Chương 193
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Sống Chung Một Phòng Dưới làn nước lạnh giá, nỗi sợ hãi từ trong nội tâm đang bao phủ lấy Tô Hi, cô cố gắng khua tay, nhưng cũng bát lực, không biết làm sao. Cả người cô chìm xuống đáy nước, gần như nửa nằm ở dưới đáy bể bơi sâu hai mét.
Đôi mắt cô mở to dưới nước, thật đau. Cô mở miệng kêu cứu, thậm chí còn không chút khách khí, uống vào vài ngụm nước hồ bơi.
Đột nhiên, cô đang nằm nửa người dưới nước thì nhìn thấy một bóng người từ trên mặt nước lao thẳng tới, bơi về phía mình.
Vài giây trước khi ngất đi, Tô Hi mừng rỡ trong lòng. Cô được cứu rồi! Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đang tiến lại gần.
Cô bỗng sững sờ ngây ngốc. Trời ơi! Người cứu cô sao lại là Ôn Lệ Thâm? Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì vòng eo thon thả đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy. Cô cảm giác có một lực mạnh kéo cô lên, trực tiếp đưa cô lên mặt nước. Theo bản năng, cô vươn tay ôm chặt lấy cổ vị cứu tỉnh, mềm mại, dịu dàng nép vào ngực anh, miệng vẫn đang không ngừng ho, sặc nước.
Trước tiên, các nhân viên bảo vệ bên bể bơi lập tức kéo Tô Hi lên. Tô Hi ngồi dưới sàn ướt sũng, thở hỗn hển nhìn người đàn ông đang bước từng bước lên khỏi lan can bên cạnh, không phải Ôn Lệ Thâm thì là ai? Lúc này, kiểu tóc của anh ấy đang vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, gợi cảm và quyến rũ, chiếc áo sơ mỉ màu sẫm bó sát vào ngực, lộ ra cơ ngực hoàn mỹ, thể hiện vẻ hấp dẫn, mê hoặc, quyền rũ trên cơ thể đang ướt của anh.
Tất cả ngôi sao nữ ở bên trong lòng đều thầm kêu “woa” một tiếng, ước gì người phụ nữ vừa rơi xuống nước là mình, để được người đàn ông này cứu. Đây sẽ là loại duyên phận gì chứ? Tối nay Tô Hi mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải sa nhẹ, màu trắng. Lúc này, sau khi bị nước thấm vào, nó đã trở nên hoàn toàn trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy đồ trong màu hồng ở thân trên của cô. Hơn nữa, chiếc váy ôm sát eo, vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man của cô, dưới ánh đèn,vô cùng hút mắt.
Ôn Lệ Thâm nhíu mày kiếm, không thèm để tâm đến sự nhéch nhác của mình, anh đi tới chỗ bảo vệ và nhân viên phục vụ, lầy khăn tắm trên người 1 nhân viên phục vụ quấn lên người Tô Hi. Anh cúi xuống, bế cô lên rồi vừa đi vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một phòng.” Người phục vụ lập tức mời anh đi về phía trước.
Đây là hội trường diễn ra yến tiệc, đồng thời cũng là khách sạn cao cấp. Người phục vụ biết thân phận khách VIP của anh, lập tức dẫn anh đến phòng tổng thống cao cấp nhát.
Ở trong vòng tay ấm áp và vững chãi, Tô Hi vừa xấu hồ vừa cảm kích, biết ơn anh.
Vừa rồi cô cảm thấy mình giãy giụa dưới nước một lúc, nhưng không có ai đến cứu. Mà cuối cùng, người đến cứu cô lại là anh.
Không phải anh không ở cạnh cô sao? Anh không đi giao lưu xã giao với bạn nữ đồng hành mới à? Tô Hi nghĩ không ra, cũng không đoán được tâm tư của người đàn ông này, nhưng giờ đây, cô cảm thấy lạnh nửa người, phần da áp vào lồng ngực Ôn Lệ Thâm lại rất nóng.
Người phục vụ mở cửa, nói với anh: “Thưa ngài, nếu ngài cần phục vụ gì, thì có thể nhắn chuông phục vụ.” “Không cần đâu.” Ôn Lệ Thâm lạnh nhạt đáp. Hiện tại anh chỉ cần một gian phòng để hai người cởi quần áo ướt xuống.
Cả hội trường bữa tiệc đều được bật điều hòa, mặc dù là mùa hè nhưng mặc đồ ướt trong điều kiện môi trường lạnh rất dễ bị ốm.
