Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Chương 110
Ninh Hải
17/12/2021
Một lượng lớn người đi lật tung từng tất đất để tìm kiếm, cho dù tìm ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào đều sẽ được tra soát nhiều lần.
Tạ Trì Thành ngồi trước màn hình giám sát, bên cạnh còn có thêm một Tạ An với đôi mắt đỏ hoe.
“Daddy…cha có thể tìm được mami đúng
không?”
Tạ An đáng thương nhìn daddy, trong lòng bắt đầu hối hận về chuyện bản thân đã che giấu sự thật.
Nếu daddy biết được thân phận của mami cùng em gái thân phận ngay từ đầu, dưới sự bảo bọc của daddy dưới, mami tuyệt đối sẽ không có khả năng bị người ta bắt đi.
Đều là lỗi của cậu
Cho dù có trưởng thành sớm đến đâu, Tạ An cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Tạ Trì Thành lạnh lùng nhìn lướt qua con trai, không hé răng trả lời một chữ.
Anh còn chưa tha thứ chuyện thằng nhóc thối này dám một tay che trời, che giấu sự thật.
Giỏi lắm, ngay cả cha đẻ cũng dám lừa.
sắc mặt Tạ Trì Thành đen thui, Tạ An biết điều ngậm miệng, chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Ồng chủ! Tìm được rồi, xe dừng ở kho hàng vùng ngoại ô Thành Tây.”
Tạ Trì Thành lập tức đứng bật dậy, đang muốn nhanh chóng đi về phía trước, Tạ An lập tức nhảy lên, ôm lấy đùi Tạ Trì Thành, tủi thân nhìn daddy nhà mình.
“Daddy, con sai rồi, cho con cùng đi với, cha đừng bỏ con một mình.’
Tạ Trì Thành không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, chọt chọt ngón tay cậu nhóc, gật đàu.
Tạ An lập tức buông tay ra.
“ở yên đó cho ta, trở về sẽ xử lý con sau.”
Tạ An cũng luống cuống một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh kêu lên: “Vậy… vậy cha nhất định phải đem mami mang về nhé! Đó mới là mami thật sự của con!”
Tạ Trì Thành không trả lời, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, đã sáu giờ trôi qua kể từ khi Diệp Như Hề bị bắt đi.
Diệp Như Hề bị nhốt ở kho hàng, không ăn không uống hơn nữa tinh thần còn khẩn trương cao độ, cơ thể đã xuất hiện tình trạng suy sụp.
Cô cố gắp mở to mắt, không dám khép mắt lại, sợ nhắm mắt lại rồi thì cuối cùng không mở ra được nữa.
Cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói của mấy tên bắt cóc, dường như đang rất kích động hay cãi nhau về chuyện gì đó.
“Đại ca! Tất cả đường đi đều bị phong tỏa rồi! Chúng ta đi không được! Làm sao bây giờ?”
“Mẹ kiếp, ả đàn bà kia có thân phận gì vậy? Những người này tới tìm cô ta sao?”
“Đều câm miệng hết cho tao! Bình tĩnh một chút! Mày, tiếp tục điều tra, mau chóng tìm
được lối đi khác, mày, cùng tao đi vào.”
Cửa lại lần nữa bị mở ra.
Gã đàn ông đại ca mang vẻ mặt u ám một tay nắm lấy cổ áo Diệp Như Hề nhấc cô lên, âm trầm nói: “Cô rốt cuộc có thân phận
gì?”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Gã đàn ông nhìn chằm chằm dường như hận không thể xuyên thủng người cô thành hai lỗ, trong ánh mắt bập bùng lửa giận.
Tạ Trì Thành ngồi trước màn hình giám sát, bên cạnh còn có thêm một Tạ An với đôi mắt đỏ hoe.
“Daddy…cha có thể tìm được mami đúng
không?”
Tạ An đáng thương nhìn daddy, trong lòng bắt đầu hối hận về chuyện bản thân đã che giấu sự thật.
Nếu daddy biết được thân phận của mami cùng em gái thân phận ngay từ đầu, dưới sự bảo bọc của daddy dưới, mami tuyệt đối sẽ không có khả năng bị người ta bắt đi.
Đều là lỗi của cậu
Cho dù có trưởng thành sớm đến đâu, Tạ An cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Tạ Trì Thành lạnh lùng nhìn lướt qua con trai, không hé răng trả lời một chữ.
Anh còn chưa tha thứ chuyện thằng nhóc thối này dám một tay che trời, che giấu sự thật.
Giỏi lắm, ngay cả cha đẻ cũng dám lừa.
sắc mặt Tạ Trì Thành đen thui, Tạ An biết điều ngậm miệng, chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Ồng chủ! Tìm được rồi, xe dừng ở kho hàng vùng ngoại ô Thành Tây.”
Tạ Trì Thành lập tức đứng bật dậy, đang muốn nhanh chóng đi về phía trước, Tạ An lập tức nhảy lên, ôm lấy đùi Tạ Trì Thành, tủi thân nhìn daddy nhà mình.
“Daddy, con sai rồi, cho con cùng đi với, cha đừng bỏ con một mình.’
Tạ Trì Thành không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, chọt chọt ngón tay cậu nhóc, gật đàu.
Tạ An lập tức buông tay ra.
“ở yên đó cho ta, trở về sẽ xử lý con sau.”
Tạ An cũng luống cuống một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh kêu lên: “Vậy… vậy cha nhất định phải đem mami mang về nhé! Đó mới là mami thật sự của con!”
Tạ Trì Thành không trả lời, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, đã sáu giờ trôi qua kể từ khi Diệp Như Hề bị bắt đi.
Diệp Như Hề bị nhốt ở kho hàng, không ăn không uống hơn nữa tinh thần còn khẩn trương cao độ, cơ thể đã xuất hiện tình trạng suy sụp.
Cô cố gắp mở to mắt, không dám khép mắt lại, sợ nhắm mắt lại rồi thì cuối cùng không mở ra được nữa.
Cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói của mấy tên bắt cóc, dường như đang rất kích động hay cãi nhau về chuyện gì đó.
“Đại ca! Tất cả đường đi đều bị phong tỏa rồi! Chúng ta đi không được! Làm sao bây giờ?”
“Mẹ kiếp, ả đàn bà kia có thân phận gì vậy? Những người này tới tìm cô ta sao?”
“Đều câm miệng hết cho tao! Bình tĩnh một chút! Mày, tiếp tục điều tra, mau chóng tìm
được lối đi khác, mày, cùng tao đi vào.”
Cửa lại lần nữa bị mở ra.
Gã đàn ông đại ca mang vẻ mặt u ám một tay nắm lấy cổ áo Diệp Như Hề nhấc cô lên, âm trầm nói: “Cô rốt cuộc có thân phận
gì?”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Gã đàn ông nhìn chằm chằm dường như hận không thể xuyên thủng người cô thành hai lỗ, trong ánh mắt bập bùng lửa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.