Chương 397: Hôn Lễ Đến Rồi.
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Hình Liệt Hàn uống một chút rượu, Đường Tư Vũ đưa thằng bé về Hình gia, ngồi trong đại sảnh chờ anh trở về. Người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt ửng hồng bước vào, bộ vest được cầm trên tay một cách uễ oải, cà vạt khẽ buông lỏng, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính.
Đường Tư Vũ không nhịn được đứng lên hỏi: “Anh uống bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, chỉ một vài chén thôi.”
Hình Liệt Hàn cười, vừa nãy trong quán bar, anh không chờ đợi được mà muốn trở về nhà.
Cuối cùng nghĩ lại, bữa tiệc độc thân này trôi qua thật vô nghĩa, bởi vì anh không muốn ăn mừng độc thân, anh nên mừng vì cuối cùng đã tìm được chiếc sương xườn trên người mình, đã tìm được một nửa đi cùng mình cả đời.
“Chơi vui không?” Đường Tư Vũ vừa nói, vừa cầm lấy âu phục của anh, treo lên cái giá treo bên cạnh.
“Ừm! Coi như cũng được.” Hình Liệt Hàn lười biếng đáp trả, đôi mắt sâu hút dán chặt lên cơ thể cô, một chút cũng không rời đỉ.
Đường Tư Vũ đêm nay cũng tùy ý mặc một chiếc váy màu trắng, lộ ra đường cong, vài lụa màu trắng sữa, khiến cho dáng người cô hiển hiện vô cùng đẹp, làm cho thân thể người đàn ông kia kéo căng ra.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi! 7 giờ sáng ngày mai em đi trang điểm cùng với Tô Hi, anh cũng phải tới đó.” Đường Tư Vũ cảm thấy lúc này nghỉ ngơi là điều quan trọng nhát.
Hình Liệt Hàn cười toe toét, bước tới ôm lấy cô: “Được rồi! Vậy thì ngủ thôi!”
Đường Tư Vũ lập tức biết được ý nghĩ của anh, hơi ngắng mặt lên: “Anh ngủ sớm đi.”
“Là nên ngủ sớm hơn.” Hình Liệt Hàn cười sâu hơn, thuận một tay đang ôm liền bê cô lên.
“Này, anh say rồi, không khéo ngã bây giờ.” Đường Tư Vũ lập tức lo lắng, vẫn ôm lấy chặt lấy cổ anh, cảm giác trên người anh vẫn còn có mùi rượu tỏa ra.
Hình Liệt Hàn hạ mắt xuống nhìn cô: “Yên tâm, anh có sức mà.”
Những lời này cũng là một ẩn ý nào đó, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, chẳng trách khi ăn xong người đàn ông này lại để con trai mình ở lại Hình gia, rồi đem cô trở về nhà, thì ra chủ ý là như thế này.
Ôn Lệ Thâm cô đơn không ngủ được, đêm nay Tô Hi quay trở về Tô gia, mặc dù ở chung rồi, nhưng có một quy định, trước khi xuất giá thì nhất định phải ở nhà mẹ đẻ xuất giá.
Sau đó, hai người nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ rồi mới miễn cưỡng cúp máy.
Hai người lớn nhà Tô Hi luôn nghĩ đến việc con gái nhanh chóng tìm được hạnh phúc để gả đi, thời điểm thực sự gả cô đi thì trong lòng mới cảm thấy trống rỗng.
Bởi vì những ngày lễ tết sau này, bọn trẻ cũng sẽ không ở lại bên cạnh nữa, loại cảm giác này vẫn là có một chút cô đơn, nhưng vừa nghĩ sẽ như thé, lại vừa mong các con tìm được hạnh phúc và chỗ dựa cho chính mình, cũng là một loại mâu thuẫn trong lòng.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chói chang, một buổi sáng đẹp trời, liền bắt đầu khúc dạo nhạc của hôn lễ. Khoảng bảy giờ, Đường Tư Vũ liền đi tới Tô gia, cùng Tô Hi đi tới phòng trang điểm của biệt thự nơi hôn lễ, năm phù dâu khác cũng đến, mỗi người đều có chuyên gia trang điểm riêng, thống nhất trang điểm của phù dâu, phối hợp với lễ phục màu lam nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Đường Tư Vũ cũng quen với những người còn lại, bọn họ là những thiếu nữ trẻ tuổi, vui vẻ tán gẫu mà không hết.
Khi Tô Hi khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng thêu những đám mây tuyệt đẹp, kéo nhẹ trên mặt đất, ôm lấy dáng người đường cong hoàn mỹ của cô, trang điểm tươi tắn trang nhã, đẹp đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
“Hi Hi, cậu thật xinh đẹp.” Đường Tư Vũ nhịn không được khen cô, hôm nay phù dâu đều như hoa như ngọc, nhưng tất cả các cô đều nguyện làm nền cho cô dâu, bởi vì người rực rỡ nhất hôm nay chính là cô dâu.
