Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 94: PN (2) Kết Bạn
Nguyễn Nhiễm
05/07/2024
Rất nhanh mọi người đã đến trước cổng trang trại, Phương Vũ Yên lên tiếng trước tiên, "Cha mẹ, chúng con xuống thăm hai người."
Ông bà Miểu đang loay hoay ở vườn hoa Hướng Dương, nghe tiếng gọi ngoài cổng trang trại, không khỏi kinh hỷ vui mừng, hai ông bà từ khi bé con Hoắc Thiên Tú tròn một tuổi liền trở về trang trại dưới quê, nên không hay lên
Lam Thành thăm gia đình Phương Vũ Yên, một năm chỉ vào dịp lễ tết, hoặc kỳ nghĩ nhà Phương Vũ Yên mới xuống thăm, cha mẹ. (D
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vợ chồng Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên nhân kỳ nghỉ phép liền mang theo hai đứa con xuống thăm ông bà Miều. Hai ông bà biết được vui mừng khôn siết, vội vàng đặt thùng tưới xuống một bên, đi ra cổng lớn đón.
Lúc này Tư Đồ Khanh và con trai đứng phía sau gia đình Hoắc Hạo Nhiên, nên ông bà Miểu vẫn chưa nhìn thấy.
"Hạo Nhiên, Vũ Yên, đi đường vất vả rồi, mau mau vào nhà đi." Giọng bà Miều chưa thấy người đã thấy tiếng. Tư Đồ Khanh ở phía sau nghe thấy tiếng bà, bàn tay anh đang nắm tay con trai liền khẽ run lên.
Ông bà Miều rất nhanh đã gần tới cổng trang trại. Ông Miểu từ xa đã đưa hai tay tới ôm lấy cô nhóc từ trong tay con rề, "Ai dà, Tú Tú à, đã lớn thế này rồi, nào dể ông ngoại xem cháu nào. Ài, lại cao lên một ít rồi." Ông vừa nói vừa đưa tay nựng nựng cái má có lúm đồng tiền thật sâu của cô bé.
"Ông ngoại, bà ngoại. Tú Tú nhớ hai người lắm luôn." Cô nhóc Thiên Tú dẫu cái môi đỏ hồng lên nói, thanh âm non nớt đặc biệt dễ nghe.
Hai ông bà vui vẻ không ngớt, lúc này lại nghe được hai thanh âm khác văng lên, "Ông bà ngoại, ông bà nội." Là tiếng của Tư Đồ Khiêm và Hoắc Thiên Nhật.
Hai người không khỏi im lặng một lúc, hai cặp mắt già nua đồng loạt nhìn lại phía sau Hoắc Hạo Nhiên đứng, cả hai từ kinh hãi đến bất ngờ, từ bất ngờ đến ngây ngốc, khi lại nhìn thấy phía sau Hoắc Hạo Nhiên con rể của mình lại có thêm một thân ảnh quen thuộc, người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn luôn nhìn đến ông bà từ nãy đến giờ. Nhưng bởi vì mãi nựng cháu ngoại gái, nên ông bà căn bản không để ý.
Hiện tại đã nhìn thấy, hai ông bà vậy mà không thể thốt nên lời, mười năm rồi, con trai của ông bà mười năm rồi mới trở lại.
Ông Miều lúc này chẳng khá hơn vợ ông là bao nhiêu, hai mắt ông dán chặt lên thân ảnh cao lớn kia của Tư Đồ Khanh, một lát sau, cả hai người mới nghẹn ngào mà run lên hai tiếng "A Khanh."
Tư Đồ Khanh nước mắt đã lưng tròng từ lúc nào, anh không biết nên nói được câu gì vào lúc này, năm đó anh vì quá thương xót vợ, vì không dám đối mặt với sự thật, anh lựa chọn cách bỏ đi, một đi không muốn quay trở lại, bây giờ trở về trong tâm lại cào xé áy náy, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn ứ, chỉ biết dựa vào hành động mà thể hiện.
