Chương 343: Không Rời Không Bỏ Không nghĩ rằng nhanh như vậy mà anh đã tỉnh lại.
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
“Em đi gọi bác sĩ đến đây.” Đường Tư Vũ nói xong bèn định đi, nhưng bàn tay cô đang đặt trong lòng bàn tay của người đàn ông ấy lại bị giữ lại.
Đường Tư Vũ vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống, cô không dám tránh, cũng không dám dùng sức kéo tay của anh, khuôn mặt vui mừng của cô để sát vào gương mặt như ngọc của người đàn ông: “Làm sao vậy?”
Khóe môi Hình Liệt Hàn cong lên lộ ra ý cười: “Anh vừa mới tỉnh lại mà em đã phải đi rồi?”
Lúc Hình Liệt Hàn làm phẫu thuật bị đau nên có tỉnh lại một lúc, cho nên anh biết mình đang ở bệnh viện, cũng biết mình được cứu. Nhưng làm anh vui chính là khi anh mở mắt, người đầu tiên mà anh thấy là người phụ nữ mà anh lo lắng nhất, nhìn cô yên ổn ngồi trước giường thì còn gì làm anh yên tâm hơn được nữa chứ?
“Nhưng mà, vết thương của anh…”
“Đều là vết thương bên ngoài, không chết được.” Hình Liệt Hàn thoải mái đáp, nhưng trời mới biết, cả người anh đều bọc băng gạc, phía trên tràn ra mấy vết máu nhìn hơi ghê người.
Đường Tư Vũ thực sự không thể nói chuyện với anh dễ dàng như vậy, trái tim cô như bị bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.
“Không được nhắc đến cái chữ này, anh không thể chết được, anh không thể bỏ em và con trai, cũng không được rời bỏ tất cả những người yêu thương anh.”
Giọng nói của Đường Tư Vũ là ra lệnh, cũng là sự cầu xin.
Khóe miệng Hình Liệt Hàn nhếc lên, đỗ máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của anh.
“Tất nhiên không chết, sao anh nỡ chết chứ? Anh vẫn chưa có được em… Khụ…”
Mặt Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, tim đập loạn, đã là lúc nào rồi mà người đàn ông này còn có tâm trạng nói đùa như vậy chứ, cô vừa xấu hồ vừa lo lắng: “Được rồi đừng nói nữa, em tìm bác sĩ đến kiểm tra cho anh một chút.”
Đường Tư Vũ gọi bác sĩ đến đây, kiểm tra qua Hình Liệt Hàn một chút, cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng Hình Liệt Hàn đổ máu quá nhiều nhưng vẫn ổn, không bị tổn thương đến nội tạng và các bộ phận quan trọng, viên đạn trên vai cũng không phải trí mạng, chỉ bị một trận nỗ mạnh nên bị thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, cũng có thể sẽ để lại sẹo, nghỉ ngơi trong vài tháng là được.
Nhận được tin này, trong lòng Đường Tư Vũ lại chùng xuống, để lại sẹo thì có là gì chứ? Làm người phụ nữ của anh, cô không hề để ý đến máy cái này.
Chỉ một lát sau, Hình Liệt Hàn gọi vệ sĩ vào nói mấy câu, còn không cho Đường Tư Vũ ở lại đó. Đường Tư Vũ lo lắng, lúc này anh còn gì phải tránh cô chứ?
Vệ sĩ đi ra ngoài, Đường Tư Vũ đi vào rồi hỏi chuyện mà mình vẫn đang suy nghĩ: “Bây giờ em có cần gọi cha mẹ anh đến đây không?”
Sắc mặt Hình Liệt Hàn hơi trắng bệch, anh bị thương, giọng nói cũng hơi khàn khàn nhưng lại rất kiên định: “Không cần!
Không cần nói cho họ.”
Đường Tư Vũ giật mình nhìn khuôn mặt tái nhọt của anh, đau lòng duỗi tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của anh: “Vì sao không nói cho họ? Xảy ra chuyện như vậy, họ cũng có quyền biết chứ.”
“Vừa nãy anh đã để vệ sĩ trong nước tăng cường bảo vệ họ, họ sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao anh cũng không chết được, chờ vết thương của anh khỏi rồi nói saul” Hình Liệt Hàn có kế hoạch và suy tính của mình, bây giờ chuyện anh bị thương, anh không muốn nói cho bất cứ ai.
Bởi vì anh linh tính được rằng, người ám sát anh còn ung dung ngoài vòng pháp luật, mà sự sống chết của anh tất nhiên rất quan trọng với người đó. Như vậy chỉ bằng anh bình tĩnh xem xem, yên tĩnh chờ cho người đó sốt ruột tìm tới cửa.
