Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 72: Đường cùng, cửa tử
Nguyễn Nhiễm
28/08/2021
Sau khi ở Nghê thị trở về, Hoắc Hạo Nhiên quay trở lại công ty. Bắt đầu liên hệ những người quen cũ của anh ở các thành phố khác, để họ nghe ngóng của con trai anh và vợ anh giúp anh.
Bên ngoài văn phòng, tiếng gõ cửa vang lên, "Hoắc tổng, ngài gọi tôi." Thanh âm kia là trưởng phòng Chung.
"Vào đi." Hoắc Hạo Nhiên nói vọng ra. Cánh cửa được đẩy vào, trưởng ohongf Chung trên tay cầm một xấp tài liệu dày đặt trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, "Hoắc tổng, đây là tài liệu của Nghê thị mà ngài cần."
"Được, anh vất vả rồi.'' Hoắc Hạo Nhiên nói rồi ra hiệu cho trưởng phòng Chung rời đi. Còn anh ở lại, mở tài liệu của trưởng phòng Chung vừa mang tới xem một cách kỹ lưỡng.
Tài liệu này chính là văn bản pháp lý các hợp đồng, giấy nợ cũng như các khoản chứng khoán kinh doan thua hụt của Nghê thị. Như đã nói với Kỷ Thiếu Tài và Phùng Tĩnh Nhã, anh sẽ trút giận cho vợ anh, từng người trong Nghê thị cho dỳ không liên quan nhưng dính dáng đến Nghê Hương Diệp đều phải trả giá, nhất là Nghê Hương Diệp, anh đã từng cảnh cáo cô ta, nhưng vẫn trước sau không an phận, vậy thì có chết cũng đừng trách anh vô tình tàn nhẫn.
Nghê gia. Thời gian nhẫn nại của tôi đã hết, đến lúc nên để các người từng bước đi vào cửa tử được rồi. Hoắc Hạo Nhiên ánh mắt sắc lạnh nhìn vào tài liệu nghĩ.
...
Lại nói đến Nghê Hương Diệp, sau khi bày trò ly gián thông qua Nhan Tình, ngay buổi tối hôm đó, Hoắc Hạo Nhiên cho người truy tìm cô ta, cô ta vì sợ nên trốn chui nhủi như chuột. Phàm là đi một mình, Nghê Hương Diệp cứ luôn cảm thấy có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình. Cảm giác đó khiến cô ta từ đó đến lúc này chưa đầy một ngày mà muốn phát điên vì sợ.
Nhưng dù điên vì sợ hãi, cô ta vẫn cố gắng lẫn trốn.
Người ta nói, không làm chuyện xấu, trong lòng liền không có quỷ, nhưng Nghê Hương Diệp cô ta làm sao lại không chứa quỷ trong lòng đây, khi mà bản thân làm vô số chuyện xấu, ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua nhưng không biết đủ, không biết giới hạn.
Lúc này trời về chiều, cô ta vừa từ rặp chiếu phim đi ra, vẫn còn chưa hay biết tin tức của gia đình nhà mình có biến, vậy nên bộ dạng cô ta lại trông như có vẻ thảnh thơi một chút, cũng không biết rằng họa sắp giáng lên đầu. Xem ra cảm giác sợ quỷ chỉ là nhất thời mà thôi. Ra khỏi nhà chiếu phim, Nghê Hương Diệp định bắt taxi về thì cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện sau gáy cô ta.
Không cần diễn tả cũng biết Nghê Hương Diệp lúc này sợ hãi thế nào. Tóc gáy thiếu điều muốn dựng hết cả lên. Sống lưng cũng theo đó mà đổ mồ hôi lạnh, nào còn cái bộ dạng thảnh thơi như lúc nãy. Nghê Hương Diệp nhìn trước ngó sau, cô ta không dám chắc ánh nhìn chằm chằm kia từ đâu phát ra, nhưng lại cảm giác được ánh mắt sắc lạnh đang ngày càng tiến gần sau lưng cô ta.
Taxi vừa dừng, cô ta vội vàng mở cửa xe muốn lên xe nhanh chóng, nhưng là còn chưa bước lên xe thì phía sau cô ta, hai người đàn ông lực lưỡng bắt cô ta kéo lại. Không để cô ta kịp lên xe.