Trước mặt ông bà Miều, rồi cả Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên. Một là cha, một là mẹ, một là em rễ, một là em gái, Tư Đồ Khanh nghẹn ngào mà quỳ sụp xuống đất, "Cha mẹ, A Khanh có lỗi, hôm nay về tạ lỗi với cha mẹ."
"A Khanh." Bà Miều nhào tới ôm lấy con trai mười năm xa cách, khóc nức lên, nước mắt ứa ra lan tràn theo khóe mắt nhăn nheo già nua theo năm tháng, ướt hết cả vai áo người đàn ông trẻ tuổi, "A Khanh, A Khanh, là cha mẹ không tốt, không tốt, hại con mất vợ, oan khuất, chúng ta đều có lỗi khiến con bị tổn thương, khiến thằng bé
Khiêm mất đi mẹ từ khi còn tấm bé."
"Những năm tháng qua, con sống thế nào, còn nữa, cháu nội của chúng ta đâu, thằng bé Khiêm của chúng ta đâu?" Ông Miểu mắt rưng rưng nói.
"Tiểu Khiêm, mau lại đây. Lại đây gặp mặt ông bà nội đi con, chẳng phải con luôn muốn gặp ông bà sao?" Tư Đồ Khanh gọi con trai lại.
Cậu nhóc Tư Đồ Khiêm lúc này mới dám đi lên phía trước, nhìn hai ông bà Miều, dáng người cậu nhỏ nhắn, lại hơi nhút nhát, mãi lâu mới gọi được, " Ổng nội, bà nội."
Ông Miều lúc này đã đặt cô bé Thiên Tú xuống, đưa tay ôm Tư Đồ Khiêm vào lòng, nói: "Ngoan lắm, ngoan lắm.
Tiểu Khiêm của chúng ta đã gần giống thiếu niên rồi." Nhìn thằng bé có chút gầy yếu trong tay, trong tâm ông liền xót xa.
Nếu năm đó, không xảy ra chuyện kia, vậy thì....
Nhưng tóm lại, mọi chuyện đã qua cả rồi, nhưng đau buồn đã qua thì cứ để nó qua, con trai ông, cháu nội ông rốt cuộc cũng quay về, đã tốt rồi, ông không mong gì nữa.
"Được rồi, được rồi, chuyện vui thì đừng khóc nữa, mau vào nhà thôi, đi đường mệt mỏi như vậy, vào nhà nghỉ ngơi, tôi nay cha mẹ mở tiệc, tẩy trần cho các con." Ông Miểu vừa nói vừa đứng lên, lại tiện tay mà ôm lấy bé con
Thiên Tú đi vào trước.
Đúng là ông chỉ thích mỗi đứa cháu gái này thôi.
Mọi người nghe ông Miều nói, cùng nhau vui vẻ lau đi nước mắt rồi đi vào, chuẩn bị tiệc tối. Bên ngoài cổng chỉ còn lại hai cậu nhóc Tư Đồ Khiêm và Hoắc Thiên Nhật.
Cả hai cậu nhóc không hẹn mà cùng nhau đánh giá đối phương một lần nữa. Mười tuổi, bảo nhỏ không nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, tâm trí của mấy cậu nhóc mười tuổi chung quy vẫn là cậu nhóc mà thôi, nhưng sâu trong thâm tâm của chúng đâu đó đã dần hình thành những ý nghĩ mang tính sâu xa hơn một chút.
Mà dù có sâu xa thì rốt cuộc chỉ có thể dừng lại ở mức độ tìm kiếm một cái gì đó quan trọng với bản thân đang dần bước vào cái tuổi thiếu niên mà thôi, đó là muốn được có một tình bạn, một người bạn chân chính.
Hoắc Thiên Nhật cũng không nhìn lâu cậu đảo mắt liền quay người sải bước nhanh về phía vướn lớn trồng toàn hoa Hướng Dương đã nở vàng rực trong trang trại. Nơi này cậu đã từng đến rất nhiều lần, nên mọi thứ tuyệt nhiên là quen thuộc đối với cậu.
Tư Đồ Khiêm nhìn theo bóng dáng kia, mà xui quỷ khiến thể nào mà lại không thể kìm được tự chủ, sải bước đi theo sau Hoắc Thiên Nhật.
