Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 731: Ôm Nhau Cùng Ngủ

Thượng Quan Nhiêu

24/08/2021

Trong phòng tắm, Kỷ An Tâm rửa mặt xong, quay đầu liếc nhìn về hướng ngoài cửa một cái mới vươn tay cởi sơ mi trên người mình ra, ngồi vào trong bồn tắm ấm áp. Cô thở ra một hơi, cuối thu thế này mà có thể ngâm mình trong bồn tắm như vậy thật quá thoải mái.

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, bởi vì say rượu mà cô vừa mệt vừa buồn ngủ, trong làn nước ấm áp như vậy, cơn buồn ngủ của cô càng lúc càng dâng lên, mí mắt càng lúc càng nặng, đến sức nhắc lên cũng không có.

Cô nhắm mắt lại, lúc này mái tóc dài của cô không được buộc lại mà thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, che đi làn da trắng nõn của cô, trông cực kỳ mê người.

Kỷ An Tâm đang tắm, Hoắc Kỳ Ngang không dám đi xa mà chỉ đứng ở cửa, anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ, khoanh tay đứng ở đây chờ cô đi ra.

Mà anh đứng đợi như vậy, mười phút đã trôi qua nhưng trong phòng tắm lại không có chút tiếng động nào. Nếu cô thực sự là đang tắm thì ít nhất cũng phải có tiếng nước chứ? Thế nhưng, Kỷ An Tâm lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, điều này khiến anh không khỏi lo lắng.

Một người phụ nữ say rượu, còn có thể trông đợi cô vẫn còn lí trí gì cơ chứ?

Chẳng lẽ cô chết đuối trong đó rồi? Suy nghĩ này vừa nãy ra, anh không chần chừ chút nào, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy phòng tắm mờ sương, người phụ nữ này vậy mà lại nằm trong bồn tắm ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Hoắc Kỳ Ngang thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô mà vừa tức giận vừa buồn cười. Nếu đợi lát nữa nước lạnh rồi, cô còn tiếp tục ngâm mình như thế chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

“An Tâm, dậy nào!” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên gò má vì nóng mà ửng hồng của cô.

Kỷ An Tâm lúc này đang ngủ rất say, cô vươn tay vẫy vẫy thứ đang quấy rầy mình, nói mớ: “Ưm… đừng làm ồn!”

“Em cứ ngâm mình dưới nước như thế này sẽ bị cảm lạnh mắt, mau dậy đi.” Mắt của Hoắc Kỳ Ngang lướt từ trên xương quai xanh của cô nhìn xuống, trong nước không có bọt xà phòng, anh có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt một các rõ ràng.

Anh không kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Người phụ nữ này chỉ ngâm mình trong nước thôi sao, không định tắm lại cho sạch?

Hoắc Kỳ Ngang lấy một chiếc khăn ở bên cạnh, nhúng vào nước, sau đó lau từ trên cỗ cô lau xuống. Kỷ An Tâm chỉ nhíu mày, cô không thích có người chạm vào cô khi cô đang ngủ ngon như vậy.

Tất nhiên, cô không có thời gian để quan tâm xem ai đang chạm vào mình lúc này.

Hoắc Kỳ Ngang tẩy sạch những chỗ vừa rồi bị dính bẩn cho cô, mà anh rửa đến nỗi một thân đầy mồ hôi, thậm chí còn cảm thấy cả người khó chịu cực kỳ.

Nước của Kỷ An Tâm cũng hết ấm rồi, nếu cô tiếp tục ngủ như vậy đợi lát nữa nước lạnh hơn, nhất định sẽ bị cảm.

Hoắc Kỳ Ngang lại lần nữa thử vỗ nhẹ lên má cô: “An Tâm, mau dậy đi.”

“Ưm… đừng đụng vào tôi…” Kỷ An Tâm đập vào tay anh, sau đó quay khuôn mặt nhỏ sang hướng khác tiếp tục ngủ.

“Vậy thì anh chỉ có thể mạo phạm thôi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúi người xuống đưa tay vào trong nước, ôm người phụ nữ ở bên trong ra.

