Chương 724: Cô Đánh
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Viện trưởng cũng cảm thấy chuyện này vô cùng hệ trọng, phó tổng thống bị thương còn chạy lung tung cũng không đảm bảo an toàn, bệnh viện bọn họ cũng không dám gánh trọng trách lớn như vậy.
Lúc này đã là chín giờ rưỡi, để không làm phiền anh nghỉ ngơi y tá sẽ thay thuốc cho anh vào khoảng chín giờ mỗi ngày.
Người đầu tiên nhận được cuộc gọi là Hoắc Minh, ông ta cũng bị dọa khi nghe tin con trai mình đột ngột xuất viện.
Ông ta liền cúp điện thoại của viện trưởng, chuyển cuộc gọi tới trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang.
“Con trai tôi bây giờ ở đâu?” Ngay khi nhấn trả lời, anh ta đã phải nghe tiếng quát lớn từ đầu dây bên kia.
“Hoắc tổng, ngài ấy bây giờ đang thư giãn.” Trợ lý căng thẳng đáp.
“Đưa điện thoại cho nó.” Hoắc Minh cảm thấy người trợ lý này rõ ràng là đồng phạm, giúp con trai ông ta xuất viện.
Hoắc Kỳ Ngang nhận lấy điện thoại:”Ba, con ra ngoài thư giãn.”
“Con đi ra ngoài khây khỏa cũng không nói với bệnh viện một câu. Con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?
Viện trưởng còn tự mình gọi điện riêng cho ba.”
“Được rồi, con sẽ trở về sớm.” Hoắc Kỳ Ngang không nói anh đi đâu.
Ề “Con đi giải sầu ở đâu?” Hoắc Minh quên hỏi anh chuyện này.
“Hai giò nữa con hứa sẽ quay lại bệnh viện. Chuyện này cứ như vậy đã.” Sau đó, Hoắc Kỳ Ngang cúp điện thoại.
Hoắc Minh tức muốn chết, đứa con này thật sự không thể làm cho ông ta bớt lo lắng.
Ngay lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ở dưới lầu của Kỷ An Tâm, người thanh niên lái xe đang rất căng thẳng, ghế sau là một người đàn ông mặc áo khoác xám, đội mũ còn đeo cả khẩu trang.
Chỉ thiếu một cặp kính râm là có thể trực tiếp hóa thân thành bọn bắt cóc rồi.
Người đàn ông này, không phải ai khác chính là Hoắc Kỳ Ngang.
Anh không thể chịu được sự dày vò cùng nỗi nhớ trong lòng, đích thân tới công ty của Kỷ An Tâm để gặp cô.
Một tháng qua, Kỷ An Tâm không chủ động gọi điện cho anh nữa, cho dù là mượn điện thoại của chị gái thì cô cũng đang bận, bình thường không có thời gian đến thăm anh.
“Thưa ngài, hay là chúng ta trở về đi!” Trợ lý rất lo lắng, rất sợ hãi.
“Cậu bình tĩnh đi, hiện tại không ai biết tôi.” Hoắc Kỳ Ngang không hề cảm thấy lo lắng.
“Nhưng anh là phó tổng thống!”
“Cậu hãy thả lỏng lại, ngồi đợi tôi trong xe đi.”
Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang bắt gặp một thân hình gọn gàng quyến rũ của một người phụ nữ, trong mắt anh lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Kỷ An Tâm tới rồi, cô làm việc rất nghiêm túc nên hầu như ngày nào cũng sẽ đến cửa công ty vào khoảng chín giờ.
Chỉ cần tới đây đợi, nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Khi trợ lý nghe thấy anh nói vậy lập tức sốt ruột mà quay đầu lại, anh ta phát hiện người đàn ông phía sau đã đẩy cửa xuống xe.
Trợ lý bị dọa tới nỗi lập tức xuống xe đi theo, lẽ nào phó tổng thống không biết rằng, nếu không có bảo tiêu bên người thì anh chẳng khác nào một bia ngắm sống sao? Nếu như để người có ý đồ biết được vậy thì sẽ cực kì nguy hiểm.