Cửa phòng vừa đóng lại, Ôn Lệ Thâm liền đặt người phụ nữ trên tay xuống. Tô Hi đứng lên, cảm giác cả người đều lạnh. Cô cúi đầu nhìn xuống, bỗng sợ tới mức vội vàng che trước ngực. Cô thậm chí đã quên mắt bản thân đang mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải sa mỏng màu trắng, sa trắng gặp nước liền trở nên trong suốt.
Bây giờ, cô có cảm giác như đang mặc bikini, đứng trước mặt người đàn ông này, thật khó xử.
Ôn Lệ Thâm nhìn cô đứng ngây ngốc, ngón tay thon dài khéo léo mở cúc quần áo, nói với cô: “Còn chưa đi tắm, cô đợi tôi tắm cho à2?” Tô Hi đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kéo bộ váy ướt sũng vào phòng tắm, đóng chặt cửa mở vòi nước nóng, cũng cởi váy dạ hội để sang một bên, cởi hết phụ kiện đeo trên tay ra, rồi mới đứng dưới vòi hoa sen nước nóng.
Nước ấm khiến cô thoải mái thở dài, cô gội đầu rồi nhanh chóng đi tắm. Khi thấy phòng tắm chỉ có khăn mặt và khăn tắm, cô dùng khăn mặt quấn tóc, rồi chỉ đành dùng khăn tắm để quấn lấy cơ thể.
Cô muốn nhường lại phòng tắm cho người đàn ông này, bởi anh cũng ướt đẫm.
Tô Hi đầy cửa phòng tắm bước ra phòng khách, bắt chợt hít vào một hơi. Trên ban công người đàn ông đã mặc sẵn áo choàng tắm, được buộc lại một cách lười biếng, lộ ra cơ bắp to lớn cân xứng, đôi chân thon dài, rắn chắc, chiếc quần đã biến mát, hiển nhiên người đàn ông này chỉ còn mặc một chiếc quần lót.
Tô Hi lúc này chỉ quấn khăn tắm, cô liền vòng cánh tay ôm mình, cảm thấy có chút hoảng loạn, bối rồi.
“Anh… anh đi tắm đi!” Tô Hi quay lưng lại nói với người đàn ông trên ban công.
Đôi môi mỏng của Ôn Lệ Thâm khẽ cong lên, nhìn mái tóc dài của cô quấn quanh người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bạch ngọc, to như bàn tay. Có lẽ cô đã rửa sạch hết lớp trang điểm nhẹ trên mặt, gương mặt sạch sẽ, mỏng mịn như trứng gà bóc.
Ôn Lệ Thâm cảm thấy trong cơ thể có một xung lực mạnh mẽ, anh biết chính xác đó là cảm giác gì. Đó là cảm giác anh khao khát người phụ nữ này.
Sự kiềm chế kiêu hãnh của anh dường như sụp đồ, khi anh gặp người phụ nữ này.
Bởi vì dục vọng trong thân thể, ánh mắt anh trở nên vô cùng trầm tĩnh, sâu thẳm phức tạp.
Tô Hi cảm giác được anh đang nhìn cô chằm chằm, không khỏi quay đầu, chạm vào mắt anh, những thứ trong mắt anh rõ ràng khiến cô vừa nhìn đã hiểu.
Cô lập tức đỏ mặt tía tai, quay lưng lại: “Mau đi tắm đi! Nếu không sẽ bị cảm lạnh.” Thân thể Ôn Lệ Thâm cũng không yếu như vậy, nhưng anh có thói quen sạch sẽ.
Anh phải tắm rửa mới chịu được, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tô Hi giật mình, Ôn Lệ Thâm bước tới mở cửa. Người tới chính là trợ lý, đang đem quần áo sạch từ trên xe đến để anh thay.
Sau khi nhận lấy, anh liền chặn ánh mắt tò mò của người trợ lý ở ngoài cửa.
Tô Hi quay đầu nhìn anh xách một túi quần áo, sau đó thấy anh trực tiếp chọn một chiếc quần lót màu đen từ bên trong, rồi bước vào phòng tắm.
Tô Hi vội vàng dời tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc Ôn Lệ Thâm đi tắm, Tô Hi tò mò nhìn vào túi quần áo, chỉ có duy nhất một bộ quần áo của anh. Cô mở tủ ra, nghĩ sẽ có đồ phụ nữ để thay, nhưng trừ một dãy áo choàng ngủ thì không còn gì nữa.
Cô không khỏi thất vọng, chán nản, vội vàng khoác thêm một chiếc áo ngủ bên ngoài chiếc khăn tắm đang quấn chặt, coi như có hai lớp bảo vệ.
