Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Chương 55
Ninh Hải
08/12/2021
“Tiểu Hề, đã khuya rồi, anh đưa em về nhà trước đã.”
Lục Tư Viễn như đang đưa ra quyết định gì đó, khởi động xe một lần nữa, chạy xe đến khu nhà Phú cẩm.
Diệp Như Hề xuống xe, nói cảm ơn một tiếng rồi mới đi vào trong khu nhà.
Mà chiếc Bentley đậu ở bên ngoài rất lâu mới rời khỏi.
Ngày hôm sau, Diệp Như Hề đến
bệnh viện thăm Nhạc Nhạc.
Diệp Hỉ Nhạc mỗi ngày đều ngồi đếm lịch chờ mẹ đến thăm mình, mỗi một lần gặp được mẹ thì cô bé vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cũng phải cười tươi như đóa hoa.
Hơn nữa tình trạng sức khỏe gần đây của cô bé cũng không tồi, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, trông có sức sống hơn hẳn.
Diệp Như Hề ôm ôm con gái, lại hôn một cái, nói: “Nhạc Nhạc có ngoan ngoãn nghe bác sĩ nói hay không vậy?”
Có ạ! Nhạc Nhạc ngoan lắm! Mami
mới không nghe lời, gần đây đều không tới thăm con!”
“Thật xin lỗi, trước đó mẹ khá bận rộn mà xem nhẹ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc muốn được bồi thường gì đây nhỉ? Mami nhất định cố gắng đáp ứng yêu cầu của con!”
Nhạc Nhạc luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động đòi hỏi cái gì từ mami, chỉ là lúc này đây khó có dịp khuôn mặt nhỏ của cô bé lại nghiêm túc như vậy, dường như đang thật sự đắn đo suy nghĩ.
Diệp Như Hề càng thấy vui vẻ, con gái mới nhỏ mà đã quá hiểu chuyện khiến cô thấy đau lòng, cô vẫn luôn hi
vọng con mình có thể tùy hứng như những đứa trẻ vô tư khác, không cần phải hiểu chuyện như vậy.
“Nhạc Nhạc nghĩ kỹ rồi sao?”
“Nghĩ kỹ rồi!”
“Vậy nói cho mami biết con muốn cái gì nào?”
Hai mắt to của Nhạc Nhạc nhấp nháy nhấp nháy, mang theo nỗi thấp thỏm mang dò hỏi: “Mami, con có thể về nhà không?”
Khóe miệng đang tươi cười của Diệp Như Hề đông cứng lại.
“Mami, con đã ở bệnh viện lâu lắm rồi, mami, con muốn về nhà, mẹ có thể mang con đi về nhà không?”
về nhà…
Đây là nguyện vọng lớn nhất của Nhạc Nhạc.
Thời điểm còn sống trong cô nhi viện, Nhạc Nhạc đã rất khao khát có một mái nhà, thật vất vả mới chờ được mẹ tới đón mình, lại bởi vì sức khỏe không tốt, lại phải xem bệnh viện như nhà mình.
Diệp Như Hề biết con gái luôn mong muốn có một mái nhà
Nếu có thể, cô cũng rất muốn được đưa Nhạc Nhạc về nhà.
“Nhạc Nhạc ngoan, chờ sau khi con hết bệnh rồi, mami sẽ đưa con về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ mất mát của Nhạc Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Như Hề nhịn xuống sự chua xót nơi đáy mắt.
“Mami, vậy mẹ có thể mang con đi tới công viên giải trí được không? Con muốn đi.”
Bởi vì yêu cầu trước đó của con gái
cô không có cách nào đáp ứng, nên yêu cầu này Diệp Như Hề cho dù thế nào cũng không thể từ chối.
“Nhạc Nhạc ở chỗ này chờ mami một chút”
Diệp Như Hề xoay người đi tìm bác sĩ, nghiêm túc dò hỏi một lần, cho đến khi nhận được sự cho phép của bác sĩ thì hân hoan vui sướng trở về phòng bệnh.
“Nhạc Nhạc, thay quần áo đi con, hiện tại mami sẽ đưa con đi chơi ở công viên giải trí.”
Diệp Hỉ Nhạc vui vẻ nhảy cẫn lên trên dường bệnh, hai mắt sáng lấp lánh
giống như hai bóng đèn nhỏ vậy.
