Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 75: Sẽ không bao giờ buông tay nữa
Nguyễn Nhiễm
28/08/2021
Bên trong khu chung cư, trời sắp khuya, nhà nhà cũng an tĩnh vào giấc ngủ.
Bên trên chỉ còn nhà của Phương Vũ Yên là sáng đèn. Phương Nhật bên trong bị đánh thức, dậy từ lúc nào. Cậu nhóc đang ngồi trên giường dụi dụi mắt cho tỉnh táo, không thấy mẹ ở cạnh, dù hơi sợ, nhưng cũng không khóc không nháo, nghĩ mẹ đi ra ngoài có công việc, nên yên lặng chờ mẹ về.
Cho đến khi nghe được thanh âm quen thuộc bên ngoài vang lên. Thanh âm kia không phải là mẹ cậu, mà là ba ba đẹp trai của cậu. Đôi mắt Phương Nhật chợt lóe sáng, vội vàng leo xuống khỏi giường chạy đến cửa, đúng lúc cánh cửa được mở ra.
Đập vào mắt cậu nhóc lúc này chính là ba ba Hạo Nhiên đứng đó, hai tay còn đang ôm mẹ cậu, nhưng Phương Nhật hoàn toàn không lấy làm kinh ngạc, ngược lại, lại là vui mừng nhảy lên. Cậu nhóc gọi to, "Ba ba!!"
Phương Vũ Yên vội vàng thoát khỏi tay Hoắc Hạo Nhiên, đứng xuống đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói thêm được câu nào, kể từ lúc anh ôm cô về. Chuyện anh vừa nói lúc gặp lại, cô thật sự còn chưa có tiêu hóa hết.
Một nhà ba người bước vào bên trong, Hoắc Hạo Nhiên trước ôm Phương Nhật lên, vui vẻ nói: "Nhật Nhật ngoan, có nhớ ba không?"
Cậu nhóc Phương Nhật lập tức dính người, đầu nhỏ liền dụi dụi vào hõm vai của ba mình, một dạng ủy khuất lại đáng yêu, "Con rất nhớ ba, mẹ cũng nhớ ba, nhưng ông bà nội không thích mẹ, chú thím cũng không thích mẹ, cũng không thích con, ba ba, mẹ con đã khóc nhiều lắm." Cậu nhóc dẩu môi kể.
Hoắc Hạo Nhiên ôm con trai đến sofa, dỗ dành, "Là ba không tốt, không kịp trở về bảo vệ Nhật Nhật và mẹ con, lần này ba đến đón hai mẹ con về, chúng ta sẽ mãi bên nhau, bảo bối đừng giận ba nửa nhé."
"Nhưng...ông bà nội và chú thím vẫn không thích con và mẹ." Phương Nhật vẫn chưa chịu thua, lại kể lể.
"Không sao rồi, ba đã giải quyết hết vớ mọi người rồi, nếu họ không thích hai bảo bối của ba, thì ba cũng sẽ không cần ở với họ." Hoắc Hạo Nhiên nói lời này chính là muốn để cho Phương Vũ Yên nghe, anh chính là muốn nói với cô, cho dù cha mẹ anh hay cả nhà họ Hoắc không thích cô, thì anh vẫn ở bên cạnh, một tay che chở cho cô.
"Sao có thể như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình chỉ vì em." Phương Vũ Yên lúc này mới mở miệng, "Chuyện kia, anh...thật sự không nói dối em? Người đó... là anh thật sao?"
"Ừm, là anh." Hoắc Hạo Nhiên gật đầu lúc này mới kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hai mẹ con Phương Vũ Yên nghe, cậu nhóc Phương Nhật nghe câu hiểu câu không. Nhưng lại nắm bắt được nội dung chính trong lời ba cậu nói đó là cậu là con trai ruột của ba Hạo Nhiên, chứ không phải là danh nghĩa như trước đây.
Ngồi nghe ba mẹ nói chuyện lúc lâu, Nhật Nhật rốt cuộc buồn ngủ, cậu nhóc cứ vậy lăn ra sofa ngủ mất.
