám sát khác được gửi đến.
Cố Thừa Tiêu nhịn cơn tức giận, nhìn trong video, cậu nhóc chạy về phía đồn cảnh sát đằng trước tòa cao ốc.
Hách Soái và La Mẫn thở phào một hơi, Hách Soái nói: *Tiểu thiếu gia thật thông minh, biết tìm cảnh sát giúp đỡ.”
La Mẫn vội vàng kéo ống tay áo của anh ta, trí thông minh này của tiểu thiếu gia dùng sai chỗ rồi, nhìn sắc mặt của ông chủ, hận không thể bắt tiểu thiếu gia về đánh một trận!
Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Thừa Tiêu mơ hồ có thể thấy được những đường gân xanh đang run rẩy, anh thật sự tức giận đến mức muốn đánh tiểu tử thối này, rốt cuộc người phụ nữ đó có cái gì hấp dẫn, thu hút con trai anh cứ phải đi gặp cô cho bằng được?
*“Hách Soái, giúp tôi điều tra người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt, tra xem địa chỉ nhà bà ngoại của cô ta ở đâu, tra được lập tức gửi cho tôi, La Mẫn, đi theo tôi.”
Cố Thừa Tiêu nói xong, sắc mặt căng thẳng đi về phía phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe.
Hách Soái nhanh chóng điều tra.
Cố Thừa Tiêu dừng xe ngoài cửa trạm gác, anh bước vào trong nghe ngóng từ một người cảnh sát trung niên.
*ÒI Lão Lý đưa cậu nhóc về nhà mẹ rồi, vừa đi được khoảng mười phút.”
Nhân viên cảnh sát này nói.
Khóe miệng Có Thừa Tiêu giật giật, mẹ sao?
Ai dạy thằng bé dễ dàng nhận người phụ nữ khác là mẹ như vậy?
*Ông chủ, có cần để vị cảnh sát đó đưa tiểu thiếu gia quay lại”
La Mẫn ở bên cạnh mở miệng, hiện tại, chỉ cần liên lạc với vị cảnh sát đó một chút, thiếu gia có thể được đưa về rồi.
Người đàn ông trung niên luôn cảm thấy toàn thân người đàn ông này đều là khí chất anh tuần, mặc bộ âu phục của một doanh nhân thượng lưu, tràn đầy khí thế của một cấp trên, ông ta lập tức nhận ra, có chút kích động nói: “Anh là chủ tịch của tập đoàn Có thị Cố Thừa Tiêu sao!”
“Là tôi, đứa bé đi lạc là con trai tôi Cố Dĩ Mục, làm phiền anh liên lạc lạc với đồng đội, đưa thằng bé quay lại.”
Cố Thừa Tiêu gật đầu, lúc này sắc mặt khó đoán, người phụ nữ đó rốt cuộc đã hạ thuốc mê bùa chú gì cho con trai anh?
Tại sao thằng bé lại để tâm đến cô như thế?
Điện thoại của Hách Soái vang lên, địa chỉ tra ra rồi, là ở hướng khu nội thành cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.