Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 78: Giáo huấn
Nguyễn Nhiễm
28/08/2021
Sáng hôm sau.
Sau cuộc nói chuyện hòa giải thật dài giữa mọi người tối qua. Tất cả lại giống như bình thường trước kia, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, em dâu chị dâu càng khắng khít hơn. Phương Vũ Yên ở trong phòng vừa tỉnh ngủ rốt cuộc thở phào một cái, cuối cùng cũng tốt đẹp. ngôn tình hay
Buổi tối hôm qua, sau khi hóa giải hiểu lầm, mẹ chồng với hai nàng dâu quyết định, hôm nay sẽ giành ra nguyên một ngày để mua sắm đồ cưới cho Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên.
Ba mẹ con Hoắc phu nhân được tài xế lái xe đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Vì là cuối tuần, khách hàng đến vô cùng đông, trước mắt nơi nào cũng toàn là người.
Hoắc Phu nhân cùng hai đứa con dâu xuống xe, vui vẻ nói chuyện, đi vào cửa lớn trung tâm. Nhan Tình hào hứng nói chuyện, "Mẹ, chị dâu, chúng ta đi mua đồ cho phòng tân hôn trước đi."
"Được, ta cũng có ý này, dù sao cũng hơn một tuần nữa là hôn lễ của Hạo Nhiên và Vũ Yên rồi." Hoắc phu nhân tán thành ý kiến của Nhan Tình, rồi lại quay sang Phương Vũ Yên, thân thiết nói: "Vợ Hạo Nhiên à, con không trách chúng ta đường đột chọn cho con chứ?"
Phương Vũ Yên lắc đầu cười, "Không ngại ạ, con và anh Hạo Nhiên cũng không quá để ý vấn đề này, làm mẹ và em dâu phải phí tâm vì vợ chồng con rồi. Nhưng mà con rất thích."
Quyết định xong, ba mẹ con cùng đến gian hàng trưng bày nội thất trước. Trong trung tâm thương mại, chỗ này có thể coi là lớn nhất, nhưng ít người mua, hoặc cũng có người tới nhưng cũng chỉ tham quan dạo xem, chứ không mua vì đồ trang trí nội thất ở đây hoàn toàn là đồ cao cấp, giá tiền không hề nhỏ.
Ba người cùng nhau đi dạo quanh một vòng, rồi dừng lại trước một tủ kiếng lớn, bên trong được đặt rất nhiều ga giường, mền, gối, tất cả hoàn toàn đều có thêu đôi uyên ương, được xếp theo trật tự ngăn nắp.
Từng loại đều có màu sắc đồng điệu, hài hòa, chỉ nhìn qua một lần cũng đủ hấp dẫn con mắt. Phương Vũ Yên nhìn mà muốn hoa cả mắt, cuộc sống của cô trước nay chưa bao giờ nghĩ đến những thứ gấm lụa cao cấp như thế này, với cô chỉ cần đủ ấm, thoải mái đã là tốt rồi.
Hoắc phu nhân nhìn một hồi liền nhìn trúng một bộ chăn gối cùng đệm uyên ương màu đỏ được xếp tầng trong cùng của tủ kiếng, ba bảo nhân viên lấy ra, để ba mẹ con cùng xem. Ba mẹ con cùng xem qua, Nhan Tình sờ mặt vải mềm mịn như tơ lụa liền cảm thán không ít, đúng là thứ tốt. Phương Vũ Yên nhìn đến giá tiền liền muốn hóa đá.
Sao lại có thứ đồ xa xỉ đến thế chứ? Này có phải là đi ngủ thôi cũng nằm trên đống tiền không?
"Mẹ, Nhan Tình, cái này tuy đẹp, nhưng màu chói quá, con nghĩ anh Hạo Nhiên cũng không thích lắm...hay là chúng ta chọn cái khác đi, đơn giản hơn là được rồi." Phương Vũ Yên ái ngại nói.
Hai người Hoắc phu nhân và Nhan Tình nhìn phản ứng của Phương Vũ Yên, vừa nhìn liền đoán ra được, cô đây chính là đang tiếc tiền, không dám phung phí, cái này đúng là đức tính tốt, nhưng đối với nhà họ Hoắc, cần kiệm quá cũng chẳng tốt.