"Á...các người là ai? Sao lại bắt tôi?" Nghê Hương Diệp dãy dụa hét lớn. Nhưng không thoát ra được, cô ta chỉ nghe được mỗi một câu duy nhất của người đàn ông đang khống chế cô ta, "Hoắc thiếu muốn gặp cô."
"Hoắc thiếu nào...tôi không quen..." Nghê Hương Diệp đang định nói tiếp thì ngừng lại, vì trong đầu liền nghĩ ngay đến người cô ta sắp được gặp là ai, Hoắc Hạo Nhiên không còn ghét cô ta nữa sao, tự hỏi như vậy, cô ta vội vàng thu liễm, "Là anh Hạo Nhiên muốn gặp tôi sao?"
"Chúng tôi chỉ theo lệnh mang cô tới." Một người biểu tình lãnh đạm nói, sau đó thì liếc mắt ra hiệu người kia mang Nghê Hương Diệp lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Tài xế taxi bị doạ sợ, chạy mất bóng. Chiếc xe chở theo Nghê Hương Diệp cũng hòa vào làn xe trên đường lớn mất hút.
...
Tầng trên Vũ Trường. Một quán bar lớn ở Lam Thành.
Chỗ này hôm nay được Hoắc Hạo Nhiên bao trọn, nên dù bên dưới ồn ào, nhưng phía trên lại vô cùng yên tĩnh. Một phần do hệ thống cách âm, một phần lại do Hoắc thiếu bao trọn, nên bà chủ ở đây tuyệt đối coi trọng, không dám thất trách.
Bà chủ quán bar Vũ Trường này là Hàn Kiều. Một người phụ nữ có máu mặt nhất ở Lam Thành, vì Hoắc Hạo Nhiên đã từng ra tay giúp đỡ, trong trong tâm Hàn Kiều coi Hoắc Hạo Nhiên như em trai mà đối đãi, chỉ cần Hoắc Hạo Nhiên mở lời, nhất định sẽ không từ.
Bên trong phòng, Hoắc Hạo Nhiên ngồi xoay lưng ra ngoài cửa, bóng lưng của anh dưới ánh đèn phòng mang đầy cô độc, nhưng lại cực kỳ nhu hòa, người nhìn từ phía sau rất khó có thể nhận biết được cảm xúc trên khuôn mặt của anh lúc này là thế nào.
Bên ngoài lúc này chợt vang lên tiếng người. "Anh Phi Ân, bọn em mang cô ta đến rồi." Là tiếng của hai người vệ sĩ lúc nãy đã mang theo Nghê Hương Diệp tới, hai người cúi đầu trước Phi Ân đang chờ sẵn ở cửa, giao người xong, hai ngườ liền đi.
"Cộc cộc cộc."
Phi Ân ở ngoài khẽ gõ cửa, "Thiếu gia, đã mang người tới."
"Để cô ta vào." Thanh âm của Hoắc Hạo Nhiên vang lên đầy lạnh lẽo, khiến Nghê Hương Diệp nghe thôi liền không còn cảm giác vui mừng như lúc nãy nữa, lúc bị người mang đi, cô ta trong lòng còn mang bao hồi hợp, còn vui mừng ra mặt, tưởng rằng Hoắc Hạo Nhiên hồi tâm chuyển ý, nhưng xem ra lúc này chỉ là cô ta tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Thấy cô ta chần chừ chưa chịu vào, Phi Ân mở cửa đạp mạnh ả vào trong, quát, "Con khốn, vào đi, thiếu gia tôi không có thời gian rảnh cho cô đâu." Phi Ân băng lãnh nhìn Nghê Hương Diệp ngã nhào trên mặt đất, mặt đầy khinh bỉ, chính con khốn này khiến thiếu gia và thiếu phu nhân bị chia cắt đây mà.
Lần này xem thiếu gia nhà tôi xử cô thế nào, để khỏi làm bẩn tay thiếu gia, tốt nhất là đem con khốn này cho chị Hàn Kiều, chị ấy có rất nhiều cách làm cho ả sống dở chết dở, đợi vờn chán ả rồi, lại bán đến cho bọn buôn gái để làm kỹ nữ, vậy mới hết tội. Phi Ân tàn bạo nghĩ.
Nghê Hương Diệp vừa bị ngã nhào vào bên trong phòng, cả người còn đau nhức chưa tan, đã không khỏi rùng mình một cái, bởi vì không khí bên trong lạnh lẽo đến đáng sợ, không biết vì điều hòa ở đây hơi thấp, hay do khí tức lạnh lẽo toát ra của người đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía cô ta.