Phương Vũ Yên thì không vô tư được như cậu nhóc, dù sao cô cũng là người gây ra mọi chuyện, tình cảnh hiện giờ đều là do cô mà ra, nếu không phải do cô, thì bây giờ một đống hiểu lầm rắc rối đã không xảy ra. Mặc dù bây giờ đã biết hết rõ chân tướng, cũng vui mừng vì từ đầu đến cuối người đàn ông cô chọn, trùng hợp lại chỉ có một người là Hoắc Hạo Nhiên.
So với chịu khổ bấy lâu, chuyện này cũng xem như một an ủi xoa dịu nỗi đau cũng như áy náy của cô suốt bốn năm qua.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã bình ổn không ít, anh nói: "Vũ Yên, tạm thời em với con ở lại Vân Nam đi cho an toàn, anh phải về Lam Thành giải quyết một số chuyện, xong chuyện anh lại đón con và em về có được không?"
"Tại sao?" Phương Vũ Yên trong lòng lộp bộp sợ hãi, cho rằng anh đang muốn tránh gần gũi một người mưu cầu mục đích như cô.
"Anh gây thù chuốc oán với người ta." Hoắc Hạo Nhiên vừa nói vừa đưa điện thoại sang cho Phương Vũ Yên, cô xem xong thập phần kinh hãi. Nhưng Hoắc Hạo Nhiên lại chỉ xem là bình thường, anh cười nhàn nhạt, nói tiếp: "Như vậy vẫn chưa xong, hiện tại người được cứu đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, Tần gia kia cũng khó nuốt, nên anh muốn giải quyết sớm mối họa này, tránh đêm dài lắm mộng."
Phương Vũ Yên nghe anh nói, lại nhìn tiếp vào tin nhắn của một người tên chị Kiều gửi cho anh, nội dung tin nhắn rất rõ ràng: [Nghê Hương Diệp bị hành hạ chưa chết, được người Tần gia cướp rồi.]
Phương Vũ Yên suy nghĩ hồi lâu, đại khái hiểu được vấn đề đôi chút, vấn đề chính là Nghê Hương Diệp lợi dụng Nhan Tình gây ly gián trong nhà họ Hoắc, khiến Phương Vũ Yên bị buộc phải rời đi, Hoắc Hạo Nhiên tức giận thay cô trừng trị Nghê Hương Diệp, đàn áp Nghê thị, trên dưới tập đoàn Nghê thị bị phá sản chỉ trong một đêm, mà người trong Nghê gia, từ già đến trẻ còn phải trốn chui, trốn nhủi để chạy nợ.
Sau đó Hoắc Hạo Nhiên nhờ người tên Hàn Kiều kia ra tay với Nghê Hương Diệp, kết quả chưa tra tấn hành hạ được bao nhiêu thì lại để cô ta bị cứu đi mất.
Mà lần này, người cứu Nghê Hương Diệp lại là đại thiếu gia của Tần gia, năng lực người này Phương Vũ Yên cũng nghe qua, người đó không bằng Hoắc Hạo Nhiên chồng cô, nhưng cũng không hẳn là không có thực lực. Một người cũng khá nổi bật như vậy, chẳng hiểu vậy mà lạo liên hệ dây dưa với Nghê Hương Diệp, thật khó tin.
"Hạo Nhiên à, anh định làm như thế nào?" Phương Vũ Yên nhăn mày nhìn anh, hiển nhiên là một dạng đang lo lắng cho chồng.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn vợ, cười đến ấm áp: "Vợ ơi, em đây là đang lo cho chồng em sao?"
Phương Vũ Yên lườm anh, nói: "Đừng có mà nghĩ nhiều, em mới không thèm ko cho anh đâu." Cô đứng dậy vòng qua ôm con trai đi về phòng. "Cũng không còn sớm, anh trước mau đi ngủ đi, ngày mai lại nói."
Hoắc Hạo Nhiên đứng dậy định đi theo lại bị Phương Vũ Yên quắc mắt nhìn, cô cau mày nhìn anh: "Đứng lại, định đi theo em làm gì?"
"Đương nhiên là đi ngủ rồi. Không lẽ em bỏ anh ở lại bên ngoài sao?" Anh hỏi.
"Không được ngủ chung, em còn chưa bỏ qua chuyện anh đã cố tình giấu em bí mật kia đâu, anh giấu em lâu như vậy, hại em mất mặt, còn lo lắng không ít. Phương Vũ Yên hất cằm nhìn ra ghế sofa nói: "Phạt anh tối nay ngủ ở sofa."