Nhan Tình bật cười trêu chọc: "Chị dâu, chị đang tiết kiệm tiền cho anh cả đó hả?"
Hoắc phu nhân cũng phụ họa: "Phải đấy, vợ Hạo Nhiên à, con không cần phải tiết kiệm thay nó đâu. Nhà họ Hoắc chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là tiền, lần này mua chút đồ cưới cho con, chẳng qua tiền đó như là bốc một nắm cát ở biển thôi, con không cần áy náy."
Nói rồi bà cầm lấy bàn tay cô, vui vẻ vỗ về, "Hơn nữa, chúng ta từng có lỗi, làm tổn thương tinh thần của con, chỉ muốn bù đắp một chút, vả lại hôn lễ đời người chỉ có một lần trong đời, cho nên phải dùng những thứ tốt nhất như vậy mới hạnh phúc, xung túc mội đời."
"Mẹ nói phải đó chị à. Em với Thiên Thành trước đây còn mua đắt hơn cái này." Nhan Tình càng khoe càng hăng.
Phương Vũ Yên bị hai người mẹ chồng em dâu kẻ tung người hứng nói một hồi, rốt cuộc chỉ biết gật đầu thuận theo. Haizz, người nhà giàu nói chuyện thật khó cãi lý mà.
Chọn xong mền gối uyên ương, ba mẹ con mớ ra ngoài các gian hàng quần áo bên ngoài để mua sắm.
Bên ngoài đông người hơn chỗ vừa rồi, khách hàng đến mua cũng nhiều, dĩ nhiên đụng phaie người quen cũng là bình thường.
Mẹ chồng cùng hai nàng dâu vừa vào không lâu thì phía sau lưng bọn họ, cũng xuất hiện một đôi nam nữ tình tình ý ý mà thoải mái đi vào, cũng không ngại bao nhiêu ánh mắt đang tò mò nhìn vào mình.
"Anh Tần Uyên, anh xem, người ta hai ngày nay bị hạn chế trong nhà, héo úa hết rồi, anh cond không cho em ra ngoài, em sẽ chết vì buồn mất đấy." Giọng nói vang lên không lớn, nhưng cũng đủ làm cho mọi người xung quanh đều nghe được.
Nhan Tình nghe thấy rõ nhất vì cô đứng đó khoảng cách chưa đầy mười bước chân. Cô quay lại nhìn, trong mắt tự nhiên nổi lên căm ghét, hận ý. Trong miệng, thanh âm cũng bất giác vang lên chua lè, "Tiện nhân Nghê Hương Diệp??"
Từ lần xảy ra chuyện tối hôm đó. Nhan Tình bị mọi người mắng một trận, dù bây giờ đã qua chuyện, nhưng sắc mât của Hoắc Hạo Nhiên anh trai chồng cô cũng không mấy hảo cảm như trước.
Nếu không phải cô em dâu là cô gây chuyện, thì đã không có chuyện chị dâu Phương Vũ Yên ôm một bụng ủy khuất bỏ đi, cháu trai Nhật Nhật cũng bị liên lụy, mà đầu xỏ không ai khác chính là con ả Nghê Hương Diệp khốn kiếp kia. Mấy ngày qua cô luôn muốn tìm con khốn này để tính sổ, chỉ là không biết ả cố trốn đi đâu, bây giờ nhìn thấy lại đã câu dẫn được tên thiếu gia nào rồi.
Đúng là chướng mắt.
Nhan Tình nhìn thấy không có nghĩa là Hoắc phu nhân và Phương Vũ Yên bị mù, hai mẹ con đương nhiên cũng nghe thấy. Hoắc phu nhân không nhìn Nghê Hương Diệp mà lại nhìn người đi cùng cô ta, Phương Vũ Yên cũng đồng dạng mẹ chồng nhìn vào người kia. Hai người đều nhận ra, cùng không hẹn mà nói: "Tần Uyên?"
Dĩ nhiên Tần Uyên và Nghê Hương Diệp cũng nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của ba mẹ con Hoắc phu nhân. Vừa thấy Phương Vũ Yên, Nghê Hương Diệp lập tức tỏ thái độ căm ghét, gắt gao, nhưng thanh âm lại đầy châm chọc: "Còn tưởng là ai, thì ra là hồ ly tinh phá hoại gia đình nhà người ta, cũng chẳng trách người nhà họ Hoắc mù rồi, vẫn có thể đứng chung với loại phụ nữ lẳng lơ này, anh Tần Uyên, anh nhớ tránh xa cô ta một chút, tránh bị làm bẩn."