Cô ta lắp bắp, "Hạo..Hạo Nhiên."
Không một lời đáp lại, nhưng không khí lại lạnh thêm vài phần. Nghê Hương Diệp không khỏi cảm thấy bí bách cùng nghẹt thở dù ớn lạnh, cô ta cắn răng đứng dậy, nhấc chân nhích lên một hai bước, "Anh..Hạo Nhiên...Anh khỏe không, anh gọi em đến là có chuyện gì sao?"
Người đàn ông từ từ đứng lên, hai tay đút trong túi quần, quay lại nhìn chằm chằm Nghê Hương Diệp, đôi mắt màu hổ phách như muốn long lên như muốn sát phạt một đao chém chết tội nhân.
Anh lạnh lùng tiến đến, một cánh tay từ từ đưa ra, bàn tay này rõ ràng đã đeo bao tay, còn xịt rất nhiều thuốc khử trùng, đơn giản vì anh sợ bẩn, đụng vào cô ta dù là một chút anh cũng thấy ghê tởm, rất nhanh bàn tay đó đã túm chặt cần cổ của Nghê Hương Diệp, anh nói nói: "Nghê Hương Diệp, tôi đã nói với cô thế nào? Rằng cô đừng đụng vào giới hạn cuối cùng của tôi, cô vậy mà nghe không hiểu tiếng người?" Vừa nói anh bắt đầu gia tăng lực bàn tay.
"Không...không phải...em." Nghê Hương Diệp bị bóp cổ bất ngờ ú ớ không nên câu, giãy dụa muốn lùi ra sau, cố gắng sức nói: "Hạo Nhiên...em...không...làm...gì cả?"
"Không làm gì cả???" Hoắc Hạo Nhiên cười lạnh, hất mạnh cô ta xuống đất nghe rầm một cái, sau đó lại ra lệnh cho Phi Ân bên ngoài, "Mang hắn ta vào đây."
Nghê Hương Diệp bị quăng xuống đất, cướp không khí mà thở, lại sợ hãi run lên..
Cửa phòng bị đẩy ra, nghe bịch một cái, một gã đàn ông bị Phi Ân đạp vào trong nằm rạp xuống nền, tay gã đều bị trói, mặt mũi bị bầm dập không ít, hình như đã ăn đủ từ đám đàn em của Phi Ân thì phải.
Nghê Hương Diệp vừa nhìn thấy gã, trong lòng lộp bộp run sợ, gã chẳng phải là người cô ta đã thuê để bắt cóc Phương Nhật sao, cũng là kẻ đã tra được bí mật của Phương Vũ Yên cho cô ta.
Gã đàn ông kia nằm rạp dưới đất, vừa nhìn thấy Nghê Hương Diệp vừa căm hận vừa đau đớn rồi nhìn Hoắc Hạo Nhiên mà van xin không ngừng, "Hoắc thiếu tha mạng, Hoắc thiếu tha mạng, tôi chỉ theo lệnh làm nhận tiền, tôi không biết gì hết."
Hoắc Hạo Nhiên nhìn gã, lại nhìn Nghê Hương Diệp, sát khí trùng trùng, lạnh lẽo nói: "Thế nào, cô còn nói mình không làm, Nghê Hương Diệp, tôi đã từng cho cô rất nhiều đường để đi, nhưng cô lại chọn đi đến đường cùng ngõ cụt, tôi cho cô cơ hội sống tốt, nhưng cô lại chọn đi vào cửa tử?"
Anh từng bước đi tới, mũi giày tây đen bóng không nặng không nhẹ mà điểm từng bước trên nền gạch vang lên từng thanh âm nghe mà sởn cả tóc gáy, any nói: "Nếu đã vậy, đường cùng cửa tử, cô cứ từ từ mà hưởng thụ. Tôi sẽ không ra tay với cô, nhưng sẽ có người thay tôi tiễn cô đến đoạn cuối."
Hoắc Hạo Nhiên nói xong, anh lột bao tay, ném mạnh xuống đất, dặn dò Phi Ân, "Giao cô ta cho chị Kiều, khiến cô ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, nếu cô ta sống sót mà thoát được, xem như cô ta lợi hại, còn tên kia giao cho cậu xử lý."