Kỷ An Tâm lúc này vừa say vừa mệt, ngủ đến chết đi sống lại, cô thật sự không biết mình đã bị người đàn ông này ôm ra ngoài.



Hoắc Kỳ Ngang hô hấp dồn dập, cũng không dám ngắm nhìn thân hình loã lồ của người phụ nữ này, anh nhanh chóng kéo khăn tắm che đi dáng người của cô, ôm cô về phòng ngủ chính.

Ở đây có một bộ đồ ngủ cũ của Kỷ An Tâm, Hoắc Kỳ Ngang mang đến thay quần áo cho cô. Tất nhiên, trong quá trình này, cái gì nên thấy, anh đều đã thấy được.

Đã từng quen thuộc như vậy, anh nhắm mắt cũng có thể quen thuộc với từng tắc da thịt trên người cô.

Sau khi mặc xong đồ ngủ cho Kỷ An Tâm, anh đặt đầu cô xuống cạnh giường, lấy máy sấy tóc sấy khô mái tóc ướt của cô. Vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh lại nảy ra lòng tham muốn cảm nhận được nhiều hơn.

Bởi vì sau đêm nay, người phụ nữ này sẽ lại biến thành bông hồng có gai. Sấy khô tóc cho cô xong, anh nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gồi, vén chăn lại cho cô.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, Kỷ An Tâm ngủ say như một đứa trẻ, không có một chút phòng bị nào. Ngũ quan của cô dưới ánh đèn càng trở nên mềm mại và xinh đẹp, dáng vẻ này của cô chính là là dáng vẻ quen thuộc nhất trong trí nhớ của Hoắc Kỳ Ngang.

Anh ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô.

Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn. Sau đó, anh vừa kìm nén, vừa nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh không dám tiến thêm nữa.

Kỷ An Tâm cứ như vậy ngủ lại nhà anh, Hoắc Kỳ Ngang tìm được điện thoại di động của cô, học theo giọng điệu của cô nhắn cho ba mẹ cô để bọn họ không phải lo lắng.

Kỷ An Tâm đã chiếm mắt giường của anh, vậy nên Hoắc Kỳ Ngang chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính.

Anh gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm cô gái ngủ trên giường không chớp mắt.

Trong lòng anh đang đấu tranh đầy đau đớn, nếu anh có thể từ bỏ vị trí của mình, mặc kệ sự phản đối của bố anh mà ở bên cô, điều đó thật ra không phải là không thẻ.

Chỉ là, anh vẫn còn trách nhiệm, vẫn còn lời hứa với tổng thống Hiên Viên Thần. Trước khi được thăng chức, Hiên Viên Thần đã tìm anh nói chuyện. Vào đêm đó, anh cảm nhận được Hiên Viên Thần rất tức giận, vì quyền kết giao của ba anh đã đe doạ đến vị trí của ngài ấy.

Nếu Hoắc Minh thật sự đi quá xa thì ngài ấy sẽ giáng một đòn xoá bỏ hét tay chân của Hoắc Minh, nhưng điều này cũng sẽ làm tổn hại đến đất nước và nhân dân, dù sao tay chân của Hoắc Minh đã len lỏi thâm nhập vào từng ngóc ngách trong bộ máy chính trị rồi.

Hiên Viên Thần rốt cuộc vẫn lo cho sự an toàn của người dân nên ngài ấy sẽ không làm điều này. Ngài ấy cần Hoắc Kỳ Ngang đảm bảo rằng nếu anh ngồi lên vị trí này sẽ thay ngài ấy từng bước loại bỏ sức ảnh hưởng của ba anh Hoắc Minh, sau cùng là đạp đổ hoàn toàn quyền lực của ông, từ từ cắt đứt hết mạng lưới quan hệ của ông.

Hoắc Kỳ Ngang cũng chỉ là muốn giữ cái mạng cho ba mình, nếu không với thủ đoạn của Hiên Viên Thần thì ông không mắt mạng thì cũng đi tù.

