Chương 542: Tổng Thống Có Chút Phúc Hắc
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Trên trực thăng về nước, Tô Thắm ngồi ở ghế sofa cạnh cửa số, lòng cô cũng dần an định lại, nhìn máy bay bình yên về nước, trái tim bị kinh hãi của cô cũng dần ổn định lại.
Hiên Viên Thần ngồi một bên ôm máy tính xem tài liệu, anh là người mà đến cả thời gian cũng là một thứ xa xỉ, cho nên bất luận ở đâu, anh cũng có vô vàn công việc quắn thân.
Tô Thắm ngồi một bên đau lòng nhìn anh, Hiên Viên Thần phát giác ánh mắt cô đang nhìn mình, anh lập tức gập máy tính lại, cởi dây an toàn đi tới, ngồi cạnh cô.
Tô Thắm ngần ra: “Xong việc rồi sao?”
“Không sao, anh ngồi với em một lúc.” Giọng Hiên Viên Thần trầm thắm.
Tô Thấm lập tức có chút tự trách, cô nhìn anh: “Xin lỗi, trước đây những gì em nói với anh đều không phải thật lòng, anh đừng đề trong lòng.”
*Hả? Em đang nói câu nào?” Hiên Viên Thần làm bộ không nhớ, muốn nghe cô nói.
Tô Thắm tất nhiên vẫn nhớ, bởi những chuyện làm tổn thương anh, cô không quên dù chỉ là một chuyện, để trong lòng, cô tình nguyện nhận hết áy náy và đau khổ, cô phải nhớ lấy để tự trừng phạt bản thân.
“Em từng nói, em muốn có người bầu bạn với mình, thật ra thì không phải như vậy, em không để bụng chuyện anh có thời gian ở bên em hay không, dù anh vì đất nước lấy đi thời gian cá nhân của em, em cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không để ý!” Tô Thắm ngắng đầu, dịu dàng nhìn anh.
Hiên Viên Thần nghe những lời này, nội tâm vô cùng vui vẻ, mặc dù anh biết, trước đây những gì cô nói đều là nói ngược, nhưng được nghe chính miệng cô thừa nhận đó là nói dối, anh vẫn vô cùng vui vẻ.
“Yên tâm, anh sẽ không để trong lòng, nhưng cũng sẽ cố gắng dành thời gian cho em, làm một người bạn trai tốt.” Hiên Viên Thần nói, bàn tay đưa đến nắm lấy tay cô.
Tô Thắm nhẹ nhàng nghiêng người rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, giếng như đang nằm mơ, cô lại cùng anh về nước.
Hơn nữa sau khi về nước, đối mặt với những chuyện sắp tới, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Không chỉ là chuyện đối mặt với mẹ anh, còn có áp lực đến từ đến từ bên ngoài, cô còn chưa nói cho ba mẹ, cô không biết ba mẹ sẽ có phản ứng gì.
Máy bay vững vàng bay về bầu trời tổ quốc, khi đến được sân bay đã là buổi trưa, đoàn xe Lý Sâm chuẩn bị đã tới, an toàn hộ tống Tô Thắm và Hiên Viên Thần về toà nhà tổng thống.
Nhưng những chuyện này không qua được mắt Trình Tuyết Lam, sau khi con trai biết mọi chuyện, bà vẫn chú ý hành tung của con trai, đồng thời, bà cũng biết Tô Thắm có công việc mới, xin nghỉ phép một tháng, khẳng định là không có trong nước.
Hiên Viên Thân bí mật ra ngoài, là mẹ, bà tự nhiên có cách biết hành tung của anh, cho nên khi biết anh bí mật xuất ngoại, là người làm mẹ, bà hoàn toàn có quyền căng thẳng.
Khi máy bay của Hiên Viên Thần an toàn trở về nước, trong 15p bà liền nhận được thông tin, trong lòng yên tâm không ít.
Nhưng cũng đồng thời, bà biết con trai không chỉ trở lại, bên người con còn có thêm một người phụ nữ.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, đó anh là Tô Thắm đang nghỉ phép ở nước ngoài được con trai dẫn về.
Có điều, bà không định lập tức tìm con nói về chuyện này, bà cần xem thử thái độ lần này của Tô Thắm, cô có còn suy nghĩ như trước, vì tương lai của con trai bà mà nhượng bộ?