Một số người thân và bạn bè thân thiết cũng đến từ sáng sớm, gia đình Hình gia cũng đến tới hội trường lúc tám giờ, Hình Nhất Nặc cũng rất thích sự náo nhiệt, thêm nữa Tô Hi là thần tượng của cô, nghe nói còn có mấy nữ mình tinh khác làm phù dâu, cô ngay lập tức tìm tới.
Hình Nhất Nặc ngạc nhiên, nhìn Tô Hi với vẻ mặt đầy hâm mộ, cô thầm nghĩ, tới khi ^ ^ ^ Z Ä x ^ :xÁ Z nào cô cũng có thê mặc một chiêc váy cưới đẹp như vậy và trở thành cô dâu?
“Chị Hi Hi, chị xinh đẹp tựa như một nàng tiên vậy.” Hình Nhất Nặc thốt lên.
Lúc này, một đám đàn ông đang được trang điểm ở phòng bên cạnh bên trong biệt thự, túm tụm quanh chú rễ đang đi vào ngày hôm nay Ôn Lệ Thâm, Ôn Lệ Thâm mặc một bộ vest trắng, đối lập với sáu phù rể mặc vest đen, lộ ra khí chất hơn người, màu đen của áo sơ mi, màu trắng của âu phục, phản ánh sự cứng rắn và mạnh mẽ của anh, quyễn rũ người khác như bạch mã hoàng tử.
Trong số những người phù rể, thì Hình Liệt Hàn là người có khí chất ngời ngời, điềm đạm và gợi cảm, chính là thân phận người phù rễ, cũng là loại thuần túy tuyệt đối. Ôn Lương Diệu hiển hiện ra tuổi trẻ, mới có 24 tuổi, cùng với những người đàn ông 27 tuổi kia, vẫn có chút ít chênh lệch.
Nhưng mà, anh quả nhiên là nơi nào cũng phát sáng, thắt nơ đen, khí chất tươi trẻ, khuôn mặt tuần tú có chút khí chất hoàng tử u sầu, cũng rất được lòng nữ nhân.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau, cả hai đều bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào đối phương, không thể rời mắt.
Hình Nhất Nặc đứng một bên, liếc nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu không ngờ rằng cô cũng ở đó, anh mỉm cười với cô, hôm nay Hình Nhất Nặc cũng trang điểm qua, mái tóc đen dài thắt một chiếc băng đô ngọc trai, vẫn còn khí chất trẻ con, mặc dù cao 1,6m, nhưng đứng trước những nữ minh tỉnh kia, khí chất thiếu nữ của cô vẫn vô cùng nổi bật.
Một trong những cô phù dâu tuổi tác không quá lón chính là Từ Dương mà Amnie đưa tới, Annie cũng rất chăm chỉ, vì để cô có thể lộ mặt, Tô Hi cũng sắp xếp cô trở thành một trong những phù dâu, vừa chừng 20 tuổi, xinh đẹp hoạt bát, ánh mắt cô liếc nhìn thấy Ôn Lương Diệu, con trai thứ hai của nhà Ôn thị, đẹp đẽ quý giá phi phàm, mặc dù không trưởng thành sáng lóa như anh trai, nhưng cũng làm cho nhưng ngoại hình anh tuấn ấy vẫn khiến cho nữ nhân đỗ gục, ánh mắt cô cố tình rơi trên người Ôn Lương Diệu, trong ánh mắt không giấu được một tia ái mộ.
Hình Nhất Nặc nhìn Ôn Lương Diệu mỉm cười với mình, cô lập tức đảo đôi mắt to né tránh, không thể hiểu được, cô cảm thấy có một chút xấu hồ.
Ôn Lệ Thâm đứng trước mặt Tô Hi, ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến, Tô Hi trong mắt anh là một khuôn mặt xinh xắn, cô liền trở nên thẹn thùng rồi đẩy anh ra: “Thôi, anh nên đi ra ngoài đợi trước đi, lát nữa mẹ em bọn họ sẽ qua đây.”
“Lệ Thâm, chúng ta qua bên kia uống trà rồi nghỉ thôi!” Hình Liệt Hàn vỗ vỗ bờ’ vai của anh, đám mỹ nam rời đi trước.
Một lúc sau, Lý Thiến đưa các cô và dì của Tô Hi đến, Đường Tư Vũ nói với đám phù dâu: “Chúng ta đi lên lầu nghỉ ngơi trước thôi!”
