Chương 183
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Anh Nói Lời Giữ Lấy Lời Tô Hi nhìn mãi đống thẻ xu đó nhưng cũng không biết phải làm gì. Cuối cùng cô cũng chẳng muốn để ý tới số xu đó nữa, cô cầm túi lên rồi nhanh chóng đi ra cửa vì cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
Khi Tô Hi đuổi kịp Ôn Lệ Thâm, anh cũng không thấy lạ khi cô đi kịp mình. Một tay anh đút túi quần, bóng dáng cao lớn với đôi chân dài ấy đi cùng đám người Tây kia cũng không thua kém chút nào, ngược lại bóng dáng ấy như cách ly khỏi không gian.
Tô Hi nuốt nước bọt. Vì là khách VIP nên họ được ưu tiên xuống tàu trước, ở đầu bên kia một đám người đã bị chặn lại. Tô Hi đi theo Ôn Lệ Thâm xuống tàu, bên ngoài những ánh đèn neon nhấp nháy, mọi thứ đều trở nên chói lóa và hiện đại.
So với sự tĩnh lặng, êm ả của mặt biển thì điều đó lại hiện rõ sự mạnh mẽ, quyết liệt hơn nhiều.
Tô Hi nhìn Ôn Lệ Thâm đi trước, cô không biết từ đâu mà lại bực tức. Ngắng đầu lên cách đó không xa cô thấy một dãy taxi đang dừng, cô chợt nghĩ đã ở cùng anh ta qua 10 giờ, vậy cô cũng nói lời giữ lời, từ bây giờ sau 10 giờ sẽ là thời gian tự do của cô.
Tô Hi liếc nhìn Ôn Lệ Thâm rồi quay người đi tới phía taxi, cô muốn về khách sạn.
Ôn Lệ Thâm luôn cảm nhận được hơi thở của cô ở đằng sau, đột nhiên anh lại không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, anh liền giật mình quay đầu lại thì không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu nữa. Anh liếc nhìn xung quanh thì thấy một hình bóng nhỏ bé đang đi về phía taxi cách chỗ anh đứng vài chục mét.
Ôn Lệ Thâm liền cau mày, người phụ nữ này muốn tìm đến cái chết hay sao? Giờ này rồi mà còn dám một mình bắt taxi về? Ngay lập tức, Ôn Lệ Thâm sử dụng đôi chân dài của mình chạy tới đuổi kịp cô.
Tô Hi cũng không nhìn Ôn Lệ Thâm nữa, trong lòng cô bây giờ càng nghĩ càng thấy tức, người đàn ông này lúc sau sao lại trầm mặt xuống khó chịu, cô nào có nợ gì anh ta? Tối nay cô cũng rất nghe lời rồi mà. Anh ta dựa vào cái gì mà nói giận là giận? Cũng may cô không phải hầu hạ gì.
Chẳng phải là tặng cô vài tắm vé sao? Cô cũng trả lại bằng buổi tối hôm nay rồi còn gì, anh ta còn muốn gì nữa? Tô Hi bước tới một chiếc taxi gần mình nhất, tay cô chuẩn bị kéo cánh cửa bước vào rồi thì từ đẳng sau một người đàn ông lên tiếng: “Không được ngồi!” Tô Hi giật mình, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đang chạy tới. Cô mở cửa và tính ngồi vào xe.
Lúc này, Ôn Lệ Thâm cách cô khoảng nửa mét, anh đưa tay ra kéo cô lại rồi đóng cửa xe lại.
“Anh…Anh làm gì vậy?” Tô Hi tức giận gạt tay anh ra.
“Ai cho phép cô bắt taxi giờ này?” Trong lời nói của Ôn Lệ Thâm chỉ toàn là cái giọng quen ra lệnh cho người khác.
Từ sâu trong đáy lòng, nghe câu nói đó Tô Hi càng muốn phản kháng, cô cắn môi nói: “Anh là gì của tôi? Anh có quyền gì mà ra lệnh cái này, ra lệnh cái kia cho tôi? Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anhl” Câu nói này khiến Ôn Lệ Thâm sững sờ vài giây. Đúng, cô ta nói đúng.
Anh là gì của cô ta? Anh không có tư cách quản cô ta.
Nếu nói ra thân phận của anh, rằng anh chính là sếp lớn trong công ty của cô, nhưng tầng lớp quan hệ này anh không muốn nói cho cô biết.