Dưới ánh chiều sắp nhuộm đầy hoàng hôn, bóng dáng của hai cậu bé kéo dài trên từng luỗng hoa Hướng Dương chưa tàn, màu vàng rực rỡ.
Màu vàng kia hòa vào ráng chiều, càng thêm nhu hòa vô cùng đẹp đẽ.
"Tư Đồ Khiêm, cậu đi theo tôi làm gì?" Hoắc Thiên Nhật nhận ra tên nhóc kia đi theo sau cậu lại cứ lấp lo luôn giữ khoảng cách nhất định. Cậu quay phắt người lại mày kiếm nhíu chặt chất vấn.
"Ai đi theo cậu. Tôi..." Tư Đồ Khiêm mặt hơi đỏ, sau đó nói: "'Tôi đi dạo, không được sao?"
"Đi dạo?" Hoắc Thiên Nhật khó hiểu, cậu từng bước đi tới chỗ Tư Đồ Khiêm đang đứng, giọng chầm chầm, "Đi dạo sao phải lén lút, cậu rõ ràng là đang đi theo tôi."
"Tôi không có đi theo cậu, tôi là đang đi dạo thật sự." Tư Đồ Khiêm chém đinh chặt sắt cãi, mặc dù trong lòng biết rõ ràng là cậu tự mình đuổi theo Hoắc Thiên Nhật.
"Vậy sao?" Hoắc Thiên Nhật nhìn chằm chằm cậu nhóc yếu ớt trước mặt mình, đôi mắt của Hoắc Thiên Nhật màu hổ phách sáng như ánh sao, đôi đồng tử của cậu lúc này chỉ có hình khuôn mặt nhỏ nhỏ đang ửng đỏ của Tư Đồ Khiêm bên trong, như được khắc hoạ. Hoắc Thiên Nhật suy nghĩ lại hỏi: "Không phải cậu đi theo tôi, là chỉ muốn kết bạn với tôi, muốn biết tên tôi sao?"
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thiên Nhật nố nhiều câu từ nhất trong một ngày, nhưng dù vậy cậu vẫn không cảm thấu cậu nhóc yếu ớt đang đứng trước mặt mình lúc này đáng ghét cho lắm, chỉ là thấy tên ốm yếu này nghĩ một đằng la8j làm một nẻo, có chút thú vị đó chứ.
Rõ ràng là muốn làm quen, muốn kết bạn, nhưng lại chối bay chối biến, khó hiểu.
Tư Đồ Khiêm lùi lại hai bước, trong lòng hơi run run, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói: "Tôi...tôi đúng là muốn biết tên cậu, muốn kết bạn với cậu, tôi chỉ muốn có một người bạn ở đây thôi, tôi mới theo cha về nước, không có bạn. Vậy nên cậu...cậu..."
"Được." Hoắc Thiên Nhật lại tiến lên một bước, giọng không cao cũng không thấp, trịnh trọng đáp: "Nếu vậy, hôm nay ở đây, tôi là Hoắc Thiên Nhật có trời có đất, còn có cả một vườn hoa Hướng Dương to lớn này làm chứng,
Hoắc Thiên Nhật tôi, sẽ cho Tư Đồ Khiêm cậu một cơ hội làm bạn với tôi."
Bàn tay thon đẹp của Hoắc Thiên Nhật đưa tới trước mặt Tư Đồ Khiêm, cậu nhóc Tư Đồ Khiêm bất giác vì hành động của cậu thiếu gia kia mà đỏ mặt, nhưng trong đôi mắt lại là vui sướng kinh hỷ, bàn tay trắng nhỏ đưa ra nắm lấy bàn tay thon đẹp kia của Hoắc Thiên Nhật, giọng yếu ớt lại thập phần vui vẻ, "Cậu nói thật chứ, một lời đã định quyết không nuốt lời sao?
"Tất nhiên không nuốt lời." Hoắc Thiên Nhật đáp lời, nắm tay cậu nhóc Tư Đồ Khiêm kéo đi, hai đứa nhỏ rong ruổi chạy trên cánh đồng toàn hoa Hướng Dương vàng rực, một tình bạn bắt đầu chớm nở, tựa như những nụ Hướng Dương hé nhụy đón ánh bình minh mỗi ngày....