Mọi người rời khỏi phòng để Tô Hi tâm sự với gia đình, Lý Thiến nhìn cô con gái ăn mặc đẹp đế mà đôi mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.
Đường Tư Vũ không nhịn được đứng lên hỏi: “Anh uống bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, chỉ một vài chén thôi.”
Hình Liệt Hàn cười, vừa nãy trong quán bar, anh không chờ đợi được mà muốn trở về nhà.
Cuối cùng nghĩ lại, bữa tiệc độc thân này trôi qua thật vô nghĩa, bởi vì anh không muốn ăn mừng độc thân, anh nên mừng vì cuối cùng đã tìm được chiếc sương xườn trên người mình, đã tìm được một nửa đi cùng mình cả đời.
“Chơi vui không?” Đường Tư Vũ vừa nói, vừa cầm lấy âu phục của anh, treo lên cái giá treo bên cạnh.
“Ừm! Coi như cũng được.” Hình Liệt Hàn lười biếng đáp trả, đôi mắt sâu hút dán chặt lên cơ thể cô, một chút cũng không rời đỉ.
Đường Tư Vũ đêm nay cũng tùy ý mặc một chiếc váy màu trắng, lộ ra đường cong, vài lụa màu trắng sữa, khiến cho dáng người cô hiển hiện vô cùng đẹp, làm cho thân thể người đàn ông kia kéo căng ra.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi! 7 giờ sáng ngày mai em đi trang điểm cùng với Tô Hi, anh cũng phải tới đó.” Đường Tư Vũ cảm thấy lúc này nghỉ ngơi là điều quan trọng nhát.
Hình Liệt Hàn cười toe toét, bước tới ôm lấy cô: “Được rồi! Vậy thì ngủ thôi!”
Đường Tư Vũ lập tức biết được ý nghĩ của anh, hơi ngắng mặt lên: “Anh ngủ sớm đi.”
“Là nên ngủ sớm hơn.” Hình Liệt Hàn cười sâu hơn, thuận một tay đang ôm liền bê cô lên.
“Này, anh say rồi, không khéo ngã bây giờ.” Đường Tư Vũ lập tức lo lắng, vẫn ôm lấy chặt lấy cổ anh, cảm giác trên người anh vẫn còn có mùi rượu tỏa ra.
Hình Liệt Hàn hạ mắt xuống nhìn cô: “Yên tâm, anh có sức mà.”
Những lời này cũng là một ẩn ý nào đó, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, chẳng trách khi ăn xong người đàn ông này lại để con trai mình ở lại Hình gia, rồi đem cô trở về nhà, thì ra chủ ý là như thế này.
Ôn Lệ Thâm cô đơn không ngủ được, đêm nay Tô Hi quay trở về Tô gia, mặc dù ở chung rồi, nhưng có một quy định, trước khi xuất giá thì nhất định phải ở nhà mẹ đẻ xuất giá.
Sau đó, hai người nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ rồi mới miễn cưỡng cúp máy.
Hai người lớn nhà Tô Hi luôn nghĩ đến việc con gái nhanh chóng tìm được hạnh phúc để gả đi, thời điểm thực sự gả cô đi thì trong lòng mới cảm thấy trống rỗng.
Bởi vì những ngày lễ tết sau này, bọn trẻ cũng sẽ không ở lại bên cạnh nữa, loại cảm giác này vẫn là có một chút cô đơn, nhưng vừa nghĩ sẽ như thé, lại vừa mong các con tìm được hạnh phúc và chỗ dựa cho chính mình, cũng là một loại mâu thuẫn trong lòng.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chói chang, một buổi sáng đẹp trời, liền bắt đầu khúc dạo nhạc của hôn lễ. Khoảng bảy giờ, Đường Tư Vũ liền đi tới Tô gia, cùng Tô Hi đi tới phòng trang điểm của biệt thự nơi hôn lễ, năm phù dâu khác cũng đến, mỗi người đều có chuyên gia trang điểm riêng, thống nhất trang điểm của phù dâu, phối hợp với lễ phục màu lam nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Đường Tư Vũ cũng quen với những người còn lại, bọn họ là những thiếu nữ trẻ tuổi, vui vẻ tán gẫu mà không hết.
Khi Tô Hi khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng thêu những đám mây tuyệt đẹp, kéo nhẹ trên mặt đất, ôm lấy dáng người đường cong hoàn mỹ của cô, trang điểm tươi tắn trang nhã, đẹp đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
“Hi Hi, cậu thật xinh đẹp.” Đường Tư Vũ nhịn không được khen cô, hôm nay phù dâu đều như hoa như ngọc, nhưng tất cả các cô đều nguyện làm nền cho cô dâu, bởi vì người rực rỡ nhất hôm nay chính là cô dâu.