“Thưa ngài… thưa ngài…” Trợ lý cẩn thận cắt tiếng gọi.
Mà bóng dáng của anh đã đi theo người phụ nữ phía trước bước vào trong sảnh.
Kỷ An Tâm thậm chí không phát giác có một người đi phía sau mình, chỉ ngay khi cô đi tới trước sàn nhà nhẫn nhụi, cô mới có cảm giác có người dường như đang theo sát mình.
ñ Cô quay đầu liếc nhìn bức tường nhãn bóng như gương bên cạnh, quả nhiên sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn, hơn nữa người đàn ông này còn đội mũ và đeo khẩu trang, cách ăn mặc hoàn toàn giống như đang nói “tôi là người xấu”.
Lúc này cửa thang máy có hai nhân viên đang đợi thang máy.
Thang máy đúng lúc vừa đến, nhìn lại thấy Kỷ An Tâm đi tới, họ liền nhanh chóng đề cô đi vào.
Kỷ An Tâm thầm nghĩ nhát định phải vào thang máy ngay lập tức mới có thể an toàn, cô vừa bước vào thang máy liền vội vàng ấn số tầng, còn ấn nút đóng cửa lại thêm hai lần.
Cánh cửa đã khép lại được một nửa, Kỷ An Tâm vội thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này, một bàn tay chợt xuất hiện, đúng lúc chặn được cánh cửa đã sắp đóng lại.
Thang máy cao cấp cảm ứng được lập tức mở ra, một người đàn ông cúi đầu bước vào.
Nhịp tim của Kỷ An Tâm hồi hộp nhảy lên, hai nam nhân viên ở cửa vừa rồi đã biến mắt không thấy bóng dáng, cô đang suy nghĩ có nên đi ra không thì cửa thang máy đã đóng chặt lại.
Kỷ An Tâm lo lắng đến toát mồ hôi, kẻ đứng sau cô lẽ nào là phần tử tội phạm? Người này muốn làm gì? Bắt cóc cô sao?
Hay định làm hại cô bằng cách nào đó? Mà đúng lúc này, cô cảm giác được người đàn ông sau lưng càng lúc càng sát lại gần cô.
Khi Kỷ An Tâm còn ở nước ngoài, cô đã học phòng thân trong một khoảng thời gian. Cô đột nhiên quay lại, nắm chặt bàn tay ì đắm vào sườn mặt của người đàn ông, giây tiếp theo liền tung thêm một cú đá vào hạ bộ của anh. Người đàn ông sau khi đã nhận một cú đấm ngay lập tức chặn được cú đá vào nơi quan trọng, anh trầm thấp nói:”An Tâm, là anh!”
Chân của Kỷ An Tâm chỉ cách ống quần của anh nửa lòng bàn tay, nêu anh không kịp chặn lầy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Kỷ An Tâm sửng sốt, vội vàng thu lại chân. Cô ngắng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt đen quen thuộc đang chịu đau đớn.
“Anh…” Kỷ An Tâm cực kì kinh sợ, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Và còn ăn mặc như thế này nữa?
Đồng thời, sắc mặt cô không khỏi nóng lên, tức giận nói:”Tại sao lại là anh?”
Hoắc Kỳ Ngang thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hưởng thụ một cú đấm của cô, tuy rằng không quá đau nhưng mà anh rất đau lòng! Anh đã vắt vả chạy tới đây chỉ để nhìn cô một cái, ấy vậy mà bị đối xử như thế này sao?
“Anh đến gặp em.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền tháo khẩu trang xuống, lúc này thang máy đã sắp đến nơi. Kỷ An Tâm nhanh chóng nói: “Đeo khẩu trang vào.”
Mặt của anh không thể để nhân viên nhìn thấy được, nếu không đến khi đó mọi người rối loạn, công ty của của cô làm ăn thế nào được nữa?
Thế nhưng người đàn ông này không hề bận tâm đến danh tính của mình.
.
