Chương 575: Hình Gia Về Nước.
Thượng Quan Nhiêu
29/04/2021
“Tử Hiên, chúc anh có cuộc sống tốt đẹp hơn.” Tô Thắm sau bốn năm đã gọi lại tên của anh ta.
Đoạn Tử Hiên lúc này đang ngồi trong xe, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói ra lời, cuối cùng anh ta cúp điện thoại.
Anh nắm tay lái, thống khoái vứt bỏ hết áp lực trong thời gian này ra ngoài.
Cuối cùng lái chiếc xe đen đã dừng ở Tô gia hai ngày rời đi.
Chiếc xe lái về một trung tâm tàn tật, Đoạn Tử Hiên không đăng ký thủ tục công ích, anh chỉ đi thẳng vào trong, trước mặt anh xuất hiện một cậu bé vừa lắp chân giả, cậu bé nhảy nhảy trước mặt anh, vì không thể đứng vững nên nhảy lên chân Đoạn Tử Hiên: “Chú à, chú có thể đỡ cháu một chút không?”
Cậu nhóc ngắng đầu, nụ cười lộ rõ vẻ kiên cường.
Khóe mắt Đoạn Tử Hiên lần nữa lại đỏ, anh ngồi xổm xuống, gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
“Chú à, chú đến tìm người ạ?”
“Không phải, chú đến để xin một công việc.” Đoạn Tử Hiên nhìn cậu nhóc cười.
Cậu nhóc nghe xong liền vui vẻ cười, lúc này bác sĩ của cậu đi qua, nói với cậu: “Tiểu Hào, đừng chạy linh tinh, cần thận chút.”
“Chú bác sĩ, sau này cháu có thể đi lại bình thường rồi, cháu mặc quần dài sẽ không ai nhìn thấy chân giả của cháu nữa.”
Cậu nhóc vui vẻ cười nói.
Sau đó, Đoạn Tử Hiên đột nhiên muốn tát bản thân một cái, Tô Thắm muốn anh tới đây, anh thật sự đã cảm nhận được rồi, bản thân anh thật sự rất may mắn, mặc dù anh mắt công việc, nhưng anh còn sức khỏe, kiến thức và đầy đủ tứ chỉ, anh còn có thể làm nhiều việc có ý nghĩa.
Đoạn Tử Hiên đi về phía sân trước, nói với nhân viên ở đó: “Xin hỏi ở đây còn cần nhân viên không? Tôi đến ứng tuyển.”
“Cần nha, chỗ chúng tôi vô cùng cần nhân viên, tiên sinh, anh thật sự muốn đến đây làm việc sao?” Cô gái trẻ tuổi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Đoạn Tử Hiên vô cùng chắc chắn.
Tô Thắm ngồi trong phòng một lúc lâu, đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô nhìn thoáng qua, là Hiên Viên Thần gọi.
Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười ngọt ngào bắt máy: “Alo, anh cũng có thời gian gọi cho em à?”
“Anh cho hội nghị nghỉ 10 phút, muốn gọi cho em một chút.”
“Tại sao vậy?”
“Chỉ đơn giản là nhớ em.”
“Buổi trưa vừa gặp mà.” Tô Thắm cười.
“Đúng vậy, anh cũng thấy kỳ lạ, vừa xa hai tiếng đã nhớ em thế này rồi, sau này phải làm sao đây? Em phải ở cùng anh từ sáng đến tối mới được.”
Tô Thám bị chọc cười, liền nghiêm túc đồng ý với anh: “Được.”
“Nói với ba mẹ là mai đón họ đi thử lễ phục chưa?” Hiên Viên Thần hỏi.
Tô Thắm lập tức chú ý tới, anh đã gọi ba mẹ cô là ba mẹ rồi, hơn nữa còn gọi thuận miệng như vậy, điều này làm cô sững SỜ.
“Sao không trả lời anh?” Hiên Viên Thần lấy làm lạ.