Sau hơn mười phút, Ôn Lệ Thâm cũng mặc áo choàng tắm đi ra, anh nhìn bóng dáng cô gái đang đứng trên ban công, với mái tóc dài được gió đêm sấy khô, thì hơi khựng lại.
Đôi mắt cô mở to dưới nước, thật đau. Cô mở miệng kêu cứu, thậm chí còn không chút khách khí, uống vào vài ngụm nước hồ bơi.
Đột nhiên, cô đang nằm nửa người dưới nước thì nhìn thấy một bóng người từ trên mặt nước lao thẳng tới, bơi về phía mình.
Vài giây trước khi ngất đi, Tô Hi mừng rỡ trong lòng. Cô được cứu rồi! Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đang tiến lại gần.
Cô bỗng sững sờ ngây ngốc. Trời ơi! Người cứu cô sao lại là Ôn Lệ Thâm? Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì vòng eo thon thả đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy. Cô cảm giác có một lực mạnh kéo cô lên, trực tiếp đưa cô lên mặt nước. Theo bản năng, cô vươn tay ôm chặt lấy cổ vị cứu tỉnh, mềm mại, dịu dàng nép vào ngực anh, miệng vẫn đang không ngừng ho, sặc nước.
Trước tiên, các nhân viên bảo vệ bên bể bơi lập tức kéo Tô Hi lên. Tô Hi ngồi dưới sàn ướt sũng, thở hỗn hển nhìn người đàn ông đang bước từng bước lên khỏi lan can bên cạnh, không phải Ôn Lệ Thâm thì là ai? Lúc này, kiểu tóc của anh ấy đang vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, gợi cảm và quyến rũ, chiếc áo sơ mỉ màu sẫm bó sát vào ngực, lộ ra cơ ngực hoàn mỹ, thể hiện vẻ hấp dẫn, mê hoặc, quyền rũ trên cơ thể đang ướt của anh.
Tất cả ngôi sao nữ ở bên trong lòng đều thầm kêu “woa” một tiếng, ước gì người phụ nữ vừa rơi xuống nước là mình, để được người đàn ông này cứu. Đây sẽ là loại duyên phận gì chứ? Tối nay Tô Hi mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải sa nhẹ, màu trắng. Lúc này, sau khi bị nước thấm vào, nó đã trở nên hoàn toàn trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy đồ trong màu hồng ở thân trên của cô. Hơn nữa, chiếc váy ôm sát eo, vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man của cô, dưới ánh đèn,vô cùng hút mắt.
Ôn Lệ Thâm nhíu mày kiếm, không thèm để tâm đến sự nhéch nhác của mình, anh đi tới chỗ bảo vệ và nhân viên phục vụ, lầy khăn tắm trên người 1 nhân viên phục vụ quấn lên người Tô Hi. Anh cúi xuống, bế cô lên rồi vừa đi vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một phòng.” Người phục vụ lập tức mời anh đi về phía trước.
Đây là hội trường diễn ra yến tiệc, đồng thời cũng là khách sạn cao cấp. Người phục vụ biết thân phận khách VIP của anh, lập tức dẫn anh đến phòng tổng thống cao cấp nhát.
Ở trong vòng tay ấm áp và vững chãi, Tô Hi vừa xấu hồ vừa cảm kích, biết ơn anh.
Vừa rồi cô cảm thấy mình giãy giụa dưới nước một lúc, nhưng không có ai đến cứu. Mà cuối cùng, người đến cứu cô lại là anh.
Không phải anh không ở cạnh cô sao? Anh không đi giao lưu xã giao với bạn nữ đồng hành mới à? Tô Hi nghĩ không ra, cũng không đoán được tâm tư của người đàn ông này, nhưng giờ đây, cô cảm thấy lạnh nửa người, phần da áp vào lồng ngực Ôn Lệ Thâm lại rất nóng.
Người phục vụ mở cửa, nói với anh: “Thưa ngài, nếu ngài cần phục vụ gì, thì có thể nhắn chuông phục vụ.” “Không cần đâu.” Ôn Lệ Thâm lạnh nhạt đáp. Hiện tại anh chỉ cần một gian phòng để hai người cởi quần áo ướt xuống.
Cả hội trường bữa tiệc đều được bật điều hòa, mặc dù là mùa hè nhưng mặc đồ ướt trong điều kiện môi trường lạnh rất dễ bị ốm.
Cửa phòng vừa đóng lại, Ôn Lệ Thâm liền đặt người phụ nữ trên tay xuống. Tô Hi đứng lên, cảm giác cả người đều lạnh. Cô cúi đầu nhìn xuống, bỗng sợ tới mức vội vàng che trước ngực. Cô thậm chí đã quên mắt bản thân đang mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải sa mỏng màu trắng, sa trắng gặp nước liền trở nên trong suốt.