Lục Tư Viễn như đang đưa ra quyết định gì đó, khởi động xe một lần nữa, chạy xe đến khu nhà Phú cẩm.
Diệp Như Hề xuống xe, nói cảm ơn một tiếng rồi mới đi vào trong khu nhà.
Mà chiếc Bentley đậu ở bên ngoài rất lâu mới rời khỏi.
Ngày hôm sau, Diệp Như Hề đến
bệnh viện thăm Nhạc Nhạc.
Diệp Hỉ Nhạc mỗi ngày đều ngồi đếm lịch chờ mẹ đến thăm mình, mỗi một lần gặp được mẹ thì cô bé vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cũng phải cười tươi như đóa hoa.
Hơn nữa tình trạng sức khỏe gần đây của cô bé cũng không tồi, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, trông có sức sống hơn hẳn.
Diệp Như Hề ôm ôm con gái, lại hôn một cái, nói: “Nhạc Nhạc có ngoan ngoãn nghe bác sĩ nói hay không vậy?”
Có ạ! Nhạc Nhạc ngoan lắm! Mami
mới không nghe lời, gần đây đều không tới thăm con!”
“Thật xin lỗi, trước đó mẹ khá bận rộn mà xem nhẹ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc muốn được bồi thường gì đây nhỉ? Mami nhất định cố gắng đáp ứng yêu cầu của con!”
Nhạc Nhạc luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động đòi hỏi cái gì từ mami, chỉ là lúc này đây khó có dịp khuôn mặt nhỏ của cô bé lại nghiêm túc như vậy, dường như đang thật sự đắn đo suy nghĩ.
Diệp Như Hề càng thấy vui vẻ, con gái mới nhỏ mà đã quá hiểu chuyện khiến cô thấy đau lòng, cô vẫn luôn hi
vọng con mình có thể tùy hứng như những đứa trẻ vô tư khác, không cần phải hiểu chuyện như vậy.
“Nhạc Nhạc nghĩ kỹ rồi sao?”
“Nghĩ kỹ rồi!”
“Vậy nói cho mami biết con muốn cái gì nào?”
Hai mắt to của Nhạc Nhạc nhấp nháy nhấp nháy, mang theo nỗi thấp thỏm mang dò hỏi: “Mami, con có thể về nhà không?”
Khóe miệng đang tươi cười của Diệp Như Hề đông cứng lại.
“Mami, con đã ở bệnh viện lâu lắm rồi, mami, con muốn về nhà, mẹ có thể mang con đi về nhà không?”
về nhà…
Đây là nguyện vọng lớn nhất của Nhạc Nhạc.
Thời điểm còn sống trong cô nhi viện, Nhạc Nhạc đã rất khao khát có một mái nhà, thật vất vả mới chờ được mẹ tới đón mình, lại bởi vì sức khỏe không tốt, lại phải xem bệnh viện như nhà mình.
Diệp Như Hề biết con gái luôn mong muốn có một mái nhà
Nếu có thể, cô cũng rất muốn được đưa Nhạc Nhạc về nhà.
“Nhạc Nhạc ngoan, chờ sau khi con hết bệnh rồi, mami sẽ đưa con về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ mất mát của Nhạc Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Như Hề nhịn xuống sự chua xót nơi đáy mắt.
“Mami, vậy mẹ có thể mang con đi tới công viên giải trí được không? Con muốn đi.”
Bởi vì yêu cầu trước đó của con gái
cô không có cách nào đáp ứng, nên yêu cầu này Diệp Như Hề cho dù thế nào cũng không thể từ chối.
“Nhạc Nhạc ở chỗ này chờ mami một chút”
Diệp Như Hề xoay người đi tìm bác sĩ, nghiêm túc dò hỏi một lần, cho đến khi nhận được sự cho phép của bác sĩ thì hân hoan vui sướng trở về phòng bệnh.
“Nhạc Nhạc, thay quần áo đi con, hiện tại mami sẽ đưa con đi chơi ở công viên giải trí.”
Diệp Hỉ Nhạc vui vẻ nhảy cẫn lên trên dường bệnh, hai mắt sáng lấp lánh
giống như hai bóng đèn nhỏ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.