Một lời của Nghê Hương Diệp đương nhiên một tên trúng hai đích, vừa hửi Phương Vũ Yên, vừa chửi chung cả Hoắc gia. Nhan Tình tức đến nghiến răng muốn xông lên xé nát cái miệng của cô ta, nhưng lại bị Hoắc phu nhân cản lại.
Phương Vũ Yên gắt gao siết chặt nắm tay, nhưng lại được Hoắc phu nhân nắm tay trấn an, cô chỉ có thể nhịn. Hoắc phu nhân lúc này mới tiến về phía Tần Uyên và Nghê Hương Diệp.
Hoắc phu nhân, người phụ nữ có thể nói là tính khí kiêu ngạo nhất Lam Thành. Bà dù sao cũng cùng chồng xông pha thương trường bao nhiêu năm, cơ nghiệp nhà họ Hoắc không phải chỉ do một mình chồng bà có thể một tay làm thành, tuy là phái nữ, nhưng bà đảm đang việc nhà, cùng chồng việc công đều rất chu toàn, người như bà bản tính kiêu ngạo thật không sai, vậy nên những kẻ như Nghê Hương Diệp hay Tần Uyên, căn bản làm sao lọt vào mắt bà, chẳng qua bà là thân trưởng bối nên không chấp nhất. Nhưng xem ra hai con người trẻ tuổi ngu ngốc này lại xem bà là trái hồng mềm thì phải.
Cái danh Hoắc phu nhân kiêu ngạo, ác khẩu của bà ở Lam Thành cũng không phải là hư danh. Bà nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong mắt toàn là khinh thường lẫn chán ghét, nhàn nhạt nói: "Cậu Tần, cô Nghê, lúc cha mẹ cô cậu gặp khó khăn trong công việc, rồi đến lấy lòng một kẻ mắt mù như tôi, cô cậu hẳn là còn chưa đi nhà trẻ đâu nhỉ?"
Tần Uyên nghe bà nói, hắn trong lòng hơi nghi ngờ một chút, nhưng cũng không tỏ thái độ ra ngoài, chỉ đáp: "Hoắc phu nhân, bác nói quá rồi. Tôi đưa Hương Diệp tình cờ tới đây, gặp phải mợi người, thấy bác bị lừa, nên có lòng tốt nhắc nhở thôi."
Phương Vũ Yên bên cạnh mẹ chồng nghe Tần Uyên nói, cô khẽ nhíu mày nhìn hắn, mới nói: "Nghe nói Tần Tổng đây xuất thân gia giáo, chắc anh cũng không ngại cha mẹ mất mặt, nên mỗi lời nói ra nửa chữ cũng không bằng đứa con nít?"
"Cô..." Tần Uyên bị nói móc, lập tức cứng họng.
Hoa phu nhân nhìn hai kẻ trước mắt, khẽ cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt, bà nói với Nghê Hương Diệp: "Cô Nghê, trước khi nói người khác, cô nên xem lại bản thân có cái gì tốt? Đúng rồi, cũng may là nhà họ Hoắc chúng tôi mù, mới may mắn mà không nhìn trúng rồi chọn cái loại phụ nữ không tiền đồ, xảo trá như cô."
"Bà..." Nghê Hương Diệp tức nghẹn, thẹn quá hóa giận, gân cổ mắng lại: "Bà đúng là mồm mép chua ngoa!!"
Hoắc phu nhân bàn tay lướt qua mấy bộ đầm trước mắt, cũng không thèm quan tâm đến Nghê Hương Diệp, chỉ quay sang Tần Uyên, miễn cưỡng nói: "Cậu Tần, tôi cũng chẳng thiết nói nhiều, tôi khuyên cậu một câu, nếu cậu tự thấy mình sáng mắt hơn Hạo Nhiên nhà chúng tôi, vậy thì quản chặt cái miệng thối người của cậu, chớ để cô ta phát biểu lung tung, họa từ miệng mà ra, không khéo....Tiền đồ vô lượng của Tần gia nhà cậu lại không cánh mà bay nha. Thật là xứng lứa vừa đôi, vật họp theo loài."