Hoác Kỳ Ngang híp mắt cười, anh đeo khẩu trang lên, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu cùng với hàng lông mày thẳng tắp, cười lên có một cảm giác quyền rũ lạ thường Kỷ An Tâm nghĩ tới vừa rồi còn cho anh một cú đắm, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, lần trước thấy anh, anh vẫn nằm im không cử động được, mới chỉ qua một khoảng thời gian, cú đấm này có gây tổn thương gì cho anh không đây?
Thấy anh đã đến, vậy chắc chắn sẽ không rời đi ngay lập tức, cô không còn cách nào khác đành phải nói: “Cúi mặt xuống đừng để người ta nhận ra anh.” Kỷ An Tâm nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức nghe lời cúi đầu xuống, lấy vành mũ che mặt, bộ dáng quả thực rất đáng chú ý.
“Kỷ tổng, đây là ai?” Một nhân viên tò mò hỏi.
“Người tới tặng hoa.” Kỷ An Tâm thản nhiên trả lời.
*“ÒI” Các nữ nhân viên không khỏi nhìn chằm chằm bọn họ, thầm nghĩ, anh chàng tới tặng hoa này dáng người thật là đẹp!
Xem ra là một anh chàng đẹp trai!
Kỷ An Tâm đưa anh vào văn phòng, cô lập tức đóng chặt cửa, khóa bên trong, đồng thời kéo che rèm lại.
Bộ dạng giống như gặp phải kẻ thù.
Sau khi cô làm xong công việc phòng vệ, cô mới đút tay vào quần, tức giận nói: “Anh tới đây làm gì?”
n Hoắc Kỳ Ngang cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuần tú vẫn còn tái nhợt sau ca mỏ, trắng nõn hơn một chút, cảm giác có chút ôn nhuận như ngọc.
Kỷ An Tâm nhìn khuôn mặt của anh, nhịp tim của cuối cùng cũng trở nên rồi loạn, cô xoay đầu: “Mau quay về đi! Em không hoan nghênh anh ở đây.”
“A…” Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhíu mày, nhẹ ôm lây bụng.
Kỷ An Tâm vốn còn đang lạnh lùng trong một giây đã biến thành lo lắng, cô lập tức chạy tới đỡ lấy: “Anh sao vậy? Anh không thoải mái sao?”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngả toàn bộ cơ thể vào vòng tay cô, gần như nửa người đều dựa lên người cô.
Kỷ An Tâm dùng hết sức để chống đỡ, cô ôm lấy anh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Anh bị thương nặng như vậy, sao lại chạy lung tung!”
Sau năm năm Hoắc Kỳ Ngang mới lại được tiếp xúc gần gũi với cô, cằm anh nhẹ nhàng áp vào vai cô: “Vì em, dù có đau thế nào anh cũng sẽ đến.”
Kỷ An Tâm tức giận đến mức không nói được lời nào, cô lập tức nhận ra mình đã bị anh ôm chặt. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra:”Được rồi, em sẽ đưa anh trở lại bệnh viện.”
Hoắc Kỳ Ngang giang hai cánh tay ôm cô lấy thật chặt, Kỷ An Tâm bị anh làm cho có chút khó thở, nhưng hai tay của cô làm thế nào cũng không thể đầy anh ra được.
“Hoắc Kỳ Ngang, đủ rồi đó.” Kỷ An Tâm thấp giọng cảnh cáo.
Người đàn ông này viện lí do mình thương tích mà đến đây vờ đáng thương với cô sao?
Cô thực sự không đồng tình chút nào.
“Chưa đủ.” Hoắc Kỳ Ngang ôm cô, nhàn nhạt đáp: “Cả tháng nay em không đến thăm anh một chút.”
“Tại sao tôi phải tới thăm anh? Bây giờ chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, cũng chỉ xem như người xa lạ mà thôi.” Kỷ An Tâm tức giận đáp.
“Người xa lạ? Nhưng anh là người hiểu rõ em nhất, và em cũng là người hiểu anh rõ nhất.” Hoắc Kỳ Ngang không đồng ý với việc cô xem anh như người lạ.