Hoắc Kỳ Ngang biết Hiên Viên Thần chỉ muốn để cho mình ngồi vào vị trí này, nếu lúc đó ba anh đề cử người khác, ngài ấy sẽ không đồng ý lập nên vị trí phó tổng thống, mà sẽ dùng cách của mình để giải quyết Hoắc Minh.

Bởi vì không ai thích hợp hơn Hoắc Kỳ Ngang để cắt đứt tay chân của Hoắc Minh.

Hoắc Kỳ Ngang dù có hận ba mình đến mấy cũng không muốn để cho ông sống phần đời còn lại trong nhà tù lạnh lẽo.

Anh mong sao ba anh đến tuổi già thì có thể được sống những năm tháng yên bình, an hưởng hạnh phúc gia đình.

Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, con người sống thì phải có ước mơ của riêng mình, nhưng ước mơ của anh không hề lớn, anh chỉ muốn bảo vệ được người nhà của mình, bảo vệ được người phụ nữ của mình.



Kỷ An Tâm ở trong ậm è lên vài tiếng: “Ưm… đừng… đừng…”

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhắc chăn đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước vội đến mép giường, nắm lấy bàn tay đang vẫy vẫy trên không trung của Kỷ An Tâm.

“An Tâm…” Hoắc Kỳ Ngang biết cô gặp ác mộng.

“Hoắc Kỳ Ngang… đừng chạm vào tôi…” Kỷ An Tâm lẫm bẩm, như thể cô đang vô cùng đau đớn.

Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang lập tức có cảm giác như bị một con dao đâm vào, thì ra người khiến cô gặp ác mộng chính là anh sao?

Anh cúi người xuống, thấp giọng nói: “Được, anh sẽ không chạm vào em, đừng sợ.”

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Kỷ An Tâm, cô giống như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng, cô bật khóc trong giấc mơ: “Tên khốn nạn…”

Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng nhận ra anh đã làm tổn thương cô sâu sắc như thế nào, anh siết chặt tay cô, anh thậm chí không có tư cách để ôm lấy cô.

“Tại sao năm năm qua không đến tìm em… Tại sao lại để em một mình…” Nước mắt Kỷ An Tâm rơi đầy xót xa.

Hoắc Kỳ Ngang nhíu chặt mày lại. Năm năm qua, cô rất hy vọng anh đến tìm cô sao? Anh tìm rồi chứ, nhưng cô lại trốn mắt tăm mắt tích, cho dù anh tìm thế nào cũng không thẻ tìm thấy cô “Đừng đi… “Kỷ An Tâm đột nhiên siết chặt tay anh, nắm lấy tay anh đặt lên mặt cô: “Đừng đi, đừng ròi xa em nữal”

Hoắc Kỳ Ngang vui mừng khôn xiết, ngay giây sau anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Được, anh không đi, anh không rời xa „ em.

Hoắc Kỳ Ngang rất chắc chắn rằng, vào lúc này, người đàn ông trong mộng của cô chính là anh chứ không phải ai khác.

Kỷ An Tâm cứ nắm chặt tay anh như vậy, không cho anh rời đỉ, Hoắc Kỳ Ngang đành phải xoay người nằm xuống giường, ngủ bên cạnh cô.

Anh không dám làm bất cứ động tác nào khác, anh chỉ muốn được cô ôm chặt, hưởng thụ sự ấm áp của cô như vậy.

Kỷ An Tâm cứ như vậy lại ngủ thiếp đi, còn Hoắc Kỳ Ngang thì mãi đến ba giờ sáng mới an giấc. Đây là giấc ngủ bình yên nhất mà anh có được suốt 5 năm qua.

Sáng sớm tỉnh mơ.

Tia nắng từ cửa số len vào, chiếu sàn sàn nhà, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên người đang say giấc nồng trên giường.

Bờ mi dài của Kỷ An Tâm khẽ run lên, sau đó cô mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt của một người đàn ông đang ở rất gần với cô.

Sau khi Kỷ An Tâm nhìn rõ, lập tức trừng to hai mắt. Cô nhận ra mình đang quán lấy anh như một con bạch tuộc, cô lập tức buông tay ra, nhích từ từ thân thể sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook