Chương 83: Một gia đình thân thiện
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm dừng trên người
Đường Tư Vũ rồi quay qua phát tín hiệu
cho Hình Liệt Hàn, tín hiệu mà chỉ có cánh
đàn ông mới hiểu nhau.
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn, người
con gái đang âu sầu cắn môi, anh cong
môi cười.
“Đường tiểu thư, qua đây ngồi đi.” Tưởng
Lam bước tới chỗ cô chào hỏi.
“Vâng ạ! Thưa bác!” Đường Tư Vũ vừa
ngồi xuống ghế sofa, Ôn phu nhân liền
khen cô: “Đường tiểu thư, lần trước bác
có thấy cháu đánh đàn trên tivi, nghe hay
lắm, thật ngưỡng mộ người trẻ tuổi như
cháu, vừa có tài nghệ vừa có năng lực.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm dừng trên người
Đường Tư Vũ rồi quay qua phát tín hiệu
cho Hình Liệt Hàn, tín hiệu mà chỉ có cánh
đàn ông mới hiểu nhau.
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn, người
con gái đang âu sầu cắn môi, anh cong
môi cười.
“Đường tiểu thư, qua đây ngồi đi.” Tưởng
Lam bước tới chỗ cô chào hỏi.
“Vâng ạ! Thưa bác!” Đường Tư Vũ vừa
ngồi xuống ghế sofa, Ôn phu nhân liền
khen cô: “Đường tiểu thư, lần trước bác
có thấy cháu đánh đàn trên tivi, nghe hay
lắm, thật ngưỡng mộ người trẻ tuổi như
cháu, vừa có tài nghệ vừa có năng lực.”
“Bác quá khen rồi ạ. Cháu học piano từ
nhỏ nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót lắm ạ.”
Đường Tư Vũ cười khiêm tốn.
“Cháu lại còn xinh đẹp, dạy dỗ con cũng
rất tử tế nữa.” Ôn phu nhân tiếp tục khen.
“Chẳng vậy thì sao? Con người Đường
tiểu thư rất tốt, việc dạy con cũng rất kiên
nhẫn.” Tưởng Lam nhân cơ hội này đề thể
hiện sự yêu mến với cô.
Đường Tư Vũ cười ngượng ngùng, cụp
mắt xuống, cô cảm nhận được sự yêu
mến và kỳ vọng của Tưởng Lam, cô chỉ
đành làm bà thất vọng vậy.
Mặc dù cô và con trai bà cùng sinh ra Tiểu
Hi nhưng cô tuyệt đối không yêu Hình Liệt
Hàn bởi vì nhân cách người đàn ông này
không ồn.
Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn đang chơi
đùa với cậu nhóc, Hình Nhất Nặc liên tục
nấp sau lưng Hình Nhất Phàm. Hình
Chính Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện,
lập tức gọi cô lại: “Nhất Nặc, qua đây gặp
hai bác Ôn nào, cả Lương Diệu nữa, sau
này anh ấy là thầy giáo của con đấy!”
Hình Nhất Nặc cau mày nhưng vẫn ngoan
ngoãn đi tới trước mặt cha, khom lưng
chào hai vợ chồng Ôn gia: “Cháu chào hai
bác!”
Khi quay qua nhìn Ôn Lương Diệu, cô liền
trợn mắt không thèm chào anh một tiếng.
“Lúc còn nhỏ anh từng gặp em, mười mấy
năm không gặp, em lớn quá rồi.” Ôn
Lương Diệu cười mở lời trước.
“Đúng vậy. Lương Diệu còn tham gia cả
tiệc đầy tháng của hai cháu đấy! Lúc đấy,
nó mới khoảng 8 tuổi, mã đã bế cháu rồi.”
Ôn phu nhân cười nói.
Hình Nhất Nặc liền đỏ mặt, người đàn ông
này còn thấy bộ dạng của cô lúc vừa mới
chào đời? Thật khó xử! Sao cha lại để
anh ta đến dạy cô chứ? Thật mắt mặt.