Cô bị anh ôm chặt như vậy, mặt bất giác mà đỏ lên, thân thể đã lâu không va chạm cũng khiến cho tâm trí và cơ thể cô truyền tới một luồng điện tê dại.
Lúc này đã là chín giờ rưỡi, để không làm phiền anh nghỉ ngơi y tá sẽ thay thuốc cho anh vào khoảng chín giờ mỗi ngày.
Người đầu tiên nhận được cuộc gọi là Hoắc Minh, ông ta cũng bị dọa khi nghe tin con trai mình đột ngột xuất viện.
Ông ta liền cúp điện thoại của viện trưởng, chuyển cuộc gọi tới trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang.
“Con trai tôi bây giờ ở đâu?” Ngay khi nhấn trả lời, anh ta đã phải nghe tiếng quát lớn từ đầu dây bên kia.
“Hoắc tổng, ngài ấy bây giờ đang thư giãn.” Trợ lý căng thẳng đáp.
“Đưa điện thoại cho nó.” Hoắc Minh cảm thấy người trợ lý này rõ ràng là đồng phạm, giúp con trai ông ta xuất viện.
Hoắc Kỳ Ngang nhận lấy điện thoại:”Ba, con ra ngoài thư giãn.”
“Con đi ra ngoài khây khỏa cũng không nói với bệnh viện một câu. Con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?
Viện trưởng còn tự mình gọi điện riêng cho ba.”
“Được rồi, con sẽ trở về sớm.” Hoắc Kỳ Ngang không nói anh đi đâu.
Ề “Con đi giải sầu ở đâu?” Hoắc Minh quên hỏi anh chuyện này.
“Hai giò nữa con hứa sẽ quay lại bệnh viện. Chuyện này cứ như vậy đã.” Sau đó, Hoắc Kỳ Ngang cúp điện thoại.
Hoắc Minh tức muốn chết, đứa con này thật sự không thể làm cho ông ta bớt lo lắng.
Ngay lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ở dưới lầu của Kỷ An Tâm, người thanh niên lái xe đang rất căng thẳng, ghế sau là một người đàn ông mặc áo khoác xám, đội mũ còn đeo cả khẩu trang.
Chỉ thiếu một cặp kính râm là có thể trực tiếp hóa thân thành bọn bắt cóc rồi.
Người đàn ông này, không phải ai khác chính là Hoắc Kỳ Ngang.
Anh không thể chịu được sự dày vò cùng nỗi nhớ trong lòng, đích thân tới công ty của Kỷ An Tâm để gặp cô.
Một tháng qua, Kỷ An Tâm không chủ động gọi điện cho anh nữa, cho dù là mượn điện thoại của chị gái thì cô cũng đang bận, bình thường không có thời gian đến thăm anh.
“Thưa ngài, hay là chúng ta trở về đi!” Trợ lý rất lo lắng, rất sợ hãi.
“Cậu bình tĩnh đi, hiện tại không ai biết tôi.” Hoắc Kỳ Ngang không hề cảm thấy lo lắng.
“Nhưng anh là phó tổng thống!”
“Cậu hãy thả lỏng lại, ngồi đợi tôi trong xe đi.”
Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang bắt gặp một thân hình gọn gàng quyến rũ của một người phụ nữ, trong mắt anh lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Kỷ An Tâm tới rồi, cô làm việc rất nghiêm túc nên hầu như ngày nào cũng sẽ đến cửa công ty vào khoảng chín giờ.
Chỉ cần tới đây đợi, nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Khi trợ lý nghe thấy anh nói vậy lập tức sốt ruột mà quay đầu lại, anh ta phát hiện người đàn ông phía sau đã đẩy cửa xuống xe.
Trợ lý bị dọa tới nỗi lập tức xuống xe đi theo, lẽ nào phó tổng thống không biết rằng, nếu không có bảo tiêu bên người thì anh chẳng khác nào một bia ngắm sống sao? Nếu như để người có ý đồ biết được vậy thì sẽ cực kì nguy hiểm.
“Thưa ngài… thưa ngài…” Trợ lý cẩn thận cắt tiếng gọi.