Nếu người kia là Hình Nham, như vậy anh có nên nói cho cha anh chuyện đã xảy ra hay không? Chỉ cần anh xảy ra chuyện, như vậy cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng mạnh, đây là chuyện mà Hình Nham muốn nhìn thấy, nếu chuyện lần này là ông ta làm, như vậy chắc chắn ông ta sẽ nhân cơ hội này để làm loạn công ty của anh.
Nếu sự sống chết của Hình Liệt Hàn thành một điều bí ẩn, chỉ nói với trong nước là đang đi công tác. Như vậy cục diện của công ty anh sẽ không loạn, càng làm cho đối phương trở tay không kịp.
“Nhưng mà như vậy có ổn không?”
Đường Tư Vũ không quá tán thành, dù sao thì anh cũng đã bị thương thành như vậy, người nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng.
“Bên cạnh anh bây giờ chỉ cần có em là được, chẳng lẽ em muốn để con trai nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao?” Hình Liệt Hàn thật sự không muốn. Ở trước mặt người nhà, anh vĩnh viễn là một người mạnh mẽ.
“Đã lúc nào rồi mà anh còn muốn giữ hình tượng gì chứ? Cho dù con trai biết thì nó cũng có thể chấp nhận được.” Đường Tư Vũ thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng của người đàn ông đã bị thương thành như này.
“Nghe lời anh thì mấy ngày nữa, máy bay sẽ bay thẳng đến một nước khác, ở đó sẽ an toàn hơn.” Tuy rằng Hình Liệt Hàn nằm ở trên giường, toàn thân quấn băng gạc, chật vật và suy yếu nhưng anh lại sắp xép kế hoạch một cách hoàn hảo.
Sự lo lắng của Đường Tư Vũ biến thành không biết nói gì, đồng thời lại càng thêm đau lòng. Người bị thương chẳng lẽ không phải chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được rồi sao?
Tại sao anh còn suy nghĩ nhiều như vậy?
Vào ban đêm, Hình Liệt Hàn toàn thân đầy vét thương lên máy bay, bay thẳng đến nước tiếp theo.
Trên máy bay còn cả y tá và bác sĩ, nhưng cả đoạn đường, Hình Liệt Hàn lại chỉ cần Đường Tư Vũ làm bạn. Mặc dù anh thật sự rất buồn ngủ nhưng tay lại vẫn nắm lấy tay cô, dường như chỉ cần buông ra thì cô sẽ biến mát.
Bay đến nước khác không lâu lắm, chỉ bốn tiếng đã đến, Hình Liệt Hàn có một biệt thự ở đây, không cần đi bệnh viện mà trực tiếp đưa vào biệt thự để tĩnh dưỡng.
Đêm nay, Đường Tư Vũ nằm nghiêng ở bên cạnh anh, thức hơn hai mươi tiếng làm cô cũng mệt, nhẹ nhàng dựa ở anh một bên vai đã khỏi của anh liền ngủ mắt.
Còn sự cố lần này cũng đã giải quyết ổn thỏa, có thủ tướng ra mặt nên chuyện này được ép xuống. Còn thi thể của mấy người vệ sĩ cũng được gửi về đến tay người thân, giải thích cho người nhà họ rồi gửi tiền an ủi, cũng có mấy người vệ sĩ chỉ có một mình, Hình Liệt Hàn bèn chôn cất cho họ.
Trong nước.
Chiều ngày hôm sau, vợ chồng Hình Chính Đình nhận được cuộc gọi của Hình Liệt Hàn. Anh nói với bọn họ là có lẽ muốn cùng với Đường Tư Vũ ở nước ngoài một tháng, để họ chăm sóc cậu nhóc và người nhà. Ngoài ra Hình Liệt Hàn cũng khéo léo nhắc nhở cha, dặn ông sau này khi đi ra ngoài phải cẩn thận.
Chuyện Hình Liệt Hàn bị thương cũng được giữ bí mật cần thận. Trong biệt thự yên tĩnh, Đường Tư Vũ tỉnh dậy sau khi ngủ được vài tiếng. Khi thấy người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, trái tim đang bắt an của cô mới bình tĩnh lại.
Chuyện ở trong nước của cô cũng tạm thời có Hàn Dương thay thế, thời gian sau đó, cô chỉ ở bên cạnh anh, cùng anh chữa trị vết thương rồi về nước thăm con trai.
Tới lúc thay thuốc, Đường Tư Vũ không nỡ nhìn thẳng vào miệng vết thương trên người Hình Liệt Hàn, y tá vô cùng cẩn thận, nhưng miệng của vết thương vẫn làm Đường Tư Vũ xoay người, không nhịn được mà rơi nước mắt. Miệng vết thương như vậy, nếu là người thường thì có khi phải đau tới mức ngắt xỉu ấy chứ?