Ông bà Miểu đang loay hoay ở vườn hoa Hướng Dương, nghe tiếng gọi ngoài cổng trang trại, không khỏi kinh hỷ vui mừng, hai ông bà từ khi bé con Hoắc Thiên Tú tròn một tuổi liền trở về trang trại dưới quê, nên không hay lên
Lam Thành thăm gia đình Phương Vũ Yên, một năm chỉ vào dịp lễ tết, hoặc kỳ nghĩ nhà Phương Vũ Yên mới xuống thăm, cha mẹ. (D
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vợ chồng Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên nhân kỳ nghỉ phép liền mang theo hai đứa con xuống thăm ông bà Miều. Hai ông bà biết được vui mừng khôn siết, vội vàng đặt thùng tưới xuống một bên, đi ra cổng lớn đón.
Lúc này Tư Đồ Khanh và con trai đứng phía sau gia đình Hoắc Hạo Nhiên, nên ông bà Miểu vẫn chưa nhìn thấy.
"Hạo Nhiên, Vũ Yên, đi đường vất vả rồi, mau mau vào nhà đi." Giọng bà Miều chưa thấy người đã thấy tiếng. Tư Đồ Khanh ở phía sau nghe thấy tiếng bà, bàn tay anh đang nắm tay con trai liền khẽ run lên.
Ông bà Miều rất nhanh đã gần tới cổng trang trại. Ông Miểu từ xa đã đưa hai tay tới ôm lấy cô nhóc từ trong tay con rề, "Ai dà, Tú Tú à, đã lớn thế này rồi, nào dể ông ngoại xem cháu nào. Ài, lại cao lên một ít rồi." Ông vừa nói vừa đưa tay nựng nựng cái má có lúm đồng tiền thật sâu của cô bé.
"Ông ngoại, bà ngoại. Tú Tú nhớ hai người lắm luôn." Cô nhóc Thiên Tú dẫu cái môi đỏ hồng lên nói, thanh âm non nớt đặc biệt dễ nghe.
Hai ông bà vui vẻ không ngớt, lúc này lại nghe được hai thanh âm khác văng lên, "Ông bà ngoại, ông bà nội." Là tiếng của Tư Đồ Khiêm và Hoắc Thiên Nhật.
Hai người không khỏi im lặng một lúc, hai cặp mắt già nua đồng loạt nhìn lại phía sau Hoắc Hạo Nhiên đứng, cả hai từ kinh hãi đến bất ngờ, từ bất ngờ đến ngây ngốc, khi lại nhìn thấy phía sau Hoắc Hạo Nhiên con rể của mình lại có thêm một thân ảnh quen thuộc, người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn luôn nhìn đến ông bà từ nãy đến giờ. Nhưng bởi vì mãi nựng cháu ngoại gái, nên ông bà căn bản không để ý.
Hiện tại đã nhìn thấy, hai ông bà vậy mà không thể thốt nên lời, mười năm rồi, con trai của ông bà mười năm rồi mới trở lại.
Ông Miều lúc này chẳng khá hơn vợ ông là bao nhiêu, hai mắt ông dán chặt lên thân ảnh cao lớn kia của Tư Đồ Khanh, một lát sau, cả hai người mới nghẹn ngào mà run lên hai tiếng "A Khanh."
Tư Đồ Khanh nước mắt đã lưng tròng từ lúc nào, anh không biết nên nói được câu gì vào lúc này, năm đó anh vì quá thương xót vợ, vì không dám đối mặt với sự thật, anh lựa chọn cách bỏ đi, một đi không muốn quay trở lại, bây giờ trở về trong tâm lại cào xé áy náy, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn ứ, chỉ biết dựa vào hành động mà thể hiện.
Trước mặt ông bà Miều, rồi cả Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên. Một là cha, một là mẹ, một là em rễ, một là em gái, Tư Đồ Khanh nghẹn ngào mà quỳ sụp xuống đất, "Cha mẹ, A Khanh có lỗi, hôm nay về tạ lỗi với cha mẹ."