"Không phải chứ?" Hoắc Hạo Nhiên đen mặt, anh làm bộ đáng thương một mTwj đầy ủy khuất, Vợ ơi, em đừng ác thế chứ, anh...thật sự rất mệt, ngồi máy bay gần 4 giờ đồng hồ, anh nhớ con, lại nhớ em rất nhiều."
Phương Vũ Yên nghe Hoắc Hạo Nhiên nói, lúc này mới chân chính nhìn đến bộ dạng, dáng dấp của anh một lần, khuôn mặt dưới ánh đèn phòng lúc này rất rõ ràng, hốc hác một chút, nhưng vẫn anh tuấn bội phần, thân hình cũng hao đi một vòng, chỉ ba, bốn ngày không thấy, anh lại tiều tụy đến mức này, Phương Vũ Yên thật sự đau lòng.
"Được rồi, vậy anh vào trong đi, nhưng mà không được làm loạn. Là em làm anh mệt mỏi như vậy, em xin lỗi." Cô nói rồi ôm Phương Nhật đặt lên giường của cậu nhóc.
Hoắc Hạo Nhiên nghe cô xin lỗi, anh lắc đầu, "Không sao cả, dù sao anh cũng tìm thấy em và con rồi." Nói xong anh đi theo cô vào sau, đặt mình xuống chiếc giường lớn bên cạnh, bộ dạng thập phần mệt mỏi.
Phương Vũ Yên lúc này cũng không do dự nữa, cô nhào tới chui vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của anh. Mặc kệ sau này thế nào, mặc kệ có gây thù chuốc oán với ai, cô tuyệt đối cũng không buông tay anh ra nữa.
Hoắc Hạo Nhiên ôm Phương Vũ Yên vào lòng, ngửi hương thơm dễ chịu của vợ mình, hôn lên tóc, lên trán cô một cái, hai mắt cũng nhanh chóng nhắm lại vì buồn ngủ, nhưng khóe miệng lại cong lên một đường, thỏa mãn. Rõ ràng là anh cũng đang có suy nghĩ giống như cô.
Sau này, hai vợ chồng họ sẽ không buông tay nhau nữa...
Bên trên chỉ còn nhà của Phương Vũ Yên là sáng đèn. Phương Nhật bên trong bị đánh thức, dậy từ lúc nào. Cậu nhóc đang ngồi trên giường dụi dụi mắt cho tỉnh táo, không thấy mẹ ở cạnh, dù hơi sợ, nhưng cũng không khóc không nháo, nghĩ mẹ đi ra ngoài có công việc, nên yên lặng chờ mẹ về.
Cho đến khi nghe được thanh âm quen thuộc bên ngoài vang lên. Thanh âm kia không phải là mẹ cậu, mà là ba ba đẹp trai của cậu. Đôi mắt Phương Nhật chợt lóe sáng, vội vàng leo xuống khỏi giường chạy đến cửa, đúng lúc cánh cửa được mở ra.
Đập vào mắt cậu nhóc lúc này chính là ba ba Hạo Nhiên đứng đó, hai tay còn đang ôm mẹ cậu, nhưng Phương Nhật hoàn toàn không lấy làm kinh ngạc, ngược lại, lại là vui mừng nhảy lên. Cậu nhóc gọi to, "Ba ba!!"
Phương Vũ Yên vội vàng thoát khỏi tay Hoắc Hạo Nhiên, đứng xuống đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói thêm được câu nào, kể từ lúc anh ôm cô về. Chuyện anh vừa nói lúc gặp lại, cô thật sự còn chưa có tiêu hóa hết.
Một nhà ba người bước vào bên trong, Hoắc Hạo Nhiên trước ôm Phương Nhật lên, vui vẻ nói: "Nhật Nhật ngoan, có nhớ ba không?"
Cậu nhóc Phương Nhật lập tức dính người, đầu nhỏ liền dụi dụi vào hõm vai của ba mình, một dạng ủy khuất lại đáng yêu, "Con rất nhớ ba, mẹ cũng nhớ ba, nhưng ông bà nội không thích mẹ, chú thím cũng không thích mẹ, cũng không thích con, ba ba, mẹ con đã khóc nhiều lắm." Cậu nhóc dẩu môi kể.