Trong toà nhà tổng thống.
Tô Thắm trở về nơi quen thuộc này, cô vẫn hốt hoảng như trong mơ, bây giờ cô không còn là nhân viên của toà nhà tổng thống, cho nên khi tới đây, cô đã mang một thân phận khác.
Bạn gái của Hiên Viên Thần.
*Em uống nước đi!” Hiên Viên Thần nhìn cô ngồi trên sofa ngẫn người, mang một ly nước tới cho cô.
Tô Thám nhận lấy, nhìn cốc của anh, cô ôm trong tay, uống hai ngụm.
“Em muốn về nhà không? Nếu tạm thời chưa về thì hãy cứ ở lại đây trước.” Hiên Viên Thần ngồi xuống cạnh cô nói.
Tô Thắm suy nghĩ một chút: “Em cứ về nhà trước một chuyền!
Hơn nữa em cũng phải suy nghĩ xem công việc thế nào!”
“Chuyện này em không cần lo, anh sẽ từ chức thay em, đó không phải công việc em thực sự thích, em có đi cũng sẽ không vui vẻ.” Hiên Viên Thần nghĩ tới cô sẽ phải chịu nhiều ấm ức, lòng không khỏi nhâm nhằm đau.
Tô Thắm gật đầu, có anh ra tay, cô sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, dù sao với thân phận cô bây giờ, từ chức là một chuyện rất phiền phức.
“Tối nay ăn cơm xong anh sẽ đưa em về, bây giờ anh đi xử lý công vụ, em cứ ở đây chờ anh.”
“Được! Em cũng muốn ngủ một lúc, có hơi mệt.” Tô Thắm lên tiếng đáp lại.
“Vào phòng anh ngủ đi.” Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng.
“Hả? Em cứ ngủ phòng em đi!” Tô Thấm không ngủ trong phòng anh.
Hiên Viên Thần thấp giọng cười: “Dù sao sớm muộn cũng phải ngủ ở phòng anh, bây giờ ngủ có gì khác nhau chứ?”
Mặt Tô Thấm không khỏi dâng lên chút đỏ: “Em ngủ phòng „ em.
“Phòng em đã bị thu dọn rồi, ga trải giường gì đó còn chưa về đâu.” Hiên Viên Thần nói.
Tô Thắm ngẫn ra, còn có chuyện này?
“Em cứ nghỉ ngơi trên sofa trước, anh ra thư phòng.” Hiên Viên Thần nói xong liền đi vào thư phòng, có điều không phải vì công việc của mình, anh gọi điện thoại cho Diệp Đông, nói anh ta nhanh chóng dọn hết ga trải giường của Tô Thám lại.
Diệp Đông nhận được mệnh lệnh này, nhất thời thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngài tổng thống đã nói như vậy, anh tất nhiên vẫn sẽ làm.
Hiên Viên Thần ra ngoài, nói với Tô Thắm: “Thư phòng anh có hơi bừa bộn, em tới thu dọn giúp anh được không?”
Những lời này không phải do một tổng thống ra lệnh cho nhân viên cấp dưới, mà là khẩn cầu.
Tô Thấm vừa nghe, làm sao có chuyện không đồng ý, cô lập tức đứng dậy, khi cô vào phòng khách, Diệp Đông vội vàng lên tầng.
Tô Thắm đi vào phòng làm việc của anh, thư phòng đúng là có vài tài liệu để hơi xốc xếch, cô nghiêm túc kiểm tra rồi thu dọn thay anh.
Hiên Viên Thần nhìn thời gian cũng vừa đủ, cũng không muốn để cô mệt mỏi liền nói: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Tô Thắm lắc đầu: “Không cần, em tự lên!”
“Anh đưa em đi!” Hiên Viên Thần kiên quyết.
ˆ Tô Thắm cũng không cự tuyệt, Hiên Viên Thần đưa cô lên tầng, Tô Thắm cũng không tin ga trải giường của mình đã bị dọn đi.
Cho nên khi tới cửa phòng mình, cô dừng lại nói: “Em ngủ ở đây đi.”
Nói xong, cô đưa tay đẩy cửa phòng, nhìn mặt đất đệm bằng phẳng, quả nhiên chăn ga đều không còn, cô ngạc nhiên mắt mẫy giây.