*Nãy anh gọi ba mẹ em rồi?” Tô Thắm hỏi lại.
“Ừm, không gọi là ba mẹ thì gọi là gì?” Hiên Viên Thần cười hỏi.
Tô Thắm cong môi cười: “Chúng ta còn chưa kết hôn mà.”
“Thì gọi trước, đến lúc kết hôn gọi càng thuận miệng.” Hiên Viên Thần cười cười trả lời cô.
“Khi nào chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn?” Tô Thám nghĩ đến chuyện này.
“Chiều ngày kia, anh đã sắp xếp ổn rồi.” Hiên Viên Thần làm sao có thể quên chuyện này được cơ chứ, chỉ cần là chuyện giúp Tô Thắm an tâm, anh đều đã nghĩ đến.
“Được, em sẽ nhớ mang theo hộ khẩu.” Tô Thắm trả lời, nhìn thời gian một chút rồi nói: “Anh nên vào họp rồi.”
“Được, vậy buổi tối gặp!”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Tô Thấm mím môi cười, nhìn điện thoại, cảm thấy cuộc đời mới của cô vừa mới bắt đầu.
Cô không biết mình có thể làm tốt hay không, nhưng cô sẽ có gắng.
Tại sân bay trong nước, chạng vạng 6 giờ tối, trên lối đi hành khách, có một đội ngũ mang giá trị dung nhan cao xuất hiện, phía dưới là 8 vệ sĩ đi theo, vô cùng gây chú ý.
Một đôi vợ chồng trẻ, một thiếu niên đẹp trai và một thiếu nữ xinh đẹp, cùng với một đứa trẻ mấy tuổi, một đôi vợ chồng hiền hòa, tạo nên tổ hợp vô cùng đẹp mắt.
“Cuối cùng cũng về đến rồi.” Đường Tư Vũ hít một hơi không khí trong nước, cảm thấy rất thoải mái.
Hình Liệt Hàn đỡ túi của cô: “Mệt không?”
*“Daddy, con có chút mệt.” Cậu nhóc con muốn được ba bề.
“Đấng nam nhỉ như con kêu mệt cái gì, ba hỏi mẹ con kìa.”
Hình Liệt Hàn cúi đầu cười nói.
Cậu nhóc kia lập tức tự giác ngậm miệng, cậu biết trong lòng ba không ai có thể bằng mami, đối với cậu mẹ cũng là người quan trọng nhất.
“Anh ba, tối anh có thể lái xe đưa em đến nhà bạn không?”
Hình Nhát Nặc nhìn Hình Nhất Phàm nói.
“Em có muốn thi một cái bằng trong nước không? Ở nước ngoài đã bị treo máy cái rồi.” Hình Nhất Phàm trêu ghẹo cô.
“Đáng ghét, anh đưa em đi không hả?” Hình Nhất Nặc chu môi, không thích bị chọc điểm yếu.
“Được rồi! Đưa em đi cũng được, nhưng em không được nói với đám chị em của em là anh đã về, phiền chết mát.” Hình Nhất Phàm nói điều kiện.
“Được, em đảm bảo sẽ không nói.” Hình Nhất Nặc đảm bảo.
Cô biết đám bạn tốt của cô đều coi anh cô là nam thần, định theo đuổi, dù anh ba không ở trong nước nhưng mị lực vẫn rất lớn.
“Anh, chị dâu, xe ở bên này.” Hình Nhất Nặc ở phía trước nói: “Ba, mẹ, nhanh một chút.”
“Chậm chút.” Tưởng Lam nói với con gái.
Xe đưa đón họ đã dừng ở cửa ra vào của sân bay, cả nhà ngồi Vào trong xe, cậu nhóc rất tự giác ngồi với ông bà, không chen vào sự ân ái của ba mẹ.
Đường Tư Vũ rời khỏi thành phố này cũng một thời gian rồi, lần này trở về, trong lòng dâng lên kỷ niệm về chuyện cũ, cô khẽ thở dài một cái.