Nhưng mà người đàn ông này lại ngồi thẳng người, cau mày, không kêu một tiếng, giống như những cái băng gạc dán trên da thịt đó không phải của anh vậy.
Đường Tư Vũ vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống, cô không dám tránh, cũng không dám dùng sức kéo tay của anh, khuôn mặt vui mừng của cô để sát vào gương mặt như ngọc của người đàn ông: “Làm sao vậy?”
Khóe môi Hình Liệt Hàn cong lên lộ ra ý cười: “Anh vừa mới tỉnh lại mà em đã phải đi rồi?”
Lúc Hình Liệt Hàn làm phẫu thuật bị đau nên có tỉnh lại một lúc, cho nên anh biết mình đang ở bệnh viện, cũng biết mình được cứu. Nhưng làm anh vui chính là khi anh mở mắt, người đầu tiên mà anh thấy là người phụ nữ mà anh lo lắng nhất, nhìn cô yên ổn ngồi trước giường thì còn gì làm anh yên tâm hơn được nữa chứ?
“Nhưng mà, vết thương của anh…”
“Đều là vết thương bên ngoài, không chết được.” Hình Liệt Hàn thoải mái đáp, nhưng trời mới biết, cả người anh đều bọc băng gạc, phía trên tràn ra mấy vết máu nhìn hơi ghê người.
Đường Tư Vũ thực sự không thể nói chuyện với anh dễ dàng như vậy, trái tim cô như bị bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.
“Không được nhắc đến cái chữ này, anh không thể chết được, anh không thể bỏ em và con trai, cũng không được rời bỏ tất cả những người yêu thương anh.”
Giọng nói của Đường Tư Vũ là ra lệnh, cũng là sự cầu xin.
Khóe miệng Hình Liệt Hàn nhếc lên, đỗ máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của anh.
“Tất nhiên không chết, sao anh nỡ chết chứ? Anh vẫn chưa có được em… Khụ…”
Mặt Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, tim đập loạn, đã là lúc nào rồi mà người đàn ông này còn có tâm trạng nói đùa như vậy chứ, cô vừa xấu hồ vừa lo lắng: “Được rồi đừng nói nữa, em tìm bác sĩ đến kiểm tra cho anh một chút.”
Đường Tư Vũ gọi bác sĩ đến đây, kiểm tra qua Hình Liệt Hàn một chút, cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng Hình Liệt Hàn đổ máu quá nhiều nhưng vẫn ổn, không bị tổn thương đến nội tạng và các bộ phận quan trọng, viên đạn trên vai cũng không phải trí mạng, chỉ bị một trận nỗ mạnh nên bị thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, cũng có thể sẽ để lại sẹo, nghỉ ngơi trong vài tháng là được.
Nhận được tin này, trong lòng Đường Tư Vũ lại chùng xuống, để lại sẹo thì có là gì chứ? Làm người phụ nữ của anh, cô không hề để ý đến máy cái này.
Chỉ một lát sau, Hình Liệt Hàn gọi vệ sĩ vào nói mấy câu, còn không cho Đường Tư Vũ ở lại đó. Đường Tư Vũ lo lắng, lúc này anh còn gì phải tránh cô chứ?
Vệ sĩ đi ra ngoài, Đường Tư Vũ đi vào rồi hỏi chuyện mà mình vẫn đang suy nghĩ: “Bây giờ em có cần gọi cha mẹ anh đến đây không?”
Sắc mặt Hình Liệt Hàn hơi trắng bệch, anh bị thương, giọng nói cũng hơi khàn khàn nhưng lại rất kiên định: “Không cần!
Không cần nói cho họ.”
Đường Tư Vũ giật mình nhìn khuôn mặt tái nhọt của anh, đau lòng duỗi tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của anh: “Vì sao không nói cho họ? Xảy ra chuyện như vậy, họ cũng có quyền biết chứ.”
“Vừa nãy anh đã để vệ sĩ trong nước tăng cường bảo vệ họ, họ sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao anh cũng không chết được, chờ vết thương của anh khỏi rồi nói saul” Hình Liệt Hàn có kế hoạch và suy tính của mình, bây giờ chuyện anh bị thương, anh không muốn nói cho bất cứ ai.
Bởi vì anh linh tính được rằng, người ám sát anh còn ung dung ngoài vòng pháp luật, mà sự sống chết của anh tất nhiên rất quan trọng với người đó. Như vậy chỉ bằng anh bình tĩnh xem xem, yên tĩnh chờ cho người đó sốt ruột tìm tới cửa.
Nếu người kia là Hình Nham, như vậy anh có nên nói cho cha anh chuyện đã xảy ra hay không? Chỉ cần anh xảy ra chuyện, như vậy cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng mạnh, đây là chuyện mà Hình Nham muốn nhìn thấy, nếu chuyện lần này là ông ta làm, như vậy chắc chắn ông ta sẽ nhân cơ hội này để làm loạn công ty của anh.