Một số người thân và bạn bè thân thiết cũng đến từ sáng sớm, gia đình Hình gia cũng đến tới hội trường lúc tám giờ, Hình Nhất Nặc cũng rất thích sự náo nhiệt, thêm nữa Tô Hi là thần tượng của cô, nghe nói còn có mấy nữ mình tinh khác làm phù dâu, cô ngay lập tức tìm tới.
Hình Nhất Nặc ngạc nhiên, nhìn Tô Hi với vẻ mặt đầy hâm mộ, cô thầm nghĩ, tới khi ^ ^ ^ Z Ä x ^ :xÁ Z nào cô cũng có thê mặc một chiêc váy cưới đẹp như vậy và trở thành cô dâu?
“Chị Hi Hi, chị xinh đẹp tựa như một nàng tiên vậy.” Hình Nhất Nặc thốt lên.
Lúc này, một đám đàn ông đang được trang điểm ở phòng bên cạnh bên trong biệt thự, túm tụm quanh chú rễ đang đi vào ngày hôm nay Ôn Lệ Thâm, Ôn Lệ Thâm mặc một bộ vest trắng, đối lập với sáu phù rể mặc vest đen, lộ ra khí chất hơn người, màu đen của áo sơ mi, màu trắng của âu phục, phản ánh sự cứng rắn và mạnh mẽ của anh, quyễn rũ người khác như bạch mã hoàng tử.
Trong số những người phù rể, thì Hình Liệt Hàn là người có khí chất ngời ngời, điềm đạm và gợi cảm, chính là thân phận người phù rễ, cũng là loại thuần túy tuyệt đối. Ôn Lương Diệu hiển hiện ra tuổi trẻ, mới có 24 tuổi, cùng với những người đàn ông 27 tuổi kia, vẫn có chút ít chênh lệch.
Nhưng mà, anh quả nhiên là nơi nào cũng phát sáng, thắt nơ đen, khí chất tươi trẻ, khuôn mặt tuần tú có chút khí chất hoàng tử u sầu, cũng rất được lòng nữ nhân.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau, cả hai đều bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào đối phương, không thể rời mắt.
Hình Nhất Nặc đứng một bên, liếc nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu không ngờ rằng cô cũng ở đó, anh mỉm cười với cô, hôm nay Hình Nhất Nặc cũng trang điểm qua, mái tóc đen dài thắt một chiếc băng đô ngọc trai, vẫn còn khí chất trẻ con, mặc dù cao 1,6m, nhưng đứng trước những nữ minh tỉnh kia, khí chất thiếu nữ của cô vẫn vô cùng nổi bật.
Một trong những cô phù dâu tuổi tác không quá lón chính là Từ Dương mà Amnie đưa tới, Annie cũng rất chăm chỉ, vì để cô có thể lộ mặt, Tô Hi cũng sắp xếp cô trở thành một trong những phù dâu, vừa chừng 20 tuổi, xinh đẹp hoạt bát, ánh mắt cô liếc nhìn thấy Ôn Lương Diệu, con trai thứ hai của nhà Ôn thị, đẹp đẽ quý giá phi phàm, mặc dù không trưởng thành sáng lóa như anh trai, nhưng cũng làm cho nhưng ngoại hình anh tuấn ấy vẫn khiến cho nữ nhân đỗ gục, ánh mắt cô cố tình rơi trên người Ôn Lương Diệu, trong ánh mắt không giấu được một tia ái mộ.
Hình Nhất Nặc nhìn Ôn Lương Diệu mỉm cười với mình, cô lập tức đảo đôi mắt to né tránh, không thể hiểu được, cô cảm thấy có một chút xấu hồ.
Ôn Lệ Thâm đứng trước mặt Tô Hi, ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến, Tô Hi trong mắt anh là một khuôn mặt xinh xắn, cô liền trở nên thẹn thùng rồi đẩy anh ra: “Thôi, anh nên đi ra ngoài đợi trước đi, lát nữa mẹ em bọn họ sẽ qua đây.”
“Lệ Thâm, chúng ta qua bên kia uống trà rồi nghỉ thôi!” Hình Liệt Hàn vỗ vỗ bờ’ vai của anh, đám mỹ nam rời đi trước.
Một lúc sau, Lý Thiến đưa các cô và dì của Tô Hi đến, Đường Tư Vũ nói với đám phù dâu: “Chúng ta đi lên lầu nghỉ ngơi trước thôi!”
Mọi người rời khỏi phòng để Tô Hi tâm sự với gia đình, Lý Thiến nhìn cô con gái ăn mặc đẹp đế mà đôi mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.