Sau đó anh đi khỏi, mặc kệ bên trong ồn ào ra sao, khóc lóc van xin cỡ nào, anh cũng không muốn liên quan gì đến con ả họ Nghê kia nữa, căn bản sẽ làm bẩn tay anh...
Bên ngoài văn phòng, tiếng gõ cửa vang lên, "Hoắc tổng, ngài gọi tôi." Thanh âm kia là trưởng phòng Chung.
"Vào đi." Hoắc Hạo Nhiên nói vọng ra. Cánh cửa được đẩy vào, trưởng ohongf Chung trên tay cầm một xấp tài liệu dày đặt trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, "Hoắc tổng, đây là tài liệu của Nghê thị mà ngài cần."
"Được, anh vất vả rồi.'' Hoắc Hạo Nhiên nói rồi ra hiệu cho trưởng phòng Chung rời đi. Còn anh ở lại, mở tài liệu của trưởng phòng Chung vừa mang tới xem một cách kỹ lưỡng.
Tài liệu này chính là văn bản pháp lý các hợp đồng, giấy nợ cũng như các khoản chứng khoán kinh doan thua hụt của Nghê thị. Như đã nói với Kỷ Thiếu Tài và Phùng Tĩnh Nhã, anh sẽ trút giận cho vợ anh, từng người trong Nghê thị cho dỳ không liên quan nhưng dính dáng đến Nghê Hương Diệp đều phải trả giá, nhất là Nghê Hương Diệp, anh đã từng cảnh cáo cô ta, nhưng vẫn trước sau không an phận, vậy thì có chết cũng đừng trách anh vô tình tàn nhẫn.
Nghê gia. Thời gian nhẫn nại của tôi đã hết, đến lúc nên để các người từng bước đi vào cửa tử được rồi. Hoắc Hạo Nhiên ánh mắt sắc lạnh nhìn vào tài liệu nghĩ.
...
Lại nói đến Nghê Hương Diệp, sau khi bày trò ly gián thông qua Nhan Tình, ngay buổi tối hôm đó, Hoắc Hạo Nhiên cho người truy tìm cô ta, cô ta vì sợ nên trốn chui nhủi như chuột. Phàm là đi một mình, Nghê Hương Diệp cứ luôn cảm thấy có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình. Cảm giác đó khiến cô ta từ đó đến lúc này chưa đầy một ngày mà muốn phát điên vì sợ.
Nhưng dù điên vì sợ hãi, cô ta vẫn cố gắng lẫn trốn.
Người ta nói, không làm chuyện xấu, trong lòng liền không có quỷ, nhưng Nghê Hương Diệp cô ta làm sao lại không chứa quỷ trong lòng đây, khi mà bản thân làm vô số chuyện xấu, ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua nhưng không biết đủ, không biết giới hạn.
Lúc này trời về chiều, cô ta vừa từ rặp chiếu phim đi ra, vẫn còn chưa hay biết tin tức của gia đình nhà mình có biến, vậy nên bộ dạng cô ta lại trông như có vẻ thảnh thơi một chút, cũng không biết rằng họa sắp giáng lên đầu. Xem ra cảm giác sợ quỷ chỉ là nhất thời mà thôi. Ra khỏi nhà chiếu phim, Nghê Hương Diệp định bắt taxi về thì cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện sau gáy cô ta.
Không cần diễn tả cũng biết Nghê Hương Diệp lúc này sợ hãi thế nào. Tóc gáy thiếu điều muốn dựng hết cả lên. Sống lưng cũng theo đó mà đổ mồ hôi lạnh, nào còn cái bộ dạng thảnh thơi như lúc nãy. Nghê Hương Diệp nhìn trước ngó sau, cô ta không dám chắc ánh nhìn chằm chằm kia từ đâu phát ra, nhưng lại cảm giác được ánh mắt sắc lạnh đang ngày càng tiến gần sau lưng cô ta.
Taxi vừa dừng, cô ta vội vàng mở cửa xe muốn lên xe nhanh chóng, nhưng là còn chưa bước lên xe thì phía sau cô ta, hai người đàn ông lực lưỡng bắt cô ta kéo lại. Không để cô ta kịp lên xe.
"Á...các người là ai? Sao lại bắt tôi?" Nghê Hương Diệp dãy dụa hét lớn. Nhưng không thoát ra được, cô ta chỉ nghe được mỗi một câu duy nhất của người đàn ông đang khống chế cô ta, "Hoắc thiếu muốn gặp cô."