Hoắc Hạo Nhiên ôm con trai đến sofa, dỗ dành, "Là ba không tốt, không kịp trở về bảo vệ Nhật Nhật và mẹ con, lần này ba đến đón hai mẹ con về, chúng ta sẽ mãi bên nhau, bảo bối đừng giận ba nửa nhé."
"Nhưng...ông bà nội và chú thím vẫn không thích con và mẹ." Phương Nhật vẫn chưa chịu thua, lại kể lể.
"Không sao rồi, ba đã giải quyết hết vớ mọi người rồi, nếu họ không thích hai bảo bối của ba, thì ba cũng sẽ không cần ở với họ." Hoắc Hạo Nhiên nói lời này chính là muốn để cho Phương Vũ Yên nghe, anh chính là muốn nói với cô, cho dù cha mẹ anh hay cả nhà họ Hoắc không thích cô, thì anh vẫn ở bên cạnh, một tay che chở cho cô.
"Sao có thể như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình chỉ vì em." Phương Vũ Yên lúc này mới mở miệng, "Chuyện kia, anh...thật sự không nói dối em? Người đó... là anh thật sao?"
"Ừm, là anh." Hoắc Hạo Nhiên gật đầu lúc này mới kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hai mẹ con Phương Vũ Yên nghe, cậu nhóc Phương Nhật nghe câu hiểu câu không. Nhưng lại nắm bắt được nội dung chính trong lời ba cậu nói đó là cậu là con trai ruột của ba Hạo Nhiên, chứ không phải là danh nghĩa như trước đây.
Ngồi nghe ba mẹ nói chuyện lúc lâu, Nhật Nhật rốt cuộc buồn ngủ, cậu nhóc cứ vậy lăn ra sofa ngủ mất.
Phương Vũ Yên thì không vô tư được như cậu nhóc, dù sao cô cũng là người gây ra mọi chuyện, tình cảnh hiện giờ đều là do cô mà ra, nếu không phải do cô, thì bây giờ một đống hiểu lầm rắc rối đã không xảy ra. Mặc dù bây giờ đã biết hết rõ chân tướng, cũng vui mừng vì từ đầu đến cuối người đàn ông cô chọn, trùng hợp lại chỉ có một người là Hoắc Hạo Nhiên.
So với chịu khổ bấy lâu, chuyện này cũng xem như một an ủi xoa dịu nỗi đau cũng như áy náy của cô suốt bốn năm qua.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã bình ổn không ít, anh nói: "Vũ Yên, tạm thời em với con ở lại Vân Nam đi cho an toàn, anh phải về Lam Thành giải quyết một số chuyện, xong chuyện anh lại đón con và em về có được không?"
"Tại sao?" Phương Vũ Yên trong lòng lộp bộp sợ hãi, cho rằng anh đang muốn tránh gần gũi một người mưu cầu mục đích như cô.
"Anh gây thù chuốc oán với người ta." Hoắc Hạo Nhiên vừa nói vừa đưa điện thoại sang cho Phương Vũ Yên, cô xem xong thập phần kinh hãi. Nhưng Hoắc Hạo Nhiên lại chỉ xem là bình thường, anh cười nhàn nhạt, nói tiếp: "Như vậy vẫn chưa xong, hiện tại người được cứu đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, Tần gia kia cũng khó nuốt, nên anh muốn giải quyết sớm mối họa này, tránh đêm dài lắm mộng."
Phương Vũ Yên nghe anh nói, lại nhìn tiếp vào tin nhắn của một người tên chị Kiều gửi cho anh, nội dung tin nhắn rất rõ ràng: [Nghê Hương Diệp bị hành hạ chưa chết, được người Tần gia cướp rồi.]
Phương Vũ Yên suy nghĩ hồi lâu, đại khái hiểu được vấn đề đôi chút, vấn đề chính là Nghê Hương Diệp lợi dụng Nhan Tình gây ly gián trong nhà họ Hoắc, khiến Phương Vũ Yên bị buộc phải rời đi, Hoắc Hạo Nhiên tức giận thay cô trừng trị Nghê Hương Diệp, đàn áp Nghê thị, trên dưới tập đoàn Nghê thị bị phá sản chỉ trong một đêm, mà người trong Nghê gia, từ già đến trẻ còn phải trốn chui, trốn nhủi để chạy nợ.