"A Khanh." Bà Miều nhào tới ôm lấy con trai mười năm xa cách, khóc nức lên, nước mắt ứa ra lan tràn theo khóe mắt nhăn nheo già nua theo năm tháng, ướt hết cả vai áo người đàn ông trẻ tuổi, "A Khanh, A Khanh, là cha mẹ không tốt, không tốt, hại con mất vợ, oan khuất, chúng ta đều có lỗi khiến con bị tổn thương, khiến thằng bé
Khiêm mất đi mẹ từ khi còn tấm bé."
"Những năm tháng qua, con sống thế nào, còn nữa, cháu nội của chúng ta đâu, thằng bé Khiêm của chúng ta đâu?" Ông Miểu mắt rưng rưng nói.
"Tiểu Khiêm, mau lại đây. Lại đây gặp mặt ông bà nội đi con, chẳng phải con luôn muốn gặp ông bà sao?" Tư Đồ Khanh gọi con trai lại.
Cậu nhóc Tư Đồ Khiêm lúc này mới dám đi lên phía trước, nhìn hai ông bà Miều, dáng người cậu nhỏ nhắn, lại hơi nhút nhát, mãi lâu mới gọi được, " Ổng nội, bà nội."
Ông Miều lúc này đã đặt cô bé Thiên Tú xuống, đưa tay ôm Tư Đồ Khiêm vào lòng, nói: "Ngoan lắm, ngoan lắm.
Tiểu Khiêm của chúng ta đã gần giống thiếu niên rồi." Nhìn thằng bé có chút gầy yếu trong tay, trong tâm ông liền xót xa.
Nếu năm đó, không xảy ra chuyện kia, vậy thì....
Nhưng tóm lại, mọi chuyện đã qua cả rồi, nhưng đau buồn đã qua thì cứ để nó qua, con trai ông, cháu nội ông rốt cuộc cũng quay về, đã tốt rồi, ông không mong gì nữa.
"Được rồi, được rồi, chuyện vui thì đừng khóc nữa, mau vào nhà thôi, đi đường mệt mỏi như vậy, vào nhà nghỉ ngơi, tôi nay cha mẹ mở tiệc, tẩy trần cho các con." Ông Miểu vừa nói vừa đứng lên, lại tiện tay mà ôm lấy bé con
Thiên Tú đi vào trước.
Đúng là ông chỉ thích mỗi đứa cháu gái này thôi.
Mọi người nghe ông Miều nói, cùng nhau vui vẻ lau đi nước mắt rồi đi vào, chuẩn bị tiệc tối. Bên ngoài cổng chỉ còn lại hai cậu nhóc Tư Đồ Khiêm và Hoắc Thiên Nhật.
Cả hai cậu nhóc không hẹn mà cùng nhau đánh giá đối phương một lần nữa. Mười tuổi, bảo nhỏ không nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, tâm trí của mấy cậu nhóc mười tuổi chung quy vẫn là cậu nhóc mà thôi, nhưng sâu trong thâm tâm của chúng đâu đó đã dần hình thành những ý nghĩ mang tính sâu xa hơn một chút.
Mà dù có sâu xa thì rốt cuộc chỉ có thể dừng lại ở mức độ tìm kiếm một cái gì đó quan trọng với bản thân đang dần bước vào cái tuổi thiếu niên mà thôi, đó là muốn được có một tình bạn, một người bạn chân chính.
Hoắc Thiên Nhật cũng không nhìn lâu cậu đảo mắt liền quay người sải bước nhanh về phía vướn lớn trồng toàn hoa Hướng Dương đã nở vàng rực trong trang trại. Nơi này cậu đã từng đến rất nhiều lần, nên mọi thứ tuyệt nhiên là quen thuộc đối với cậu.
Tư Đồ Khiêm nhìn theo bóng dáng kia, mà xui quỷ khiến thể nào mà lại không thể kìm được tự chủ, sải bước đi theo sau Hoắc Thiên Nhật.
Dưới ánh chiều sắp nhuộm đầy hoàng hôn, bóng dáng của hai cậu bé kéo dài trên từng luỗng hoa Hướng Dương chưa tàn, màu vàng rực rỡ.