Hiên Viên Thần có chút trách cứ nói: “Không phải đã nói nơi này dọn đi hết rồi sao? Mau tới phòng anh ngủ.”
Hiên Viên Thần ngồi một bên ôm máy tính xem tài liệu, anh là người mà đến cả thời gian cũng là một thứ xa xỉ, cho nên bất luận ở đâu, anh cũng có vô vàn công việc quắn thân.
Tô Thắm ngồi một bên đau lòng nhìn anh, Hiên Viên Thần phát giác ánh mắt cô đang nhìn mình, anh lập tức gập máy tính lại, cởi dây an toàn đi tới, ngồi cạnh cô.
Tô Thắm ngần ra: “Xong việc rồi sao?”
“Không sao, anh ngồi với em một lúc.” Giọng Hiên Viên Thần trầm thắm.
Tô Thấm lập tức có chút tự trách, cô nhìn anh: “Xin lỗi, trước đây những gì em nói với anh đều không phải thật lòng, anh đừng đề trong lòng.”
*Hả? Em đang nói câu nào?” Hiên Viên Thần làm bộ không nhớ, muốn nghe cô nói.
Tô Thắm tất nhiên vẫn nhớ, bởi những chuyện làm tổn thương anh, cô không quên dù chỉ là một chuyện, để trong lòng, cô tình nguyện nhận hết áy náy và đau khổ, cô phải nhớ lấy để tự trừng phạt bản thân.
“Em từng nói, em muốn có người bầu bạn với mình, thật ra thì không phải như vậy, em không để bụng chuyện anh có thời gian ở bên em hay không, dù anh vì đất nước lấy đi thời gian cá nhân của em, em cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không để ý!” Tô Thắm ngắng đầu, dịu dàng nhìn anh.
Hiên Viên Thần nghe những lời này, nội tâm vô cùng vui vẻ, mặc dù anh biết, trước đây những gì cô nói đều là nói ngược, nhưng được nghe chính miệng cô thừa nhận đó là nói dối, anh vẫn vô cùng vui vẻ.
“Yên tâm, anh sẽ không để trong lòng, nhưng cũng sẽ cố gắng dành thời gian cho em, làm một người bạn trai tốt.” Hiên Viên Thần nói, bàn tay đưa đến nắm lấy tay cô.
Tô Thắm nhẹ nhàng nghiêng người rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, giếng như đang nằm mơ, cô lại cùng anh về nước.
Hơn nữa sau khi về nước, đối mặt với những chuyện sắp tới, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Không chỉ là chuyện đối mặt với mẹ anh, còn có áp lực đến từ đến từ bên ngoài, cô còn chưa nói cho ba mẹ, cô không biết ba mẹ sẽ có phản ứng gì.
Máy bay vững vàng bay về bầu trời tổ quốc, khi đến được sân bay đã là buổi trưa, đoàn xe Lý Sâm chuẩn bị đã tới, an toàn hộ tống Tô Thắm và Hiên Viên Thần về toà nhà tổng thống.
Nhưng những chuyện này không qua được mắt Trình Tuyết Lam, sau khi con trai biết mọi chuyện, bà vẫn chú ý hành tung của con trai, đồng thời, bà cũng biết Tô Thắm có công việc mới, xin nghỉ phép một tháng, khẳng định là không có trong nước.
Hiên Viên Thân bí mật ra ngoài, là mẹ, bà tự nhiên có cách biết hành tung của anh, cho nên khi biết anh bí mật xuất ngoại, là người làm mẹ, bà hoàn toàn có quyền căng thẳng.
Khi máy bay của Hiên Viên Thần an toàn trở về nước, trong 15p bà liền nhận được thông tin, trong lòng yên tâm không ít.
Nhưng cũng đồng thời, bà biết con trai không chỉ trở lại, bên người con còn có thêm một người phụ nữ.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, đó anh là Tô Thắm đang nghỉ phép ở nước ngoài được con trai dẫn về.
Có điều, bà không định lập tức tìm con nói về chuyện này, bà cần xem thử thái độ lần này của Tô Thắm, cô có còn suy nghĩ như trước, vì tương lai của con trai bà mà nhượng bộ?
Trong toà nhà tổng thống.