Sau đó Hoắc Hạo Nhiên nhờ người tên Hàn Kiều kia ra tay với Nghê Hương Diệp, kết quả chưa tra tấn hành hạ được bao nhiêu thì lại để cô ta bị cứu đi mất.
Mà lần này, người cứu Nghê Hương Diệp lại là đại thiếu gia của Tần gia, năng lực người này Phương Vũ Yên cũng nghe qua, người đó không bằng Hoắc Hạo Nhiên chồng cô, nhưng cũng không hẳn là không có thực lực. Một người cũng khá nổi bật như vậy, chẳng hiểu vậy mà lạo liên hệ dây dưa với Nghê Hương Diệp, thật khó tin.
"Hạo Nhiên à, anh định làm như thế nào?" Phương Vũ Yên nhăn mày nhìn anh, hiển nhiên là một dạng đang lo lắng cho chồng.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn vợ, cười đến ấm áp: "Vợ ơi, em đây là đang lo cho chồng em sao?"
Phương Vũ Yên lườm anh, nói: "Đừng có mà nghĩ nhiều, em mới không thèm ko cho anh đâu." Cô đứng dậy vòng qua ôm con trai đi về phòng. "Cũng không còn sớm, anh trước mau đi ngủ đi, ngày mai lại nói."
Hoắc Hạo Nhiên đứng dậy định đi theo lại bị Phương Vũ Yên quắc mắt nhìn, cô cau mày nhìn anh: "Đứng lại, định đi theo em làm gì?"
"Đương nhiên là đi ngủ rồi. Không lẽ em bỏ anh ở lại bên ngoài sao?" Anh hỏi.
"Không được ngủ chung, em còn chưa bỏ qua chuyện anh đã cố tình giấu em bí mật kia đâu, anh giấu em lâu như vậy, hại em mất mặt, còn lo lắng không ít. Phương Vũ Yên hất cằm nhìn ra ghế sofa nói: "Phạt anh tối nay ngủ ở sofa."
"Không phải chứ?" Hoắc Hạo Nhiên đen mặt, anh làm bộ đáng thương một mTwj đầy ủy khuất, Vợ ơi, em đừng ác thế chứ, anh...thật sự rất mệt, ngồi máy bay gần 4 giờ đồng hồ, anh nhớ con, lại nhớ em rất nhiều."
Phương Vũ Yên nghe Hoắc Hạo Nhiên nói, lúc này mới chân chính nhìn đến bộ dạng, dáng dấp của anh một lần, khuôn mặt dưới ánh đèn phòng lúc này rất rõ ràng, hốc hác một chút, nhưng vẫn anh tuấn bội phần, thân hình cũng hao đi một vòng, chỉ ba, bốn ngày không thấy, anh lại tiều tụy đến mức này, Phương Vũ Yên thật sự đau lòng.
"Được rồi, vậy anh vào trong đi, nhưng mà không được làm loạn. Là em làm anh mệt mỏi như vậy, em xin lỗi." Cô nói rồi ôm Phương Nhật đặt lên giường của cậu nhóc.
Hoắc Hạo Nhiên nghe cô xin lỗi, anh lắc đầu, "Không sao cả, dù sao anh cũng tìm thấy em và con rồi." Nói xong anh đi theo cô vào sau, đặt mình xuống chiếc giường lớn bên cạnh, bộ dạng thập phần mệt mỏi.
Phương Vũ Yên lúc này cũng không do dự nữa, cô nhào tới chui vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của anh. Mặc kệ sau này thế nào, mặc kệ có gây thù chuốc oán với ai, cô tuyệt đối cũng không buông tay anh ra nữa.
Hoắc Hạo Nhiên ôm Phương Vũ Yên vào lòng, ngửi hương thơm dễ chịu của vợ mình, hôn lên tóc, lên trán cô một cái, hai mắt cũng nhanh chóng nhắm lại vì buồn ngủ, nhưng khóe miệng lại cong lên một đường, thỏa mãn. Rõ ràng là anh cũng đang có suy nghĩ giống như cô.
Sau này, hai vợ chồng họ sẽ không buông tay nhau nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.