Lúc này có một cánh tay răn chắc ôm cô vào ngực.
“Chuyện trước đây quên hết đi! Đừng nhớ lại nữa!” Hình Liệt Hàn trầm giọng khuyên nhủ.
“Được! Không nhớ nữa!” Đường Tư Vũ nghe lời đáp lại.
Nhưng cô chỉ nói như vậy thôi, những chuyện đã từng xảy ra vẫn mãnh liệt quay về.
“Em muốn mấy ngày tới nhân lúc rảnh đi thắp hương cho ba „ mẹ.
“Được, anh đi cùng em.” Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô, trán trắng noãn của cô lộ ra, hắn lại cúi người hôn thêm một cái.
Ở cái xe khác, hai anh em Hình Nhất Phàm đang ngòi, Hình Nhất Nặc ngắm phong cảnh qua cửa sổ, cô nhớ lại hôm ra nước ngoài, cô trốn trong phòng vệ sinh khóc hu hu.
Bây giờ cuối cùng cũng trở về rồi.
“Anh ba, anh có người thích trong lòng không?” Hình Nhất Nặc tò mò thăm dò một câu.
Hình Nhất Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt là một mảnh trong suốt, vô cùng dứt khoát trả lời: “Không có.”
“Thế cả ngày anh nghĩ cái gì vậy?”
“Thế cả ngày em nghĩ gì?” Hình Nhất Phàm hỏi lại.
Hình Nhất Nặc phồng má nói: “Em không giống anh, nội tâm em rất phong phú, ước mơ của em là sau này có thể trở thành diễn viên đấy!”
Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh cười rộ lên: “Vậy giờ em bắt đầu tập ký tên đi.”
“Tại sao?”
“Nhỡ sau này em nỗi rồi, cách ký tên vẫn là trình độ tiểu học đó sẽ mắt mặt lắm.”
“Anh…”
“Anh có thể giúp em thiết kế chữ ký miễn phí.”
“Được, anh nói đó nha! Tối nay em cần.” Hình Nhất Nặc thấy có lợi liền lập tức không truy cứu nữa.
Đoạn Tử Hiên lúc này đang ngồi trong xe, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói ra lời, cuối cùng anh ta cúp điện thoại.
Anh nắm tay lái, thống khoái vứt bỏ hết áp lực trong thời gian này ra ngoài.
Cuối cùng lái chiếc xe đen đã dừng ở Tô gia hai ngày rời đi.
Chiếc xe lái về một trung tâm tàn tật, Đoạn Tử Hiên không đăng ký thủ tục công ích, anh chỉ đi thẳng vào trong, trước mặt anh xuất hiện một cậu bé vừa lắp chân giả, cậu bé nhảy nhảy trước mặt anh, vì không thể đứng vững nên nhảy lên chân Đoạn Tử Hiên: “Chú à, chú có thể đỡ cháu một chút không?”
Cậu nhóc ngắng đầu, nụ cười lộ rõ vẻ kiên cường.
Khóe mắt Đoạn Tử Hiên lần nữa lại đỏ, anh ngồi xổm xuống, gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
“Chú à, chú đến tìm người ạ?”
“Không phải, chú đến để xin một công việc.” Đoạn Tử Hiên nhìn cậu nhóc cười.
Cậu nhóc nghe xong liền vui vẻ cười, lúc này bác sĩ của cậu đi qua, nói với cậu: “Tiểu Hào, đừng chạy linh tinh, cần thận chút.”
“Chú bác sĩ, sau này cháu có thể đi lại bình thường rồi, cháu mặc quần dài sẽ không ai nhìn thấy chân giả của cháu nữa.”
Cậu nhóc vui vẻ cười nói.
Sau đó, Đoạn Tử Hiên đột nhiên muốn tát bản thân một cái, Tô Thắm muốn anh tới đây, anh thật sự đã cảm nhận được rồi, bản thân anh thật sự rất may mắn, mặc dù anh mắt công việc, nhưng anh còn sức khỏe, kiến thức và đầy đủ tứ chỉ, anh còn có thể làm nhiều việc có ý nghĩa.
Đoạn Tử Hiên đi về phía sân trước, nói với nhân viên ở đó: “Xin hỏi ở đây còn cần nhân viên không? Tôi đến ứng tuyển.”
“Cần nha, chỗ chúng tôi vô cùng cần nhân viên, tiên sinh, anh thật sự muốn đến đây làm việc sao?” Cô gái trẻ tuổi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Đoạn Tử Hiên vô cùng chắc chắn.
Tô Thắm ngồi trong phòng một lúc lâu, đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô nhìn thoáng qua, là Hiên Viên Thần gọi.
Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười ngọt ngào bắt máy: “Alo, anh cũng có thời gian gọi cho em à?”
“Anh cho hội nghị nghỉ 10 phút, muốn gọi cho em một chút.”
“Tại sao vậy?”
“Chỉ đơn giản là nhớ em.”
“Buổi trưa vừa gặp mà.” Tô Thắm cười.
“Đúng vậy, anh cũng thấy kỳ lạ, vừa xa hai tiếng đã nhớ em thế này rồi, sau này phải làm sao đây? Em phải ở cùng anh từ sáng đến tối mới được.”
Tô Thám bị chọc cười, liền nghiêm túc đồng ý với anh: “Được.”
“Nói với ba mẹ là mai đón họ đi thử lễ phục chưa?” Hiên Viên Thần hỏi.
Tô Thắm lập tức chú ý tới, anh đã gọi ba mẹ cô là ba mẹ rồi, hơn nữa còn gọi thuận miệng như vậy, điều này làm cô sững SỜ.
“Sao không trả lời anh?” Hiên Viên Thần lấy làm lạ.
*Nãy anh gọi ba mẹ em rồi?” Tô Thắm hỏi lại.
“Ừm, không gọi là ba mẹ thì gọi là gì?” Hiên Viên Thần cười hỏi.
Tô Thắm cong môi cười: “Chúng ta còn chưa kết hôn mà.”
“Thì gọi trước, đến lúc kết hôn gọi càng thuận miệng.” Hiên Viên Thần cười cười trả lời cô.
“Khi nào chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn?” Tô Thám nghĩ đến chuyện này.
“Chiều ngày kia, anh đã sắp xếp ổn rồi.” Hiên Viên Thần làm sao có thể quên chuyện này được cơ chứ, chỉ cần là chuyện giúp Tô Thắm an tâm, anh đều đã nghĩ đến.
“Được, em sẽ nhớ mang theo hộ khẩu.” Tô Thắm trả lời, nhìn thời gian một chút rồi nói: “Anh nên vào họp rồi.”
“Được, vậy buổi tối gặp!”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Tô Thấm mím môi cười, nhìn điện thoại, cảm thấy cuộc đời mới của cô vừa mới bắt đầu.
Cô không biết mình có thể làm tốt hay không, nhưng cô sẽ có gắng.
Tại sân bay trong nước, chạng vạng 6 giờ tối, trên lối đi hành khách, có một đội ngũ mang giá trị dung nhan cao xuất hiện, phía dưới là 8 vệ sĩ đi theo, vô cùng gây chú ý.
Một đôi vợ chồng trẻ, một thiếu niên đẹp trai và một thiếu nữ xinh đẹp, cùng với một đứa trẻ mấy tuổi, một đôi vợ chồng hiền hòa, tạo nên tổ hợp vô cùng đẹp mắt.
“Cuối cùng cũng về đến rồi.” Đường Tư Vũ hít một hơi không khí trong nước, cảm thấy rất thoải mái.
Hình Liệt Hàn đỡ túi của cô: “Mệt không?”
*“Daddy, con có chút mệt.” Cậu nhóc con muốn được ba bề.