Dứt lời, bà nắm tay hai đứa con dâu đi tới, khí thế bức Tần Uyên và Nghê Hương Diệp đang dính như sam phải tách ra tránh đường cho ba người. Lúc đi ngang Nghê Hương Diệp, Nhan Tình cố tình chọc tức cô ả: "Hứ...đồ đàn bà thối mồm, mở mồm nhỏ cũng thấy rắm." Như nhớ ra cái gì, Nhan Tình nói tiếp: "Quên nói với cô, chị dâu tôi từ bốn năm trước đã là nữ nhân của anh Hạo Nhiên rồi, lời cô nói đúng là vô nghĩa."
Ba người đi rồi, Tần Uyên và Nghê Hương Diệp còn chưa lấy lại bình tĩnh, bị Hoắc phu nhân giáo huấn một trận, mớ thấm được câu, gừng càng già càng cay, từ đầu đến cuối chẳng thể đối lại câu nào, còn bị nhục mặt trước bao nhiêu người.
Nghê Hương Diệp tức đến nghiến răng trèo trẹo, thì ra người đàn ông năm đó ngủ với Phương Vũ Yên lại là Hoắc Hạo Nhiên, khốn kiếp, Nghê Hương Diệp căm hận nhưng chỉ có thế nhịn lại, sợ mất hình tượng trước mắt Tần Uyên.
Tần Uyên nhìn theo ba bóng dáng người đi rồi, trong mắt liền có chút dao động với Phương Vũ Yên, quả nhiên ngườ phụ nữ của Hoắc Hạo Nhiên có khác, rất xinh đẹp, rất có khí chất, thiết nghĩ Hoắc Hạo Nhiên không chọn Nghê Hương Diệp mà lại chọn Phương Vũ Yên cũng không phải là phi lý, nếu đổi lại là Tần Uyên hắn, hắn cũng chọn Phương Vũ Yên. Nghĩ vậy hắn bất giác liếm môi một cái, thật muốn nếm xem tư vị của Phương Vũ Yên kia một lần xem sao...
Sau cuộc nói chuyện hòa giải thật dài giữa mọi người tối qua. Tất cả lại giống như bình thường trước kia, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, em dâu chị dâu càng khắng khít hơn. Phương Vũ Yên ở trong phòng vừa tỉnh ngủ rốt cuộc thở phào một cái, cuối cùng cũng tốt đẹp. ngôn tình hay
Buổi tối hôm qua, sau khi hóa giải hiểu lầm, mẹ chồng với hai nàng dâu quyết định, hôm nay sẽ giành ra nguyên một ngày để mua sắm đồ cưới cho Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên.
Ba mẹ con Hoắc phu nhân được tài xế lái xe đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Vì là cuối tuần, khách hàng đến vô cùng đông, trước mắt nơi nào cũng toàn là người.
Hoắc Phu nhân cùng hai đứa con dâu xuống xe, vui vẻ nói chuyện, đi vào cửa lớn trung tâm. Nhan Tình hào hứng nói chuyện, "Mẹ, chị dâu, chúng ta đi mua đồ cho phòng tân hôn trước đi."
"Được, ta cũng có ý này, dù sao cũng hơn một tuần nữa là hôn lễ của Hạo Nhiên và Vũ Yên rồi." Hoắc phu nhân tán thành ý kiến của Nhan Tình, rồi lại quay sang Phương Vũ Yên, thân thiết nói: "Vợ Hạo Nhiên à, con không trách chúng ta đường đột chọn cho con chứ?"
Phương Vũ Yên lắc đầu cười, "Không ngại ạ, con và anh Hạo Nhiên cũng không quá để ý vấn đề này, làm mẹ và em dâu phải phí tâm vì vợ chồng con rồi. Nhưng mà con rất thích."
Quyết định xong, ba mẹ con cùng đến gian hàng trưng bày nội thất trước. Trong trung tâm thương mại, chỗ này có thể coi là lớn nhất, nhưng ít người mua, hoặc cũng có người tới nhưng cũng chỉ tham quan dạo xem, chứ không mua vì đồ trang trí nội thất ở đây hoàn toàn là đồ cao cấp, giá tiền không hề nhỏ.