“Nhất Phàm, nghe nói em sắp đi du học,
chúc mừng eml” Ôn Lương Diệu nói với
Hình Nhất Phàm.
“Cảm ơn anh! Mong là sau này anh dạy
thêm cho em gái em. Em thực sự không
yên tâm về việc học của nó.” Hình Nhất
Phàm thật lòng muốn tốt cho em gái!
Ôn Lương Diệu cười: “Yên tâm. Anh sẽ
nghiêm túc dạy cho con bé, cho nó tiến bộ
lên.
“Ai nói em cần anh phụ đạo thêm? Sau
này em sẽ nghiêm túc nghe cô giảng bài
trên lớp, không phiền anh quan tâm. Anh
không cần đến dạy nữa đâu.” Hình Nhất
Nặc kiên quyết từ chối.
Hình Chính Đình lập tức nghiêm khắc
nhắc nhở: “Nhất Nặc, con dám từ chối à?
Người ta đã đồng ý đến dạy con học rồi
con nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Không sao đâu bác trai. Cháu đang viết
giáo án ở nhà rồi, thời gian còn nhiều.
Cháu nhất định sẽ chăm sóc và dạy dỗ
Nhất Nặc như em gái của mình.” Ôn
Lương Diệu điềm đạm nói.
Hình Nhất Nặc liền gạt bỏ: “Em không
„
cần.
“Con bé tính tình còn trẻ con, sau này
cháu dạy cho nó phải nghiêm khắc lên,
đừng nuông chiều nó, anh nó đã dung
túng cho nó quá nhiều rồi nên nó mới
ngang bướng như vậy.” Hình Chính Đình
dặn dò Lương Diệu.
Hình Nhất Nặc khóc òa, cha cô nghiêm
túc hả? Trước mặt người ta mà ông chê
cô vậy sao? Cô ngồi nấp sau lưng Hình
Nhất Phàm cô cảm thấy mình thật đáng
thương, ngày tận thế sắp đến rồi.
Đường Tư Vũ ở phía đối diện nhìn thấy
cảnh này, chợt nhớ lại lúc còn bé. Cô nhớ
khi cô gặp Mộ Phi, cô cũng kiên quyết
phản kháng vì có người quản mình, sự tự
do của cô bị gò bó, kìm kẹp. Sau đó, Mộ
Phi kiên nhẫn dạy cô không chỉ là piano
mà cả việc học, Mộ Phi đều giúp đỡ và
ủng hộ cô rất nhiều.
Vì vậy, dù không là người yêu cô cũng sẽ
không thù hẳn gì với Mộ Phi, có lẽ sau
này họ chỉ có thể là bạn bè. Chuyện năm
đó cô cũng đã thông suốt và tha thứ rồi,
dù sao cũng không phải Mộ Phi có ý ngoại
tình, mà là do Đường Y Y nhân cô hội
chuốc anh say rồi làm ra chuyện hoang
đường đó.
Từ tận đáy lòng, Đường Tư Vũ hy vọng
sau này Mộ Phi sẽ tìm được chân ái của
đời mình.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không ngừng nhìn
gương mặt cô, thấy mặt mặt cô đang mơ
hồ vô định, anh nhíu mày, giờ cô lại đang
nhớ tới ai?
Anh có đôi mắt sâu sắc, nhìn thấu tâm
can người khác, chỉ cần liếc qua sắc mặt
của cô, anh liền biết chắc chắn trong lòng
cô đang nghĩ đến một người đàn ông.
Người đàn ông đó là ai? Nhất định là Mộ
Phi, vì không khí trong căn nhà này rất dễ
khiến cô nghĩ đến mối quan hệ lâu năm
giữa Đường Gia và Mộ Gia.
Chết tiệt! Người phụ nữ này đang ở trong
nhà anh mà dám nghĩ về một người đàn
ông khác.