Mà bóng dáng của anh đã đi theo người phụ nữ phía trước bước vào trong sảnh.
Kỷ An Tâm thậm chí không phát giác có một người đi phía sau mình, chỉ ngay khi cô đi tới trước sàn nhà nhẫn nhụi, cô mới có cảm giác có người dường như đang theo sát mình.
ñ Cô quay đầu liếc nhìn bức tường nhãn bóng như gương bên cạnh, quả nhiên sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn, hơn nữa người đàn ông này còn đội mũ và đeo khẩu trang, cách ăn mặc hoàn toàn giống như đang nói “tôi là người xấu”.
Lúc này cửa thang máy có hai nhân viên đang đợi thang máy.
Thang máy đúng lúc vừa đến, nhìn lại thấy Kỷ An Tâm đi tới, họ liền nhanh chóng đề cô đi vào.
Kỷ An Tâm thầm nghĩ nhát định phải vào thang máy ngay lập tức mới có thể an toàn, cô vừa bước vào thang máy liền vội vàng ấn số tầng, còn ấn nút đóng cửa lại thêm hai lần.
Cánh cửa đã khép lại được một nửa, Kỷ An Tâm vội thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này, một bàn tay chợt xuất hiện, đúng lúc chặn được cánh cửa đã sắp đóng lại.
Thang máy cao cấp cảm ứng được lập tức mở ra, một người đàn ông cúi đầu bước vào.
Nhịp tim của Kỷ An Tâm hồi hộp nhảy lên, hai nam nhân viên ở cửa vừa rồi đã biến mắt không thấy bóng dáng, cô đang suy nghĩ có nên đi ra không thì cửa thang máy đã đóng chặt lại.
Kỷ An Tâm lo lắng đến toát mồ hôi, kẻ đứng sau cô lẽ nào là phần tử tội phạm? Người này muốn làm gì? Bắt cóc cô sao?
Hay định làm hại cô bằng cách nào đó? Mà đúng lúc này, cô cảm giác được người đàn ông sau lưng càng lúc càng sát lại gần cô.
Khi Kỷ An Tâm còn ở nước ngoài, cô đã học phòng thân trong một khoảng thời gian. Cô đột nhiên quay lại, nắm chặt bàn tay ì đắm vào sườn mặt của người đàn ông, giây tiếp theo liền tung thêm một cú đá vào hạ bộ của anh. Người đàn ông sau khi đã nhận một cú đấm ngay lập tức chặn được cú đá vào nơi quan trọng, anh trầm thấp nói:”An Tâm, là anh!”
Chân của Kỷ An Tâm chỉ cách ống quần của anh nửa lòng bàn tay, nêu anh không kịp chặn lầy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Kỷ An Tâm sửng sốt, vội vàng thu lại chân. Cô ngắng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt đen quen thuộc đang chịu đau đớn.
“Anh…” Kỷ An Tâm cực kì kinh sợ, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Và còn ăn mặc như thế này nữa?
Đồng thời, sắc mặt cô không khỏi nóng lên, tức giận nói:”Tại sao lại là anh?”
Hoắc Kỳ Ngang thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hưởng thụ một cú đấm của cô, tuy rằng không quá đau nhưng mà anh rất đau lòng! Anh đã vắt vả chạy tới đây chỉ để nhìn cô một cái, ấy vậy mà bị đối xử như thế này sao?
“Anh đến gặp em.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền tháo khẩu trang xuống, lúc này thang máy đã sắp đến nơi. Kỷ An Tâm nhanh chóng nói: “Đeo khẩu trang vào.”
Mặt của anh không thể để nhân viên nhìn thấy được, nếu không đến khi đó mọi người rối loạn, công ty của của cô làm ăn thế nào được nữa?
Thế nhưng người đàn ông này không hề bận tâm đến danh tính của mình.
.
Hoác Kỳ Ngang híp mắt cười, anh đeo khẩu trang lên, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu cùng với hàng lông mày thẳng tắp, cười lên có một cảm giác quyền rũ lạ thường Kỷ An Tâm nghĩ tới vừa rồi còn cho anh một cú đắm, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, lần trước thấy anh, anh vẫn nằm im không cử động được, mới chỉ qua một khoảng thời gian, cú đấm này có gây tổn thương gì cho anh không đây?