Ba người cùng nhau đi dạo quanh một vòng, rồi dừng lại trước một tủ kiếng lớn, bên trong được đặt rất nhiều ga giường, mền, gối, tất cả hoàn toàn đều có thêu đôi uyên ương, được xếp theo trật tự ngăn nắp.
Từng loại đều có màu sắc đồng điệu, hài hòa, chỉ nhìn qua một lần cũng đủ hấp dẫn con mắt. Phương Vũ Yên nhìn mà muốn hoa cả mắt, cuộc sống của cô trước nay chưa bao giờ nghĩ đến những thứ gấm lụa cao cấp như thế này, với cô chỉ cần đủ ấm, thoải mái đã là tốt rồi.
Hoắc phu nhân nhìn một hồi liền nhìn trúng một bộ chăn gối cùng đệm uyên ương màu đỏ được xếp tầng trong cùng của tủ kiếng, ba bảo nhân viên lấy ra, để ba mẹ con cùng xem. Ba mẹ con cùng xem qua, Nhan Tình sờ mặt vải mềm mịn như tơ lụa liền cảm thán không ít, đúng là thứ tốt. Phương Vũ Yên nhìn đến giá tiền liền muốn hóa đá.
Sao lại có thứ đồ xa xỉ đến thế chứ? Này có phải là đi ngủ thôi cũng nằm trên đống tiền không?
"Mẹ, Nhan Tình, cái này tuy đẹp, nhưng màu chói quá, con nghĩ anh Hạo Nhiên cũng không thích lắm...hay là chúng ta chọn cái khác đi, đơn giản hơn là được rồi." Phương Vũ Yên ái ngại nói.
Hai người Hoắc phu nhân và Nhan Tình nhìn phản ứng của Phương Vũ Yên, vừa nhìn liền đoán ra được, cô đây chính là đang tiếc tiền, không dám phung phí, cái này đúng là đức tính tốt, nhưng đối với nhà họ Hoắc, cần kiệm quá cũng chẳng tốt.
Nhan Tình bật cười trêu chọc: "Chị dâu, chị đang tiết kiệm tiền cho anh cả đó hả?"
Hoắc phu nhân cũng phụ họa: "Phải đấy, vợ Hạo Nhiên à, con không cần phải tiết kiệm thay nó đâu. Nhà họ Hoắc chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là tiền, lần này mua chút đồ cưới cho con, chẳng qua tiền đó như là bốc một nắm cát ở biển thôi, con không cần áy náy."
Nói rồi bà cầm lấy bàn tay cô, vui vẻ vỗ về, "Hơn nữa, chúng ta từng có lỗi, làm tổn thương tinh thần của con, chỉ muốn bù đắp một chút, vả lại hôn lễ đời người chỉ có một lần trong đời, cho nên phải dùng những thứ tốt nhất như vậy mới hạnh phúc, xung túc mội đời."
"Mẹ nói phải đó chị à. Em với Thiên Thành trước đây còn mua đắt hơn cái này." Nhan Tình càng khoe càng hăng.
Phương Vũ Yên bị hai người mẹ chồng em dâu kẻ tung người hứng nói một hồi, rốt cuộc chỉ biết gật đầu thuận theo. Haizz, người nhà giàu nói chuyện thật khó cãi lý mà.
Chọn xong mền gối uyên ương, ba mẹ con mớ ra ngoài các gian hàng quần áo bên ngoài để mua sắm.
Bên ngoài đông người hơn chỗ vừa rồi, khách hàng đến mua cũng nhiều, dĩ nhiên đụng phaie người quen cũng là bình thường.
Mẹ chồng cùng hai nàng dâu vừa vào không lâu thì phía sau lưng bọn họ, cũng xuất hiện một đôi nam nữ tình tình ý ý mà thoải mái đi vào, cũng không ngại bao nhiêu ánh mắt đang tò mò nhìn vào mình.
"Anh Tần Uyên, anh xem, người ta hai ngày nay bị hạn chế trong nhà, héo úa hết rồi, anh cond không cho em ra ngoài, em sẽ chết vì buồn mất đấy." Giọng nói vang lên không lớn, nhưng cũng đủ làm cho mọi người xung quanh đều nghe được.