Nếu sự sống chết của Hình Liệt Hàn thành một điều bí ẩn, chỉ nói với trong nước là đang đi công tác. Như vậy cục diện của công ty anh sẽ không loạn, càng làm cho đối phương trở tay không kịp.
“Nhưng mà như vậy có ổn không?”
Đường Tư Vũ không quá tán thành, dù sao thì anh cũng đã bị thương thành như vậy, người nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng.
“Bên cạnh anh bây giờ chỉ cần có em là được, chẳng lẽ em muốn để con trai nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao?” Hình Liệt Hàn thật sự không muốn. Ở trước mặt người nhà, anh vĩnh viễn là một người mạnh mẽ.
“Đã lúc nào rồi mà anh còn muốn giữ hình tượng gì chứ? Cho dù con trai biết thì nó cũng có thể chấp nhận được.” Đường Tư Vũ thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng của người đàn ông đã bị thương thành như này.
“Nghe lời anh thì mấy ngày nữa, máy bay sẽ bay thẳng đến một nước khác, ở đó sẽ an toàn hơn.” Tuy rằng Hình Liệt Hàn nằm ở trên giường, toàn thân quấn băng gạc, chật vật và suy yếu nhưng anh lại sắp xép kế hoạch một cách hoàn hảo.
Sự lo lắng của Đường Tư Vũ biến thành không biết nói gì, đồng thời lại càng thêm đau lòng. Người bị thương chẳng lẽ không phải chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được rồi sao?
Tại sao anh còn suy nghĩ nhiều như vậy?
Vào ban đêm, Hình Liệt Hàn toàn thân đầy vét thương lên máy bay, bay thẳng đến nước tiếp theo.
Trên máy bay còn cả y tá và bác sĩ, nhưng cả đoạn đường, Hình Liệt Hàn lại chỉ cần Đường Tư Vũ làm bạn. Mặc dù anh thật sự rất buồn ngủ nhưng tay lại vẫn nắm lấy tay cô, dường như chỉ cần buông ra thì cô sẽ biến mát.
Bay đến nước khác không lâu lắm, chỉ bốn tiếng đã đến, Hình Liệt Hàn có một biệt thự ở đây, không cần đi bệnh viện mà trực tiếp đưa vào biệt thự để tĩnh dưỡng.
Đêm nay, Đường Tư Vũ nằm nghiêng ở bên cạnh anh, thức hơn hai mươi tiếng làm cô cũng mệt, nhẹ nhàng dựa ở anh một bên vai đã khỏi của anh liền ngủ mắt.
Còn sự cố lần này cũng đã giải quyết ổn thỏa, có thủ tướng ra mặt nên chuyện này được ép xuống. Còn thi thể của mấy người vệ sĩ cũng được gửi về đến tay người thân, giải thích cho người nhà họ rồi gửi tiền an ủi, cũng có mấy người vệ sĩ chỉ có một mình, Hình Liệt Hàn bèn chôn cất cho họ.
Trong nước.
Chiều ngày hôm sau, vợ chồng Hình Chính Đình nhận được cuộc gọi của Hình Liệt Hàn. Anh nói với bọn họ là có lẽ muốn cùng với Đường Tư Vũ ở nước ngoài một tháng, để họ chăm sóc cậu nhóc và người nhà. Ngoài ra Hình Liệt Hàn cũng khéo léo nhắc nhở cha, dặn ông sau này khi đi ra ngoài phải cẩn thận.
Chuyện Hình Liệt Hàn bị thương cũng được giữ bí mật cần thận. Trong biệt thự yên tĩnh, Đường Tư Vũ tỉnh dậy sau khi ngủ được vài tiếng. Khi thấy người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, trái tim đang bắt an của cô mới bình tĩnh lại.
Chuyện ở trong nước của cô cũng tạm thời có Hàn Dương thay thế, thời gian sau đó, cô chỉ ở bên cạnh anh, cùng anh chữa trị vết thương rồi về nước thăm con trai.
Tới lúc thay thuốc, Đường Tư Vũ không nỡ nhìn thẳng vào miệng vết thương trên người Hình Liệt Hàn, y tá vô cùng cẩn thận, nhưng miệng của vết thương vẫn làm Đường Tư Vũ xoay người, không nhịn được mà rơi nước mắt. Miệng vết thương như vậy, nếu là người thường thì có khi phải đau tới mức ngắt xỉu ấy chứ?
Nhưng mà người đàn ông này lại ngồi thẳng người, cau mày, không kêu một tiếng, giống như những cái băng gạc dán trên da thịt đó không phải của anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.