Bây giờ, cô có cảm giác như đang mặc bikini, đứng trước mặt người đàn ông này, thật khó xử.
Ôn Lệ Thâm nhìn cô đứng ngây ngốc, ngón tay thon dài khéo léo mở cúc quần áo, nói với cô: “Còn chưa đi tắm, cô đợi tôi tắm cho à2?” Tô Hi đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kéo bộ váy ướt sũng vào phòng tắm, đóng chặt cửa mở vòi nước nóng, cũng cởi váy dạ hội để sang một bên, cởi hết phụ kiện đeo trên tay ra, rồi mới đứng dưới vòi hoa sen nước nóng.
Nước ấm khiến cô thoải mái thở dài, cô gội đầu rồi nhanh chóng đi tắm. Khi thấy phòng tắm chỉ có khăn mặt và khăn tắm, cô dùng khăn mặt quấn tóc, rồi chỉ đành dùng khăn tắm để quấn lấy cơ thể.
Cô muốn nhường lại phòng tắm cho người đàn ông này, bởi anh cũng ướt đẫm.
Tô Hi đầy cửa phòng tắm bước ra phòng khách, bắt chợt hít vào một hơi. Trên ban công người đàn ông đã mặc sẵn áo choàng tắm, được buộc lại một cách lười biếng, lộ ra cơ bắp to lớn cân xứng, đôi chân thon dài, rắn chắc, chiếc quần đã biến mát, hiển nhiên người đàn ông này chỉ còn mặc một chiếc quần lót.
Tô Hi lúc này chỉ quấn khăn tắm, cô liền vòng cánh tay ôm mình, cảm thấy có chút hoảng loạn, bối rồi.
“Anh… anh đi tắm đi!” Tô Hi quay lưng lại nói với người đàn ông trên ban công.
Đôi môi mỏng của Ôn Lệ Thâm khẽ cong lên, nhìn mái tóc dài của cô quấn quanh người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bạch ngọc, to như bàn tay. Có lẽ cô đã rửa sạch hết lớp trang điểm nhẹ trên mặt, gương mặt sạch sẽ, mỏng mịn như trứng gà bóc.
Ôn Lệ Thâm cảm thấy trong cơ thể có một xung lực mạnh mẽ, anh biết chính xác đó là cảm giác gì. Đó là cảm giác anh khao khát người phụ nữ này.
Sự kiềm chế kiêu hãnh của anh dường như sụp đồ, khi anh gặp người phụ nữ này.
Bởi vì dục vọng trong thân thể, ánh mắt anh trở nên vô cùng trầm tĩnh, sâu thẳm phức tạp.
Tô Hi cảm giác được anh đang nhìn cô chằm chằm, không khỏi quay đầu, chạm vào mắt anh, những thứ trong mắt anh rõ ràng khiến cô vừa nhìn đã hiểu.
Cô lập tức đỏ mặt tía tai, quay lưng lại: “Mau đi tắm đi! Nếu không sẽ bị cảm lạnh.” Thân thể Ôn Lệ Thâm cũng không yếu như vậy, nhưng anh có thói quen sạch sẽ.
Anh phải tắm rửa mới chịu được, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tô Hi giật mình, Ôn Lệ Thâm bước tới mở cửa. Người tới chính là trợ lý, đang đem quần áo sạch từ trên xe đến để anh thay.
Sau khi nhận lấy, anh liền chặn ánh mắt tò mò của người trợ lý ở ngoài cửa.
Tô Hi quay đầu nhìn anh xách một túi quần áo, sau đó thấy anh trực tiếp chọn một chiếc quần lót màu đen từ bên trong, rồi bước vào phòng tắm.
Tô Hi vội vàng dời tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc Ôn Lệ Thâm đi tắm, Tô Hi tò mò nhìn vào túi quần áo, chỉ có duy nhất một bộ quần áo của anh. Cô mở tủ ra, nghĩ sẽ có đồ phụ nữ để thay, nhưng trừ một dãy áo choàng ngủ thì không còn gì nữa.
Cô không khỏi thất vọng, chán nản, vội vàng khoác thêm một chiếc áo ngủ bên ngoài chiếc khăn tắm đang quấn chặt, coi như có hai lớp bảo vệ.
Sau hơn mười phút, Ôn Lệ Thâm cũng mặc áo choàng tắm đi ra, anh nhìn bóng dáng cô gái đang đứng trên ban công, với mái tóc dài được gió đêm sấy khô, thì hơi khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.