Màu vàng kia hòa vào ráng chiều, càng thêm nhu hòa vô cùng đẹp đẽ.
"Tư Đồ Khiêm, cậu đi theo tôi làm gì?" Hoắc Thiên Nhật nhận ra tên nhóc kia đi theo sau cậu lại cứ lấp lo luôn giữ khoảng cách nhất định. Cậu quay phắt người lại mày kiếm nhíu chặt chất vấn.
"Ai đi theo cậu. Tôi..." Tư Đồ Khiêm mặt hơi đỏ, sau đó nói: "'Tôi đi dạo, không được sao?"
"Đi dạo?" Hoắc Thiên Nhật khó hiểu, cậu từng bước đi tới chỗ Tư Đồ Khiêm đang đứng, giọng chầm chầm, "Đi dạo sao phải lén lút, cậu rõ ràng là đang đi theo tôi."
"Tôi không có đi theo cậu, tôi là đang đi dạo thật sự." Tư Đồ Khiêm chém đinh chặt sắt cãi, mặc dù trong lòng biết rõ ràng là cậu tự mình đuổi theo Hoắc Thiên Nhật.
"Vậy sao?" Hoắc Thiên Nhật nhìn chằm chằm cậu nhóc yếu ớt trước mặt mình, đôi mắt của Hoắc Thiên Nhật màu hổ phách sáng như ánh sao, đôi đồng tử của cậu lúc này chỉ có hình khuôn mặt nhỏ nhỏ đang ửng đỏ của Tư Đồ Khiêm bên trong, như được khắc hoạ. Hoắc Thiên Nhật suy nghĩ lại hỏi: "Không phải cậu đi theo tôi, là chỉ muốn kết bạn với tôi, muốn biết tên tôi sao?"
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thiên Nhật nố nhiều câu từ nhất trong một ngày, nhưng dù vậy cậu vẫn không cảm thấu cậu nhóc yếu ớt đang đứng trước mặt mình lúc này đáng ghét cho lắm, chỉ là thấy tên ốm yếu này nghĩ một đằng la8j làm một nẻo, có chút thú vị đó chứ.
Rõ ràng là muốn làm quen, muốn kết bạn, nhưng lại chối bay chối biến, khó hiểu.
Tư Đồ Khiêm lùi lại hai bước, trong lòng hơi run run, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói: "Tôi...tôi đúng là muốn biết tên cậu, muốn kết bạn với cậu, tôi chỉ muốn có một người bạn ở đây thôi, tôi mới theo cha về nước, không có bạn. Vậy nên cậu...cậu..."
"Được." Hoắc Thiên Nhật lại tiến lên một bước, giọng không cao cũng không thấp, trịnh trọng đáp: "Nếu vậy, hôm nay ở đây, tôi là Hoắc Thiên Nhật có trời có đất, còn có cả một vườn hoa Hướng Dương to lớn này làm chứng,
Hoắc Thiên Nhật tôi, sẽ cho Tư Đồ Khiêm cậu một cơ hội làm bạn với tôi."
Bàn tay thon đẹp của Hoắc Thiên Nhật đưa tới trước mặt Tư Đồ Khiêm, cậu nhóc Tư Đồ Khiêm bất giác vì hành động của cậu thiếu gia kia mà đỏ mặt, nhưng trong đôi mắt lại là vui sướng kinh hỷ, bàn tay trắng nhỏ đưa ra nắm lấy bàn tay thon đẹp kia của Hoắc Thiên Nhật, giọng yếu ớt lại thập phần vui vẻ, "Cậu nói thật chứ, một lời đã định quyết không nuốt lời sao?
"Tất nhiên không nuốt lời." Hoắc Thiên Nhật đáp lời, nắm tay cậu nhóc Tư Đồ Khiêm kéo đi, hai đứa nhỏ rong ruổi chạy trên cánh đồng toàn hoa Hướng Dương vàng rực, một tình bạn bắt đầu chớm nở, tựa như những nụ Hướng Dương hé nhụy đón ánh bình minh mỗi ngày....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.