“Do cô là người tôi đưa đến, nên tôi phải đưa cô về an toàn. Đi với tôi.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm nắm chặt tay cô đưa cô tới xe của mình.
Tô Hi bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, cô muốn buông tay anh ra nhưng anh nắm quá chặt, không những cô không buông được mà còn anh bị bóp nghẹt kéo đi.
Cô thở dài: “Buông tôi ra. Tôi tự đi được.” Ôn Lệ Thâm ngoảnh lại nhìn cô vài giây.
Chi bằng buông tay cô ta ra, bước chân anh cũng không nhanh, sợ cô ta không theo kịp.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Hi cũng lo lắng nếu ngồi taxi sẽ không an toàn, còn nhiều điều tốt đẹp trong cuộc đời cô chưa xảy ra, cô không muốn gây ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.
Ngồi trong xe Ôn Lệ Thâm, Tô Hi chỉ ngoảnh đầu nhìn một bên, cô không muốn nhìn người đàn ông này.
Tô Hi nói cho tài xế địa chỉ khách sạn, thỉnh cầu anh đưa về đó, anh tài xế lập tức cung kính, lịch sự nhận lời.
Ôn Lệ Thâm ngồi đầu bên kia, toàn thân phát ra hàn ý, khiến cả chiếc xe bị chèn ép đến ngột ngạt.
Chiếc xe đi thẳng về phía khách sạn, khoảng 11 giờ thì đến nơi. Xe dừng trước sảnh khách sạn, Tô Hi nói với anh tài xế: “Cảm ơn anhl” Nói xong, cô. liếc nhìn Ôn Lệ Thâm ngồi ghé sau rồi đóng cửa lại rời đỉ.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nhìn chằm chằm cô, cảm xúc thật khó nói. Anh quay lên bảo tài xế: “Quay về thôi!” Tô Hi gõ cửa, từ trong phòng Annie và Tiểu Mễ ra mở cửa, thấy cô bình yên vô sự trở về họ liền vui trở lại.
“Chị Hi, chị đừng làm em với Annie đột tử.” Tiêu Mễ lên tiếng.
“Chị không sao mà! Không cần lo lắng nữa. Chị mệt rồi, chị muốn vào tắm rồi đi „ ngủ.
Amnie quan sát Kĩ biểu cảm của cô, rõ ràng là sắc mặt không vui, cô liền tò mò hỏi một câu: “Không xảy ra chuyện gì chứ?” “Không! Em về phòng tắm đã, mọi người cũng đi ngủ đi!” Nói xong, Tô Hi về thẳng phòng đóng cửa lại. Tô Hi thở dài, hôm nay bị chọc tức chết thôi.
Lúc này, điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Tô Hi uễ oải nhìn chiếc điện thoại, thứ hiển thị trên điện thoại khiến cô mở to mắt, không thể tin được.
Trong tài khoản ngân hàng của cô đột nhiên hơn 2,5 tỷ NDT… Tô Hi đếm từng chữ số 0 đằng sau, đếm đến mức kinh hồn bạt vía… Cuối cùng, cô xác định, nhiều tiền như vậy, trời ơi! Ngân hàng gửi nhằm tiền à? Nhưng nhanh chóng Tô Hi liên tưởng đến vụ cá tiền của Ôn Lệ Thâm tối nay, lẽ nào…số tiền này là số tiền anh ta đã thắng? Thực sự chuyền đến thẻ của cô? Tô Hi sững sờ, nhìn dãy số 0 trên màn hình điện thoại trong đầu cô chỉ còn một khoảng trồng lớn.
Vừa nãy cô còn nghĩ sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa, nhưng số tiền này tính thế nào? Hơi thở của Tô Hi không ngừng hồn hẳn, cô nhấc điện thoại lên tìm số điện thoại của Ôn Lệ Thâm, cô không do dự mà gọi luôn cho anh.
Bắt máy rồi.
Nhưng vài giây sau đột nhiên đầu dây bên kia ngắt đi.
“Chết tiệt! Dám không nghe điện thoại của tôi.” Tô Hi tiếp tục gọi, sau lần thứ 3 dập máy, lần này anh ta tắt luôn điện thoại.
Tô Hi sắp ngất chết mất thôi, người đàn ông này kiếm được nhiều tiền lắm sao? Sao lại cho cô nhiều như vậy? Xem ra hôm nay đừng mơ gọi được cho anh ta, chỉ có thể đợi ngày mai rồi tìm anh ta.