"Hoắc thiếu nào...tôi không quen..." Nghê Hương Diệp đang định nói tiếp thì ngừng lại, vì trong đầu liền nghĩ ngay đến người cô ta sắp được gặp là ai, Hoắc Hạo Nhiên không còn ghét cô ta nữa sao, tự hỏi như vậy, cô ta vội vàng thu liễm, "Là anh Hạo Nhiên muốn gặp tôi sao?"
"Chúng tôi chỉ theo lệnh mang cô tới." Một người biểu tình lãnh đạm nói, sau đó thì liếc mắt ra hiệu người kia mang Nghê Hương Diệp lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Tài xế taxi bị doạ sợ, chạy mất bóng. Chiếc xe chở theo Nghê Hương Diệp cũng hòa vào làn xe trên đường lớn mất hút.
...
Tầng trên Vũ Trường. Một quán bar lớn ở Lam Thành.
Chỗ này hôm nay được Hoắc Hạo Nhiên bao trọn, nên dù bên dưới ồn ào, nhưng phía trên lại vô cùng yên tĩnh. Một phần do hệ thống cách âm, một phần lại do Hoắc thiếu bao trọn, nên bà chủ ở đây tuyệt đối coi trọng, không dám thất trách.
Bà chủ quán bar Vũ Trường này là Hàn Kiều. Một người phụ nữ có máu mặt nhất ở Lam Thành, vì Hoắc Hạo Nhiên đã từng ra tay giúp đỡ, trong trong tâm Hàn Kiều coi Hoắc Hạo Nhiên như em trai mà đối đãi, chỉ cần Hoắc Hạo Nhiên mở lời, nhất định sẽ không từ.
Bên trong phòng, Hoắc Hạo Nhiên ngồi xoay lưng ra ngoài cửa, bóng lưng của anh dưới ánh đèn phòng mang đầy cô độc, nhưng lại cực kỳ nhu hòa, người nhìn từ phía sau rất khó có thể nhận biết được cảm xúc trên khuôn mặt của anh lúc này là thế nào.
Bên ngoài lúc này chợt vang lên tiếng người. "Anh Phi Ân, bọn em mang cô ta đến rồi." Là tiếng của hai người vệ sĩ lúc nãy đã mang theo Nghê Hương Diệp tới, hai người cúi đầu trước Phi Ân đang chờ sẵn ở cửa, giao người xong, hai ngườ liền đi.
"Cộc cộc cộc."
Phi Ân ở ngoài khẽ gõ cửa, "Thiếu gia, đã mang người tới."
"Để cô ta vào." Thanh âm của Hoắc Hạo Nhiên vang lên đầy lạnh lẽo, khiến Nghê Hương Diệp nghe thôi liền không còn cảm giác vui mừng như lúc nãy nữa, lúc bị người mang đi, cô ta trong lòng còn mang bao hồi hợp, còn vui mừng ra mặt, tưởng rằng Hoắc Hạo Nhiên hồi tâm chuyển ý, nhưng xem ra lúc này chỉ là cô ta tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Thấy cô ta chần chừ chưa chịu vào, Phi Ân mở cửa đạp mạnh ả vào trong, quát, "Con khốn, vào đi, thiếu gia tôi không có thời gian rảnh cho cô đâu." Phi Ân băng lãnh nhìn Nghê Hương Diệp ngã nhào trên mặt đất, mặt đầy khinh bỉ, chính con khốn này khiến thiếu gia và thiếu phu nhân bị chia cắt đây mà.
Lần này xem thiếu gia nhà tôi xử cô thế nào, để khỏi làm bẩn tay thiếu gia, tốt nhất là đem con khốn này cho chị Hàn Kiều, chị ấy có rất nhiều cách làm cho ả sống dở chết dở, đợi vờn chán ả rồi, lại bán đến cho bọn buôn gái để làm kỹ nữ, vậy mới hết tội. Phi Ân tàn bạo nghĩ.
Nghê Hương Diệp vừa bị ngã nhào vào bên trong phòng, cả người còn đau nhức chưa tan, đã không khỏi rùng mình một cái, bởi vì không khí bên trong lạnh lẽo đến đáng sợ, không biết vì điều hòa ở đây hơi thấp, hay do khí tức lạnh lẽo toát ra của người đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía cô ta.
Cô ta lắp bắp, "Hạo..Hạo Nhiên."