Tô Thắm trở về nơi quen thuộc này, cô vẫn hốt hoảng như trong mơ, bây giờ cô không còn là nhân viên của toà nhà tổng thống, cho nên khi tới đây, cô đã mang một thân phận khác.
Bạn gái của Hiên Viên Thần.
*Em uống nước đi!” Hiên Viên Thần nhìn cô ngồi trên sofa ngẫn người, mang một ly nước tới cho cô.
Tô Thám nhận lấy, nhìn cốc của anh, cô ôm trong tay, uống hai ngụm.
“Em muốn về nhà không? Nếu tạm thời chưa về thì hãy cứ ở lại đây trước.” Hiên Viên Thần ngồi xuống cạnh cô nói.
Tô Thắm suy nghĩ một chút: “Em cứ về nhà trước một chuyền!
Hơn nữa em cũng phải suy nghĩ xem công việc thế nào!”
“Chuyện này em không cần lo, anh sẽ từ chức thay em, đó không phải công việc em thực sự thích, em có đi cũng sẽ không vui vẻ.” Hiên Viên Thần nghĩ tới cô sẽ phải chịu nhiều ấm ức, lòng không khỏi nhâm nhằm đau.
Tô Thắm gật đầu, có anh ra tay, cô sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, dù sao với thân phận cô bây giờ, từ chức là một chuyện rất phiền phức.
“Tối nay ăn cơm xong anh sẽ đưa em về, bây giờ anh đi xử lý công vụ, em cứ ở đây chờ anh.”
“Được! Em cũng muốn ngủ một lúc, có hơi mệt.” Tô Thắm lên tiếng đáp lại.
“Vào phòng anh ngủ đi.” Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng.
“Hả? Em cứ ngủ phòng em đi!” Tô Thấm không ngủ trong phòng anh.
Hiên Viên Thần thấp giọng cười: “Dù sao sớm muộn cũng phải ngủ ở phòng anh, bây giờ ngủ có gì khác nhau chứ?”
Mặt Tô Thấm không khỏi dâng lên chút đỏ: “Em ngủ phòng „ em.
“Phòng em đã bị thu dọn rồi, ga trải giường gì đó còn chưa về đâu.” Hiên Viên Thần nói.
Tô Thắm ngẫn ra, còn có chuyện này?
“Em cứ nghỉ ngơi trên sofa trước, anh ra thư phòng.” Hiên Viên Thần nói xong liền đi vào thư phòng, có điều không phải vì công việc của mình, anh gọi điện thoại cho Diệp Đông, nói anh ta nhanh chóng dọn hết ga trải giường của Tô Thám lại.
Diệp Đông nhận được mệnh lệnh này, nhất thời thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngài tổng thống đã nói như vậy, anh tất nhiên vẫn sẽ làm.
Hiên Viên Thần ra ngoài, nói với Tô Thắm: “Thư phòng anh có hơi bừa bộn, em tới thu dọn giúp anh được không?”
Những lời này không phải do một tổng thống ra lệnh cho nhân viên cấp dưới, mà là khẩn cầu.
Tô Thấm vừa nghe, làm sao có chuyện không đồng ý, cô lập tức đứng dậy, khi cô vào phòng khách, Diệp Đông vội vàng lên tầng.
Tô Thắm đi vào phòng làm việc của anh, thư phòng đúng là có vài tài liệu để hơi xốc xếch, cô nghiêm túc kiểm tra rồi thu dọn thay anh.
Hiên Viên Thần nhìn thời gian cũng vừa đủ, cũng không muốn để cô mệt mỏi liền nói: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Tô Thắm lắc đầu: “Không cần, em tự lên!”
“Anh đưa em đi!” Hiên Viên Thần kiên quyết.
ˆ Tô Thắm cũng không cự tuyệt, Hiên Viên Thần đưa cô lên tầng, Tô Thắm cũng không tin ga trải giường của mình đã bị dọn đi.
Cho nên khi tới cửa phòng mình, cô dừng lại nói: “Em ngủ ở đây đi.”
Nói xong, cô đưa tay đẩy cửa phòng, nhìn mặt đất đệm bằng phẳng, quả nhiên chăn ga đều không còn, cô ngạc nhiên mắt mẫy giây.
Hiên Viên Thần có chút trách cứ nói: “Không phải đã nói nơi này dọn đi hết rồi sao? Mau tới phòng anh ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.