Tô Hi sau đó không thể ngủ được. Chỉ nghĩ đến số tiền trong thẻ cô liền cảm thấy đầu mình to lên.
Khi Tô Hi đuổi kịp Ôn Lệ Thâm, anh cũng không thấy lạ khi cô đi kịp mình. Một tay anh đút túi quần, bóng dáng cao lớn với đôi chân dài ấy đi cùng đám người Tây kia cũng không thua kém chút nào, ngược lại bóng dáng ấy như cách ly khỏi không gian.
Tô Hi nuốt nước bọt. Vì là khách VIP nên họ được ưu tiên xuống tàu trước, ở đầu bên kia một đám người đã bị chặn lại. Tô Hi đi theo Ôn Lệ Thâm xuống tàu, bên ngoài những ánh đèn neon nhấp nháy, mọi thứ đều trở nên chói lóa và hiện đại.
So với sự tĩnh lặng, êm ả của mặt biển thì điều đó lại hiện rõ sự mạnh mẽ, quyết liệt hơn nhiều.
Tô Hi nhìn Ôn Lệ Thâm đi trước, cô không biết từ đâu mà lại bực tức. Ngắng đầu lên cách đó không xa cô thấy một dãy taxi đang dừng, cô chợt nghĩ đã ở cùng anh ta qua 10 giờ, vậy cô cũng nói lời giữ lời, từ bây giờ sau 10 giờ sẽ là thời gian tự do của cô.
Tô Hi liếc nhìn Ôn Lệ Thâm rồi quay người đi tới phía taxi, cô muốn về khách sạn.
Ôn Lệ Thâm luôn cảm nhận được hơi thở của cô ở đằng sau, đột nhiên anh lại không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, anh liền giật mình quay đầu lại thì không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu nữa. Anh liếc nhìn xung quanh thì thấy một hình bóng nhỏ bé đang đi về phía taxi cách chỗ anh đứng vài chục mét.
Ôn Lệ Thâm liền cau mày, người phụ nữ này muốn tìm đến cái chết hay sao? Giờ này rồi mà còn dám một mình bắt taxi về? Ngay lập tức, Ôn Lệ Thâm sử dụng đôi chân dài của mình chạy tới đuổi kịp cô.
Tô Hi cũng không nhìn Ôn Lệ Thâm nữa, trong lòng cô bây giờ càng nghĩ càng thấy tức, người đàn ông này lúc sau sao lại trầm mặt xuống khó chịu, cô nào có nợ gì anh ta? Tối nay cô cũng rất nghe lời rồi mà. Anh ta dựa vào cái gì mà nói giận là giận? Cũng may cô không phải hầu hạ gì.
Chẳng phải là tặng cô vài tắm vé sao? Cô cũng trả lại bằng buổi tối hôm nay rồi còn gì, anh ta còn muốn gì nữa? Tô Hi bước tới một chiếc taxi gần mình nhất, tay cô chuẩn bị kéo cánh cửa bước vào rồi thì từ đẳng sau một người đàn ông lên tiếng: “Không được ngồi!” Tô Hi giật mình, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đang chạy tới. Cô mở cửa và tính ngồi vào xe.
Lúc này, Ôn Lệ Thâm cách cô khoảng nửa mét, anh đưa tay ra kéo cô lại rồi đóng cửa xe lại.
“Anh…Anh làm gì vậy?” Tô Hi tức giận gạt tay anh ra.
“Ai cho phép cô bắt taxi giờ này?” Trong lời nói của Ôn Lệ Thâm chỉ toàn là cái giọng quen ra lệnh cho người khác.
Từ sâu trong đáy lòng, nghe câu nói đó Tô Hi càng muốn phản kháng, cô cắn môi nói: “Anh là gì của tôi? Anh có quyền gì mà ra lệnh cái này, ra lệnh cái kia cho tôi? Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anhl” Câu nói này khiến Ôn Lệ Thâm sững sờ vài giây. Đúng, cô ta nói đúng.
Anh là gì của cô ta? Anh không có tư cách quản cô ta.
Nếu nói ra thân phận của anh, rằng anh chính là sếp lớn trong công ty của cô, nhưng tầng lớp quan hệ này anh không muốn nói cho cô biết.
“Do cô là người tôi đưa đến, nên tôi phải đưa cô về an toàn. Đi với tôi.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm nắm chặt tay cô đưa cô tới xe của mình.