Ôn Lệ Thâm vui vẻ chơi đùa với cậu nhóc.
Thật khó có thể tin rằng người anh em tốt
của anh lại có một cậu con trai lớn như
này. Hơn nữa, cậu nhóc trông như một
viên ngọc bích màu hồng, thật sự khiến
anh muốn ôm vào lòng và thơm một
miếng.
“Cha nuôi. Cha nhìn thấy mẹ nuôi con bao
giờ chưa? Mẹ đóng rất nhiều phim truyền
hình và phim điện ảnh đó.” Đường Dĩ Hi
cầm bàn tay lớn của Ôn Lệ Thâm lắc lắc
nói.
Trong lòng Đường Dĩ Hi lúc này đột nhiên
nảy ra ý muốn làm mai cho họ, cha nuôi
đẹp trai, mẹ nuôi lại xinh đẹp như vậy,
hơn nữa còn chưa có người yêu. Không
chừng sau này họ lại có thể trở thành một
nửa của nhaul
Cũng giống như mami và daddy, cậu cũng
hy vọng họ sẽ bên cạnh nhau.
Trước khi đến, Ôn Lệ Thâm cũng đoán
được tình cảm giữa Tô Hi và Đường Tư
Vũ, chỉ là anh không ngờ rằng Tô Hi lại là
mẹ nuôi của cậu nhóc. Nghĩ đến người
phụ nữ đã mạo phạm anh 2 lần, lại còn
nhìn thấy hết của anh, trong lòng Ôn Lệ
Thâm lại bực mình.
Điều này ảnh hưởng đến thể diện và sự
tôn nghiêm của một người đàn ông.
Điều làm Tưởng Lam quan tâm nhất là
những chuyện hồi bé. Đường Tư Vũ cũng
nói chuyện rất thoải mái, kể toàn bộ câu
chuyện cậu nhóc được sinh ra như thế
nào. Tưởng Lam nghe xong mắt long
lanh, cảm động rớt nước mắt.
12 giờ trưa, đồ ăn ngập tràn trên bàn tiệc,
mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm rất
vui vẻ. Cậu nhóc ngồi bên cạnh Đường
Tư Vũ, Hình Liệt Hàn ngồi bên trái Đường
Tư Vũ, nhìn họ y như một gia đình vậy.
Tưởng Lam rất chào đón Đường Tư Vũ,
Hình Chính Đình cũng vô cùng lịch sự và
nhiệt tình với cô. Hình Nhất Nặc nhát thời
quên mắt chuyện học của mình mà quay
cặp mắt to tròn qua nhìn anh hai và
Đường Tư Vũ, ánh mắt ngập tràn sự
mong chờ và hy vọng chị Đường xinh đẹp
này sẽ là chị dâu của cô.
Đường Tư Vũ vẫn cảm thấy có gì đó xa
cách với mọi người trong gia đình Hình
gia, đặc biệt là khi ăn cơm cô và Hình Liệt
Hàn không nói một câu nào. Hầu hết thời
gian Hình Liệt Hàn trông con trai, cũng
tiện chú ý đến biểu cảm của cô.
Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm chỉ
chú ý cậu nhóc ăn uống ngon lành trên
bàn, đôi mắt to tròn long lanh nước nhữ
một viên ngọc đen, gương mặt nhỏ nhắn
đáng yêu, đáy mắt anh tràn đầy sự
ngưỡng mộ và ghen {j.
Mặc dù nếu ép anh kết hôn, anh sẽ phản
đối nhưng có một đứa con như này thì
chuyện kết hôn cũng sẽ rất tuyệt vời.
Đường Tư Vũ quyết định ăn cơm xong sẽ
đưa con về nhà, vì vậy ăn cơm xong cô
cũng không ở lại, nói rằng muốn đưa con
trai về nhà cha mẹ cô, Hình gia đương
nhiên hết sức đồng ý. Đối với đứa cháu
nội này, họ chưa từng có ý nghĩ muốn
chiếm giữ.