Nhan Tình nghe thấy rõ nhất vì cô đứng đó khoảng cách chưa đầy mười bước chân. Cô quay lại nhìn, trong mắt tự nhiên nổi lên căm ghét, hận ý. Trong miệng, thanh âm cũng bất giác vang lên chua lè, "Tiện nhân Nghê Hương Diệp??"
Từ lần xảy ra chuyện tối hôm đó. Nhan Tình bị mọi người mắng một trận, dù bây giờ đã qua chuyện, nhưng sắc mât của Hoắc Hạo Nhiên anh trai chồng cô cũng không mấy hảo cảm như trước.
Nếu không phải cô em dâu là cô gây chuyện, thì đã không có chuyện chị dâu Phương Vũ Yên ôm một bụng ủy khuất bỏ đi, cháu trai Nhật Nhật cũng bị liên lụy, mà đầu xỏ không ai khác chính là con ả Nghê Hương Diệp khốn kiếp kia. Mấy ngày qua cô luôn muốn tìm con khốn này để tính sổ, chỉ là không biết ả cố trốn đi đâu, bây giờ nhìn thấy lại đã câu dẫn được tên thiếu gia nào rồi.
Đúng là chướng mắt.
Nhan Tình nhìn thấy không có nghĩa là Hoắc phu nhân và Phương Vũ Yên bị mù, hai mẹ con đương nhiên cũng nghe thấy. Hoắc phu nhân không nhìn Nghê Hương Diệp mà lại nhìn người đi cùng cô ta, Phương Vũ Yên cũng đồng dạng mẹ chồng nhìn vào người kia. Hai người đều nhận ra, cùng không hẹn mà nói: "Tần Uyên?"
Dĩ nhiên Tần Uyên và Nghê Hương Diệp cũng nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của ba mẹ con Hoắc phu nhân. Vừa thấy Phương Vũ Yên, Nghê Hương Diệp lập tức tỏ thái độ căm ghét, gắt gao, nhưng thanh âm lại đầy châm chọc: "Còn tưởng là ai, thì ra là hồ ly tinh phá hoại gia đình nhà người ta, cũng chẳng trách người nhà họ Hoắc mù rồi, vẫn có thể đứng chung với loại phụ nữ lẳng lơ này, anh Tần Uyên, anh nhớ tránh xa cô ta một chút, tránh bị làm bẩn."
Một lời của Nghê Hương Diệp đương nhiên một tên trúng hai đích, vừa hửi Phương Vũ Yên, vừa chửi chung cả Hoắc gia. Nhan Tình tức đến nghiến răng muốn xông lên xé nát cái miệng của cô ta, nhưng lại bị Hoắc phu nhân cản lại.
Phương Vũ Yên gắt gao siết chặt nắm tay, nhưng lại được Hoắc phu nhân nắm tay trấn an, cô chỉ có thể nhịn. Hoắc phu nhân lúc này mới tiến về phía Tần Uyên và Nghê Hương Diệp.
Hoắc phu nhân, người phụ nữ có thể nói là tính khí kiêu ngạo nhất Lam Thành. Bà dù sao cũng cùng chồng xông pha thương trường bao nhiêu năm, cơ nghiệp nhà họ Hoắc không phải chỉ do một mình chồng bà có thể một tay làm thành, tuy là phái nữ, nhưng bà đảm đang việc nhà, cùng chồng việc công đều rất chu toàn, người như bà bản tính kiêu ngạo thật không sai, vậy nên những kẻ như Nghê Hương Diệp hay Tần Uyên, căn bản làm sao lọt vào mắt bà, chẳng qua bà là thân trưởng bối nên không chấp nhất. Nhưng xem ra hai con người trẻ tuổi ngu ngốc này lại xem bà là trái hồng mềm thì phải.
Cái danh Hoắc phu nhân kiêu ngạo, ác khẩu của bà ở Lam Thành cũng không phải là hư danh. Bà nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong mắt toàn là khinh thường lẫn chán ghét, nhàn nhạt nói: "Cậu Tần, cô Nghê, lúc cha mẹ cô cậu gặp khó khăn trong công việc, rồi đến lấy lòng một kẻ mắt mù như tôi, cô cậu hẳn là còn chưa đi nhà trẻ đâu nhỉ?"