Thấy anh đã đến, vậy chắc chắn sẽ không rời đi ngay lập tức, cô không còn cách nào khác đành phải nói: “Cúi mặt xuống đừng để người ta nhận ra anh.” Kỷ An Tâm nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức nghe lời cúi đầu xuống, lấy vành mũ che mặt, bộ dáng quả thực rất đáng chú ý.
“Kỷ tổng, đây là ai?” Một nhân viên tò mò hỏi.
“Người tới tặng hoa.” Kỷ An Tâm thản nhiên trả lời.
*“ÒI” Các nữ nhân viên không khỏi nhìn chằm chằm bọn họ, thầm nghĩ, anh chàng tới tặng hoa này dáng người thật là đẹp!
Xem ra là một anh chàng đẹp trai!
Kỷ An Tâm đưa anh vào văn phòng, cô lập tức đóng chặt cửa, khóa bên trong, đồng thời kéo che rèm lại.
Bộ dạng giống như gặp phải kẻ thù.
Sau khi cô làm xong công việc phòng vệ, cô mới đút tay vào quần, tức giận nói: “Anh tới đây làm gì?”
n Hoắc Kỳ Ngang cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuần tú vẫn còn tái nhợt sau ca mỏ, trắng nõn hơn một chút, cảm giác có chút ôn nhuận như ngọc.
Kỷ An Tâm nhìn khuôn mặt của anh, nhịp tim của cuối cùng cũng trở nên rồi loạn, cô xoay đầu: “Mau quay về đi! Em không hoan nghênh anh ở đây.”
“A…” Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhíu mày, nhẹ ôm lây bụng.
Kỷ An Tâm vốn còn đang lạnh lùng trong một giây đã biến thành lo lắng, cô lập tức chạy tới đỡ lấy: “Anh sao vậy? Anh không thoải mái sao?”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngả toàn bộ cơ thể vào vòng tay cô, gần như nửa người đều dựa lên người cô.
Kỷ An Tâm dùng hết sức để chống đỡ, cô ôm lấy anh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Anh bị thương nặng như vậy, sao lại chạy lung tung!”
Sau năm năm Hoắc Kỳ Ngang mới lại được tiếp xúc gần gũi với cô, cằm anh nhẹ nhàng áp vào vai cô: “Vì em, dù có đau thế nào anh cũng sẽ đến.”
Kỷ An Tâm tức giận đến mức không nói được lời nào, cô lập tức nhận ra mình đã bị anh ôm chặt. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra:”Được rồi, em sẽ đưa anh trở lại bệnh viện.”
Hoắc Kỳ Ngang giang hai cánh tay ôm cô lấy thật chặt, Kỷ An Tâm bị anh làm cho có chút khó thở, nhưng hai tay của cô làm thế nào cũng không thể đầy anh ra được.
“Hoắc Kỳ Ngang, đủ rồi đó.” Kỷ An Tâm thấp giọng cảnh cáo.
Người đàn ông này viện lí do mình thương tích mà đến đây vờ đáng thương với cô sao?
Cô thực sự không đồng tình chút nào.
“Chưa đủ.” Hoắc Kỳ Ngang ôm cô, nhàn nhạt đáp: “Cả tháng nay em không đến thăm anh một chút.”
“Tại sao tôi phải tới thăm anh? Bây giờ chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, cũng chỉ xem như người xa lạ mà thôi.” Kỷ An Tâm tức giận đáp.
“Người xa lạ? Nhưng anh là người hiểu rõ em nhất, và em cũng là người hiểu anh rõ nhất.” Hoắc Kỳ Ngang không đồng ý với việc cô xem anh như người lạ.
Cô bị anh ôm chặt như vậy, mặt bất giác mà đỏ lên, thân thể đã lâu không va chạm cũng khiến cho tâm trí và cơ thể cô truyền tới một luồng điện tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.