Tô Hi bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, cô muốn buông tay anh ra nhưng anh nắm quá chặt, không những cô không buông được mà còn anh bị bóp nghẹt kéo đi.
Cô thở dài: “Buông tôi ra. Tôi tự đi được.” Ôn Lệ Thâm ngoảnh lại nhìn cô vài giây.
Chi bằng buông tay cô ta ra, bước chân anh cũng không nhanh, sợ cô ta không theo kịp.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Hi cũng lo lắng nếu ngồi taxi sẽ không an toàn, còn nhiều điều tốt đẹp trong cuộc đời cô chưa xảy ra, cô không muốn gây ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.
Ngồi trong xe Ôn Lệ Thâm, Tô Hi chỉ ngoảnh đầu nhìn một bên, cô không muốn nhìn người đàn ông này.
Tô Hi nói cho tài xế địa chỉ khách sạn, thỉnh cầu anh đưa về đó, anh tài xế lập tức cung kính, lịch sự nhận lời.
Ôn Lệ Thâm ngồi đầu bên kia, toàn thân phát ra hàn ý, khiến cả chiếc xe bị chèn ép đến ngột ngạt.
Chiếc xe đi thẳng về phía khách sạn, khoảng 11 giờ thì đến nơi. Xe dừng trước sảnh khách sạn, Tô Hi nói với anh tài xế: “Cảm ơn anhl” Nói xong, cô. liếc nhìn Ôn Lệ Thâm ngồi ghé sau rồi đóng cửa lại rời đỉ.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nhìn chằm chằm cô, cảm xúc thật khó nói. Anh quay lên bảo tài xế: “Quay về thôi!” Tô Hi gõ cửa, từ trong phòng Annie và Tiểu Mễ ra mở cửa, thấy cô bình yên vô sự trở về họ liền vui trở lại.
“Chị Hi, chị đừng làm em với Annie đột tử.” Tiêu Mễ lên tiếng.
“Chị không sao mà! Không cần lo lắng nữa. Chị mệt rồi, chị muốn vào tắm rồi đi „ ngủ.
Amnie quan sát Kĩ biểu cảm của cô, rõ ràng là sắc mặt không vui, cô liền tò mò hỏi một câu: “Không xảy ra chuyện gì chứ?” “Không! Em về phòng tắm đã, mọi người cũng đi ngủ đi!” Nói xong, Tô Hi về thẳng phòng đóng cửa lại. Tô Hi thở dài, hôm nay bị chọc tức chết thôi.
Lúc này, điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Tô Hi uễ oải nhìn chiếc điện thoại, thứ hiển thị trên điện thoại khiến cô mở to mắt, không thể tin được.
Trong tài khoản ngân hàng của cô đột nhiên hơn 2,5 tỷ NDT… Tô Hi đếm từng chữ số 0 đằng sau, đếm đến mức kinh hồn bạt vía… Cuối cùng, cô xác định, nhiều tiền như vậy, trời ơi! Ngân hàng gửi nhằm tiền à? Nhưng nhanh chóng Tô Hi liên tưởng đến vụ cá tiền của Ôn Lệ Thâm tối nay, lẽ nào…số tiền này là số tiền anh ta đã thắng? Thực sự chuyền đến thẻ của cô? Tô Hi sững sờ, nhìn dãy số 0 trên màn hình điện thoại trong đầu cô chỉ còn một khoảng trồng lớn.
Vừa nãy cô còn nghĩ sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa, nhưng số tiền này tính thế nào? Hơi thở của Tô Hi không ngừng hồn hẳn, cô nhấc điện thoại lên tìm số điện thoại của Ôn Lệ Thâm, cô không do dự mà gọi luôn cho anh.
Bắt máy rồi.
Nhưng vài giây sau đột nhiên đầu dây bên kia ngắt đi.
“Chết tiệt! Dám không nghe điện thoại của tôi.” Tô Hi tiếp tục gọi, sau lần thứ 3 dập máy, lần này anh ta tắt luôn điện thoại.
Tô Hi sắp ngất chết mất thôi, người đàn ông này kiếm được nhiều tiền lắm sao? Sao lại cho cô nhiều như vậy? Xem ra hôm nay đừng mơ gọi được cho anh ta, chỉ có thể đợi ngày mai rồi tìm anh ta.
Tô Hi sau đó không thể ngủ được. Chỉ nghĩ đến số tiền trong thẻ cô liền cảm thấy đầu mình to lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.