Đường Tư Vũ rồi quay qua phát tín hiệu
cho Hình Liệt Hàn, tín hiệu mà chỉ có cánh
đàn ông mới hiểu nhau.
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn, người
con gái đang âu sầu cắn môi, anh cong
môi cười.
“Đường tiểu thư, qua đây ngồi đi.” Tưởng
Lam bước tới chỗ cô chào hỏi.
“Vâng ạ! Thưa bác!” Đường Tư Vũ vừa
ngồi xuống ghế sofa, Ôn phu nhân liền
khen cô: “Đường tiểu thư, lần trước bác
có thấy cháu đánh đàn trên tivi, nghe hay
lắm, thật ngưỡng mộ người trẻ tuổi như
cháu, vừa có tài nghệ vừa có năng lực.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm dừng trên người
Đường Tư Vũ rồi quay qua phát tín hiệu
cho Hình Liệt Hàn, tín hiệu mà chỉ có cánh
đàn ông mới hiểu nhau.
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn, người
con gái đang âu sầu cắn môi, anh cong
môi cười.
“Đường tiểu thư, qua đây ngồi đi.” Tưởng
Lam bước tới chỗ cô chào hỏi.
“Vâng ạ! Thưa bác!” Đường Tư Vũ vừa
ngồi xuống ghế sofa, Ôn phu nhân liền
khen cô: “Đường tiểu thư, lần trước bác
có thấy cháu đánh đàn trên tivi, nghe hay
lắm, thật ngưỡng mộ người trẻ tuổi như
cháu, vừa có tài nghệ vừa có năng lực.”
“Bác quá khen rồi ạ. Cháu học piano từ
nhỏ nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót lắm ạ.”
Đường Tư Vũ cười khiêm tốn.
“Cháu lại còn xinh đẹp, dạy dỗ con cũng
rất tử tế nữa.” Ôn phu nhân tiếp tục khen.
“Chẳng vậy thì sao? Con người Đường
tiểu thư rất tốt, việc dạy con cũng rất kiên
nhẫn.” Tưởng Lam nhân cơ hội này đề thể
hiện sự yêu mến với cô.
Đường Tư Vũ cười ngượng ngùng, cụp
mắt xuống, cô cảm nhận được sự yêu
mến và kỳ vọng của Tưởng Lam, cô chỉ
đành làm bà thất vọng vậy.
Mặc dù cô và con trai bà cùng sinh ra Tiểu
Hi nhưng cô tuyệt đối không yêu Hình Liệt
Hàn bởi vì nhân cách người đàn ông này
không ồn.
Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn đang chơi
đùa với cậu nhóc, Hình Nhất Nặc liên tục
nấp sau lưng Hình Nhất Phàm. Hình
Chính Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện,
lập tức gọi cô lại: “Nhất Nặc, qua đây gặp
hai bác Ôn nào, cả Lương Diệu nữa, sau
này anh ấy là thầy giáo của con đấy!”
Hình Nhất Nặc cau mày nhưng vẫn ngoan
ngoãn đi tới trước mặt cha, khom lưng
chào hai vợ chồng Ôn gia: “Cháu chào hai
bác!”
Khi quay qua nhìn Ôn Lương Diệu, cô liền
trợn mắt không thèm chào anh một tiếng.
“Lúc còn nhỏ anh từng gặp em, mười mấy
năm không gặp, em lớn quá rồi.” Ôn
Lương Diệu cười mở lời trước.
“Đúng vậy. Lương Diệu còn tham gia cả
tiệc đầy tháng của hai cháu đấy! Lúc đấy,
nó mới khoảng 8 tuổi, mã đã bế cháu rồi.”
Ôn phu nhân cười nói.
Hình Nhất Nặc liền đỏ mặt, người đàn ông
này còn thấy bộ dạng của cô lúc vừa mới
chào đời? Thật khó xử! Sao cha lại để
anh ta đến dạy cô chứ? Thật mắt mặt.