Không một lời đáp lại, nhưng không khí lại lạnh thêm vài phần. Nghê Hương Diệp không khỏi cảm thấy bí bách cùng nghẹt thở dù ớn lạnh, cô ta cắn răng đứng dậy, nhấc chân nhích lên một hai bước, "Anh..Hạo Nhiên...Anh khỏe không, anh gọi em đến là có chuyện gì sao?"
Người đàn ông từ từ đứng lên, hai tay đút trong túi quần, quay lại nhìn chằm chằm Nghê Hương Diệp, đôi mắt màu hổ phách như muốn long lên như muốn sát phạt một đao chém chết tội nhân.
Anh lạnh lùng tiến đến, một cánh tay từ từ đưa ra, bàn tay này rõ ràng đã đeo bao tay, còn xịt rất nhiều thuốc khử trùng, đơn giản vì anh sợ bẩn, đụng vào cô ta dù là một chút anh cũng thấy ghê tởm, rất nhanh bàn tay đó đã túm chặt cần cổ của Nghê Hương Diệp, anh nói nói: "Nghê Hương Diệp, tôi đã nói với cô thế nào? Rằng cô đừng đụng vào giới hạn cuối cùng của tôi, cô vậy mà nghe không hiểu tiếng người?" Vừa nói anh bắt đầu gia tăng lực bàn tay.
"Không...không phải...em." Nghê Hương Diệp bị bóp cổ bất ngờ ú ớ không nên câu, giãy dụa muốn lùi ra sau, cố gắng sức nói: "Hạo Nhiên...em...không...làm...gì cả?"
"Không làm gì cả???" Hoắc Hạo Nhiên cười lạnh, hất mạnh cô ta xuống đất nghe rầm một cái, sau đó lại ra lệnh cho Phi Ân bên ngoài, "Mang hắn ta vào đây."
Nghê Hương Diệp bị quăng xuống đất, cướp không khí mà thở, lại sợ hãi run lên..
Cửa phòng bị đẩy ra, nghe bịch một cái, một gã đàn ông bị Phi Ân đạp vào trong nằm rạp xuống nền, tay gã đều bị trói, mặt mũi bị bầm dập không ít, hình như đã ăn đủ từ đám đàn em của Phi Ân thì phải.
Nghê Hương Diệp vừa nhìn thấy gã, trong lòng lộp bộp run sợ, gã chẳng phải là người cô ta đã thuê để bắt cóc Phương Nhật sao, cũng là kẻ đã tra được bí mật của Phương Vũ Yên cho cô ta.
Gã đàn ông kia nằm rạp dưới đất, vừa nhìn thấy Nghê Hương Diệp vừa căm hận vừa đau đớn rồi nhìn Hoắc Hạo Nhiên mà van xin không ngừng, "Hoắc thiếu tha mạng, Hoắc thiếu tha mạng, tôi chỉ theo lệnh làm nhận tiền, tôi không biết gì hết."
Hoắc Hạo Nhiên nhìn gã, lại nhìn Nghê Hương Diệp, sát khí trùng trùng, lạnh lẽo nói: "Thế nào, cô còn nói mình không làm, Nghê Hương Diệp, tôi đã từng cho cô rất nhiều đường để đi, nhưng cô lại chọn đi đến đường cùng ngõ cụt, tôi cho cô cơ hội sống tốt, nhưng cô lại chọn đi vào cửa tử?"
Anh từng bước đi tới, mũi giày tây đen bóng không nặng không nhẹ mà điểm từng bước trên nền gạch vang lên từng thanh âm nghe mà sởn cả tóc gáy, any nói: "Nếu đã vậy, đường cùng cửa tử, cô cứ từ từ mà hưởng thụ. Tôi sẽ không ra tay với cô, nhưng sẽ có người thay tôi tiễn cô đến đoạn cuối."
Hoắc Hạo Nhiên nói xong, anh lột bao tay, ném mạnh xuống đất, dặn dò Phi Ân, "Giao cô ta cho chị Kiều, khiến cô ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, nếu cô ta sống sót mà thoát được, xem như cô ta lợi hại, còn tên kia giao cho cậu xử lý."
Sau đó anh đi khỏi, mặc kệ bên trong ồn ào ra sao, khóc lóc van xin cỡ nào, anh cũng không muốn liên quan gì đến con ả họ Nghê kia nữa, căn bản sẽ làm bẩn tay anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.