“Đấng nam nhỉ như con kêu mệt cái gì, ba hỏi mẹ con kìa.”
Hình Liệt Hàn cúi đầu cười nói.
Cậu nhóc kia lập tức tự giác ngậm miệng, cậu biết trong lòng ba không ai có thể bằng mami, đối với cậu mẹ cũng là người quan trọng nhất.
“Anh ba, tối anh có thể lái xe đưa em đến nhà bạn không?”
Hình Nhát Nặc nhìn Hình Nhất Phàm nói.
“Em có muốn thi một cái bằng trong nước không? Ở nước ngoài đã bị treo máy cái rồi.” Hình Nhất Phàm trêu ghẹo cô.
“Đáng ghét, anh đưa em đi không hả?” Hình Nhất Nặc chu môi, không thích bị chọc điểm yếu.
“Được rồi! Đưa em đi cũng được, nhưng em không được nói với đám chị em của em là anh đã về, phiền chết mát.” Hình Nhất Phàm nói điều kiện.
“Được, em đảm bảo sẽ không nói.” Hình Nhất Nặc đảm bảo.
Cô biết đám bạn tốt của cô đều coi anh cô là nam thần, định theo đuổi, dù anh ba không ở trong nước nhưng mị lực vẫn rất lớn.
“Anh, chị dâu, xe ở bên này.” Hình Nhất Nặc ở phía trước nói: “Ba, mẹ, nhanh một chút.”
“Chậm chút.” Tưởng Lam nói với con gái.
Xe đưa đón họ đã dừng ở cửa ra vào của sân bay, cả nhà ngồi Vào trong xe, cậu nhóc rất tự giác ngồi với ông bà, không chen vào sự ân ái của ba mẹ.
Đường Tư Vũ rời khỏi thành phố này cũng một thời gian rồi, lần này trở về, trong lòng dâng lên kỷ niệm về chuyện cũ, cô khẽ thở dài một cái.
Lúc này có một cánh tay răn chắc ôm cô vào ngực.
“Chuyện trước đây quên hết đi! Đừng nhớ lại nữa!” Hình Liệt Hàn trầm giọng khuyên nhủ.
“Được! Không nhớ nữa!” Đường Tư Vũ nghe lời đáp lại.
Nhưng cô chỉ nói như vậy thôi, những chuyện đã từng xảy ra vẫn mãnh liệt quay về.
“Em muốn mấy ngày tới nhân lúc rảnh đi thắp hương cho ba „ mẹ.
“Được, anh đi cùng em.” Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô, trán trắng noãn của cô lộ ra, hắn lại cúi người hôn thêm một cái.
Ở cái xe khác, hai anh em Hình Nhất Phàm đang ngòi, Hình Nhất Nặc ngắm phong cảnh qua cửa sổ, cô nhớ lại hôm ra nước ngoài, cô trốn trong phòng vệ sinh khóc hu hu.
Bây giờ cuối cùng cũng trở về rồi.
“Anh ba, anh có người thích trong lòng không?” Hình Nhất Nặc tò mò thăm dò một câu.
Hình Nhất Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt là một mảnh trong suốt, vô cùng dứt khoát trả lời: “Không có.”
“Thế cả ngày anh nghĩ cái gì vậy?”
“Thế cả ngày em nghĩ gì?” Hình Nhất Phàm hỏi lại.
Hình Nhất Nặc phồng má nói: “Em không giống anh, nội tâm em rất phong phú, ước mơ của em là sau này có thể trở thành diễn viên đấy!”
Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh cười rộ lên: “Vậy giờ em bắt đầu tập ký tên đi.”
“Tại sao?”
“Nhỡ sau này em nỗi rồi, cách ký tên vẫn là trình độ tiểu học đó sẽ mắt mặt lắm.”
“Anh…”
“Anh có thể giúp em thiết kế chữ ký miễn phí.”
“Được, anh nói đó nha! Tối nay em cần.” Hình Nhất Nặc thấy có lợi liền lập tức không truy cứu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.