“Nhất Phàm, nghe nói em sắp đi du học,
chúc mừng eml” Ôn Lương Diệu nói với
Hình Nhất Phàm.
“Cảm ơn anh! Mong là sau này anh dạy
thêm cho em gái em. Em thực sự không
yên tâm về việc học của nó.” Hình Nhất
Phàm thật lòng muốn tốt cho em gái!
Ôn Lương Diệu cười: “Yên tâm. Anh sẽ
nghiêm túc dạy cho con bé, cho nó tiến bộ
lên.
“Ai nói em cần anh phụ đạo thêm? Sau
này em sẽ nghiêm túc nghe cô giảng bài
trên lớp, không phiền anh quan tâm. Anh
không cần đến dạy nữa đâu.” Hình Nhất
Nặc kiên quyết từ chối.
Hình Chính Đình lập tức nghiêm khắc
nhắc nhở: “Nhất Nặc, con dám từ chối à?
Người ta đã đồng ý đến dạy con học rồi
con nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Không sao đâu bác trai. Cháu đang viết
giáo án ở nhà rồi, thời gian còn nhiều.
Cháu nhất định sẽ chăm sóc và dạy dỗ
Nhất Nặc như em gái của mình.” Ôn
Lương Diệu điềm đạm nói.
Hình Nhất Nặc liền gạt bỏ: “Em không
„
cần.
“Con bé tính tình còn trẻ con, sau này
cháu dạy cho nó phải nghiêm khắc lên,
đừng nuông chiều nó, anh nó đã dung
túng cho nó quá nhiều rồi nên nó mới
ngang bướng như vậy.” Hình Chính Đình
dặn dò Lương Diệu.
Hình Nhất Nặc khóc òa, cha cô nghiêm
túc hả? Trước mặt người ta mà ông chê
cô vậy sao? Cô ngồi nấp sau lưng Hình
Nhất Phàm cô cảm thấy mình thật đáng
thương, ngày tận thế sắp đến rồi.
Đường Tư Vũ ở phía đối diện nhìn thấy
cảnh này, chợt nhớ lại lúc còn bé. Cô nhớ
khi cô gặp Mộ Phi, cô cũng kiên quyết
phản kháng vì có người quản mình, sự tự
do của cô bị gò bó, kìm kẹp. Sau đó, Mộ
Phi kiên nhẫn dạy cô không chỉ là piano
mà cả việc học, Mộ Phi đều giúp đỡ và
ủng hộ cô rất nhiều.
Vì vậy, dù không là người yêu cô cũng sẽ
không thù hẳn gì với Mộ Phi, có lẽ sau
này họ chỉ có thể là bạn bè. Chuyện năm
đó cô cũng đã thông suốt và tha thứ rồi,
dù sao cũng không phải Mộ Phi có ý ngoại
tình, mà là do Đường Y Y nhân cô hội
chuốc anh say rồi làm ra chuyện hoang
đường đó.
Từ tận đáy lòng, Đường Tư Vũ hy vọng
sau này Mộ Phi sẽ tìm được chân ái của
đời mình.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không ngừng nhìn
gương mặt cô, thấy mặt mặt cô đang mơ
hồ vô định, anh nhíu mày, giờ cô lại đang
nhớ tới ai?
Anh có đôi mắt sâu sắc, nhìn thấu tâm
can người khác, chỉ cần liếc qua sắc mặt
của cô, anh liền biết chắc chắn trong lòng
cô đang nghĩ đến một người đàn ông.
Người đàn ông đó là ai? Nhất định là Mộ
Phi, vì không khí trong căn nhà này rất dễ
khiến cô nghĩ đến mối quan hệ lâu năm
giữa Đường Gia và Mộ Gia.
Chết tiệt! Người phụ nữ này đang ở trong
nhà anh mà dám nghĩ về một người đàn
ông khác.
Ôn Lệ Thâm vui vẻ chơi đùa với cậu nhóc.