Tần Uyên nghe bà nói, hắn trong lòng hơi nghi ngờ một chút, nhưng cũng không tỏ thái độ ra ngoài, chỉ đáp: "Hoắc phu nhân, bác nói quá rồi. Tôi đưa Hương Diệp tình cờ tới đây, gặp phải mợi người, thấy bác bị lừa, nên có lòng tốt nhắc nhở thôi."
Phương Vũ Yên bên cạnh mẹ chồng nghe Tần Uyên nói, cô khẽ nhíu mày nhìn hắn, mới nói: "Nghe nói Tần Tổng đây xuất thân gia giáo, chắc anh cũng không ngại cha mẹ mất mặt, nên mỗi lời nói ra nửa chữ cũng không bằng đứa con nít?"
"Cô..." Tần Uyên bị nói móc, lập tức cứng họng.
Hoa phu nhân nhìn hai kẻ trước mắt, khẽ cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt, bà nói với Nghê Hương Diệp: "Cô Nghê, trước khi nói người khác, cô nên xem lại bản thân có cái gì tốt? Đúng rồi, cũng may là nhà họ Hoắc chúng tôi mù, mới may mắn mà không nhìn trúng rồi chọn cái loại phụ nữ không tiền đồ, xảo trá như cô."
"Bà..." Nghê Hương Diệp tức nghẹn, thẹn quá hóa giận, gân cổ mắng lại: "Bà đúng là mồm mép chua ngoa!!"
Hoắc phu nhân bàn tay lướt qua mấy bộ đầm trước mắt, cũng không thèm quan tâm đến Nghê Hương Diệp, chỉ quay sang Tần Uyên, miễn cưỡng nói: "Cậu Tần, tôi cũng chẳng thiết nói nhiều, tôi khuyên cậu một câu, nếu cậu tự thấy mình sáng mắt hơn Hạo Nhiên nhà chúng tôi, vậy thì quản chặt cái miệng thối người của cậu, chớ để cô ta phát biểu lung tung, họa từ miệng mà ra, không khéo....Tiền đồ vô lượng của Tần gia nhà cậu lại không cánh mà bay nha. Thật là xứng lứa vừa đôi, vật họp theo loài."
Dứt lời, bà nắm tay hai đứa con dâu đi tới, khí thế bức Tần Uyên và Nghê Hương Diệp đang dính như sam phải tách ra tránh đường cho ba người. Lúc đi ngang Nghê Hương Diệp, Nhan Tình cố tình chọc tức cô ả: "Hứ...đồ đàn bà thối mồm, mở mồm nhỏ cũng thấy rắm." Như nhớ ra cái gì, Nhan Tình nói tiếp: "Quên nói với cô, chị dâu tôi từ bốn năm trước đã là nữ nhân của anh Hạo Nhiên rồi, lời cô nói đúng là vô nghĩa."
Ba người đi rồi, Tần Uyên và Nghê Hương Diệp còn chưa lấy lại bình tĩnh, bị Hoắc phu nhân giáo huấn một trận, mớ thấm được câu, gừng càng già càng cay, từ đầu đến cuối chẳng thể đối lại câu nào, còn bị nhục mặt trước bao nhiêu người.
Nghê Hương Diệp tức đến nghiến răng trèo trẹo, thì ra người đàn ông năm đó ngủ với Phương Vũ Yên lại là Hoắc Hạo Nhiên, khốn kiếp, Nghê Hương Diệp căm hận nhưng chỉ có thế nhịn lại, sợ mất hình tượng trước mắt Tần Uyên.
Tần Uyên nhìn theo ba bóng dáng người đi rồi, trong mắt liền có chút dao động với Phương Vũ Yên, quả nhiên ngườ phụ nữ của Hoắc Hạo Nhiên có khác, rất xinh đẹp, rất có khí chất, thiết nghĩ Hoắc Hạo Nhiên không chọn Nghê Hương Diệp mà lại chọn Phương Vũ Yên cũng không phải là phi lý, nếu đổi lại là Tần Uyên hắn, hắn cũng chọn Phương Vũ Yên. Nghĩ vậy hắn bất giác liếm môi một cái, thật muốn nếm xem tư vị của Phương Vũ Yên kia một lần xem sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.