Thật khó có thể tin rằng người anh em tốt
của anh lại có một cậu con trai lớn như
này. Hơn nữa, cậu nhóc trông như một
viên ngọc bích màu hồng, thật sự khiến
anh muốn ôm vào lòng và thơm một
miếng.
“Cha nuôi. Cha nhìn thấy mẹ nuôi con bao
giờ chưa? Mẹ đóng rất nhiều phim truyền
hình và phim điện ảnh đó.” Đường Dĩ Hi
cầm bàn tay lớn của Ôn Lệ Thâm lắc lắc
nói.
Trong lòng Đường Dĩ Hi lúc này đột nhiên
nảy ra ý muốn làm mai cho họ, cha nuôi
đẹp trai, mẹ nuôi lại xinh đẹp như vậy,
hơn nữa còn chưa có người yêu. Không
chừng sau này họ lại có thể trở thành một
nửa của nhaul
Cũng giống như mami và daddy, cậu cũng
hy vọng họ sẽ bên cạnh nhau.
Trước khi đến, Ôn Lệ Thâm cũng đoán
được tình cảm giữa Tô Hi và Đường Tư
Vũ, chỉ là anh không ngờ rằng Tô Hi lại là
mẹ nuôi của cậu nhóc. Nghĩ đến người
phụ nữ đã mạo phạm anh 2 lần, lại còn
nhìn thấy hết của anh, trong lòng Ôn Lệ
Thâm lại bực mình.
Điều này ảnh hưởng đến thể diện và sự
tôn nghiêm của một người đàn ông.
Điều làm Tưởng Lam quan tâm nhất là
những chuyện hồi bé. Đường Tư Vũ cũng
nói chuyện rất thoải mái, kể toàn bộ câu
chuyện cậu nhóc được sinh ra như thế
nào. Tưởng Lam nghe xong mắt long
lanh, cảm động rớt nước mắt.
12 giờ trưa, đồ ăn ngập tràn trên bàn tiệc,
mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm rất
vui vẻ. Cậu nhóc ngồi bên cạnh Đường
Tư Vũ, Hình Liệt Hàn ngồi bên trái Đường
Tư Vũ, nhìn họ y như một gia đình vậy.
Tưởng Lam rất chào đón Đường Tư Vũ,
Hình Chính Đình cũng vô cùng lịch sự và
nhiệt tình với cô. Hình Nhất Nặc nhát thời
quên mắt chuyện học của mình mà quay
cặp mắt to tròn qua nhìn anh hai và
Đường Tư Vũ, ánh mắt ngập tràn sự
mong chờ và hy vọng chị Đường xinh đẹp
này sẽ là chị dâu của cô.
Đường Tư Vũ vẫn cảm thấy có gì đó xa
cách với mọi người trong gia đình Hình
gia, đặc biệt là khi ăn cơm cô và Hình Liệt
Hàn không nói một câu nào. Hầu hết thời
gian Hình Liệt Hàn trông con trai, cũng
tiện chú ý đến biểu cảm của cô.
Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm chỉ
chú ý cậu nhóc ăn uống ngon lành trên
bàn, đôi mắt to tròn long lanh nước nhữ
một viên ngọc đen, gương mặt nhỏ nhắn
đáng yêu, đáy mắt anh tràn đầy sự
ngưỡng mộ và ghen {j.
Mặc dù nếu ép anh kết hôn, anh sẽ phản
đối nhưng có một đứa con như này thì
chuyện kết hôn cũng sẽ rất tuyệt vời.
Đường Tư Vũ quyết định ăn cơm xong sẽ
đưa con về nhà, vì vậy ăn cơm xong cô
cũng không ở lại, nói rằng muốn đưa con
trai về nhà cha mẹ cô, Hình gia đương
nhiên hết sức đồng ý. Đối với đứa cháu
nội này, họ chưa từng có ý nghĩ muốn
chiếm giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.